Chương 61: Không ngờ đến
Văn Thành bên này, đang giải thích trong vô vọng. Những lời hắn ta nói, Thanh Hằng đều không nghe lọt vào tai. Lời nói đó, khác gì lời ngụy biện của kẻ ác.
- A, đau quá!- Triệu Hoài rên lên vài tiếng đau đớn, chứng minh sự tồn tại của bản thân.( Để các người nói thêm hồi lâu, kẻ chịu thiệt không phải là ta sao?)
Thành công thu hút sự chú ý của Thanh Hằng, cô ta giờ mới nhớ ra. Triệu Hoài đang trọng thương đứng đó. Vội dìu lấy hắn, ý định rời đi.
- Ta sẽ đưa Triệu Hoài rời đi trước, mong là chút nữa. Ngươi sẽ cho ta một đáp án hài lòng, đừng để ta thất vọng!- Thanh Hằng rời đi, để lại một ánh mắt có phần giận dữ.
Trước khi rời khỏi, Triệu Hoài không quên để lại cho Văn Thành, nụ cười của kẻ chiến thắng trên môi. Đối với hắn, đây là sỉ nhục đến cực điểm, khó mà chịu nổi.
- Không lẽ lần này, ta thật sự phải thua hắn ta sao?- Văn Thành lời này, có phần bất lực.
Văn Thành trải qua chuyện lần này, cho dù hắn ta giải thích đến gãy lưỡi. Liệu còn có ai tin hắn? Xem ra, muốn lật ngược được ván cờ này, đối với hắn đã là đều không thể.
Trong rừng, Thanh Hằng vất vả dìu Triệu Hoài đi từng bước. Đây là muốn đưa hắn trở lại lớp C, mà cô khổ cực không ít. Đâu biết rằng, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Triệu Hoài.
Từ việc ác tặc xảy ra, đến vô tình làm quen. Sau đó cố ý lộ ra sơ hở, để Văn Thành ra tay. Đến việc bản thân bị bắt, vết thương trên người. Tới việc giải cứu, đều nằm trong từng bước tính toán của Triệu Hoài. Vì chuyện này, hắn bỏ ra không ít công sức. Ngoài ra, bị thương là nằm trong tính toán, nhưng vết thương là thật. Đám người đó ra tay, không hề nương tình.
- Lần này, thực sự phải cảm ơn cô một tiếng. Không có cô, cái mạng nhỏ này của ta, có thể...- Triệu Hoài nói lời ấp úng, giao rắc sự hoài nghi.
- Không sao, đều là việc nên làm. Chuyện này, ta nhất định bắt Văn Thành cho ngươi một kết quả rõ ràng!- Thanh Hằng lời nói, có phần chắc chắn.
- Vậy phải cảm ơn cô thêm một lần nữa. Mà ta có chuyện này không hiểu, đêm qua rốt cuộc có chuyện gì, tại sao mọi người đều không thấy đâu?- Triệu Hoài nói lời thăm dò.
- Ngươi không biết à, đêm qua bên rừng phía Bắc xuất hiện dị tượng. Mọi người đều tưởng rằng bảo vật xuất thế, nên đều đến đó thử vận mai. Kết quả là chờ hết một đêm, ngoại trừ ánh sáng màu vàng thì không có gì cả. Đúng là uổng phí thời gian!- Thanh Hằng một hơi kể hết.
- Thì ra là vậy!( Bày ra thế trận lớn như vậy để bắt ta, kết quả thì thế nào? Văn Thành ơi Văn Thành, kinh nghiệm của ngươi, suy cho cùng là quá non!) Triệu Hoài mỉm cười, có phần khoái chí.
Theo đó rời đi, Triệu Hoài đang lúc vui mừng. Lại có âm thanh từ xa truyền tới, theo đó một bóng hình quen thuộc xuất hiện. Chỉ mất hai giây để lướt qua cuộc đời của nhau, nhưng lại khiến đối phương, không cách nào quên được.
Thanh Đạt thân mặc đồ đen, phía sau lại bị người ta truy đuổi. Vô tình bắt gặp Triệu Hoài, khác gì cọng rơm cứu mạng. Liền vội ôm chầm lấy, bầy ra dáng vẻ đau thương.
- Đại ca, ta cuối cùng cũng gặp được ngươi. Cứu ta!- Thanh Đạt vừa khóc vừa nói.
Nhìn thấy dáng vẻ này, Thanh Hằng giận dữ mà hét lớn:" Ác tặc!" Khung cảnh này, đối với Triệu Hoài mà nói, bội phần nguy hiểm.
( Cái thằng ngu này, đang làm cái quái gì vậy?) Triệu Hoài mắng thầm. Sau đó nhanh tay, đẩy mạnh Thanh Đạt ra xa.
- Đại ca, anh làm gì thế? Chúng ta từng trải qua mọi chuyện với nhau. Giờ lại không muốn nhận người thân à?- Thanh Đạt hét lớn.
Lúc này, đám người truy đuổi theo tới. Bọn họ sắc mặt có phần ưu ám, nét tức giận hiện rõ trên khuôn mặt. Tay cầm chặt vũ khí, người nào người nấy đều đã vào thế tấn công.
- Ác tặc, ngươi còn muốn chạy!
Nhìn về tình cảnh trước mắt, Triệu Hoài không khỏi cảm khái. Nụ cười bất lực nở trên môi, hắn đại khái đã hiểu được tình hình.
- Đừng nói với ta, là ngươi đi lẻ nên bị người ta bắt. Bây giờ lại muốn ta làm bia đỡ đạn, sau đó nhân cơ hội chạy trốn!- Triệu Hoài biểu tình nghi hoặc mà nói nhỏ với Thanh Đạt.
- Trên đời này, đúng là không ai hiểu ta hơn ngươi. Chúc mừng ngươi, đoán đúng rồi đấy!- Thanh Đạt cười cười mà nói.
Triệu Hoài nghe được lời này, tức giận bóp cổ lấy Thanh Đạt, lắc lắc vài cái:" Tên khốn nhà ngươi, ăn cái gì mà khôn hết phần thiên hạ thế này?"
Sau nó nhẹ nhàng quay sang đám người bọn họ, không quên bóp cổ Thanh Đạt. Mỉm cười tạo độ thân thiện, tình cảm mà nói:
- Ta nói, ta và tên ác tặc này không quen biết lẫn nhau. Đây là có người cố ý hãm hại ta, nên mới làm ra loại chuyện này. Không biết, các người có tin hay không? - Nhìn khuôn mặt đê tiện của ngươi kìa, lại thêm nụ cười đốn mạt đó. Ngươi nghĩ bọn ta nên tin hay không?- Bọn họ mạnh mẽ đáp trả.
- Thanh Hằng, còn cô thì sao?
- Ta... Ta... Chuyện này...- Thanh Hằng lúc này, đã rơi vào hoảng loạn. Vừa nãy, trong lòng nàng, Triệu Hoài là một người tốt vô tình bị hại. Lời nói của Văn Thành một lần nữa vang lên bên tai. Hung thủ thật sự của tất cả mọi chuyện chính là Triệu Hoài. Bây giờ, từ nạn nhân lại chuyển mình trở thành ác tặc gây ra mọi chuyện xấu. Trong lòng nàng, khó mà chấp nhận.
Chỉ thấy, Triệu Hoài ngước nhìn lên bầu trời xa xăm. Khuôn mặt chất chứa bao nỗi niềm, theo đó một cơn gió nhẹ thôi qua.
- Chậc, vì để chứng minh bản thân ta trong sạch. Đành đại nghĩa diệt thân vậy!- Theo đó, nụ cười tàn ác được cất lên.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người. Triệu Hoài ra tay tấn công ác tặc trước mặt. Hai người cùng nhau giao lưu võ thuật, ngươi đánh ta né, ta tấn ngươi thủ. Phối hợp nhịp nhàng, động tác vô cùng thuần thục, đây không phải tập luyện lâu ngày, căn bản là sẽ không đạt tới trình độ này. Về cơ bản, hai người bọn họ chỉ là múa và dừng ở việc múa.
Sau một hồi thâm tình giao lưu, hai bên đều trúng quyền của đối phương. Triệu Hoài lăn vài vòng dưới mặt đất, còn Thanh Đạt thì lùi về sau mấy bước. Cả hai làm ra dáng vẻ đau đớn, quằn quại.
- Không ngờ, thực lực của ngươi lại mạnh mẽ đến thế. Lần này ta chịu thua, lần sau gặp lại, sẽ là huyết chiến!- Ác tặc để lại lời nói, liền vội vã rời đi.
- Tên yếu kém nhà ngươi, đợi thêm trăm năm nữa mới đấu lại ta!- Triệu Hoài đắc ý mà nói, sau đó quay người trở lại. Tự tin mà nói với đám người bọn họ- Ác tặc đã bị ta đuổi đi, các người không cần lo lắng!
Đổi lại, hắn nhận được cái nhìn khinh bỉ, miệt thị đến cùng cực từ bọn họ.
- Diễn, sao không diễn nữa đi? Ngươi đây là muốn, xem bọn ta như mấy đứa ngốc mà lừa!- một cô gái giận dữ nói.
- Diễn xuất của ngươi, đến ngay cả con nít còn nhìn ra. Đây là xem thường chỉ số thông minh của bọn ta mà!
- Diễn cái gì chứ, các người nói gì. Ta nghe không hiểu!- Triệu Hoài lúc này, giả ngây giả dại. Dù sao đối phương không bằng không chứng, hắn cũng không sợ.
Giữa lúc Triệu Hoài đang phân tâm, bọn họ đã thành công bao vây hắn lại. Tất cả đều vào tư thế, giương cung bạt kiếm, chỉ chờ để chiến.
- Ác tặc, chịu chết đi!
Chỉ thấy, Triệu Hoài cười khẩy, mạnh miệng mà nói:" Các ngươi đây là vu khống, có tin ta đem các ngươi đánh hết một lượt. Sau đó treo lên cây, đung đưa trên đó ba ngày ba đêm hay không?"
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Văn Thành bên này, đang giải thích trong vô vọng. Những lời hắn ta nói, Thanh Hằng đều không nghe lọt vào tai. Lời nói đó, khác gì lời ngụy biện của kẻ ác.
- A, đau quá!- Triệu Hoài rên lên vài tiếng đau đớn, chứng minh sự tồn tại của bản thân.( Để các người nói thêm hồi lâu, kẻ chịu thiệt không phải là ta sao?)
Thành công thu hút sự chú ý của Thanh Hằng, cô ta giờ mới nhớ ra. Triệu Hoài đang trọng thương đứng đó. Vội dìu lấy hắn, ý định rời đi.
- Ta sẽ đưa Triệu Hoài rời đi trước, mong là chút nữa. Ngươi sẽ cho ta một đáp án hài lòng, đừng để ta thất vọng!- Thanh Hằng rời đi, để lại một ánh mắt có phần giận dữ.
Trước khi rời khỏi, Triệu Hoài không quên để lại cho Văn Thành, nụ cười của kẻ chiến thắng trên môi. Đối với hắn, đây là sỉ nhục đến cực điểm, khó mà chịu nổi.
- Không lẽ lần này, ta thật sự phải thua hắn ta sao?- Văn Thành lời này, có phần bất lực.
Văn Thành trải qua chuyện lần này, cho dù hắn ta giải thích đến gãy lưỡi. Liệu còn có ai tin hắn? Xem ra, muốn lật ngược được ván cờ này, đối với hắn đã là đều không thể.
Trong rừng, Thanh Hằng vất vả dìu Triệu Hoài đi từng bước. Đây là muốn đưa hắn trở lại lớp C, mà cô khổ cực không ít. Đâu biết rằng, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Triệu Hoài.
Từ việc ác tặc xảy ra, đến vô tình làm quen. Sau đó cố ý lộ ra sơ hở, để Văn Thành ra tay. Đến việc bản thân bị bắt, vết thương trên người. Tới việc giải cứu, đều nằm trong từng bước tính toán của Triệu Hoài. Vì chuyện này, hắn bỏ ra không ít công sức. Ngoài ra, bị thương là nằm trong tính toán, nhưng vết thương là thật. Đám người đó ra tay, không hề nương tình.
- Lần này, thực sự phải cảm ơn cô một tiếng. Không có cô, cái mạng nhỏ này của ta, có thể...- Triệu Hoài nói lời ấp úng, giao rắc sự hoài nghi.
- Không sao, đều là việc nên làm. Chuyện này, ta nhất định bắt Văn Thành cho ngươi một kết quả rõ ràng!- Thanh Hằng lời nói, có phần chắc chắn.
- Vậy phải cảm ơn cô thêm một lần nữa. Mà ta có chuyện này không hiểu, đêm qua rốt cuộc có chuyện gì, tại sao mọi người đều không thấy đâu?- Triệu Hoài nói lời thăm dò.
- Ngươi không biết à, đêm qua bên rừng phía Bắc xuất hiện dị tượng. Mọi người đều tưởng rằng bảo vật xuất thế, nên đều đến đó thử vận mai. Kết quả là chờ hết một đêm, ngoại trừ ánh sáng màu vàng thì không có gì cả. Đúng là uổng phí thời gian!- Thanh Hằng một hơi kể hết.
- Thì ra là vậy!( Bày ra thế trận lớn như vậy để bắt ta, kết quả thì thế nào? Văn Thành ơi Văn Thành, kinh nghiệm của ngươi, suy cho cùng là quá non!) Triệu Hoài mỉm cười, có phần khoái chí.
Theo đó rời đi, Triệu Hoài đang lúc vui mừng. Lại có âm thanh từ xa truyền tới, theo đó một bóng hình quen thuộc xuất hiện. Chỉ mất hai giây để lướt qua cuộc đời của nhau, nhưng lại khiến đối phương, không cách nào quên được.
Thanh Đạt thân mặc đồ đen, phía sau lại bị người ta truy đuổi. Vô tình bắt gặp Triệu Hoài, khác gì cọng rơm cứu mạng. Liền vội ôm chầm lấy, bầy ra dáng vẻ đau thương.
- Đại ca, ta cuối cùng cũng gặp được ngươi. Cứu ta!- Thanh Đạt vừa khóc vừa nói.
Nhìn thấy dáng vẻ này, Thanh Hằng giận dữ mà hét lớn:" Ác tặc!" Khung cảnh này, đối với Triệu Hoài mà nói, bội phần nguy hiểm.
( Cái thằng ngu này, đang làm cái quái gì vậy?) Triệu Hoài mắng thầm. Sau đó nhanh tay, đẩy mạnh Thanh Đạt ra xa.
- Đại ca, anh làm gì thế? Chúng ta từng trải qua mọi chuyện với nhau. Giờ lại không muốn nhận người thân à?- Thanh Đạt hét lớn.
Lúc này, đám người truy đuổi theo tới. Bọn họ sắc mặt có phần ưu ám, nét tức giận hiện rõ trên khuôn mặt. Tay cầm chặt vũ khí, người nào người nấy đều đã vào thế tấn công.
- Ác tặc, ngươi còn muốn chạy!
Nhìn về tình cảnh trước mắt, Triệu Hoài không khỏi cảm khái. Nụ cười bất lực nở trên môi, hắn đại khái đã hiểu được tình hình.
- Đừng nói với ta, là ngươi đi lẻ nên bị người ta bắt. Bây giờ lại muốn ta làm bia đỡ đạn, sau đó nhân cơ hội chạy trốn!- Triệu Hoài biểu tình nghi hoặc mà nói nhỏ với Thanh Đạt.
- Trên đời này, đúng là không ai hiểu ta hơn ngươi. Chúc mừng ngươi, đoán đúng rồi đấy!- Thanh Đạt cười cười mà nói.
Triệu Hoài nghe được lời này, tức giận bóp cổ lấy Thanh Đạt, lắc lắc vài cái:" Tên khốn nhà ngươi, ăn cái gì mà khôn hết phần thiên hạ thế này?"
Sau nó nhẹ nhàng quay sang đám người bọn họ, không quên bóp cổ Thanh Đạt. Mỉm cười tạo độ thân thiện, tình cảm mà nói:
- Ta nói, ta và tên ác tặc này không quen biết lẫn nhau. Đây là có người cố ý hãm hại ta, nên mới làm ra loại chuyện này. Không biết, các người có tin hay không? - Nhìn khuôn mặt đê tiện của ngươi kìa, lại thêm nụ cười đốn mạt đó. Ngươi nghĩ bọn ta nên tin hay không?- Bọn họ mạnh mẽ đáp trả.
- Thanh Hằng, còn cô thì sao?
- Ta... Ta... Chuyện này...- Thanh Hằng lúc này, đã rơi vào hoảng loạn. Vừa nãy, trong lòng nàng, Triệu Hoài là một người tốt vô tình bị hại. Lời nói của Văn Thành một lần nữa vang lên bên tai. Hung thủ thật sự của tất cả mọi chuyện chính là Triệu Hoài. Bây giờ, từ nạn nhân lại chuyển mình trở thành ác tặc gây ra mọi chuyện xấu. Trong lòng nàng, khó mà chấp nhận.
Chỉ thấy, Triệu Hoài ngước nhìn lên bầu trời xa xăm. Khuôn mặt chất chứa bao nỗi niềm, theo đó một cơn gió nhẹ thôi qua.
- Chậc, vì để chứng minh bản thân ta trong sạch. Đành đại nghĩa diệt thân vậy!- Theo đó, nụ cười tàn ác được cất lên.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người. Triệu Hoài ra tay tấn công ác tặc trước mặt. Hai người cùng nhau giao lưu võ thuật, ngươi đánh ta né, ta tấn ngươi thủ. Phối hợp nhịp nhàng, động tác vô cùng thuần thục, đây không phải tập luyện lâu ngày, căn bản là sẽ không đạt tới trình độ này. Về cơ bản, hai người bọn họ chỉ là múa và dừng ở việc múa.
Sau một hồi thâm tình giao lưu, hai bên đều trúng quyền của đối phương. Triệu Hoài lăn vài vòng dưới mặt đất, còn Thanh Đạt thì lùi về sau mấy bước. Cả hai làm ra dáng vẻ đau đớn, quằn quại.
- Không ngờ, thực lực của ngươi lại mạnh mẽ đến thế. Lần này ta chịu thua, lần sau gặp lại, sẽ là huyết chiến!- Ác tặc để lại lời nói, liền vội vã rời đi.
- Tên yếu kém nhà ngươi, đợi thêm trăm năm nữa mới đấu lại ta!- Triệu Hoài đắc ý mà nói, sau đó quay người trở lại. Tự tin mà nói với đám người bọn họ- Ác tặc đã bị ta đuổi đi, các người không cần lo lắng!
Đổi lại, hắn nhận được cái nhìn khinh bỉ, miệt thị đến cùng cực từ bọn họ.
- Diễn, sao không diễn nữa đi? Ngươi đây là muốn, xem bọn ta như mấy đứa ngốc mà lừa!- một cô gái giận dữ nói.
- Diễn xuất của ngươi, đến ngay cả con nít còn nhìn ra. Đây là xem thường chỉ số thông minh của bọn ta mà!
- Diễn cái gì chứ, các người nói gì. Ta nghe không hiểu!- Triệu Hoài lúc này, giả ngây giả dại. Dù sao đối phương không bằng không chứng, hắn cũng không sợ.
Giữa lúc Triệu Hoài đang phân tâm, bọn họ đã thành công bao vây hắn lại. Tất cả đều vào tư thế, giương cung bạt kiếm, chỉ chờ để chiến.
- Ác tặc, chịu chết đi!
Chỉ thấy, Triệu Hoài cười khẩy, mạnh miệng mà nói:" Các ngươi đây là vu khống, có tin ta đem các ngươi đánh hết một lượt. Sau đó treo lên cây, đung đưa trên đó ba ngày ba đêm hay không?"
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Danh sách chương