Bác sĩ an ủi Sở Tấn, không cần nghe chẩn đoán bệnh tim đã biến sắc, bệnh tình của bảo bảo không nghiêm trọng lắm, nói không chừng không cần làm phẫu thuật cũng có thể tự lành, thế nhưng cũng không có cách nào tự lành, bây giờ bảo bảo của anh còn quá nhỏ không thể làm phẫu thuật, chờ bé lớn lên thêm chút, nếu như không thể tự lành, thời điểm đó mới làm phẫu thuật, kỹ thuật giải phẫu trong nước đã rất phát triển, tỷ lệ thành công rất cao.
Nói thì nói như thế, nhưng mỗi bảo bảo đều là thịt trên đầu quả tim của ba mẹ, bé bệnh một chút, ba mẹ đã cảm thấy khó chịu hơn là mình mắc bệnh.
Sở Tấn tình nguyện để mình chịu đựng thống khổ này, bảo bảo còn nhỏ như vậy.
Sở Sam lão đồng chí vẫn luôn theo tín ngưỡng chủ nghĩa duy vật lại lén lút mua một mảnh gỗ bồ tát, khấn bồ tát để phù hộ cháu nội nhỏ có thể khỏe mạnh bình an.
Sở Tấn cho là ông tin phật, qua một quãng thời gian, ông lại dời Thọ Tinh Công mộc tôn đến, tách ra thắp hương, khấn bái.
Không mấy ngày, thầy Sở còn mang đến một chuỗi hạt Mân Côi gắn liền với thánh giá.
Sở Tấn không nhìn nổi nữa: "Chúng ta tin tưởng sức mạnh của khoa học là tốt rồi, cha. Hoặc là cha bái thần nào thì bái một thôi, nếu như bị bọn họ biết chân cha giẫm mấy cái thuyền, ngược lại trách tội bảo bảo của chúng ta thì làm sao bây giờ? Con còn sợ cha đi thỉnh vu thuật gì nữa, đừng làm bậy a."
Thầy Sở nói: "Vậy không được, đó là mê tín dị đoan a."
Sở Tấn: "..."
Bảo bảo ở trong buồng giữ nhiệt hết hai tháng.
Bệnh vàng da đã chuyển biến tốt hơn, hệ tiêu hóa, dạ dày lại không tốt, phát triển đặc biệt chậm, chức năng phổi cũng có chút vấn đề.
Tuy rằng gập ghềnh trắc trở, nhưng tốt xấu cũng lớn hơn một chút rồi.
Bởi vì không thể để bảo bảo ngủ ở bên cạnh người thân của mình, Sở Tấn mua một quyển sổ ghi chép trống, mỗi ngày chụp cho bảo bảo một tấm hình, mỗi ngày viết nhật ký, ghi chép cân nặng ngày hôm nay của bảo bảo lại tăng lên bao nhiêu, thời điểm nào ngáp lên, thời điểm nào có thể mở mắt ra, lúc nào sẽ toét miệng nhỏ cười.
Bảo bảo càng lớn càng dễ nhìn, mới vừa sinh ra khi đó Sở Tấn thật sự cảm thấy quá xấu, nhưng bởi vì là do mình sinh, chỉ có thể nhận thôi. Màu da lúc đó đỏ đỏ từ từ trở nên trắng trẻo non nớt, trên đầu nhỏ rất nhiều tóc máu màu đỏ, hơi xoăn. Lông mi của bé thật dài, con mắt to tròn vo như viên bi, con ngươi lớn, đôi mắt màu hổ phách, như là ngâm ở trong suối nước hổ phách, trong suốt, đẹp đẽ, khi bé nháy mắt nhìn người khác, có thể làm trái tim tất cả mọi người manh đến hòa tan.
Con ngươi của bé giống Lận Diễm Trần y như đúc.
Sở Tấn rất là yêu thích, cũng thực sự thương tâm.
Ai lại không thích một bảo bảo như vậy a? Cha Sở mèo khen mèo dài đuôi nói: "Thu Thu tóc xoăn, giống ông nội nha."
Sở Tấn suy nghĩ lại, cũng đúng mà, anh và Lận Diễm Trần tóc đều thẳng, anh giống mẹ, không nghĩ tới bảo bảo di truyền cách đời giống ông nội của bé.
Mẹ Sở chê cười ông nói: "Trước đó ông còn lo lắng Quân Quân sẽ sinh ra quái vật, bây giờ yên tâm chưa?"
Cha Sở ngại đỏ mặt: "Tôi nghĩ bậy nghĩ bạ mà... Thu Thu của chúng ta vừa xinh đẹp, vừa ngoan ngoãn."
Thu Thu là nhũ danh bọn họ đặt cho bảo bảo, không có ý nghĩ gì sâu sa, lúc đó nhũ danh của bảo bảo đã suy nghĩ thật lâu, hiện tại hình như nhiều người thích lấy tên đồ ăn, Sở Tấn thấy nhũ danh bảo bảo của những người khác, nào là bé đậu hà lan, còn có cái gì bé khoai lang, bé táo tây. Anh lại muốn lấy một nhũ danh đúng quy củ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn lấy một cái đơn giản bình thường, bình thường cũng tốt, gọi nhũ danh bảo bảo nhiều, Diêm vương gia khó tìm, sẽ không mang bảo bảo nhỏ của anh đi.
Bảo bảo rất ngoan, bé không thích khóc, trừ khi muốn đi ị đi tiểu hoặc là đói bụng, mới hơi nhỏ giọng khóc lên. Nhưng Sở Tấn cam tâm tình nguyện bé là một bảo bảo dằn vặt người, ở bệnh viện anh từng thấy những bảo bảo khác khỏe mạnh như vậy, cao giọng oa oa khóc lớn, khóc tới kinh thiên động địa, khóc tới khàn cả giọng, bảo bảo nhà anh thì cả khóc lên cũng không có sức lực không cáu kỉnh, nói rất êm tai là ngoan ngoãn, nói không tốt... Haiz, anh cảm thấy là không có sức sống.
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Bảo bảo phản ứng có hơi chậm, lấy đồ chơi nhỏ đùa bé, phải kiên nhẫn đuổi theo một thời gian, qua một lát, bé mới cười một cái.
Sở Tấn... Sở Tấn đã chuẩn bị tâm lý con trai mình là một bé ngốc xinh đẹp.
Hai tháng sau, bảo bảo nặng được 4 cân chín, các bệnh vặt đều trị gần như khỏi hẳn.
Có thể mang bảo bảo về nhà, phòng mới đã trang hoàng xong, đồ dùng cho bé trong lúc Sở Tấn mang thai cũng đã chuẩn bị xong.
Sở Tấn mang theo bảo bảo đi làm hộ khẩu, tất nhiên là theo họ của anh.
Đại danh cũng đã sớm nghĩ kỹ, thời điểm bảo bảo còn trong bụng cũng không biết bé là nam hay là nữ, bất kể là con trai hay là con gái, anh đều yêu thích, chuẩn bị một cái tên nam nữ đều có thể dùng là: Sở Ngọc.
Ngọc là châu báo, cũng là một thứ cứng cáp, bảo bảo là bảo vật quý giá nhất của anh, anh không muốn cầu quá nhiều, chỉ hy vọng bảo bảo có thể khỏe mạnh lớn lên.
Có câu nói, một tháng nhìn, hai tháng nghe, ba tháng ngẩng đầu, bốn tháng lật, năm tháng nằm, sáu tháng vươn mình, bảy tháng ngồi, tám tháng bò, chín tháng đứng.
Mỗi giai đoạn Thu Thu đều hơi hơi chậm mấy tháng, nhưng nói chung cũng coi như bình thường, nhưng là bảo bảo khiến Sở Tấn hơi nghi ngờ "Bé hình như rất dốt nát? Nhưng hình như cũng không phải quá dốt nát?"
Mặc dù Thu Thu đã là một bảo bảo nhỏ rất ngoan ngoãn, nhưng trong thời gian hơn nửa năm đầu, một mình anh căn bản chăm không xuể, cùng cha mẹ ba người thay phiên nhau, trẻ con làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn, có khi còn dằn vặt cả đêm.
Hơn nữa vốn sức khỏe Thu Thu không tốt, cần phải đặc biệt coi chừng chăm sóc, bảo bảo nhỏ như vậy không thể qua loa chút nào, sinh mệnh nhỏ rất yếu ớt.
Trong phạm vi năng lực, Sở Tấn sẽ cố gắng cho bảo bảo dùng những gì tốt nhất, trên đời này đa số cha mẹ đều như thế, đây cũng là bản năng đối với sinh vật có chung dòng máu, muốn mang đến cho đứa nhỏ của mình những thứ tốt nhất, cần dùng tiền, anh sẽ không vì tiết kiệm tiền mà đau lòng, nghiên cứu loại sữa bột nào tốt nhất, tã giấy nào thấm nước tiểu nhanh không làm mông nhỏ bảo bảo nổi rôm sảy.
Sở Tấn một lòng vây quanh bảo bảo, hài lòng khi thấy bảo bảo cuối cùng cũng được nuôi đến béo đô đô đặc biệt đáng yêu, còn chính anh lại nhanh chóng gầy xuống.
Khi bảo bảo dần dần có sức sống, anh cũng sống lại.
Lòng chuyên tâm chăm sóc đứa nhỏ, mỗi ngày đều bận đến muộn, không có thời gian suy nghĩ những chuyện khác.
Chỉ có thời điểm tình cờ nhìn bảo bảo, Sở Tấn thấy khuôn mặt nhỏ bé của bảo bảo, cảm khái giống như càng lớn lên càng ngày càng giống Tiểu Lận.
Nghĩ đến Lận Diễm Trần, Sở Tấn lại cảm thấy cảm xúc phức tạp, anh không biết nên đi đâu tìm Lận Diễm Trần, và có nên đi tìm hay không.
Ban đầu là anh viết thư thú nhận mình sinh bệnh khiến Lận Diễm Trần đừng tìm đến mình, khi đó anh thật sự cho rằng mình không còn sống lâu nữa, ai biết chỉ là chẩn đoán sai... Kết quả Tiểu Lận thật sự nghe theo, không tìm đến anh sao? Bằng không cũng không nhất định là không tìm được anh? Lúc đó cả giấy chứng minh anh đều đã cho Lận Diễm Trần, tuy rằng phía trên không có địa chỉ gia đình, nhưng nếu muốn tìm, vẫn có thể tìm được mà?
Sở Tấn thật sự không dám suy nghĩ Lận Diễm Trần có tới tìm mình hay không, lỡ như chỉ là amh tưởng bở thì sao?
Vừa nghĩ như thế, anh sẽ lại nghĩ tới Lận Diễm Trần nước mắt lưng tròng lên án anh: "Em có thể không thích tôi nhiều như tôi thích em, nhưng em không thể nghi ngờ tôi không thích em."
Haiz, cũng không biết Lận Diễm Trần bây giờ ở đâu, đang làm gì.
Sở Tấn cảm thấy, hai người bọn họ nói chuyện yêu đương là một chuyện, anh và Lận Diễm Trần sinh con lại là một chuyện khác.
Giả như Lận Diễm Trần biết được anh sinh một bảo bảo, không biết là kinh hỉ hay là kinh hãi.
Chẳng qua không quan tâm thế nào, Sở Tấn đều sẽ nuôi đứa bé này.
Sở Tấn thanh toán tiền, cảm thấy được vô cùng đau đầu, sinh con hơn một năm nay, chi tiêu thật sự là như nước đổ đi ra ngoài.
Anh bạc đãi mình cũng không thể bạc đãi bảo bảo! Muốn ăn ngon, uống ngon, đồ dùng chất lượng, tuyệt đối không thể tiết kiệm tiền... Bảo bảo đẻ non, lúc trước còn ở buồng giữ nhiệt, còn phải dùng thuốc, một ngày một hai ngàn tệ, sau đó nói không chừng còn phải làm giải phẫu, chỉ cần nuôi sống cũng không đủ, tương lai còn có khoản tiền chi ra cho bé đi học vân vân.
Cho dù Sở Tấn cũng rất muốn bên cạnh bảo bảo, nhưng tiền để dành của bọn họ thật sự không chịu nổi miệng ăn núi lở như vậy, Sở Tấn định đi ra ngoài tìm việc làm.
Áp lực sinh tồn lại tới nữa rồi.
Sở Tấn cảm thấy mình thực sự là tự tìm đường chết, tiêu xài hết sạch tiền dành dụm, cả tiền mua sữa bột còn phải mặt dày hỏi xin cha mẹ, nhưng nghĩ lại nghĩ, nếu không phải chạy đi tiêu xài, vậy căn bản cũng sẽ không có bảo bảo a.
Cần công việc, phải nuôi con nhỏ, cũng không có rảnh rỗi để nhớ nhung ái tình.
Trước đây Sở Tấn đã từng có một thời gian để duy nhất Tiểu Lận trong lòng, nhưng từ khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thu Thu, khi được bé dùng bàn tay nhỏ mềm nhũn cầm lấy ngón tay mình, bi bô tập nói gọi "Ba, ba ba", cả lòng Sở Tấn đều mềm nhũn.
Lận Diễm Trần là ai? Không còn nhớ gì cả! Bây giờ khắp thiên hạ anh chỉ thích nhất là con trai bảo bối của mình!
Nói thì nói như thế, nhưng mỗi bảo bảo đều là thịt trên đầu quả tim của ba mẹ, bé bệnh một chút, ba mẹ đã cảm thấy khó chịu hơn là mình mắc bệnh.
Sở Tấn tình nguyện để mình chịu đựng thống khổ này, bảo bảo còn nhỏ như vậy.
Sở Sam lão đồng chí vẫn luôn theo tín ngưỡng chủ nghĩa duy vật lại lén lút mua một mảnh gỗ bồ tát, khấn bồ tát để phù hộ cháu nội nhỏ có thể khỏe mạnh bình an.
Sở Tấn cho là ông tin phật, qua một quãng thời gian, ông lại dời Thọ Tinh Công mộc tôn đến, tách ra thắp hương, khấn bái.
Không mấy ngày, thầy Sở còn mang đến một chuỗi hạt Mân Côi gắn liền với thánh giá.
Sở Tấn không nhìn nổi nữa: "Chúng ta tin tưởng sức mạnh của khoa học là tốt rồi, cha. Hoặc là cha bái thần nào thì bái một thôi, nếu như bị bọn họ biết chân cha giẫm mấy cái thuyền, ngược lại trách tội bảo bảo của chúng ta thì làm sao bây giờ? Con còn sợ cha đi thỉnh vu thuật gì nữa, đừng làm bậy a."
Thầy Sở nói: "Vậy không được, đó là mê tín dị đoan a."
Sở Tấn: "..."
Bảo bảo ở trong buồng giữ nhiệt hết hai tháng.
Bệnh vàng da đã chuyển biến tốt hơn, hệ tiêu hóa, dạ dày lại không tốt, phát triển đặc biệt chậm, chức năng phổi cũng có chút vấn đề.
Tuy rằng gập ghềnh trắc trở, nhưng tốt xấu cũng lớn hơn một chút rồi.
Bởi vì không thể để bảo bảo ngủ ở bên cạnh người thân của mình, Sở Tấn mua một quyển sổ ghi chép trống, mỗi ngày chụp cho bảo bảo một tấm hình, mỗi ngày viết nhật ký, ghi chép cân nặng ngày hôm nay của bảo bảo lại tăng lên bao nhiêu, thời điểm nào ngáp lên, thời điểm nào có thể mở mắt ra, lúc nào sẽ toét miệng nhỏ cười.
Bảo bảo càng lớn càng dễ nhìn, mới vừa sinh ra khi đó Sở Tấn thật sự cảm thấy quá xấu, nhưng bởi vì là do mình sinh, chỉ có thể nhận thôi. Màu da lúc đó đỏ đỏ từ từ trở nên trắng trẻo non nớt, trên đầu nhỏ rất nhiều tóc máu màu đỏ, hơi xoăn. Lông mi của bé thật dài, con mắt to tròn vo như viên bi, con ngươi lớn, đôi mắt màu hổ phách, như là ngâm ở trong suối nước hổ phách, trong suốt, đẹp đẽ, khi bé nháy mắt nhìn người khác, có thể làm trái tim tất cả mọi người manh đến hòa tan.
Con ngươi của bé giống Lận Diễm Trần y như đúc.
Sở Tấn rất là yêu thích, cũng thực sự thương tâm.
Ai lại không thích một bảo bảo như vậy a? Cha Sở mèo khen mèo dài đuôi nói: "Thu Thu tóc xoăn, giống ông nội nha."
Sở Tấn suy nghĩ lại, cũng đúng mà, anh và Lận Diễm Trần tóc đều thẳng, anh giống mẹ, không nghĩ tới bảo bảo di truyền cách đời giống ông nội của bé.
Mẹ Sở chê cười ông nói: "Trước đó ông còn lo lắng Quân Quân sẽ sinh ra quái vật, bây giờ yên tâm chưa?"
Cha Sở ngại đỏ mặt: "Tôi nghĩ bậy nghĩ bạ mà... Thu Thu của chúng ta vừa xinh đẹp, vừa ngoan ngoãn."
Thu Thu là nhũ danh bọn họ đặt cho bảo bảo, không có ý nghĩ gì sâu sa, lúc đó nhũ danh của bảo bảo đã suy nghĩ thật lâu, hiện tại hình như nhiều người thích lấy tên đồ ăn, Sở Tấn thấy nhũ danh bảo bảo của những người khác, nào là bé đậu hà lan, còn có cái gì bé khoai lang, bé táo tây. Anh lại muốn lấy một nhũ danh đúng quy củ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn lấy một cái đơn giản bình thường, bình thường cũng tốt, gọi nhũ danh bảo bảo nhiều, Diêm vương gia khó tìm, sẽ không mang bảo bảo nhỏ của anh đi.
Bảo bảo rất ngoan, bé không thích khóc, trừ khi muốn đi ị đi tiểu hoặc là đói bụng, mới hơi nhỏ giọng khóc lên. Nhưng Sở Tấn cam tâm tình nguyện bé là một bảo bảo dằn vặt người, ở bệnh viện anh từng thấy những bảo bảo khác khỏe mạnh như vậy, cao giọng oa oa khóc lớn, khóc tới kinh thiên động địa, khóc tới khàn cả giọng, bảo bảo nhà anh thì cả khóc lên cũng không có sức lực không cáu kỉnh, nói rất êm tai là ngoan ngoãn, nói không tốt... Haiz, anh cảm thấy là không có sức sống.
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Bảo bảo phản ứng có hơi chậm, lấy đồ chơi nhỏ đùa bé, phải kiên nhẫn đuổi theo một thời gian, qua một lát, bé mới cười một cái.
Sở Tấn... Sở Tấn đã chuẩn bị tâm lý con trai mình là một bé ngốc xinh đẹp.
Hai tháng sau, bảo bảo nặng được 4 cân chín, các bệnh vặt đều trị gần như khỏi hẳn.
Có thể mang bảo bảo về nhà, phòng mới đã trang hoàng xong, đồ dùng cho bé trong lúc Sở Tấn mang thai cũng đã chuẩn bị xong.
Sở Tấn mang theo bảo bảo đi làm hộ khẩu, tất nhiên là theo họ của anh.
Đại danh cũng đã sớm nghĩ kỹ, thời điểm bảo bảo còn trong bụng cũng không biết bé là nam hay là nữ, bất kể là con trai hay là con gái, anh đều yêu thích, chuẩn bị một cái tên nam nữ đều có thể dùng là: Sở Ngọc.
Ngọc là châu báo, cũng là một thứ cứng cáp, bảo bảo là bảo vật quý giá nhất của anh, anh không muốn cầu quá nhiều, chỉ hy vọng bảo bảo có thể khỏe mạnh lớn lên.
Có câu nói, một tháng nhìn, hai tháng nghe, ba tháng ngẩng đầu, bốn tháng lật, năm tháng nằm, sáu tháng vươn mình, bảy tháng ngồi, tám tháng bò, chín tháng đứng.
Mỗi giai đoạn Thu Thu đều hơi hơi chậm mấy tháng, nhưng nói chung cũng coi như bình thường, nhưng là bảo bảo khiến Sở Tấn hơi nghi ngờ "Bé hình như rất dốt nát? Nhưng hình như cũng không phải quá dốt nát?"
Mặc dù Thu Thu đã là một bảo bảo nhỏ rất ngoan ngoãn, nhưng trong thời gian hơn nửa năm đầu, một mình anh căn bản chăm không xuể, cùng cha mẹ ba người thay phiên nhau, trẻ con làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn, có khi còn dằn vặt cả đêm.
Hơn nữa vốn sức khỏe Thu Thu không tốt, cần phải đặc biệt coi chừng chăm sóc, bảo bảo nhỏ như vậy không thể qua loa chút nào, sinh mệnh nhỏ rất yếu ớt.
Trong phạm vi năng lực, Sở Tấn sẽ cố gắng cho bảo bảo dùng những gì tốt nhất, trên đời này đa số cha mẹ đều như thế, đây cũng là bản năng đối với sinh vật có chung dòng máu, muốn mang đến cho đứa nhỏ của mình những thứ tốt nhất, cần dùng tiền, anh sẽ không vì tiết kiệm tiền mà đau lòng, nghiên cứu loại sữa bột nào tốt nhất, tã giấy nào thấm nước tiểu nhanh không làm mông nhỏ bảo bảo nổi rôm sảy.
Sở Tấn một lòng vây quanh bảo bảo, hài lòng khi thấy bảo bảo cuối cùng cũng được nuôi đến béo đô đô đặc biệt đáng yêu, còn chính anh lại nhanh chóng gầy xuống.
Khi bảo bảo dần dần có sức sống, anh cũng sống lại.
Lòng chuyên tâm chăm sóc đứa nhỏ, mỗi ngày đều bận đến muộn, không có thời gian suy nghĩ những chuyện khác.
Chỉ có thời điểm tình cờ nhìn bảo bảo, Sở Tấn thấy khuôn mặt nhỏ bé của bảo bảo, cảm khái giống như càng lớn lên càng ngày càng giống Tiểu Lận.
Nghĩ đến Lận Diễm Trần, Sở Tấn lại cảm thấy cảm xúc phức tạp, anh không biết nên đi đâu tìm Lận Diễm Trần, và có nên đi tìm hay không.
Ban đầu là anh viết thư thú nhận mình sinh bệnh khiến Lận Diễm Trần đừng tìm đến mình, khi đó anh thật sự cho rằng mình không còn sống lâu nữa, ai biết chỉ là chẩn đoán sai... Kết quả Tiểu Lận thật sự nghe theo, không tìm đến anh sao? Bằng không cũng không nhất định là không tìm được anh? Lúc đó cả giấy chứng minh anh đều đã cho Lận Diễm Trần, tuy rằng phía trên không có địa chỉ gia đình, nhưng nếu muốn tìm, vẫn có thể tìm được mà?
Sở Tấn thật sự không dám suy nghĩ Lận Diễm Trần có tới tìm mình hay không, lỡ như chỉ là amh tưởng bở thì sao?
Vừa nghĩ như thế, anh sẽ lại nghĩ tới Lận Diễm Trần nước mắt lưng tròng lên án anh: "Em có thể không thích tôi nhiều như tôi thích em, nhưng em không thể nghi ngờ tôi không thích em."
Haiz, cũng không biết Lận Diễm Trần bây giờ ở đâu, đang làm gì.
Sở Tấn cảm thấy, hai người bọn họ nói chuyện yêu đương là một chuyện, anh và Lận Diễm Trần sinh con lại là một chuyện khác.
Giả như Lận Diễm Trần biết được anh sinh một bảo bảo, không biết là kinh hỉ hay là kinh hãi.
Chẳng qua không quan tâm thế nào, Sở Tấn đều sẽ nuôi đứa bé này.
Sở Tấn thanh toán tiền, cảm thấy được vô cùng đau đầu, sinh con hơn một năm nay, chi tiêu thật sự là như nước đổ đi ra ngoài.
Anh bạc đãi mình cũng không thể bạc đãi bảo bảo! Muốn ăn ngon, uống ngon, đồ dùng chất lượng, tuyệt đối không thể tiết kiệm tiền... Bảo bảo đẻ non, lúc trước còn ở buồng giữ nhiệt, còn phải dùng thuốc, một ngày một hai ngàn tệ, sau đó nói không chừng còn phải làm giải phẫu, chỉ cần nuôi sống cũng không đủ, tương lai còn có khoản tiền chi ra cho bé đi học vân vân.
Cho dù Sở Tấn cũng rất muốn bên cạnh bảo bảo, nhưng tiền để dành của bọn họ thật sự không chịu nổi miệng ăn núi lở như vậy, Sở Tấn định đi ra ngoài tìm việc làm.
Áp lực sinh tồn lại tới nữa rồi.
Sở Tấn cảm thấy mình thực sự là tự tìm đường chết, tiêu xài hết sạch tiền dành dụm, cả tiền mua sữa bột còn phải mặt dày hỏi xin cha mẹ, nhưng nghĩ lại nghĩ, nếu không phải chạy đi tiêu xài, vậy căn bản cũng sẽ không có bảo bảo a.
Cần công việc, phải nuôi con nhỏ, cũng không có rảnh rỗi để nhớ nhung ái tình.
Trước đây Sở Tấn đã từng có một thời gian để duy nhất Tiểu Lận trong lòng, nhưng từ khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thu Thu, khi được bé dùng bàn tay nhỏ mềm nhũn cầm lấy ngón tay mình, bi bô tập nói gọi "Ba, ba ba", cả lòng Sở Tấn đều mềm nhũn.
Lận Diễm Trần là ai? Không còn nhớ gì cả! Bây giờ khắp thiên hạ anh chỉ thích nhất là con trai bảo bối của mình!
Danh sách chương