Edit + Beta: April

Tuy nói triều đình bởi vì chuyện của Tạ Nguyên Gia cùng Phó Cảnh Hồng mà xôn xao một trận, nhưng cuối cùng cũng yên ắng trở lại, dù gì đây cũng là việc riêng của người ta, bọn họ dù có ầm ĩ thế nào, cũng không quản nổi việc người ta muốn chung giường với ai, huống chi Hoàng Thượng lại cần chính yêu dân, chưa từng vì chuyện tình cảm mà chậm trễ đại sự, dù là phe của Lý thượng thư, cũng ngượng mồm khi đổ cái danh "Yêu mị họa quốc" lên trên đầu của Phó Cảnh Hồng.

Có thể nói sóng gió mà Tạ Nguyên Gia phải đối mặt vô cùng nhỏ, hầu như không hề có mấy tình tiết ngược tâm như trong nhiều cuốn tiểu thuyết hay trên TV, y còn âm thầm cảm khái, vẫn là văn võ bá quan ở nơi y ở đáng yêu hơn, tuy trên triều đình vẫn còn ồn ào nháo nhào, nhưng khi đến thời điểm quan trọng, ai nấy đều ủng hộ y.

"Hoàng Thượng, người phê tấu chương lâu lắm rồi, nên nghỉ ngơi một chút đi." Lam Khấu bưng một dĩa dưa hấu tới, lúc này mới vừa vào hè, trong cung đã bắt đầu có dưa hấu được đưa vào, đây là loại dưa ngon đến từ Tây Vực, vừa ngọt vừa giòn, có đôi khi Tạ Nguyên Gia không muốn ăn gì hết, chỉ muốn ôm nửa quả dưa hấu ngồi ăn suốt cả buổi trưa.

"Tới liền." Tạ Nguyên Gia đã xem xong tấu chương do Hướng Sơ đệ trình, Lâm Châu cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, hai người lại theo thường lệ trao đổi vài câu, sau khi y viết xong chữ cuối cùng, liền đặt bút lông về chỗ cũ, rồi đi đến trước bàn ngồi xuống, nhìn những miếng dưa hấu được cắt sẵn đặt ở trên dĩa, dưa hấu được ướp lạnh tỏa hơi lành lạnh, đây chính là thứ tốt nhất được dùng để giải nhiệt trong cái thời tiết nóng bức này.

"Hoàng thúc đâu? Hắn đi đâu rồi?" Tạ Nguyên Gia cầm nĩa nhỏ xiên một miếng dưa hấu bỏ vào trong miệng, quay đầu lại không thấy Phó Cảnh Hồng, tuy bây giờ bọn họ ở chung một chỗ, nhưng không phải thời thời khắc khắc đều ở bên nhau, mỗi người đều có chuyện cần làm.

Lam Khấu đáp: "Vương gia vừa mới ra ngoài, thấy người đang bận nên không quấy rầy, phân phó với nô tỳ, bảo Vương gia trễ nhất là một canh giờ sẽ về."

"Vậy chừa lại cho Hoàng thúc một phần." Tạ Nguyên Gia cầm cái chén sứ bên cạnh lên, muốn chừa cho Phó Cảnh Hồng một nửa.

Lam Khấu vội nói: "Hoàng Thượng mau ăn đi, nô tỳ đã dặn Ngự Thiện Phòng để phần cho Vương gia rồi, đây đều là của người đó."

"Ngươi quả nhiên rất chu đáo." Tạ Nguyên Gia mỉm cười với Lam Khấu, lại hỏi: "Ngươi có muốn nếm thử không?"

Lam Khấu khẽ cười một tiếng, "Nô tỳ không thích ăn đồ lạnh."

Tạ Nguyên Gia cũng không muốn mời tới mời lui, bưng dĩa ngọc lên ăn, lập tức cảm thấy cả người mát mẻ không ít, mới vừa ăn được mấy miếng liền thấy tiểu thái giám bên ngoài tiến vào thông báo, nói Thần Vương điện hạ tới.

"Truyền."

Tạ Nguyên Gia cảm thấy bản thân ăn một mình là không được, vừa ngẩng đầu liền thấy Tạ Nguyên Lam dắt theo Tạ Phong Nghi vào, y vội vàng chào hỏi: "Miễn lễ, các ngươi tới vừa đúng lúc, trẫm đang ăn dưa, cùng nhau ăn đi."

Thân thể Tạ Nguyên Lam vốn không tốt nên không thể ăn đồ lạnh, hắn chỉ ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, nhìn Tạ Phong Nghi ngồi kế bên Tạ Nguyên Gia cùng nhau ăn, không khỏi mỉm cười nói: "Phong Nghi càng ngày càng thân thiết với Hoàng Thượng, lúc ở trong phủ cũng chưa thấy ngoan như vậy."

"Trẫm luôn cho Phong Nghi đồ ăn ngon, chắc bởi vậy nên y mới cảm thấy thân thiết." Tạ Nguyên Gia cười nói, "Hoàng huynh mới là phụ thân của y, Phong Nghi nhất định thân thiết với ngươi nhất."

Tạ Nguyên Lam chỉ cười không nói.

"Thần tiến cung để thỉnh an Thái phi, trời thì quá nóng, mà Phong Nghi lại nói muốn gặp Hoàng Thượng, nên thần đành phải dẫn theo y tới đây tránh nóng." Lời nói của Tạ Nguyên Lam mang theo ý bất đắc dĩ, "Không ngờ lại quấy rầy tới Hoàng Thượng dùng bữa."

"Không sao, một mình trẫm ăn không hết." Tạ Nguyên Gia xua tay không quan tâm, hơn nữa một đứa nhóc như Tạ Phong Nghi thì có thể ăn được bao nhiêu, đâu có như Phó Cảnh Hồng, người gì đâu mà ăn hoài không thấy no.

Tạ Nguyên Lam ngồi được một lát, lại nói: "Hai ngày trước thân thể thần không được khỏe, phải nằm trong phủ suốt hai ngày, sau lại nghe được chuyện của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng...... Thật sự muốn về chung một nhà với Nhiếp Chính Vương?"

Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn hắn, từ trong đôi mắt hắn không nhìn ra ác ý hoặc bất kỳ ý xấu nào, giống như hắn hỏi câu này chỉ vì quan tâm mà thôi.

"Trẫm quả thật muốn ở bên cạnh Hoàng thúc."

Tạ Nguyên Lam trầm ngâm không nói, bỗng nhiên thở dài: "Tuy thần đã sớm nhìn ra chút manh mối, nhưng giờ lại chính tai nghe được, dẫu sao vẫn có chút khó tin. Thần cũng không phải hạng người cổ hủ cố chấp không chịu thay đổi, chỉ là người như Phó Cảnh Hồng, dù gì cũng không thể làm người khác tin phục.". Truyện Dị Năng

"Thần chỉ là lo lắng, sợ Hoàng Thượng sẽ bị phụ lòng." Vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Tạ Nguyên Lam không giống như giả vờ, "Con người của hắn, có thù tất báo tâm tư thâm trầm, thần biết hắn nhiều năm như vậy, dường như chưa từng nghe thấy tiếng tốt từ hắn, bởi vậy có chút lo lắng cho Hoàng Thượng."

"Hoàng thúc là dạng người gì, trẫm hiểu rõ." Tạ Nguyên Gia lau miệng cho Tạ Phong Nghi, ôn hòa nói: "Trên đời này có rất nhiều người hiểu lầm hắn, bởi vì bọn họ chưa từng thật sự hiểu rõ về hắn. Nhưng trẫm không giống, trẫm có thể nhìn thấu được trái tim hắn."

"Hắn đối với trẫm vô cùng tốt, trẫm cũng muốn trả lại gấp đôi."

Tạ Nguyên Lam lại lần nữa im lặng, "Nói như vậy, Hoàng Thượng thật sự tình đầu ý hợp với Nhiếp Chính Vương, vậy thì thần cũng sẽ không làm thuyết khách [1] để người ta chán ghét."

[1] - Thuyết khách: Người dùng tài ăn nói để làm cho người ta nghe theo mình.

"Thần dù sao cũng là huynh trưởng của Hoàng Thượng, tuy tình cảm không quá sâu đậm, nhưng dù gì cũng là con của Phụ hoàng, ngày sau nếu người có rắc rối gì, thần nhất định sẽ lao vào dầu sôi lửa bỏng." Tạ Nguyên Lam giương mắt nhìn y, trong mắt chỉ có sự nghiêm túc, "Thần...... Là thật lòng xem Hoàng Thượng như đệ đệ."

Tạ Nguyên Gia sửng sốt, Tạ Nguyên Lam là người luôn có vẻ lạnh lẽo mơ hồ xa cách, mang dáng vẻ siêu phàm thoát tục chỉ đứng ngoài cuộc, không ngờ hắn lại mang trong mình tâm tư muốn làm một người anh tốt.

"Trẫm cũng xem Hoàng huynh như huynh trưởng." Tạ Nguyên Gia mỉm cười nói, "Hiện giờ cũng chỉ còn ba huynh đệ chúng ta, Thất hoàng huynh không ra khỏi cửa ở nhà buồn chán, chỉ có Hoàng huynh lúc rảnh rỗi là chịu tới trò chuyện với trẫm, trong lòng trẫm cũng nghĩ đến Hoàng huynh."

Tạ Nguyên Lam nhoẻn miệng cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng, cả người dường như bao phủ bởi một tầng thánh quang mông lung, tựa như thần tiên hạ phàm.

Đôi mắt Tạ Nguyên Gia thiếu chút nữa bị thứ ánh sáng này loá mù, cắn dưa hấu ngây ngốc nhìn hắn.

Mỹ nhân xinh đẹp như thần tiên vậy, đừng nói là có khả năng mang ý đồ gì đó, cho dù thực sự có tính kế, vậy thì cũng cam tâm tình nguyện sa bẫy, chắc vậy? Thiếu chút nữa bị dung mạo diễm lệ của người ta mê hoặc đến choáng váng đầu óc, Tạ Nguyên Gia âm thầm tự quất mình mấy roi ở trong lòng, ngàn vạn lần không thể để mỹ nhân mê hoặc, nhất định phải giữ vững tinh thần!

Y mơ mơ màng màng gặm một lát dưa, nghe Tạ Phong Nghi bên cạnh nói chuyện, nhất thời nghe không rõ hỏi: "Phong Nghi nói gì đó?"

Tạ Nguyên Lam thay bé đáp: "Phong Nghi hỏi thần khi nào đoàn kịch sẽ dựng sân khấu."

"Sân khấu gì cơ?" Tạ Nguyên Gia tò mò hỏi.

"Chính là một gánh hát dân gian, diễn lại một số thoại bản bịa đặt không có thật." Tạ Nguyên Lam một tay chống cằm ánh mắt dịu hiền nhìn Tạ Nguyên Gia, mỉm cười nói: "Ngày ấy Phong Nghi đi theo nhũ mẫu ra ngoài dạo phố, sau khi nghe xong liền si mê, suốt ngày cứ bắt nhũ mẫu phải dẫn đi, bốn năm ngày rồi mà còn chưa xem xong họ diễn."

"Là câu chuyện gì, hấp dẫn vậy ư?" Tạ Nguyên Gia hỏi Tạ Phong Nghi, "Thật sự hay lắm sao?"

Tạ Phong Nghi gật đầu, dùng giọng nũng nịu của trẻ con nói: "Hay."

"Vở kịch có tên là ' Ly miêu tráo Thái Tử '."

Tạ Nguyên Gia đối với vở kịch này quả thực quá quen thuộc, nhưng y vẫn phải phối hợp Phong Nghi, làm bộ chưa nghe qua, hỏi: "Nghe có vẻ rất thú vị, Phong Nghi kể cho Hoàng thúc nghe rõ thêm chi tiết đi?"

Tạ Phong Nghi còn nhỏ, để hiểu hết vở kịch cũng phải tốn một chút tâm tư, chứ nói chi là kể lại, nhưng bé vẫn cố gắng soạn lại từ ngữ, nghiêm túc kể cho Tạ Nguyên Gia.

"Chính là, có một vị Hoàng đế, hắn có một Phi tử rất xinh đẹp, Phi tử mang thai được tiểu Hoàng tử, nên Hoàng đế rất vui vẻ." Tạ Phong Nghi gật gù đắc ý, "Nên ban thưởng thật nhiều đồ vật quý báu cho Phi tử xinh đẹp, Phi tử rất đắc ý, mỗi ngày ở trong cung đều bắt nạt người khác, có rất nhiều người chán ghét nàng."

"Sau đó, Phi tử sinh con, Hoàng đế rất khẩn trương chờ ở ngoài điện. Đỡ đẻ cho Phi tử là một bà mụ rất già, nên mọi người đều rất yên tâm."

"Sau đó, Phi tử cuối cùng cũng sinh, là một bé trai."

Tạ Phong Nghi kể đến đây, nghiêng đầu suy nghĩ rồi lại nói: "Nhưng mà, đứa trẻ kia sau khi sinh chưa được mấy ngày liền chết yểu, Phi tử rất thương tâm, nàng sợ Hoàng đế không thích nàng nữa, liền tìm bà mụ thương lượng."

"Bà mụ vì thế lén lút đem một đứa trẻ trạc tuổi ở ngoài cung vào, giả vờ là do Phi tử sinh, rồi đem tiểu Hoàng tử đã chết ra ngoài cung chôn."

Tuy phiên bản này rất mới mẻ, nhưng Tạ Nguyên Gia lại cảm thấy chỉ đổi thang mà không đổi thuốc [2], dù sao thì hoàng thất quanh năm đều có ánh đèn xanh chiếu rọi trên đầu [3], "Sau đó thì sao? Đổi hoàng tử rồi thế nào, có bị người khác phát hiện không? Hoàng Thượng có điều tra ra chân tướng không?"

[2] - đổi thang mà không đổi thuốc: chỉ đổi hình thức không khác nội dung.

[3] - Chắc ý chỉ chuyện cắm sừng.

"Thần cũng không biết nữa." Tạ Phong Nghi thở dài, "Đoàn kịch hát rất lâu, lúc thì biểu diễn ở phố Đông, lúc thì biểu diễn ở phố Tây, thần không thể mỗi ngày đều đến nghe, đến giờ còn chưa có xem hết buổi diễn nữa."

"Cũng không biết Hoàng Thượng có nhận ra tiểu Hoàng tử đã sớm không còn không." Vẻ mặt Tạ Phong Nghi lo lắng, "Nhưng mà đứa nhỏ bị đưa vào cung cũng thật đáng thương, có khi đứa nhỏ đó bị bà mụ bắt cóc khỏi cha mẹ, hắn còn chưa được nhìn thấy cha mẹ mình nữa."

Tạ Nguyên Gia buồn cười, không ngờ Tạ Phong Nghi tuổi còn nhỏ lại lương thiện như vậy, không chỉ lo lắng việc Hoàng Thượng có thể phát hiện chân tướng, còn lo lắng cho đứa trẻ được đưa vào cung để tráo đổi.

"Phong Nghi đúng là một đứa trẻ ngoan." Tạ Nguyên Gia sờ đầu của bé, thấy bé thật sự phiền não vì chuyện này, liền kiên nhẫn an ủi nói: "Đây chỉ là một câu chuyện mà thôi, cũng không phải sự thật."

"Hơn nữa, trẫm cảm thấy đứa trẻ bị đưa vào cung có lẽ cũng có cuộc sống hạnh phúc, ít nhất hắn ở trong cung cũng có phụ thân mẫu thân, có đúng không? Cho dù sau này có bị phát hiện, nếu may mắn không chết, có lẽ hắn sẽ muốn trở lại nơi mình thuộc về?"

"Nhìn theo cách này, có phải cảm thấy dù là kết cục nào cũng đều rất tốt, đúng không?"

Tạ Nguyên Gia đưa ra một tư duy mới, "Phong Nghi đừng buồn."

Đôi mắt to đen lúng liếng của Tạ Phong Nghi nhìn y, nghiêm túc nói: "Thật vậy ư?"

"Chắc là vậy?" Tạ Nguyên Gia cười nói, "Chuyện được nghe kể thì có rất nhiều khả năng, có lẽ đây là cái hay của nó."

Tạ Nguyên Lam vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, lẳng lặng mà nhìn Tạ Nguyên Gia, khóe miệng ngậm nụ cười dịu dàng.

Hắn rũ nhẹ đôi mắt, che giấu đi một ít bóng tối mờ mịt bên trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện