Chương 18: Sự cố
Mặc dù chiến giả cấp 1 có thể lực vượt trội hơn người thường. Việc lặn lâu dưới nước cũng là chuyện bình thường, nhưng đối với cô gái như lớp trưởng. Tất nhiên là vẫn lo lắng cho Triệu Hoài.
Đang lúc cô ta không biết phải làm sao, thì Triệu Hoài mới từ dưới nước ngóc cái đầu lên. Thấy hắn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói:
- Cậu thật sự là dọa chết khϊếp mình mà!
- Xem nè!- hắn từ dưới nước giơ lên 3 con cá to.
Lúc này, nàng mới nở nụ cười trở lại. Nụ cười ấy, như ngàn hoa nở rộ, vui mừng nói:
- Hay quá, vậy là chúng ta có cá để ăn!
Triệu Hoài mới từ từ bơi lại gần bờ, trên tay cầm ba con cá to. Đắc ý mà khoe:
- Thế nào? Có phải là rất giỏi không? - Giỏi, bạn học rất giỏi!
Lớp trưởng muốn đi tới xem xem, nhưng sự cố đã xảy ra. Do vô tình đi lên mặt đá trơn, nàng trượt chân, sau đó là ngã xuống nước.
Nàng ở dưới nước, cứ ngoi lên rồi lại ngụp xuống, tựa hồ không biết bơi. Triệu Hoài lập tức buông cá trong tay, bơi lại gần mà ứng cứu nàng. Hắn khó khăn lắm mới đem lớp trưởng từ dưới nước lên bờ.
Lúc này, hắn mới nhìn được dáng người thực sự của Liên Hoa. Dính nước, áo quần đó tự động ôm sát vào thân. Đập thẳng vào mắt hắn là một "tâm hồn" to tròn đầy đặn, phải nói thân hình này, điện nước đầy đủ. Là cực phẩm nhân gian!
So với người khác, chỉ hơn không kém. Khuôn mặt ấy, đôi mắt to tròn lấp lánh, tựa như vì sao trên trời. Sống mũi nàng tựa như nhìn chữ S vừa thanh thoát vừa tự nhiên. Phối hợp hài hoà với cả khuôn mặt làm tôn vinh lên vẻ đẹp của chính bản thân. Má ửng đào lên vì ngộp càng làm nàng trong đẹp hơn, Liên Hoa không ngừng ho lên vì sặc nước.
Triệu Hoài ngây người ra, không ngờ đến trong lớp còn có cực phẩm ẩn dấu. Nay lại để hắn phát hiện ra, lành ít dữ nhiều.
- Không sao chứ?- Hắn cất tiếng hỏi thăm.
- Không, không sao! Nhưng mắt kính của mình, hình như là rơi xuống nước rồi!- Nàng yếu ớt nói.
- Ngồi đây nghỉ đi, để tớ nhóm lửa hong khô người. Trời lạnh, mình ướt rất dễ bị bệnh.- Triệu Hoài ân cần nói.
Nàng ngồi co ro vào một góc, giống như thỏ con mắt mưa. Trời mùa đông, ôi cái lạnh lẽo đó. Tê tái hết cả lòng người, nàng không ngừng run lên vì lạnh.
Miệng nàng không ngừng rối rít nói lời xin lỗi. Xin lỗi vì làm mất cá, xin lỗi vì đã phiền hắn. Cái giọng nói ngọt ngào đó, đến giận hắn còn không có thì lấy gì mà xin lỗi.
- Được rồi, không sao đâu. Chỉ là chuyện nhỏ!- hắn cố gắng trấn an nàng.
Triệu Hoài bên này, điên cuồng đánh lửa, không có DG, hắn đành tự lực cánh sinh.
Người ướt, mà đi đánh lửa thì thôi rồi. Phải mất rất lâu thời gian, ánh lửa mới xuất hiện. Hắn lập tức nhóm lên một ngọn lửa lớn, giúp nàng sưởi ấm.
- Có lửa rồi, bạn ngồi đây sưởi ấm đi. Mình đi tìm mắt kính cho bạn!
- Không, không cần đâu!- nàng nhỏ giọng nói.
Triệu Hoài đặt ngọn lửa gần lớp trưởng, giúp nàng hong khô người. Sau đó liền lập tức nhảy xuống nước, tìm mắt kính cho nàng.
Cận nặng mà còn mất kính, chẳng khác nào là mù tạm thời. Chỉ có thể ngồi yên ở một góc, tận tình mà hơ người qua ngọn lửa.
Ôi cái thời tiết mùa đông này, cái lạnh giá của dòng nước. Triệu Hoài, hắn ta vì sĩ gái, mà vật vả dưới dòng nước lạnh lẽo.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng thì hắn cũng tìm thấy. Lúc lên bờ, hắn liên tục hắt xì, người ta giờ thì đã khô, còn hắn thì lạnh đến thấu xương.
- Mé nó, lạnh muốn chết. Biết vậy ta đã không sĩ rồi. Đúng là làm khổ tấm thân này!- hắn nói thầm trong miệng.
- Bạn học, bạn sao rồi?- Liên Hoa nghe được tiếng nước chân. Cảnh giác hỏi.
- Không sao, không sao? Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!* Hắt sì*- hắn vẫn cố tỏa ra mạnh mẽ.
Triệu Hoài cẩn thận đeo kính cho lớp trưởng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên ám muội. Liên Hoa lúng túng, không cẩn thận làm hắn ngã.
- Bạn học, bạn không sao chứ?- Lớp trưởng.
- Không sao, không sao. Chỉ là chút chuyện nhỏ!
- Bạn tốt như vậy, mà người khác lại đồn... Đồn rằng...- nàng trở nên ấp úng.
- Đồn gì?- hắn thắc mắc hỏi.
- Họ nói: " Triệu Hoài là tên cầm thú, loại chuyện gì cũng thể làm ra. Gặp được thì nên tránh xa, tránh như tránh tà. Đến gần hắn nhất định là gặp chuyện xui xẻo, làm người hại bạn, làm ma hại người". Mọi người đều nói, bạn không phải là thứ tốt lành gì!
- Là tên khốn khϊếp nào nói vậy?- hắn nghiến răng hỏi.
- Mình... Mình không biết, chỉ nghe lời người khác tường thuật lại!
Triệu Hoài xoay người đứng thẳng, mắt nhìn lên bầu trời xa xăm. Làm ra dáng vẻ đạo mạo cao nhân, nói trắng ra là đang làm màu.
- Hây, bọn họ vốn dĩ không hiểu được mình. Những việc mình làm đều có nguyên do, đều là muốn giúp ích cho người khác. Chỉ là gặp vài nguyên do, mới dẫn đến hiểu lầm. Hây, làm người tốt quả thật rất khó!- Hắn thở dài từng hơi.
- Nhưng... Chuyện của đàn chị Ngô Dung, bọn họ đều nói...
- Thật ra, tất cả đều là hiểu lầm. Vốn dĩ là mình thấy đàn chị bị ức hϊếp, bản thân muốn tiến lên ngăn cản. Không ngờ lại phát sinh sự cố, kết quả mới thành ra như vậy!- hắn tỏa ra khí tức của sự chính trực, làm ra dáng vẻ ngây thẳng.
Vừa nói hắn vừa cố rặn ra vài giọt nước mắt. Sau đó giả vờ đáng thương, nhanh như chớp mà sà vào ngực của lớp trưởng. Nàng không kịp phản ứng với hành động này của hắn.
- Bạn học, bạn...
- Mình khổ quá mà, hụ hụ... Mình thật là đáng thương mà, hụ hụ...
Thấy dáng vẻ tội nghiệp đó, nàng không nghĩ nhiều mà nói lời an ủi. Còn hắn, dúi lấy dúi để vào ngực người ta. Mắt thì giả vờ khóc, miệng thì nhếch mép cười.
( Khà khà, kèo này thơm, êm thật sự!) Bản thân hắn thì làm ra vẻ khổ sở, không ngừng than thở khóc lóc. Nàng không ngừng xoa dịu hắn, nhưng không biết rằng bản thân lại bị tên khốn đó lợi dụng.
- Được rồi, mình hiểu mà. Không có gì phải buồn cả, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi!- nàng nhẹ nhàng nói.
Lời nói nhỏ nhẹ như tiếng ru, vòng tay ấm áp, Triệu Hoài rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Hắn mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.
Sau một hồi không thấy Triệu Hoài cử động, nàng mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Phát hiện, Triệu Hoài đã thϊếp đi từ bao giờ.
Nàng nhẹ nhàng đặt hắn sang một bên, sợ rằng bản thân sẽ làm hắn tỉnh giấc. Lớp trưởng ngồi cạnh một bên mà nhìn, không dám phát ra âm thanh, nàng sợ làm phiền hắn. Ngọn lửa vẫn đang cháy, ánh lửa phập phồng theo cơn gió.
Triệu Hoài vì quá mệt mỏi, ngủ thẳng một giấc đến tận tối. Lúc hắn mở mắt ra, đã là một bầu trời đêm, chưa kịp định thần, một giọng nói vang lên bên tai:
- Cuối cũng thì cậu cũng tỉnh lại!
Triệu Hoài nhìn sang, là lớp trưởng đây mà. Cô vì không yên tâm hắn ở đây một mình. Nên chưa hề rơi đi một chút nào, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh một bên quan sát.
- Tại sao trời tối rồi, nàng lại không kêu ta dậy? Chúng ta làm sao mà trở về đây?- Triệu Hoài lớn tiếng.
- Mình... Mình thấy cậu... Hơi mệt... Nên không dám... Gọi dậy!- giọng nàng ấm úng, giống đứa trẻ phạm lỗi bị la.
Hắn thấy khuôn mặt này, lại cộng thêm giọng nói đó. Cơn giận trong người cũng vơi đi phần nào. Dù sao đối phương cũng là vì bản thân hắn mà ra. Trách thì trách bản thân hắn mà thôi.
Hắn đứng dậy, quan sát tình hình hồi lâu. Nhẹ nhàng nói:
- Trời đã tối, chúng ta lại không quen đường. Đi lại bất tiện, đành ở lại đây một đêm vậy!
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc
Mặc dù chiến giả cấp 1 có thể lực vượt trội hơn người thường. Việc lặn lâu dưới nước cũng là chuyện bình thường, nhưng đối với cô gái như lớp trưởng. Tất nhiên là vẫn lo lắng cho Triệu Hoài.
Đang lúc cô ta không biết phải làm sao, thì Triệu Hoài mới từ dưới nước ngóc cái đầu lên. Thấy hắn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói:
- Cậu thật sự là dọa chết khϊếp mình mà!
- Xem nè!- hắn từ dưới nước giơ lên 3 con cá to.
Lúc này, nàng mới nở nụ cười trở lại. Nụ cười ấy, như ngàn hoa nở rộ, vui mừng nói:
- Hay quá, vậy là chúng ta có cá để ăn!
Triệu Hoài mới từ từ bơi lại gần bờ, trên tay cầm ba con cá to. Đắc ý mà khoe:
- Thế nào? Có phải là rất giỏi không? - Giỏi, bạn học rất giỏi!
Lớp trưởng muốn đi tới xem xem, nhưng sự cố đã xảy ra. Do vô tình đi lên mặt đá trơn, nàng trượt chân, sau đó là ngã xuống nước.
Nàng ở dưới nước, cứ ngoi lên rồi lại ngụp xuống, tựa hồ không biết bơi. Triệu Hoài lập tức buông cá trong tay, bơi lại gần mà ứng cứu nàng. Hắn khó khăn lắm mới đem lớp trưởng từ dưới nước lên bờ.
Lúc này, hắn mới nhìn được dáng người thực sự của Liên Hoa. Dính nước, áo quần đó tự động ôm sát vào thân. Đập thẳng vào mắt hắn là một "tâm hồn" to tròn đầy đặn, phải nói thân hình này, điện nước đầy đủ. Là cực phẩm nhân gian!
So với người khác, chỉ hơn không kém. Khuôn mặt ấy, đôi mắt to tròn lấp lánh, tựa như vì sao trên trời. Sống mũi nàng tựa như nhìn chữ S vừa thanh thoát vừa tự nhiên. Phối hợp hài hoà với cả khuôn mặt làm tôn vinh lên vẻ đẹp của chính bản thân. Má ửng đào lên vì ngộp càng làm nàng trong đẹp hơn, Liên Hoa không ngừng ho lên vì sặc nước.
Triệu Hoài ngây người ra, không ngờ đến trong lớp còn có cực phẩm ẩn dấu. Nay lại để hắn phát hiện ra, lành ít dữ nhiều.
- Không sao chứ?- Hắn cất tiếng hỏi thăm.
- Không, không sao! Nhưng mắt kính của mình, hình như là rơi xuống nước rồi!- Nàng yếu ớt nói.
- Ngồi đây nghỉ đi, để tớ nhóm lửa hong khô người. Trời lạnh, mình ướt rất dễ bị bệnh.- Triệu Hoài ân cần nói.
Nàng ngồi co ro vào một góc, giống như thỏ con mắt mưa. Trời mùa đông, ôi cái lạnh lẽo đó. Tê tái hết cả lòng người, nàng không ngừng run lên vì lạnh.
Miệng nàng không ngừng rối rít nói lời xin lỗi. Xin lỗi vì làm mất cá, xin lỗi vì đã phiền hắn. Cái giọng nói ngọt ngào đó, đến giận hắn còn không có thì lấy gì mà xin lỗi.
- Được rồi, không sao đâu. Chỉ là chuyện nhỏ!- hắn cố gắng trấn an nàng.
Triệu Hoài bên này, điên cuồng đánh lửa, không có DG, hắn đành tự lực cánh sinh.
Người ướt, mà đi đánh lửa thì thôi rồi. Phải mất rất lâu thời gian, ánh lửa mới xuất hiện. Hắn lập tức nhóm lên một ngọn lửa lớn, giúp nàng sưởi ấm.
- Có lửa rồi, bạn ngồi đây sưởi ấm đi. Mình đi tìm mắt kính cho bạn!
- Không, không cần đâu!- nàng nhỏ giọng nói.
Triệu Hoài đặt ngọn lửa gần lớp trưởng, giúp nàng hong khô người. Sau đó liền lập tức nhảy xuống nước, tìm mắt kính cho nàng.
Cận nặng mà còn mất kính, chẳng khác nào là mù tạm thời. Chỉ có thể ngồi yên ở một góc, tận tình mà hơ người qua ngọn lửa.
Ôi cái thời tiết mùa đông này, cái lạnh giá của dòng nước. Triệu Hoài, hắn ta vì sĩ gái, mà vật vả dưới dòng nước lạnh lẽo.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng thì hắn cũng tìm thấy. Lúc lên bờ, hắn liên tục hắt xì, người ta giờ thì đã khô, còn hắn thì lạnh đến thấu xương.
- Mé nó, lạnh muốn chết. Biết vậy ta đã không sĩ rồi. Đúng là làm khổ tấm thân này!- hắn nói thầm trong miệng.
- Bạn học, bạn sao rồi?- Liên Hoa nghe được tiếng nước chân. Cảnh giác hỏi.
- Không sao, không sao? Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!* Hắt sì*- hắn vẫn cố tỏa ra mạnh mẽ.
Triệu Hoài cẩn thận đeo kính cho lớp trưởng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên ám muội. Liên Hoa lúng túng, không cẩn thận làm hắn ngã.
- Bạn học, bạn không sao chứ?- Lớp trưởng.
- Không sao, không sao. Chỉ là chút chuyện nhỏ!
- Bạn tốt như vậy, mà người khác lại đồn... Đồn rằng...- nàng trở nên ấp úng.
- Đồn gì?- hắn thắc mắc hỏi.
- Họ nói: " Triệu Hoài là tên cầm thú, loại chuyện gì cũng thể làm ra. Gặp được thì nên tránh xa, tránh như tránh tà. Đến gần hắn nhất định là gặp chuyện xui xẻo, làm người hại bạn, làm ma hại người". Mọi người đều nói, bạn không phải là thứ tốt lành gì!
- Là tên khốn khϊếp nào nói vậy?- hắn nghiến răng hỏi.
- Mình... Mình không biết, chỉ nghe lời người khác tường thuật lại!
Triệu Hoài xoay người đứng thẳng, mắt nhìn lên bầu trời xa xăm. Làm ra dáng vẻ đạo mạo cao nhân, nói trắng ra là đang làm màu.
- Hây, bọn họ vốn dĩ không hiểu được mình. Những việc mình làm đều có nguyên do, đều là muốn giúp ích cho người khác. Chỉ là gặp vài nguyên do, mới dẫn đến hiểu lầm. Hây, làm người tốt quả thật rất khó!- Hắn thở dài từng hơi.
- Nhưng... Chuyện của đàn chị Ngô Dung, bọn họ đều nói...
- Thật ra, tất cả đều là hiểu lầm. Vốn dĩ là mình thấy đàn chị bị ức hϊếp, bản thân muốn tiến lên ngăn cản. Không ngờ lại phát sinh sự cố, kết quả mới thành ra như vậy!- hắn tỏa ra khí tức của sự chính trực, làm ra dáng vẻ ngây thẳng.
Vừa nói hắn vừa cố rặn ra vài giọt nước mắt. Sau đó giả vờ đáng thương, nhanh như chớp mà sà vào ngực của lớp trưởng. Nàng không kịp phản ứng với hành động này của hắn.
- Bạn học, bạn...
- Mình khổ quá mà, hụ hụ... Mình thật là đáng thương mà, hụ hụ...
Thấy dáng vẻ tội nghiệp đó, nàng không nghĩ nhiều mà nói lời an ủi. Còn hắn, dúi lấy dúi để vào ngực người ta. Mắt thì giả vờ khóc, miệng thì nhếch mép cười.
( Khà khà, kèo này thơm, êm thật sự!) Bản thân hắn thì làm ra vẻ khổ sở, không ngừng than thở khóc lóc. Nàng không ngừng xoa dịu hắn, nhưng không biết rằng bản thân lại bị tên khốn đó lợi dụng.
- Được rồi, mình hiểu mà. Không có gì phải buồn cả, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi!- nàng nhẹ nhàng nói.
Lời nói nhỏ nhẹ như tiếng ru, vòng tay ấm áp, Triệu Hoài rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Hắn mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.
Sau một hồi không thấy Triệu Hoài cử động, nàng mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Phát hiện, Triệu Hoài đã thϊếp đi từ bao giờ.
Nàng nhẹ nhàng đặt hắn sang một bên, sợ rằng bản thân sẽ làm hắn tỉnh giấc. Lớp trưởng ngồi cạnh một bên mà nhìn, không dám phát ra âm thanh, nàng sợ làm phiền hắn. Ngọn lửa vẫn đang cháy, ánh lửa phập phồng theo cơn gió.
Triệu Hoài vì quá mệt mỏi, ngủ thẳng một giấc đến tận tối. Lúc hắn mở mắt ra, đã là một bầu trời đêm, chưa kịp định thần, một giọng nói vang lên bên tai:
- Cuối cũng thì cậu cũng tỉnh lại!
Triệu Hoài nhìn sang, là lớp trưởng đây mà. Cô vì không yên tâm hắn ở đây một mình. Nên chưa hề rơi đi một chút nào, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh một bên quan sát.
- Tại sao trời tối rồi, nàng lại không kêu ta dậy? Chúng ta làm sao mà trở về đây?- Triệu Hoài lớn tiếng.
- Mình... Mình thấy cậu... Hơi mệt... Nên không dám... Gọi dậy!- giọng nàng ấm úng, giống đứa trẻ phạm lỗi bị la.
Hắn thấy khuôn mặt này, lại cộng thêm giọng nói đó. Cơn giận trong người cũng vơi đi phần nào. Dù sao đối phương cũng là vì bản thân hắn mà ra. Trách thì trách bản thân hắn mà thôi.
Hắn đứng dậy, quan sát tình hình hồi lâu. Nhẹ nhàng nói:
- Trời đã tối, chúng ta lại không quen đường. Đi lại bất tiện, đành ở lại đây một đêm vậy!
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc
Danh sách chương