Chương 84: Một trận đấu hoà

Bọn họ chiến đấu vì cái gọi là danh dự, danh dự của chính bọn họ cũng như danh dự của học viện. Đây chính là chứng minh cho lý do, tại sao học viện tứ thánh linh vang danh thiên hạ? Cũng như khẳng định vị thế của bọn họ ở đó.

Cho dù cơ thể có đầy rẫy vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra. Những học viên này đều kiên cường bước tiếp. Một cái nhíu mày, một cái nhăn mặt đều không hề xuất hiện. Trải qua không ngừng tôi luyện, bọn họ càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Thanh Hằng đối chiến Nguyễn Khiêm, cả hai đều đã đi đến giới hạn. Bọn họ đã bộc lộ ra những khả năng mạnh mẽ của riêng mình. Minh chứng cho sự nổ lực của bản thân, từng bước vượt qua cái gọi là giới hạn. Hai người theo đó, trực tiếp đổ gục xuống. Trận chiến đến đây cũng là kết thúc. Một trận đấu, chứa đầy danh dự cũng như sự nỗ lực của hai người bọn họ.
Ngay khoảnh khắc bọn họ ngã xuống, thầy Mạnh và thầy Thắng thành công đỡ lấy. Trên khuôn mặt của hai người thầy, đều xuất hiện nét hãnh diện. Họ kiêu hãnh vì học trò của mình, có thể biểu hiện một cách xuất sắc.

- Em đã làm tốt lắm rồi, nghỉ ngơi trước đây!- Thầy Thắng lên tiếng, không giấu khỏi xúc động.

- Những nỗ lực của em, mọi người đều nhìn thấy. Tốt lắm cô gái!- Thầy Mạnh ân cần mà nói.

Trận chiến thứ hai kết thúc với kết quả hai bên là hoà. Mặc dù bầu không khí của trận chiến trước vẫn còn đọng lại, nhưng trận chiến tiếp theo, vẫn diễn ra như thường. Đổi lại, hai người Thanh Hằng, Nguyễn Khiêm nhận được một tràn pháo tay lớn đến từ vị trí khán giản. Đây là sự tôn trọng của mọi người dành cho họ.

Trận chiến thứ ba diễn ra, Thị Thu đối chiến. Học viên Phi Phụng cử ra là Bảo Ngọc, trận chiến của hai người con gái, theo đó diễn ra. Đây càng thêm nhận về sự thích thú của đám con trai. Không biết hai người bọn họ, ai mới là người chiến thắng?
- Trần Thị Thu, thực lực cấp 2 đỉnh cao, xin mời!- Thị Thu lên tiếng, tay cầm chặt kiếm. Kiếm của cô ta, tên là Trường Thu kiếm. Lưỡi kiếm sắc bén, thân kiếm mỏng nhưng không thể khinh thường. Uy thế mà mỗi nhát chém xuống, đều là mười phần mạnh mẽ. Khiến người khác, khó tránh sợ hãi.

- Bảo Ngọc, thực lực cấp 2 đỉnh cao, xin chỉ giáo!- Bảo Ngọc theo đó, cầm lấy vũ khí của mình.

Vũ khí của cô ta là roi, dài ba mét. Roi ấy, được kì công tạo thành, trong đó có một phần Urimi làm nguyên liệu chính. Chuôi roi, được chạm khắc tinh xảo, kèm vào đó là một viên đá quý. Nhờ vào nó mà uy lực mỗi lần đánh, đều được gia tăng đáng kể.

Tiếng chuông vang lên, Thị Thu theo đó xông lên tấn công. Còn Bảo Ngọc, đứng nguyên tại chỗ, một roi quất tới. Roi này, vừa nhanh vừa mạnh như xé gió mà đi. Thị Thu một bên tránh né, một bên cố gắng tiếp cận.
Đường roi đánh tới, vô cùng khó đoán. Thị Thu không cách nào tiếp cận, chỉ có thể miễn cưỡng lùi lại. Kéo dài khoảng cách, chờ đợi thời cơ phản công. Nhưng đối thủ thì khác, càng được nước thì càng đánh tới. Vung đòn tấn công, cứ như là loạn vũ mưa tên.

Thị Thu khó khăn chống đỡ, đưa kiếm đánh chặn. Đáng tiếc, roi ấy uy lực đã mạnh, lại cộng thêm việc di chuyển khó đoán. Cho dù có chặn được, roi vẫn đánh vào người. Mỗi roi đánh trúng đều đau đến thấu xương, không khỏi nhăn mặt.

- Lũ người các ngươi, còn dám chọc ghẹo ta nữa không?- Bảo Ngọc hét lớn, cô ta vẫn còn cay cú về việc bị Triệu Hoài nhát ma.

- Lời này ngươi nói, là có ý gì?- Thị Thu vốn dĩ hoàn toàn không hiểu ý nghĩa trong lời nói của đối phương.

- Còn muốn giả vờ? Được, vậy thì tiếp tục giả vờ đi!- Bảo Ngọc liền tăng tốc độ ra đòn, đây là muốn dồn đối thủ vào đường chết. Cô ta nghĩ rằng, mọi chuyện đều là do đám người Long Cơ làm ra, liền đem Thị Thu chút giận.

