- Xin hỏi đây là nhà Trương Tông Quân sao?

- Đúng vậy, xin hỏi anh tìm ai?

Trương Lam có chút nổi giận, người này đang làm gì thế không biết, đến nói tiếng người còn không lưu loát, ấp a ấp úng nửa ngày cái rắm ấy.

- Cháu à, người lớn có nhà không?

Tên gầy hỏi.

- Mẹ tôi không có nhà.

Trương Lam có chút không nhịn được, người này tại sao còn chưa đi, thật là kỳ lạ?

Người lớn không ở nhà? Người gầy kia trong lòng mừng thầm, thế này thì được, vốn đã nghe nhà này nhiều tiền, bây giờ người lớn lại không có nhà thì dễ gạt, chỉ có lũ trẻ con ở nhà, không lừa thì phí.

Người gầy tên là Cao Phong, tiếc là Cao Phong phụ lại sự hy vọng của cha hắn dành cho hắn, không Cao như cao phong. Người này là côn đồ của một thôn lân cận, là con độc đinh một dòng họ, từ nhỏ đã bị nuông chiều hư hỏng, trong thôn nhà ai mà mất gà thì chỉ có Cao Phong làm, lớn thêm một chút nữa thằng nhãi này đánh chết cũng không chịu đi học, bắt đầu đi theo mấy kẻ lưu manh côn đồ, cả ngày không có việc gì làm thì chọc ghẹo con gái nhà lành, chơi bời lêu lổng hết ăn lại nằm.

Ở cái mảnh đất nhỏ này, nhà nào nhà nấy đều nghèo, nhà Cao Phong cũng không ngoại lệ, đương nhiên cũng không có nhiều tiền để chu cấp cho hắn ăn chơi đàng điếm. Trước đây hắn còn đi trộm gà để bán lấy tiền ăn chơi, nhưng mấy năm nay người trong làng đều biết rõ rồi, tới buổi tối nhà có con vật nào đều phải giấu hết, tránh bị Cao Phong gây tai họa.

Cao Phong không có tiền ăn chơi bắt đầu đẽo gọt những cái mới, bất đắc dĩ người này danh tiếng quá xấu xa, không mượn được thì trộm. Đang lúc không có chiêu gì, nghe người ta nói ở thôn Vương Cố Sơn có nhà Trương Tông Quân nhờ buôn bán mà trong nhà rất nhiều tiền, trong nhà đèn màu tủ lạnh xe máy các loại không thiếu thứ gì.

Nghe được tin này, Cao Phong bắt đẽo gọt, nếu như ở thôn mình mọi người đều biết mình là kẻ trộm rồi, thì đi đến thôn khác sẽ không có nhiều người quen mình, nếu như nhà này có tiền như thế thì mình đi lừa một ít cũng không khó.

Nghĩ là làm, sau đó Cao Phong bắt đầu quan sát tỉ mỉ tình hình gia đình Trương Tông Quân, quả nhiên như mọi người nói, nhà họ Trương còn có tiền hơn nhiều. Vạch ra kế hoạch tỉ mỉ, Cao Phong tự tin bằng kinh nghiệm lừa gạt bao nhiêu năm nay của mình, mình có thể kiếm được một khoản tiền. Nhờ quan sát mấy ngày nay, mấy ngày rồi chủ nhân của gia đình này vẫn chưa về, Cao Phong cảm thấy đây đúng là cơ hội ra tay của mình.

Nhìn thấy trong nhà chỉ có một đứa trẻ, Cao Phong càng vui mừng, chuyến này thì phát tài to rồi.

- Là thế này.

Cao Phong nói:

- Tối hôm qua cha cháu không về nhà đi đánh bạc với mấy người chúng ta, thua chúng ta hai ngàn đồng.

Nói rồi đưa ra một tờ giấy viết xiên xiên xẹo xẹo:

- Đây là giấy vay nợ ông ấy đưa cho chúng ta.

Sau đó hắn gào to:

- Thằng nhãi, biết tiền nhà mày cất ở đâu không. Mau đưa tiền cho tao, nếu không tao sẽ không khách khí không, có biết hay không, chúng tao có thể giết người đấy.

Nhìn tờ giấy ghi nợ lộn xộn chữ - giấy vay nợ-, chắc là đã vay được rồi, Trương Lam thiếu chút nữa cười phá lên, đang lo không biết làm gì. Dù sao cũng đang nhàn rỗi, tên trộm ngu ngốc này là sự lựa chọn không tồi.

- A a!

Bộ dạng của Trương Lam như kiểu bị dọa cho sắp khóc.

- Anh đừng làm gì cha tôi.

Nói rồi chạy nhanh vào trong phòng.

- Tôi đi lấy tiền cho anh.

Cao Phong theo sau âm thầm đắc ý, lừa một thằng nhãi thật là dễ dàng, quá dễ dàng, không khó một chút nào.

Xoay người vào trong, Trương Lam nháy mắt ra dấu với Tiểu Thần Hi, bảo mình đã tìm được một món đồ chơi, gọi mọi người cùng đến chơi.

Tiểu Thần Hi khẽ gật đầu, thể hiện đã hiểu rồi.

Nhìn thấy Tiểu Thần Hi xinh đẹp, Cao Phong choáng váng, nước miếng chảy ra từ khóe miệng, hầu như chẳng còn biết phải đi đường nào nữa, trên thế giới này có người con gái xinh đẹp như thế sao?

Cắn mạnh vào đầu lưỡi, đầu lưỡi đau nhức, Cao Phong mơ màng tỉnh dậy đứng lên, xoa xoa nước miếng chảy ra từ khóe miệng, Cao Phong cảnh giác chính mình: mình đến là để lừa tiền cơ mà, sao có thể để ý những chuyện khác được, nếu không mình sẽ thảm lắm.

- Thằng nhãi xấu xa, mau đem tiền ra đây.

Cao Phong hùng hổ uy hiếp.

- Nếu không lấy tiền ra lão tử sẽ không khách khí đâu.

Nghe thấy Tiểu Thần Hi đã giữ chân được ở ngoài sân, Trương Lam cũng yên tâm, mình khổ tâm rèn luyện hai năm thật không dễ dàng gì. Hôm nay ông trời cũng mở mắt, rốt cuộc cũng cho mình cơ hội để kiểm nghiệm.

Khóe miệng khẽ cười nhếc lên.

- Thật không? Anh nói anh là lão tử.

- Ừ.

Cao Phong có chút nghi ngờ, không phải chứ, sao mình không dọa được thằng bé này, chẳng nhẽ bộ dạng của mình chưa đủ hung ác.

- Tên kia.

Trương Lam làm ra vẻ giáo huấn, hồn nhiên quên đi rằng mình còn nhỏ hơn đối phương rất nhiều.

- Thiên đường có lỗi mi không đi, địa ngục không cửa lại xông tói. Hôm nay còn dám vác mặt đến đây? Có biết chữ chết viết thế nào không?

Cao Phong có chút choáng váng, thằng nhãi này nói chuyện với mình còn có trật tự phết, mình làm sao có thể coi là một thứ gì chứ, tự nhiên bị một thằng nhãi giáo huấn? Cao Phong hổ thẹn giơ một bạt tay cho Trương Lam:

- Thằng nhãi, mày muốn chết à?

- Ối.

Biết bị đánh hụt, Cao Phong sửng sốt, có chút buồn bực, cảm giác thật mất mặt, đánh một thằng nhãi xấu xa mà cũng không trung. Thật là mất mặt quá.

Đương nhiên hắn tuyệt đối không ngờ cái tát đó mà Trương Lam cũng có thể tránh được.

Không đợi Cao Phong phản ứng, Trương Lam một cước giẫm mạnh vào ngón chân của Cao Phong, cố gắng sức nghiền nghiền trên đó. Haha phải nói thêm là hôm nay Trương Lam đi một đôi giày da, Cao Phong đáng thương đi một đôi giầy có đế bình thường.

- Oái.

Một tiếng kêu không giống tiếng người phát lên, nghe thật thê lương giống như quỷ khóc từ dưới âm phủ, thật khiến người ta ớn lạnh.

- ối.

Trương Lam có vẻ không ngờ tới kết quả mà mình làm ra, vẻ mặt như không còn chút lực nào, gọi một cách thê thảm.

Mặc kệ quan tâm nhiều làm gì, cần giáo huấn thì vẫn cứ giáo huấn, ai bảo đến đây trêu chọc. Trương Lam nhìn thấy Cao Phong đang ôm chân rên lên đau khổ, hắn rất là vênh vênh tự đắc không ai có thể bì nổi mình:

- Tiểu tử, mắt chó của mi mù rồi à, dám đến nhà ta kiếm chuyện lừa gạt, hôm nay ta đây tâm trạng tốt, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, còn không mau cút đi, ta nhìn mà thấy tức.

Không nhịn được bèn khoát tay, đuổi con ruồi Cao Phong mau cút đi.

Cao Phong muốn dạy dỗ tên tiểu tử này, bất đắc dĩ mình lại bị đánh cho đau đớn, không thể tiếp tục giáo huấn được. Đang do dự lúc đó bèn thấy Tiểu Thần Hi trong tay cầm một chiếc gậy to, Cao Phong vô cùng sáng suốt bỏ qua suy nghĩ ngày, trong lòng thầm thét lên một tiếng:

- Thằng nhóc này nuôi kiểu gì vậy? tại sao đều giống quái vật thế?

- Chúng mày cứ chờ đó.

Cao Phong nói một câu côn đồ kinh điển, nói rồi chạy biến.

- Haha thoải mái.

Trương Lam giơ hai tay cao, thể hiện rằng mình đã dánh xong, trong lòng rất thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện