Cửu biệt gặp lại, sao có thể kìm chế.
Lận Diễm Trần căn bản không muốn đi, hiện tại hắn muốn ở lại bên người Sở Tấn.
Ôn chuyện như vậy không đủ, còn không bằng một phần vạn thời điểm lúc trước bọn họ cùng nhau du lịch.
Quá đơn giản.
Lận Diễm Trần đưa Sở Tấn về nhà, cùng làm bạn một đoạn đường ngắn, Sở Tấn lơ đãng thoáng nhìn thái dương Lận Diễm Trần, giống như có mấy sợi tóc bạc?
Tia sáng không có, thấy không rõ lắm, hay là phản quang?
Sở Tấn nghe cách đó không xa có tiếng người, anh nói: "Đưa tới đây được rồi, cậu trở về đi thôi."
Lận Diễm Trần: "... Được."
Lận Diễm Trần đứng ở chỗ cũ, nhìn theo Sở Tấn rời đi, Sở Tấn bước đi chầm chậm, nhưng rốt cuộc vẫn phải đi.
Lận Diễm Trần vẫn nhớ tới ngày đó ở sân bay Sở Tấn vòng trở lại nhào vào trong ngực của hắn, hắn cảm thấy ngày hôm nay nói không chừng Sở Tấn cũng sẽ trở về, đợi một hồi lâu, đợi đến trời tối rồi, vẫn không có.
Theo lí cần phải trở về B thành, nhưng Lận Diễm Trần không nỡ đi, hắn lén lút chạy đến dưới lầu nhà Sở Tấn, ngửa đầu nhìn, thấy trong nhà Sở Tấn có ánh đèn, sau rèm cửa sổ có bóng người đi qua, hắn rất muốn đi vào trong đó.
Bắt đầu từ sáng sớm nhận được cú điện thoại kia, Lận Diễm Trần lại cảm thấy như mình đang bước vào trong mộng, đến bây giờ, trạng thái cả người vẫn giống như hồn vía lên mây.
Sau khi nhìn thấy Sở Tấn lại hoảng hốt, càng hoảng hơn khi biết được sự tồn tại của Thu Thu.
Thời điểm Sở Tấn đi, bọn họ vừa mới bắt đầu yêu đương, mới vừa tới giai đoạn nắm tay.
Hắn cho rằng Sở Tấn chết rồi, Sở Tấn vẫn còn sống.
Không chỉ còn sống, còn sinh một bảo bảo chảy dòng máu của hai người bọn họ!
Liên tục như bom, nổ tung làm hắn bối rối, đến nay vẫn chưa kịp phản ứng.
Trước đây Lận Diễm Trần nghe những chuyện tương tự, hắn biết những nam sinh đùa bỡn nữ sinh, đối phương sinh đứa nhỏ ra tìm tới cửa yêu cầu phụ trách.
Việc như vậy xảy ra với hắn, ngược lại hắn muốn phụ trách trước nhất, nhưng Sở Tấn còn không vui.
Hiện tại là xảy ra chuyện gì? Sao cứ giống như vụng trộm... Còn phải bàn bạc kỹ càng.
Mới trước mắt thôi, vui sướng khi người yêu khởi tử hoàn sinh vẫn áp đảo những cảm xúc khác.
Lận Diễm Trần nghĩ, vẫn luôn lưu luyến như vậy cũng không phải biện pháp, Sở Tấn không tới, vậy hắn chỉ có thể qua đây.
Sở Tấn mang theo Thu Thu về đến nhà, ngày hôm nay Thu Thu ra ngoài đi dạo một vòng rất hưng phấn, trở về lại hơi mệt, dỗ mười mấy phút bé đã ngoan ngoãn ngủ.
Anh chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, cúi đầu gửi tin nhắn cho Lận Diễm Trần: Bình an đến khách sạn thì gửi tin nhắn cho cho tôi.
Lận Diễm Trần một tên đàn ông như thế còn có thể bị bắt cóc sao, chỉ là tìm cớ nói nhiều vài câu thôi.
"Quân Quân... Quân Quân..."
Sở Tấn nghe thấy tiếng cha nhỏ giọng gọi mình, quay đầu lại nhìn thấy thầy Sở ở cửa ngó dáo dác, vẫy tay với anh: "Tới đây một chút, có chuyện muốn nói với con."
Sở Tấn đi tới, cha mẹ đang ngồi ở bàn bên cạnh phòng khách, trên bàn để một xấp giấy.
Sở Tấn hỏi: "Đây là cái gì..."
Thầy Sở ho nhẹ một tiếng: "Con nhìn một chút."
Sở Tấn cau mày, mở tài liệu ra, là một phần CV, bên trong là CV của một người đàn ông ba mươi tám tuổi, đang sống ở nước ngoài, tên tiếng Anh, tướng mạo ôn văn tuấn nhã, học lực khá là đẹp đẽ, lương hàng năm đều viết rõ ràng trên đây.
Đây là cái gì? Có người muốn xin việc vào công ty bọn họ? Người này CV xinh đẹp như vậy, đi đâu không được chứ.
Thầy Sở: "Con xem, vị tiên sinh này thế nào?"
Sở Tấn nói thật: "Rất ưu tú."
Thầy Sở nói: "Dáng vẻ bề ngoài thì sao?"
Sở Tấn: "Anh tuấn trầm ổn." Anh nói xong lại cảm thấy không đúng lắm.
Thầy Sở cuối cùng kết luận: "Cậu ta cũng là đồng tính luyến ái, con có hứng thú hay không."
Sở Tấn: "..."
Trong đầu của anh lập tức hiện ra khuôn mặt Lận Diễm Trần, tên kia rất thích ghen, thời điểm hai người bọn họ chưa chính thức nói chuyện yêu đương, anh nhìn những vũ công nam nhảy thoát y lâu một chút, Tiểu Lận thiếu chút nữa đã tức nổ phổi.
Sở Tấn còn chưa nói, cha anh lại nói tiếp.
Thầy Sở đếm điều kiện: "Thật ra cha xem cho con vài người, cha cảm thấy điều kiện người này là tốt nhất, cha còn lên mạng xem tài khoản mạng xã hội của cậu ta, không phải là loại người thích làm loạn. Cậu ta là người nước ngoài, đất nước của bọn họ còn cho phép đàn ông kết hôn với nhau..."
Nhất thời Sở Tấn không biết nên nói chuyện này từ góc độ nào, anh không nhịn được nói: "Cha đang tìm người cho con xem mắt?”
Trước đây người coi đồng tính luyến ái như hồng thủy mãnh thú - ba ba lại giới thiệu đàn ông cho anh kết hôn?
Thầy Sở gật đầu: "A, đúng đấy, làm sao vậy? Sớm muộn con cũng phải tìm một người làm bạn a."
Sở Tấn: "Thu Thu còn nhỏ mà..."
Thầy Sở: "Chính vì nó còn nhỏ mới tìm a, thừa dịp nó còn nhỏ, con phải tìm kỹ một nửa kia, cùng nhau nuôi đứa nhỏ đến lớn."
Sở Tấn trốn tránh không chịu: "Con không muốn đi..."
Thầy Sở cũng không phải muốn ép anh, chỉ là không nghĩ tới ông nhọc nhằn khổ sở liên hệ, Sở Tấn quăng một câu "Không muốn đi". Thầy Sở không quá vui vẻ: "Tại sao?"
"Con là một đứa chết tiệt, trước đây cha không cho con làm đồng tính luyến ái con nhất định phải làm, hiện giờ cha tiếp nhận, thu xếp tìm bạn cho, con lại không chịu đi, cha không ép con nhất định phải thành, con không thèm nhìn một chút... Con có biết tìm một người đàn ông thích hợp cho con xem mắt khó bao nhiêu hay không? So với xem mắt bình thường còn khó hơn gấp trăm lần! Cha và mẹ của con mất rất lâu mới tìm được người như thế..."
Sở Tấn cũng không phục, đánh gãy lời ông nói: "Không hiểu ra làm sao, con cũng không bảo cha tìm cho con, là cha tự chủ trương còn trách con?"
Thầy Sở nói: "Không phải cha đã hỏi con sao?"
Sở Tấn hoàn toàn không nhớ ra được: "Cha hỏi con lúc nào?"
Thầy Sở: "Cuối tuần trước, cha hỏi sau này con có muốn tìm một người bạn không a? Con nói muốn."
Sở Tấn mơ hồ nhớ lại, hình như là có chuyện như thế, nhưng thời điểm đó anh đang nghĩ sẽ đi tìm Lận Diễm Trần a!
Sở Tấn đơn giản nói thẳng: "Cha hiểu lầm... Con không phải ý đó."
Thầy Sở hỏi: "Vậy con muốn thế nào?"
Sở Tấn suy nghĩ một chút, nói một cách uyển chuyển: "Con... Con chỉ thích ba ba Thu Thu. Một ba ba khác của Thu Thu."
Nói đến chuyện này thầy Sở càng giận: "Vậy cha càng không rõ, một người ba ba khác của Thu Thu ở đâu? Đứa nhỏ đã lớn như vậy, ngay cả bóng người cũng chưa từng xuất hiện. Các người tại sao biết nhau?"
Sở Tấn nghẹn họng, anh và Lận Diễm Trần tại sao biết? Nói anh dùng tiền bao trai sau đó quen biết...
Mẹ nó làm sao anh nói thành lời được a? Anh nghĩ lại lúc còn cùng Lận Diễm Trần dựa theo chút sự thật, bịa ra một câu chuyện văn minh hài hòa, dỗ dành cha mẹ hai bên. Bằng không bọn họ, một bên bao trai, một bên bị bao, nghe sao đi nữa cũng không phải quan hệ nam nam đàng hoàng? Trên đời này có cha mẹ nào có thể chấp nhận?
Sở Tấn suy nghĩ một chút, nói: "Chúng con... Lúc chúng con đi du lịch thì quen nhau, cậu ấy là một người cực kỳ tốt, sau khi ngài gặp là biết ngay."
Thầy Sở: "Sau này có thể gặp?"
Sở Tấn gật gật đầu: "Ừm..."
Thầy Sở tức giận: "Đã liên lạc, vậy tại sao con mang thai sinh con, Thu Thu sinh bệnh nó cũng không đến?"
Sở Tấn vội vàng giải thích giúp Lận Diễm Trần: "Trước đó liên lạc không được. Là lỗi của con, cậu ấy có tìm con, sau đó lại xảy ra chút hiểu lầm, cậu ấy cho rằng con chết rồi. Thật sự không thể trách cậu ấy."
Thầy Sở phất tay áo bỏ đi, thở hồng hộc mà nói: "Vậy sớm tìm một thời gian dẫn người về cho chúng ta nhìn một chút!"
Nếu ông không tính sai, người này nghe có vẻ không đáng tin chút nào.
Không giống muốn gặp bạn trai con trai, mà như muốn gặp kẻ thù.
Dưới lầu, Lận Diễm Trần ngây ngốc nhìn cửa sổ đột nhiên không hiểu ra sao hắt hơi một cái.
Hắn xoa xoa cái mũi.
Điện thoại di động chấn động, Sở Tấn gửi tin nhắn đến:
Đến khách sạn chưa?
Cha tôi bảo cậu nếu như cuối tuần có rảnh rỗi, thì tới nhà ăn một bữa cơm.
Thầy Sở nhớ tới một chuyện, quay lại, tức giận hỏi Sở Tấn: "Người kia tên gọi là gì?"
Sở Tấn thật ngại ngùng: "... Lận Diễm Trần."
Thầy Sở cảm thấy có chút quen tai, nhớ lại, chợt nghĩ ra: "Đó không phải người sáng sớm trong điện thoại di động sao? Con còn nói với cha chỉ là bạn bình thường?"
Sở Tấn muốn nói lại thôi: "Con thẹn thùng..."
Thầy Sở: "Thẹn thùng cái đầu anh."
Sở Tấn: "..."
Lận Diễm Trần căn bản không muốn đi, hiện tại hắn muốn ở lại bên người Sở Tấn.
Ôn chuyện như vậy không đủ, còn không bằng một phần vạn thời điểm lúc trước bọn họ cùng nhau du lịch.
Quá đơn giản.
Lận Diễm Trần đưa Sở Tấn về nhà, cùng làm bạn một đoạn đường ngắn, Sở Tấn lơ đãng thoáng nhìn thái dương Lận Diễm Trần, giống như có mấy sợi tóc bạc?
Tia sáng không có, thấy không rõ lắm, hay là phản quang?
Sở Tấn nghe cách đó không xa có tiếng người, anh nói: "Đưa tới đây được rồi, cậu trở về đi thôi."
Lận Diễm Trần: "... Được."
Lận Diễm Trần đứng ở chỗ cũ, nhìn theo Sở Tấn rời đi, Sở Tấn bước đi chầm chậm, nhưng rốt cuộc vẫn phải đi.
Lận Diễm Trần vẫn nhớ tới ngày đó ở sân bay Sở Tấn vòng trở lại nhào vào trong ngực của hắn, hắn cảm thấy ngày hôm nay nói không chừng Sở Tấn cũng sẽ trở về, đợi một hồi lâu, đợi đến trời tối rồi, vẫn không có.
Theo lí cần phải trở về B thành, nhưng Lận Diễm Trần không nỡ đi, hắn lén lút chạy đến dưới lầu nhà Sở Tấn, ngửa đầu nhìn, thấy trong nhà Sở Tấn có ánh đèn, sau rèm cửa sổ có bóng người đi qua, hắn rất muốn đi vào trong đó.
Bắt đầu từ sáng sớm nhận được cú điện thoại kia, Lận Diễm Trần lại cảm thấy như mình đang bước vào trong mộng, đến bây giờ, trạng thái cả người vẫn giống như hồn vía lên mây.
Sau khi nhìn thấy Sở Tấn lại hoảng hốt, càng hoảng hơn khi biết được sự tồn tại của Thu Thu.
Thời điểm Sở Tấn đi, bọn họ vừa mới bắt đầu yêu đương, mới vừa tới giai đoạn nắm tay.
Hắn cho rằng Sở Tấn chết rồi, Sở Tấn vẫn còn sống.
Không chỉ còn sống, còn sinh một bảo bảo chảy dòng máu của hai người bọn họ!
Liên tục như bom, nổ tung làm hắn bối rối, đến nay vẫn chưa kịp phản ứng.
Trước đây Lận Diễm Trần nghe những chuyện tương tự, hắn biết những nam sinh đùa bỡn nữ sinh, đối phương sinh đứa nhỏ ra tìm tới cửa yêu cầu phụ trách.
Việc như vậy xảy ra với hắn, ngược lại hắn muốn phụ trách trước nhất, nhưng Sở Tấn còn không vui.
Hiện tại là xảy ra chuyện gì? Sao cứ giống như vụng trộm... Còn phải bàn bạc kỹ càng.
Mới trước mắt thôi, vui sướng khi người yêu khởi tử hoàn sinh vẫn áp đảo những cảm xúc khác.
Lận Diễm Trần nghĩ, vẫn luôn lưu luyến như vậy cũng không phải biện pháp, Sở Tấn không tới, vậy hắn chỉ có thể qua đây.
Sở Tấn mang theo Thu Thu về đến nhà, ngày hôm nay Thu Thu ra ngoài đi dạo một vòng rất hưng phấn, trở về lại hơi mệt, dỗ mười mấy phút bé đã ngoan ngoãn ngủ.
Anh chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, cúi đầu gửi tin nhắn cho Lận Diễm Trần: Bình an đến khách sạn thì gửi tin nhắn cho cho tôi.
Lận Diễm Trần một tên đàn ông như thế còn có thể bị bắt cóc sao, chỉ là tìm cớ nói nhiều vài câu thôi.
"Quân Quân... Quân Quân..."
Sở Tấn nghe thấy tiếng cha nhỏ giọng gọi mình, quay đầu lại nhìn thấy thầy Sở ở cửa ngó dáo dác, vẫy tay với anh: "Tới đây một chút, có chuyện muốn nói với con."
Sở Tấn đi tới, cha mẹ đang ngồi ở bàn bên cạnh phòng khách, trên bàn để một xấp giấy.
Sở Tấn hỏi: "Đây là cái gì..."
Thầy Sở ho nhẹ một tiếng: "Con nhìn một chút."
Sở Tấn cau mày, mở tài liệu ra, là một phần CV, bên trong là CV của một người đàn ông ba mươi tám tuổi, đang sống ở nước ngoài, tên tiếng Anh, tướng mạo ôn văn tuấn nhã, học lực khá là đẹp đẽ, lương hàng năm đều viết rõ ràng trên đây.
Đây là cái gì? Có người muốn xin việc vào công ty bọn họ? Người này CV xinh đẹp như vậy, đi đâu không được chứ.
Thầy Sở: "Con xem, vị tiên sinh này thế nào?"
Sở Tấn nói thật: "Rất ưu tú."
Thầy Sở nói: "Dáng vẻ bề ngoài thì sao?"
Sở Tấn: "Anh tuấn trầm ổn." Anh nói xong lại cảm thấy không đúng lắm.
Thầy Sở cuối cùng kết luận: "Cậu ta cũng là đồng tính luyến ái, con có hứng thú hay không."
Sở Tấn: "..."
Trong đầu của anh lập tức hiện ra khuôn mặt Lận Diễm Trần, tên kia rất thích ghen, thời điểm hai người bọn họ chưa chính thức nói chuyện yêu đương, anh nhìn những vũ công nam nhảy thoát y lâu một chút, Tiểu Lận thiếu chút nữa đã tức nổ phổi.
Sở Tấn còn chưa nói, cha anh lại nói tiếp.
Thầy Sở đếm điều kiện: "Thật ra cha xem cho con vài người, cha cảm thấy điều kiện người này là tốt nhất, cha còn lên mạng xem tài khoản mạng xã hội của cậu ta, không phải là loại người thích làm loạn. Cậu ta là người nước ngoài, đất nước của bọn họ còn cho phép đàn ông kết hôn với nhau..."
Nhất thời Sở Tấn không biết nên nói chuyện này từ góc độ nào, anh không nhịn được nói: "Cha đang tìm người cho con xem mắt?”
Trước đây người coi đồng tính luyến ái như hồng thủy mãnh thú - ba ba lại giới thiệu đàn ông cho anh kết hôn?
Thầy Sở gật đầu: "A, đúng đấy, làm sao vậy? Sớm muộn con cũng phải tìm một người làm bạn a."
Sở Tấn: "Thu Thu còn nhỏ mà..."
Thầy Sở: "Chính vì nó còn nhỏ mới tìm a, thừa dịp nó còn nhỏ, con phải tìm kỹ một nửa kia, cùng nhau nuôi đứa nhỏ đến lớn."
Sở Tấn trốn tránh không chịu: "Con không muốn đi..."
Thầy Sở cũng không phải muốn ép anh, chỉ là không nghĩ tới ông nhọc nhằn khổ sở liên hệ, Sở Tấn quăng một câu "Không muốn đi". Thầy Sở không quá vui vẻ: "Tại sao?"
"Con là một đứa chết tiệt, trước đây cha không cho con làm đồng tính luyến ái con nhất định phải làm, hiện giờ cha tiếp nhận, thu xếp tìm bạn cho, con lại không chịu đi, cha không ép con nhất định phải thành, con không thèm nhìn một chút... Con có biết tìm một người đàn ông thích hợp cho con xem mắt khó bao nhiêu hay không? So với xem mắt bình thường còn khó hơn gấp trăm lần! Cha và mẹ của con mất rất lâu mới tìm được người như thế..."
Sở Tấn cũng không phục, đánh gãy lời ông nói: "Không hiểu ra làm sao, con cũng không bảo cha tìm cho con, là cha tự chủ trương còn trách con?"
Thầy Sở nói: "Không phải cha đã hỏi con sao?"
Sở Tấn hoàn toàn không nhớ ra được: "Cha hỏi con lúc nào?"
Thầy Sở: "Cuối tuần trước, cha hỏi sau này con có muốn tìm một người bạn không a? Con nói muốn."
Sở Tấn mơ hồ nhớ lại, hình như là có chuyện như thế, nhưng thời điểm đó anh đang nghĩ sẽ đi tìm Lận Diễm Trần a!
Sở Tấn đơn giản nói thẳng: "Cha hiểu lầm... Con không phải ý đó."
Thầy Sở hỏi: "Vậy con muốn thế nào?"
Sở Tấn suy nghĩ một chút, nói một cách uyển chuyển: "Con... Con chỉ thích ba ba Thu Thu. Một ba ba khác của Thu Thu."
Nói đến chuyện này thầy Sở càng giận: "Vậy cha càng không rõ, một người ba ba khác của Thu Thu ở đâu? Đứa nhỏ đã lớn như vậy, ngay cả bóng người cũng chưa từng xuất hiện. Các người tại sao biết nhau?"
Sở Tấn nghẹn họng, anh và Lận Diễm Trần tại sao biết? Nói anh dùng tiền bao trai sau đó quen biết...
Mẹ nó làm sao anh nói thành lời được a? Anh nghĩ lại lúc còn cùng Lận Diễm Trần dựa theo chút sự thật, bịa ra một câu chuyện văn minh hài hòa, dỗ dành cha mẹ hai bên. Bằng không bọn họ, một bên bao trai, một bên bị bao, nghe sao đi nữa cũng không phải quan hệ nam nam đàng hoàng? Trên đời này có cha mẹ nào có thể chấp nhận?
Sở Tấn suy nghĩ một chút, nói: "Chúng con... Lúc chúng con đi du lịch thì quen nhau, cậu ấy là một người cực kỳ tốt, sau khi ngài gặp là biết ngay."
Thầy Sở: "Sau này có thể gặp?"
Sở Tấn gật gật đầu: "Ừm..."
Thầy Sở tức giận: "Đã liên lạc, vậy tại sao con mang thai sinh con, Thu Thu sinh bệnh nó cũng không đến?"
Sở Tấn vội vàng giải thích giúp Lận Diễm Trần: "Trước đó liên lạc không được. Là lỗi của con, cậu ấy có tìm con, sau đó lại xảy ra chút hiểu lầm, cậu ấy cho rằng con chết rồi. Thật sự không thể trách cậu ấy."
Thầy Sở phất tay áo bỏ đi, thở hồng hộc mà nói: "Vậy sớm tìm một thời gian dẫn người về cho chúng ta nhìn một chút!"
Nếu ông không tính sai, người này nghe có vẻ không đáng tin chút nào.
Không giống muốn gặp bạn trai con trai, mà như muốn gặp kẻ thù.
Dưới lầu, Lận Diễm Trần ngây ngốc nhìn cửa sổ đột nhiên không hiểu ra sao hắt hơi một cái.
Hắn xoa xoa cái mũi.
Điện thoại di động chấn động, Sở Tấn gửi tin nhắn đến:
Đến khách sạn chưa?
Cha tôi bảo cậu nếu như cuối tuần có rảnh rỗi, thì tới nhà ăn một bữa cơm.
Thầy Sở nhớ tới một chuyện, quay lại, tức giận hỏi Sở Tấn: "Người kia tên gọi là gì?"
Sở Tấn thật ngại ngùng: "... Lận Diễm Trần."
Thầy Sở cảm thấy có chút quen tai, nhớ lại, chợt nghĩ ra: "Đó không phải người sáng sớm trong điện thoại di động sao? Con còn nói với cha chỉ là bạn bình thường?"
Sở Tấn muốn nói lại thôi: "Con thẹn thùng..."
Thầy Sở: "Thẹn thùng cái đầu anh."
Sở Tấn: "..."
Danh sách chương