Thị Thu không hiểu sự tình, lại thay Triệu Hoài gánh vác lấy phần hậu quả này. Còn hắn phía trên, thư thái nhìn xuống. Khuôn mặt vui vẻ, thưởng thức cảnh sắc phía dưới. Vẫn còn có tâm trạng, thong thả dùng bữa.

- Con gái đánh nhau, quả thật là đáng sợ mà!- Triệu Hoài buông lời cảm thán, không quên dùng bỏng ngô.

Trái ngược với tâm trạng thong thả của Triệu Hoài. Văn Thành giờ đây, ánh mắt nhìn lên toàn vẻ lo lắng. Khuôn mặt chất chứa nổi niềm chua xót. Thị Thu đối với hắn, là đứa em gái hết mực yêu thương. Nay nhìn thấy cô ta, chịu đủ đòn roi. Tim không khỏi đập trật một nhịp, tay bất giác mà nắm chặt lại.

Thị Thu bị vây khốn trong sự tấn công của kẻ địch. Không sao thoát ra, liền cứ thế mà chịu trận. Nhận thấy tình hình này còn kéo dài, bản thân nhất định sẽ thua. Đành cường công tiến lên, ăn miếng trả miếng với đối thủ.

Từ trong mưa roi loạn vũ ấy, Thị Thu xông ra, lấy kiếm làm lá chắn, liên tục đánh chặn. Khí thế toả ra, mạnh mẽ đến đáng sợ. Nhìn về một màn này, Bảo Ngọc không khỏi bất ngờ. Cô ta liền dùng sức, tung ra vô số đòn roi lên người Thị Thu.

Roi ấy, đánh chặn cũng có, đánh thẳng vào người cũng có. Khó mà phán đoán, Thị Thu liền mặc kệ, quyết tâm tiến công. Mặc cho cơ thể, một thân máu tươi. Mỗi roi đánh xuống, đều để lại vết thương, nổi đau đó, khó nói thành lời.

Chớp mắt đã thành công tiếp cận, một kiếm chém tới. Bảo Ngọc chưa kịp né tránh, thế là cánh tay liền xuất hiện vết thương kéo dài. Máu tươi theo đó, chảy xuống sàn đấu. Khó mà nghĩ tới, đây là trận chiến của hai người con gái.

- Sát phạt thế! Không phải là nói, chỉ là giao hữu thôi sao? Ta thấy, đây là liều mạng mà đánh thì có. Rốt cuộc có thâm thù đại hận gì, mà lại ra nông nổi này?- Triệu Hoài một hơi cảm thán. Hắn lại không biết rằng, mọi việc đều từ hắn mà ra.

Nhận thấy đối phương lại lộ ra sơ hở, Thị Thu nhanh chóng triển khai tấn công. Liền tung ra vô số nhát chém, hướng Bảo Ngọc mà tới. Nhìn thấy một màn này, cô ta chỉ có thể lùi sâu tránh né. Mặc dù đã cố tránh, nhưng không khỏi bị thương. Trên người vì thế, xuất hiện liền mấy vết thương nhỏ.

Nhìn về hai người bọn họ, tình hình đều giống như nhau. Cả người đều là vết thương, máu chảy đầm đìa, nhuộm màu sàn đấu. Nhưng ánh mắt nhìn nhau, đều chứa đầy chiến ý.

- Cũng mai là ta không phải đối chiến, nếu không cái mạng nhỏ này. E rằng phải mất hơn phân nửa, vẫn là ngồi đây an toàn!- Triệu Hoài thở phào một hơi, không khỏi vui mừng vì tránh được kiếp nạn lần này.

- Ai nói với em, là trận này không cần phải đánh? Triệu Hoài nghe thấy một âm thanh thân thuộc phát ra từ phía sau. Nghe được lời này, biết là có sự không lành. Liền cứ như thế, mà giả điếc không nghe thấy. Từ từ xê người, ý định rời đi.

- Đi đâu đấy? Ở đây chuyện vui còn chưa hết, mà đã muốn đánh bài chuồn rồi!

Một cánh tay lực lưỡng, nắm chặt lấy đầu Triệu Hoài. Dùng sức cưỡng ép, xoay đầu hắn ta về sau. Mặc dù đã cố chống cự, nhưng tất cả đều bằng không. Đến lúc Triệu Hoài nhìn thấy, khuôn mặt thân thương của thầy Mạnh. Mồ hôi trên người hắn, không tự chủ mà chảy đầm đìa.

- Thầy Mạnh, lâu quá không gặp. Không biết dạo này thầy có khỏe không?- Triệu Hoài thân thiện mà nói, không ngừng dùng sức mà muốn thoát khỏi. Nhưng đáng tiếc, bất kể hắn dùng mọi cách, đều không cách nào thoát ra khỏi cánh tay lực lưỡng đó.

- Bớt giả vờ đi, em nên biết ta đến đây là có chuyện gì!- Thầy Mạnh nhíu mày một cái, khuôn mặt toả vẻ không vui.

- Có chuyện gì thì chúng ta từ từ mà nói, thầy có phải là nên buông tay ra hay không?- Triệu Hoài lời nói có chút đáng thương, kèm theo đó là nở ra nụ cười thân thiện.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện