Sau cuồng
phong gào thét là sự biến đổi rõ ràng của bầu trời, lúc này mây đen đã
che phủ cả đỉnh đầu rồi, thời tiết bây giờ cũng chẳng khác nào bầu không khí bên dưới, vô cùng trầm trọng.
Không Hạc cười nhạt: “Tiểu tử, thực sự có can đảm a, không biết trời cao đất rộng.”
Bạch Ngọc Đường trả lại hắn một câu: “Ngươi có cao bằng sư phụ ta sao?”
Không Hạc sửng sốt, buồn cười: “Lấy sư phụ ngươi ra uy hiếp ta, hắn cũng không có ở đây.”
“Nói lời vô nghĩa.” Bạch Ngọc Đường lại bồi thêm cho hắn câu nữa: “Hắn ở đây ngươi lại dám tới sao?”
“Hôm nay ta sẽ giúp hắn dạy dỗ lại đồ đệ.” Hai hàng lông mày của Không Hạc cũng nhíu chặt lại, thân hình bỗng nhoáng lên một cái, phiêu động theo gió…
“Vèo” một tiếng, đã không thấy bóng người đâu.
Tiểu Tứ Tử dụi mắt, ôm Tử Ảnh lắc lắc: “Nha, không thấy người đâu nha.”
Tử Ảnh cũng cảm thấy tay mình cũng toát cả mồ hôi rồi, nội lực lão nhân này kinh người.
Lúc này trong tiếng cuồng phong gào thét, Bạch Ngọc Đường đứng trong gió vẫn không hề nhúc nhích, sợi tóc cũng nhẹ nhẹ theo gió bay lên, đột nhiên một vài sợi tóc lại đổi hướng, Hắn liền lóe thân sang một bên, ngay sau đó liền hoành đao đánh sang, chợt nghe được một tiếng “keng” thật mạnh, chính là tiếng kim loại va vào nhau.
Trong gió, vốn dĩ cũng không thể nhìn thấy thân ảnh của Không Hạc, thế nhưng mỗi lần Bạch Ngọc Đường di chuyển vị trí đều có thể thành công ngăn chặn quyền trượng của hắn đánh đến.
Khóe miệng Triệu Phổ hơi nhếch lên: “Nói đến thông minh, Bạch Ngọc Đường đúng là người thông minh nhất…”
Còn đang nói chuyện, hắn đột nhiên lại chú ý đến biểu tình của Triển Chiêu.
Lúc này Triển Chiêu có chút kỳ quái, vẻ mặt Y rất đặc biệt, nói là Y khẩn trương đi? Nhưng lại hình như không phải, mà là thực an tĩnh.
Triệu Phổ sờ cằm – Tuy thời gian hắn cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quen biết tương đương nhau, thế nhưng hiển nhiên là người giang hồ bọn họ càng hợp nhau hơn một chút. Cái tính cách dở sống dở chết của Bạch Ngọc Đường vậy mà cũng có thể ngẫu nhiên tán chuyện với Triển Chiêu đôi câu, hay thỉnh thoảng cùng Triển Chiêu hồ nháo đôi chút, thậm chí còn nói đùa mấy câu nữa, này không thể không nói là bọn họ cực kỳ hợp a.
Nơi này, những người khác thì không nói, nhưng với ba cao thủ bọn họ đều biết được, nội lực của Bạch Ngọc Đường đích xác là thấp hơn Không Hạc rất nhiều, mà trận chiến lần có thể nói là do tính cách của Bạch Ngọc Đường, cũng có thể là để bảo tồn thanh danh cho Thiên Tôn mà Bạch Ngọc Đường nhất định sống chết cũng phải đánh, tính nguy hiểm lại rất cao.
Bạch Ngọc Đường lợi dụng thời tiết, mượn lực mưa gió để đánh bại ẩn độn thuật của Không Hạc, nhưng thành bại cũng chỉ có một nửa mà thôi, vậy mà Triển Chiêu không hề vui vẻ, cũng không có lo lắng, chỉ an tĩnh đứng đó…. Trong thần sắc của Y lại có mang theo một tia nghi hoặc, càng khiến Triệu Phổ không cách nào đọc được loại phản ứng này là gì, càng không thể nhìn ra rốt cuộc là Y đang nghĩ cái gì.
Xa xa, trên đỉnh sơn môn, Lam Hồ Ly chống cằm xem Bạch Ngọc Đường cùng Không Hạc thế lực ngang ngửa mà giao chiến cùng nhau, cũng nhịn không được tán thưởng: “Ai nha, tiểu tử này thật đúng là rất giỏi.”
Nàng vừa nói một câu này, nhưng lại không thấy Ân Hậu phản ứng lại.
Lam Hồ Ly ngẩng mặt nhìn xem.
Chỉ thấy Ân Hậu đang đứng trên đỉnh một góc sơn môn, thần sắc bình tĩnh dị thường, nhìn trận ác chiến xa xa, đuôi hàng lông mày hơi nhướng lên một chút, hình như lóe lên một tia cười khổ.
“Cung chủ?” Lam Hồ Ly không quá hiểu được biểu tình này của Ân Hậu có nghĩa là gì.
Ân Hậu chỉ đành thở dài một hơi: “Thiên Tôn chỉ nhận một mình hắn, là có lý do.”
“Đúng a, hắn đích xác là có thiên phú rất cao, không kém Tiểu chủ nhân chút nào.” Lam Hồ Ly gật đầu.
Ân Hậu lắc đầu: “Thiên phú thì vẫn có thể còn có những người khác cao hơn, nhưng hắn thì khác, ngay cả từ trong xương cốt, Bạch Ngọc Đường cũng giống Thiên Tôn.”
“Trong xương cốt cái gì?” Lam Hồ Ly nghe không hiểu.
Ân Hậu trầm mặc một lát, mở miệng: “Là cô đơn.”
…
Lam Hồ Ly phồng mặt mà phát ngốc: “Cô đơn sao? Thiên Tôn rất cô đơn sao? Tại sao không giống người, nhặt thêm thật nhiều người đến ở cùng cho náo nhiệt?”
Ân Hậu cười rộ lên, không nói.
“ Phái Thiên Sơn cũng có nhiều người như vậy rồi, hẳn là đủ náo nhiệt đi, tại sao hắn nhất định cứ phải ở trên đỉnh Thiên Sơn đến một con chim cũng không có cho nó cô đơn a!” Lam hồ Ly lắc đầu.
“Không phải cứ có người ở bên cạnh thì sẽ hết cô đơn.” Ân Hậu khoanh tay mỉm cười: “Ta năm tuổi biết hắn, hơn một trăm năm sau, hắn vẫn chỉ có một mình.”
“Oa…” Lam Hồ Ly nhíu mày: “Vậy Bạch Ngọc Đường rất giống hắn, như vậy chẳng phải sẽ cô độc sống suốt quãng đời còn lại sao? Đáng tiếc cho một đứa bé đẹp đến như vậy a.”
“Cái này thì cũng không hẳn.” Ân Hậu chắp tay sau lưng mà nhìn nhìn Triển Chiêu đang lẳng lặng đứng yên quan chiến rất chuyên chú, nói: “Có người hiểu sẽ không còn cô đơn nữa.”
Lam Hồ Ly nhìn trời: “Nhưng mà có hiểu hay không cũng không thể đánh bại Không Hạc ngay được.” Nói xong lại ngẩng mặt nhìn mây đen dày đặc phía trên: “Tiếp theo phải làm thế nào đây?”
Sau mấy lần đối chiến, Không Hạc đều không chiếm được thượng phong, hắn cũng có chút tức giận.
Mấy đồ đệ Phái Thiên Sơn cũng trợn mắt há miệng mà nhìn – Bạch Ngọc Đường làm thế nào để phán đoán ra được vị trí của Không Hạc chứ? Không Hạc vừa thấy không thể dễ dàng động thủ, sắc mặt liền lãnh lẽo, thầm nói một tiếng – Thiên Tôn, thật ngại quá, hôm nay, tính mạng của đồ đệ bảo bối này của ngươi, phải mất trong tay ta rồi.
Nghĩ xong, Không Hạc đột nhiên thả người nhảy lên giữa không trung, sau đó thân hình nhoáng lên một cái liền biến mất.
Xung quanh an tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng sấm ầm ầm vang lên bên tai, cùng với tiếng gió thét gào giữa không trung.
Ánh mắt mọi người lúc này đều rơi lên người Bạch Ngọc Đường.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng giữa đất trống, hai mắt nhìn thẳng bỗng nhiên di chuyển, đao vẫn cầm ngang tay, người đột nhiên hơi khom ra trước, vung trường đao chém ra một độ cung vào giữa không trung…
Triển Chiêu hơi chau mày lại, kéo theo động tác của Bạch Ngọc Đường là tiếng vang bén nhọn thoát ra, vô cùng chói tai.
Tiểu Tứ Tử nhanh chóng bịt lỗ tai lại, ở đây có không ít người cũng che lỗ tai mình lại.
Mà tại chỗ đao của Bạch Ngọc Đường vút đến trong không trung, một đường ánh lửa toát ra, bắn sang bốn phía…
Không Hạc rơi xuống mặt đất, nhìn lại quyền trượng trong tay mình, tức giận đến hai hàm răng cũng nghiến ken két, căm tức mà nhìn Bạch Ngọc Đường, hình như có chút không cam lòng: “Qủy tiểu tử, đầu cơ trục lợi, quả nhiên cũng có chút khôn vặt.”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường hơi động một chút, cũng không biết là Hắn nhếch môi hay cười lạnh, nói một câu: “Là ngươi ngu ngốc!”
Âu Dương Thiếu Chinh nhịn không được mà hỏi Triệu Phổ: “Lão nhân này biết ẩn thân sao? Tại sao Bạch Ngọc Đường có thể tìm được hắn ở chỗ nào?”
“Bởi vì gió.” Triệu Phổ hơi mỉm cười.
“Gió?” Âu Dương cũng không quá hiểu.
“Không Hạc am hiểu nhất chính là ẩn thuật, lợi dụng thân pháp cực nhanh của mình cùng thuật che mắt mọi người để thực hiện, cũng cần phải có nội lực đạt đến cảnh giới thượng thừa mới có thể luyện được loại võ công này.” Triển Chiêu ở bên cạnh giải thích: “Khi trời nắng ấm trong xanh, một khi hắn đã sử dụng ẩn thuật thì ngay cả khí tức cũng có thể che giấu, căn bản sẽ không thể biết hắn ở nơi nào, xuất hiện chỗ nào lúc nào, rất khó phòng bị, những lúc đó mà giao thủ cùng hắn, căn bản không thể phát hiện ra thực thể của hắn.”
Âu Dương gật gật đầu: “Ẩn thân lúc gió to…. À!”
Nói tới đây, Âu Dương Thiếu Chinh liền lập tức hiểu được: “Khó trách tại sao lại nói hôm nay lại chính là thiên thời địa lợi nhân hòa!”
Tiểu Tứ Tử nghe không hiểu, liền nghiêng đầu hỏi Tử Ảnh: “Cái gì nha?”
Đại đa số những người có võ công ở đây đều đã hiểu, tuy rằng ẩn độn thuật có thể đem mình che giấu đến vô sắc vô hình vô khí tức, mắt thường không thể nào phát hiện được, nhưng mà ẩn độn thuật cũng không phải thực sự biến mất, chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, mà thủ thuật che mắt thì cũng chỉ là thủ thuật che mắt, không thể làm cho con người ta thực sự vô hình được.
Trong cuồng phong, nếu như không cảm nhận được gió hoặc là gió chuyển hướng là đều có thể đoán được vị trí của đối thủ, cùng thời gian, chiêu thức và hướng tập kích. Tất cả những sự việc này chỉ diễn ra trong nháy mắt, cả phán đoán, cảm thụ cùng tính toán… Chỉ cần nhìn vào năng lực cảm thụ và phán đoán kinh người thôi cũng đủ thấy được Bạch Ngọc Đường có được thiên phú nhường nào rồi.
Nhưng mà mọi người của Phái Thiên Sơn xem cả nửa ngày cũng không hiểu rốt cuộc là Bạch Ngọc Đường dùng chiêu gì, bởi vì quá nhanh… Mà cảm nhận lại chính là những công phu căn bản của Phái Thiên Sơn thường ngày bọn họ vẫn luyện mà thôi.
“Không Hạc không chỉ biết ẩn độn thuật đơn giản như vậy, sở trường của hắn vẫn còn chưa được dùng đâu.” Ân Hậu hình như cũng có chút lau mồ hôi thay cho Bạch Ngọc Đường.
Triệu Phổ còn đang quan chiến, đột nhiên lại thấy trên mặt có giọt nước mưa lạnh băng rơi xuống.
Triển Chiêu ngẩng mặt, nhìn thấy mưa càng rơi càng lớn, cứ như trút thẳng xuống dưới vậy – Thời cơ Bạch Ngọc Đường muốn đã đến rồi, hắn định sử dụng thế nào đây?
Chỉ trong nháy mắt, trời bắt đầu mưa to tầm tã.
Lam Hồ Ly nhanh chóng kéo Ân Hậu đang đứng đỉnh sơn môn đi xuống, trốn vào trong rừng cây, tránh khỏi bị sét đánh.
Mà ở Phái Thiên Sơn có không ít đệ tử hình như cũng đoán được hôm nay trời sẽ mưa, cho nên có mang theo dù.
Bọn Tử Ảnh ảnh chỉ lo che mưa cho Tiểu Tứ Tử thôi, còn những người khác cũng không cần lo, Triển Chiêu cùng Triệu Phổ thì vẫn đứng dưới mưa…. Mưa to như vậy nhưng trên người bọn họ cũng không có ướt, xem ra là cố ý dùng nội lực cản mưa.
Mà Bạch Ngọc Đường đang giằng co với Không Hạc phía trước lại trực tiếp ngâm mình trong mưa.
Hiển nhiên là nội lực Không Hạc rất mạnh mẽ, xung quanh hắn đều rất khô ráo, dường như mưa lớn cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hắn vậy, nhưng mà bên Bạch Ngọc Đường thì…. Y phục cùng tóc Hắn đã bắt đầu ướt rồi.
Triệu Phổ nhìn cảnh này, có chút khó hiểu, hơi nhướng mày nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu lại một tay sờ cằm, hình như cũng chưa có quá hiểu Bạch Ngọc Đường định làm cái gì.
“Cung chủ, Bạch Ngọc Đường bị xối ác a.” Lam Hồ Ly ôm mặt hỏi Ân Hậu: “Ai nha, tuy người ta nói ngắm mỹ nam tử dưới mưa rất đẹp, nhưng mà lấy nội lực của hắn mà nói thì cũng không nhất thiết cần phải chịu ướt mưa đi?”
Ân Hậu khẽ nhíu mày, hình như cũng đang xem xét lại vấn đề này.
Không Hạc cảm thấy trong lòng có gì đó không đúng lắm – Tiểu tử này, đang tính toán cái gì đây?
Tư Mã Không thấp giọng hỏi Tiết Trường Đông: “Tiểu tử này… Vì sao phải dầm mưa?”
“Chắc là tự biết nội lực của mình không đủ nên muốn dốc toàn lực để đối phó Không Hạc đi?” Tiết Trường Đông suy đoán.
Xong rồi hai người lại nhìn nhau một cái.
Không Hạc đột nhiên nở nụ cười: “Tiểu Qủy, dũng khí có thừa, thiên phú cũng tốt, có điều thật đáng tiếc, nếu như Thiên Tôn có thể dạy ngươi thêm mấy năm nữa thì tốt rồi, hôm nay đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!”
Hắn vừa mới nói xong, mọi người lại thấy hắn đem quyền trượng đã bị đao của Bạch Ngọc Đường đánh thủng một cái lỗ ném sang một bên.
“Không cần binh khí sao?” Lam Hồ Ly kinh ngạc.
“Binh khí mạnh nhất của Không Hạc không phải là quyền trượng mà chính là Không Hạc Chưởng của hắn.” Ân Hậu thấp giọng nói: “Không Hạc Chưởng rất giống với Cách Không Chưởng, đều là cách không lại vô hình, cho dù Bạch Ngọc Đường có thể phá giải được thuật ẩn độn của hắn thì cũng không thể tránh được, hơn nữa, Không Hạc Chưởng…”
“Hai loại này còn có thêm một chỗ khác biệt nữa.” Lam Hồ Ly nhíu mày: “Chính là không thấy chưởng mà cũng không thấy người.”
“Đúng vậy, nhưng nếu như không thấy người thì lại có chút khó khăn….”
“Bởi vì trời mưa to đúng không a?” Lam Hồ Ly vỗ tay một cái: “Khó trách sao Bạch Ngọc Đường lại nói hôm nay là cơ hội tốt nhất để đánh bại Không Hạc, ẩn độn thuật đã phá được, vậy chỉ còn lại Không Hạc Chưởng mà thôi.”
“Không đơn giản như vậy…” Ân Hậu nhíu mày.
Ân Hậu vừa mới nói xong, chỉ thấy Không Hạc đột nhiên lóe một cái…. Biến mất dạng.
“Vẫn còn dùng chiêu này sao?” Tử Ảnh nhíu mày: “Không phải đã phá được rồi sao, giờ gió lại lớn như vậy, đến ta còn có thể biết được người đang ở đâu nữa mà …”
“Không đúng.” Triệu Phổ hơi cau mày: “Khác với lúc gió nhẹ.”
Triển Chiêu cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
…
Khác với suy nghĩ của mọi người, ẩn độn thuật của Không Hạc trong mưa gió không chỉ tạo ra một nhân ảnh, mà tạo ra rất nhiều cái.
“Oa!” Tiểu Tứ Tử kinh hãi.
Giả Ảnh hiểu được: “Ẩn độn thuật của Không Hạc chính là hư ảnh, vì thân hình của hắn là thật cho nên mới có tạo ra ảnh ảo. Gió vô hình nên có thể lợi dụng, nhưng mưa lại hữu hình. Có điều, khi ẩn độn thuật của Không Hạc kết hợp với mưa, uy lực không những không giảm chút nào mà còn tăng lên gấp bội nữa.”
Tử Ảnh lo lắng: “Vậy chẳng phải Bạch Ngọc Đường đã tính sai rồi sao?”
Giả Ảnh nhíu mày không nói, lúc này mọi người đều nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường. Còn Bạch Ngọc Đường vẫn đứng yên trong mưa to gió lớn, nước mưa đã dội ướt đẫm mái tóc đen dài cùng bạch y của Hắn. Vẫn cái vẻ mặt vạn năm băng sơn như vậy, lúc này Hắn nhìn chằm chằm màn mưa trên đất mà ngẩn người.
Triệu Phổ nhịn không được, nhíu mày hỏi Triển Chiêu: “Hắn định làm gì?”
Triển Chiêu cũng hoài nghi mà nhìn Bạch Ngọc Đường, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Y…. Chắc không phải?
Chính lúc mọi người đang nghi hoặc, đột nhiên lại nghe thấy một thanh âm rát tai truyền đến…. Thanh âm này rất kỳ quái, giống như tiếng chim hạc giữa trời. Nhưng mà hai con bạch hạc kia vẫn đứng yên dưới tàng cây bên núi đá rỉa lông, hoàn toàn không cất tiếng kêu nào.
“Đến.” Triển Chiêu căng thẳng, đây chính là đặc trưng của Không Hạc Chưởng, tuy rằng Không Hạc Chưởng vốn vô tung, vô ảnh, vô hình, vô thể, mang theo nội lực hỗn độn kinh người, nhưng lại có thanh âm. Chính vì âm thanh này nghe giống tiếng chim hạc kêu giữa trời cho nên mới được đặt tên như vậy.
Lúc này mưa cũng cực lớn, nước mưa bị nội kình quét đến nên bắn tung tóe khắp nơi, hoàn toàn bị nội kình ảnh hưởng….
“Cẩn thận!” Triển Chiêu hoảng hốt, thị lực của Y kinh người, có thể nhìn ra được chính lúc nội lực hỗn độn kinh người ấy, trong màn mưa trắng xóa có một bóng người đột ngột xuất hiện sau lưng Bạch Ngọc Đường. Không Hạc đột nhiên hiện thân phía sau Bạch Ngọc Đường, ngoan độc đánh một chưởng lên đỉnh đầu Hắn.
Chính lúc thanh âm cực nhỏ của Triển Chiêu thoát ra, Cự Khuyết đã sắp rời khỏi vỏ, lại nhìn thấy Bạch Ngọc Đường vốn đang đưa lưng về phía Không Hạc bỗng nhiên hơi nghiêng mặt….
Lúc này mưa quá lớn, mái tóc ướt đẫm của Hắn gần như che đi cả gương mặt, chỉ lộ ra cái mũi thẳng cao cùng cái cằm cực đẹp… cùng với, nụ cười nhàn nhạt nhướng lên bên khóe miệng.
Triển Chiêu giật mình – Bạch Ngọc Đường đang chờ chiêu này sao? Mấy chữ “Phải rơi vào tử địa sau đó mới có thể hồi sinh lại được.” lúc này đột nhiên lại hiện ra. Triển Chiêu hơi há to miệng, Triệu Phổ cũng nhịn không được thần khen: “Thì ra đã sắp đặt sẵn rồi!”
Không Hạc cười nhạt: “Tiểu tử, thực sự có can đảm a, không biết trời cao đất rộng.”
Bạch Ngọc Đường trả lại hắn một câu: “Ngươi có cao bằng sư phụ ta sao?”
Không Hạc sửng sốt, buồn cười: “Lấy sư phụ ngươi ra uy hiếp ta, hắn cũng không có ở đây.”
“Nói lời vô nghĩa.” Bạch Ngọc Đường lại bồi thêm cho hắn câu nữa: “Hắn ở đây ngươi lại dám tới sao?”
“Hôm nay ta sẽ giúp hắn dạy dỗ lại đồ đệ.” Hai hàng lông mày của Không Hạc cũng nhíu chặt lại, thân hình bỗng nhoáng lên một cái, phiêu động theo gió…
“Vèo” một tiếng, đã không thấy bóng người đâu.
Tiểu Tứ Tử dụi mắt, ôm Tử Ảnh lắc lắc: “Nha, không thấy người đâu nha.”
Tử Ảnh cũng cảm thấy tay mình cũng toát cả mồ hôi rồi, nội lực lão nhân này kinh người.
Lúc này trong tiếng cuồng phong gào thét, Bạch Ngọc Đường đứng trong gió vẫn không hề nhúc nhích, sợi tóc cũng nhẹ nhẹ theo gió bay lên, đột nhiên một vài sợi tóc lại đổi hướng, Hắn liền lóe thân sang một bên, ngay sau đó liền hoành đao đánh sang, chợt nghe được một tiếng “keng” thật mạnh, chính là tiếng kim loại va vào nhau.
Trong gió, vốn dĩ cũng không thể nhìn thấy thân ảnh của Không Hạc, thế nhưng mỗi lần Bạch Ngọc Đường di chuyển vị trí đều có thể thành công ngăn chặn quyền trượng của hắn đánh đến.
Khóe miệng Triệu Phổ hơi nhếch lên: “Nói đến thông minh, Bạch Ngọc Đường đúng là người thông minh nhất…”
Còn đang nói chuyện, hắn đột nhiên lại chú ý đến biểu tình của Triển Chiêu.
Lúc này Triển Chiêu có chút kỳ quái, vẻ mặt Y rất đặc biệt, nói là Y khẩn trương đi? Nhưng lại hình như không phải, mà là thực an tĩnh.
Triệu Phổ sờ cằm – Tuy thời gian hắn cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quen biết tương đương nhau, thế nhưng hiển nhiên là người giang hồ bọn họ càng hợp nhau hơn một chút. Cái tính cách dở sống dở chết của Bạch Ngọc Đường vậy mà cũng có thể ngẫu nhiên tán chuyện với Triển Chiêu đôi câu, hay thỉnh thoảng cùng Triển Chiêu hồ nháo đôi chút, thậm chí còn nói đùa mấy câu nữa, này không thể không nói là bọn họ cực kỳ hợp a.
Nơi này, những người khác thì không nói, nhưng với ba cao thủ bọn họ đều biết được, nội lực của Bạch Ngọc Đường đích xác là thấp hơn Không Hạc rất nhiều, mà trận chiến lần có thể nói là do tính cách của Bạch Ngọc Đường, cũng có thể là để bảo tồn thanh danh cho Thiên Tôn mà Bạch Ngọc Đường nhất định sống chết cũng phải đánh, tính nguy hiểm lại rất cao.
Bạch Ngọc Đường lợi dụng thời tiết, mượn lực mưa gió để đánh bại ẩn độn thuật của Không Hạc, nhưng thành bại cũng chỉ có một nửa mà thôi, vậy mà Triển Chiêu không hề vui vẻ, cũng không có lo lắng, chỉ an tĩnh đứng đó…. Trong thần sắc của Y lại có mang theo một tia nghi hoặc, càng khiến Triệu Phổ không cách nào đọc được loại phản ứng này là gì, càng không thể nhìn ra rốt cuộc là Y đang nghĩ cái gì.
Xa xa, trên đỉnh sơn môn, Lam Hồ Ly chống cằm xem Bạch Ngọc Đường cùng Không Hạc thế lực ngang ngửa mà giao chiến cùng nhau, cũng nhịn không được tán thưởng: “Ai nha, tiểu tử này thật đúng là rất giỏi.”
Nàng vừa nói một câu này, nhưng lại không thấy Ân Hậu phản ứng lại.
Lam Hồ Ly ngẩng mặt nhìn xem.
Chỉ thấy Ân Hậu đang đứng trên đỉnh một góc sơn môn, thần sắc bình tĩnh dị thường, nhìn trận ác chiến xa xa, đuôi hàng lông mày hơi nhướng lên một chút, hình như lóe lên một tia cười khổ.
“Cung chủ?” Lam Hồ Ly không quá hiểu được biểu tình này của Ân Hậu có nghĩa là gì.
Ân Hậu chỉ đành thở dài một hơi: “Thiên Tôn chỉ nhận một mình hắn, là có lý do.”
“Đúng a, hắn đích xác là có thiên phú rất cao, không kém Tiểu chủ nhân chút nào.” Lam Hồ Ly gật đầu.
Ân Hậu lắc đầu: “Thiên phú thì vẫn có thể còn có những người khác cao hơn, nhưng hắn thì khác, ngay cả từ trong xương cốt, Bạch Ngọc Đường cũng giống Thiên Tôn.”
“Trong xương cốt cái gì?” Lam Hồ Ly nghe không hiểu.
Ân Hậu trầm mặc một lát, mở miệng: “Là cô đơn.”
…
Lam Hồ Ly phồng mặt mà phát ngốc: “Cô đơn sao? Thiên Tôn rất cô đơn sao? Tại sao không giống người, nhặt thêm thật nhiều người đến ở cùng cho náo nhiệt?”
Ân Hậu cười rộ lên, không nói.
“ Phái Thiên Sơn cũng có nhiều người như vậy rồi, hẳn là đủ náo nhiệt đi, tại sao hắn nhất định cứ phải ở trên đỉnh Thiên Sơn đến một con chim cũng không có cho nó cô đơn a!” Lam hồ Ly lắc đầu.
“Không phải cứ có người ở bên cạnh thì sẽ hết cô đơn.” Ân Hậu khoanh tay mỉm cười: “Ta năm tuổi biết hắn, hơn một trăm năm sau, hắn vẫn chỉ có một mình.”
“Oa…” Lam Hồ Ly nhíu mày: “Vậy Bạch Ngọc Đường rất giống hắn, như vậy chẳng phải sẽ cô độc sống suốt quãng đời còn lại sao? Đáng tiếc cho một đứa bé đẹp đến như vậy a.”
“Cái này thì cũng không hẳn.” Ân Hậu chắp tay sau lưng mà nhìn nhìn Triển Chiêu đang lẳng lặng đứng yên quan chiến rất chuyên chú, nói: “Có người hiểu sẽ không còn cô đơn nữa.”
Lam Hồ Ly nhìn trời: “Nhưng mà có hiểu hay không cũng không thể đánh bại Không Hạc ngay được.” Nói xong lại ngẩng mặt nhìn mây đen dày đặc phía trên: “Tiếp theo phải làm thế nào đây?”
Sau mấy lần đối chiến, Không Hạc đều không chiếm được thượng phong, hắn cũng có chút tức giận.
Mấy đồ đệ Phái Thiên Sơn cũng trợn mắt há miệng mà nhìn – Bạch Ngọc Đường làm thế nào để phán đoán ra được vị trí của Không Hạc chứ? Không Hạc vừa thấy không thể dễ dàng động thủ, sắc mặt liền lãnh lẽo, thầm nói một tiếng – Thiên Tôn, thật ngại quá, hôm nay, tính mạng của đồ đệ bảo bối này của ngươi, phải mất trong tay ta rồi.
Nghĩ xong, Không Hạc đột nhiên thả người nhảy lên giữa không trung, sau đó thân hình nhoáng lên một cái liền biến mất.
Xung quanh an tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng sấm ầm ầm vang lên bên tai, cùng với tiếng gió thét gào giữa không trung.
Ánh mắt mọi người lúc này đều rơi lên người Bạch Ngọc Đường.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng giữa đất trống, hai mắt nhìn thẳng bỗng nhiên di chuyển, đao vẫn cầm ngang tay, người đột nhiên hơi khom ra trước, vung trường đao chém ra một độ cung vào giữa không trung…
Triển Chiêu hơi chau mày lại, kéo theo động tác của Bạch Ngọc Đường là tiếng vang bén nhọn thoát ra, vô cùng chói tai.
Tiểu Tứ Tử nhanh chóng bịt lỗ tai lại, ở đây có không ít người cũng che lỗ tai mình lại.
Mà tại chỗ đao của Bạch Ngọc Đường vút đến trong không trung, một đường ánh lửa toát ra, bắn sang bốn phía…
Không Hạc rơi xuống mặt đất, nhìn lại quyền trượng trong tay mình, tức giận đến hai hàm răng cũng nghiến ken két, căm tức mà nhìn Bạch Ngọc Đường, hình như có chút không cam lòng: “Qủy tiểu tử, đầu cơ trục lợi, quả nhiên cũng có chút khôn vặt.”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường hơi động một chút, cũng không biết là Hắn nhếch môi hay cười lạnh, nói một câu: “Là ngươi ngu ngốc!”
Âu Dương Thiếu Chinh nhịn không được mà hỏi Triệu Phổ: “Lão nhân này biết ẩn thân sao? Tại sao Bạch Ngọc Đường có thể tìm được hắn ở chỗ nào?”
“Bởi vì gió.” Triệu Phổ hơi mỉm cười.
“Gió?” Âu Dương cũng không quá hiểu.
“Không Hạc am hiểu nhất chính là ẩn thuật, lợi dụng thân pháp cực nhanh của mình cùng thuật che mắt mọi người để thực hiện, cũng cần phải có nội lực đạt đến cảnh giới thượng thừa mới có thể luyện được loại võ công này.” Triển Chiêu ở bên cạnh giải thích: “Khi trời nắng ấm trong xanh, một khi hắn đã sử dụng ẩn thuật thì ngay cả khí tức cũng có thể che giấu, căn bản sẽ không thể biết hắn ở nơi nào, xuất hiện chỗ nào lúc nào, rất khó phòng bị, những lúc đó mà giao thủ cùng hắn, căn bản không thể phát hiện ra thực thể của hắn.”
Âu Dương gật gật đầu: “Ẩn thân lúc gió to…. À!”
Nói tới đây, Âu Dương Thiếu Chinh liền lập tức hiểu được: “Khó trách tại sao lại nói hôm nay lại chính là thiên thời địa lợi nhân hòa!”
Tiểu Tứ Tử nghe không hiểu, liền nghiêng đầu hỏi Tử Ảnh: “Cái gì nha?”
Đại đa số những người có võ công ở đây đều đã hiểu, tuy rằng ẩn độn thuật có thể đem mình che giấu đến vô sắc vô hình vô khí tức, mắt thường không thể nào phát hiện được, nhưng mà ẩn độn thuật cũng không phải thực sự biến mất, chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, mà thủ thuật che mắt thì cũng chỉ là thủ thuật che mắt, không thể làm cho con người ta thực sự vô hình được.
Trong cuồng phong, nếu như không cảm nhận được gió hoặc là gió chuyển hướng là đều có thể đoán được vị trí của đối thủ, cùng thời gian, chiêu thức và hướng tập kích. Tất cả những sự việc này chỉ diễn ra trong nháy mắt, cả phán đoán, cảm thụ cùng tính toán… Chỉ cần nhìn vào năng lực cảm thụ và phán đoán kinh người thôi cũng đủ thấy được Bạch Ngọc Đường có được thiên phú nhường nào rồi.
Nhưng mà mọi người của Phái Thiên Sơn xem cả nửa ngày cũng không hiểu rốt cuộc là Bạch Ngọc Đường dùng chiêu gì, bởi vì quá nhanh… Mà cảm nhận lại chính là những công phu căn bản của Phái Thiên Sơn thường ngày bọn họ vẫn luyện mà thôi.
“Không Hạc không chỉ biết ẩn độn thuật đơn giản như vậy, sở trường của hắn vẫn còn chưa được dùng đâu.” Ân Hậu hình như cũng có chút lau mồ hôi thay cho Bạch Ngọc Đường.
Triệu Phổ còn đang quan chiến, đột nhiên lại thấy trên mặt có giọt nước mưa lạnh băng rơi xuống.
Triển Chiêu ngẩng mặt, nhìn thấy mưa càng rơi càng lớn, cứ như trút thẳng xuống dưới vậy – Thời cơ Bạch Ngọc Đường muốn đã đến rồi, hắn định sử dụng thế nào đây?
Chỉ trong nháy mắt, trời bắt đầu mưa to tầm tã.
Lam Hồ Ly nhanh chóng kéo Ân Hậu đang đứng đỉnh sơn môn đi xuống, trốn vào trong rừng cây, tránh khỏi bị sét đánh.
Mà ở Phái Thiên Sơn có không ít đệ tử hình như cũng đoán được hôm nay trời sẽ mưa, cho nên có mang theo dù.
Bọn Tử Ảnh ảnh chỉ lo che mưa cho Tiểu Tứ Tử thôi, còn những người khác cũng không cần lo, Triển Chiêu cùng Triệu Phổ thì vẫn đứng dưới mưa…. Mưa to như vậy nhưng trên người bọn họ cũng không có ướt, xem ra là cố ý dùng nội lực cản mưa.
Mà Bạch Ngọc Đường đang giằng co với Không Hạc phía trước lại trực tiếp ngâm mình trong mưa.
Hiển nhiên là nội lực Không Hạc rất mạnh mẽ, xung quanh hắn đều rất khô ráo, dường như mưa lớn cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hắn vậy, nhưng mà bên Bạch Ngọc Đường thì…. Y phục cùng tóc Hắn đã bắt đầu ướt rồi.
Triệu Phổ nhìn cảnh này, có chút khó hiểu, hơi nhướng mày nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu lại một tay sờ cằm, hình như cũng chưa có quá hiểu Bạch Ngọc Đường định làm cái gì.
“Cung chủ, Bạch Ngọc Đường bị xối ác a.” Lam Hồ Ly ôm mặt hỏi Ân Hậu: “Ai nha, tuy người ta nói ngắm mỹ nam tử dưới mưa rất đẹp, nhưng mà lấy nội lực của hắn mà nói thì cũng không nhất thiết cần phải chịu ướt mưa đi?”
Ân Hậu khẽ nhíu mày, hình như cũng đang xem xét lại vấn đề này.
Không Hạc cảm thấy trong lòng có gì đó không đúng lắm – Tiểu tử này, đang tính toán cái gì đây?
Tư Mã Không thấp giọng hỏi Tiết Trường Đông: “Tiểu tử này… Vì sao phải dầm mưa?”
“Chắc là tự biết nội lực của mình không đủ nên muốn dốc toàn lực để đối phó Không Hạc đi?” Tiết Trường Đông suy đoán.
Xong rồi hai người lại nhìn nhau một cái.
Không Hạc đột nhiên nở nụ cười: “Tiểu Qủy, dũng khí có thừa, thiên phú cũng tốt, có điều thật đáng tiếc, nếu như Thiên Tôn có thể dạy ngươi thêm mấy năm nữa thì tốt rồi, hôm nay đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!”
Hắn vừa mới nói xong, mọi người lại thấy hắn đem quyền trượng đã bị đao của Bạch Ngọc Đường đánh thủng một cái lỗ ném sang một bên.
“Không cần binh khí sao?” Lam Hồ Ly kinh ngạc.
“Binh khí mạnh nhất của Không Hạc không phải là quyền trượng mà chính là Không Hạc Chưởng của hắn.” Ân Hậu thấp giọng nói: “Không Hạc Chưởng rất giống với Cách Không Chưởng, đều là cách không lại vô hình, cho dù Bạch Ngọc Đường có thể phá giải được thuật ẩn độn của hắn thì cũng không thể tránh được, hơn nữa, Không Hạc Chưởng…”
“Hai loại này còn có thêm một chỗ khác biệt nữa.” Lam Hồ Ly nhíu mày: “Chính là không thấy chưởng mà cũng không thấy người.”
“Đúng vậy, nhưng nếu như không thấy người thì lại có chút khó khăn….”
“Bởi vì trời mưa to đúng không a?” Lam Hồ Ly vỗ tay một cái: “Khó trách sao Bạch Ngọc Đường lại nói hôm nay là cơ hội tốt nhất để đánh bại Không Hạc, ẩn độn thuật đã phá được, vậy chỉ còn lại Không Hạc Chưởng mà thôi.”
“Không đơn giản như vậy…” Ân Hậu nhíu mày.
Ân Hậu vừa mới nói xong, chỉ thấy Không Hạc đột nhiên lóe một cái…. Biến mất dạng.
“Vẫn còn dùng chiêu này sao?” Tử Ảnh nhíu mày: “Không phải đã phá được rồi sao, giờ gió lại lớn như vậy, đến ta còn có thể biết được người đang ở đâu nữa mà …”
“Không đúng.” Triệu Phổ hơi cau mày: “Khác với lúc gió nhẹ.”
Triển Chiêu cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
…
Khác với suy nghĩ của mọi người, ẩn độn thuật của Không Hạc trong mưa gió không chỉ tạo ra một nhân ảnh, mà tạo ra rất nhiều cái.
“Oa!” Tiểu Tứ Tử kinh hãi.
Giả Ảnh hiểu được: “Ẩn độn thuật của Không Hạc chính là hư ảnh, vì thân hình của hắn là thật cho nên mới có tạo ra ảnh ảo. Gió vô hình nên có thể lợi dụng, nhưng mưa lại hữu hình. Có điều, khi ẩn độn thuật của Không Hạc kết hợp với mưa, uy lực không những không giảm chút nào mà còn tăng lên gấp bội nữa.”
Tử Ảnh lo lắng: “Vậy chẳng phải Bạch Ngọc Đường đã tính sai rồi sao?”
Giả Ảnh nhíu mày không nói, lúc này mọi người đều nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường. Còn Bạch Ngọc Đường vẫn đứng yên trong mưa to gió lớn, nước mưa đã dội ướt đẫm mái tóc đen dài cùng bạch y của Hắn. Vẫn cái vẻ mặt vạn năm băng sơn như vậy, lúc này Hắn nhìn chằm chằm màn mưa trên đất mà ngẩn người.
Triệu Phổ nhịn không được, nhíu mày hỏi Triển Chiêu: “Hắn định làm gì?”
Triển Chiêu cũng hoài nghi mà nhìn Bạch Ngọc Đường, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Y…. Chắc không phải?
Chính lúc mọi người đang nghi hoặc, đột nhiên lại nghe thấy một thanh âm rát tai truyền đến…. Thanh âm này rất kỳ quái, giống như tiếng chim hạc giữa trời. Nhưng mà hai con bạch hạc kia vẫn đứng yên dưới tàng cây bên núi đá rỉa lông, hoàn toàn không cất tiếng kêu nào.
“Đến.” Triển Chiêu căng thẳng, đây chính là đặc trưng của Không Hạc Chưởng, tuy rằng Không Hạc Chưởng vốn vô tung, vô ảnh, vô hình, vô thể, mang theo nội lực hỗn độn kinh người, nhưng lại có thanh âm. Chính vì âm thanh này nghe giống tiếng chim hạc kêu giữa trời cho nên mới được đặt tên như vậy.
Lúc này mưa cũng cực lớn, nước mưa bị nội kình quét đến nên bắn tung tóe khắp nơi, hoàn toàn bị nội kình ảnh hưởng….
“Cẩn thận!” Triển Chiêu hoảng hốt, thị lực của Y kinh người, có thể nhìn ra được chính lúc nội lực hỗn độn kinh người ấy, trong màn mưa trắng xóa có một bóng người đột ngột xuất hiện sau lưng Bạch Ngọc Đường. Không Hạc đột nhiên hiện thân phía sau Bạch Ngọc Đường, ngoan độc đánh một chưởng lên đỉnh đầu Hắn.
Chính lúc thanh âm cực nhỏ của Triển Chiêu thoát ra, Cự Khuyết đã sắp rời khỏi vỏ, lại nhìn thấy Bạch Ngọc Đường vốn đang đưa lưng về phía Không Hạc bỗng nhiên hơi nghiêng mặt….
Lúc này mưa quá lớn, mái tóc ướt đẫm của Hắn gần như che đi cả gương mặt, chỉ lộ ra cái mũi thẳng cao cùng cái cằm cực đẹp… cùng với, nụ cười nhàn nhạt nhướng lên bên khóe miệng.
Triển Chiêu giật mình – Bạch Ngọc Đường đang chờ chiêu này sao? Mấy chữ “Phải rơi vào tử địa sau đó mới có thể hồi sinh lại được.” lúc này đột nhiên lại hiện ra. Triển Chiêu hơi há to miệng, Triệu Phổ cũng nhịn không được thần khen: “Thì ra đã sắp đặt sẵn rồi!”
Danh sách chương