Triển Chiêu nhảy một cái bay xuống thác nước.

Gần đây Khai Phong ít mưa, cho nên màn nước cũng không có dày đăc như mọi khi, chảy róc rách nhẹ nhàng khiến cho người ta có thể nhìn thấy rõ mọi chuyện bên trong sơn động.

Chỉ thấy bên trong sơn động được bài trí giống như một doanh trướng của Nguyên soái, còn rất khí phái nữa.

Bên trong sơn động có bày một trường tháp, trên tháp có một lão tăng ngồi xếp bằng, dáng người vô cùng gầy, bộ dáng chẳng khác gì một cỗ thây khô.

Lúc Triển Chiêu bay đến giữa không trung, lão đầu kia đột nhiên mở mắt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu rơi xuống giữa đầm nước, giữa đầm có một tảng đá nổi lên, Cự Khuyết cầm trong tay vắt ra phía sau, hắn đang quan sát tình hình trong động.

Trong sơn động, cái lão đầu có thể sánh ngang cương thi kia cũng mở một con mắt, quan sát Triển Chiêu.

Diện mục hắn vốn đã hung ác khô cằn cùng quỷ dị, nhìn người khác lại còn chỉ mở có một con mắt, con ngươi lại có màu vàng đậm, tròng mắt xung quanh lại chỉ sâu hơn con ngươi một chút, quỷ dị vô cùng.

Bạch Ngọc Đường đứng ở một chỗ cao ngất đối diện, cau mày, phía sau là Thiên Tôn theo sát.

Ân Hầu rơi xuống một chỗ khác, cách Triển Chiêu gần hơn một chút, hắn rất hiểu rõ Khôi Khống lợi hại thế nào, Triển Chiêu giao thủ với hắn, quả thật cần phải cẩn thận đề phòng.

“Sách, cái này chính là Khôi Khống a” Thiên Tôn sờ cằm quan sát.

“Tại sao hắn lại kỳ quái như vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Nội lực của hắn gấp đôi Triển Chiêu.” Thiên Tôn chậm rãi nói.

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày: “Cao như vậy sao?”

“Đối với một hoạt tử nhân cứng ngắc và không biết đau mà nói, đây chính là trận chiến cuối cùng của hắn.” Thiên Tôn cũng nhíu mày: “Hơn nữa, Khôi Khống lại không có chút sơ hở nào, nếu là ngươi, ngươi sẽ đánh thế nào?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn một chút, nói: “Phần thắng của Triển Chiêu là bao nhiêu?”

“Nếu như theo lý quanh minh chính đại mà nói, một phần cũng không có.” Thiên Tôn ôm cánh tay.

“Nói cách khác.” Bạch Ngọc Đường hai tay cầm đao chắp sau lưng: “Nếu như không dùng đạo lý đánh thì có thể thắng?”

Thiên Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó lại lắc đầu: “Ai nha!”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt hỏi Thiên Tôn: “Không đúng sao?”

“Đúng thì có đúng ….” Thiên Tôn tựa hồ có chút do dự: “Ta cảm thấy Triển Chiêu dáng vẻ rất đàng hoàng thành thật, nếu như đổi lại là ngươi nói không chừng còn có chút hy vọng …..”

Thiên Tôn còn chưa dứt lời, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang nhìn mình chằm chằm.

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái: “Nhìn cái gì?”

Bạch Ngọc Đường độ nhiên đưa tay, đẩy trán Thiên Tôn một cái.

“A…” Khoé miệng Thiên Tôn cũng hít một ngụm khí lạnh, vuốt trán nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường: “Không có lễ phép a ngươi …”

“Sư phụ, người có phải thỉnh thoảng bị ngốc hay không a.” Bạch Ngọc Đường mỉm cười nhìn Thiên Tôn: “Triển Chiêu mà thành thật?”

“Hắn thoạt nhìn thành thật hơn ngươi a, ngoan hơn ngươi nhiều thật nhiều.” Thiên Tôn đưa tay sờ sờ đầu Bạch Ngọc Đường: “Nào có giống ngươi, từ nhỏ đã không ngoan như vậy!”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nhắc nhở Thiên Tôn: “Nếu là so sánh với Triển Chiêu, con mới là người thành thật.”

Thiên Tôn liếc Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cũng liếc hắn một cái: “Mèo thì thành thật chỗ nào?”

Thiên Tôn gãi gãi đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, lại nhìn Triển Chiêu một chút, cũng có chút tò mò. Triển Chiêu thường ngày đều lắc lư qua lại, chưa bao giờ thấy hắn bộc lộ tính cách thật, không biết là giống Lão quỷ kia đến trình độ nào. Nghĩ tới đây, Thiên Tôn liền theo bản năng mà nhìn Ân Hầu một cái.

Lúc này, Triển Chiêu đang chắp tay sau lưng đứng trên cự thạch, quan sát Khôi Khống bên trong, hoàn toàn không giống như đang suy nghĩ kế sách ngoạn nháo gì, chỉ giống như một con mèo hiếu kỳ, đang ngắm nghía một vật thể lạ.

Lúc này, trừ mấy người trong quân doanh của Triệu Phổ phải đi tìm mấy binh lính kia, lực chú ý của mọi người lúc này đều bị Triển Chiêu hấp dẫn hết.

Bàng Dục cùng Bao Duyên ôm một gốc cây đại thụ, ở phía sau Thiên Tôn cùng Bạch Ngọc Đường mà quan sát.

Bao Duyên có vẻ khẩn trương một chút, hắn nhìn Khôi Khống trong sơn động xa xa, kéo ống áo Bàng Dục hỏi: “Bàng giải, lão đầu kia nhìn có vẻ rất lợi hại!”

Bàng Dục nghe thấy Bao Duyên gọi mình là con cua, khoé miệng cũng giật giật: “Sợ cái gì, vạn nhất đánh không lại còn có Thiên Tôn và Ân Hầu ở đây nữa, ngươi không thấy Ân Hầu cũng đã đứng ngay sườn núi sao.”

Khôi Khống đại khái chỉ quan sát Triển Chiêu một cái, sau đó liền ngẩng đầu, nhìn Ân Hầu bên sườn núi.

Hồi lâu, Khôi Khống phát ra một tiếng cười “a a a”, nói: “Qủa nhiên ngươi vẫn còn sống, cũng đúng, ta vẫn còn chưa chết, sao ngươi có thể chết được.”

Ân Hầu không nói gì, chỉ đứng ở xa quan sát Khôi Khống —— Nên nói sao đây, hắn quả nhiên giống như một cái xác sống mà thôi, mọi chuyện cũng đã đến lúc kết thúc rồi.

Tầm mắt của Khôi Không một khắc cũng không dời khỏi người Ân Hầu, cơ bản có thể nói là hắn hoàn toàn không thấy Triển Chiêu.

Mí mắt Triển Chiêu hơi giật giật.

Bạch Ngọc Đường liền thiêu mi một cái: “Tức giận rồi.”

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, mờ mịt mà nhìn Bạch Ngọc Đường: “Cái gì?”

“Con Mèo kia.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói: “Tức giận.”

Bao Duyên cùng Bàng Dục ở phía sau nhìn nhau một cái —– Cái này cũng có thể nhìn ra sao? “Ở nơi này nhìn rất rõ a.”

Đám người Bàng Dục quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang lôi kéo tay của Công Tôn từ trên sườn núi đi xuống.

“Cứu sống sao?” Bao Duyên hỏi Công Tôn.

Công Tôn gật đầu một cái: “Phương Vũ không chết, thế nhưng một tay không giữ được, Phương Tuấn đã được giải độc, có tỉnh lại được hay không còn phải xem tạo hoá của hắn, Phương Phách không thể cứu, ta chỉ có thể bảo vệ cho hắn một hơi tàn, để hắn đem mọi chuyện giao phó lại cho nhi tử của mình thôi.”

“Những binh lính kia thì sao?” Bàng Dục hỏi.

“Năm vạn người đã tìm được, bị nhốt dưới sơn cốc a, cầu đi xuống dưới đã bị phá huỷ, bọn Triệu Phổ còn đang nghĩ cách đem người cứu lên.”

Bao Duyên cau mày: “Lại đem nhiều người như vậy giam dưới vách đá, một khi nhiễu loạn, có thể sẽ bị ngã chết.”

“Phương Văn ở cùng chỗ với quân binh, vẫn chưa tìm thấy Phương Tài.” Công Tôn than thở: “Có thể hắn đang ở trong sơn động.”

“Phải làm thế nào mới có thể giống được như ngươi …”

Lúc này, chỉ thấy có thanh âm của Khôi Khống truyền đến, thanh âm yếu ớt, già nua, tựa hồ đang hỏi Ân Hầu: “Tại sao ngươi lại không già? Tại sao ngươi chẳng cần luyện tập cũng có thể trở thành vô địch? Tại sao ngươi có thể một tay che cả bầu trời nhưng lại dễ dàng buông tay hết thảy? Ngươi có biết hay không, thứ mà ngươi coi như rác rưởi bỏ đi, lại là thứ mà người khác cả đời đều theo đuổi?!”

Theo từng lời thoát ra khỏi miệng Khôi Khống, màn nước hai bên cũng bắt đầu tán loạn ….. thác nước kia vốn chảy yên bình, đột nhiên lại cong lên như một long ngân mà phi thẳng về phía Ân Hầu.

“Oa!” Bàng Dục cùng một đám người cũng cảm thấy một trận cuồng phong đánh tới, vội vàng ôm lấy cánh tay cản lại gió.

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày ——- Nội lực thật mạnh.

Ân Hầu đứng bất động tại chỗ, chính lúc màn nước kia hội tụ giữa không trung, chỉ thấy một đạo bạch quang loé qua, Cự Khuyết của Triển Chiêu ra khỏi vỏ, cắt ngang giữa màn nước một cái, màn nước vốn chẳng thể nào ngăn cản kia đột nhiên đông cứng, vỡ tan.

Thiên Tôn thiêu mi một cái, sờ cằm: “Nga…..”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, cũng không có nói gì, tiếp tục nhìn tình hình Triển Chiêu bên này.

Lúc này, Khôi Khống đã đứng dưới màn nước, thế nhưng nước cũng không có rơi xuống, từ khi màn nước bị Triển Chiêu đánh tan thì nước cũng không có chảy xuống nữa. Nhìn kỹ, thì ra đã bị đông lại.

Thác nước đang chảy xuôi yên bình, nháy mắt cái đã đóng thành cột băng, dáng vẻ còn hết sức quỷ dị. Nước chảy phía sau cuồn cuộn đổ đến lại bị cản lại, chảy xuống hai bên vách núi, tiếng thác nước vốn ồn ào cũng biến mất, bốn phía nháy mắt liền yên tĩnh lại.

Sau một thoáng yên lặng liền vang lên một loạt tiếng động của mảnh băng vụn rơi thẳng xuống đầm nước xung quanh nơi Triển Chiêu đang đứng, gợi lên vô số bọt nước.

Khôi Khống đứng ở trong sơn động, trong tay cầm một thanh kiếm thật dài, tầm mắt cuối cùng cũng dời khỏi Ân Hầu, cau mày nhìn Triển Chiêu đứng trên một tảng đá ở chân núi.

Không có màn nước ngăn trở, mọi người lúc này cũng thấy rõ ràng, trong sơn động chỉ thấy có mấy cỗ tử thi, tất cả đều nằm ở dưới chân Khôi Khống, từ vết máu tươi mà thấy được, là vừa mới bị giết không bao lâu.

Trong số tử thi ấy có một người mặc một thân nhuyễn giáp nhìn rất quen mắt.

Tất cả mọi người đều nhịn không được mà cau mày, là Phương Tài ……. Cái bất công ở đời là người ta hoặc là cam chịu hoặc là sẽ phá huỷ đi? Khôi Khống nếu như đã muốn làm Quỷ tướng, đương nhiên lần này sẽ đem toàn bộ thủ hạ đều giết chết, có lẽ đại khái những người này cũng là người giúp hắn làm diện cụ nhân ….

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng quét mắt nhìn qua Khôi Khống một cái ——– Đúng như Thiên Tôn nói, không có sơ hở!

Thiên Tôn lúc này khá cảm thấy hứng thú mà nhìn Triển Chiêu ——– Nó chuẩn bị làm cái gì đây? Muốn giết chết Khôi Khống, trừ phi có công phu hoặc nội lực mạnh hơn hắn, trực tiếp chế trụ hắn, tốt nhất là đánh nát thân thể hắn, nếu không, căn bản không có cách nào hạ thủ, hoặc là nói ………. Triển Chiêu chuẩn bị dùng hoả công đánh lén? Đây thật ra là phương pháp tốt nhất, nhưng mà đánh sẽ không đẹp mắt chút nào, lấy tính cách của Triển Chiêu nhất định sẽ quang minh chính đại mà thắng, nếu không Ân Hầu cũng sẽ không vui.

Khôi Khống nhìn Triển Chiêu một hồi: “Ngươi là ai?”

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, đưa tay, ngón cái nhẹ nhàng chỉ Ân Hầu đang đứng trên sườn núi sau lưng, hơi đắc ý mà nói với Khôi Khống: “Ta là người quan trọng nhất của hắn!”

Triển Chiêu vừa nói xong, mọi người vây xem cũng đều nhìn trời mà suy nghĩ —— Nói đến một trình độ nào đó, này cũng đích xác là nói thật.

Ân Hầu thì cười híp mắt mà gật đầu một cái ——– Trẻ ngoan.

Lời nói của Triển Chiêu đã thành công hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Khôi Khống.

Khôi Khống trên dưới quan sát Triển Chiêu một hồi, nheo mắt lại: “Ngươi là đồ đệ của hắn?”

Triển Chiêu cười một tiếng, bí mật nói: “Còn quan trọng hơn nữa.”

Ân Hầu lại tiếp tục gật đầu ——— Ngoan lắm!

Khôi Khống nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng: “Tiểu quỷ, mau tránh ra, bằng không sẽ uổng mạng.”

Triển Chiêu thấy Khôi Khống bộ dạng thế kia còn muốn ganh đua cao thấp với Ân Hầu, liền tới một câu: “Lão đầu, trong vòng mười chiêu sẽ khiến ngươi phải quỳ gối cầu xin tha thứ.”

Triển Chiêu lời nói vừa ra khỏi miệng, không chỉ Khôi Khống mà ngay cả mọi người cũng run lên một cái.

Thiên Tôn nâng cằm, Bạch Ngọc Đường cũng có chút kinh ngạc, Ân Hầu lại ha ha cười lớn.

Ân Hầu cười, Khôi Khống cũng cười, hắn cười như điên như dại, chỉ Triển Chiêu hỏi: “Ngươi tuổi còn nhỏ, nội lực lại không cao, dựa vào đâu mà muốn thắng ta?”

Triển Chiêu thiêu mi một cái: “Chỉ bằng thứ khác biệt mà cả đời này ngươi cũng không có được.”

Khôi Khống nghiêm mặt nói: “Cái gì? Ta sống đến một trăm tuổi, ngươi nói thử một chút, đời này ta không có thứ gì khác biệt?”

Triển Chiêu giơ ra hai ngón tay, tư thế không khác mấy khi nói chuyện với Bạch Ngọc Đường thường ngày, mở miệng nói: “Thiên phú cùng vận khí.”

Mọi người đều nhìn lại Khôi Khống, chỉ thấy sắc mặt hắn càng lúc càng tệ, hiển nhiên là Triển Chiêu đã chọc trúng chỗ đau của hắn.

Thiên Tôn lắc đầu một cái: “Ai nha, muốn cùng Lão Quỷ Ân Hầu kia so thiên phú sao? Lão đầu kia thật là tự tìm phiền não rồi.”

Khôi Khống nhìn chằm chằm Triển Chiêu: “Tiểu quỷ, vậy ta thu thập ngươi trước!”

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy Khôi Khống nhảy lên, hai tay giơ quá đỉnh đầu, trường kiếm chém về phía Triển Chiêu. Khí thế cùng nội lực đều vô cùng cao cường, mọi người nhìn thấy cũng đều thay Triển Chiêu lau mồ hôi hột.

Bạch Ngọc Đường liền cau mày ——— Mười chiêu sao? Mèo này là đang tính toán gì đây?

Đang lúc Khôi Không nhảy xuống, đồng thời Triển Chiêu cũng nhảy lên, trực tiếp bay vào không trung.

Mọi người cũng theo bản năng mà ngẩng mặt lên, tầm mắt phiêu theo thân ảnh của Triển Chiêu, đây chính chỗ tinh hoa nhất trong công phu của Ân Hầu, cũng là khinh công trên đời này chỉ có duy nhất Triển Chiêu là có thể học được, Yến Tử Phi.

Một kiếm này của Khôi Khống uy lực kinh người, chém nát tảng đá mà Triển Chiêu vừa đứng ban nãy, tiếng nổ vang lên, đá vụn rơi xuống làm bọt nước bắn lên che kín cả người hắn.

Triển Chiêu bay lên giữa không trung, giống như chim én nhỏ, dang rộng hai tay, cúi đầu nhìn Khôi Khống phía dưới.

Khôi Khống ngước mặt nhìn Triển Chiêu đang ở giữa không trung, trong nháy mắt đó, hắn phảng phất sinh ra ảo giác. Người giữa không trung kia không phải là Triển Chiêu mà chính là Ân Hầu năm đó mình lần đầu tiên gặp phải.

Người đó cao cao tại thượng, phảng phất giống như có thể bay lên, độ cao đó vô luận là có nội lực cao bao nhiêu, cho dù luyện tập có khổ cực đến thế nào cũng không thể đạt được, không thể chạm đến, là người chỉ khiến cho người ta ngưỡng vọng mà thôi….

Tại đó, ngoại trừ Công Tôn cùng một số người không biết võ công ra, hầu như tất cả những người luyện võ đều hiểu độ cao này có vị thế thế nào, nói khiêm tốn thì đó phải là Triển Chiêu có thiên phú tuyệt đối mới có thể đạt được đến cảnh giới đó, không phải cứ khổ luyện là có thể đạt được.

“Nga …” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng mà “nga” một tiếng, đã hiểu Triển Chiêu chuẩn bị làm gì để đả bại Khôi Khống.

Thiên Tôn hơi nhắm mắt lại, cảm nhận phong thanh tứ phía.

Mọi người đều nín thở chờ đợi, sau khoảng một khắc, mọi chuyển động đều ngưng lại, mặt nước dần trở lại binh thường ——— còn có, Triển Chiêu đang phiêu trên không trung.

Chính lúc Khôi Không giương kiếm lên, Thiên Tôn đột nhiên mở mắt ——- thời cơ tốt nhất.

“Nha!” Tiểu Tứ Tử đột nhiên kêu lên một tiếng ——– Triển Chiêu biến mất.

Tiểu Tứ Tử còn đang nhìn trên trời tìm thì Tiêu Lương nhẹ nhàng chỉ chỉ phía dưới.

Lúc này, Tiểu Tứ Tử mới phát hiện tất cả mọi người đều nhìn xuống dưới, Triển Chiêu lại đột nhiên xuất hiện sau lương Khôi Khống, đang ở chính lúc Khôi Khống vung kiếm lên liền đạp qua.

Lâm Dạ Hỏa khẽ cau mày.

Túc Thanh bên cạnh hắn vẻ mặt cũng mờ mịt: “Hắn sao có thể làm được?”

“Là thân thể đặc biệt.” Lâm Dạ Hỏa nói: “Yến Tử Phi của Triển Chiêu điểm mấu chốt chính là nhờ vào thân thể nhẹ nhàng cùng linh hoạt, hắn trên không trung lượn một cái, gân cốt toàn thân lại giống như trống rỗng, nói cách khác là thả lỏng tuyệt đối, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng. Nhưng mà loại buông lỏng này chỉ tồn tại trong nháy mắt, vì vậy chỉ cần nháy mắt cái hắn đã xuống đến dưới …”

Túc Thanh há to miệng: “Cái này cũng có thể làm được sao?”

Lâm Dạ Hỏa cười nhạt một tiếng: “Đối với người luyện võ mà nói, Triển Chiêu thật khiến cho người ta quá ghen tỵ đến độ ngứa cả răng.”

Hai tay Khôi Khống lúc này cũng dừng ở giữa không trung, kiếm trong tay thuận thế cũng muốn lui về phía sau, thế nhưng lại nghe thấy một thanh âm lướt qua bên tai: “Sơ hở.”

Khôi Không sửng sốt ——– Hắn có sơ hở? Chỗ nào?

Đang lúc hắn chần chờ một khắc, Triển Chiêu đã lại xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, mũi chân nhẹ nhàng đạp một chút trên đỉnh đầu Khôi Khống.

Đỉnh đẩu đối với toàn thể người học võ mà nói, có thể coi là điểm trí mạng.

Người luyện võ khi vận nội lực, vung đao múa quyền, dù ở trong tình huống nào thì chân khí cũng sẽ vận lên trên, nếu như nơi đó bị đánh trúng, nội lực trong nháy mắt có thể bị nghịch lưu. Chân khí thông thuận trong cơ thể chính là tiền đề cho động tác mau lẹ dứt khoát, một khi chân khí bị cắt đứt, nội lực trong nháy mắt cũng bị hao hụt.

“Thật nhanh a!” Bao Duyên dù không có võ công cũng cảm thấy được động tác của Triển Chiêu rất nhanh: “Sao động tác của hắn lại nhanh hơn người bình thường nhiều như vậy?

“Qủa nhiên là thừa kế thiên phú của Lão quỷ kia một cách hoàn mỹ.” Thiên Tôn cảm khái: “Người khác mới chỉ kịp phản ứng một động tác, hắn có thể làm tới ba cái mà thậm chí còn nhiều hơn. Hơn nữa thân thể hắn lại còn mềm dẻo, các khớp cùng xương gần như linh hoạt như nhau, ngay cả huyệt vị cũng có thể di chuyển, thể chất yêu quái lại không sợ tẩu hoả nhập ma cả khi sai huyệt, so chiêu mà dựa vào phản ứng với hắn là không thể, vì vĩnh viễn, hắn đều nhanh hơn ngươi.”

“Vậy sao ngài lại có thể đánh ngang tay với hắn a?” Bàng Dục cùng Bao Duyên ngoẹo đầu nhìn Thiên Tôn, cảm thấy Ân Hầu đơn giản chính là người không ai có thể thắng được.

Vừa hỏi xong đã nghe Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng: “Trí nhớ!”

………….

Bạch Ngọc Đường vừa nói ra khỏi miệng, Ân Hầu cùng Thiên Tôn đều nhìn hắn một cái.

Đồng thời, Khôi Khống hình như cũng nghe thấy, liền điều chỉnh một cái, đột nhiên vung kiếm về phía không trung.

Mà đúng lúc hắn vung kiếm lên, Triển Chiêu lại xuất hiện ngay ở bên cạnh mũi kiếm hắn.

“A!” Mọi người cùng nhau hét lên một tiếng.

Khôi Khống bị nhắc tỉnh, dựa vào trí nhớ ban nãy vừa có được mà dự đoán chiêu thức sắp tới của Triển Chiêu.

Vậy mà, cho dù mọi người nghĩ rằng đã đến lúc huyết quang tử chiến, thì lại thấy khoé miệng Triển Chiêu nhếch lên, liền cái biến mất.

Khôi Khống một kiếm không thu được kết quả, Triển Chiêu lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, một cước đạp vào đầu hắn.

Một cước này cũng không biết Triển Chiêu đã dùng bao nhiêu nội lực, chỉ thấy Khôi Khống cứ thế mà bay ra ngoài, “oành” một tiếng đập vào vách núi.

Nội lực của hắn cao hơn Triển Chiêu, thế nhưng mà vừa rồi hắn mới vung kiếm vô ích, đỉnh đầu lại bị Triển Chiêu đạp cho một cước cho nên chân khí chưa kịp lưu chuyển, một cước này của Triển Chiêu chính là đạp vào hắn ngay lúc toàn thân hắn cơ hồ không có chút nội lực nào, cho nên mới trực tiếp bay đập vào vách núi, trên vách núi cũng vì thế mà xuất hiện một cái hố to. Cả người Khôi Khống thiếu chút nữa thì cũng vỡ nát. Nếu như không phải hắn là một hoạt tử nhân không biết đau đớn, phỏng chừng lần này cũng khó mà gượng dậy nổi.

Triển Chiêu cầm kiếm sau lưng, đứng trên đỉnh mỏm đá nhọn nhô ra khỏi mặt nước, thiêu mi một cái với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cười nhạt.

Mọi người liền yên lặng là cảm khái một cái ———- Bạch Ngọc Đường này là vừa rồi hắn cố ý a.

Triệu Phổ không nhịn nổi cảm dỗ mà chạy tới đứng trên một cây khô quan sát cuộc chiến cũng phải lắc đầu: “Ai nha. Đây là cái dạng ăn ý gì nha.”

“Đúng vậy! Âu Dương cũng gật đầu: “Qúa vô sỉ rồi!”

Triệu Phổ một cước đem hắn đạp xuống: “Đi cứu người, đừng có mà rảnh rang đến chỗ này!”

Khôi Khống bị rơi vào vách núi, trên người cũng xuất hiện những vết thương đáng sợ, cặp mắt hắn trừng lớn mà nhìn Triển Chiêu: “Súc cốt thuật …”

“Còn có vận khí nữa.” Triển Chiêu đưa một ngón tay ra, chỉ phía trên.

Khôi Khống hơi sững sờ, ngẩng mặt lên ….. chỉ thấy một khối băng cứng màu trắng đột nhiên rơi xuống người hắn.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, màn nước ban nãy bị Khôi Khống dùng nội lực đông lạnh, lúc hắn bị đụng vào vách núi mạnh như vậy, bây giờ đám băng này rời ra mà đâm thẳng về phía hắn.

Khôi Khống cắn răng một cước đạp bay băng cứng, vừa định xông về phía Triển Chiêu, nhưng mà khối băng lại ở ngay trước mắt hắn nứt ra.

Khôi Khống nhìn chân mình cũng nứt ra, Triển Chiêu đã xuất hiện sau khối băng ….. Thì ra vừa rồi lúc băng cứng rơi xuống, hắn mới dời lực chú ý đi một khắc, Triển Chiêu đã tới rồi.

Lúc Cự Khuyết bổ ra băng cứng, Triển Chiêu cũng theo kiếm nhảy lên, Khôi Khống nhìn đống băng đóng chặt chân mình ….. Đồng thời, bên trên lại nghe thấy “xoạt” một tiếng, thác nước phía trên mất đi vật cản, khối lượng nước tích luỹ nãy giờ liền cứ thế mà rào rào chảy xuống khối băng và chân hắn.

Cùng lúc đó, Triển Chiêu hơi lắc lư một cánh tay, gió lạnh từ trong tay áo vung ra, mang theo một cỗ nội lực âm hàn bay đến, vang vọng toàn sơn cốc.

Nước dưới chân Khôi Khống nhảy mắt cái liền đông lại, khối băng to lớn mang theo Khôi Khống cùng rơi xuống đầm nước.

“Hàn băng chân khí sao?” Thiên Tôn buồn bực hỏi Bạch Ngọc Đường: “Là ngươi dạy hắn?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Có lẽ là Mèo kia dùng nội kình tạo ra mà thôi, cũng mượn một chút nội kình của Khôi Khống nữa.”

Thiên Tôn than thở một tiếng: “Khá lắm, học xong đã vận dụng luôn được rồi.”

“Đã sáu chiêu.” Lâm Dạ Hỏa giúp Triển Chiêu đếm chiêu số.

Chỉ thấy Khôi Khống đã rơi xuống thác nước bên dưới vách núi, đập mạnh xuống mặt đất, trên mặt đất lại xuất hiện thêm cái hố nữa.

Lần ngã này thật thảm, một thân nội lực của Khôi Khống cũng không có thi triển được, Triển Chiêu lại cứ phiêu lên phiêu xuống trước mắt, hắn lại không có bắt được cho nên cảm thấy nóng nảy cùng không cam lòng. Nổi giận gầm lên một tiếng, trên chân hắn vẫn còn bị một khối băng ngăn cản, cho nên hét lớn một tiếng.

“Oa… Lại tới nữa sao?” Bàng Dục tiếp tục che mặt, tâm nói lão đầu này thật muốn đáng sợ.

Sau khi Khôi Khống phá vỡ băng đá ngăn trở, lại không hề phát hiện đùi mình cũng bị đánh vỡ nát rồi.

Thân thể hoàn toàn không có cảm giác đau khiến hắn cũng không có để ý đến vết thương nghiêm trọng trên người, cho đến khi hắn muốn bước lên một bước thì thân thể hắn cũng không có nghe lời ……

Hắn cúi đầu nhìn xuống, nháy mắt một cái mọi người đã nghe được một tiếng “oành.”

Chỉ thấy Triển Chiêu lại đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, trên không trung xoay một vòng, thuận thế đạp thêm một cước vào đỉnh đầu hắn.

Khôi Khống bị đạp một cước này, cổ cũng thiếu chút gãy rời.

Hắn rút kiếm ra nhưng nội lực bị chậm lại, lúc nãy Triển Chiêu lại đạp vào đầu hắn.

Loại phương pháp tấn công này bình thường không cách nào có thể thực hiện được, ai có thể động vào một tuyệt đỉnh cao thủ như Khôi Khống được chứ. Thế nhưng Triển Chiêu lại có thể, hắn giống giống như Ân Hầu, khiến cho người ta dò không ra được công phu, cái loại phương thức vừa đấu vừa như đang chơi đùa người khác này, mặc cho ngươi dùng toàn lực để chống lại hắn, hắn vẫn còn dư sức để hoá giải chiêu số của ngươi.

“A!!!” Khôi Khống rống lớn một tiếng, mượn nội lực đẩy Triển Chiêu ra, vừa định vung kiếm lên, lại nghe đến “xoẹt” một tiếng, hàn quang chớp nhoáng …..

Mọi người lại nghe thấy một trận nổ vang lên.

Vừa rồi, Triển Chiêu đã mượn phản lực của Khôi Khống mà nhảy lên đỉnh núi, một kiếm vung ra chém đứt đoạn băng nhũ, cả người cùng theo băng nhũ mà rơi xuống.

Băng nhũ vừa nhọn vừa nặng, rất chính xác mà rơi trúng cánh tay đang cầm kiếm vung lên của Khôi Khống.

Mất đi cảm giác đau có ưu điểm là mang đến khí lực cực đại, thế nhưng cũng có một khuyết điểm chính là phản ứng chậm đi.

Khôi Khống vừa chuyển mắt, nhìn cánh tay bị băng nhũ đâm gãy thủng, đồng thời, băng nhũ cũng đã rơi xuống trước mặt hắn, Triển Chiêu lại một cước đạp xuống, khối băng liền rơi vào vai Khôi Khống.

“Chiêu thứ chín.” Bạch Ngọc Đường mở miệng.

Nhìn lại, chỉ thấy Triển Chiêu lại vận một chút nội kình, một chân đạp băng nhũ xuống dưới, cánh tay Khôi Không cũng bị băng nhũ mang theo, thân thể hắn nghiêng về phía trước.

Chân còn lại của Triển Chiêu lại vận chút nội lực, đạp xuống vai Khôi Khống.

Trong nháy mắt mọi người cũng im lặng như tờ.

Khôi Khống chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Ân Hầu đang đứng trên sườn nũi.

Lúc này, hắn bị Triển Chiêu đạp một cái, liền quỳ gối trước mặt Ân Hầu, lại bò lổm ngổm dưới chân hắn ….

Sau lưng, đột nhiên truyền đến một tiếng rơi “oành oành”. Thì ra, nội lực bạo phát của Khôi Khống vừa rồi khiến cho băng nhũ xung quanh đều vỡ ra, rơi xuống xung quanh hắn cùng Triển Chiêu. Những mảnh băng trong suốt tán loạn khắp nơi, thanh âm vang dội tứ phía, thác nước cũng chảy xuống mãnh liệt, tiếng vang này phá vỡ phút trầm mặc ngắn ngủi sau trận chiến.

Mọi người yên lặng nhìn, lại cảm thấy sơn phong còn mang lại một chút hơi nước cùng khí lạnh.

Mười chiêu, Triển Chiêu thật sự còn chưa dùng đến mười chiêu đã có thể khiến cho Khôi Khống có nội lực cao gấp đôi mình quỳ xuống trước mặt Ân Hầu.

Nhìn lại thân hình cao gầy của hắn, danh kiếm Cự Khuyết trong tay vẫn còn lưu động kiếm khí, khuôn mặt trong trẻo cùng mái tóc đen dài hơi vi loạn, cao ngưỡng khí phái ngất trời, lại có thể khiến lòng người rung động như vậy.

Triển Chiêu thu kiếm, từ trên tảng băng nhảy xuống, đứng bên cạnh thác nước đang chảy xiết, trước mặt Khôi Khống.

Mọi người đều không biết lúc này hắn định làm gì.

Mặc dù lúc nãy Khôi Khống bị hắn chế trụ, thế nhưng lúc này cũng không còn bị trói buộc nữa, đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không có sức đánh trả, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm hắn một lúc, đôi môi chợt hé mở, nói ra hai chữ.

Tiếng nước chảy quá lớn, mọi người cũng không nghe được hắn nói cái gì, chỉ thấy ánh mắt Ân Hầu khẽ động một chút.

Khôi Khống cứ thế ngơ ngác mà nhìn Triển Chiêu, trong đầu chuyện cũ lại xét qua trước mắt, cũng cùng thời gian và tiếng nước chảy thế này, hắn không chịu được nữa, quay đầu tránh đi ánh mắt ấy.

Rất nhiều năm về trước, lúc hắn trốn khỏi Ma cung rồi bị Ân Hầu truy kích, hắn cũng đã phải quỳ rạp xuống cạnh bờ sông như vậy, sông lớn, bốn bên tiếng nước chảy cũng ồn ào như thế, Ân Hầu chắp tay sau lưng, nghiêng thân đứng trước mắt hắn, nhìn hắn chết đi, chậm rãi nói ra hai chữ này ——- Đi thôi ….

Giọng nói này vẫn thế, vừa giống như tiếng của Thần Minh lạnh như băng mà phán xét sinh tử, lại vừa mang theo chút ôn nhu ai ủi cùng siêu độ, đã phảng phất dung hoà nội tâm oán độc mãnh liệt cùng chút không cam lòng của hắn.

Khôi Khống vừa nhấc mắt một cái, có thứ gì điểm trúng đầu hắn, sau đó vang ra, rơi vào trước mắt hắn.

Một ánh lửa loé lên, là một hoả tập.

Mọi người chỉ thấy sau màn nước kỳ ảo, đột nhiên vang lên một tiếng, Khôi Không đang quỳ gối nháy mắt đã phiêu tán.

Vì muốn kéo dài sinh mệnh, muốn kéo dài chút hơi tàn lưu luyến thế nhân mà tạo ra độc dược, biến mình thành vật kỵ lửa trí mạng, lúc này liền đem thân thể này cùng số mạng không cách nào thừa nhận, cùng dã tâm với âm mưu to lớn, đốt thành tro bụi.

Triển Chiêu quay người lại, chắp tay sau lưng cầm Cự Khuyết lắc lư đi ra bên ngoài màn nước kia.

Trên vách núi, tất cả võ nhân đều yên lặng như tờ. Quan sát trận chiến mà trong lòng đều rúng động, tất cả mọi người đều có chung một ý nghĩ, nếu như phải cùng đối chiến với Triển Chiêu, gặp phải tình huống như vừa rồi, lấy biện pháp nào phá giải?

Chỉ có Tiểu Tứ Tử là vỗ bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt kích động đến đỏ bừng: “Miêu Miêu thật quá đẹp trai nha! Đẹp trai chết mất nha!”

Tiêu Lương chỉ có thể há to miệng mà hâm mộ nhìn Triển Chiêu, cảm thấy trận chiến vừa rồi chính là trận chiến đặc sắc nhất từ khi mình đến Trung Nguyên, bé cũng kích động đến độ nổi hết cả da gà.

Triển Chiêu thật rất hài lòng, rốt cuộc cũng có một lần nổi danh nha, không có ai đến cướp nha, vụ án cũng coi như xong rồi, buổi tối đi ăn cái gì đây?

Đang suy nghĩ, chợt cảm thấy có cái gì rơi “tạch” một cái lên bả vai mình.

Triển Chiêu nghiêng mặt vừa nhìn, liền nháy mắt mấy cái.

Chỉ thấy có một con côn trùng màu đen, mập mạp, dính dính cùng ướt át rơi trên vai hắn, lại còn ngúc ngắc mấy cái.

Triển Chiêu ngẩn người.

Sau đó lại thấy “xoạt xoạt” hai tiếng.

“Nha a a a!” Triển Chiêu đột nhiên hét tướng lên, vội phủi bả vai: “Thuỷ điệt a!”

*. Thuỷ điệt: con đỉa nước. (Để là “Con đỉa” ta sợ một số đồng chí sẽ không dám ăn cơm, cho nên cứ giữ luôn âm Hán Việt cho nó lịch sự.)

Khoé miệng mọi người đều giật giật, đoán chừng trong đầm nước này tích không ít Thuỷ điệt đi, lại bị Khôi Khống vừa rồi loạn đả một hồi, lúc này mới rơi xuống.

“Triển Chiêu sợ Thuỷ điệt sao?” Thiên Tôn hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm: “Chỉ nghe qua hắn sợ Nhện … Xem ra tất cả trùng tử có màu đen hắn đều sợ đi …”

“Thuỷ điệt thật lớn nha!” Công Tôn lại vô cùng hưng phấn, kêu lớn với Triển Chiêu: “Triển huynh, đứng phách rơi nó a, bắt lại, rất có ích đó!”

Triển Chiêu lúc này cũng mặc kệ mấy cái đó, bởi vì hắn cảm thấy vừa rồi hình như có một con rơi vào trong cổ áo hắn rồi.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn cứ quay vòng vòng tại chỗ, vội vàng nhảy xuống: “Miêu Nhi!”

“Rơi vào trong áo rồi!” Triển Chiêu vừa nói vừa cởi y phục, lại vừa nói với Bạch Ngọc Đường: “Lấy ra giúp ta, giúp ta bắt nó a!”

Bạch Ngọc Đường lúng túng nhìn Triển Chiêu lột hết áo ngoài rồi lại chuẩn bị kéo lý y, bộ dáng này hình như muốn lột sạch hết y phục.

“Ngươi đừng có cởi nữa!”

Bạch Ngọc Đường không nói nổi, túm đai lưng hắn, cầm lấy lý y của hắn mà rung lên một cái, quả nhiên rung rơi ra hai con Thuỷ điệt.

Triển Chiêu cúi đầu vừa nhìn thấy, chỉ thấy dưới đất có hai con Thuỷ điệt đen thui lui.

“Oa!” Triển Chiêu hét to một tiếng, lập tức nhảy lên, dùng tư thế gấu ôm cây mà ôm chặt lấy Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cũng cúi đầu nhìn đám trùng tử rơi đầy đất kia, da đầu cũng có chút tê dại, liền trừng Triển Chiêu: “Ai bảo ngươi muốn nổi danh!”

Triển Chiêu bĩu bĩu môi, ngẩng đầu lên …… Liền sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vừa mới xổ mao nay đột nhiên lại im lặng như tờ, liền theo ánh mắt hắn quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy lúc này, giữa sườn núi, không biết tự lúc nào, năm vạn binh được Triệu Phổ cứu đều đã lên hết, đều trợn mặt nhìn tình huống bên thác nước.

Bọn họ không có thấy được vừa rồi Triển Chiêu giết Khôi Khống thế nào, chỉ nhìn thấy Triển Chiêu đang cởi bỏ y phục mà ôm lấy rồi cọ cọ Bạch Ngọc Đường, lúc này, giữa đông đảo chúng quân vẫn còn y phục xộc xệch mà ôm nhau đây.

Mấy vạn quân đều đồng loạt mà hít một ngụm khí lạnh.

Đám người Âu Dương Thiếu Chinh đã cứu người xong, vội chạy về xem cuộc chiến đều chẳng hiểu mô tê gì hết, mọi người lúc này cũng trợn mắt há mồm mà nhìn tình cảnh phía dưới.

Triển Chiêu cảm thấy trong miệng có chút chua, sau đó lỗ tai liền thật nóng, thật quá mất mặt a ……….

Lúc này, quân binh cuối cùng vừa mới bò lên vẫn chưa biết được tình huống thế nào, liền hỏi: “Quỷ tướng đó đâu?”

“Chết rồi.” Không biết ai trả lời hắn: “Đã bị Triển Chiêu làm thịt.”

Binh lính kia hưng phấn hô lên: “Được cứu rồi!”

Vì vậy, mọi người đều hồi phục tinh thần lại, đám binh lính đều hưng phấn hô lên, khôi giáp cùng binh khí đều được tung lên không trung ——- Được cứu rồi!

Vốn là bị vây hãm trong vách núi đầy sợ hãi nay được vui mừng thay thế, năm vạn người gần như đứng kín cả quả đồi, kiếp nạn qua đi, mọi người rốt cuộc cũng bình an đều vui mừng hớn hở, là dị thường vui mừng mới đúng.

Bạch Ngọc Đường thừa dịp nháo loạn liền bí mật mang theo Triển Chiêu lên trên vách núi.

Triển Chiêu mặt đỏ như gấc chín, bất mãn ngồi một bên cởi giày, vẫn cảm thấy hình như vừa rồi có một con trùng tử chui vào.

Bạch Ngọc Đường giúp hắn lật tóc kiểm tra một lượt: “Ta định ném ngươi vào trong sông gội sạch một cái!”

Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn: “Tất cả đều tại ngươi!”

Bạch Ngọc Đường bị thiên nộ như vậy không giải thích được, liền đưa tay cốc cái trán Triển Chiêu một cái: “Ai bảo ngươi đắc ý rồi không thèm chú ý xung quanh.”

Triển Chiêu xoa trán bĩu môi —– Danh tiếng cùng anh danh của một đời lão tử a!

Ở bên canh, Ân Hầu cùng Thiên Tôn đều rất vui vẻ, nhìn Triển Chiêu đang bất mãn cùng Bạch Ngọc Đường đang rẽ tóc giúp Triển Chiêu, quả thật là trời sinh một đôi mà.

Tiến triển của vụ án sau này càng lúc càng thuận lợi.

Phương Tuấn được cứu sống là một kỳ tích, Phương Vũ cùng Phương Văn đều được giải độc, đều hối hận không thôi, cùng nhau đưa tiễn lão phụ Phương Phách đến cuối con đường sống của hắn.

Bao Chửng theo luật xử trí, trừng trị Phương Vũ cùng Phương Văn, sau đó đến các tướng lĩnh kia, kết thúc vụ Quỷ Tướng kỳ án lần này.

Lần này có thể nói là tất cả mọi người đều vui mừng, chỉ trừ một người đang có chút buồn bực …..

Mấy ngày sau, trận chiến của Triển Chiêu và Khôi Khống đã vang khắp giang hồ, Triển Chiêu chỉ trong vòng mười chiêu đã đánh cho Khôi Khống phải quỳ gối đã được lan truyền thành kỳ chiến tuyệt mỹ, lại còn cả …… hành động kỳ lạ cởi y phục rồi nhảy lên ôm chặt Bạch Ngọc Đường của Triển Chiêu nữa …..

Cái chuyện bát quái này không biết có phải là từ miệng Tiểu Tứ Tử truyền đi hay không, lại truyền không có đầy đủ, chuyện về Thuỷ điệt chẳng thấy đâu, tất cả mọi người nghe đều cảm thấy khó hiểu, Triển Chiêu vì sao phải cởi hết y phục rồi nhảy lên người Bạch Ngọc Đường ôm lấy làm chi?

Bởi vì trận chiến này quá nổi danh cho nên câu chuyện này cũng được truyền khắp giang hồ, mà càng truyền càng thú vị.

Ngay cả Bàng phi cùng hiếu kỳ hỏi Triệu Trinh: “Triển Chiêu ôm lấy Bạch Ngọc Đường, vậy sau đó thì sao?”

Cái “Sau đó” thực sự chính là: Triển Chiêu buồn bực giam mình trong Khai Phong phủ, cự tuyệt xuất môn! Hơn nữa nói thẳng ra là Bạch Ngọc Đường đã phá huỷ anh danh một đời của hắn, nhất định phải mời hắn ăn cơm cả đời.

Vì vậy, Bạch Ngọc Đường vô duyên vô cớ bị oan thì lại mỗi ngày đều chạy đi mua các loại mỹ thực về “chuộc tội” với Triển Chiêu a ……….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện