Edit: Xiaoxi Gua

Hai người xuống lầu, Lâm Như Uyên đã tán gẫu với Thẩm Gia Thành, đồng thời kiểm tra thân thể cậu ta cùng những vật phẩm tùy thân, nhưng cũng không có thu hoạch gì.

“Hẳn không phải là nó, anh đã kiểm tra rất cẩn thận.” Anh ngồi xuống trên ghế sa lon, bưng ly nước lên uống một hớp.

“Vậy thì chờ chú Lục trở về kiểm tra Thẩm Gia Kính, nếu như vẫn không có, thì nhìn chú Thẩm cùng quản gia, mặc dù việc này có độ khó cao chút, nhưng trong trường hợp này vẫn phải đến tìm.” Mộc Ân nói.

“Đến lúc đó chị đi khuyên ba.” Thẩm Thanh Thanh nhẹ gật đầu.

Lục Phong Miên không ở đây, Mộc Ân đã cảm thấy không có ý nghĩa gì, ngồi một hồi ở phòng khách với Lâm Như Uyên, thì lên lâu chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.

Đi vào hành lang lầu hai, vừa vặn thấy Thẩm Gia kính cũng từ trên lầu đi xuống, hai người đối mặt.

Bằng tuổi nhau, Thẩm Gia Kính háo sắc đã sớm thấy Mộc Ân rất đáng yêu, lúc này thấy xung quanh không ai, đưa tay ngăn cản cô.

“Nghe nói cô tên Ân Ân? Là người Lục Phong Miên mang tới? Hai người có quan hệ như thế nào?”

“Quan hệ thế nào có liên quan đến cậu không?” Mộc Ân lui về sau hai bước, tránh đi móng vuốt của cậu ta.

“Nha, tính tình vẫn rất dữ dằn.” Thẩm Gia Kính cong khóe môi cười, tự cho rằng mình rất đẹp trai.

Mộc Ân nhìn, trong đầu nhất thời tất cả đều là hình ảnh thiếu niên đã nhìn thấy trong ảo giác lúc trước, cảm thấy buồn nôn muốn chết.

Cái gì đàn ông trung niên béo phệ, theo cô thấy, có khí chất đàn ông như Lục Phong Miên, cho dù là năm mươi tuổi, cũng sẽ không béo phệ đâu.

Có ít người trời sinh béo phệ, Thẩm Gia Kính, chính là thiếu niên mười tám tuổi, nhưng nhìn bộ dáng kia cũng khiến cho người ta ăn không ngon.

“Cách tôi xa một chút, chó ngoan không cản đường.” Mộc Ân tức giận nhìn cậu ta chằm chằm.

“A…” Thẩm Gia Kính duỗi lưng một cái, híp mắt lại đến: “Đừng cho là tôi không biết quan hệ của cô và tên Lục Phong Miên như thế nào, chính là loại quan hệ đó nha, theo tôi thấy chú ta cũng thật là, trâu già gặm cỏ non, trên giường có thể thỏa mãn cô không? Chi bằng cô đến thử một chút với tôi đây, tôi cam đoan một lần liền…”

“Đừng nhúc nhích!” Mộc Ân đột nhiên quát to một tiếng, bàn tay tới xốc góc áo cậu ta lên.

Thẩm Gia Kính bị hành động này của cô làm giật mình, rất nhanh hiểu được cười một tiếng: “Không nghĩ tới nhìn cô rất trong sáng ngây thơ, mới nói chuyện như vậy, mà đã đợi không kịp rồi?”

“…” Mộc Ân không trả lời, con mắt nhìn chằm chằm eo của cậu ta bị người vẽ hình lên, dường như là hình xăm.

Vị trí kia, Thẩm Gia Kính không nhìn thấy, cũng không biết có vật kia, còn đang trêu chọc Mộc Ân: “Yên tâm, công phu trên giường của tôi rất tốt, khác với tên đàn ông già Lục Phong Miên kia, cam đoan một lần liền có thể khiến cô…”

“Ngậm miệng!” Mộc Ân hung hăng đánh trên eo của cậu ta một cái, quay người yêu cầu: “Cùng tôi xuống lầu.”

Gương mặt kia của cô nói ra những lời này, mặc dù nghiêm túc, nhưng cũng thực sự không có lực uy hiếp gì, Thẩm Gia Kính xem thường, ngược lại đứng im.

Cậu ta kéo Mộc Ân qua, đẩy lên trên tường hành lang, ấn người đè lên.

“Xuống lầu gì chứ, lầu hai có rất nhiều gian phòng, giường nào cũng đều vừa lớn vừa mềm, chúng ta có thể thử từng cái, tôi cam đoan…”

Ba…

Thẩm Gia Kính nói còn chưa dứt lời, Mộc Ân thưởng cho anh một cái tát trên mặt, sau đó khinh bỉ lắc lắc tay.

“Sắp chết mà còn nhiều sắc tâm như vậy, tôi thật không nên cứu cậu.”

“…” Thẩm Gia Kính bụm mặt, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi: “Cô lại dám đánh tôi?”

“Đánh cậu vậy thì tính là gì, nếu đêm nay cậu bị hại chết, vật kia không chừng còn muốn quất xác của cậu đấy.” Mộc Ân nhướng mày cười cười.

Bộ dạng này của cô thực sự đáng giận ghê gớm, Thẩm Gia Kính còn chưa từng bị ai đối xử như vậy, nhất thời cũng không đoái hoài tới thương hoa tiếc ngọc, đưa tay chuẩn bị đánh lại.

Nhưng ngay lúc đó, cậu ta cảm giác cổ áo bị người khác từ phía sau kéo lấy, toàn bộ thân thể đều bị một luồng sức lực vung mạnh vào tường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện