Hai tháng trôi qua, mỗi ngày Lương Việt Hưng đều đọc sách cùng luyện tập sức chiến đấu và hắn đã đạt đến Khai Linh cảnh viên mãn. Đám thủ hạ của hắn cũng đã có năng lực tự vệ.
Tang Tương sức chiến đấu vô cùng mạnh, hơn xa Hắc Điêu, tu vi đã đến Nhị cấp hậu kỳ. Hắc Điêu Nhị cấp viên mãn, Bạch Hạc, A Sưu cùng A Ngạo Nhị cấp trung kỳ.
Đột phá tâng thứ ba chính là Ngưng Thể cảnh, khi đột phá, không chỉ cần vô số linh hồn lực mà còn phải cần có vô số thiên tài địa bảo tới trợ giúp. Mà thân thể hắn ở ngoài bí cảnh thì vẫn còn có ích, chỉ là hắn vẫn một mực suy nghĩ thân thể mới của hắn làm thế nào tu luyện hệ thống Yêu Tu Tam Hóa khi ở tiểu thế giới. Và lúc trở lại ngoại giới thì như thế nào? Đám tộc trưởng ngồi đàm luận với nhau nghe thấy Lương Việt Hưng hỏi như vậy, suy nghĩ một chút liền nhíu mày:
- Thực sự là Ngưng Thể cảnh sao? Ngươi đưa sách cho ta xem.
Đám tộc trưởng cùng nhau mở miệng, thanh âm vang vọng không khác gì lúc đầu gặp mặt khiến Lương Việt Hưng nghi ngờ, mấy lão đầu này có phải trí nhớ bị xóa dần hay không mà sao có thể viết ra bộ sách dài như vậy?
Tuy nghi hoặc nhưng hắn vẫn đưa cho đám người tộc trưởng. Đám tộc trưởng đọc xong liền gật đầu xem như hiểu rõ, nói:
- Ân! Không sai, chính là Ngưng Thể cảnh, vật liệu cần thiết giúp ngươi ngưng thể ta có thể tìm cho ngươi một thứ, là máu huyết, còn về xương cốt, lục phủ ngũ tạng, da bì cùng gân cơ, ngươi phải tự tìm.
Lương Việt Hưng nghe vậy liền nghĩ tới Thiết Bảo Diệp cùng Phủ Hoàng Đằng nhưng lập tức gạt bỏ, những thứ đó đều là để luyện thể mà hắn làm sao có thân thể.
Nhưng trong hai tháng qua, mỗi sáng hắn đều đọc sách, ít nhất đến hiện tại mỗi cuỗn cũng phải đọc qua ba lần. Kiến thức hắn tích lũy cũng kha khá, trong đầu liền nghĩ tới một loạt thiên tài địa bảo: Cương Cân Thiết Cốt Mộc, Đồng Bì Quả, Lục Ngũ Sâm.
Phần tài liệu này chủ yếu nằm trong lãnh địa Nham Vương nhưng không ở trọng tâm, rất dễ có thể tìm thấy.
Tự tin với năng lực của hắn cùng với đám thủ hạ của mình, Lương Việt Hưng cũng thầm ghen ghét với bọn chúng có lực lượng truyền thừa từ trước để lại, chỉ cần lúc đột phá Tam cấp liền có thể ngưng thể.
Đồng thời Tang Tương của hắn muốn trở thành trạng thái một đôi cánh hoàn mỹ mà không phải ba đôi nhất định phải trải qua ba lần tiến hóa ứng ba chiếc đuôi phượng. Mà ứng đối ba lần tiến hóa là Tam cấp, Ngũ cấp cùng Lục cấp.
Lương Việt Hưng cùng đám tộc trưởng đàm luận với nhau hồi lâu tới tối bọn hắn mới rời đi. Lương Việt Hưng trở về phòng liền lên giường đi ngủ.
Bây giờ bên trong pháp trận đầy sương mù từ linh hồn khí tạo thành che lấp toàn bộ những thứ bên trong. Tùy tiện hô hấp một cái cũng không có lo lắng chết đói.
Lương Việt Hưng bắt đầu chìm vào cơn mê. Bên trong, hắn vẫn như cũ, thân thể có khí vụ xung quanh đứng trên tế đàn, Long thi trước mặt vẫn như cũ nhỏ dần.
Lương Việt Hưng tiếp tục thói quen cũ, đưa tay lên hấp thu lực lượng trong thi thể Long Mẫu.
Nhưng lần này, hắn cảm nhận được sự khác biệt bên trong lực lượng đó. Hắn muốn thu tay lại nhưng dùng lực mạnh cỡ nào cũng không thể rút tay khỏi trên lân giáp.
Ngày càng kinh hãi, nhưng hắn dần cảm thấy bản thân dần có được cảm giác rất chân thực, hắn có thể chạm được vào long lân, hắn biết long lân sần sùi hay bóng nhẵn, hắn biết long lân cứng rắn.
Nhưng dường như có một lực lượng kỳ bí nào đó đã ngăn cách hắn, không cho hắn nhìn thấy một màn này.
Không biết bao lâu, hắn cảm nhận được một luồng gió nhẹ thổi qua, tóc dài vướng víu chọc vào cơ thể hắn khiến hắn vừa đau vừa ngứa. Hắn còn tưởng đây là mơ, trong đầu không ngừng nhắn nhủ bản thân đây là mơ, không phải thực.
...
Trong một miệng núi lửa với đường kính ngàn trượng khổng lồ, dung nham nóng chảy sôi ùng ục bên trong, từng khỏa bong bóng hiện lên căng phồng rồi nổ tung, từng giọt dung nham bắn tung tóe.
Bỗng dung nham động như có thứ gì đó bơi bên dưới. Dần dần cái thứ bên dưới càng bơi càng khiến sóng dung nham gạt ra càng lớn.
Tới một lúc, bên dưới dung nham trồi lên hai tòa hỏa sơn, một cao một thấp như một tiểu đảo giữa dung nham. Có thứ gì đó bên dưới di động khiến hỏa sơn ngày càng cao, tới khoảng hai trăm trượng thì mới hiện ra một đôi mắt lãnh huyết, lớp giáp cứng rắn màu đỏ khó mà nhìn thấy. Phía trước đôi mắt nó còn có bong bóng dần được thổi lớn rồi nổ bụp.
Chính là Nham Vương! Bá chủ Hỏa Vực Vương Mạch.
Nham Vương trồi lên để lộ hai quả núi cùng đôi mắt liền có thanh âm ồm ồm khàn khàn vang vọng trong lòng núi lửa.
- Huyết mạch thật thuần khiết, thật cường đại! Không ngờ trong thế giới này còn có Hồn Thú có tổ tiên cường đại như thế! Nếu ta đem hắn nuốt vào... Chẳng phải một bước thăng thiên?? Khạc khạc khạc...
Nói xong, Nham Vương đem hai tòa hỏa sơn chui vào sâu trong lòng dung nham.
...
Trên thiên không, mây trắng lượn lờ, một thân ảnh như điện quang lướt qua, lưu lại vệt sáng xanh thật lâu không tiêu tán.
Lôi quang không ngừng lóe lên, vệt sáng xanh thay đổi sang màu vàng rồi trở thành lôi điện, tuần hoàn không ngừng, đạo lôi quang này lướt qua đám mây thật lâu sau đám mây mới tách ra một đường.
- Tai Tinh xuất thế, thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết! Ta nguyện không đối đầu với hắn!
Hắn chính là Lưu Hoàng, Lưu Tinh Phi Thiên Ưng, chuyên tu tốc độ, mỗi ngày đều cố gắng để một lần vỗ cánh của bản thân sẽ bay tới tận cùng của thế giới này.
...
Một nơi hoa cỏ liên miên không dứt, một nữ tử đứng giữa cánh đồng hoa với vô số hồ điệp bay quanh vô cùng xinh đẹp động lòng người. Nàng đứng đó, ánh mắt trong như nước cùng nhu mì nhìn những con hồ điệp như nhìn hài tử của mình.
Đôi tay ngọc ngà nhẹ nhàng để những còn hồ điệp sặc sỡ nhiều màu đậu lên. Bỗng nàng run lên một cái khiến đám hồ điệp vội vàng bay đi.
- Ngươi chọn hắn là đúng hay sai?
Nói xong, nàng liền quay người, hóa thành một đám tiểu hồ điệp bay đi.
Ngay khi nàng rời đi, nơi này liến biến hóa. Cây cối hoa lá cỏ xung quanh nhanh chóng héo rũ, đàn hồ điệp màu sắc sặc sỡ bay lượn rất nhanh liền khô quắt lại rơi xuống.
Đất đai hạn hán rạn nứt thành những khe rãnh nhỏ chằng chịt như mạng nhện.
...
Trong mật thất, thập lão đang ngồi tĩnh tọa trên băng quan như đang thủ hộ. Bọn lão không phải là nguyên hồn mà chỉ là một tia tàn hồn, chỉ có thể hấp thu một chút linh hồn khí để duy trì hơi thở liền no căng. Nếu cưỡng ép hấp thu thêm thì sẽ khiến chính lão bị bạo thể mà chết.
Chính vì như vậy bọn lão không thể tu luyện đột phá tự mình phục sinh.
Mà những thể xác này bọn lão lấy cũng là một hồn thú ngũ cấp phong ấn thành, chỉ cần lấy từng chút linh hồn của hắn ra cho thập lão diệt sát ký ức cùng cắn nuốt nó ắt sẽ trở thành nguyên hồn đoạt xác phục sinh.
Ngồi tĩnh tọa trên băng quan để canh trừng phong ấn, Hải Đồng Nam cùng những tộc trưởng khác cảm nhận được điều gì đó, Đệ Thập Tứ tộc trưởng trong đó liền bấm tay nói:
- Nhất thế lại hiện! Ngươi có được không? Có thể bằng được những tên trước đó? Hay lại giống như tên này nằm tại đây?
Lão nói xong, những người khác cũng bắt đầu trở lại như bình thường, tiếp tục tĩnh tọa như không hề để ý chuyện này một chút nào nhưng trong lòng đều kinh hãi.
Tang Tương sức chiến đấu vô cùng mạnh, hơn xa Hắc Điêu, tu vi đã đến Nhị cấp hậu kỳ. Hắc Điêu Nhị cấp viên mãn, Bạch Hạc, A Sưu cùng A Ngạo Nhị cấp trung kỳ.
Đột phá tâng thứ ba chính là Ngưng Thể cảnh, khi đột phá, không chỉ cần vô số linh hồn lực mà còn phải cần có vô số thiên tài địa bảo tới trợ giúp. Mà thân thể hắn ở ngoài bí cảnh thì vẫn còn có ích, chỉ là hắn vẫn một mực suy nghĩ thân thể mới của hắn làm thế nào tu luyện hệ thống Yêu Tu Tam Hóa khi ở tiểu thế giới. Và lúc trở lại ngoại giới thì như thế nào? Đám tộc trưởng ngồi đàm luận với nhau nghe thấy Lương Việt Hưng hỏi như vậy, suy nghĩ một chút liền nhíu mày:
- Thực sự là Ngưng Thể cảnh sao? Ngươi đưa sách cho ta xem.
Đám tộc trưởng cùng nhau mở miệng, thanh âm vang vọng không khác gì lúc đầu gặp mặt khiến Lương Việt Hưng nghi ngờ, mấy lão đầu này có phải trí nhớ bị xóa dần hay không mà sao có thể viết ra bộ sách dài như vậy?
Tuy nghi hoặc nhưng hắn vẫn đưa cho đám người tộc trưởng. Đám tộc trưởng đọc xong liền gật đầu xem như hiểu rõ, nói:
- Ân! Không sai, chính là Ngưng Thể cảnh, vật liệu cần thiết giúp ngươi ngưng thể ta có thể tìm cho ngươi một thứ, là máu huyết, còn về xương cốt, lục phủ ngũ tạng, da bì cùng gân cơ, ngươi phải tự tìm.
Lương Việt Hưng nghe vậy liền nghĩ tới Thiết Bảo Diệp cùng Phủ Hoàng Đằng nhưng lập tức gạt bỏ, những thứ đó đều là để luyện thể mà hắn làm sao có thân thể.
Nhưng trong hai tháng qua, mỗi sáng hắn đều đọc sách, ít nhất đến hiện tại mỗi cuỗn cũng phải đọc qua ba lần. Kiến thức hắn tích lũy cũng kha khá, trong đầu liền nghĩ tới một loạt thiên tài địa bảo: Cương Cân Thiết Cốt Mộc, Đồng Bì Quả, Lục Ngũ Sâm.
Phần tài liệu này chủ yếu nằm trong lãnh địa Nham Vương nhưng không ở trọng tâm, rất dễ có thể tìm thấy.
Tự tin với năng lực của hắn cùng với đám thủ hạ của mình, Lương Việt Hưng cũng thầm ghen ghét với bọn chúng có lực lượng truyền thừa từ trước để lại, chỉ cần lúc đột phá Tam cấp liền có thể ngưng thể.
Đồng thời Tang Tương của hắn muốn trở thành trạng thái một đôi cánh hoàn mỹ mà không phải ba đôi nhất định phải trải qua ba lần tiến hóa ứng ba chiếc đuôi phượng. Mà ứng đối ba lần tiến hóa là Tam cấp, Ngũ cấp cùng Lục cấp.
Lương Việt Hưng cùng đám tộc trưởng đàm luận với nhau hồi lâu tới tối bọn hắn mới rời đi. Lương Việt Hưng trở về phòng liền lên giường đi ngủ.
Bây giờ bên trong pháp trận đầy sương mù từ linh hồn khí tạo thành che lấp toàn bộ những thứ bên trong. Tùy tiện hô hấp một cái cũng không có lo lắng chết đói.
Lương Việt Hưng bắt đầu chìm vào cơn mê. Bên trong, hắn vẫn như cũ, thân thể có khí vụ xung quanh đứng trên tế đàn, Long thi trước mặt vẫn như cũ nhỏ dần.
Lương Việt Hưng tiếp tục thói quen cũ, đưa tay lên hấp thu lực lượng trong thi thể Long Mẫu.
Nhưng lần này, hắn cảm nhận được sự khác biệt bên trong lực lượng đó. Hắn muốn thu tay lại nhưng dùng lực mạnh cỡ nào cũng không thể rút tay khỏi trên lân giáp.
Ngày càng kinh hãi, nhưng hắn dần cảm thấy bản thân dần có được cảm giác rất chân thực, hắn có thể chạm được vào long lân, hắn biết long lân sần sùi hay bóng nhẵn, hắn biết long lân cứng rắn.
Nhưng dường như có một lực lượng kỳ bí nào đó đã ngăn cách hắn, không cho hắn nhìn thấy một màn này.
Không biết bao lâu, hắn cảm nhận được một luồng gió nhẹ thổi qua, tóc dài vướng víu chọc vào cơ thể hắn khiến hắn vừa đau vừa ngứa. Hắn còn tưởng đây là mơ, trong đầu không ngừng nhắn nhủ bản thân đây là mơ, không phải thực.
...
Trong một miệng núi lửa với đường kính ngàn trượng khổng lồ, dung nham nóng chảy sôi ùng ục bên trong, từng khỏa bong bóng hiện lên căng phồng rồi nổ tung, từng giọt dung nham bắn tung tóe.
Bỗng dung nham động như có thứ gì đó bơi bên dưới. Dần dần cái thứ bên dưới càng bơi càng khiến sóng dung nham gạt ra càng lớn.
Tới một lúc, bên dưới dung nham trồi lên hai tòa hỏa sơn, một cao một thấp như một tiểu đảo giữa dung nham. Có thứ gì đó bên dưới di động khiến hỏa sơn ngày càng cao, tới khoảng hai trăm trượng thì mới hiện ra một đôi mắt lãnh huyết, lớp giáp cứng rắn màu đỏ khó mà nhìn thấy. Phía trước đôi mắt nó còn có bong bóng dần được thổi lớn rồi nổ bụp.
Chính là Nham Vương! Bá chủ Hỏa Vực Vương Mạch.
Nham Vương trồi lên để lộ hai quả núi cùng đôi mắt liền có thanh âm ồm ồm khàn khàn vang vọng trong lòng núi lửa.
- Huyết mạch thật thuần khiết, thật cường đại! Không ngờ trong thế giới này còn có Hồn Thú có tổ tiên cường đại như thế! Nếu ta đem hắn nuốt vào... Chẳng phải một bước thăng thiên?? Khạc khạc khạc...
Nói xong, Nham Vương đem hai tòa hỏa sơn chui vào sâu trong lòng dung nham.
...
Trên thiên không, mây trắng lượn lờ, một thân ảnh như điện quang lướt qua, lưu lại vệt sáng xanh thật lâu không tiêu tán.
Lôi quang không ngừng lóe lên, vệt sáng xanh thay đổi sang màu vàng rồi trở thành lôi điện, tuần hoàn không ngừng, đạo lôi quang này lướt qua đám mây thật lâu sau đám mây mới tách ra một đường.
- Tai Tinh xuất thế, thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết! Ta nguyện không đối đầu với hắn!
Hắn chính là Lưu Hoàng, Lưu Tinh Phi Thiên Ưng, chuyên tu tốc độ, mỗi ngày đều cố gắng để một lần vỗ cánh của bản thân sẽ bay tới tận cùng của thế giới này.
...
Một nơi hoa cỏ liên miên không dứt, một nữ tử đứng giữa cánh đồng hoa với vô số hồ điệp bay quanh vô cùng xinh đẹp động lòng người. Nàng đứng đó, ánh mắt trong như nước cùng nhu mì nhìn những con hồ điệp như nhìn hài tử của mình.
Đôi tay ngọc ngà nhẹ nhàng để những còn hồ điệp sặc sỡ nhiều màu đậu lên. Bỗng nàng run lên một cái khiến đám hồ điệp vội vàng bay đi.
- Ngươi chọn hắn là đúng hay sai?
Nói xong, nàng liền quay người, hóa thành một đám tiểu hồ điệp bay đi.
Ngay khi nàng rời đi, nơi này liến biến hóa. Cây cối hoa lá cỏ xung quanh nhanh chóng héo rũ, đàn hồ điệp màu sắc sặc sỡ bay lượn rất nhanh liền khô quắt lại rơi xuống.
Đất đai hạn hán rạn nứt thành những khe rãnh nhỏ chằng chịt như mạng nhện.
...
Trong mật thất, thập lão đang ngồi tĩnh tọa trên băng quan như đang thủ hộ. Bọn lão không phải là nguyên hồn mà chỉ là một tia tàn hồn, chỉ có thể hấp thu một chút linh hồn khí để duy trì hơi thở liền no căng. Nếu cưỡng ép hấp thu thêm thì sẽ khiến chính lão bị bạo thể mà chết.
Chính vì như vậy bọn lão không thể tu luyện đột phá tự mình phục sinh.
Mà những thể xác này bọn lão lấy cũng là một hồn thú ngũ cấp phong ấn thành, chỉ cần lấy từng chút linh hồn của hắn ra cho thập lão diệt sát ký ức cùng cắn nuốt nó ắt sẽ trở thành nguyên hồn đoạt xác phục sinh.
Ngồi tĩnh tọa trên băng quan để canh trừng phong ấn, Hải Đồng Nam cùng những tộc trưởng khác cảm nhận được điều gì đó, Đệ Thập Tứ tộc trưởng trong đó liền bấm tay nói:
- Nhất thế lại hiện! Ngươi có được không? Có thể bằng được những tên trước đó? Hay lại giống như tên này nằm tại đây?
Lão nói xong, những người khác cũng bắt đầu trở lại như bình thường, tiếp tục tĩnh tọa như không hề để ý chuyện này một chút nào nhưng trong lòng đều kinh hãi.
Danh sách chương