– Bước ra đây!.
Bàn tay đang giữ sợi Bạch Tuyến của Tiêu Yến Thanh thoáng siết mạnh, hắn âm lãnh nói, ánh mắt hướng tới bóng ảnh bí ẩn đang núp mình gần tầng dạ thể. Phía đó im lặng, tựa hồ đối phương còn đang do dự. Hắn cũng không thể chần chừ lâu, pháp lực điều khiển Hoả Thần hãy còn trưng ra trên mũi tay, sẵn sàng giáng xuống sàn nhà, nơi con Tri Thù Bạch Cốt bị sợi Hoàng Tuyến pháp linh trói chặt, không ngừng gào rú ghê rợn.
– Ta không dư thì giờ, con Nhện này đáng thành tro lắm!.
Hắn gằn giọng, mũi ấn ra vẻ muốn chĩa xuống, bóng ảnh kia vội vã ngăn lại.
– Xin đừng, đừng đốt nó, nó là…
Câu nói kia ngữ điệu rất đáng thương, đoạn cuối xem chừng do đối phương quá xúc động, thành ra không thể hoàn thành, đành bỏ lửng. Sau đó mới chầm chậm tiến ra khỏi vùng tối.
– Lại là một ma nữ!.
Yến Thanh nhìn thấy đối phương, hắn cau mày, có phần thấy nhàm chán, từ khi bước vào căn phòng quỷ quái này, ả quỷ nữ chết tiệt hết chiêu ra binh này tốt kia để lẩn trốn, làm hắn cũng mất dần đi kiên nhẫn. Hắn thu mình, đồng thời giải ấn triệu Hoả Thần, cầu lửa vì thế dần biến mất, thế nhưng con Tri Thù thì vẫn bị trói bằng Hoàng Tuyến pháp linh. Mấy kẻ đứng trong trấn yểm Hoàng Tuyến Phong Vệ Giới ở một góc đằng kia nhất thời đều im lặng, là không tiện lên tiếng, bọn họ muốn nghe âm hồn lạ mặt kia trình bày xem thế nào.
– Ngươi vì cớ gì xin tha chết cho đống xương trắng này?. Các ngươi có liên can gì tới nhau?.
Yến Thanh không dư thừa chữ nào hỏi ngay, ma nữ cúi đầu chưa nói gì, dáng vẻ thập phần lo sợ, hai mắt đảo quanh nghe ngóng rồi mới khổ sở nói vội.
– Thực ra, thực ra, nó chính là xương cốt của tôi.
– Ồ!. Thảo nào không nỡ nhìn nhục cốt của mình bị thiêu cháy. Nó là tiểu tốt của nữ quỷ kia, còn ngươi?. Chắc chắn cũng không ngoại lệ. Đường đột xuất đầu lộ diện chỉ vì cầu xin ta tha cho nhục cốt?.
Yến Thanh gay gắt tra hỏi, ma nữ luống cuống vừa liếc mắt đông tây vừa nói.
– Tôi…tôi đúng là tiểu tốt của Lam tỷ, thế nhưng là do bị chị ta ép buộc làm chuyện xấu, nguyên lai do ngày trước tôi mang ơn cứu mạng, giúp thoát khỏi Bạch Quả Bách Niên Thụ. Không ngờ nhục cốt của mình chị ta cũng không bỏ phí, âm thầm chiếm đoạt về nuôi dưỡng nó thành tinh. Đến hôm nay mới phát hiện ra. Hiện Bảo Bình đã rời khỏi phòng này để chuẩn bị phòng tuyến hậu Ma Đạo, sai tôi ở lại theo dõi các người, tôi vì thế mới mạo hiểm ra đây nói chuyện. Tôi thực tâm không muốn làm điều ác, mong đạo sĩ cứu giúp!.
Yến Thanh chăm chú nghe ma nữ trình bày, hắn bình tĩnh hỏi.
– Lại còn có phòng tuyến hậu Ma Đạo?.
– Thực ra chính là một phần trận pháp trong đại trận pháp trấn trong toàn bộ sào huyệt này. Một phần của nó là Ngũ Tử Môn bao gồm năm cửa Tử đã bị anh vô hiệu rồi. Còn lại ba cửa Sinh, làm thành một tiểu trận pháp khác trấn các lối ra khỏi căn nhà. Bao gồm căn phòng này, căn phòng của lão nương và căn phòng của đám Khổi Lỗi. Hai tiểu trận này hợp thành một đại trận pháp, nếu anh muốn phá bỏ tầng dạ thể, bắt buộc phải giải được tiểu trận pháp tại Tam Sinh Môn kia.
– Ra vậy, cô cũng biết nhiều đấy!.
– Tôi theo chân Bảo Bình đã lâu, thông tin cũng chỉ thu thập được chút đó, bí mật mẹ con Bảo Bình che đậy, còn rất lớn.
– Nữ nhân kia đúng là mẹ của nữ quỷ thật!.
– Bà ta tên Hồ Ân, là dì nuôi của Lâm Huyền Trúc, Huyền Trúc và Bảo Bình từ lâu đã có mối quan hệ chị em kết nghĩa. Tuy nhiên, Hồ Ân còn sống.
– Giờ thì ta hiểu rồi, vì sao Lâm Huyền Trúc rơi vào âm mưu tàn ác của mẹ con ả. Vậy, cổ ngải kia là gì, cô chắc hẳn biết nguồn gốc của nó.
Yến Thanh trầm ổn trỏ tay về phía cổ ngải mà hỏi. Ma nữ liếc mắt nhìn nó rồi nói nhanh.
– Tôi chỉ biết chút ít, nó tên là Nhân Linh Thuỷ Ngải. Là một loài ngải cổ sống dưới đáy biển âm u ngàn năm chỉ gặp một. Loại ngải này thực ra có họ hàng xa với loài tảo, mọc trên mai của xác một con rùa chìm dưới đáy biển sâu. Có thể dùng một người sống mà nuôi dưỡng nó, đủ ngày đủ tháng, đủ âm dương bồi trợ cùng huyết mạch sinh dưỡng, nó sẽ phát triển theo y nguyên hình dạng chủ thể. Bảo Bình nuôi Nhân Linh Thuỷ Ngải, là muốn trở thành người. Thành tựu đạt được, chị ta sẽ có diện mạo giống y Lâm Huyền Trúc, vật chủ bị ghép nối với cổ ngải kia. Hiện giờ, Lâm Huyền Trúc vẫn chưa chết, chỉ là sống dở chết dở mà thôi, cô ta chỉ chết khi Nhân Linh Ngải trọn vẹn quá trình phát triển, tức là hoàn thiện toàn bộ cơ thể con người. Cách thức sáp nhập giữa Bảo Bình và nó ra sao thì tôi không được biết. Thế nhưng, cũng rất gần tới lúc đó rồi.
– Đúng là tham vọng huyễn hoặc. Không có cách nào tách Lâm Huyền Trúc ra khỏi cái cây chết tiệt kia sao?.
– Cái này thì tôi không biết, thực xin lỗi.
Ma nữ lắc đầu khổ sở, lại nhìn tới con Tri Thù đang dãy dụa trong Bạch Tuyến pháp linh, bèn nhăn nhó nói.
– Đạo sĩ, anh có cách nào khác ngoài thiêu đốt nó hay không?. Dẫu nó đã bị người ta lợi dụng, đến nỗi thành tinh, thế nhưng giữa chúng tôi vẫn có giao thức. Anh đốt chết nó, tôi cũng không thể không đau đớn.
Yến Thanh khoanh tay im lặng, hắn thoáng suy nghĩ vì những gì âm hồn kia vừa nói hắn đều rất rõ. Linh hồn sau khi chết đi vẫn có một sợi dây giao thức liên hệ với nhục xác. Cho dù chỉ còn một nắm xương cốt, nhìn thấy cũng không thể dửng dưng.
– Thôi được, cô không giống những tên ta đối phó trước đây, biết hồi tâm hướng thiện, cung cấp cho ta thông tin hữu ích, vì thế ta tha cho nhục cốt của cô, nhưng không thể không trói nó. Xong việc, sẽ tính sau. Còn cô, không cần lo bị nữ quỷ bức hại. Tuy Hoàng Tuyến Phong Vệ Giới đã trấn ra khiến cô không thể vào đó cùng bọn họ, nhưng ta còn có Phục Hồn Phù, chờ chút.
Tiêu Yến Thanh vừa nói, vừa nhấc chân đi lại chỗ Nhân Linh Thuỷ Ngải tháo đầu dây Bạch Tuyến ra quay lại buộc chặt sợi dây trói con Tri Thù Bạch Cốt, làm một phong ấn, để nó vĩnh viễn không thể thoát khỏi sợi dây được. Sau đó móc túi áo lấy ra Phục Hồn Phù. Hắn hỏi.
– Cô tên gì?.
– Tôi tên Diêu Nhiên, à còn một chuyện, về lão nương, bà ta…
– Thế nào…
Tiêu Yến Thanh ngẩng mặt định hỏi tiếp, nào ngờ hắn lướt qua bả vai ma nữ, đã thấy bóng váy lam ẩn hiện phía sau lưng cô ta, hắn thót mình, vội rút mộc kiếm nhảy ra phía sau Diêu Nhiên.
– A!.
Diêu Nhiên giật mình hốt hoảng ngã xuống, mặt mũi đều thất sắc.
– Con khốn!. Dám phản bội ta!.
Bảo Bình quả nhiên đã quay trở lại rất đúng lúc, Tiêu Yến Thanh dùng mộc kiếm ngăn cản ả đả thương Diêu Nhiên. Ả vì thế mới đánh trượt, liền nhảy đi mất.
– Hạng vô sỉ như ngươi, phản là đúng lắm!. Đừng hòng động đến đồng minh của ta!.
– Ta giết cả ngươi!. Tên tiểu tử!.
Bảo Bình quả thực đã bị chọc giận, ả gầm lên, hai cánh tay giang ra, từ sau lưng phả ra một luồng hắc khí ghê rợn làm mái tóc dài phất lên tán loạn. Gương mặt ả phút chốc cũng hoá hung tợn thêm vài phần, làn da chuyển sang xanh xao như nước biển, lại ngoằn ngoèo những tơ máu tím đen kì quái. Ả giương tròng mắt đục ngầu gầm gừ nhìn Diêu Nhiên. Cô sợ hãi run rẩy lết về trốn phía sau chân Tiêu Yến Thanh.
– Đồ phản bội, hôm nay ta phải giết ngươi!. Ta cứu ngươi, là lỗi của ta!. Đúng lắm!.
Bảo Bình rít lên giận dữ, móng vuốt trên những đầu ngón tay chợt dài ra rất nhanh, phút chốc đã biến thành những cái ám khí đen xì cứng cáp. Ả gầm lên, quyết tuyệt phóng tới, nộ khí ngút trời. Tiêu Yến Thanh bình tĩnh chờ đợi, hắn thủ sẵn mộc kiếm trong tay, đợi khi quỷ nữ tới gần liền một kiếm đâm vào ngực ả. Thế nhưng chỉ là dự tính trong đầu hắn, nữ quỷ kia dường như lại chỉ muốn nhằm vào âm hồn tên Diêu Nhiên đang trốn sau lưng hắn. Ả bay tới trước mặt Tiêu Yến Thanh, đột nhiên nở một nụ cười nham hiểm, chỉ nhếch nửa khoé môi, lại híp tròng mắt sắc, vụt cái biến mất. Tiêu Yến Thanh cau mày, mũi kiếm của hắn vừa đâm vào không khí.
– Á!.
– Đằng sau, Yến Thanh!.
Mọi người trong Hoàng Tuyến kêu lên, hắn cũng thoáng giật mình vội vã xoay người lại, đã thấy thân ảnh quỷ nữ đã chộp được ma nữ tên Diêu Nhiên. Ả tóm cô gái bay lên cao, trên gương mặt còn trưng một nụ cười đắc thắng xen lẫn khinh bỉ ném tới Tiêu Yến Thanh. Diêu Nhiên sợ tới mức toàn thân như đông cứng, sắc mặt trắng bệch đơ ra, hai mắt mở to không chớp. Mặc ả tóm lấy như một tờ giấy.
– Khốn kiếp!.
Yến Thanh tức giận quát rống lên. Bên trên đầu hắn, Bảo Bình lơ lửng, hai tay ả tóm lấy hai cánh tay Diêu Nhiên, rồi không một lời nói, chỉ thấy từ hai bàn tay ả đang giữ chặt cổ tay cô gái quần tụ hai luồng hắc khí ghê người. Ả lạnh lùng dứt mạnh một cái, toàn bộ thân thể Diêu Nhiên liền bị xé toạc, rồi tan rã thành ngàn vạn viên điểm phát sáng li ti chập chờn giữa không trung
Bàn tay đang giữ sợi Bạch Tuyến của Tiêu Yến Thanh thoáng siết mạnh, hắn âm lãnh nói, ánh mắt hướng tới bóng ảnh bí ẩn đang núp mình gần tầng dạ thể. Phía đó im lặng, tựa hồ đối phương còn đang do dự. Hắn cũng không thể chần chừ lâu, pháp lực điều khiển Hoả Thần hãy còn trưng ra trên mũi tay, sẵn sàng giáng xuống sàn nhà, nơi con Tri Thù Bạch Cốt bị sợi Hoàng Tuyến pháp linh trói chặt, không ngừng gào rú ghê rợn.
– Ta không dư thì giờ, con Nhện này đáng thành tro lắm!.
Hắn gằn giọng, mũi ấn ra vẻ muốn chĩa xuống, bóng ảnh kia vội vã ngăn lại.
– Xin đừng, đừng đốt nó, nó là…
Câu nói kia ngữ điệu rất đáng thương, đoạn cuối xem chừng do đối phương quá xúc động, thành ra không thể hoàn thành, đành bỏ lửng. Sau đó mới chầm chậm tiến ra khỏi vùng tối.
– Lại là một ma nữ!.
Yến Thanh nhìn thấy đối phương, hắn cau mày, có phần thấy nhàm chán, từ khi bước vào căn phòng quỷ quái này, ả quỷ nữ chết tiệt hết chiêu ra binh này tốt kia để lẩn trốn, làm hắn cũng mất dần đi kiên nhẫn. Hắn thu mình, đồng thời giải ấn triệu Hoả Thần, cầu lửa vì thế dần biến mất, thế nhưng con Tri Thù thì vẫn bị trói bằng Hoàng Tuyến pháp linh. Mấy kẻ đứng trong trấn yểm Hoàng Tuyến Phong Vệ Giới ở một góc đằng kia nhất thời đều im lặng, là không tiện lên tiếng, bọn họ muốn nghe âm hồn lạ mặt kia trình bày xem thế nào.
– Ngươi vì cớ gì xin tha chết cho đống xương trắng này?. Các ngươi có liên can gì tới nhau?.
Yến Thanh không dư thừa chữ nào hỏi ngay, ma nữ cúi đầu chưa nói gì, dáng vẻ thập phần lo sợ, hai mắt đảo quanh nghe ngóng rồi mới khổ sở nói vội.
– Thực ra, thực ra, nó chính là xương cốt của tôi.
– Ồ!. Thảo nào không nỡ nhìn nhục cốt của mình bị thiêu cháy. Nó là tiểu tốt của nữ quỷ kia, còn ngươi?. Chắc chắn cũng không ngoại lệ. Đường đột xuất đầu lộ diện chỉ vì cầu xin ta tha cho nhục cốt?.
Yến Thanh gay gắt tra hỏi, ma nữ luống cuống vừa liếc mắt đông tây vừa nói.
– Tôi…tôi đúng là tiểu tốt của Lam tỷ, thế nhưng là do bị chị ta ép buộc làm chuyện xấu, nguyên lai do ngày trước tôi mang ơn cứu mạng, giúp thoát khỏi Bạch Quả Bách Niên Thụ. Không ngờ nhục cốt của mình chị ta cũng không bỏ phí, âm thầm chiếm đoạt về nuôi dưỡng nó thành tinh. Đến hôm nay mới phát hiện ra. Hiện Bảo Bình đã rời khỏi phòng này để chuẩn bị phòng tuyến hậu Ma Đạo, sai tôi ở lại theo dõi các người, tôi vì thế mới mạo hiểm ra đây nói chuyện. Tôi thực tâm không muốn làm điều ác, mong đạo sĩ cứu giúp!.
Yến Thanh chăm chú nghe ma nữ trình bày, hắn bình tĩnh hỏi.
– Lại còn có phòng tuyến hậu Ma Đạo?.
– Thực ra chính là một phần trận pháp trong đại trận pháp trấn trong toàn bộ sào huyệt này. Một phần của nó là Ngũ Tử Môn bao gồm năm cửa Tử đã bị anh vô hiệu rồi. Còn lại ba cửa Sinh, làm thành một tiểu trận pháp khác trấn các lối ra khỏi căn nhà. Bao gồm căn phòng này, căn phòng của lão nương và căn phòng của đám Khổi Lỗi. Hai tiểu trận này hợp thành một đại trận pháp, nếu anh muốn phá bỏ tầng dạ thể, bắt buộc phải giải được tiểu trận pháp tại Tam Sinh Môn kia.
– Ra vậy, cô cũng biết nhiều đấy!.
– Tôi theo chân Bảo Bình đã lâu, thông tin cũng chỉ thu thập được chút đó, bí mật mẹ con Bảo Bình che đậy, còn rất lớn.
– Nữ nhân kia đúng là mẹ của nữ quỷ thật!.
– Bà ta tên Hồ Ân, là dì nuôi của Lâm Huyền Trúc, Huyền Trúc và Bảo Bình từ lâu đã có mối quan hệ chị em kết nghĩa. Tuy nhiên, Hồ Ân còn sống.
– Giờ thì ta hiểu rồi, vì sao Lâm Huyền Trúc rơi vào âm mưu tàn ác của mẹ con ả. Vậy, cổ ngải kia là gì, cô chắc hẳn biết nguồn gốc của nó.
Yến Thanh trầm ổn trỏ tay về phía cổ ngải mà hỏi. Ma nữ liếc mắt nhìn nó rồi nói nhanh.
– Tôi chỉ biết chút ít, nó tên là Nhân Linh Thuỷ Ngải. Là một loài ngải cổ sống dưới đáy biển âm u ngàn năm chỉ gặp một. Loại ngải này thực ra có họ hàng xa với loài tảo, mọc trên mai của xác một con rùa chìm dưới đáy biển sâu. Có thể dùng một người sống mà nuôi dưỡng nó, đủ ngày đủ tháng, đủ âm dương bồi trợ cùng huyết mạch sinh dưỡng, nó sẽ phát triển theo y nguyên hình dạng chủ thể. Bảo Bình nuôi Nhân Linh Thuỷ Ngải, là muốn trở thành người. Thành tựu đạt được, chị ta sẽ có diện mạo giống y Lâm Huyền Trúc, vật chủ bị ghép nối với cổ ngải kia. Hiện giờ, Lâm Huyền Trúc vẫn chưa chết, chỉ là sống dở chết dở mà thôi, cô ta chỉ chết khi Nhân Linh Ngải trọn vẹn quá trình phát triển, tức là hoàn thiện toàn bộ cơ thể con người. Cách thức sáp nhập giữa Bảo Bình và nó ra sao thì tôi không được biết. Thế nhưng, cũng rất gần tới lúc đó rồi.
– Đúng là tham vọng huyễn hoặc. Không có cách nào tách Lâm Huyền Trúc ra khỏi cái cây chết tiệt kia sao?.
– Cái này thì tôi không biết, thực xin lỗi.
Ma nữ lắc đầu khổ sở, lại nhìn tới con Tri Thù đang dãy dụa trong Bạch Tuyến pháp linh, bèn nhăn nhó nói.
– Đạo sĩ, anh có cách nào khác ngoài thiêu đốt nó hay không?. Dẫu nó đã bị người ta lợi dụng, đến nỗi thành tinh, thế nhưng giữa chúng tôi vẫn có giao thức. Anh đốt chết nó, tôi cũng không thể không đau đớn.
Yến Thanh khoanh tay im lặng, hắn thoáng suy nghĩ vì những gì âm hồn kia vừa nói hắn đều rất rõ. Linh hồn sau khi chết đi vẫn có một sợi dây giao thức liên hệ với nhục xác. Cho dù chỉ còn một nắm xương cốt, nhìn thấy cũng không thể dửng dưng.
– Thôi được, cô không giống những tên ta đối phó trước đây, biết hồi tâm hướng thiện, cung cấp cho ta thông tin hữu ích, vì thế ta tha cho nhục cốt của cô, nhưng không thể không trói nó. Xong việc, sẽ tính sau. Còn cô, không cần lo bị nữ quỷ bức hại. Tuy Hoàng Tuyến Phong Vệ Giới đã trấn ra khiến cô không thể vào đó cùng bọn họ, nhưng ta còn có Phục Hồn Phù, chờ chút.
Tiêu Yến Thanh vừa nói, vừa nhấc chân đi lại chỗ Nhân Linh Thuỷ Ngải tháo đầu dây Bạch Tuyến ra quay lại buộc chặt sợi dây trói con Tri Thù Bạch Cốt, làm một phong ấn, để nó vĩnh viễn không thể thoát khỏi sợi dây được. Sau đó móc túi áo lấy ra Phục Hồn Phù. Hắn hỏi.
