Mắt thấy không khí giữa hai người càng ngày càng kỳ quái, Barzel quyết định giúp điện hạ không giỏi ăn nói nhà mình một tay. Anh nhẹ giọng nhắc nhở Phillis: “Điện hạ, không phải người có lễ vật chuẩn bị cho Thánh Tử Lucia sao?”
Ngay lúc Barzel mở miệng, Phillis và Lucia đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. Phillis không cần Barzel nhắc nhở cũng nhớ chuyện mình cố ý chuẩn bị quà cho Lucia, cô vội vàng lấy nó từ trong không gian ra.
Trong tay cầm một cái hộp dài màu lục, cô nghiêng người đưa cho Lucia, “Đây là lễ vật mà ta muốn tặng cho ngươi, ngươi xem có thích hay không.”
Lucia nghe vậy liền nhận cái hộp, dưới ánh mắt thấp thỏm chờ mong của Phillis mở nó ra.
Là một cái đai lưng màu bạch kim, ở giữa có đính một viên ngọc bích trong suốt lấp lánh, mang sắc thái thần bí lóng lánh, xung quanh đai lưng còn khảm những mảnh đá vụn nhỏ màu lam đậm, nhìn không ra loại đá gì, trên mặt lại tản ra nguyên tố thủy nồng đậm, chỉ cần nhìn đã khiến người ta có cảm giác an bình, tinh thần được thả lỏng. Cái đai lưng này vừa tinh xảo nhưng lại không tục, Lucia chỉ liếc mắt một cái liền thấy thích.
“Cảm ơn, ta rất thích đai lưng này.” Lucia chân thành cảm ơn.
Phillis nhìn bộ dạng thật tâm thích của cậu, khóe miệng cũng gợi lên một cái mỉm cười nhợt nhạt.
Barzel ở phía sau cô không buông tha cơ hội tăng độ hảo cảm cho điện hạ, bổ sung thêm: “Viên ngọc bích trên cái đai lưng này là do tự tay điện hạ lựa chọn cắt mài, mấy viên đá vụn còn lại là do điện hạ lấy vảy từ trên người chế thành, hơn nữa còn yêu cầu pháp sư rót nguyên tố thủy vào bên trong, đeo lâu dài có tác dụng an thần tĩnh tâm.”
Nghe Barzel nói, Lucia lập tức cảm thấy đai lưng trên tay này có chút phỏng tay, không nói đến chuyện Phillis tự tay làm thứ này, chỉ nói đến chuyện dùng vảy của người cá thôi cũng đã chứng minh đây là một lễ vật vô cùng quý giá. Một phần lễ vật như vậy không nên đến từ một người bạn không gặp nhiều năm bình thường, Lucia phức tạp nhìn Phillis, người sau thản nhiên nhìn thẳng cậu, trong ánh mắt ẩn chứa từng đợt tình ý li ti.
Nếu Lucia nhìn không ra thì mắt đúng thật đã bị mù. Lúc trước khi cậu dùng sức thông đồng em gái thì một cô em bình thường đều không có, hiện giờ cậu đã buông tay, đang định sống chung với nhân vật chính hắc hóa nhà mình, thì lại lòi ra một đóa hoa đào mĩ lệ, ông trời đang vui đùa cậu đi.
“Món quà này quá mức quý trọng, nàng vẫn nên cầm về đi, hy vọng sau này nàng có thể tìm được vị chủ nhân chân chính đáng giá với nó.” Lucia cất cái đai lưng vào trong chiếc hộp, đẩy nó trở về.
Tuy rằng Phillis thật sự rất phù hợp với hình tượng nửa kia mà cậu ảo tưởng, nhưng nếu đã xác định trái tim của mình thì, cậu sẽ không mờ ám không rõ với người khác, để rồi hại người hại mình. Huống chi Arnold cũng không phải là kẻ ăn chay, hắn là người đàn ông đã hủy diệt thế giới ở trong sách a, nếu cậu thật sự tìm chết lăng nhăng với Phillis, không nói đến an toàn tính mạng của cô, mà chính cậu, tuyệt đối sẽ bị tên hắc hóa đó giam vào tiểu ốc, còn chuyện xảy ra sau đó thì, ha ha không cần phải giải thích nữa.
Nhìn chằm chằm vào mắt của Lucia, Phillis cố tìm ra một chút do dự hay hảo cảm gì đó, nhưng lúc này, cô đã tuyệt vọng vì đôi mắt nhìn chăm chú vào cô kia chỉ có áy náy và thưởng thức, ngoài ra, không còn một cảm xúc gì khác nữa.
Phillis cảm thấy mình hơi lạnh, là đứa con duy nhất của Công Tước, từ nhỏ cô đã được giáo dục trở thành một người con trai, được kỳ vọng tương lai sau này cô có thể kế thừa tước vị, trở thành Công Tước đời tiếp theo. Trước khi gặp được Lucia, cô cũng đã kiên định cho rằng đến khi trưởng thành, mình nhất định sẽ lựa chọn giới tính là nam, cô vốn tưởng cậu cũng có hảo cảm với cô, cô cho rằng lần gặp lại này, cô đã trở thành con gái, nhất định có thể ở chung một chỗ với cậu, kết quả tạo hóa trêu người, cô gặp được cậu vào đoạn thời gian sai lầm, rốt cuộc có thể trách ai được đây? Lucia cái gì cũng không biết càng khiến Phillis khó mà tiếp nhận sự thật này được, chỉ có mình cô vẫn gắt gao nhớ kỹ những chuyện từng xảy ra giữa hai người, cứ ôm hồi ức đó không chịu buông, cô không cam lòng, sự kiêu ngạo cùng không chịu thua từ trong xương khiến Phillis sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, cô nhìn Lucia, kiên định nói: “Nếu đã tặng cho người, thì đó là của người, nếu không thích thì có thể vứt nó đi.”
Lucia khó xử nhìn Phillis, cậu không thể thực vứt đi được.
Arnold vừa từ trong bếp đi ra liền nghe thấy câu nói này của Phillis, hắn chậm rãi đi tới, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hai vị khách, thẳng thắn thân mật ngồi ở bên cạnh Lucia, đưa tay ôm lấy eo của anh, không nhanh không chậm hỏi cậu: “Anh, hai vị khách này là ai vậy?”
Lucia không chú ý tới động tác tràn ngập chiếm hữu cùng tư thái như thể hắn mới là chủ nhân của Arnold, cậu sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Hai người này là tiểu thư Phillis và người hầu của nàng, là bạn bè khi ta ở Fergusater.”
Sau đó, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Phillis, cậu giới thiệu hắn cho cô, “Đây là Arnold…. Là người yêu của ta.” Thời gian chần chờ chỉ là một cái chớp mắt, Lucia vẫn dùng từ người yêu để định nghĩa thân phận của Arnold, dù sao đây vốn đã là sự thật, hơn nữa còn để Phillis có thể biết khó mà lui, dù sao đây cũng là một chuyện tốt.
Khi Arnold nghe Lucia nói hắn là người yêu, nỗi bất an và ghen tị khi nhìn thấy Phillis đều biến mất không tăm tích, chỉ còn lại sung sướng tràn đầy trong lòng, mảnh màu nâu trong mắt giống như tan vào ánh sáng, ôn nhu đến mức khiến người ta thấy đẹp mắt, khóe miệng tươi cười sáng lạn như chiếm được toàn bộ thế giới.
Tương phản với tâm tình nhảy nhót của Arnold, Phillis cảm thấy cô thật sự nên chết tâm, nếu Lucia chưa có người yêu, cô còn có thể tự thuyết phục bản thân rằng mình vẫn còn có cơ hội, nhưng nhìn vào bầu không khí giữa hai người, cô biết mình đã thua, chưa chiến mà đã thua, hơn nữa, còn thất bại thảm hại.
Sắc mặt cô trắng bệch, miễn cưỡng nói: “Xin lỗi, ta còn có việc, không thể tiếp tục ở lại ôn chuyện.” Nói xong, cô liền gấp gáp đứng dậy, muốn rời khỏi nơi này.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Phillis, Lucia có chút không đành lòng, nhưng cũng hiểu được đạo lý đau dài không bằng đau ngắn. Cậu đứng lên, lễ phép tiễn người tới trước cửa, trịnh trọng hứa hẹn: “Sau này nếu các người có chuyện có thể tới tìm ta, chỉ cần ta có đủ khả năng, nhất định sẽ không từ chối.”
Phillis nắm chặt tay đến mức ngón tay đều khảm vào trong thịt, nhưng cô lại không cảm thấy đau đớn, bởi vì trong lòng đã quá đau rồi, Lucia nói câu này như đâm một con dao vào trong tim của cô, là có ý gì đây, muốn bồi thường sao? Hay là đồng tình?
Cô xoay người rời đi, lưng thẳng tắp, cằm hơi nâng lên, mắt nhìn về phía trước, mà không có quay đầu lại nhìn một chút.
Lucia tâm tình phức tạp nhìn bóng dáng đã đi xa của Phillis, Arnold ở bên cạnh lôi kéo tay cậu, ghé vào tai cậu, khoái trá nói: “Anh, ta rất vui.”
Đương nhiên cậu phải vui rồi, tôi đã biến tính đi tỏ tình a, lúc vừa mới nói thì không có cảm giác gì, nhưng hiện tại ngẫm lại thì thấy hơi thẹn thùng đó. Cậu nâng tay lên đẩy đẩy cái đầu càng ngày càng sáp lại gần của Arnold, “Ngươi cách xa ta ra một chút.”
Arnold bị đẩy ra cũng không giận, cười ha hả đứng thẳng người lại, đi về phía phòng bếp, “Ta đưa mật khắc bính vừa mới làm xong cho anh, anh chờ ta nha.”
“Ừ, mau đi đi.” Lucia nghĩ lát nữa có thể được ăn đồ ăn mỹ vị, tâm tình hơi phiền muộn lúc nãy nháy mắt được chữa khỏi. Trở lại phòng khách, không phát hiện cái hộp màu xanh vốn đặt trên bàn trà, cậu tưởng Phillis đã mang đi, nên cũng không để ý nữa.
Lúc này, Arnold vốn nên ở trong phòng bếp thì lại đang đứng ở bên ngoài chung cư, tay lật một cái, một cái hộp dài màu lục liền xuất hiện ở trong tay hắn. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cái hộp tràn đầy khinh miệt, bật cười một tiếng, sau đó ném cái hộp vào đống rác cách đó không xa, không gian đột nhiên hơi giao động, bóng dáng của hắn cũng biến mất tại chỗ.
Sau khi Arnold đi không lâu, một bóng dáng yều kiều nho nhỏ xuất hiện ở bên cạnh đống rác, khom lưng thật cẩn thận nhặt cái hộp bị Arnold vứt như vứt giày cũ, sau đó dùng khăn cẩn thận nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên mặt, rồi ôm cái hộp như ôm một vật báu vào trong ngực, lặng lẽ rời đi.
Cuối cùng Lucia cũng được như nguyện ăn món điểm tâm mình thèm mấy lâu nay, có điều cậu được người ta trực tiếp đút đến miệng.
Gần đây, toàn bộ Sebier đều ngập trong bầu không khí khẩn trưởng, buổi tối, mọi người đều không dám ra ngoài, ngay cả học sinh và giáo sư của Kleist đều tăng mạnh đề phòng. Nguyên nhân không có gì khác, là vị công chúa Grita đang học ở Kleist của đế quốc Xigal bị người ta ám hại. Có lời đồn rằng, công chúa chết trong tình trạng vô cùng thê thảm; cũng có lời đồn rằng, công chúa bị Ma Tộc tà ác dùng sinh vật hắc ám quỷ dị tra tấn đến chết; còn có lời đồn kinh khủng hơn là, Ma Tộc đã đánh vỡ kết giới, đang mai phục bên trong loài người…. Lời đồn rất nhiều, hơn nữa càng truyền thì càng khủng bố, khiến mỗi người trong Sebier đều cảm thấy bất an, tin rằng không lâu sau, toàn bộ đại lục sẽ lâm vào khủng hoảng.
Lúc Lucia biết tin này cũng sửng sốt cả nửa ngày, phản ứng đầu tiên của cậu là quay đầu sang nhìn Arnold.
“Anh, không phải ta giết a.” Arnold minh bạch suy nghĩ của Lucia, hắn cười cười mở miệng: “Nếu là ta, Alvis làm sao còn có khả năng còn sống cơ chứ?”
Tràn đầy hoài nghi nhìn chằm chằm vào mắt Arnold, Lucia tiếc nuối phát hiện cậu không nhìn ra cái gì cả. Có điều, ngẫm lại cũng thấy Arnold nói có đạo lý, nếu thật là Arnold làm, sẽ không có chuyện hắn bỏ qua Alvis, dù sao Alvis có quan hệ sâu xa với cậu hơn nhiều so với cái cô công chúa mới gặp mặt một lần kia.
Lucia cau mày suy nghĩ xem những ai có khả năng, cảm thấy nói không chừng thực là do Ma Tộc làm, gần đây kết giới đúng thực có chỗ buông lỏng, rất cả khả năng một tổ nhỏ Ma Tộc đã đến đại lục, hơn nữa, ở nguyên văn trong sách, lúc này cũng sắp đến lúc Ma Tộc bắt đầu phát triển khắp nơi trong đại lục.
Càng nghĩ cậu càng nhăn mày lại, nhớ tới Cassandra còn ở trong Giáo Đình, Lucia lo lắng, hận không thể lập tức chạy về. Ở trong sách, nhân vật của Lucia xuất hiện ở phần sau, vừa mới xuất hiện thì đã là Giáo Hoàng vạn người tôn sùng tôn kính rồi, còn về phần Giáo Hoàng đời trước, chỉ được mô tả lại bằng một đoạn ngắn, tuy rằng không nhớ thời gian cụ thể, nhưng Lucia vẫn nhớ rõ ràng, Cassandra chết trong âm mưu của Ma Tộc, mà hiện tại, Ma Tộc đã xuất hiện.
Vừa nghĩ tới ông lão đã cẩn thận chăm sóc cậu từ nhỏ tới lớn, Lucia lòng tràn đầy ấm áp, đây là phân ấm áp đầu tiên khi cậu mới tới thế giới này, cậu không thể để ông lão cơ trí hòa ái kia cứ như vậy biến mất trong sinh mệnh của cậu.
Ngay lúc Barzel mở miệng, Phillis và Lucia đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. Phillis không cần Barzel nhắc nhở cũng nhớ chuyện mình cố ý chuẩn bị quà cho Lucia, cô vội vàng lấy nó từ trong không gian ra.
Trong tay cầm một cái hộp dài màu lục, cô nghiêng người đưa cho Lucia, “Đây là lễ vật mà ta muốn tặng cho ngươi, ngươi xem có thích hay không.”
Lucia nghe vậy liền nhận cái hộp, dưới ánh mắt thấp thỏm chờ mong của Phillis mở nó ra.
Là một cái đai lưng màu bạch kim, ở giữa có đính một viên ngọc bích trong suốt lấp lánh, mang sắc thái thần bí lóng lánh, xung quanh đai lưng còn khảm những mảnh đá vụn nhỏ màu lam đậm, nhìn không ra loại đá gì, trên mặt lại tản ra nguyên tố thủy nồng đậm, chỉ cần nhìn đã khiến người ta có cảm giác an bình, tinh thần được thả lỏng. Cái đai lưng này vừa tinh xảo nhưng lại không tục, Lucia chỉ liếc mắt một cái liền thấy thích.
“Cảm ơn, ta rất thích đai lưng này.” Lucia chân thành cảm ơn.
Phillis nhìn bộ dạng thật tâm thích của cậu, khóe miệng cũng gợi lên một cái mỉm cười nhợt nhạt.
Barzel ở phía sau cô không buông tha cơ hội tăng độ hảo cảm cho điện hạ, bổ sung thêm: “Viên ngọc bích trên cái đai lưng này là do tự tay điện hạ lựa chọn cắt mài, mấy viên đá vụn còn lại là do điện hạ lấy vảy từ trên người chế thành, hơn nữa còn yêu cầu pháp sư rót nguyên tố thủy vào bên trong, đeo lâu dài có tác dụng an thần tĩnh tâm.”
Nghe Barzel nói, Lucia lập tức cảm thấy đai lưng trên tay này có chút phỏng tay, không nói đến chuyện Phillis tự tay làm thứ này, chỉ nói đến chuyện dùng vảy của người cá thôi cũng đã chứng minh đây là một lễ vật vô cùng quý giá. Một phần lễ vật như vậy không nên đến từ một người bạn không gặp nhiều năm bình thường, Lucia phức tạp nhìn Phillis, người sau thản nhiên nhìn thẳng cậu, trong ánh mắt ẩn chứa từng đợt tình ý li ti.
Nếu Lucia nhìn không ra thì mắt đúng thật đã bị mù. Lúc trước khi cậu dùng sức thông đồng em gái thì một cô em bình thường đều không có, hiện giờ cậu đã buông tay, đang định sống chung với nhân vật chính hắc hóa nhà mình, thì lại lòi ra một đóa hoa đào mĩ lệ, ông trời đang vui đùa cậu đi.
“Món quà này quá mức quý trọng, nàng vẫn nên cầm về đi, hy vọng sau này nàng có thể tìm được vị chủ nhân chân chính đáng giá với nó.” Lucia cất cái đai lưng vào trong chiếc hộp, đẩy nó trở về.
Tuy rằng Phillis thật sự rất phù hợp với hình tượng nửa kia mà cậu ảo tưởng, nhưng nếu đã xác định trái tim của mình thì, cậu sẽ không mờ ám không rõ với người khác, để rồi hại người hại mình. Huống chi Arnold cũng không phải là kẻ ăn chay, hắn là người đàn ông đã hủy diệt thế giới ở trong sách a, nếu cậu thật sự tìm chết lăng nhăng với Phillis, không nói đến an toàn tính mạng của cô, mà chính cậu, tuyệt đối sẽ bị tên hắc hóa đó giam vào tiểu ốc, còn chuyện xảy ra sau đó thì, ha ha không cần phải giải thích nữa.
Nhìn chằm chằm vào mắt của Lucia, Phillis cố tìm ra một chút do dự hay hảo cảm gì đó, nhưng lúc này, cô đã tuyệt vọng vì đôi mắt nhìn chăm chú vào cô kia chỉ có áy náy và thưởng thức, ngoài ra, không còn một cảm xúc gì khác nữa.
Phillis cảm thấy mình hơi lạnh, là đứa con duy nhất của Công Tước, từ nhỏ cô đã được giáo dục trở thành một người con trai, được kỳ vọng tương lai sau này cô có thể kế thừa tước vị, trở thành Công Tước đời tiếp theo. Trước khi gặp được Lucia, cô cũng đã kiên định cho rằng đến khi trưởng thành, mình nhất định sẽ lựa chọn giới tính là nam, cô vốn tưởng cậu cũng có hảo cảm với cô, cô cho rằng lần gặp lại này, cô đã trở thành con gái, nhất định có thể ở chung một chỗ với cậu, kết quả tạo hóa trêu người, cô gặp được cậu vào đoạn thời gian sai lầm, rốt cuộc có thể trách ai được đây? Lucia cái gì cũng không biết càng khiến Phillis khó mà tiếp nhận sự thật này được, chỉ có mình cô vẫn gắt gao nhớ kỹ những chuyện từng xảy ra giữa hai người, cứ ôm hồi ức đó không chịu buông, cô không cam lòng, sự kiêu ngạo cùng không chịu thua từ trong xương khiến Phillis sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, cô nhìn Lucia, kiên định nói: “Nếu đã tặng cho người, thì đó là của người, nếu không thích thì có thể vứt nó đi.”
Lucia khó xử nhìn Phillis, cậu không thể thực vứt đi được.
Arnold vừa từ trong bếp đi ra liền nghe thấy câu nói này của Phillis, hắn chậm rãi đi tới, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hai vị khách, thẳng thắn thân mật ngồi ở bên cạnh Lucia, đưa tay ôm lấy eo của anh, không nhanh không chậm hỏi cậu: “Anh, hai vị khách này là ai vậy?”
