Trương Lam không nói gì, cũng không biết vị nào trong căn cứ huấn luyện lại đặt cái tên như vậy, quả nhiên là vua sơn lâm cường hãn, may mắn không gọi là “Bắc Cực Hùng”, nếu không đánh chết Trương Lam cũng sẽ không gọi tên này.

- Con chó này thật là đáng yêu!

Chứng kiến Trương Lam đùa thật vui vẻ với con chó kia, trong lòng tiểu Thần Hi có chút hâm mộ, nhịn không được muốn đưa tay đi sờ sờ vào bộ lông của nó.

Rốt cục lại chú ý tới Thần Hi, Đông Bắc Hổ nhất thời lại dừng hành vi thân mật với Trương Lam, hai mắt cảnh giác nhìn nàng chằm chằm, thân hình bắt đầu cúi xuống, miệng phát ra thanh âm ô ô trầm thấp, chính thức phát ra dấu hiệu sắp công kích!

Trương Lam có chút buồn bực hai tay ôm đầu, thật đúng là túc mệnh tương tùy, chó cùng Terminator chẳng lẽ là trời sinh thiên địch hay sao?

- Thật kỳ quái nha?

Vương doanh trưởng ở bên cạnh khó hiểu nói thầm:

- Con chó này nếu không ở trong thời gian xuất động nhiệm vụ cũng sẽ không phản ứng như vậy, thấy người chủ yếu sẽ không lộ ra dấu hiệu muốn công kích, hôm nay nó làm sao vậy?

Trương Lam đương nhiên là biết tại sao, nhưng rõ ràng tiểu Thần Hi cũng không hề lộ ra vẻ muốn công kích ngược lại, hai gia hỏa này!

Thần Hi nhìn Trương Lam như xin giúp đỡ, tiểu Thần Hi nhẹ nhàng túm túm góc áo của Trương Lam, nhỏ giọng nói:

- Giúp đỡ chị được không, chị cũng muốn sờ sờ nó…

Đây là số mệnh sao, việc cực việc nguy hiểm đều là của ta! Trương Lam chỉ muốn vò đầu, vì sao người cuối cùng bị thương luôn là ta đây! Chuyện nguy hiểm như vậy sao vẫn luôn là ta làm?

- Hổ tử ngoan nha…

Không có biện pháp, Trương Lam lấy gan đi tới dùng một bàn tay vuốt đầu Đông Bắc Hổ, nhẹ nhàng ý bảo nó thả lỏng – dù sao cả hai cũng chỉ vừa mới quen nhau, lẫn nhau cũng không phải rất quen thuộc, ai biết gia hỏa này có nhất thời cao hứng muốn nếm thử hương vị thịt người hay không – hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, ngón tay chỉ vào tiểu Thần Hi:

- Hổ tử ngoan, nàng không phải là người xấu nga, nàng là chị của ta đó…

Hai mắt Đông Bắc Hổ vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm tiểu Thần Hi, cũng không biết có nghe hiểu được hay không, lông mông dựng đứng hơi hơi rũ xuống, lại nghiêng nghiêng đầu đưa mắt nhìn Trương Lam.

Tiểu Thần Hi mười phần phối hợp, bày ra bộ dạng cả người lẫn vật thật vô hại, bộ dạng đáng thương giống như vừa rồi bị Đông Bắc Hổ khi dễ mới là mình.

Có cửa! Chứng kiến biểu hiện của Đông Bắc Hổ, trong lòng Trương Lam vui vẻ, nhẹ nhàng vuốt ve từ đầu xuống tận lưng nó, sau đó lại đem cái đầu to lớn xù lông kéo vào trong lòng mình, miệng nhẹ nhàng thì thầm bên tai nó:

- Nhìn xem, chị của ta thật ôn nhu phải không, kỳ thật nàng thật tốt lắm, cho tới bây giờ nàng chưa từng khi dễ ta đâu, tin tưởng ngày sau nàng cũng sẽ thật tốt với ngươi nha…

Đúng là không khi dễ ta, nhưng khi dễ qua thật nhiều người mà thôi! Trong lòng Trương Lam bổ sung, tha thứ ta không toàn bộ nói thật cho ngươi biết, kỳ thật ta cũng bị bắt buộc mà thôi!

Con chó thoáng giãy nhẹ, nhưng không hề dùng sức, buông thỏng cái đuôi lắc lắc vài cái, rung vài cái, cảm giác Trương Lam không có ý định buông tay, liền đem đầu củng củng, từ dưới nách Trương Lam dời ánh mắt, đánh giá tiểu Thần Hi đang đứng cách người mình chừng hai thước.

Tiểu Thần Hi nhìn ánh mắt gia hỏa kia thật dịu dàng, giống như đang nhìn chính đồng loại của mình, nhìn thấy Đông Bắc Hổ nhìn về phía chính mình, lập tức nở nụ cười. Vô luận là chủng tộc gì, bất kể là người hay là động vật nào khác, đối với ý tứ mỉm cười bày tỏ thiện ý chủ yếu đều hiểu thật rõ ràng, là quân khuyển đã được huấn luyện nghiêm chỉnh cùng được chiến tranh tẩy lễ, loại động vật trí tuệ cực độ lại linh tính mười phần, Đông Bắc Hổ đương nhiên càng hiểu được nụ cười trước mặt là chân thật hay là rắp tâm hại người.