– Cô tên gì?.
– Tôi tên Diêu Nhiên, à còn một chuyện, về lão nương, bà ta…
– Thế nào…
Tiêu Yến Thanh ngẩng mặt định hỏi tiếp, nào ngờ hắn lướt qua bả vai ma nữ, đã thấy bóng váy lam ẩn hiện phía sau lưng cô ta, hắn thót mình, vội rút mộc kiếm nhảy ra phía sau Diêu Nhiên.
– A!.
Diêu Nhiên giật mình hốt hoảng ngã xuống, mặt mũi đều thất sắc.
– Con khốn!. Dám phản bội ta!.
Bảo Bình quả nhiên đã quay trở lại rất đúng lúc, Tiêu Yến Thanh dùng mộc kiếm ngăn cản ả đả thương Diêu Nhiên. Ả vì thế mới đánh trượt, liền nhảy đi mất.
– Hạng vô sỉ như ngươi, phản là đúng lắm!. Đừng hòng động đến đồng minh của ta!.
– Ta giết cả ngươi!. Tên tiểu tử!.
Bảo Bình quả thực đã bị chọc giận, ả gầm lên, hai cánh tay giang ra, từ sau lưng phả ra một luồng hắc khí ghê rợn làm mái tóc dài phất lên tán loạn. Gương mặt ả phút chốc cũng hoá hung tợn thêm vài phần, làn da chuyển sang xanh xao như nước biển, lại ngoằn ngoèo những tơ máu tím đen kì quái. Ả giương tròng mắt đục ngầu gầm gừ nhìn Diêu Nhiên. Cô sợ hãi run rẩy lết về trốn phía sau chân Tiêu Yến Thanh.
– Đồ phản bội, hôm nay ta phải giết ngươi!. Ta cứu ngươi, là lỗi của ta!. Đúng lắm!.
Bảo Bình rít lên giận dữ, móng vuốt trên những đầu ngón tay chợt dài ra rất nhanh, phút chốc đã biến thành những cái ám khí đen xì cứng cáp. Ả gầm lên, quyết tuyệt phóng tới, nộ khí ngút trời. Tiêu Yến Thanh bình tĩnh chờ đợi, hắn thủ sẵn mộc kiếm trong tay, đợi khi quỷ nữ tới gần liền một kiếm đâm vào ngực ả. Thế nhưng chỉ là dự tính trong đầu hắn, nữ quỷ kia dường như lại chỉ muốn nhằm vào âm hồn tên Diêu Nhiên đang trốn sau lưng hắn. Ả bay tới trước mặt Tiêu Yến Thanh, đột nhiên nở một nụ cười nham hiểm, chỉ nhếch nửa khoé môi, lại híp tròng mắt sắc, vụt cái biến mất. Tiêu Yến Thanh cau mày, mũi kiếm của hắn vừa đâm vào không khí.
– Á!.
– Đằng sau, Yến Thanh!.
Mọi người trong Hoàng Tuyến kêu lên, hắn cũng thoáng giật mình vội vã xoay người lại, đã thấy thân ảnh quỷ nữ đã chộp được ma nữ tên Diêu Nhiên. Ả tóm cô gái bay lên cao, trên gương mặt còn trưng một nụ cười đắc thắng xen lẫn khinh bỉ ném tới Tiêu Yến Thanh. Diêu Nhiên sợ tới mức toàn thân như đông cứng, sắc mặt trắng bệch đơ ra, hai mắt mở to không chớp. Mặc ả tóm lấy như một tờ giấy.
– Khốn kiếp!.
Yến Thanh tức giận quát rống lên. Bên trên đầu hắn, Bảo Bình lơ lửng, hai tay ả tóm lấy hai cánh tay Diêu Nhiên, rồi không một lời nói, chỉ thấy từ hai bàn tay ả đang giữ chặt cổ tay cô gái quần tụ hai luồng hắc khí ghê người. Ả lạnh lùng dứt mạnh một cái, toàn bộ thân thể Diêu Nhiên liền bị xé toạc, rồi tan rã thành ngàn vạn viên điểm phát sáng li ti chập chờn giữa không trung
Danh sách chương