Con rắn này bụng phình ra, chắc là vừa đi ăn con vật nhỏ nào đó, ít nhất cũng là một con vật, ối, chắc là một con chuột đồng? Con rắn có màu hồng, vì thế người trong thôn gọi nó là rắn Hồng Hoa, có độc, nhưng độc tính không mạnh, rắn Hồng Hoa bình thường cũng dài khoảng một mét, nhưng to như con rắn Hồng Hoa này thì đúng là chưa thấy bao giờ.

Rắn là một loại tốt, toàn thân đều quý, nhìn con rắn này nước miếng Trương Lam đều tứa ra, mặc dù kiếp trước đã từng được ăn rắn nhưng hương vị của thịt rắn không chỉ được nghe qua một lần. Thịt rắn mềm mịn, trong sách - tác khoái thực chi- có ghi chép. Thời nay thịt rắn đã trở thành một thứ đặc sản, có tác dụng trừ phong thấp, lưu thông máu, tiêu phù giảm đau, giải độc. Tin tưởng rằng nếu dùng rượu thuốc ngâm rắn cho dù là chưa từng uống nhưng rất nhiều người đều đã nghe qua. Rượu thuốc ngâm rắn có thể dùng chữa bệnh cảm lạnh, thị giác kém, trĩ sang sưng đỏ, da mụn nhọt và các loại bệnh khác. Muốn cơ thể khỏe mạnh thì mỗi ngày đều uống một cốc, trong - bản thảo cương mục- có chỉ ra thịt rắn có thể - trừ đau nhức tay chân, sát tam trùng, loại bỏ tế bào chết, trừ gió độc, bệnh ghẻ, đau ác tính. Trong - khai bảo bản thảo- có chỉ ra - ô xà chữa bệnh nổi mề đay, bệnh ghẻ, da không tốt, chứng tê liệt. Kiếp trước đã được ăn thịt rắn, Trương Lam vẫn luôn thấy tiếc, không ngờ rằng bây giờ giấc ăn uống của mình đã có thể trở thành sự thật.

Thật không may con rắn đã phát hiện được số mệnh bi thảm của mình, đang cố gắng dãy giụa, cố gắng tranh đấu vì quyền lợi sống còn của mình. Nhìn Tiểu Thần Hi thò chiếc cổ tay trắng nõn ra con rắn hung hăng há miệng đớp một miếng.

- Dát băng.

Con rắn vốn dĩ đã đen đủi, đến cả hai cái răng vừa cắn vào tay của người ta cũng bị rụng ra. Lúc này Tiểu Thần Hi dùng hai tay cố gắng để khống chế con rắn.

Như thế là đương nhiên, dùng lực lớn đớp lên một khối thép như thế, hàm răng không bị rơi ra mới lạ.

Là do ngươi đen đủi thôi! Trương Lam cười một trận, cố gắng cắn tấm thép đó làm gì, hàm răng còn không vỡ ra, ta thật là khâm phục răng mày tốt.

Con rắn xấu số bị đả kích, cuối cùng từ bỏ hoàn toàn ý nghĩ chống cự lại, cái đầu cụp xuống, thân thể vẫn không nhúc nhíc, Tiểu Thần Hi lúc ẩn lúc hiện, xem ra con rắn này đã chịu thua rồi.

- Hỏi chị chuyện này được không?

Trương Lam hỏi.

- Nói đi, có chuyện gì?

Tiểu Thần Hi hỏi.

- Làm sao chị phát hiện ra con rắn này? Ngoài ra sao chị có thể nhìn thấy thế giới có màu gì?

Trương Lam hiếu kỳ, nhìn chiếc T – 800 trên tivi màu hồng, T- X có màu xanh lam, không biết Tiểu Thần Hi có giống bọn chúng hay không?

- Ban ngày, thị giác của chị và em giống nhau, đều là mày sắc rực rỡ.

Tiểu Thần Hi mặc dù không hiểu tại sao Trương Lam lại có hứng thú với vấn đề này nhưng vẫn trả lời rất thành thật.

- Nếu như vào ban đêm, có thể sử dụng thị lực hồng ngoại, để tăng cường phạm vi quan sát và tỉ lệ chính xác, sẽ sửa những màu quan sát được thành màu lam, nếu như trong lúc cần thiết thì có thể dùng X quang.

Tiểu Thần Hi hỏi:

- Kiểu hình thức này em có biết không?

- Biết.

Trương Lam gật đầu.

- Giống như tia chụp X quang trong bệnh viện có thể nhìn thấy xương trong cơ thể.

- Đúng là như thế.

Tóc Tiểu Thần Hi bị gió thổi bay ngược lại.

- Mô hình X quang có cái tốt, nhưng nó có thể phát hiện các loại vũ khí mang theo mình là loại nào, mô hình này chỉ cần là chế phẩm bằng kim loại thì đều bị chị phát hiện, không thể che giấu được.

- Lợi hại.

Trương Lam khen ngợi.

- Bất kể là thứ gì cũng không thể qua được mắt chị, nếu như chị đi làm bảo tiêu chắc chắn khong ai có thể làm hại tới mục tiêu mà chị bảo vệ.

- Đương nhiên, em nói thừa rồi.

Tiểu Thần Hi rất không hài lòng nhìn Trương Lam:

- Sao thế? Em nghi ngờ năng lực của chị à?

- Đâu có?

Trương Lam vội phân trần trách nhiệm của mình, nếu như chọc vào bà cô này thì đúng là một chuyện bi thảm.

- Em chỉ vui vì bên cạnh có thêm một bảo tiêu vô địch miễn phí, người thân của mình bây giờ an toàn hoàn toàn được bảo đảm.

- Em biết là tốt rồi đó.

Được Trương Lam khen ngợi, Tiểu Thần Hi vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn vui lên giống như đứa trẻ được khen ngợi, bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ nhẹ vào vai Trương Lam:

- Tiểu quỷ, yên tâm đi, có chị lo cho em an toàn.

- Có còn gì nữa không? Nói tiếp đi.

Bị người ta gọi là tiểu quỷ, Trương Lam khóc không ra nước mắt, vội lảng sang chuyện khác.

- Còn có mô hình nhiệt năng phân hình, hình này này chỉ sử dụng trong chiến đấu. Nhận biết màu sắc, bộ phận phát nhiệt khoong tan mày xám và màu xanh đậm, nơi phát ra nhiệt lượng căn cứ theo nhiệt lượng không giống nhau thì có màu vàng, xanh, lục, tím màu nào cũng có.

Tiểu Thần Hi giải thích.

- Có phải là có dạng giống như máy quay nhiệt năng?

Trương Lam hỏi.

- Gần như thế!

Tiểu Thần Hi gật đầu thừa nhận.

- Oa, cái này công năng lớn lợi hại như thế, như thế nếu như một người nấp ở sau bức tường lén lút hại mình thì chị cũng có thể phát hiện ra sao?

Trương Lam sợ hãi hỏi, công năng này trên ba người chung kết cũng không có, chẳng nhẽ có thể biến đổi trong quá trình triệu hoán sao? Trương Lam có chút nghi hoặc.

- Đó là một ý nhỏ.

Tiểu Thần Hi hiển nhiên rất đắc ý với siêu năng lực của mình.

- Ví dụ nhé, như con rắn ban nãy, nhiệt năng trên cơ thể rắn đã bị chị phát hiện.

- Thế sau này đi săn phải dẫn chị đi theo, những con mồi này chạy làm sao được.

Trương Lam ngạc nhiên.

- Haha, về cơ bản sẽ không cho chúng bất cứ cơ hội nào.

Tiểu Thần Hi vẻ mặt bắt đầu ra vẻ khiêm tốn.

Bĩu môi, đúng là tiểu nha đầu rất thích được khen nịnh mà còn lộ ra vẻ xấu hổ, móng vuốt giơ lên:

- Chị, sau này em phải sống dựa vào chị rồi!Lần sau chúng ta lại ra ngoài bắt rắn, em muốn con to hơn.

- Chị, tình hình bên châu Phi thế nào rồi?

Nghĩ đến các cô Elyse trong năm qua, Trương Lam hỏi.

- Vừa đến châu Phi, chuẩn bị tìm đủ vũ khí trang bị rồi.

Tiểu Thần Hi rất thoải mái.

- Đi đâu tìm?

- Rất nhiều nơi đều đi, nhưng hình như đi tìm quân doanh lớn nhất, có thể là tìm đại một doanh trại trộm một ít cũng có thể đủ cho bọn họ dùng rồi.

Tiểu Thần Hi trả lời không quan trọng.

- A, không phải có khó khăn gì chứ?

Trương Lam đổ mồ hôi, nói rất dễ dàng, lấy trộm một doanh trại đơn giản hơn bước vào cửa nhà mình.

- Không đâu, có thể gặp khó khăn gì chứ? Cùng lắm là giết một vài người mà thôi!

Thấy Trương Lam vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn mình, tiểu nha đầu giơ tay đầu hàng:

- Biết rồi biết rồi, không thể tùy tiện giết người, tìm cái em đã nói tới N lần, sao chị có thể quên căn dặn bọn họ chứ? Không đến lúc vạn bất đắc dĩ các cô ấy sẽ không giết người đâu.

- Ồ, thế cũng tốt.

Trương Lam thở dài một hơi, hi vọng những kẻ vô pháp vô thiên này sẽ không gây ra rắc rối gì.

Với khả năng lừa gạt của Tiểu Thần Hi, hai chị em nhanh chóng đánh hạ hai con gà rừng, một con thỏ rừng, một con rắn rồi xuống núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện