Trên chiếc ghế gỗ, chàng trai cao lớn, sắc mặt xanh xao. Trên người chàng trai đó bê bết máu, bàn tay bị cố định vào chiếc ghế bởi những cái đinh. Nhóc đứng đó, vui vẻ nhìn thành quả của mình.

Đây là phòng tra tấn riêng của nhóc, căn phòng mà nhóc thích nhất. Căn phòng này cách âm đặc biệt tốt nha.

Nãy giờ, nhóc đóng từng cái đinh một vào từng ngón tay của hắn ta. Khuôn mặt nhóc hiện rõ sự vui vẻ, thích thú, đôi mắt đỏ máu ghê rợn. Nhóc là người đa nhân cách, và đây là nhân cách thứ 3 của nhóc, nhân cách đáng sợ nhất – Sát thủ tử thần

- Sao, có chịu khai không? Nhóc nhếch mép, “hiền từ” hỏi hắn ta. Hắn mím môi, mồ hôi đẫm trán, có vẻ còn sốt cao vì đau quá nữa, vậy mà vẫn cứng đầu không nói nửa lời. Nhóc khó chịu nhíu mày nhìn hắn ta. Lát sau, nhóc thấy đã hành hạ chán rồi, liền cởi trói, từ từ nhấc từng cái đinh khỏi các ngón tay đang từ từ rỉ máu. Hắn đau đớn kêu lên rõ to

Xong xuôi, nhóc mạnh tay đá hắn ta ra khỏi nhà. Hắn ta vì quá đau, lại mất máu nhiều nên ngất đi ngay. Nhóc thấy vậy đành gọi cấp cứu. Hừm hừm, dù sao thì “hung thủ” làm hắn ta thành như vậy cũng là nhóc, gọi cấp cứu cho cũng chẳng chết ai, mà có thách cả họ hắn ta cũng chả dám hé răng nửa lời về nhóc nha!

Hờ hờ hờ, tích đức một chút, mai sau cho con cháu hưởng lây

( Min: Em hiểu mà!)

Nghĩ đi nghĩ lại. Ơ, thế cứu xong rồi thì làm gì được hả trời??? Không biết tên hay người thân, vậy thì sao mà nhóc làm gì được đây a??? Cái tên chết dẫm này! Không cho nhóc biết một chút gì thì sao mà nhóc ném vào bệnh viện được đây hả??????

Nhóc vội chạy lại gần hắn ta, vỗ vỗ lên má hắn, hỏi:

- Này tên kia, người tên gì? Người thân ở đâu

Hắn ta cố gượng dậy, thều thào:

- Tôi... Tôi là......Giang... Kỳ... Dã... Tôi... tôi... không có... người... thân

Vừa nói dứt câu thì hắn ngất đi, mặc cho nhóc có lay thế nào cũng không tỉnh. Vừa kịp lúc, xe cứu thương đến. Nhóc giúp các y tá đưa hắn ta lên xe rồi đến bệnh viện

...

- Người này... Bị hành hạ quá dã man. Cậu có biết tại sao không?

Bác sĩ phụ trách cấp cứu cho Giang Kỳ Dã lên tiếng hỏi nhóc. Nhóc chả cần nghĩ ngợi, trả lời luôn

- Chịu, khi tôi ra khỏi cửa thì thấy cậu ta ở ngoài rồi!

( Min: Khiếp, nói dối trắng trợn!!!)

- Trưởng khoa, cậu ta có dấu hiệu hồi phục!

Một cô y tá hớt hải chạy từ phòng cấp cứu ra, gọi ông bác sĩ đứng nói chuyện với nhóc. Ông ta vội vã chạy vào trong phòng cấp cứu.

1 giờ đồng hồ lặng lẽ trôi qua nhanh như chớp. Một lúc sau, ông bác sĩ bước ra cùng với một thanh niên trẻ băng bó khắp người. Cậu ta cười cười, lại gần nhóc:

- Cảm ơn!

Nhóc nhìn tên họ Giang nào đó, tự nhiên lại không muốn bỏ mặc hắn ta. Hắn ta đem đến cho nhóc một cảm giác vô cùng thân thuộc như đã quen nhau từ lâu vậy. Do dự một lát, nhóc kéo hắn ta ra thanh toán viện phí

...

- Tôi cứu cậu rồi, cậu phải trả ơn tôi sao nhỉ?

Nhóc vui vẻ lên tiếng. Hừm hừm, tên này nhìn không tệ nha. Da trắng, dáng người gầy gầy nhỏ nhỏ, mái tóc vàng chói dưới ánh mặt trời. Hiu hiu, không nhìn ra hắn ta lại rất cute nha! Đúng là có thể đóng giả Nhị sư huynh của ta giống đến từng mi li mét mà!

( Min: Chính chị hành hạ người ta gần chết rồi cứu đấy chứ!)

( Kỳ Dã: Gọi là vừa đấm vừa xoa đấy nhóc)

( Hệ thống thông báo bạn Min đáng yêu đã từ giã cõi đời!)

Kỳ Dạ im lặng, không dám ho he một tiếng nào. Nhóc nhìn vẻ mặt đáng yêu của Kỳ Dã thì cố nín cười, dở vẻ mặt yêu nghiệt chuyên dùng để tán gái ra, lên tiếng, giọng trầm trầm

- Hay là... lấy thân báo đáp nhỉ?

Nghe nhóc nói, Kỳ Dã mặt đỏ tía tai, vội quay mặt đi. Lần này thì nhóc bật cười

- Ha ha, cậu... cậu giống con gái quá đấy! Ha ha ha, đùa chút cho vui thôi!!

Kỳ Dã trưng ra bộ mặt ỉu xìu như cô vợ nhỏ bị bắt nạt. Nhóc dõng dạc tuyên bố

- Từ giờ, cậu sẽ làm chân sai vặt của tôi!

Kỳ Dã trợn tròn mắt, khó hiểu nhìn nhóc. Nhóc nhìn chằm chằm Kỳ Dã, trêu chọc:

- Này này, đừng có nói là cậu không biết “chân sai vặt” là gì đấy nhá!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện