Hai người hút xong điếu thuốc rồi Diệp Phụng lại đứng dậy lấy hai lon bia từ rong tut lạnh ra. Quý Chước nghiêng đầu nhìn thấy trong tủ lạnh để toàn bia càng thêm ngạc nhiên.
Diệp Phụng vốn không dính đến thuốc lá rượu bia, là một người đàn ông không tật xấu, xưa nay trong tủ lạnh không hề có những thứ này. Giờ anh vừa thuốc lá vừa uống rượu… Một thời gian ngắn không gặp, Diệp Phụng lại nhiễm nhiều thói xấu như vậy.
Chẳng mấy chốc Diệp Phụng mở hai lon bia đưa cho Quý Chước: “Làm một lon nhé?”
Quý Chước nhận lấy, hai người cụng lon một cái rồi bắt đầu uống.
Quý Chước cảm thấy giờ hai người họ cứ như hai thanh niên bất lương, khắc chế nhiều năm như vậy, đến tuổi này mới bắt đầu phóng túng, nghĩ cũng hơi tức cười.
Nhưng cảm giác phóng túng này cũng không tệ lắm, thần kinh mất cảm giác vì khói thuốc và chất cồn, rất nhiều chuyện không nghĩ đến.
Uống xong một lon bia, Quý Chước cũng đã hơi tây tây. Hai gò má y ửng hồng, y lấy tay đặt trên miệng lon bia rồi chống cằm lên đó, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Diệp Phụng ngồi xuống cạnh y, một tay khoát lên bả vai.
“Anh, anh nói coi tình yêu là thứ gì?” Quý Chước quay đầu, đột nhiên hỏi Diệp Phụng.
Diệp Phụng nhìn y bằng vẻ mặt quái dị.
Hai người họ rất ít khi thảo luận chuyện tình cảm của nhau. Họ cứ nhìn nhau lúng túng như vậy, cuối cùng Quý Chước hơi ngại bèn tiếp tục quay đầu lại ngắm phong cảnh.
Quý Chước nghĩ, phỏng chừng Diệp Phụng cũng không biết là thứ gì. Đời sống tình cảm của Diệp Phụng rất sạch sẽ, ngoại trừ một người bạn gái đã chia tay thì không còn ai khác. Hơn nữa lúc còn đang qua lại với người bạn gái kia, Diệp Phụng có vẻ rất lý trí, không hề giống người đang chìm trong tình yêu chút nào.
Điện thoại của Diệp Phụng vang lên, anh vội vã đến bàn cầm điện thoại. Khi thấy số điện thoại hiển thị trên đó, mặt anh tối sầm lại, nhấn nút nghe.
Diệp Phụng nói chuyện với người bên kia vài câu rồi cúp máy.
“Anh, có phải anh đang yêu không?” Quý Cước hỏi.
Diệp Phụng sửng sốt một chút rồi cười nhạo: “Đây tính là yêu đương gì chứ?”
Vậy là có manh mối? Đối tượng là ai?
Dáng vẻ Diệp Phụng thế này rõ ràng là có gì đó không bình thường, phân lượng của người kia trong lòng anh cũng không thấp. Nhưng có lẽ chút tình cảm này cũng không vui vẻ, vì thế Diệp Phụng mới như vậy.
Quý Chước nhìn Diệp Phụng, lại thầm có cảm giác cân bằng.
Anh y cũng coi như là một người lý trí trong tình cảm, so với mình còn lý trí hơn, hiện giờ cũng vì chuyện tình cảm mà trở nên nhếch nhác thế này.
Tình yêu là thế, nó khiến một người không còn giống chính họ của ngày xưa, họ rất dễ vì một người mà hoàn toàn thay đổi sự bình tĩnh, tự tin, kiêu ngạo và nắm chắc phần thắng, những thứ đã từng có trong quá khứ.
Ở trước mặt tình yêu, ai ai cũng bình đẳng.
Điện thoại của Quý Chước cũng vang lên, là một tin nhắn wechat.
“Vợ ơi, hôm nay anh dắt chó đi dạo, lúc về thì quét dọn vệ sinh. Nắng đẹp lắm, anh đã lấy chăn ra phơi, ngoan ngoãn chờ em về.”
Còn gửi kèm một tấm ảnh chụp hắn và Cát Cát đang cùng nằm úp sấp. Một người một chó, rất ngoan ngoãn.
Quý Chước nghĩ đến dáng vẻ một người một chó cùng nằm mắt long lanh nhìn chằm chằm ra cửa chờ y về, cảm thấy hơi đáng thương. Nhưng vừa nghĩ đến thứ mình quý trọng lại đã từng có rất nhiều người có, y lại thấy tức giận, vừa tức giận vừa đau lòng.
Quý Chước tạm thời ở nhà Diệp Phụng. Y ngủ bù một giấc, xem Tv, khiêu vũ, chơi game, cả người bình thường hơn rất nhiều.
Quý Chước cảm thấy đây mới chính là con người bình thường của mình.
Tối đến, lúc Quý Chước đang nằm trên giường đọc sách thì nhìn thấy Diệp Phụng mặc âu phục chuẩn bị ra ngoài.
Ban ngày thì lôi thôi lếch thếch, tối đến lại nghiêm chỉnh hẳn hoi. Quý Chước ngẩng đầu nhìn anh, có hơi kỳ quái.
“Anh ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về.”
Lần ra ngoài này của Diệp Phụng kéo dài hai tiếng đồng hồ. Lúc anh trở về, áo khoác trên người đã nhăn nhúm, trên mặt cũng rất nhiều vết thương, cả người bao phủ một luồng lệ khí. Diệp Phụng là một người ôn văn nho nhã, dáng vẻ lệ khí đầy minh như thế này thật đáng sợ.
“Anh.” Quý Chước gọi một tiếng.
Lệ khí trên người Diệp Phụng tiêu tan đi, lộ ra một nụ cười, anh khôi phục lại dáng vẻ ôn nhu.
“Còn chưa ngủ à?”
“Ngày ngủ rồi nên tối không ngủ được.”
Quý Chước ra ngoài giúp Diệp Phụng xử lý vết thương.
Một lát sau, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên điên cuồng
Lông mày Diệp Phụng nhíu chặt lại. Anh như biến thành một người khác, vừa ra mở cửa một người liền xông vào túm chặt lấy cổ áo Diệp Phụng: “Diệp Phụng, anh gan lắm. Tôi hẹn anh mà anh lại xông tới đánh ông đây một trận, còn vứt ông ở tên đường rồi lái xe về một mình! Một đêm chồng vợ nghĩa tình trăm năm, anh chịch tôi lâu như vậy mà dám đối xử với tôi thế ư?!”
Diệp Phụng cười lạnh một tiếng: “Vậy coi xem cậu hẹn tôi đi làm gì?”
“Cậu trai tuyến một vừa mới thành niên, tươi non ngon miệng, để một lão già như anh phá trinh là hời cho anh lắm rồi! Tôi vốn đã muốn nhiều lần với anh, chuyện này không phải ai mạnh hơn thì người ấy thắng mà là ai khai bao nhiều nhất trong một buổi tối mới là bản lĩnh.” Tần Thước cả giận nói.
Diệp Phụng không nói câu gì, chỉ lạnh lùng nhìn nhìn Tần thước.
Tần Thước hơi chột dạ, sự kiêu ngạo hung hăng cũng xìu xuống, nhưng vẫn mạnh miệng: “Diệp Phụng, cái vẻ này của anh có phải là không được đấy chứ? Trước anh xoạc tôi mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ là dùng thuốc gì à?”
Tần Thước nhìn Diệp Phụng chằm chằm, lại cảm thấy dáng vẻ hung ác này của anh rất đẹp trai, lòng bắt đầu ngứa ngáy. Gã nói xong liền níu lấy vai Diệp Phụng, tay thì lần xuống eo anh nhéo một cái: “Hề hề, đêm nay để ông đây thử xem, anh đừng có dùng thuốc đấy nhé.”
Nói xong gã muốn xé quần áo Diệp Phụng, đến khi quay đầu lại liền nhìn thấy Quý Chước đang đứng ở đó. Gã lại nổi giận, trừng mắt nhìn Quý Chước: “Sao cậu lại ở đây?”
Quý Chước hơi lúng túng: “Thì tôi vẫn luôn ở đây mà.”
Quý Chước yên lặng vào phòng đóng cửa lại, sau đó cắm tai nghe nghe nhạc.
Hai người phía ngoài hình như đang đánh nhau, có tiếng rầm rầm. một lát sau, rốt cuộc âm thanh cũng yên tĩnh hẳn, có lẽ là đang nảy sinh những chuyện khác.
Quý Chước không đọc sách nổi nữa, y thật sự rúng động vì những chuyện hồi nãy. Y không nghĩ đến cái người khiến Diệp Phụng phát sinh biến hóa lại là Tần Thước.
Tần Thước và Diệp Phụng rõ ràng là hai loại người, không ngờ họ lại dây dưa lâu như vậy, hơn nữa, rõ ràng là vì gã mà Diệp Phụng đã thay đổi rất lớn.
Quý Chước vốn nghĩ sẽ đến ở nhà Diệp Phụng hai ngày để cẩn thận làm rõ tâm tình của mình, nhưng hiện giờ y ở trong ngôi nhà này lại vô cùng lúng túng.
Trước khi ngủ, y muốn ra ngoài đến phòng vệ sinh, lại nhìn thấy Tần Thước ngồi tréo nguẩy trên sô pha, để lộ nửa thân trên cường tráng, dáng vẻ lười biếng thoải mái. Rõ ràng là gã đã bị Diệp Phụng dùng “gậy” dạy dỗ một trận, ngoan ngoãn thành thật hơn nhiều. Trong tay gã đang cầm chiếc điều khiển từ xa, vừa đổi kênh vừa uống bia, dáng dấp kia tựa hồ còn quen thuộc với nơi này hơn cả mình, hoàn toàn như nửa chủ nhân.
Quý Chước vừa đi tới, gã liền hừ một cái. Quý Chước liền đến ngồi cạnh gã.
Chiếc quần Tần Thước mặc trên người là của Diệp Phụng. Vóc dáng của hai người gần giống nhau, hình như quần cũng mặc nhầm của nhau.
“Ủ ôi cãi nhau với chồng nên bỏ về nhà mẹ đẻ à?”
“Đúng thế, chị dâu.”
Tần Thước: “….”
Tần Thước đảo mắt, tựa như đang suy nghĩ thứ gì đó xấu xa. Gã sán lại gần, như một ông chú xấu xa đang lừa gạt bé ngoan: “Cậu kêu tôi một tiếng anh rể, tôi sẽ đưa cho cậu một chiếc Porsche loại mới.”
Quý Chước môi hồng răng trắng mặt mày ngoan ngoãn, nhưng lời nói ra lại nhất châm kiến huyết: “Chị dâu, chị đừng tự lừa mình dối người nữa.”
Quý Chước vào nhà vệ sinh xong thì quay lại phòng, Tần Thước giận đến độ trực tiếp lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Cố Xước: “Cố thiếu, lĩnh vợ mày về đi, ở đây chướng mắt lắm!”
Quý Chước trở về phòng.
Diệp Phụng với Tần Thước hễ gặp mặt là choảng nhau, thế nhưng giữa hai người họ vẫn để lộ cảm giác thân mật.
Quý Chước nghĩ, sao mình và Diệp Phụng lại ngã trong tay hai người kia chứ?
Quý Chước ngủ không được, y ngồi trên bệ cửa sổ ngắm sao, trong lòng hơi trống rỗng, có chút nhung nhớ tên ngốc kia.
Mặt sạch sẽ của Cố Xước kỳ thật chỉ sống trong wechat, bản thân hắn lại lôi thôi, như một ông chú nhếch nhác, mặc ba lỗ quần đùi, chân xỏ dép lào, một tay xách túi rác, một tay kéo dây xích chó, dắt chó đi dạo.
Tinh thần bị câu đi hết rồi.
Quý Chước nói muốn tách ra để bình tĩnh, chí ít không phải là chia tay. Thế nhưng tháng ngày chờ đợi nhường này cũng vô cùng gian nan, trong lòng hắn khá là không chắc chắn, không biết lúc nào Quý Chước mới bằng lòng nguôi giận.
Nếu như không nguôi giận thì sao?
Cả ngày, Cố Xước đều hốt hoảng.
Chờ dắt chó đi dạo xong, Cát Cát vô cùng thích Quý Chước, một ngày chưa thấy nó lại làm ầm ĩ. Cố Xước dẫn nó lên lầu, nó không chịu, đột nhiên lại chạy về một hướng khác. Cố Xước chạy đuổi theo nó, chó chạy người đuổi một lúc lâu, đến cuối cùng, Cố Xước thở hổn hển, hai tay chống lên đầu gối, cả người đẫm mồ hôi.
Rốt cuộc Cát Cát cũng nảy lòng thương hại không chạy nữa, nó đi đến bên người Cố Xước, ủn ủn đầu vào người hắn.
Cố Xước ôm Cát Cát ngồi ở ven đường, cố điều hòa hơi thở hổn hển.
Cố Minh gọi điện thoại cho hắn, hỏi tại sao hắn không đi làm.
“Đi làm là để nuôi vợ, vợ không cần em nữa, em còn đi làm làm qué gì?” Cố Xước tức giận nói.
Cố Xước nói xong lại hơi khổ sở. Hắn cảm thấy chẳng còn tinh thần làm gì nữa, kết quả đối với chuyện mà Cố Xước coi là trời sập, Cố Minh chỉ cười khẽ một tiếng.
Cố Minh dùng điệu bộ của người từng trải nói: “Không phải tình nhân cãi nhau là rất bình thường à? Mày cứ dỗ dành là được rồi, còn chia tay ấy hả, Quý Chước yêu mày như vậy, mày một không ngoại tình, hai không ám muội với người ta, sao mà chia tay được? Tình cảm càng cãi nhau càng tốt, ầm ĩ mới chứng tỏ rằng người ta quan tâm đến mày. Năm đó anh và chị dâu mày chia tay không dưới mười lần, cuối cùng chẳng phải cũng kết hôn đó sao?”
“Thật chứ? Trước đây em chưa từng yêu đương, anh đừng có lừa em.” Cố Xước nói,
Khổ sở trong lòng hắn tiêu tán đi một chút, lẽ nào đây chỉ là cãi nhau giữa người yêu chứ không nghiêm trọng như hắn nghĩ? Quý Chước tức giận thật sự là vì quan tâm đến hắn ư?
“Mày cứ dỗ dành nhiều chút, chờ người ta hết giận là được, đến lúc đó tình cảm sẽ càng tốt hơn.”
Cúp máy xong, tâm tình của Cố Xước đột nhiên tốt lên, lòng cũng ngập tràn ý chí chiến đấu.
Nhất định phải dỗ được vợ yêu!
Cố Xước dẫn Cát Cát về nhà, tắm rửa sạch sẽ, cạo râu, chỉnh trang lại cho bản thân mình một phen.
Không bao lâu sau, hắn lại nhận được tin nhắn của Tần Thước.
Cố Xước cảm thấy toàn bộ thế giới đang giúp mình.
Cố Xước thay một bộ comle thật đẹp, sau đó lái xe đến cửa hàng hoa mua một bó. Vừa bước ra khỏi cửa hàng chuẩn bị lái xe về, một luồng sáng rọi lên mặt hắn.
Mắt Cố Xước bị ánh sáng mạnh chiếu vào, vô cùng khó chịu,
Rất nhanh, hắn liền cảm thấy không đúng, bởi vì chiếc xe kia đang xông về phía hắn.
Diệp Phụng vốn không dính đến thuốc lá rượu bia, là một người đàn ông không tật xấu, xưa nay trong tủ lạnh không hề có những thứ này. Giờ anh vừa thuốc lá vừa uống rượu… Một thời gian ngắn không gặp, Diệp Phụng lại nhiễm nhiều thói xấu như vậy.
Chẳng mấy chốc Diệp Phụng mở hai lon bia đưa cho Quý Chước: “Làm một lon nhé?”
Quý Chước nhận lấy, hai người cụng lon một cái rồi bắt đầu uống.
Quý Chước cảm thấy giờ hai người họ cứ như hai thanh niên bất lương, khắc chế nhiều năm như vậy, đến tuổi này mới bắt đầu phóng túng, nghĩ cũng hơi tức cười.
Nhưng cảm giác phóng túng này cũng không tệ lắm, thần kinh mất cảm giác vì khói thuốc và chất cồn, rất nhiều chuyện không nghĩ đến.
Uống xong một lon bia, Quý Chước cũng đã hơi tây tây. Hai gò má y ửng hồng, y lấy tay đặt trên miệng lon bia rồi chống cằm lên đó, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Diệp Phụng ngồi xuống cạnh y, một tay khoát lên bả vai.
“Anh, anh nói coi tình yêu là thứ gì?” Quý Chước quay đầu, đột nhiên hỏi Diệp Phụng.
Diệp Phụng nhìn y bằng vẻ mặt quái dị.
Hai người họ rất ít khi thảo luận chuyện tình cảm của nhau. Họ cứ nhìn nhau lúng túng như vậy, cuối cùng Quý Chước hơi ngại bèn tiếp tục quay đầu lại ngắm phong cảnh.
Quý Chước nghĩ, phỏng chừng Diệp Phụng cũng không biết là thứ gì. Đời sống tình cảm của Diệp Phụng rất sạch sẽ, ngoại trừ một người bạn gái đã chia tay thì không còn ai khác. Hơn nữa lúc còn đang qua lại với người bạn gái kia, Diệp Phụng có vẻ rất lý trí, không hề giống người đang chìm trong tình yêu chút nào.
Điện thoại của Diệp Phụng vang lên, anh vội vã đến bàn cầm điện thoại. Khi thấy số điện thoại hiển thị trên đó, mặt anh tối sầm lại, nhấn nút nghe.
Diệp Phụng nói chuyện với người bên kia vài câu rồi cúp máy.
“Anh, có phải anh đang yêu không?” Quý Cước hỏi.
Diệp Phụng sửng sốt một chút rồi cười nhạo: “Đây tính là yêu đương gì chứ?”
Vậy là có manh mối? Đối tượng là ai?
Dáng vẻ Diệp Phụng thế này rõ ràng là có gì đó không bình thường, phân lượng của người kia trong lòng anh cũng không thấp. Nhưng có lẽ chút tình cảm này cũng không vui vẻ, vì thế Diệp Phụng mới như vậy.
Quý Chước nhìn Diệp Phụng, lại thầm có cảm giác cân bằng.
Anh y cũng coi như là một người lý trí trong tình cảm, so với mình còn lý trí hơn, hiện giờ cũng vì chuyện tình cảm mà trở nên nhếch nhác thế này.
Tình yêu là thế, nó khiến một người không còn giống chính họ của ngày xưa, họ rất dễ vì một người mà hoàn toàn thay đổi sự bình tĩnh, tự tin, kiêu ngạo và nắm chắc phần thắng, những thứ đã từng có trong quá khứ.
Ở trước mặt tình yêu, ai ai cũng bình đẳng.
Điện thoại của Quý Chước cũng vang lên, là một tin nhắn wechat.
“Vợ ơi, hôm nay anh dắt chó đi dạo, lúc về thì quét dọn vệ sinh. Nắng đẹp lắm, anh đã lấy chăn ra phơi, ngoan ngoãn chờ em về.”
Còn gửi kèm một tấm ảnh chụp hắn và Cát Cát đang cùng nằm úp sấp. Một người một chó, rất ngoan ngoãn.
Quý Chước nghĩ đến dáng vẻ một người một chó cùng nằm mắt long lanh nhìn chằm chằm ra cửa chờ y về, cảm thấy hơi đáng thương. Nhưng vừa nghĩ đến thứ mình quý trọng lại đã từng có rất nhiều người có, y lại thấy tức giận, vừa tức giận vừa đau lòng.
Quý Chước tạm thời ở nhà Diệp Phụng. Y ngủ bù một giấc, xem Tv, khiêu vũ, chơi game, cả người bình thường hơn rất nhiều.
Quý Chước cảm thấy đây mới chính là con người bình thường của mình.
Tối đến, lúc Quý Chước đang nằm trên giường đọc sách thì nhìn thấy Diệp Phụng mặc âu phục chuẩn bị ra ngoài.
Ban ngày thì lôi thôi lếch thếch, tối đến lại nghiêm chỉnh hẳn hoi. Quý Chước ngẩng đầu nhìn anh, có hơi kỳ quái.
“Anh ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về.”
Lần ra ngoài này của Diệp Phụng kéo dài hai tiếng đồng hồ. Lúc anh trở về, áo khoác trên người đã nhăn nhúm, trên mặt cũng rất nhiều vết thương, cả người bao phủ một luồng lệ khí. Diệp Phụng là một người ôn văn nho nhã, dáng vẻ lệ khí đầy minh như thế này thật đáng sợ.
“Anh.” Quý Chước gọi một tiếng.
Lệ khí trên người Diệp Phụng tiêu tan đi, lộ ra một nụ cười, anh khôi phục lại dáng vẻ ôn nhu.
“Còn chưa ngủ à?”
“Ngày ngủ rồi nên tối không ngủ được.”
Quý Chước ra ngoài giúp Diệp Phụng xử lý vết thương.
Một lát sau, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên điên cuồng
Lông mày Diệp Phụng nhíu chặt lại. Anh như biến thành một người khác, vừa ra mở cửa một người liền xông vào túm chặt lấy cổ áo Diệp Phụng: “Diệp Phụng, anh gan lắm. Tôi hẹn anh mà anh lại xông tới đánh ông đây một trận, còn vứt ông ở tên đường rồi lái xe về một mình! Một đêm chồng vợ nghĩa tình trăm năm, anh chịch tôi lâu như vậy mà dám đối xử với tôi thế ư?!”
Diệp Phụng cười lạnh một tiếng: “Vậy coi xem cậu hẹn tôi đi làm gì?”
“Cậu trai tuyến một vừa mới thành niên, tươi non ngon miệng, để một lão già như anh phá trinh là hời cho anh lắm rồi! Tôi vốn đã muốn nhiều lần với anh, chuyện này không phải ai mạnh hơn thì người ấy thắng mà là ai khai bao nhiều nhất trong một buổi tối mới là bản lĩnh.” Tần Thước cả giận nói.
Diệp Phụng không nói câu gì, chỉ lạnh lùng nhìn nhìn Tần thước.
Tần Thước hơi chột dạ, sự kiêu ngạo hung hăng cũng xìu xuống, nhưng vẫn mạnh miệng: “Diệp Phụng, cái vẻ này của anh có phải là không được đấy chứ? Trước anh xoạc tôi mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ là dùng thuốc gì à?”
Tần Thước nhìn Diệp Phụng chằm chằm, lại cảm thấy dáng vẻ hung ác này của anh rất đẹp trai, lòng bắt đầu ngứa ngáy. Gã nói xong liền níu lấy vai Diệp Phụng, tay thì lần xuống eo anh nhéo một cái: “Hề hề, đêm nay để ông đây thử xem, anh đừng có dùng thuốc đấy nhé.”
Nói xong gã muốn xé quần áo Diệp Phụng, đến khi quay đầu lại liền nhìn thấy Quý Chước đang đứng ở đó. Gã lại nổi giận, trừng mắt nhìn Quý Chước: “Sao cậu lại ở đây?”
Quý Chước hơi lúng túng: “Thì tôi vẫn luôn ở đây mà.”
Quý Chước yên lặng vào phòng đóng cửa lại, sau đó cắm tai nghe nghe nhạc.
Hai người phía ngoài hình như đang đánh nhau, có tiếng rầm rầm. một lát sau, rốt cuộc âm thanh cũng yên tĩnh hẳn, có lẽ là đang nảy sinh những chuyện khác.
Quý Chước không đọc sách nổi nữa, y thật sự rúng động vì những chuyện hồi nãy. Y không nghĩ đến cái người khiến Diệp Phụng phát sinh biến hóa lại là Tần Thước.
Tần Thước và Diệp Phụng rõ ràng là hai loại người, không ngờ họ lại dây dưa lâu như vậy, hơn nữa, rõ ràng là vì gã mà Diệp Phụng đã thay đổi rất lớn.
Quý Chước vốn nghĩ sẽ đến ở nhà Diệp Phụng hai ngày để cẩn thận làm rõ tâm tình của mình, nhưng hiện giờ y ở trong ngôi nhà này lại vô cùng lúng túng.
Trước khi ngủ, y muốn ra ngoài đến phòng vệ sinh, lại nhìn thấy Tần Thước ngồi tréo nguẩy trên sô pha, để lộ nửa thân trên cường tráng, dáng vẻ lười biếng thoải mái. Rõ ràng là gã đã bị Diệp Phụng dùng “gậy” dạy dỗ một trận, ngoan ngoãn thành thật hơn nhiều. Trong tay gã đang cầm chiếc điều khiển từ xa, vừa đổi kênh vừa uống bia, dáng dấp kia tựa hồ còn quen thuộc với nơi này hơn cả mình, hoàn toàn như nửa chủ nhân.
Quý Chước vừa đi tới, gã liền hừ một cái. Quý Chước liền đến ngồi cạnh gã.
Chiếc quần Tần Thước mặc trên người là của Diệp Phụng. Vóc dáng của hai người gần giống nhau, hình như quần cũng mặc nhầm của nhau.
“Ủ ôi cãi nhau với chồng nên bỏ về nhà mẹ đẻ à?”
“Đúng thế, chị dâu.”
Tần Thước: “….”
Tần Thước đảo mắt, tựa như đang suy nghĩ thứ gì đó xấu xa. Gã sán lại gần, như một ông chú xấu xa đang lừa gạt bé ngoan: “Cậu kêu tôi một tiếng anh rể, tôi sẽ đưa cho cậu một chiếc Porsche loại mới.”
Quý Chước môi hồng răng trắng mặt mày ngoan ngoãn, nhưng lời nói ra lại nhất châm kiến huyết: “Chị dâu, chị đừng tự lừa mình dối người nữa.”
Quý Chước vào nhà vệ sinh xong thì quay lại phòng, Tần Thước giận đến độ trực tiếp lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Cố Xước: “Cố thiếu, lĩnh vợ mày về đi, ở đây chướng mắt lắm!”
Quý Chước trở về phòng.
Diệp Phụng với Tần Thước hễ gặp mặt là choảng nhau, thế nhưng giữa hai người họ vẫn để lộ cảm giác thân mật.
Quý Chước nghĩ, sao mình và Diệp Phụng lại ngã trong tay hai người kia chứ?
Quý Chước ngủ không được, y ngồi trên bệ cửa sổ ngắm sao, trong lòng hơi trống rỗng, có chút nhung nhớ tên ngốc kia.
Mặt sạch sẽ của Cố Xước kỳ thật chỉ sống trong wechat, bản thân hắn lại lôi thôi, như một ông chú nhếch nhác, mặc ba lỗ quần đùi, chân xỏ dép lào, một tay xách túi rác, một tay kéo dây xích chó, dắt chó đi dạo.
Tinh thần bị câu đi hết rồi.
Quý Chước nói muốn tách ra để bình tĩnh, chí ít không phải là chia tay. Thế nhưng tháng ngày chờ đợi nhường này cũng vô cùng gian nan, trong lòng hắn khá là không chắc chắn, không biết lúc nào Quý Chước mới bằng lòng nguôi giận.
Nếu như không nguôi giận thì sao?
Cả ngày, Cố Xước đều hốt hoảng.
Chờ dắt chó đi dạo xong, Cát Cát vô cùng thích Quý Chước, một ngày chưa thấy nó lại làm ầm ĩ. Cố Xước dẫn nó lên lầu, nó không chịu, đột nhiên lại chạy về một hướng khác. Cố Xước chạy đuổi theo nó, chó chạy người đuổi một lúc lâu, đến cuối cùng, Cố Xước thở hổn hển, hai tay chống lên đầu gối, cả người đẫm mồ hôi.
Rốt cuộc Cát Cát cũng nảy lòng thương hại không chạy nữa, nó đi đến bên người Cố Xước, ủn ủn đầu vào người hắn.
Cố Xước ôm Cát Cát ngồi ở ven đường, cố điều hòa hơi thở hổn hển.
Cố Minh gọi điện thoại cho hắn, hỏi tại sao hắn không đi làm.
“Đi làm là để nuôi vợ, vợ không cần em nữa, em còn đi làm làm qué gì?” Cố Xước tức giận nói.
Cố Xước nói xong lại hơi khổ sở. Hắn cảm thấy chẳng còn tinh thần làm gì nữa, kết quả đối với chuyện mà Cố Xước coi là trời sập, Cố Minh chỉ cười khẽ một tiếng.
Cố Minh dùng điệu bộ của người từng trải nói: “Không phải tình nhân cãi nhau là rất bình thường à? Mày cứ dỗ dành là được rồi, còn chia tay ấy hả, Quý Chước yêu mày như vậy, mày một không ngoại tình, hai không ám muội với người ta, sao mà chia tay được? Tình cảm càng cãi nhau càng tốt, ầm ĩ mới chứng tỏ rằng người ta quan tâm đến mày. Năm đó anh và chị dâu mày chia tay không dưới mười lần, cuối cùng chẳng phải cũng kết hôn đó sao?”
“Thật chứ? Trước đây em chưa từng yêu đương, anh đừng có lừa em.” Cố Xước nói,
Khổ sở trong lòng hắn tiêu tán đi một chút, lẽ nào đây chỉ là cãi nhau giữa người yêu chứ không nghiêm trọng như hắn nghĩ? Quý Chước tức giận thật sự là vì quan tâm đến hắn ư?
“Mày cứ dỗ dành nhiều chút, chờ người ta hết giận là được, đến lúc đó tình cảm sẽ càng tốt hơn.”
Cúp máy xong, tâm tình của Cố Xước đột nhiên tốt lên, lòng cũng ngập tràn ý chí chiến đấu.
Nhất định phải dỗ được vợ yêu!
Cố Xước dẫn Cát Cát về nhà, tắm rửa sạch sẽ, cạo râu, chỉnh trang lại cho bản thân mình một phen.
Không bao lâu sau, hắn lại nhận được tin nhắn của Tần Thước.
Cố Xước cảm thấy toàn bộ thế giới đang giúp mình.
Cố Xước thay một bộ comle thật đẹp, sau đó lái xe đến cửa hàng hoa mua một bó. Vừa bước ra khỏi cửa hàng chuẩn bị lái xe về, một luồng sáng rọi lên mặt hắn.
Mắt Cố Xước bị ánh sáng mạnh chiếu vào, vô cùng khó chịu,
Rất nhanh, hắn liền cảm thấy không đúng, bởi vì chiếc xe kia đang xông về phía hắn.
Danh sách chương