Cảm giác được vẻ thiện ý của tiểu Thần Hi, vẻ đề phòng của Đông Bắc Hổ chậm rãi buông xuống, rốt cục bắt đầu dùng loại ánh mắt thật tò mò đánh giá cô bé trước mắt, dựa vào khứu giác mà nó vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, nếu như nó có thể nói chuyện, Đông Bắc Hổ dám dựng thẳng lên ba móng vuốt mà thề, cô bé trước mắt nhìn hình dáng giống như nhân loại nhưng tuyệt đối không phải nhân loại, trên người cô bé kia hoàn toàn không có một kia khí tức của nhân loại, ách, cũng không thể nói là không có, tuy rằng trên người nàng cũng có một ít khí tức của nhân loại, nhưng khí tức đều thuộc về tiểu nhân loại đang ôm mình trong lòng, vừa rồi khi cô bé này nhìn nó, cấp cho nó cảm giác ở trên chiến trường bị người dùng súng chĩa thẳng vào người, một loại kinh sợ từ sâu trong tâm linh truyền đến khiến cho nó tự nói với mình, cô bé trước mắt rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm trước nay chưa từng có.

Trong lúc nàng nhìn nó mỉm cười, Đông Bắc Hổ cảm giác những nguy hiểm kia đã toàn bộ biến mất, tuy rằng thật nghi hoặc, nhưng với dung lượng nho nhỏ của trí óc động vật nó cũng không hiểu rõ đó rốt cục là vì sao, nhưng nó cũng không phải không hiểu cô bé trước mắt đối với chính mình không có ác ý.

- Ô ô…

Trong cổ họng Đông Bắc Hổ nhẹ nhàng phát ra hai tiếng kêu khẽ, Trương Lam nghe ra được gia hỏa này đã không còn vẻ khẩn trương như vừa rồi, phất phất tay ý bảo tiểu Thần Hi đi tới.

Tiểu Thần Hi tung tăng tiến nhanh hai bước, nghĩ muốn sờ sờ đầu Đông Bắc Hổ.

Tuy rằng không còn đề phòng như vừa rồi, nhưng con chó vẫn nhẹ nhàng lui về sau vài bước, Đông Bắc Hổ nhẹ nhàng đánh giá tiểu Thần Hi, trong mắt vẫn không thả lỏng vẻ cảnh giác đối với tiểu nha đầu kia.

- Xem ra nó vẫn không yên lòng đối với chị…

Chứng kiến bộ dạng của con chó, tiểu Thần Hi có chút buồn bực nói với Trương Lam.

- Con chó này hôm nay thật sự quá kỳ quái!

Vương doanh trưởng ở bên cạnh nhìn thấy thật ngạc nhiên:

- Con chó này chưa bao giờ cho phép người lạ ôm, Trương Lam cháu lần đầu tiên nhìn thấy Hổ tử, nó lại cho phép cháu ôm nó. Hơn nữa nó cũng chưa bao giờ thị uy với người lạ, nhưng hôm nay lại rất đề phòng chị của cháu. Hai chị em cháu thật đúng là làm cho người ta nhìn xem mà không hiểu!

Hắn vừa nói vừa lắc đầu, hoàn toàn khó hiểu.

Tiểu Thần Hi nhìn Vương doanh trưởng giang rộng hai tay, vẻ mặt cũng thật không hiểu nổi.

- Ngoan…

Trương Lam cảm thấy được ngữ khí của mình nị tới mức chính mình cũng cảm giác được ghê tởm:

- Không có việc gì, nàng không phải là người xấu đâu…

Tiểu Thần Hi mười phần phối hợp bước lên muốn mò lên đầu con chó.

Tốc độ này! Trương Lam trợn trắng mắt.

Bị ngọc thủ của tiểu Thần Hi mò lên đầu mình, toàn thân Đông Bắc Hổ thoáng run lên, thân thể không tự chủ được rụt ra sau né tránh, cảm giác bàn tay kia lướt nhẹ xuống lưng mình, cũng không hề có biểu hiện ác ý, rốt cục hoàn toàn yên lòng đứng yên nơi đó bất động, tùy ý cho tiểu Thần Hi vuốt ve trên người mình.

Không bao lâu, gia hỏa kia đã nằm xuống, chổng vó tùy ý cho tiểu Thần Hi gãi ngứa.

Nha đầu kia làm sao làm được? Nhanh như vậy đã thu phục sao? Trương Lam đang nói chuyện với Vương doanh trưởng lơ đãng quay đầu lại, phát hiện một người một chó đang ngoạn náo thật vui vẻ, không khỏi kinh ngạc, vừa rồi không phải là thiên địch túc mệnh hay sao? Nhanh như vậy đã bay lên thành huynh đệ túc mệnh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện