Chương 86: Lên sàn
Phía trên, thầy Mạnh không ngừng dùng khí, áp chế nội thương cho Triệu Hoài. Đây chỉ là áp chế một phần, chứ không hoàn toàn chữa khỏi. Mục đích làm như thể, là không để nó phát tác trong thời gian ngắn.
Còn về Triệu Hoài, hắn ta cảm thấy toàn thân thoải mái. Sức sống dâng tràn, liền tưởng rằng nội thương của bản thân đã khỏi. Sắc mặt cũng vì thế mà trở nên tươi tắn hơn, nhưng thầy Mạnh thì đối nghịch hoàn toàn với hắn. Khuôn mặt trở nên nhăn nhó, cả người đầm đìa mồ hôi.
Thấy Triệu Hoài đã ổn, thầy Mạnh dần thu tay lại. Thở phào một hơi, khí trên người theo đó mà hao tổn một nửa. Mới có thể miễn cưỡng áp chế được nội thương cho hắn. Xem ra lần này, thầy Mạnh bỏ ra không ít công sức.
- Được rồi, Triệu Hoài đã đến lúc em phải lên sàn ứng chiến!- Thầy Mạnh mệt nhọc mà nói.
- Chỉ cần lên sàn là được phải không? Chuyện này, chỉ là chuyện nhỏ. Thầy cứ yên tâm ở em!- Triệu Hoài tự tin đáp trả, ánh mắt lộ ra vẻ gian xảo.
- Chút tâm tư đó của em, tốt nhất vẫn nên là thu lại đi. Chúng ta có thể thua các học viện khác. Nhưng đối với Học viện Phi Phụng mà nói, nhất định là không thể được. Đối chiến lần này, nhất định phải thắng. Biểu hiện cho tốt, biết đâu người đó, liền có phần thưởng cho em!- Thầy Mạnh khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Triệu Hoài vốn nghĩ, sau khi lên đó sẽ chủ động nhận thua. Bớt đi phiền phức không đáng có, nhưng khi nghe đến phần thưởng. Hai mắt liền sáng lên, miệng nở ra nụ cười thân thiện. Ý định trong đầu, thay đổi ngay lập tức.
- Người đó mà thầy nói, rốt cuộc là ai thế?- Triệu Hoài thắc mắc mà hỏi.
Lời vừa dứt, Triệu Hoài liền cảm thấy một nguồn uy áp khổng lồ. Đè chặt lên bản thân, không sao cử động. Chỉ đơn giản là thở, cũng là đều khó khăn. Nói chi đến cái nhấc tay cử chân. Cái cảm giác khó chịu ấy, lại một lần nữa xuất hiện. Hắn bây giờ đã biết, người đó là ai.
Mắt thấy, Triệu Hoài đã hoàn toàn khuất phục. Người đó nhẹ mỉm cười, thu lại uy áp. Dạy cho hắn ta một bài học như thế, đã là quá đủ. Đây là muốn nhắc nhở đến Triệu Hoài, trong học viện này vẫn có tồn tại của người đó.
Uy áp biến mất, Triệu Hoài mới có hít thở bình thường trở lại. Khuôn mặt tươi sáng ban nãy, giờ đã tối đen như mực. Ánh mắt của hắn, cũng vì thế mà trở nên sắc bén. Nhìn về phía võ đài, trong lòng Triệu Hoài hiểu rõ. Lần này, không biểu hiện cho tốt, cái mạng nhỏ này của hắn, e là sẽ không xong với người đó.
- Thầy ơi, vì học viện mà ra sức, là trách nhiệm cũng như sứ mệnh của mỗi học viên nói chung, cũng như mình em nói riêng. Cho dù máu đổ đầu rơi, hay là nát thịt xương tan. Thì có huống chi, vì học viện mà ra sức, đó là ước mơ đời em!- Triệu Hoài khí thế hào hùng, một lời nói ra. Văn mẫu mà hắn ta dùng, không thể chê vào đâu được.
( Cái khả năng trở mặt này, quả thật là không ai vượt qua Triệu Hoài nhà ngươi mà. Nào là máu đổ đầu rơi, nát thịt xương tan. Nghe hay ấy nhỉ, không phải lúc nãy còn muốn tháo chạy hay sao?) Thầy Mạnh dùng ánh mắt có phần khinh miệt, nhìn về phía Triệu Hoài.
- Học viện có người như em, đúng là phước phần ( tai hoạ) ba đời mà. Cố lên, thầy tin tưởng ở em, hãy đem vinh quang trở về!- Thế là, thầy Mạnh diễn ra một màn kịch, thâm tình khả trắc với Triệu Hoài. Một người hát, một người xướng vô cùng nhịp nhàng mà phối hợp.
- Đúng vậy, dù có phần thưởng hay không? Em vẫn sẽ liều mạng mà đánh! Phần thưởng đối với em mà nói, nó không quan trọng. Quan trọng là phần thưởng đó, có giá trị hay không? Chẳng hạn... như mười viên đá Cảm Tri cao cấp. Em không cần nhiều, mười viên là được. Cái này, chắc không khó đâu hả thầy?- Triệu Hoài mỉm cười thân thiện mà nói.
- Đá Cảm Tri, em làm như là đá cuội ngoài đường ấy. Một lần há miệng, vậy mà lại muốn mười viên. Tham lam thì cũng phải có mức độ, đừng để tham quá rồi lại thâm!- Thầy Mạnh lớn tiếng quá mắng.
Nhân lúc Triệu Hoài không phòng bị, liền nhân cơ hội này mà túm lấy hắn ta. Trong lúc đối phương đang ngỡ ngàng , thầy Mạnh liền ném Triệu Hoài lên không trung, hướng võ đài mà tới.
- Để cho em nói thêm nữa, người gánh hậu quả không phải là thầy hay sao?- thầy Mạnh một lời cảm thán.
Sở dĩ thầy Mạnh để Triệu Hoài đối chiến, một phần cũng là người đó hạ lệnh. Trận chiến này muốn thắng, e là không thể thiếu Triệu Hoài được. Hơn ai hết, người đó thấu hiểu sức mạnh của từng học viên nơi đây.
Trên võ đài, trải qua một trận chiến dễ dàng đánh thắng. Bảo Ngọc thêm phần kiêu ngạo, nhìn về đám người Thanh Đạt bọn họ, có phần khinh thường.
- Các ngươi, ai sẽ là người tiếp theo bước lên chịu chết đây?- Bảo Ngọc nói lớn, bộc lộ sự ngạo mạn của bản thân.
Lời vừa dứt, kim thương từ trên trời cắm thẳng xuống mặt đất, ngay trước mắt cô ta. Theo đó, một làn khói đỏ xuất hiện, toả ra xung quanh. Sặc mùi ớt cay, khiến cho những người gần đó, ho khan đỏ mắt.
Một thân ảnh từ trên trời rơi xuống, Triệu Hoài dùng mặt tiếp đất. Nhờ vào làn khói đỏ, mới không có ai trong thấy hắn ta té ngã như thế này.( Cũng mai là đã dùng phích lịch hoả pháo che đậy, nếu không thật sự là mất mặt chết đi được!)
- Đời người vốn dĩ là không hoàn hảo... - một âm thanh vang vọng, từ trong làn khói đỏ phát ra. Triệu Hoài tay cầm chặt kim thương, một đường chém tới. Chỉ với một nhát chém, thành công đánh tan làn khói đỏ-... Nhưng cớ sao, đời ta lại mười phần vẹn mười thế này!- Triệu Hoài xuất hiện tràn đầy tự tin, toả ra khí thế áp bức người khác.
- Tên này thật sự là rất biết làm màu mà!- Thanh Đạt phía dưới, nhìn lên không khỏi ngưỡng mộ.
Nhìn về một màn xuất hiện, Triệu Hoài không khỏi tạo ra tư thế uy nghiêm tráng lệ. Nhìn thấy dáng vẻ đó, Bảo Ngọc không khỏi tức giận, người mà cô ta tìm kiếm trả thù. Nay lại chủ động xuất hiện, không đánh hắn ta bán sống bán chết. Thì nổi hận trong lòng, không sao biến mất.
- Triệu Hoài, xin ứng chiến!- Triệu Hoài cất lời, khí thế hùng dũng.
- Vốn dĩ, đợi đến khi trận đấu này kết thúc. Ta sẽ tìm đến ngươi, không ngờ tên khốn kiếp nhà ngươi lại chủ động xuất hiện!- Bảo Ngọc mười phần giận dữ, tay cầm chặt roi. Đưa ánh mắt sắc bén chứa đầy nộ khí nhìn tới Triệu Hoài.
- Cô tương tư ta thì để trong lòng, sau lại hét lớn ở trốn đông người thế này. Cũng phải, tất cả đều lỗi ở ta, vì quá đẹp trai đây mà. Người khác thèm muốn cũng là đều hiển nhiên!- Triệu Hoài khoé miệng nhếch lên, thái độ bỡn cợt.
- Lời này mà ngươi cũng dám nói ra, không hổ là Triệu Hoài mà!- Thanh Đạt phía dưới, nhiệt tình hưởng ứng.
- Ngươi...- Bảo Ngọc tức đến nổi, nói không nên lời.
- Nói nhiều như thế làm gì, rốt cuộc là cô đánh hay người khác đánh. Cô đánh thì ra tay, người khác đánh thì cô cút xuống mà nhường chỗ!- Triệu Hoài hét lớn, không cho cô ta có cơ hội tức giận.
- Bảo Ngọc, trận này để ta!- Vũ Văn Không phía dưới, nhìn về Triệu Hoài bằng ánh mắt tràn đầy thù hận.
Trước khi giao chiến diễn ra, Bảo Ngọc đã từng điều tra qua hắn ta một lượt. Thông tin mà cô ta nhận được, tên hắn là Triệu Hoài. Thực lực chỉ là chiến giả cấp 2 cao cấp, sở trường dùng thương, là tên vô lại có tiếng ở Học viện Long Cơ. Nhìn về thực lực này, không tự tay trả thù, thì nổi hận trong lòng khó mà phai được.
- Trận này, ta chiến!- Bảo Ngọc hét lớn, uy thế toả ra không thua kém Triệu Hoài.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Phía trên, thầy Mạnh không ngừng dùng khí, áp chế nội thương cho Triệu Hoài. Đây chỉ là áp chế một phần, chứ không hoàn toàn chữa khỏi. Mục đích làm như thể, là không để nó phát tác trong thời gian ngắn.
Còn về Triệu Hoài, hắn ta cảm thấy toàn thân thoải mái. Sức sống dâng tràn, liền tưởng rằng nội thương của bản thân đã khỏi. Sắc mặt cũng vì thế mà trở nên tươi tắn hơn, nhưng thầy Mạnh thì đối nghịch hoàn toàn với hắn. Khuôn mặt trở nên nhăn nhó, cả người đầm đìa mồ hôi.
Thấy Triệu Hoài đã ổn, thầy Mạnh dần thu tay lại. Thở phào một hơi, khí trên người theo đó mà hao tổn một nửa. Mới có thể miễn cưỡng áp chế được nội thương cho hắn. Xem ra lần này, thầy Mạnh bỏ ra không ít công sức.
- Được rồi, Triệu Hoài đã đến lúc em phải lên sàn ứng chiến!- Thầy Mạnh mệt nhọc mà nói.
- Chỉ cần lên sàn là được phải không? Chuyện này, chỉ là chuyện nhỏ. Thầy cứ yên tâm ở em!- Triệu Hoài tự tin đáp trả, ánh mắt lộ ra vẻ gian xảo.
- Chút tâm tư đó của em, tốt nhất vẫn nên là thu lại đi. Chúng ta có thể thua các học viện khác. Nhưng đối với Học viện Phi Phụng mà nói, nhất định là không thể được. Đối chiến lần này, nhất định phải thắng. Biểu hiện cho tốt, biết đâu người đó, liền có phần thưởng cho em!- Thầy Mạnh khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Triệu Hoài vốn nghĩ, sau khi lên đó sẽ chủ động nhận thua. Bớt đi phiền phức không đáng có, nhưng khi nghe đến phần thưởng. Hai mắt liền sáng lên, miệng nở ra nụ cười thân thiện. Ý định trong đầu, thay đổi ngay lập tức.
- Người đó mà thầy nói, rốt cuộc là ai thế?- Triệu Hoài thắc mắc mà hỏi.
Lời vừa dứt, Triệu Hoài liền cảm thấy một nguồn uy áp khổng lồ. Đè chặt lên bản thân, không sao cử động. Chỉ đơn giản là thở, cũng là đều khó khăn. Nói chi đến cái nhấc tay cử chân. Cái cảm giác khó chịu ấy, lại một lần nữa xuất hiện. Hắn bây giờ đã biết, người đó là ai.
Mắt thấy, Triệu Hoài đã hoàn toàn khuất phục. Người đó nhẹ mỉm cười, thu lại uy áp. Dạy cho hắn ta một bài học như thế, đã là quá đủ. Đây là muốn nhắc nhở đến Triệu Hoài, trong học viện này vẫn có tồn tại của người đó.
Uy áp biến mất, Triệu Hoài mới có hít thở bình thường trở lại. Khuôn mặt tươi sáng ban nãy, giờ đã tối đen như mực. Ánh mắt của hắn, cũng vì thế mà trở nên sắc bén. Nhìn về phía võ đài, trong lòng Triệu Hoài hiểu rõ. Lần này, không biểu hiện cho tốt, cái mạng nhỏ này của hắn, e là sẽ không xong với người đó.
- Thầy ơi, vì học viện mà ra sức, là trách nhiệm cũng như sứ mệnh của mỗi học viên nói chung, cũng như mình em nói riêng. Cho dù máu đổ đầu rơi, hay là nát thịt xương tan. Thì có huống chi, vì học viện mà ra sức, đó là ước mơ đời em!- Triệu Hoài khí thế hào hùng, một lời nói ra. Văn mẫu mà hắn ta dùng, không thể chê vào đâu được.
( Cái khả năng trở mặt này, quả thật là không ai vượt qua Triệu Hoài nhà ngươi mà. Nào là máu đổ đầu rơi, nát thịt xương tan. Nghe hay ấy nhỉ, không phải lúc nãy còn muốn tháo chạy hay sao?) Thầy Mạnh dùng ánh mắt có phần khinh miệt, nhìn về phía Triệu Hoài.
- Học viện có người như em, đúng là phước phần ( tai hoạ) ba đời mà. Cố lên, thầy tin tưởng ở em, hãy đem vinh quang trở về!- Thế là, thầy Mạnh diễn ra một màn kịch, thâm tình khả trắc với Triệu Hoài. Một người hát, một người xướng vô cùng nhịp nhàng mà phối hợp.
- Đúng vậy, dù có phần thưởng hay không? Em vẫn sẽ liều mạng mà đánh! Phần thưởng đối với em mà nói, nó không quan trọng. Quan trọng là phần thưởng đó, có giá trị hay không? Chẳng hạn... như mười viên đá Cảm Tri cao cấp. Em không cần nhiều, mười viên là được. Cái này, chắc không khó đâu hả thầy?- Triệu Hoài mỉm cười thân thiện mà nói.
- Đá Cảm Tri, em làm như là đá cuội ngoài đường ấy. Một lần há miệng, vậy mà lại muốn mười viên. Tham lam thì cũng phải có mức độ, đừng để tham quá rồi lại thâm!- Thầy Mạnh lớn tiếng quá mắng.
Nhân lúc Triệu Hoài không phòng bị, liền nhân cơ hội này mà túm lấy hắn ta. Trong lúc đối phương đang ngỡ ngàng , thầy Mạnh liền ném Triệu Hoài lên không trung, hướng võ đài mà tới.
- Để cho em nói thêm nữa, người gánh hậu quả không phải là thầy hay sao?- thầy Mạnh một lời cảm thán.
Sở dĩ thầy Mạnh để Triệu Hoài đối chiến, một phần cũng là người đó hạ lệnh. Trận chiến này muốn thắng, e là không thể thiếu Triệu Hoài được. Hơn ai hết, người đó thấu hiểu sức mạnh của từng học viên nơi đây.
Trên võ đài, trải qua một trận chiến dễ dàng đánh thắng. Bảo Ngọc thêm phần kiêu ngạo, nhìn về đám người Thanh Đạt bọn họ, có phần khinh thường.
- Các ngươi, ai sẽ là người tiếp theo bước lên chịu chết đây?- Bảo Ngọc nói lớn, bộc lộ sự ngạo mạn của bản thân.
Lời vừa dứt, kim thương từ trên trời cắm thẳng xuống mặt đất, ngay trước mắt cô ta. Theo đó, một làn khói đỏ xuất hiện, toả ra xung quanh. Sặc mùi ớt cay, khiến cho những người gần đó, ho khan đỏ mắt.
Một thân ảnh từ trên trời rơi xuống, Triệu Hoài dùng mặt tiếp đất. Nhờ vào làn khói đỏ, mới không có ai trong thấy hắn ta té ngã như thế này.( Cũng mai là đã dùng phích lịch hoả pháo che đậy, nếu không thật sự là mất mặt chết đi được!)
- Đời người vốn dĩ là không hoàn hảo... - một âm thanh vang vọng, từ trong làn khói đỏ phát ra. Triệu Hoài tay cầm chặt kim thương, một đường chém tới. Chỉ với một nhát chém, thành công đánh tan làn khói đỏ-... Nhưng cớ sao, đời ta lại mười phần vẹn mười thế này!- Triệu Hoài xuất hiện tràn đầy tự tin, toả ra khí thế áp bức người khác.
- Tên này thật sự là rất biết làm màu mà!- Thanh Đạt phía dưới, nhìn lên không khỏi ngưỡng mộ.
Nhìn về một màn xuất hiện, Triệu Hoài không khỏi tạo ra tư thế uy nghiêm tráng lệ. Nhìn thấy dáng vẻ đó, Bảo Ngọc không khỏi tức giận, người mà cô ta tìm kiếm trả thù. Nay lại chủ động xuất hiện, không đánh hắn ta bán sống bán chết. Thì nổi hận trong lòng, không sao biến mất.
- Triệu Hoài, xin ứng chiến!- Triệu Hoài cất lời, khí thế hùng dũng.
- Vốn dĩ, đợi đến khi trận đấu này kết thúc. Ta sẽ tìm đến ngươi, không ngờ tên khốn kiếp nhà ngươi lại chủ động xuất hiện!- Bảo Ngọc mười phần giận dữ, tay cầm chặt roi. Đưa ánh mắt sắc bén chứa đầy nộ khí nhìn tới Triệu Hoài.
- Cô tương tư ta thì để trong lòng, sau lại hét lớn ở trốn đông người thế này. Cũng phải, tất cả đều lỗi ở ta, vì quá đẹp trai đây mà. Người khác thèm muốn cũng là đều hiển nhiên!- Triệu Hoài khoé miệng nhếch lên, thái độ bỡn cợt.
- Lời này mà ngươi cũng dám nói ra, không hổ là Triệu Hoài mà!- Thanh Đạt phía dưới, nhiệt tình hưởng ứng.
- Ngươi...- Bảo Ngọc tức đến nổi, nói không nên lời.
- Nói nhiều như thế làm gì, rốt cuộc là cô đánh hay người khác đánh. Cô đánh thì ra tay, người khác đánh thì cô cút xuống mà nhường chỗ!- Triệu Hoài hét lớn, không cho cô ta có cơ hội tức giận.
- Bảo Ngọc, trận này để ta!- Vũ Văn Không phía dưới, nhìn về Triệu Hoài bằng ánh mắt tràn đầy thù hận.
Trước khi giao chiến diễn ra, Bảo Ngọc đã từng điều tra qua hắn ta một lượt. Thông tin mà cô ta nhận được, tên hắn là Triệu Hoài. Thực lực chỉ là chiến giả cấp 2 cao cấp, sở trường dùng thương, là tên vô lại có tiếng ở Học viện Long Cơ. Nhìn về thực lực này, không tự tay trả thù, thì nổi hận trong lòng khó mà phai được.
- Trận này, ta chiến!- Bảo Ngọc hét lớn, uy thế toả ra không thua kém Triệu Hoài.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Danh sách chương