Bốn chữ vừa nói ra khỏi miệng, Mộc Ân cảm thấy không ổn.
(我喜欢你: Mộc Ân nói 4 chữ này, nhưng khi dịch sang tiếng Việt chỉ còn ba chữ thôi, nhưng mình vẫn để theo nguyên gốc tiếng Trung là 4 chữ nhé ~~)
Quả nhiên, Lục Phong Miên lập tức quay đầu lại, trong mắt hiện lên nét kinh ngạc, rất nhanh được thay bằng sự dịu dàng.
Anh cầm lấy tay cô, để ở bên môi, giọng nói vừa trầm vừa thấp hỏi cô: “Thích tôi?”
Câu nói chứa đựng một tia vui mừng, Mộc Ân nghe ra được, cho nên câu “chỉ là thuận miệng nói thôi” vừa định nói ra, cô không cách nào thốt ra nổi.
“Hửm?” Lục Phong Miên nâng cao giọng.
“Đúng vậy…” Mộc Ân kiên trì gật đầu.
Sợ anh nhìn ra được manh mối trên mặt mình, cô nói xong liền ôm Lục Phong Miên, chôn mặt ở phía sau lưng anh, chỉ lộ lỗ tai đã chuyển sang màu đỏ.
Dường như Lục Phong Miên thích tư thế này, bàn tay ấm áp nắm chặt tay nhỏ của cô.
Bầu không khí ấm áp, hiểu lầm cũng chỉ cần hai ba câu thì có thể giải thích rõ, nhưng Mộc Ân lại không vui vẻ nổi.
Cô biết Lục Phong Miên hiểu nhầm ý của cô, nhưng lại không dám giải thích, sợ Lục Phong Miên sẽ tức giận giống như ngày hôm qua.
Buồn bực trong chốc lát, cô cũng nghĩ thông suốt.
Thích thì thích thôi, dù sao cũng không phải là chuyện gì mất mặt, coi như cô nói không thích, tấm lòng của Lục Phong Miên đối với cô có thể khác đi sao? Dù sao cũng không có thay đổi gì.
Bỏ qua chuyện này, Mộc Ân lại nghĩ đến việc khác, buông Lục Phong Miên ra, vòng qua trước mặt anh, hỏi: “Chú Lục, vết thương của chú thế nào rồi? Có nặng không?”
“Làm sao em biết tôi bị thương?” Trên mặt Lục Phong Miên không còn sự vui mừng, sau đó mơ hồ hiểu được chuyện gì, lạnh lùng cười chế giễu: “Bác Phó nói cho em biết?”
Mộc Ân lo lắng cho vết thương của anh, thuận miệng đáp một tiếng, muốn xốc góc áo anh lên nhìn một chút, lại bị giữ lại.
“Đã không sao rồi.” Lục Phong Miên đứng dậy rời đi.
Động tác của anh nhanh nhạy, căn bản không giống người đang bị thương, Mộc Ân đuổi theo vài bước mới đuổi kịp, kêu lên: “Chú Lục! Trên người của chú đang có vết thương, bác Phó nói chú phải băng bó thay thuốc, chú không nghe lời còn uống rượu chạy lung tung, như vậy sao được?”
Lục Phong Miên không trả lời, trầm mặt bước thật nhanh.
Anh không phối hợp như vậy, Mộc Ân nóng nảy, kéo cổ tay anh.
“Lục Phong Miên!”
Tính tình cô luôn mềm mại, ít có khi nào lớn tiếng như vậy, càng đừng nói đến việc gọi thẳng tên.
Lục Phong Miên dừng chân, quay đầu nhìn về phía cô.
Mộc Ân thở phì phò nói: “Coi như chú không quan tâm đến thân thể của mình, có thể suy nghĩ cho người khác một chút hay không? Chú có biết bác Phó rất lo lắng cho vết thương của chú hay không?”
“Vì lí do này nên em mới đến đây?” Môi mỏng của Lục Phong Miên lạnh lùng thốt ra.
“Cái gì vì vậy cháu mới đến đây?” Mộc Ân giật mình, liền nghĩ đến chuyện gì đó, dở khóc dở cười hỏi: “Chú cho rằng cháu tới bởi vì bác Phó?”
“Đúng, cháu tới bởi vì bác Phó nói chú bị thương, nhưng không có nghĩa những gì cháu vừa nói đều là nói dối, cũng không phải cháu không lo lắng cho chú, nếu cháu không quan tâm chú, mặc kệ bác Phó nói gì, hay là anh trai nói, hoặc là ông nội Lục nói, cháu đều sẽ không tới.”
Nếu ở kiếp trước, bác Phó tới nói cho cô biết Lục Phong Miên bị thương, cô sẽ không để ý đến, còn vỗ tay nói bị thương rồi tốt lắm, đều là báo ứng.
Cũng mặc kệ khi Lục Phong Miên nghe xong những lời này sẽ có biểu cảm gì, Mộc Ân nói xong liền lôi kéo anh vào phòng khách, thái độ cứng rắn ấn anh ngồi lên sô pha.
Đúng lúc nhìn thấy bác Phó từ trên lầu đi xuống, cô nói: “Bác Phó, gọi bác sĩ tới thay thuốc cho chú Lục.”
“Được.” Phó Dũng lộ vẻ vui mừng: “Vết thương của Lục gia đã may xong rồi, những chuyện như băng bó thay thuốc tôi làm được, để tôi đi lấy hộp thuốc.”
“Làm phiền bác Phó.” Mộc Ân nói xong quay đầu lại nhìn Lục Phong Miên, hung tợn nhe răng cảnh cáo: “Không cho phép không chịu bôi thuốc.”
Lục Phong Miên không trả lời, ánh mắt cũng không còn lạnh lùng như vừa rồi, ngược lại nhiều thêm vài phần mới lạ tìm tòi nghiên cứu.
Anh nhìn cô trong chốc lát, hỏi: “Bôi thuốc xong, có thưởng gì sao?”
“…” Mộc Ân giật mình.
“Khi còn nhỏ uống thuốc, mẹ tôi đều cho một viên kẹo.” Lục Phong Miên nói.
Mộc Ân nghĩ thầm chẳng qua chỉ là kẹo, chuyện nhỏ, duỗi tay vỗ vỗ lên vai của anh: “Vậy chú ngoan ngoãn, chờ chú bôi thuốc xong cháu cho chú.”
Nói xong lời này chính cô cũng thấy vui vẻ, cô lại có thể làm cho Lục Phong Miên ngoan ngoãn, chỉ sợ cô là người đầu tiên làm được.
Lục Phong Miên cũng không truy cứu việc cô chiếm tiện nghi của mình, nói được.
(我喜欢你: Mộc Ân nói 4 chữ này, nhưng khi dịch sang tiếng Việt chỉ còn ba chữ thôi, nhưng mình vẫn để theo nguyên gốc tiếng Trung là 4 chữ nhé ~~)
Quả nhiên, Lục Phong Miên lập tức quay đầu lại, trong mắt hiện lên nét kinh ngạc, rất nhanh được thay bằng sự dịu dàng.
Anh cầm lấy tay cô, để ở bên môi, giọng nói vừa trầm vừa thấp hỏi cô: “Thích tôi?”
Câu nói chứa đựng một tia vui mừng, Mộc Ân nghe ra được, cho nên câu “chỉ là thuận miệng nói thôi” vừa định nói ra, cô không cách nào thốt ra nổi.
“Hửm?” Lục Phong Miên nâng cao giọng.
“Đúng vậy…” Mộc Ân kiên trì gật đầu.
Sợ anh nhìn ra được manh mối trên mặt mình, cô nói xong liền ôm Lục Phong Miên, chôn mặt ở phía sau lưng anh, chỉ lộ lỗ tai đã chuyển sang màu đỏ.
Dường như Lục Phong Miên thích tư thế này, bàn tay ấm áp nắm chặt tay nhỏ của cô.
Bầu không khí ấm áp, hiểu lầm cũng chỉ cần hai ba câu thì có thể giải thích rõ, nhưng Mộc Ân lại không vui vẻ nổi.
Cô biết Lục Phong Miên hiểu nhầm ý của cô, nhưng lại không dám giải thích, sợ Lục Phong Miên sẽ tức giận giống như ngày hôm qua.
Buồn bực trong chốc lát, cô cũng nghĩ thông suốt.
Thích thì thích thôi, dù sao cũng không phải là chuyện gì mất mặt, coi như cô nói không thích, tấm lòng của Lục Phong Miên đối với cô có thể khác đi sao? Dù sao cũng không có thay đổi gì.
Bỏ qua chuyện này, Mộc Ân lại nghĩ đến việc khác, buông Lục Phong Miên ra, vòng qua trước mặt anh, hỏi: “Chú Lục, vết thương của chú thế nào rồi? Có nặng không?”
“Làm sao em biết tôi bị thương?” Trên mặt Lục Phong Miên không còn sự vui mừng, sau đó mơ hồ hiểu được chuyện gì, lạnh lùng cười chế giễu: “Bác Phó nói cho em biết?”
Mộc Ân lo lắng cho vết thương của anh, thuận miệng đáp một tiếng, muốn xốc góc áo anh lên nhìn một chút, lại bị giữ lại.
“Đã không sao rồi.” Lục Phong Miên đứng dậy rời đi.
Động tác của anh nhanh nhạy, căn bản không giống người đang bị thương, Mộc Ân đuổi theo vài bước mới đuổi kịp, kêu lên: “Chú Lục! Trên người của chú đang có vết thương, bác Phó nói chú phải băng bó thay thuốc, chú không nghe lời còn uống rượu chạy lung tung, như vậy sao được?”
Lục Phong Miên không trả lời, trầm mặt bước thật nhanh.
Anh không phối hợp như vậy, Mộc Ân nóng nảy, kéo cổ tay anh.
“Lục Phong Miên!”
Tính tình cô luôn mềm mại, ít có khi nào lớn tiếng như vậy, càng đừng nói đến việc gọi thẳng tên.
Lục Phong Miên dừng chân, quay đầu nhìn về phía cô.
Mộc Ân thở phì phò nói: “Coi như chú không quan tâm đến thân thể của mình, có thể suy nghĩ cho người khác một chút hay không? Chú có biết bác Phó rất lo lắng cho vết thương của chú hay không?”
“Vì lí do này nên em mới đến đây?” Môi mỏng của Lục Phong Miên lạnh lùng thốt ra.
“Cái gì vì vậy cháu mới đến đây?” Mộc Ân giật mình, liền nghĩ đến chuyện gì đó, dở khóc dở cười hỏi: “Chú cho rằng cháu tới bởi vì bác Phó?”
“Đúng, cháu tới bởi vì bác Phó nói chú bị thương, nhưng không có nghĩa những gì cháu vừa nói đều là nói dối, cũng không phải cháu không lo lắng cho chú, nếu cháu không quan tâm chú, mặc kệ bác Phó nói gì, hay là anh trai nói, hoặc là ông nội Lục nói, cháu đều sẽ không tới.”
Nếu ở kiếp trước, bác Phó tới nói cho cô biết Lục Phong Miên bị thương, cô sẽ không để ý đến, còn vỗ tay nói bị thương rồi tốt lắm, đều là báo ứng.
Cũng mặc kệ khi Lục Phong Miên nghe xong những lời này sẽ có biểu cảm gì, Mộc Ân nói xong liền lôi kéo anh vào phòng khách, thái độ cứng rắn ấn anh ngồi lên sô pha.
Đúng lúc nhìn thấy bác Phó từ trên lầu đi xuống, cô nói: “Bác Phó, gọi bác sĩ tới thay thuốc cho chú Lục.”
“Được.” Phó Dũng lộ vẻ vui mừng: “Vết thương của Lục gia đã may xong rồi, những chuyện như băng bó thay thuốc tôi làm được, để tôi đi lấy hộp thuốc.”
“Làm phiền bác Phó.” Mộc Ân nói xong quay đầu lại nhìn Lục Phong Miên, hung tợn nhe răng cảnh cáo: “Không cho phép không chịu bôi thuốc.”
Lục Phong Miên không trả lời, ánh mắt cũng không còn lạnh lùng như vừa rồi, ngược lại nhiều thêm vài phần mới lạ tìm tòi nghiên cứu.
Anh nhìn cô trong chốc lát, hỏi: “Bôi thuốc xong, có thưởng gì sao?”
“…” Mộc Ân giật mình.
“Khi còn nhỏ uống thuốc, mẹ tôi đều cho một viên kẹo.” Lục Phong Miên nói.
Mộc Ân nghĩ thầm chẳng qua chỉ là kẹo, chuyện nhỏ, duỗi tay vỗ vỗ lên vai của anh: “Vậy chú ngoan ngoãn, chờ chú bôi thuốc xong cháu cho chú.”
Nói xong lời này chính cô cũng thấy vui vẻ, cô lại có thể làm cho Lục Phong Miên ngoan ngoãn, chỉ sợ cô là người đầu tiên làm được.
Lục Phong Miên cũng không truy cứu việc cô chiếm tiện nghi của mình, nói được.
Danh sách chương