Đạp thảm trải sàn mềm mại đi xuống cầu thang, Kỳ Yến nhìn thấy trong đại sảnh có vô số nhân vật xã hội nổi tiếng, y hương tấn ảnh*, nói cười vui vẻ. Nhưng mà người ở hiện trường mặc dù nhiều, nhưng âm lượng mỗi người nói chuyện đều khống chế thật tốt, không có một ai la to.

*Y hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.

Sầm Bách Hạc lo lắng Kỳ Yến không quá thích ứng với trường hợp như vậy, cố ý rơi phía sau người nhà một bước, theo ở bên cạnh Kỳ Yến, nhỏ giọng giới thiệu với cậu hiện trường có người nào.

“Thọ tinh đến.” Sầm Thu Sinh vừa xuất hiện, liền bị vài người bạn lâu năm trêu chọc, có người khen ông càng sống càng tinh thần, có người khen ông có con trai con gái hiếu thuận, con cháu tiền đồ, không khí vô cùng náo nhiệt, khách nhân dỗ Sầm Thu Sinh đến mặt mày ửng hồng.

Trong một đống người Sầm gia đột nhiên có thêm một người trẻ tuổi xa lạ, mà còn cử chỉ thân cận với lão ngũ Sầm gia, một màn này khiến cho không ít tân khách chú ý, chỉ là ngại mở miệng hỏi thăm thân phận thanh niên này.

“Lão Sầm, người trẻ tuổi này là ai vậy?” Viên lão gia tử có quan hệ rất tốt với Sầm Thu Sinh hiền lành nhìn Kỳ Yến, vuốt bụng mình cười nói, “Bộ dạng đứa nhỏ này chung linh dục tú*, thật là một tướng mạo tốt.”

*Chung linh dục tú: chỗ khí linh tụ hội.

“Ông nói coi ông cũng bảy tám chục tuổi rồi, còn không biết dùng thành ngữ, ” Sầm Thu Sinh cười vỗ vai Viên lão gia tử, “Chung linh dục tú là từ ngữ dùng để hình dung con người à?”

“Cũng gần gần là ý này mà.” Viên lão gia tử cùng tuổi với Sầm Thu Sinh, chỉ là năm đó ông ta kết hôn sớm, cháu trai lớn cũng không nhỏ hơn Sầm Bách Hạc bao nhiêu, đều đã đến tuổi bàn cưới luận gả.

“Vị này chính là bạn tốt chí giao của lão ngũ nhà chúng tôi, họ kỳ.” Sầm Thu Sinh vẫy vẫy tay với Kỳ Yến, “Tiểu… Kỳ tiên sinh, đây là gia chủ Viên gia, Viên Sùng An.”

“Kỳ…” Hai mắt Viên lão gia tử nhíu lại, dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn Kỳ Yến càng thêm hiền hoà. Con cáo già Sầm Thu Sinh này, vậy mà chỉ gọi thanh niên này là Kỳ tiên sinh, chỉ sợ rất nhiều người ở đây đều không biết, người trẻ tuổi cười rộ lên mềm mềm mại mại này, là một đại sư rất có năng lực.

“Viên lão tiên sinh, chào ngài.” Kỳ Yến xoay người bắt tay Viên Sùng An, “Ngài gọi cháu tiểu Kỳ là được.”

“Kính đại danh Kỳ tiên sinh đã lâu, hôm nay vừa thấy, thật không ngờ Kỳ tiên sinh lại trẻ tuổi như thế, ” Viên Sùng An cười ha ha bắt tay Kỳ Yến, “Cháu và Bách Hạc là bạn tốt, cũng không cần xưng hô lạ lẫm như vậy, gọi ta là chú Viên là được.”

Viên Thành đi theo phía sau Viên Sùng An nhịn không được giật giật khóe miệng, hắn ta rõ ràng là đàn anh của Kỳ Yến, sao chỉ thời gian chớp mắt liền vô cớ thấp hơn cậu một bối phận vậy? Không ít thiếu gia tiểu thư hào môn trong đế đô đều không kém bao nhiêu tuổi so với Sầm Bách Hạc, chẳng qua là cố tình bối phận thấp hơn người đồng lứa là hắn tới hai đời, cái loại cảm giác vô lực không được tự nhiên này, không ai có thể lĩnh hội.

Kỳ Yến chú ý tới Viên Bằng và Viên Thành đi theo sau Viên lão gia tử, cười cười không đáp lại loại xưng hô này.

Sầm Thu Sinh mở miệng nói: “Hôm nay náo nhiệt như thế, người trẻ tuổi mấy đứa tụ hội cho tốt, mấy người già cả chúng ta không vô giúp vui với mấy đứa.”

Thọ tinh vừa thốt ra lời này, không ít người trẻ tuổi khen ông thoạt nhìn rất tuổi trẻ, còn có người nói nguyện ý nghe các trưởng bối nói chuyện nhiều nhiều, có thể khiến bọn họ thu được không ít lợi ích linh tinh. Tuy rằng nội tâm bọn họ đã hận không thể mọc cánh lập tức bay đi, nhưng lời hay ngoài mặt nên có thì một câu cũng không thiếu.

Sầm Thu Sinh cũng không xem lời nói của mấy người trẻ tuổi này là thật, vui cười hớn hở bảo mấy người trẻ tuổi tản đi, cả người cực kỳ hiền lành.

“Giữa trưa chưa ăn cơm à?” Sầm Bách Hạc và Kỳ Yến đến khu thực phẩm tự phục vụ, thấy cậu bỏ một ít đồ ăn vào trong đĩa, thế mà cũng học theo động tác của cậu, lấy một cái đĩa lấy đồ ăn.

“Ăn một chút, ” Kỳ Yến chọn mấy con sò Manila, “Anh không cần đi đón khách à?”

“Tất cả mọi người đều biết, thân thể Sầm ngũ gia không tốt, ” Sầm Bách Hạc cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Kỳ Yến, “Ai dám uống rượu hàn huyên với tôi.”

Kỳ Yến nghe nói như thế lại đột nhiên nghĩ đến, có phải từ nhỏ đến lớn đều không có bao nhiêu người dám chơi với Sầm Bách Hạc hay không, bởi vì hắn xuất thân bất phàm, thân thể lại không tốt, người lớn ở nhà mấy đứa trẻ khác sợ gánh trách nhiệm, đều sẽ cố ý dặn con cái, đừng cách lão ngũ Sầm gia quá gần, xảy ra chuyện bọn họ đền không nổi linh tinh.

Con người đều có thiên tính xu lợi tị hại, thân phận cao thấp đều không có gì khác biệt. Khi cậu còn bé, lớp bên cạnh có một bạn học thân thể không tốt, bạn cùng lớp đều không chơi với cậu ấy, còn có đứa thề son thề sắt tỏ vẻ, ông nội bà nội hoặc là ba ba ma ma nhà cậu ta từng nói, đứa nhỏ đó sống không được bao nhiêu tuổi, mọi người đừng đụng tới cậu nhóc đó.

Ai cũng không muốn gánh vác tai họa, nhưng mà đối với đứa bé bị xa lánh kia mà nói, đó là loại trải nghiệm như thế nào?

Thậm chí Kỳ Yến có thể nghĩ đến, hình ảnh Sầm Bách Hạc nho nhỏ mặc tây trang thủ công tinh tế nho nhỏ, ngồi ở trên băng ghế mặt không đổi sắc nhìn những đứa bé khác chơi đùa. Nghĩ vậy, trong lòng Kỳ Yến nhất thời vô cùng khó chịu, đưa một bàn tay vỗ vỗ sau lưng Sầm Bách Hạc, “Không có việc gì, về sau muốn chơi cái gì cứ gọi tôi, tôi không sợ.”

Sầm Bách Hạc cảm thấy, cái tay phía sau lưng giống như đang châm ngòi liệt hỏa, khiến toàn thân hắn đều nóng rực. Hắn há miệng, cổ họng giống như nghẹn cái gì đó, nửa ngày mới “ừm” một tiếng.

“Không cần quá cảm động, anh em chính là nghĩa khí như vậy đấy.” Kỳ Yến lại vỗ vỗ vai Sầm Bách Hạc, sau đó dùng cái kẹp lấy tôm bóc vỏ bỏ vào trong đĩa của Sầm Bách Hạc, “Thoạt nhìn rất tươi mới, nếm thử.”

Không ít người trong yến hội đều đang trộm nhìn Sầm Bách Hạc, khi bọn họ nhìn thấy Sầm Bách Hạc kề vai sát cánh với một thằng nhóc không biết tên đi tới khu thực phẩm tìm đồ ăn, đều có chút không thể tin được hai mắt của mình. Ai không biết thân thể lão ngũ Sầm gia đặc biệt kém, đồ ăn bình thường đều là cơm dinh dưỡng mà chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt phối hợp, loại đồ ăn tự phục vụ thế này, thì luôn là đụng cũng không đụng tới.

Là đồ không có não nhà ai nuôi vậy, dẫn Sầm ngũ gia đi ăn đồ bậy bạ, lá gan lớn tới tận trời rồi.

Bên ngoài yến hội có mặt cỏ rất lớn, phía trên bày rất nhiều bàn ghế tinh xảo xinh đẹp, cho các tân khách uống trà nói chuyện phiếm dùng cơm.

Giống như Kỳ Yến hai tay bưng đầy đồ ăn, trong cái giới của người trẻ tuổi, ngược lại không tính là ngoại tộc, chỉ là bên cạnh có thêm một Sầm Bách Hạc, liền nhận được độ chú ý cao lạ kỳ. Sau khi Kỳ Yến ngồi xuống ghế, nhỏ giọng nói với Sầm Bách Hạc, “Tôi cảm thấy ánh mắt mấy người xung quanh nhìn tôi, giống như là một đám đậu đen đang nhìn chăm chú vào hạt đậu cô ve rơi vào giữa bọn họ vậy.”

Sầm Bách Hạc nhướn mày, có chút không rõ ý tứ lời Kỳ Yến nói.

“Không giống người thường đó, ” Kỳ Yến cắt một miếng thịt dùng nĩa bạc đưa vào miệng, “Sống hai mươi hai năm, rốt cuộc tôi sắp nổi danh rồi.”

“Đừng quậy, ” Sầm Bách Hạc bị cậu chọc cười, “Lúc cha tôi giới thiệu họ của cậu, cũng đã có người đoán được thân phận cậu. Chuyện núi Hồng Lương và tiểu khu Lục La đều bị cậu giải quyết, cậu cho là những đại gia tộc đó sẽ không cố tình chú ý tới cậu à?”

Kỳ Yến hì hì mỉm cười, cúi đầu an tĩnh ăn bữa tối, bụng cậu quả thật có chút đói.

Từ sau khi cậu dựa vào mắt thường có thể nhìn ra số mệnh những người khác, liền đặc biệt có sức ăn, có thể là vì linh lực gia tăng không ít, đương nhiên, cũng có thể là thân thể cậu còn có khả năng cao cao lên.

Người chỉ cao có 178.5 cm, luôn muốn cố gắng cao lên một chút, tranh thủ được một mét tám.

Gió nhẹ thổi phất tóc cậu, cậu ngẩng đầu nhìn bể bơi cách đó không xa, nhớ tới hơn mười năm trước, ông cụ dẫn cậu đến bờ sông bơi lội, nước con sông nhỏ thật trong suốt, cậu còn có thể bắt vài con cá nhỏ trở về nấu canh.

Ngẩng đầu thấy Sầm Bách Hạc đang dùng biểu tình rối rắm nhìn chằm chằm đồ vật trong đĩa, cậu tập trung nhìn vào, hóa ra là một ít cà rốt sợi, cậu dùng đôi đũa đặt ở bên cạnh vẫn không có cơ hội dùng tới giúp Sầm Bách Hạc lựa cà rốt sợi gắp vào trong đĩa mình, giọng điệu ghét bỏ: “Cà rốt rất tốt, vậy mà anh không thích nó.”

“Ai…” Thấy Kỳ Yến tay mắt lanh lẹ lựa hết cà rốt sợi ra ngoài, lời Sầm Bách Hạc còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, tất cả đều nuốt trở vào. Kỳ thật hắn đã định nếm thử một chút, có điều nếu Tiền Tiền đã lấy ra hết, vậy hắn vẫn là buông tha cho việc nếm thử này đi.

Sau khi hai người ăn no bụng, Sầm Bách Hạc lau sạch sẽ khóe miệng, bưng nước ấm lên uống hai ngụm: “Tiền Tiền, giữa tam ca và tam tẩu của tôi, có phải có vấn đề gì không?”

Kỳ Yến thật không ngờ sức quan sát của Sầm Bách Hạc lại quá lợi hại như thế, cậu bất quá chỉ là nói vài câu với Sầm tam thiếu và phu nhân, hắn liền nhận thấy không thích hợp, “Không có vấn đề gì quá lớn, tôi chỉ cảm thấy dường như Sầm tam tẩu có chút không tự tin.”

Sầm Bách Hạc suy tư một khắc: “Tôi biết rồi.”

Điều kiện trong nhà tam tẩu tuy rằng coi như không tồi, có điều so sánh với Sầm gia, quả thật vẫn tồn tại một ít chênh lệch. Quan trọng nhất là, năm đó khi tam ca và tam tẩu yêu đương, là tam tẩu chủ động theo đuổi tam ca, cho nên sau khi hai người kết hôn, sau lưng cũng có người nói tam tẩu tâm cơ thâm trầm, vì tiền tài quyền thế Sầm gia mà cái gì cũng làm ra được.

Nhưng đối với người Sầm gia mà nói, bọn họ nhìn thấy cái tốt của tam tẩu, mấy cách nói lung ta lung tung ở bên ngoài, đối với bọn họ mà nói căn bản là chê cười. Chẳng lẽ người Sầm gia họ, ngay cả ai thật lòng ai giả ý cũng nhìn không ra ư. Chỉ là thật không ngờ, chuyện mà người Sầm gia bọn họ không để ở trong lòng, tam tẩu lại để ý.

“Việc này nên trách tam ca, nếu anh ấy lại cẩn thận một chút, tam tẩu cũng sẽ không có ý nghĩ như vậy.” Sầm Bách Hạc thở dài, “Sau khi trở về tôi sẽ nói với tam ca một chút. Tiền Tiền, cám ơn cậu, nếu không nhờ cậu, không biết giữa tam ca và tam tẩu, có thể xuất hiện hiểu lầm không thể vãn hồi hay không.”

“Không phải đã sớm nói với anh, là anh em tốt không lời nào cảm tạ hết được à, ” Kỳ Yến trêu chọc nói, “Cơ mà anh có thể đứng ở góc độ của phái nữ để nhìn nhận vấn đề, nói rõ anh là một nam nhân tốt có thể suy nghĩ cho phụ nữ, tương lai Sầm ngũ tẩu có phúc phần.”

“Cái gì mà Sầm ngũ tẩu, ” Sầm Bách Hạc nhíu mày, giọng điệu có chút thản nhiên, “Cậu nghĩ thật xa, cậu là đạo sĩ, chẳng lẽ còn muốn nghĩ đến loại chuyện kết hôn sinh con này à?”

“Tôi và sư phụ tôi đều là tục gia đệ tử, thuật pháp tuy rằng cùng một mạch với đạo thuật, nhưng cũng không tính là đạo sĩ chân chính, không có những chú ý đó, ” Kỳ Yến nhìn cái đĩa trước mặt mình, “Cuộc đời không thể ăn thịt, có gì khác với cá khô.”

“Nói như vậy, cậu có người trong lòng sao?” Sầm Bách Hạc híp mắt nhìn Kỳ Yến, chờ đợi đáp án của cậu.

“Tôi còn trẻ mà, ” Kỳ Yến nhướn mày, “Nam nhân sắp vào tuổi trung niên như anh còn không vội, tôi gấp cái gì.”

Sầm Bách Hạc sắp bước qua cánh cửa hai mươi chín tuổi, bước vào cánh cửa ba mươi tuổi, cảm thấy tay mình có chút ngứa, thiếu chút nữa không nhịn được vỗ một bàn tay lên trán Kỳ Yến. Chỉ tiếc có người cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, khiến một bàn tay này không có vươn ra.

“Sầm ngũ gia, Kỳ tiên sinh, ” Nguyễn Hữu Y mặc lễ phục xinh đẹp, mỉm cười đứng ở cạnh bàn hai người, “Để ý tôi ngồi đây không?”

Kỳ Yến nhìn Sầm Bách Hạc, thấy hắn không có phản ứng, liền cười đứng dậy giúp Nguyễn Hữu Y kéo ghế: “Nguyễn tiểu thư, mời ngồi.”

Ánh mắt Nguyễn Hữu Y đảo qua hai cái đĩa không trên bàn, môi đỏ mọng khẽ nhếch, “Tôi không quấy rầy đến hai vị chứ?” Cô nhìn biểu tình Sầm Bách Hạc có chút lãnh đạm, trong tim có chút đắng, mặc dù mình chủ động tới gần, hắn cũng sẽ không có thêm một biểu tình với mình, giống như cô chỉ là người qua đường không có quan hệ mà thôi.

“Hai vị khách quý, cần tôi giúp hai vị dọn chén đĩa không?” Một người bồi bàn đi đến bên cạnh ba người, khom lưng với ba người.

“Cám ơn, làm phiền.”

Lúc bồi bàn dọn chén đĩa, không biết vì sao vẻ mặt có chút hoảng hốt, tương trong đĩa rơi xuống trên áo khoác của Kỳ Yến, dọa hắn ta sợ tới mức nhất thời thay đổi sắc mặt, hận không thể tự tay giúp Kỳ Yến lau đi vết nhơ, chỉ là hắn ta biết, hiện tại lau thì đã không còn kịp rồi.

“Không có việc gì, ” Kỳ Yến cười cười với bồi bàn, “Không cần để ý.”

Bồi bàn liên tiếp khom người với cậu vài cái, mới ba bước quay đầu một lần mà rời đi.

“Xin lỗi, tôi thật không ngờ sẽ xuất hiện loại chuyện này, ” Sầm Bách Hạc lấy khăn tay ra, “Xem ra chỉ có thể trở về giặt sạch.”

“Lại không có quan hệ gì với anh, nhà các anh chỉ là làm yến hội ở khách sạn này thôi, chẳng lẽ còn có thể phụ trách lời nói và việc làm của tất cả mọi người à?” Kỳ Yến vươn tay, tùy ý Sầm Bách Hạc giúp mình lau tay áo, “May mắn hôm nay tôi ra cửa chọn bộ màu xám không có chọn màu trắng.”

Sầm Bách Hạc lau vài cái, kết quả làm thế nào cũng không lau sạch, vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha. Hắn thu khăn tay lại, bật cười nói: “Vậy cũng là may mắn à?”

“Đương nhiên, ” Kỳ Yến nghiêm trang chững chạc gật đầu, “May mắn là dựa vào so sánh thể hiện.”

“Ngụy biện, ” Sầm Bách Hạc lắc đầu cười nói, “Thật không biết cả ngày cậu tìm đâu ra nhiều tà thuyết ngụy biện như vậy.”

“Đây không phải là ngụy biện, đây là kết tinh trí tuệ, ” vẻ mặt Kỳ Yến mang biểu tình “anh không hiểu tôi”, “Người bình thường tôi đều không nói cho biết đâu.”

Nguyễn Hữu Y trầm mặc nhìn Sầm Bách Hạc và bạn bè trêu chọc, cảm thấy mình hiểu biết hắn thật sự quá ít. Cô không biết hắn cũng sẽ châm chọc với bạn bè, không biết hắn cũng sẽ ôn hòa giúp bạn bè lau quần áo, thậm chí không biết hắn sẽ ôn hòa nói xin lỗi.

Sầm ngũ gia trong ấn tượng của cô, luôn luôn dễ nhìn, tao nhã, quý khí, lạnh lùng, cô không cách nào tưởng tượng hình ảnh hắn nói giỡn với người khác, đó hoàn toàn không giống với Sầm ngũ gia trong tưởng tượng của cô. Nhưng mà Sầm ngũ gia như vậy dường như càng có sức sống, càng làm cho cô cảm thấy, nếu như có thể được người như vậy yêu, nhất định là chuyện may mắn nhất trên đời.

Trước đây có một nữ nghệ nhân, dám lấy Sầm ngũ gia ra lăng xê, còn ở trước mặt phóng viên ám chỉ thân thể Sầm ngũ gia không tốt, cùng một chỗ với hắn sẽ không quá hạnh phúc. Lúc ấy cô xem được tin tức này, cả người thiếu chút nữa bị tức đến bùng nổ, sau đó cô tạo áp lực cho nhà bạn trai của nữ nghệ nhân đó, khiến đời này nữ nghệ nhân đó đều không có cơ hội gả vào hào môn.

Thật buồn cười, lấy thân phận và sức khỏe của một người không liên quan để lăng xê, thì phải chuẩn bị tốt bị người ta trả thù.

“Kỳ tiên sinh không uống rượu à?” Nguyễn Hữu Y chú ý tới trước mặt Kỳ Yến đặt một ly nước ép trái cây.

“Tôi không quá thích uống rượu, huống chi lái xe không được uống rượu, ” Kỳ Yến bưng nước chanh lên, chạm cốc với Nguyễn Hữu Y, “Nguyễn tiểu thư đừng để ý.”

“Hóa ra là Kỳ tiên sinh tự mình lái xe tới, ” Nguyễn Hữu Y hơi hơi nhấp một ngụm Champagne, nụ cười trên mặt có chút nhạt, “Vậy không uống rượu là đúng.” Trường hợp giống như vầy, ai cũng khó tránh khỏi uống một chút rượu, cho nên gần như có rất ít người tự mình lái xe tới.

Kỳ tiên sinh không biết từ đâu nhảy ra này, thế mà ngay cả điểm này cũng không biết sao?

“Tiền Tiền, ” giọng điệu Sầm Bách Hạc dị thường lãnh đạm, “Mặt trời bên ngoài có chút lớn, chúng ta vào đi thôi.”

“Không bằng bảo phục vụ viên lại đây mở dù che nắng?” Nguyễn Hữu Y mỉm cười hỏi.

“Không cần, ” ánh mắt Sầm Bách Hạc đảo qua trên người Nguyễn Hữu Y, trong mắt không mang một chút tình cảm, “Vừa vặn tôi dẫn Tiền Tiền đi nhận thức một số người.”

“A, ” Nguyễn Hữu Y xấu hổ cười nói, “Tôi liền không quấy rầy hai vị.”

Kỳ Yến đi theo sau Sầm Bách Hạc vào bên trong, lúc bước lên bậc thềm, quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng Nguyễn Hữu Y, đối phương một mình ngồi ở cạnh bàn, tư thái hoàn mỹ giống như nữ thần.

“Đang nhìn cái gì?” Sầm Bách Hạc dừng bước lại, quay đầu lại nhìn cậu.

“Không có gì” Kỳ Yến thu hồi ánh mắt lắc lắc đầu, thuận miệng nói, “Vị Nguyễn tiểu thư này thật xinh đẹp.”

Sầm Bách Hạc mặt không đổi sắc nói: “Phải không, không nhìn ra.”

“Loại người không hiểu phong tình như anh, thật sự là độc thân nguyền rủa, ” Kỳ Yến lắc lắc đầu, “Không thảo luận loại vấn đề thẩm mỹ này với anh.”

Sầm Bách Hạc không tiếp vấn đề này, sau khi cùng Kỳ Yến tiến vào nội sảnh, liền dẫn cậu đi chào hỏi với vài người đứng đầu gia tộc có địa vị bất phàm, tỏ rõ cho tất cả mọi người biết, vị Kỳ đại sư mà các người từng âm thầm điều tra này, quan hệ rất tốt với Sầm gia bọn họ, tốt nhất là đừng làm ra động tác nhỏ không lễ phép gì.

Về phần những tân quý hoặc là gia tộc nhỏ khác, Sầm Bách Hạc cảm thấy, dù hắn không chào hỏi, lấy bản lĩnh của Kỳ Yến, cũng sẽ không ăn thiệt thòi gì.

“Cha, Bách Hạc và vị Kỳ đại sư kia thật đúng là thành bạn tốt, ” Sầm đại ca nhìn em trai gần như toàn bộ hành trình đều cùng một chỗ với Kỳ đại sư, có chút cảm khái nói, “Từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng ở chung với con như vậy.”

“Bạn bè và anh em ruột không giống nhau, ” Sầm Thu Sinh uống một chút rượu, sắc mặt đỏ lên, cả người thoạt nhìn vui sướng, “Có điều nhìn thấy nó như vậy, trong lòng ta kiên định hơn không ít.”

“Đúng vậy…” Sầm đại ca nhìn em trai sắc mặt nhu hòa, anh đã thật lâu chưa thấy em trai thả lỏng như thế.

Thật hy vọng Kỳ đại sư có thể làm bạn tốt cả đời với Bách Hạc, như vậy anh cũng không cần lo lắng thân thể em trai xảy ra tình huống gì.

Kỳ Yến đang nói chuyện với Sầm Bách Hạc, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt dừng ở trên người mình, nghi hoặc quay đầu lại nhìn, phát hiện bồi bàn vừa rồi làm dơ áo khoác mình đang nhìn trộm cậu.

Thấy cậu phát hiện, bồi bàn nhanh chóng né tránh.

Kỳ Yến nhíu mày, ánh mắt của bồi bàn này không giống như là đang áy náy, càng giống như là đang đánh giá.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Tiền Tiền: bạn tốt kén chọn thật không ổn, này phải làm sao?

Hết chương 45
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện