Edit: Xiaoxi Gua
Mộc Ân tiếp tục dựa vào trên người Lục Phong Miên loay hoay ngón tay.
Lục Phong Miên một tay ôm cả bả vai cô, để cô dựa vào cho dễ chịu.
Rất nhanh lại qua nửa giờ, Thẩm Gia Kính vẫn không có động tĩnh gì, ngược lại bởi vì buồn ngủ quá đỗi, ngửa đầu dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng cậu ta ngáy lên, Thẩm Kế ngồi không yên, giọng điệu hơi trào phúng: “Còn chưa tới giờ sao?”
Theo lý mà nói, thời gian đã đến, không biết chuyện gì xảy ra, thế mà chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mộc Ân cũng có chút buồn bực, vô thức nhìn về phía Lục Phong Miên, tại những lúc không chắc chắn đã dưỡng thành thói quen dùng ánh mắt hỏi anh.
“Em có lòng tin, nên chờ một chút.” Lục Phong Miên trấn an nắm chặt tay của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo trong lòng bàn tay cô.
Lúc đầu Mộc Ân không có lòng tin lớn như vậy, chỉ có một chút cũng là nhờ vào sự tin tưởng Trần Uyển Di, lúc này chờ con ma kia cũng không tới, lòng tin liền yếu đi rất nhiều.
Nhưng có Lục Phong Miên trấn an, cô cảm giác lòng tin tăng gấp bội, nói với Thẩm Kế: “Đợi thêm nửa giờ.”
Thẩm Kế hừ cười một tiếng, không nói gì.
Rất nhanh lại là nửa giờ qua đi, Thẩm Kế hắng giọng mở miệng nói: “Có phải phải chờ nửa giờ như thế nữa, nửa giờ nửa giờ, đây là chuẩn bị chờ tới hừng đông?”
“Chú Thẩm.” Hai mắt Lục Phong Miên híp lấy, rõ ràng đang ngồi nhưng nhìn như đang bóp chặt lấy Thẩm Kế, lạnh lùng nói: “Mộc Ân hình như chưa mở miệng nói gì.”
Bao che khuyết điểm như vậy, Thẩm Kế cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục nể Lục Phong Miên: “Cô ta không cần mở miệng, tôi cũng có thể đoán được cô ta muốn nói gì.”
“Vậy chú đoán sai rồi, tôi không muốn nói như vậy.” Mộc Ân thản nhiên nói, dứt lời chuyển về phía Lâm Như Uyên: “Anh, thả Thẩm Gia Kính đi, có lẽ là em thật sự phán đoán không ra.”
“Có lẽ vậy?” Thẩm Kế thấy cô nhận thua, thù mới thù cũ rủ nhau xông tới, trắng trợn chỉ trích: “Tôi thấy là đúng vậy! Bởi vì một câu nói của cô, Gia Kính bị trói một cái buổi chiều và buổi tối, một câu cô đoán sai là xong sao? Còn có Giang Sầu, vẫn luôn bị cô chất vấn, ngay cả yến tiệc cũng không ăn, con nhóc như cô...”
“Chú Thẩm có tổn thất gì, có thể đòi tôi.” Lục Phong Miên đưa tay kéo Mộc Ân vào sau lưng, tách rời khỏi tầm mắt của Thẩm Kế: “Ân Ân còn nhỏ, chú Thẩm dù sao cũng là trưởng bối, tính toán như vậy, sợ làm mất thân phận tôn nghiêm.”
Anh bao che khuyết điểm quá rõ ràng, Thẩm Kế tức giận không nhẹ, nghĩ đến coi như không nể mặt mũi của Lục Phong Miên, cũng phải nể mặt Lục Thanh Tửu, mới không tiếp tục.
Trên chiếc ghế, Lâm Như Uyên mở trói cho Thẩm Gia Kính đã ngủ một giấc vừa tình, kéo người lên, vỗ vỗ toàn thân cậu ta, nói: “Được rồi, đi lên lầu ngủ đi.”
Trước đó Thẩm Gia Kính nửa mê nửa tỉnh, cũng không nghe rõ mọi người đang tranh chấp cái gì, lúc này được thả ra, hoạt động gân cốt một chút, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn sắc mặt nghiêm nghị của Lục Phong Miên, không còn dám lỗ mãng, ngoan ngoãn đi đến lầu.
Cậu ta vừa đi, Thẩm Kế cũng không muốn nhìn khuôn mặt Mộc Ân khiến ông ta chán ghét, cùng quản gia phẩy tay áo bỏ đi.
Lâm Như Uyên cùng Thẩm Thanh Thanh hai mặt nhìn nhau liếc nhau, nhao nhao lên an ủi Mộc Ân.
“Ân Ân, phán đoán sai lầm cũng là chuyện thường xảy ra, tên nhóc Thẩm Gia Kính vốn là không thành thật, buộc một hồi xem như cho cậu ta một trận dạy dỗ, cũng không có gì.” Lâm Như Uyên nói.
“Đúng vậy Ân Ân.” Thẩm Thanh Thanh cũng nói: “Ba nói những lời đó em cũng đừng để trong lòng, con người ông ấy kỳ thật cũng không xấu, chính là có chút cứng nhắc.”
“Không sao, em không để trong lòng.” Mộc Ân cười cười, trong lòng nhiều ít vẫn là có chút mất mác.
Cũng không phải bởi vì thẹn với tên sắc phôi Thẩm Gia Kính kia, cũng không phải bởi vì Thẩm Kế chất vấn, chỉ là bởi vì Lục Phong Miên bao che khuyết điểm cho cô như thế, cô lại không giữ được thể diện cho Lục Phong Miên.
Cô đang chuẩn bị kéo Lục Phong Miên đi lên, trên lầu đột nhiên truyền đến rít lên một tiếng, nghe thanh âm là của Thẩm Gia Kính, tiếp theo đó là âm thanh phanh phanh phanh của vật nặng gì đó rơi xuống lầu.
Mộc Ân tiếp tục dựa vào trên người Lục Phong Miên loay hoay ngón tay.
Lục Phong Miên một tay ôm cả bả vai cô, để cô dựa vào cho dễ chịu.
Rất nhanh lại qua nửa giờ, Thẩm Gia Kính vẫn không có động tĩnh gì, ngược lại bởi vì buồn ngủ quá đỗi, ngửa đầu dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng cậu ta ngáy lên, Thẩm Kế ngồi không yên, giọng điệu hơi trào phúng: “Còn chưa tới giờ sao?”
Theo lý mà nói, thời gian đã đến, không biết chuyện gì xảy ra, thế mà chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mộc Ân cũng có chút buồn bực, vô thức nhìn về phía Lục Phong Miên, tại những lúc không chắc chắn đã dưỡng thành thói quen dùng ánh mắt hỏi anh.
“Em có lòng tin, nên chờ một chút.” Lục Phong Miên trấn an nắm chặt tay của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo trong lòng bàn tay cô.
Lúc đầu Mộc Ân không có lòng tin lớn như vậy, chỉ có một chút cũng là nhờ vào sự tin tưởng Trần Uyển Di, lúc này chờ con ma kia cũng không tới, lòng tin liền yếu đi rất nhiều.
Nhưng có Lục Phong Miên trấn an, cô cảm giác lòng tin tăng gấp bội, nói với Thẩm Kế: “Đợi thêm nửa giờ.”
Thẩm Kế hừ cười một tiếng, không nói gì.
Rất nhanh lại là nửa giờ qua đi, Thẩm Kế hắng giọng mở miệng nói: “Có phải phải chờ nửa giờ như thế nữa, nửa giờ nửa giờ, đây là chuẩn bị chờ tới hừng đông?”
“Chú Thẩm.” Hai mắt Lục Phong Miên híp lấy, rõ ràng đang ngồi nhưng nhìn như đang bóp chặt lấy Thẩm Kế, lạnh lùng nói: “Mộc Ân hình như chưa mở miệng nói gì.”
Bao che khuyết điểm như vậy, Thẩm Kế cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục nể Lục Phong Miên: “Cô ta không cần mở miệng, tôi cũng có thể đoán được cô ta muốn nói gì.”
“Vậy chú đoán sai rồi, tôi không muốn nói như vậy.” Mộc Ân thản nhiên nói, dứt lời chuyển về phía Lâm Như Uyên: “Anh, thả Thẩm Gia Kính đi, có lẽ là em thật sự phán đoán không ra.”
“Có lẽ vậy?” Thẩm Kế thấy cô nhận thua, thù mới thù cũ rủ nhau xông tới, trắng trợn chỉ trích: “Tôi thấy là đúng vậy! Bởi vì một câu nói của cô, Gia Kính bị trói một cái buổi chiều và buổi tối, một câu cô đoán sai là xong sao? Còn có Giang Sầu, vẫn luôn bị cô chất vấn, ngay cả yến tiệc cũng không ăn, con nhóc như cô...”
“Chú Thẩm có tổn thất gì, có thể đòi tôi.” Lục Phong Miên đưa tay kéo Mộc Ân vào sau lưng, tách rời khỏi tầm mắt của Thẩm Kế: “Ân Ân còn nhỏ, chú Thẩm dù sao cũng là trưởng bối, tính toán như vậy, sợ làm mất thân phận tôn nghiêm.”
Anh bao che khuyết điểm quá rõ ràng, Thẩm Kế tức giận không nhẹ, nghĩ đến coi như không nể mặt mũi của Lục Phong Miên, cũng phải nể mặt Lục Thanh Tửu, mới không tiếp tục.
Trên chiếc ghế, Lâm Như Uyên mở trói cho Thẩm Gia Kính đã ngủ một giấc vừa tình, kéo người lên, vỗ vỗ toàn thân cậu ta, nói: “Được rồi, đi lên lầu ngủ đi.”
Trước đó Thẩm Gia Kính nửa mê nửa tỉnh, cũng không nghe rõ mọi người đang tranh chấp cái gì, lúc này được thả ra, hoạt động gân cốt một chút, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn sắc mặt nghiêm nghị của Lục Phong Miên, không còn dám lỗ mãng, ngoan ngoãn đi đến lầu.
Cậu ta vừa đi, Thẩm Kế cũng không muốn nhìn khuôn mặt Mộc Ân khiến ông ta chán ghét, cùng quản gia phẩy tay áo bỏ đi.
Lâm Như Uyên cùng Thẩm Thanh Thanh hai mặt nhìn nhau liếc nhau, nhao nhao lên an ủi Mộc Ân.
“Ân Ân, phán đoán sai lầm cũng là chuyện thường xảy ra, tên nhóc Thẩm Gia Kính vốn là không thành thật, buộc một hồi xem như cho cậu ta một trận dạy dỗ, cũng không có gì.” Lâm Như Uyên nói.
“Đúng vậy Ân Ân.” Thẩm Thanh Thanh cũng nói: “Ba nói những lời đó em cũng đừng để trong lòng, con người ông ấy kỳ thật cũng không xấu, chính là có chút cứng nhắc.”
“Không sao, em không để trong lòng.” Mộc Ân cười cười, trong lòng nhiều ít vẫn là có chút mất mác.
Cũng không phải bởi vì thẹn với tên sắc phôi Thẩm Gia Kính kia, cũng không phải bởi vì Thẩm Kế chất vấn, chỉ là bởi vì Lục Phong Miên bao che khuyết điểm cho cô như thế, cô lại không giữ được thể diện cho Lục Phong Miên.
Cô đang chuẩn bị kéo Lục Phong Miên đi lên, trên lầu đột nhiên truyền đến rít lên một tiếng, nghe thanh âm là của Thẩm Gia Kính, tiếp theo đó là âm thanh phanh phanh phanh của vật nặng gì đó rơi xuống lầu.
Danh sách chương