Đám người Triển Chiêu vốn muốn vào cung gặp Hô Duyên phu nhân để hỏi chút đầu mối, thuận tiện đến Thư viện Hoàng thành dạo một vòng, lại không nghĩ tới giữa đường liền nhảy ra một cái thích khách, lại còn là một thích khách cực kỳ thiếu tâm nhãn, cực kỳ vô dụng mà chọc cho Triển Chiêu xổ mao, vì vậy Triển Chiêu trong cơn tức giận đã đem cả đám bắt lại.

Thật ra nữ nhân này là người đến sau, người muốn bắt cóc Bàng Thái sư chính là mấy người đã ra tay nhưng thất bại đang muốn chạy trốn trên nóc nhà, nhưng cuối cùng vẫn bị đạp xuống dưới.

Mấy người trên nóc nhà kia không có vô dụng, công phu cũng không có tệ lắm, nhưng mà vô dụng hay không vô dụng cũng còn cần phải xem là so sánh với ai, khinh công của Triển Chiêu quá tốt, một chiêu xuất quỷ nhập thần này, nếu như không có trình độ khinh công tương đương Bạch Ngọc Đường, về căn bản đều không có cách nào đối phó hắn. Ngay cả Khôi Khống còn bị hắn vờn qua vờn lại, nói chi là mấy cái người này.

Mọi người mang theo hắc y nhân đến biệt viện trước.

Trong biệt viện, Hô Duyên phu nhân đang xoa bụng cho Bàng Thái sư, Bàng Dục thì ở bên cạnh quạt gió cho hắn.

Triệu Trinh, Bát Vương gia cùng Bao Đại Nhân đều ở đó.

Bát Vương gia cùng Bao Đại Nhân vừa mới bàn xong việc, chuẩn bị ai về phủ nấy thì lại nghe thấy có người hô bắt thích khách.

Triệu Trinh sợ Bàng phi lo lắng cho nên không cho người tiết lộ tin tức ra ngoài, bản thân mình thì chạy tới xem tình huống của Bàng Thái sư, nhìn qua bộ dáng hắn thì có vẻ là không có bị thương.

Vừa rồi, Bàng Dục lôi kéo Thái sư vào cung, vừa mới bước chân vào trong viện thì có mấy hắc y nhân rơi xuống, một cước đạp bay Bàng Dục, quơ tay túm lấy Thái sư chạy ra ngoài.

Thái sư liền hô cứu mạng, trên bụng liền bị đánh một quyền, nhất thời không thể thốt ra tiếng.

Hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, đám người này rõ ràng hiểu rõ chế độ luân phiên thay ca của thị vệ, hơn nữa còn quen thuộc địa hình, khi bọn chúng kéo Bàng Thái sư chạy ra thì đám thị vệ vẫn còn cách họ đến một đoạn nữa, thật may là Hô Duyên phu nhân lúc này vừa mới đến, một cước đá bay một thích khách, sau đó một tiếng sư tử hống hô lên: “Có thích khách a!”

Một tiếng hống này của Hô Duyên phu nhân chấn động toàn bộ Hoàng cung, chim chóc trên mái lập tức bay tan tác, nóc nhà cũng rung lên, Triệu Trinh đang ngồi uống trà bên cạnh Bàng phi cũng nghe được.

Bàng Phi lúc này còn đang ngủ trưa, cũng từ trong mộng tỉnh lại, mơ mơ màng màng hỏi Triệu Trinh: “Có phải nương thiếp đang kêu không a?”

“Không có a, có phải là nàng nằm mơ không?” Triệu Trinh an ủi Bàng phi đi ngủ tiếp, nhìn Bàng phi mảnh mai yếu đuối lại yêu kiều, sau đó liên tưởng đến vẻ khôi ngô vạm vỡ của mẫu thân nàng, Triệu Trinh không khỏi cảm thấy, không biết huyết thống Bàng gia có vấn đề gì hay không nữa.

Lúc Bát Vương gia cùng Bao Chửng chạy đến nơi, Nam Cung Kỷ cũng đã mang theo thị vệ đuổi đến, chỉ thấy Hô Duyên phu nhân rút lên một cột trụ to dùng để chống mấy cây to, đang lấy một địch ba, Bàng thái sư cùng Bàng Dục lại núp sau lưng nàng, thật chẳng khác gì chim non núp vào cánh mẹ.

Hắc y nhân thấy lỡ mất thời cơ, liền xoay người bỏ chạy.

Nam Cung đuổi kịp lên nóc nhà, lại phát hiện ra ba người này hết sức quen thuộc địa hình, đảo mắt cái đã chạy mất. Nhưng lại trùng hợp như thế, trên nóc nhà cách đó không xa cũng có một hắc y nhân, vì vậy Nam Cung liền dẫn người đuổi theo, tiếp theo chính là màn bắt người của Triển Chiêu.

Bao đại nhân đến vỗ vỗ vai của Bàng Cát, hỏi: “Lão Bàng, ai muốn bắt ngươi?”

Bàng Cát vuốt bụng, vừa rồi ăn bánh bao cùng mì xào của Khai Phong phủ, một quyền này đã đánh cho dạ dày hắn điên đảo, quả nhiên không thể chiếm một chút tiện nghi nào của Khai Phong phủ được a.

Công Tôn đi qua bắt mạch cho Thái sư, Tiểu Tứ Tử đau lòng mà xoa bụng cho hắn.

Thái sư thấy Tiểu Tứ Tử vuốt cái bụng mập mạp của hắn, lại còn ngửa mặt lên mà hỏi hắn: “Tiểu Bàn Tử, còn đâu không nha?”

Thái sư lắc lắc đầu như một cái trống, lại nghĩ tới, hẳn là chẳng cần đến mấy năm, hắn sẽ có một ngoại tôn nữ lớn như vậy, cũng xoa bụng hắn mà hỏi: “Ngoại công, đau không…”

Thái sư càng nghĩ càng ấm áp, đau gì cũng không còn nhớ được nữa.

Triệu Trinh hăng hái sai người mang mấy thích khách kia dẫn tới, hắn muốn hỏi cung. Đã lâu rồi Hoàng cung không có thích khách, lần này hắn may mắn được đụng phải một lần, nhất định phải đối đãi cẩn thận mới được.

Chỉ trong chốc lát, bốn thích khách đã được dẫn lên, bị bọn thị vệ ép quỳ xuống trước mặt Triệu Trinh.

Nam Cung Kỷ lần lượt lột xuống khăn che mặt của bọn họ, những người tới này gồm một nữ ba nam, cô nương này dáng vẻ chỉ hơn mười tuổi.

Triệu Trinh nhìn chằm chằm ba nam nhân đang cúi mặt kia hồi lâu, nhịn không được nói: “Cái này thật mới mẻ a!”

Tất cả mọi người đều nhìn Triệu Trinh.

Bàng Cát híp mắt nhìn liếc một cái, nhảy dựng lên: “Trưởng Tốn Quý? Ngươi ăn gan hùm sao? Bắt ta làm gì?”

Bát Vương gia cũng không hiểu được: “Trưởng Tốn đại nhân, vì sao ngươi lại …”

Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi Triển Chiêu: “Người nào a?”

Triển Chiêu xoay đầu lại nhìn lão đầu kia, cũng có chút kinh ngạc, hắn không chỉ biết lão đầu này mà ngay cả hai người trẻ tuổi kia cũng biết, chỉ có cô nương kia là chưa từng thấy qua.

“Trưởng Tốn Quý vốn là một thống lĩnh cấm quân, bây giờ là người thao luyện cấm quân, phụ trách huấn luyện những thị vệ mới. Thanh niên bên trái là nhi tử của hắn, hình như gọi là Trưởng Tốn Phi Vân, hiện đang nhậm chức trong thị vệ doanh, chức quan cụ thể là gì ta quên mất rồi, hình như cũng hàm tứ phẩm. Người bên phải là cháu trai trưởng của Trưởng Tốn Quý, tên gọi Trưởng Tốn Mậu, nhậm chức tại Văn bộ, cô nương kia hình như là khuê nữ của hắn.” Triển Chiêu giới thiệu xong cho Bạch Ngọc Đường, không quên bổ sung một câu: “Khó trách sao lại quen thuộc địa hình trong cung đến vậy, nhưng mà Trưởng Tốn Quý là một người rất tận chức trách a, sao lại có thể làm loại chuyện này chứ?”

Bao đại nhân suy nghĩ một chút, hỏi: “Trưởng Tốn đại nhân, có phải là ngươi biết tên Mập Mạp này làm chuyện độc ác tày trời gì nhưng lại không cách nào tố giác cho nên mới muốn tự mình động thủ ….”

Bao đại nhân còn chưa dứt lời, Bàng thái sư đã giận đến độ trực tiếp nhảy qua đạp hắn.

Công Tôn vội vàng kéo Bàng thái sư ngồi xuống, châm ngân châm vào trán hắn, bảo hắn không được kích động! Tiểu Tứ Tử thì xoa bụng cho Thái sư, Bao Bao luôn khi dễ hắn nha!

Bao đại nhân đương nhiên cũng chỉ chọc Bàng thái sư mà thôi, có ý muốn chờ Trưởng Tốn Quý giải thích một chút, xem hắn đến tột cùng vì sao lại phải mạo hiểm mà làm loại chuyện hoang đường này.

Trưởng Tốn Quý cúi đầu không nói.

Thật ra thì hôm nay nếu như tra xét ra, quả thật nếu như không có Hô Duyên phu nhân đúng lúc xuất hiện, nói không chừng thật sự đã thành công, Trưởng Tốn Quý hiểu rất rõ tình huống trong cung.

Triệu Trinh tìm một băng ghế ngồi xuống, cũng chuẩn bị lắng nghe lý do một chút.

Thấy lão đầu hình như do dự, Triệu Trinh lại nhìn Bao Chửng một lát, Bao Chửng lại nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cuối cùng lại nháy mắt với Âu Dương Thiếu Chinh.

Âu Dương thiêu mi một cái: “Lão đầu, không nói ta làm thịt khuê nữ của ngươi trước.”

Trưởng Tốn Phi Yến lúc này mới biết mình mắt mù rồi mới chạy đến bắt cóc Triển Chiêu, cái này cũng khó trách được nàng, bình thường đều là một khuê nữ được nuôi trong nhà, mặc dù tính cách có chút hoang dã thế nhưng cũng chưa có cơ hội nhìn qua chuyện lớn nào. Thấy Âu Dương Thiếu Chinh nói muốn làm thịt nàng, liền bị doạ sợ đến độ ngay lập tức nhìn phụ thân cùng huynh trưởng.

Huynh trưởng nàng cũng thật bất đắc dĩ mà nhìn nàng, nha đầu này ngày thường quá được cưng chiều cho nên đều không biết nặng nhẹ, hôm nay nếu như không phải vì nàng thì làm gì có chuyện toàn gia bị bắt hết chứ.

Trưởng Tốn Quý thở dài, thành thật khai báo nguyên nhân muốn bắt cóc Bàng thái sư.

Gia tộc của Trưởng Tốn Quý vốn đều là những thanh quan tận tâm, rất yên ổn, nhưng mà trước đâu không lâu, tôn tử của hắn, cũng chính là ấu tử mới có 3 tuổi của Trưởng Tốn Phi Vân bị người ta bắt cóc. Tặc phỉ phái người đưa đến một phong thư cùng một chiếc giày của tôn tử hắn, nói nếu như hắn muốn tôn tử mình bình an trở về, phải trói Bàng thái sư đến đổi.

Bàng Cát cau mày: “Tại sao ngươi lại không báo quan?”

Trưởng Tốn Quý phủ phục xuống đất xin chịu tội.

Trưởng Tốn Phi Vân giải thích nói: “Không liên quan đến chuyện của phụ thân ta, đều là chủ ý của ta! Những tên tặc phỉ kia đều nói nếu như trong vòng ba ngày mà không thể trói Bàng thái sư đem đến đổi, liền chặt một tay của nhi tử ta, nếu còn chậm thêm một ngày liền chặt một cái chân … Ta đọc thư xong mà tâm đau như dao cắt, hơn nữa, ta lại cảm thấy ….”

“Cảm thấy cái gì?” Thái sư bĩu môi.

“Cảm thấy được ngươi là một tên tham quan, bắt ngươi đi đổi cũng đúng.” Bao đại nhân liền giúp Trưởng Tốn Phi Vân nói. Cái này khiến Bàng thái sư giận đến thở không nổi.

“Vậy hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi?” Triệu Trinh hỏi.

“Đã là ngày thứ ba.” Trưởng Tốn Qúy bất đắc dĩ nói: “Hai ngày trước chúng ta đều quan sát Thái sư, phát hiện mấy ngày nay hắn đều ở trong cung, thỉnh thoảng mới tới biệt viện, thủ vệ ở biệt viện thỉnh thoảng sẽ chừa ra một khoảng trống không có người tuần tra, cho nên chuẩn bị nhân cơ hội này trói lại Thái sư …”

Thái sư đen mặt ở một bên suyễn khí.

Trưởng Tốn Qúy nói, thật ra thì bọn họ định đợi lúc trao đổi con tin sẽ ra tay cứu tiểu hài nhi đồng thời cứu luôn cả Bàng Thái sư nữa …

Mặt Thái sư xị xuống chẳng khác nào một chiếc bánh bao thiu, tâm nói ——– Cứu ta mới lạ!

Bao Chửng suy nghĩ một chút, nói với Triệu Trinh: “Hoàng Thượng, tuy rằng chuyện này Trưởng Tốn đại nhân làm thật hoang đường, nhưng mà trẻ nhỏ vô tội vẫn cần được cứu.”

Triệu Trinh gật đầu một cái.

Bát Vương gia cũng nói: “Nếu thật sự có người muốn bắt cóc Thái sư, lần này không thành công nhất định sẽ còn có lần sau, càng khó lòng phòng bị, cần phải làm rõ ràng mục đích của kẻ bắt cóc.”

“Không bằng tương kế tựu kế đi?” Triển Chiêu đề nghị.

Bao Chửng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tương kế tựu kế cái gì nha?” Bàng thái sư trợn tròn hai mắt.

Triển Chiêu chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ Trưởng Tốn Phi Vân, nói: “Ta giả trang thành hắn, mang theo Thái sư đi gặp những người đó, sau đó nói người nhà đã bị bắt lại, chỉ còn mình ta mang theo Thái sư trốn thoát, muốn bọn họ giao ra nhi tử, nếu không ta liền giết Thái sư!”

“Ân.” Bao Chửng vừa lòng gật đầu: “Triển hộ vệ nghĩ thật chu đáo!”

Bàng Cát bĩu môi ——– Thế này mà còn chu đáo a, Lão Bao này là muốn hại ta …

“Cái này —– Có an toàn không?” Bàng Dục có chút lo lắng, hỏi Bao Chửng: “Hay là tìm một người có võ công tốt giả thành phụ thân ta?”

Thái sư nhất mực gật đầu, tâm nói, vẫn là nhi tử thương ta a!

“Muốn tìm người thế thân cho cha ngươi sao …” Bao Chửng hỏi Nam Cung Kỷ: “Trong Hoàng cung có thị vệ nào nặng hai trăm cân không? Bụng cũng phải lớn như vậy nữa.”

Khoé miệng mọi người cũng theo bản năng mà giật giật.

Nam Cung Kỷ tâm nói, nếu có thị vệ nào béo như Thái sư, ta liền trực tiếp làm thịt hắn!

Thấy Nam Cung lắc đầu, Bàng thái sư liền nhìn hai bên một chút, nói: “Bằng không dịch dung…”

“Thời gian rất gấp a Thái sư.” Triệu Phổ nhắc nhở hắn, vẻ mặt đúng là chỉ sợ thiên hạ không đại loạn.

Trưởng Tốn Quý quỳ lạy Thái sư, nói chỉ cần hắn cứu tôn nhi của mình, nguyện lấy mạng đền đáp.

