Arnold chỉ mất có hai ba tiếng là có thể từ Kleist trở về Giáo Đình, chẳng qua lúc đi chỉ có mình hắn, lúc về lại mang theo một người.
Lucia kinh ngạc nhìn người cùng xuất hiện với Arnold, tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn lễ phép chào: “Hiệu trưởng Ciaz, chào ngài.”
Arnold sớm đã cọ đến bên người Lucia, sau khi Ciaz cùng Lucia chào hỏi lẫn nhau, hắn mới nhẹ giọng giải thích cho cậu: “Hiệu trưởng nghe nói Giáo Hoàng có chuyện từ chỗ Jocelyn, ông ấy muốn đến thăm bệ hạ.” Đương nhiên, Arnold không kể lại chuyện Alvis cũng muốn tới kết quả bị từ chối, quốc vương Xigal hiện tại đang bị bệnh nguy kịch, tên kia không mau về đô thành Mister thì thôi đi, cư nhiên còn muốn hắn dẫn y tới gặp anh, thật sự si tâm vọng tưởng.
Chờ Arnold nói xong, Ciaz khó nén lo lắng hỏi Lucia: “Không biết tình hình của Cassandra hiện tại như thế nào?”
“Tuy rằng đã uống Nước Thánh, nhưng nguyên tố bạo động trong cơ thể bệ hạ không có bình ổn, chỉ ổn định hơn mà thôi.” Lucia nghiêm túc nói, chú ý tới vẻ mặt lo lắng nôn nóng của Ciaz, cậu mở miệng đề nghị: “Hiệu trưởng Ciaz, mời theo con đi thăm hỏi bệ hạ một lúc đi, có lẽ bệ hạ nhìn thấy ngài, tâm tình sẽ rất sung sướng.”
“Vậy thì làm phiền con.” Ciaz cười cười với Lucia, nói.
Lucia hỏi người hầu vị trí của Cassandra, sau đó liền mang Ciaz qua. Trên đường đi, Lucia kể hết chuyện về Ma tộc gần đây mà Giáo Đình điều tra được cho Ciaz, hơn nữa, cũng bày tỏ thái độ của Giáo Đình đối với việc này. Trong lúc Lucia kể lại, Ciaz vẫn cau mày, có thể nhìn ra nội tâm của ông không hề bình tĩnh.
Đi đến phòng đọc sách, nhìn thấu qua cửa sổ, ba người có thể thấy Cassandra đang ngồi trước bàn, tập trung tinh thần đọc một quyển sách da dê trong tay, trên mặt an bình, nếu không nhìn vào gương mắt nhiễm khí đen cùng cái tay đang run nhè nhẹ của ông, phỏng chừng không một ai có thể biết được ông đang chịu cơn đau đớn khổng lồ.
Lucia thấy một màn như vậy, cảm giác chua xót không thôi, ông lão tốt bụng từ ái này thật sự không nên trải qua đau khổ như vậy.
Ba người nặng nề đi vào, người hầu trước cửa phòng đọc sách nhìn thấy Lucia đều lần lượt hành lễ vấn an. Có lẽ Cassandra nghe được tiếng động ngoài cửa, giọng nói ôn hòa hiền lành của ông truyền từ bên trong ra, “Là Lucia hả, tiến vào đi, con của ta.”
Nghe vậy, Lucia mang theo Arnold và Ciaz đi vào, vừa mới vào, Lucia cũng đã nhanh chóng đi đến bên người Cassandra, thân thiết nói: “Bệ hạ, ngài hẳn là nên nghỉ ngơi thật tốt, đọc sách sẽ hao tâm tốn sức.”
Lúc đầu, Cassandra cũng không chú ý tới Ciaz và Arnold ở xa xa, ông nhìn gương mặt tuấn tú của Lucia, cười nói: “Đọc sách để giết thời gian mà thôi, làm sao lại phí sức lực được,” tuy nói như vậy nhưng ông vẫn buông quyển sách trên tay xuống, “Cơ thể của ta, ta biết rõ, con đừng quá lo lắng.”
Lucia không đồng ý mở miệng: “Nếu ngài thật sự không muốn để con lo lắng thì càng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Cassandra cười đáp: “Được, ta nhất định sẽ chú ý nghỉ ngơi.” Ánh mắt đảo qua, liền thấy hai người kia đang chậm rãi đi tới, ông thất thần nhìn chằm chằm vào bóng dáng mạnh mẽ như trước kia, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: “Ciaz.”
Ciaz nghe tiếng của Cassandra, bước chân khẽ dừng, không tiếp tục đi về phía trước nữa, chỉ đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn Cassandra. Hình ảnh trong trí nhớ của ông cùng hình ảnh trước mắt dần dần dung hợp lại, vài đoạn ký ức vốn tưởng rằng đã bị chôn sâu kia giờ phút này lại ùn ùn kéo về, đoạn tình cảm vốn tưởng rằng đã tiêu tán theo thời gian cũng đã tràn ngập trong cõi lòng. Bọn họ đã cùng nhau vượt qua những năm tháng xanh tươi tốt đẹp nhất của cuộc đời con người, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể mỗi người một ngã, ông đã rời đi, cuối cùng bỏ lỡ, chỉ còn có thể lưu lại nỗi tiếc nuối vô hạn.
Cassandra và Ciaz chỉ nhìn nhau không nói gì, đợi một hồi, Lucia chỉ có thể xấu hổ, nói với Cassandra: “Bệ hạ, hiệu trưởng Ciaz biết chuyện của ngài nên cố ý qua thăm ngài.”
Giọng nói của Lucia khiến Cassandra cùng Ciaz đi ra khỏi hồi ức, hai người ăn ý cùng dời tầm mắt đi. Cassandra đứng lên, cười nói với Ciaz: “Anh đã đến.” Trong tươi cười của ông hàm chứa buồn bã nhưng cũng thoải mái.
“Ừ, ta đã đến.” Ciaz theo bản năng nói tiếp, nói xong lại ngây ngẩn cả người. Còn nhớ rõ, khi hai người vẫn còn là học sinh Kleist, em ấy là đại giáo chủ tôn quý của Giáo Đình, còn ông chỉ là một tên bình dân nghèo khó, hai người quen biết hiểu nhau, cho nhau thưởng thức, rồi dần dần nảy sinh một đoạn tình cảm cấm kỵ mà người đời không thể tha thứ, lúc đó hai người đều còn quá trẻ, quá mức non nớt, cuối cùng rời xa lẫn nhau, chậm rãi càng lúc càng xa….
Ciaz nghĩ tới chuyện năm đó, không khỏi thở dài một tiếng. Nhưng vẫn có một việc phải nói cho Cassandra biết, “Năm đó, giữa ta và Joe chỉ có khế ước hôn nhân, nàng ấy không muốn cưới, gia tộc Bevus gây áp lực tìm ta hỗ trợ.” Ciaz tiến lên hai bước, nhìn thẳng vào mắt Cassandra, nói: “Mà ta, chỉ là vì quá khiếp nhược.”
Khi còn trẻ, ông bị vây trong tình cảm đối với Cassandra, nhưng cuối cùng lại không thể nổi lên dũng khí đối mặt, vì thế, ông đã lựa chọn trốn tránh. Chờ đến khi ông suy nghĩ cẩn thận thì lại được tin Cassandra đã trở lại Giáo Đình, trở thành Giáo Hoàng đời tiếp theo, ông không muốn vì ông mà cuộc đời của Cassandra có vết nhơ, nên đã lựa chọn ở lại Kleist, ở lại nơi cất giữ ký ức của hai người, không có rời đi.
Cassandra nghe Ciaz nói, tươi cười trên khóe miệng chua xót hai phần, “Ta đã cho rằng….” Lời chưa nói hết lại thủy chung không thể nói ra khỏi miệng. Sau một lúc lâu, ông chỉ thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Quá khứ đều đã qua, chúng ta cũng đã già rồi.”
Ciaz nhìn gương mặt đầy nếp nhăn nhưng vẫn không che được nét tuấn mỹ năm xưa của Cassandra, cuối cùng không tiếp tục rối rắm chuyện cũ nữa, mà hỏi ra vấn đề ông quan tâm nhất lúc này, “Cơ thể của em hiện giờ thế nào rồi? Có tìm được cách gì để chữa khỏi không?”
“Lúc phát sinh bạo động, ta đã uống Nước Thánh, bảo vệ được tính mạng. Hiện tại tuy rất thống khổ, nhưng ma lực bên trong cơ thể coi như đã ổn định.” Cassandra mặt đầy lạnh nhạt trả lời.
Lucia đứng ở bên cạnh Cassandra, nghe cuộc đối thoại của hai người, lúc bắt đầu thì không hiểu ra sao, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mà hai người kia dành cho đối phương, giây lát cậu đã hiểu ra.
Hiện tại nghe thấy lời của Cassandra, nhớ tới bản thân còn chưa nói chuyện ma văn phong ấn cho ông, vội vàng chen vào nói: “Bệ hạ, Arnold biết một phương pháp có thể ngăn ma lực bạo động thương tổn đến ngài, là dùng ma văn phong ấn ma lực trong cơ thể ngài, nhưng không chỉ phong ấn nguyên tố ám hệ,” thấy Cassandra và Ciaz đồng loạt nhìn cậu, Lucia chỉ có thể nhẫn tâm tiếp tục nói: “Mà phong ấn cũng bao gồm nguyên tố quang hệ, hơn nữa, sau này, ngài cũng không thể tiếp tục dùng ma pháp nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt hai người kia đều có chút thay đổi, ở đại lục tôn sùng thực lực này, pháp sư mà không thể sử dụng ma pháp không thể nghi ngờ là một đả kích nghiêm trọng. Nhất thời, bốn người trong phòng đều không lên tiếng, cuối cùng, đương sự Cassandra vẫn là người mở miệng đầu tiên: “Nguyên tố bạo động vốn chỉ có kết cục là phải chết, có thể sống sót cũng rất may mắn rồi, các ngươi hẳn nên cao hứng mới đúng.” Ông mỉm cười, trấn an Lucia và Ciaz đang suy sụp tinh thần.
Lucia nhìn đôi mắt tràn ngập trí tuệ và bao dung của Cassandra, lo lắng trong lòng nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết, cậu cười nói: “Hiện tại, trên cơ bản, con đã có thể vẽ hoàn chỉnh được ma văn, khoảng hai ngày sau là có thể giúp bệ hạ tiến hành phong ấn.”
Cassandra có vẻ kinh ngạc nhìn Lucia, “Con vẽ ma văn cho ta?” Tận mắt nhìn đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn, ông đương nhiên biết Lucia chẳng có tí xíu thiên phú gì về hội họa, thậm chí có thể nói là thảm họa của ngành này, bởi vì cậu vẽ chẳng thể nhìn ra cái gì cả.
Lucia hơi xấu hổ trả lời: “Con đã luyện tập rất nhiều lần, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.”
“Ừ, anh đã luyện tập rất nghiêm túc, vẽ ra ma văn cơ bản đã có thể sử dụng.” Arnold lên tiếng ủng hộ anh nhà mình, đổi lấy ánh mắt khen thưởng của Lucia.
Cassandra biết vẽ vời có bao nhiêu khó khăn với Lucia, cậu cố gắng như vậy đều là vì ông, nhất thời trong lòng cảm thấy thật ấm áp, cười nói với Lucia: “Cố hết sức là được rồi.”
Lucia gật gật đầu, trong lòng lại thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về, nhất định phải luyện tập gấp đôi. Thời gian cấp bách, Lucia nhìn cảnh Ciaz nhìn chằm chằm vào Cassandra, cậu lôi kéo Arnold, cáo lui với Cassandra, chừa lại không gian riêng cho đôi tình nhân già kia.
Bên trong phòng đọc sách, Cassandra nhìn bóng dáng rời đi của hai người kia, suy nghĩ một chút, sau một hồi, đội nhiên cảm khái với Ciaz: “Hai đứa nhỏ này…. Chỉ hy vọng bọn chúng có thể hạnh phúc.”
Ciaz đi qua, nắm chặt lấy bàn tay còn ẩn ẩn run rẩy của Cassandra, bình tĩnh nói: “Bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc.” Dứt lời, ánh mắt ẩn chứa hàm ý của ông nhìn về phía Cassandra, người sau chạm được ánh mắt kiên định nóng cháy kia, trốn tránh xoay đầu đi.
Rất nhanh đã đến ngày Lucia giúp Cassandra phong ấn. Sáng sớm hôm nay, bên trong thần điện Quang Minh có không ít người đến, hai đại hồng y giáo chủ, năm tử y giao chủ cùng với đoàn Kỵ Sĩ Giáo Hoàng trên cơ bản đều đã đến đây. Đoàn Kỵ Sĩ canh giữ bên ngoài Thần Điện, bên trong đại điện đều là những nhân viên cao cấp của Giáo Đình.
Đại điện Thiên Điện,
Arnold và Ciaz đều canh giữ ở cửa, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn. Bọn họ, một người thì lo lắng nhìn Cassandra, người còn lại nhìn chằm chằm vào Lucia, mắt cũng không chớp lấy một lần.
Mà lúc này, Cassandra đã nằm trên một cái giường thật dài, Lucia ở bên cạnh đang hết sức chăm chú dùng ma lực vẽ lên ma văn đã nhớ rõ trong lòng lên trên cái lưng trần của ông.
Hiện tại, trong tay Lucia đang nắm giữ tính mạng của Cassandra, điều này khiến tinh thần của cậu khẩn trương cực độ, chỉ sợ mình không cẩn thận vẽ sai chỗ nào đó hoặc nắm giữ ma lực không chính xác khiến Cassandra bị thương. Tuy rằng trong lòng khẩn trương, nhưng tay khống chế ma lực vẫn vững vàng, chỉ là trên mặt cậu chậm rãi toát ra mồ hôi lạnh đã chứng minh tâm tình hiện giờ của mình.
Giây phút chờ đợi luôn có vẻ lâu hơn bình thường. Ciaz nhìn động tác của Lucia, hận người nằm trên cái giường kia không phải là ông, lòng bàn tay nắm chặt sớm đã bị mồ hôi thấm ướt.
Mất hai mươi phút, cuối cùng Lucia cũng đã cẩn thận vẽ xong nét cuối cùng. Trong nháy mắt cậu thu tay lại, trên lưng Cassandra chậm rãi hiện ra đồ án ma văn mà Lucia vừa mới vẽ, mỗi một đường cong đều lóe lên ánh sáng màu vàng thuần túy, khiến người ta có cảm giác thần bí thần thánh, chưa đến hai giây, ma văn kia cũng chầm chậm thấm vào trong da của Cassandra, biến mất không thấy.
Thấy một màn như vậy, Lucia thở phào nhẹ nhõm một hơi, vậy là đã thành công. Khoảng thời gian cố gắng này cuối cùng cũng không bị uổng phí, cậu nâng tay lên xoa xoa thái dương trướng đau của mình, tinh thần lo lắng cùng tập trung cao độ trong một khoảng thời gian dài như vậy khiến đầu cậu hơi đau.
“Anh,” Arnold đi đến bên người Lucia, tay cầm một cái khăn trắng nõn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cậu, “Ngồi nghỉ một lúc đi.”
Lucia hơi ngẩng đầu lên để tiện cho động tác của Arnold, chờ hắn lau xong mới thả lỏng ngồi xuống cái ghế bên cạnh cậu, “Arnold, bệ hạ như vậy là không có chuyện gì, phải không?”
Arnold đứng ở phía sau Lucia, ngón tay ôn nhu nhẹ nhàng massage huyệt thái dương của cậu, giọng nói nhu hòa từ tính trả lời: “Bệ hạ không có việc gì, anh không cần lo lắng.”
Hưởng thụ Arnold cẩn thận phục vụ, Lucia thoải mái nheo mắt lại.
Lucia kinh ngạc nhìn người cùng xuất hiện với Arnold, tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn lễ phép chào: “Hiệu trưởng Ciaz, chào ngài.”
Arnold sớm đã cọ đến bên người Lucia, sau khi Ciaz cùng Lucia chào hỏi lẫn nhau, hắn mới nhẹ giọng giải thích cho cậu: “Hiệu trưởng nghe nói Giáo Hoàng có chuyện từ chỗ Jocelyn, ông ấy muốn đến thăm bệ hạ.” Đương nhiên, Arnold không kể lại chuyện Alvis cũng muốn tới kết quả bị từ chối, quốc vương Xigal hiện tại đang bị bệnh nguy kịch, tên kia không mau về đô thành Mister thì thôi đi, cư nhiên còn muốn hắn dẫn y tới gặp anh, thật sự si tâm vọng tưởng.
Chờ Arnold nói xong, Ciaz khó nén lo lắng hỏi Lucia: “Không biết tình hình của Cassandra hiện tại như thế nào?”
“Tuy rằng đã uống Nước Thánh, nhưng nguyên tố bạo động trong cơ thể bệ hạ không có bình ổn, chỉ ổn định hơn mà thôi.” Lucia nghiêm túc nói, chú ý tới vẻ mặt lo lắng nôn nóng của Ciaz, cậu mở miệng đề nghị: “Hiệu trưởng Ciaz, mời theo con đi thăm hỏi bệ hạ một lúc đi, có lẽ bệ hạ nhìn thấy ngài, tâm tình sẽ rất sung sướng.”
“Vậy thì làm phiền con.” Ciaz cười cười với Lucia, nói.
Lucia hỏi người hầu vị trí của Cassandra, sau đó liền mang Ciaz qua. Trên đường đi, Lucia kể hết chuyện về Ma tộc gần đây mà Giáo Đình điều tra được cho Ciaz, hơn nữa, cũng bày tỏ thái độ của Giáo Đình đối với việc này. Trong lúc Lucia kể lại, Ciaz vẫn cau mày, có thể nhìn ra nội tâm của ông không hề bình tĩnh.
Đi đến phòng đọc sách, nhìn thấu qua cửa sổ, ba người có thể thấy Cassandra đang ngồi trước bàn, tập trung tinh thần đọc một quyển sách da dê trong tay, trên mặt an bình, nếu không nhìn vào gương mắt nhiễm khí đen cùng cái tay đang run nhè nhẹ của ông, phỏng chừng không một ai có thể biết được ông đang chịu cơn đau đớn khổng lồ.
Lucia thấy một màn như vậy, cảm giác chua xót không thôi, ông lão tốt bụng từ ái này thật sự không nên trải qua đau khổ như vậy.
Ba người nặng nề đi vào, người hầu trước cửa phòng đọc sách nhìn thấy Lucia đều lần lượt hành lễ vấn an. Có lẽ Cassandra nghe được tiếng động ngoài cửa, giọng nói ôn hòa hiền lành của ông truyền từ bên trong ra, “Là Lucia hả, tiến vào đi, con của ta.”
Nghe vậy, Lucia mang theo Arnold và Ciaz đi vào, vừa mới vào, Lucia cũng đã nhanh chóng đi đến bên người Cassandra, thân thiết nói: “Bệ hạ, ngài hẳn là nên nghỉ ngơi thật tốt, đọc sách sẽ hao tâm tốn sức.”
Lúc đầu, Cassandra cũng không chú ý tới Ciaz và Arnold ở xa xa, ông nhìn gương mặt tuấn tú của Lucia, cười nói: “Đọc sách để giết thời gian mà thôi, làm sao lại phí sức lực được,” tuy nói như vậy nhưng ông vẫn buông quyển sách trên tay xuống, “Cơ thể của ta, ta biết rõ, con đừng quá lo lắng.”
Lucia không đồng ý mở miệng: “Nếu ngài thật sự không muốn để con lo lắng thì càng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Cassandra cười đáp: “Được, ta nhất định sẽ chú ý nghỉ ngơi.” Ánh mắt đảo qua, liền thấy hai người kia đang chậm rãi đi tới, ông thất thần nhìn chằm chằm vào bóng dáng mạnh mẽ như trước kia, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: “Ciaz.”
Ciaz nghe tiếng của Cassandra, bước chân khẽ dừng, không tiếp tục đi về phía trước nữa, chỉ đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn Cassandra. Hình ảnh trong trí nhớ của ông cùng hình ảnh trước mắt dần dần dung hợp lại, vài đoạn ký ức vốn tưởng rằng đã bị chôn sâu kia giờ phút này lại ùn ùn kéo về, đoạn tình cảm vốn tưởng rằng đã tiêu tán theo thời gian cũng đã tràn ngập trong cõi lòng. Bọn họ đã cùng nhau vượt qua những năm tháng xanh tươi tốt đẹp nhất của cuộc đời con người, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể mỗi người một ngã, ông đã rời đi, cuối cùng bỏ lỡ, chỉ còn có thể lưu lại nỗi tiếc nuối vô hạn.
Cassandra và Ciaz chỉ nhìn nhau không nói gì, đợi một hồi, Lucia chỉ có thể xấu hổ, nói với Cassandra: “Bệ hạ, hiệu trưởng Ciaz biết chuyện của ngài nên cố ý qua thăm ngài.”
Giọng nói của Lucia khiến Cassandra cùng Ciaz đi ra khỏi hồi ức, hai người ăn ý cùng dời tầm mắt đi. Cassandra đứng lên, cười nói với Ciaz: “Anh đã đến.” Trong tươi cười của ông hàm chứa buồn bã nhưng cũng thoải mái.
“Ừ, ta đã đến.” Ciaz theo bản năng nói tiếp, nói xong lại ngây ngẩn cả người. Còn nhớ rõ, khi hai người vẫn còn là học sinh Kleist, em ấy là đại giáo chủ tôn quý của Giáo Đình, còn ông chỉ là một tên bình dân nghèo khó, hai người quen biết hiểu nhau, cho nhau thưởng thức, rồi dần dần nảy sinh một đoạn tình cảm cấm kỵ mà người đời không thể tha thứ, lúc đó hai người đều còn quá trẻ, quá mức non nớt, cuối cùng rời xa lẫn nhau, chậm rãi càng lúc càng xa….
Ciaz nghĩ tới chuyện năm đó, không khỏi thở dài một tiếng. Nhưng vẫn có một việc phải nói cho Cassandra biết, “Năm đó, giữa ta và Joe chỉ có khế ước hôn nhân, nàng ấy không muốn cưới, gia tộc Bevus gây áp lực tìm ta hỗ trợ.” Ciaz tiến lên hai bước, nhìn thẳng vào mắt Cassandra, nói: “Mà ta, chỉ là vì quá khiếp nhược.”
Khi còn trẻ, ông bị vây trong tình cảm đối với Cassandra, nhưng cuối cùng lại không thể nổi lên dũng khí đối mặt, vì thế, ông đã lựa chọn trốn tránh. Chờ đến khi ông suy nghĩ cẩn thận thì lại được tin Cassandra đã trở lại Giáo Đình, trở thành Giáo Hoàng đời tiếp theo, ông không muốn vì ông mà cuộc đời của Cassandra có vết nhơ, nên đã lựa chọn ở lại Kleist, ở lại nơi cất giữ ký ức của hai người, không có rời đi.
Cassandra nghe Ciaz nói, tươi cười trên khóe miệng chua xót hai phần, “Ta đã cho rằng….” Lời chưa nói hết lại thủy chung không thể nói ra khỏi miệng. Sau một lúc lâu, ông chỉ thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Quá khứ đều đã qua, chúng ta cũng đã già rồi.”
Ciaz nhìn gương mặt đầy nếp nhăn nhưng vẫn không che được nét tuấn mỹ năm xưa của Cassandra, cuối cùng không tiếp tục rối rắm chuyện cũ nữa, mà hỏi ra vấn đề ông quan tâm nhất lúc này, “Cơ thể của em hiện giờ thế nào rồi? Có tìm được cách gì để chữa khỏi không?”
“Lúc phát sinh bạo động, ta đã uống Nước Thánh, bảo vệ được tính mạng. Hiện tại tuy rất thống khổ, nhưng ma lực bên trong cơ thể coi như đã ổn định.” Cassandra mặt đầy lạnh nhạt trả lời.
Lucia đứng ở bên cạnh Cassandra, nghe cuộc đối thoại của hai người, lúc bắt đầu thì không hiểu ra sao, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mà hai người kia dành cho đối phương, giây lát cậu đã hiểu ra.
Hiện tại nghe thấy lời của Cassandra, nhớ tới bản thân còn chưa nói chuyện ma văn phong ấn cho ông, vội vàng chen vào nói: “Bệ hạ, Arnold biết một phương pháp có thể ngăn ma lực bạo động thương tổn đến ngài, là dùng ma văn phong ấn ma lực trong cơ thể ngài, nhưng không chỉ phong ấn nguyên tố ám hệ,” thấy Cassandra và Ciaz đồng loạt nhìn cậu, Lucia chỉ có thể nhẫn tâm tiếp tục nói: “Mà phong ấn cũng bao gồm nguyên tố quang hệ, hơn nữa, sau này, ngài cũng không thể tiếp tục dùng ma pháp nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt hai người kia đều có chút thay đổi, ở đại lục tôn sùng thực lực này, pháp sư mà không thể sử dụng ma pháp không thể nghi ngờ là một đả kích nghiêm trọng. Nhất thời, bốn người trong phòng đều không lên tiếng, cuối cùng, đương sự Cassandra vẫn là người mở miệng đầu tiên: “Nguyên tố bạo động vốn chỉ có kết cục là phải chết, có thể sống sót cũng rất may mắn rồi, các ngươi hẳn nên cao hứng mới đúng.” Ông mỉm cười, trấn an Lucia và Ciaz đang suy sụp tinh thần.
Lucia nhìn đôi mắt tràn ngập trí tuệ và bao dung của Cassandra, lo lắng trong lòng nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết, cậu cười nói: “Hiện tại, trên cơ bản, con đã có thể vẽ hoàn chỉnh được ma văn, khoảng hai ngày sau là có thể giúp bệ hạ tiến hành phong ấn.”
Cassandra có vẻ kinh ngạc nhìn Lucia, “Con vẽ ma văn cho ta?” Tận mắt nhìn đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn, ông đương nhiên biết Lucia chẳng có tí xíu thiên phú gì về hội họa, thậm chí có thể nói là thảm họa của ngành này, bởi vì cậu vẽ chẳng thể nhìn ra cái gì cả.
Lucia hơi xấu hổ trả lời: “Con đã luyện tập rất nhiều lần, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.”
“Ừ, anh đã luyện tập rất nghiêm túc, vẽ ra ma văn cơ bản đã có thể sử dụng.” Arnold lên tiếng ủng hộ anh nhà mình, đổi lấy ánh mắt khen thưởng của Lucia.
Cassandra biết vẽ vời có bao nhiêu khó khăn với Lucia, cậu cố gắng như vậy đều là vì ông, nhất thời trong lòng cảm thấy thật ấm áp, cười nói với Lucia: “Cố hết sức là được rồi.”
Lucia gật gật đầu, trong lòng lại thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về, nhất định phải luyện tập gấp đôi. Thời gian cấp bách, Lucia nhìn cảnh Ciaz nhìn chằm chằm vào Cassandra, cậu lôi kéo Arnold, cáo lui với Cassandra, chừa lại không gian riêng cho đôi tình nhân già kia.
Bên trong phòng đọc sách, Cassandra nhìn bóng dáng rời đi của hai người kia, suy nghĩ một chút, sau một hồi, đội nhiên cảm khái với Ciaz: “Hai đứa nhỏ này…. Chỉ hy vọng bọn chúng có thể hạnh phúc.”
Ciaz đi qua, nắm chặt lấy bàn tay còn ẩn ẩn run rẩy của Cassandra, bình tĩnh nói: “Bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc.” Dứt lời, ánh mắt ẩn chứa hàm ý của ông nhìn về phía Cassandra, người sau chạm được ánh mắt kiên định nóng cháy kia, trốn tránh xoay đầu đi.
Rất nhanh đã đến ngày Lucia giúp Cassandra phong ấn. Sáng sớm hôm nay, bên trong thần điện Quang Minh có không ít người đến, hai đại hồng y giáo chủ, năm tử y giao chủ cùng với đoàn Kỵ Sĩ Giáo Hoàng trên cơ bản đều đã đến đây. Đoàn Kỵ Sĩ canh giữ bên ngoài Thần Điện, bên trong đại điện đều là những nhân viên cao cấp của Giáo Đình.
Đại điện Thiên Điện,
Arnold và Ciaz đều canh giữ ở cửa, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn. Bọn họ, một người thì lo lắng nhìn Cassandra, người còn lại nhìn chằm chằm vào Lucia, mắt cũng không chớp lấy một lần.
Mà lúc này, Cassandra đã nằm trên một cái giường thật dài, Lucia ở bên cạnh đang hết sức chăm chú dùng ma lực vẽ lên ma văn đã nhớ rõ trong lòng lên trên cái lưng trần của ông.
Hiện tại, trong tay Lucia đang nắm giữ tính mạng của Cassandra, điều này khiến tinh thần của cậu khẩn trương cực độ, chỉ sợ mình không cẩn thận vẽ sai chỗ nào đó hoặc nắm giữ ma lực không chính xác khiến Cassandra bị thương. Tuy rằng trong lòng khẩn trương, nhưng tay khống chế ma lực vẫn vững vàng, chỉ là trên mặt cậu chậm rãi toát ra mồ hôi lạnh đã chứng minh tâm tình hiện giờ của mình.
Giây phút chờ đợi luôn có vẻ lâu hơn bình thường. Ciaz nhìn động tác của Lucia, hận người nằm trên cái giường kia không phải là ông, lòng bàn tay nắm chặt sớm đã bị mồ hôi thấm ướt.
Mất hai mươi phút, cuối cùng Lucia cũng đã cẩn thận vẽ xong nét cuối cùng. Trong nháy mắt cậu thu tay lại, trên lưng Cassandra chậm rãi hiện ra đồ án ma văn mà Lucia vừa mới vẽ, mỗi một đường cong đều lóe lên ánh sáng màu vàng thuần túy, khiến người ta có cảm giác thần bí thần thánh, chưa đến hai giây, ma văn kia cũng chầm chậm thấm vào trong da của Cassandra, biến mất không thấy.
Thấy một màn như vậy, Lucia thở phào nhẹ nhõm một hơi, vậy là đã thành công. Khoảng thời gian cố gắng này cuối cùng cũng không bị uổng phí, cậu nâng tay lên xoa xoa thái dương trướng đau của mình, tinh thần lo lắng cùng tập trung cao độ trong một khoảng thời gian dài như vậy khiến đầu cậu hơi đau.
“Anh,” Arnold đi đến bên người Lucia, tay cầm một cái khăn trắng nõn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cậu, “Ngồi nghỉ một lúc đi.”
Lucia hơi ngẩng đầu lên để tiện cho động tác của Arnold, chờ hắn lau xong mới thả lỏng ngồi xuống cái ghế bên cạnh cậu, “Arnold, bệ hạ như vậy là không có chuyện gì, phải không?”
Arnold đứng ở phía sau Lucia, ngón tay ôn nhu nhẹ nhàng massage huyệt thái dương của cậu, giọng nói nhu hòa từ tính trả lời: “Bệ hạ không có việc gì, anh không cần lo lắng.”
Hưởng thụ Arnold cẩn thận phục vụ, Lucia thoải mái nheo mắt lại.
Danh sách chương