Lucia không chú ý tới động tác tràn ngập chiếm hữu cùng tư thái như thể hắn mới là chủ nhân của Arnold, cậu sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Hai người này là tiểu thư Phillis và người hầu của nàng, là bạn bè khi ta ở Fergusater.”
Sau đó, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Phillis, cậu giới thiệu hắn cho cô, “Đây là Arnold…. Là người yêu của ta.” Thời gian chần chờ chỉ là một cái chớp mắt, Lucia vẫn dùng từ người yêu để định nghĩa thân phận của Arnold, dù sao đây vốn đã là sự thật, hơn nữa còn để Phillis có thể biết khó mà lui, dù sao đây cũng là một chuyện tốt.
Khi Arnold nghe Lucia nói hắn là người yêu, nỗi bất an và ghen tị khi nhìn thấy Phillis đều biến mất không tăm tích, chỉ còn lại sung sướng tràn đầy trong lòng, mảnh màu nâu trong mắt giống như tan vào ánh sáng, ôn nhu đến mức khiến người ta thấy đẹp mắt, khóe miệng tươi cười sáng lạn như chiếm được toàn bộ thế giới.
Tương phản với tâm tình nhảy nhót của Arnold, Phillis cảm thấy cô thật sự nên chết tâm, nếu Lucia chưa có người yêu, cô còn có thể tự thuyết phục bản thân rằng mình vẫn còn có cơ hội, nhưng nhìn vào bầu không khí giữa hai người, cô biết mình đã thua, chưa chiến mà đã thua, hơn nữa, còn thất bại thảm hại.
Sắc mặt cô trắng bệch, miễn cưỡng nói: “Xin lỗi, ta còn có việc, không thể tiếp tục ở lại ôn chuyện.” Nói xong, cô liền gấp gáp đứng dậy, muốn rời khỏi nơi này.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Phillis, Lucia có chút không đành lòng, nhưng cũng hiểu được đạo lý đau dài không bằng đau ngắn. Cậu đứng lên, lễ phép tiễn người tới trước cửa, trịnh trọng hứa hẹn: “Sau này nếu các người có chuyện có thể tới tìm ta, chỉ cần ta có đủ khả năng, nhất định sẽ không từ chối.”
Phillis nắm chặt tay đến mức ngón tay đều khảm vào trong thịt, nhưng cô lại không cảm thấy đau đớn, bởi vì trong lòng đã quá đau rồi, Lucia nói câu này như đâm một con dao vào trong tim của cô, là có ý gì đây, muốn bồi thường sao? Hay là đồng tình?
Cô xoay người rời đi, lưng thẳng tắp, cằm hơi nâng lên, mắt nhìn về phía trước, mà không có quay đầu lại nhìn một chút.
Lucia tâm tình phức tạp nhìn bóng dáng đã đi xa của Phillis, Arnold ở bên cạnh lôi kéo tay cậu, ghé vào tai cậu, khoái trá nói: “Anh, ta rất vui.”
Đương nhiên cậu phải vui rồi, tôi đã biến tính đi tỏ tình a, lúc vừa mới nói thì không có cảm giác gì, nhưng hiện tại ngẫm lại thì thấy hơi thẹn thùng đó. Cậu nâng tay lên đẩy đẩy cái đầu càng ngày càng sáp lại gần của Arnold, “Ngươi cách xa ta ra một chút.”
Arnold bị đẩy ra cũng không giận, cười ha hả đứng thẳng người lại, đi về phía phòng bếp, “Ta đưa mật khắc bính vừa mới làm xong cho anh, anh chờ ta nha.”
“Ừ, mau đi đi.” Lucia nghĩ lát nữa có thể được ăn đồ ăn mỹ vị, tâm tình hơi phiền muộn lúc nãy nháy mắt được chữa khỏi. Trở lại phòng khách, không phát hiện cái hộp màu xanh vốn đặt trên bàn trà, cậu tưởng Phillis đã mang đi, nên cũng không để ý nữa.
Lúc này, Arnold vốn nên ở trong phòng bếp thì lại đang đứng ở bên ngoài chung cư, tay lật một cái, một cái hộp dài màu lục liền xuất hiện ở trong tay hắn. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cái hộp tràn đầy khinh miệt, bật cười một tiếng, sau đó ném cái hộp vào đống rác cách đó không xa, không gian đột nhiên hơi giao động, bóng dáng của hắn cũng biến mất tại chỗ.
Sau khi Arnold đi không lâu, một bóng dáng yều kiều nho nhỏ xuất hiện ở bên cạnh đống rác, khom lưng thật cẩn thận nhặt cái hộp bị Arnold vứt như vứt giày cũ, sau đó dùng khăn cẩn thận nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên mặt, rồi ôm cái hộp như ôm một vật báu vào trong ngực, lặng lẽ rời đi.
Cuối cùng Lucia cũng được như nguyện ăn món điểm tâm mình thèm mấy lâu nay, có điều cậu được người ta trực tiếp đút đến miệng.
Gần đây, toàn bộ Sebier đều ngập trong bầu không khí khẩn trưởng, buổi tối, mọi người đều không dám ra ngoài, ngay cả học sinh và giáo sư của Kleist đều tăng mạnh đề phòng. Nguyên nhân không có gì khác, là vị công chúa Grita đang học ở Kleist của đế quốc Xigal bị người ta ám hại. Có lời đồn rằng, công chúa chết trong tình trạng vô cùng thê thảm; cũng có lời đồn rằng, công chúa bị Ma Tộc tà ác dùng sinh vật hắc ám quỷ dị tra tấn đến chết; còn có lời đồn kinh khủng hơn là, Ma Tộc đã đánh vỡ kết giới, đang mai phục bên trong loài người…. Lời đồn rất nhiều, hơn nữa càng truyền thì càng khủng bố, khiến mỗi người trong Sebier đều cảm thấy bất an, tin rằng không lâu sau, toàn bộ đại lục sẽ lâm vào khủng hoảng.
Lúc Lucia biết tin này cũng sửng sốt cả nửa ngày, phản ứng đầu tiên của cậu là quay đầu sang nhìn Arnold.
“Anh, không phải ta giết a.” Arnold minh bạch suy nghĩ của Lucia, hắn cười cười mở miệng: “Nếu là ta, Alvis làm sao còn có khả năng còn sống cơ chứ?”
Tràn đầy hoài nghi nhìn chằm chằm vào mắt Arnold, Lucia tiếc nuối phát hiện cậu không nhìn ra cái gì cả. Có điều, ngẫm lại cũng thấy Arnold nói có đạo lý, nếu thật là Arnold làm, sẽ không có chuyện hắn bỏ qua Alvis, dù sao Alvis có quan hệ sâu xa với cậu hơn nhiều so với cái cô công chúa mới gặp mặt một lần kia.
Lucia cau mày suy nghĩ xem những ai có khả năng, cảm thấy nói không chừng thực là do Ma Tộc làm, gần đây kết giới đúng thực có chỗ buông lỏng, rất cả khả năng một tổ nhỏ Ma Tộc đã đến đại lục, hơn nữa, ở nguyên văn trong sách, lúc này cũng sắp đến lúc Ma Tộc bắt đầu phát triển khắp nơi trong đại lục.
Càng nghĩ cậu càng nhăn mày lại, nhớ tới Cassandra còn ở trong Giáo Đình, Lucia lo lắng, hận không thể lập tức chạy về. Ở trong sách, nhân vật của Lucia xuất hiện ở phần sau, vừa mới xuất hiện thì đã là Giáo Hoàng vạn người tôn sùng tôn kính rồi, còn về phần Giáo Hoàng đời trước, chỉ được mô tả lại bằng một đoạn ngắn, tuy rằng không nhớ thời gian cụ thể, nhưng Lucia vẫn nhớ rõ ràng, Cassandra chết trong âm mưu của Ma Tộc, mà hiện tại, Ma Tộc đã xuất hiện.
Vừa nghĩ tới ông lão đã cẩn thận chăm sóc cậu từ nhỏ tới lớn, Lucia lòng tràn đầy ấm áp, đây là phân ấm áp đầu tiên khi cậu mới tới thế giới này, cậu không thể để ông lão cơ trí hòa ái kia cứ như vậy biến mất trong sinh mệnh của cậu.
Danh sách chương