Bàng Cát do dự, hắn cũng biết chuyện này không chỉ vì cứu tôn nhi của Trưởng Tốn mà cũng là muốn tốt cho mình, khó khăn lắm mới có chút đầu mối, nếu như lần này bỏ qua, lần sau bên cạnh mình không có ai có công phu tốt giúp đỡ, cũng không có bọn Triển Chiêu, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị bắt đi a!

Triệu Phổ thiêu mi với Thái sư một cái: “Yên tâm, ta phái ảnh vệ âm thầm đi theo, sẽ không có việc gì.”

Bàng Cát lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường cũng nhướng mi, ý là hắn cũng sẽ đi theo.

Thái sư lại nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hầu, Bao Chửng liền vỗ vai hắn một cái: “Ngươi cứ yên tâm đi, có nhiều cao thủ như vậy, ai có thể làm tổn thương ngươi chứ?”

Thái sư gãi gãi đầu, Hô Duyên phu nhân phía sau cũng khuyên hắn thử một lần.

Thái sư thở dài gật đầu, nói: “Được, ta đi!”

Tất cả mọi người cũng muốn đi theo, thế nhưng Công Tôn còn giữ lại chút tâm đề phòng, cảm thấy không nhất thiết phải tất cả mọi người cùng đi, ngộ nhỡ là kế điệu hổ ly sơn thì sao đây? Ý này lại rất hợp với Triệu Phổ, bên Thái sư đã có Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường lại có cả Thiên Tôn và mấy ảnh vệ, như vậy là đủ rồi. Triệu Phổ cùng Ân Hầu ở lại, thuận tiện cũng hỏi Hô Duyên phu nhân một chút chuyện liên quan đến Hoả phụng

Mọi người chia nhau làm việc, Triển Chiêu đổi sang một thân hắc y, hỏi rõ phương thức liên lạc của Trưởng Tốn Quý cùng đối phương, sau đó liền mang theo Thái sư ra ngoài cung, những người khác âm thầm đi theo.

Đám người Triển Chiêu đi rồi, Triệu Trinh thấy mọi chuyện đã giải quyết xong cũng định rời đi.

Trưởng Tốn Quý nói tất cả đều là lỗi của hắn, nhưng mà Trưởng Tốn Phi Yến vô tội, cầu xin Triệu Trinh giơ cao đánh khẽ với nhi nữ mình.

Triệu Trinh suy nghĩ một chút nói: “Tạm thời giam lại đã, những chuyện khác chờ bọn Triển hộ vệ quay lại hãy tính.”

Vì vậy, mọi người chuẩn bị đem người dẫn xuống, Triệu Trinh nói với Bao Chửng: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, bắt cóc Thái sư là trọng tội, theo lý phải chém đầu, Bao khanh không cần kiêng kỵ, cứ theo lý mà làm.”

Bao Chửng cũng gật đầu nói phải, ngược lại Hô Duyên phu nhân lại tiến đến cầu xin tha thứ: “Hoàng thượng, Trưởng Tốn đại nhân lần này mặc dù có làm ra chuyện hoang đường, nhưng hắn cũng là bị ép nên mới bất đắc dĩ làm vậy, mọi chuyện đều có nguyên nhân, kính mong Hoàng thượng từ bi phạt nhẹ.”

Bao Chửng cau mày, đừng nhìn Hô Duyên phu nhân này dáng người thô kệch, nhưng là bên trong rất tinh tế a. Thực ra thì Hoàng thượng vì muốn trấn an Thái sư cho nên mới nói nghiêm phạt Trưởng Tốn Quý, nhưng nếu như thật sự lại chỉ vì chuyện này mà giết Trưởng Tốn Quý, nếu truyền ra ngoài sẽ có người nói Hoàng Thượng vô tình, hoặc là quá thiên vị Bàng gia, lại đúng lúc Bàng phi chuẩn bị sinh hạ, thời điểm cũng tương đối nhạy cảm, nhưng mà nếu Hoàng thượng ngay từ đầu đã nói phạt nhẹ, cái này cũng không phải là quá khinh thường Thái sư, dù sao hắn cũng là người bị hại.

Nhưng là Hô Duyên phu nhân lại tự mình cầu xin tha thứ, lời này nói ra, cũng giảm bớt cho Thái sư chút tiếng xấu từ trước đến nay.

Triệu Trinh gật đầu một cái, xua tay ý nói —— các ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta không quản, sau đó trở lại thư phòng.

“Ai.” Hô Duyên phu nhân thở dài một tiếng, ngồi xuống uống trà, lại hỏi Bao Chửng: “Bao đại nhân a, là ai muốn bắt Thái sư?”

Bao Chửng lắc đầu một cái, chuyện này hắn cũng cảm thấy kỳ quái, Thái sư mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng mà hình như cũng không có quan trọng như vậy, bắt cóc Bát Vương gia, Triệu Phổ, thậm chí ngay cả mình thì còn có thể hiểu nổi, còn Mập Mạp kia thì bắt làm gì? Nuôi hắn còn phí cả lương thực nữa mà.

“Đúng rồi Vương gia.” Hô Duyên phu nhân lại hỏi Triệu Phổ: “Thái sư nói các ngươi có chuyện gì muốn hỏi ta?”

Triệu Phổ nhìn Trâu Lương, ý là —- Ngươi hỏi đi.

Hô Duyên phu nhân lại nhìn Trâu Lương.

Trâu Lương gật đầu một cái, đơn giản là cứ thế mà vào thẳng vấn đề: “Hoả phụng.”

Hô Duyên phu nhân sửng sốt.

“Phu nhân nói qua rằng Hoả phụng không phải là điềm lành đúng không?” Trâu Lương hỏi: “Có căn cứ gì?”

“Nga…” Hô Duyên phu nhân cười nói: “Chuyện này a, nhắc đến cũng là chuyện của thật nhiều năm trước rồi.”

Tất cả mọi người đều nhẫn nại lắng nghe.

“Năm đó ta chừng năm tuổi.” Hô Duyên phu nhân ôm cái chén nhớ lại: “Lúc đó ta đi theo phụ thân cùng gia gia đến phía bắc, đi qua một nơi gọi là Mạc Thụ thôn.”

Âu Dương biết rất rõ địa lý Tây Bắc, hỏi: “Chính là cái thôn biến mất hơn bốn mươi năm trước sao?”

Hô Duyên phu nhân gật đầu một cái: “Ta chính mắt nhìn thấy nó biến mất.”

Mọi người sửng sốt.

“Ta còn nhớ rõ hôm đó, doanh trại của chúng ta đóng cách Mạc Thụ thôn đó không xa, hôm ấy, sau giờ ngọ trời liền nổi sấm ầm ầm. Thật ra thì người phương Bắc đặc biệt thích trời mưa, gia gia của ta liền ôm ta ra ngoài ngắm mưa rơi. Ta chỉ nhớ mưa càng rơi càng lớn, khi đó ta còn nhỏ, lần đầu tiên thấy được mưa lớn như vậy. Sau đó, gia gia ôm ta lui vào quân trướng, thương lượng với phụ thân ta, không biết những hộ dân bên Mạc Thụ thôn kia có cần người đến hỗ trợ chống nhà hay không, dù sao thì phòng ốc ở đó cũng không có vững chắc. Chính lúc này, ở phía chân trời đột nhiên lại vang lên tiếng sét, sau đó, giữa ban ngày lại có hoả thiêu, thiêu đốt cả một vùng trời. Ánh lửa hình như có màu đỏ rực. Lúc đó ta đứng ở cửa doanh trướng. thấy ở phía chân trời xa xa, ngay trên Mạc Thụ thôn, có xuất hiện một con Hoả phụng.”

“Hoả phụng?” Trâu Lương hỏi: “Chắc chắn là Phượng hoàng?”

Hô Duyên phu nhân gật đầu: “Chắc chắn! Sau khi con phượng hoàng kia xuất hiện, ta lại nghe thấy trong quân có chút loạn, có mấy lão binh còn hô lên, nói cái gì mà ‘điềm dữ Hoả phụng’, bảo mọi người nhanh chân chạy đi. Lúc ấy gia gia thấy doanh trại đại loạn, liền nói mấy lão binh kia nhiễu loạn lòng quân, vi phạm quân quy, chuẩn bị lấy quân pháp trừng trị, nhưng mà mấy lão binh kia lại khẩn cầu gia gia mau chóng rút binh, nếu không có thể toàn quân sẽ bị diệt, Hoả phụng không thể đùa giỡn được đâu!”

Triệu Phổ sờ sờ cằm: “Có chuyện như vậy a …”

Hô Duyên phu nhân gật đầu: “Gia gia ta thấy mấy lão binh kia lấy cả tính mạng mình ra cầu xin, cho nên cũng nghe theo lời khuyên, ra lệnh rời doanh trại ra xa thêm mấy dặm.”

Nói đến đây, Hô Duyên phu nhân thở dài một cái: “Chờ cho đến khi chúng ta vừa mới rút binh ra khỏi Mạc Thụ thôn xong, đột nhiên lại nổi lên một đợt sấm sét nữa. Ta lại nhìn thấy một Hoả long quanh quẩn ở đầu thôn, sau đó nó còn há miệng phun lửa, toàn bộ thôn trang, bao gồm cả quân doanh lúc trước của chúng ta đều chôn trong biển lửa.”

Mọi người đều kinh ngạc —— Giống hệt như những gì Cao Tạ nhìn thấy, nhưng mà Hoả phụng và Hoả long ở đây lại là cùng nhau xuất hiện sao! Mọi người lại không khỏi nghĩ tới trước đó Lâm Dạ Hỏa đã hỏi: “Có nhìn thấy Hoả long không? Hay là cùng nhìn thấy Hoả Long cùng Hoả phụng một lúc?” Chẳng lẽ chuyện này có gì đó liên hệ sao? Hô Duyên phu nhân nói với mọi người: “Sau đó phụ thân ta mang người đến thôn trang kia điều tra, sau đó trở về nói với gia gia ta, bọn họ nghĩ là ta đã ngủ rồi, nhưng thật ra ta đang tỉnh, ta cũng nhớ rất rõ ràng, bọn họ nói, toàn bộ người trong thôn trang đều bị thiêu chết, nhưng mà phòng xá phần lớn lại còn nguyên vẹn, rất tà môn. Gia gia ta hỏi mấy lão binh lúc trước, Hoả phụng rốt cuộc là cái gì.”

Mọi người vội vàng dỏng lỗ tai lắng nghe, đúng vậy! Điềm xấu Hoả phụng đến tột cùng là cái gì?

Hô Duyên phu nhân uống một ngụm trà thanh giọng nói: “Mấy lão binh kia chỉ nói, đây chính là những lời mà tổ thượng nhà họ truyền lại, Hoả phụng chính là vật đại hung nhất, sau khi Hoả phụng xuất hiện, nhất định sẽ kéo theo Hoả long, có thể là ngay lập tức có thể xuất hiện cùng nhau, cũng có thể là ba năm sau mới xuất hiện. Nhưng mà một khi nơi nào xuất hiện Hoả phụng, nơi đó nhất định sẽ bị trời phạt, muốn bảo vệ tính mạng nhất định phải sớm rời đi, đi được càng xa càng tốt!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Lão binh nói là do tổ thượng truyền xuống sao.” Âu Dương sờ sờ cằm: “Đó là chuyện bao lâu trước đó chứ?”

“Ai, nhắc đến chuyện này cũng không phải là có nhiều người biết, có điều ta đã biết cho nên cũng có chút kiêng kỵ, rất sợ nhìn thấy những đồ có thêu hình Hoả phụng.”

Hô Duyên phu nhân nói, sau đó đứng lên: “Các vị còn gì muốn hỏi nữa không? Ta muốn đi nhìn khuê nữ nhà ta một chút, nó tỉnh thường đói bụng.”

Mọi người đều gật đầu ý bảo cũng không còn chuyện gì nữa, Bao Chửng tiễn Hô Duyên phu nhân ra ngoài.

“Các ngươi đoán.” Long Kiều Quảng lấy cánh tay mình đụng Trâu Lương: “Lâm Dạ Hỏa phản ứng lớn như vậy, có phải là khi còn nhỏ hắn cũng gặp qua Hoả phụng không?”

Túc Thanh vẫn trầm mặc không nói, nghe được những lời này, liền cau mày: “Không có nghe qua hắn nhắc đến a.”

“Khi còn nhỏ hắn ở chỗ nào?” Âu Dương hỏi.

Túc Thanh nhún vai một cái: “Hẳn là đi theo cao tăng Vô Sa học công phu đi, còn về phần ở đâu ….” Túc Thanh nhìn Ân Hầu. Vô Sa cũng là thế ngoại cao nhân, có lẽ Ân Hầu cùng Thiên Tôn hiểu rõ hơn.

Lúc này, Ân Hầu đang ôm tay, hình như đang suy nghĩ.

“Ân Ân.” Tiểu Tứ Tử kéo gấu áo Ân Hầu.

Ân Hầu cúi đầu nhìn bé.

“Người có biết Tiểu Lâm Tử khi còn nhỏ ở đâu không a?” Tiểu Tứ Tử hỏi giúp mọi người.

Ân Hầu cau mà, không đáp mà hỏi ngược lại: “Lâm Dạ Hỏa tuổi tác không sai biệt lắm với Chiêu có phải không?”

Mọi người đều gật đầu.

“Ân…” Ân Hầu suy nghĩ một chút: “Có thể ta biết có chuyện gì xảy ra rồi.”

………………….

Trong sân viện Khai Phong phủ, Lâm Dạ Hỏa ngồi trên bệ cửa sổ nhìn trời, mưa đã tạnh, tâm tình hắn cũng tốt hơn một chút.

Lúc này, ngoài viện có người chạy vào.

Lâm Dạ Hỏa ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu Lương đang chắp tay phía sau mà tiến vào, đến đứng bên cạnh hắn, kín đáo đưa cho hắn một cái hộp.

Lâm Dạ Hỏa mở ra nhìn, bên trong có một phần mì xào cùng bánh bao.

Tiêu Lương xoa xoa lỗ mũi: “Ngọ thiện ngươi hẳn là chưa có ăn hẳn hoi đi.” Nói xong liền ngồi chồm hổm xuống chọc con cún con.

Lâm Dạ Hỏa cầm đôi đũa ưu nhã mà gắp mấy miếng mỳ ăn, lại hỏi Tiêu Lương: “Ngươi không đi theo Tiểu Tứ Tử của ngươi sao?”

Tiêu Lương ngẩng mặt lên: “Cận nhi nói tâm tình ngươi không tốt, không cho phép ta chỉ biết lo chơi một mình.”

Lâm Dạ Hỏa liền “phốc” một tiếng, sau đó tiếp tục gặm bánh bao.

Đang gặm, Tiêu Lương lại không quên bổ sung một câu: “Bánh bao chỉ còn lại có một cái, Trâu tướng quân nói để dành cho ngươi.”

Lâm Dạ Hỏa dừng lại một chút, bĩu môi: “Xem như con dã lang kia còn có chút lương tâm…” Vừa nói, lại phát hiện bánh bao của mình thiếu một miếng, không hiểu hỏi: “Sao lại thiếu một miếng?”

“Trâu tướng quân cắn một cái.”

“Khụ khụ.” Lâm Dạ Hỏa bị sặc bánh bao, vội vàng vỗ ngực.

“Người ta còn quan tâm xem ngươi có đói bụng hay không.” Tiêu Lương ngước mặt lên lầm bầm một câu: “Ngươi lại còn hất cho người ta cả một thân là rượu, quỷ hẹp hòi.”

Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn hắn một cái, dùng chiếc đũa chỉ chỉ hắn: “Ngươi đứng về phía bên kia sao?”

Tiêu Lương vỗ ngực một cái, lẽ thẳng khí hùng khẳng định: “Cận nhi bên kia mà!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện