Lúc máy bay cất cánh cũng là lúc tôi khép đôi mắt lại cho nước mắt cứ thếmà lăn dài. Ko có nỗi đau nào bằng khi phải đành vứt bỏ lại núm ruột của mình ở lại mà ra đi. Lần này tôi quyết định vứt bỏ lại mọi thứ đauthương, khổ hạnh ở lại chọn cho mình lối đi mới chính là đi khỏi đây chỉ mong từ bây giờ đến sau này cuộc đời của hai mẹ con tôi sẽ được an yên.
Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống sân bay cam ranh. Dĩ nhiên, khi tôiquyết định về đây ko có nghĩa là tôi quyết định trở về nhà với bố mẹ,tôi ko muốn vì tôi mà họ lại thêm gánh nặng, tôi sẽ cố gắng một mìnhsinh con chỉ đến khi nào tôi ko cố gắng được nữa tôi mới quay về với bốmẹ của mình.
Tôi đón taxi về thành phố Nha Trang, ở đây mọi thứ đều quá quen thuộc vớitôi cho nên chẳng mất nhiều thời gian, công sức gì tôi đã thuê được mộtphòng trọ vừa sạch sẽ lại thoáng mát mà chỉ mất có hai triệu đồng. Nhậnchìa khóa từ chủ nhà, tôi kéo vali vào phòng, đặt vào một góc sau đó dọn dẹp qua căn phòng của mình.
Đến khi tôi dọn dẹp xong mọi thứ thì chiếc bụng của tôi cũng đã réo ầm lên, do khu tôi chọn thuê trọ là khu sinh viên cho nên mọi thứ ở đây đều đầy đủ. Tôi chỉ cần đi bộ ra ngõ là đã có vô số hàng ăn, vào một quán cơmtôi gọi cho mình một phần, sau khi ăn uống no nê tôi đi bộ ra trạm xebuýt để đi chợ. Mua sắm vài vật dụng cần thiết để bắt tay vào cuộc sốngmột mình. Đi một vòng chợ tôi cũng mua đầy đủ mọi thứ mình cần, chủ tiệm thấy tôi đang mang thai cho nên bà đã cho nhân viên của mình chở hết số đồ tôi mua đến phòng trọ giúp.
Nhờ vậy mà tôi tiết kiệm được một khoản tiền thuê xe ôm chở đồ. Tôi trở vềphòng trọ, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy thì trời cũng đã tắt nắng. Lúcnày mới sực nhớ ra cả ngày nay từ lúc đến nơi cho tới bây giờ tôi vẫnchưa gọi điện thoại cho chị Thư. Lấy tay lục trong túi lấy chiếc điệnthoại tôi mở máy lên mới thấy có năm cuộc gọi của chị ấy nên vội vàngbấm nút gọi lại, đầu dây bên kia vừa bắt máy lên tôi còn chưa kịp nóicâu gì thì đã nghe tiếng chị Thư .
_Em đến nơi chưa. Làm gì mà chị gọi ko được. Có bị làm sao ko.
Thấy thái độ lo lắng của chị Thư ,tôi lại thấy có lỗi , rõ ràng buổi tối khi đưa tôi về nhà chị ấy đã dặn.
_Khi nào đến nơi nhớ gọi cho chị biết chừng.
Vậy mà tôi lại quên bén đi mất, tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài việc phì cười rồi bảo.
_Em đến từ trưa rồi mà dọn dẹp với đi mua vài thứ nên quên mất.
_Thế em đã về nhà chưa, bố mẹ có nói gì ko.
_Em ko về chị ạ. Em thuê trọ ở dưới này để ở rồi đi làm luôn đợi đến khi nào sinh xong rồi tính.
Chị Thư ban đầu cũng khuyên nhủ tôi rất nhiều, bảo tôi nên về nhà mà ở vớibố mẹ để tiện chăm sóc , đêm hôm còn có người , nào là ở một mình rấtvất vả nhưng mà tôi đều nhất quyết ko chịu. Chị Thư thấy tôi kiên quyếtthế thì cũng chỉ biết thở dài.
_Thôi được rồi tùy e vậy nhưng mà có gì cần thì phải gọi cho chị đấy.
_Vâng. Em biết rồi. Em cảm ơn chị nhiều.
_Khùng quá. Chị xem mày là em mà ơn nghĩa gì. À mà chị nói với giám đốc rồiđấy, a ấy sẽ tạo điều kiện giúp đỡ e.Thôi e làm gì thì làm đi chị về cái đã tan làm rồi.
_Vâng. E chào chị.
Sau khi nói chuyện xong với chị Thư, tôi cất chiếc điện thoại vào túi, lấybộ quần áo đi vào tolec tắm rửa. Cả ngày quần quật giờ được tắm mát đúng là thoải mái. Tuy ly hôn có buồn và cô đơn thật nhưng tôi lại cảm thấytâm hồn mình thoải mái hơn rất nhiều. Ko còn phải bận tâm suy nghĩ hayvướng bận gì nữa.
Bước ra khỏi tolec lau khô đầu tóc tôi cầm theo ít tiền đi ra ngoài tìm cáigì đó để lót tạm chiếc bụng đói của mình cái đã. Khu tôi thuê trọ bâygiờ là khu trước kia tôi đã sống mấy năm thời sinh viên những món ăn ởđây cũng lâu rồi tôi chưa được thưởng thức, đi dạo một vòng ,lân la cácquán ăn vặt với mấy món ăn khoái khẩu ngày trước của tôi. Tôi ăn mộttrận đã thèm, nào là bánh tráng trộn, nào là cá viên chiên, kem tươi tỉtỉ các món ăn sinh viên mà tôi yêu thích.
Ăn uống xong xuôi tôi lại quay về phòng trọ nằm ngủ một giấc ngon lành lấy lại sức để bắt đầu công việc mới. Theo đúng lịch của công ty thì ngàyhôm sau tôi phải đến công ty cho nên tôi phải dậy từ sớm để chuẩn bị mọi thứ cho thật chu đáo, tôi ko muốn phụ lòng của chị Thư cũng như làm chị ấy mang tiếng khi đề cử tôi cho công ty con.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi tôi cầm chiếc túi và vài thứ cần thiết đặt mộtchiếc xe Grab để đi làm. Ở Nha Trang là thành phố du lịch cho nên việctìm Grab hay taxi ko quá khó, đời sống vật giá ở đây cũng thuộc bình dân ko quá đắt như ở Hà Nội thành ra tôi cũng đỡ chật vật hơn.
Khi tôi đến công ty thì mới bảy giờ mười lăm phút ,còn mười lăm phút nữamới đến giờ làm việc. Tranh thủ lúc mọi người chưa đến đông đủ tôi đitham quan một vòng công ty con xem có khác nhiều so với công ty cũ củatôi ko. Tôi đi xem toàn bộ các phòng hầu như mọi thứ đều giống với côngty cũ chỉ có điều ở đây chưa bắt đầu làm việc cho nên mọi thứ trongphòng nhìn vẫn còn mới mẻ.
Từ trước giờ tôi đi làm hai công ty rồi nhưng chưa bao giờ dám lên tầngcao nhất của tòa nhà vì khu ấy là nơi làm việc của mấy sếp lớn. Nhântiện mọi người chưa đến tôi đánh liều lên đó xem thử thế nào. Bước vàothang máy tôi bấm số trên hộp điện tử, chỉ mất một ít thời gian gian cửa thang máy đã mở. Tôi đi ra ngoài , men theo dãy hành lang nhìn mọi nơi ở tầng cao nhất này.
_Á....
Tôi vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh nên ko để ý thành ra vấp vào chậu cây cảnh ngay hành lang ngã nhào người về trước, lúc này trong đầu tôi cứđinh ninh nghĩ mình đã tiêu đời nhưng mà may cho tôi, ko biết ở đâu từphía sau lưng có ai đó phản ứng nhanh nhẹn đã kịp nắm lấy tay tôi kéolại giúp tôi ko bị ngã sấp mặt xuống sàn.
Khi đã hoàn hồn trở lại, tôi quay người về sau, đưa mắt nhìn người vừa kéotay mình để cảm ơn thì nhận ra người ấy ko ai xa lạ, chính là người đànông tôi gặp hôm mùng một tết. Chẳng biết tôi với a ta có phải oan giahay ko mà năm lần bảy lượt cứ gặp nhau thế này, tôi chẳng biết nói gì cứ đứng đơ ra đó cho đến khi nghe thấy tiếng nói của a ta.
_Cô lên đây làm gì.
Tôi nghe thấy a ta hỏi thì bắt đầu lúng túng ko biết phải trả lời thế nào nên cứ lắp bắp.
_Tôi...tôi.
Người đàn ông đó thấy tôi ko trả lời được thì hỏi lại.
_sao cô ko trả lời. Cô định làm gì xấu xa à.
Cuộc đời tôi nhẫn nhịn thế nào cũng được nhưng bị người khác nghĩ oan chomình thì tôi ko chịu được ,bằng giá nào tôi cũng phải cãi lại. Tôi nhìn a ta lớn tiếng nói.
_Tôi chỉ là lên đây tham quan thôi ko có gì xấu xa như a nghĩ đâu. Mà a lênđây làm gì, đừng nói với tôi là a đi tham quan luôn nhé.
_Tôi đang làm việc ko rảnh như cô mà đi tham quan.
_Thôi. Tôi biết rồi a là bảo vệ phải ko. A đang đi kiểm tra mọi thứ trước khi mọi người vào làm phải ko.
Người đàn ông đó nghe tôi nói xong thì bật cười ,sau đó ko đứng đấy đôi covới tôi nữa mà quay người vào trong thang máy rời đi. A ta đúng là người ko có tí lịch sự nào người ta chưa nói xong đã quay người đi rồi, mànghĩ lại cũng đúng a ta làm bảo vệ nên vội vàng là đúng thôi nếu ko mauchóng kiểm tra hết mọi nơi có việc gì xảy ra thì a ta gánh làm sao hếttội.
Lúc này, tôi lấy chiếc điện thoại trong túi ra xem thì giật mình khi thấybây giờ đã là bảy giờ ba mươi lăm phút có nghĩa là trễ mất năm phút sovới giờ quy định. Tôi vội vàng chạy vào thang máy bấm số tầng làm việccủa mình để đi xuống, khi tôi xuống tới nơi thì mọi người cũng đã có mặt đông đủ.
Ở đây công ty mới thành lập cho nên nhân viên chủ yếu là mấy em sinh viên mới ra trường, trong phòng kế toán có lẽ tôi là người lớn tuổi nhất.Tôi đi vào phòng nhìn mọi người cười một cái rồi mau chóng ngồi xuốngbàn làm việc của mình. Mới chỉ ngồi được tầm năm phút thì chúng tôi nhận thông báo họp toàn công ty của giám đốc.
Mọi người trong phòng ngay cả tôi ai nấy đều lo chuẩn bị tài liệu cần thiết trước khi vào phòng họp để sếp có hỏi thì còn biết mà trả lời. Khi tôiđến phòng họp đã nhìn thấy mọi người gần như đông đủ. Kéo đại một chiếcghế trống tôi ngồi xuống, mọi người trong phòng ai nấy đều đang bàn tánvề sếp của công ty.
_Ko biết sếp của mình là người thế nào nhỉ.
_Nghe bảo sếp của mình còn trẻ lắm. Mới chỉ hơn ba mươi thôi.
_Vậy có vợ con chưa nhỉ. Làm việc với một người vừa trẻ vừa đẹp trai thì sướng nhỉ.
_Haha... Mấy người chỉ giỏi mê trai.
"Cạch" mấy người ấy vừa nói đến đây thì cửa phòng họp mở ra làm cho ai nấy đều im lặng, tất cả đều tập trung nhìn ra cửa. Tôi tròn xoe hai mắt, há hốc mồm kinh ngạc khi thấy người đang tiến vào ko ai khác lại là người đànông đó.
A ta tiến vào vị trí ghế giám đốc ngồi xuống, liếc mắt nhìn qua tôi mộtcái. Lúc này tôi mới bừng tỉnh vội cúi gầm mặt xuống bàn ko dám ngẩngmặt lên nhìn. Cuộc họp bắt đầu, người đàn ông đó đứng dậy phát biểu đầutiên.
_Chào tất cả mọi người tôi là Trịnh Hoài Đức đương nhiệm vị trí giám đốc củacông ty mình rất mong tất cả mọi người cùng tôi cố gắng xây dựng công ty ngày càng phát triển.
Đức nói xong tất cả mọi người có mặt trong phòng họp đều vô tay tán thànhchỉ có tôi từ đầu đến cuối luôn né tránh. Trong lòng tự nói với bản thân mình , kiểu này chắc chắn sẽ ko làm việc lâu dài ở đây được rồi, trướcsau gì a ta cũng sẽ tìm cách hành hạ tôi để trả thù.
_Cô Quỳnh... Cô từ công ty mẹ chuyển sang , cô cũng phần nào nắm rõ vấn đềcông ty mình,vậy nên cô đứng dậy phát biểu vài điều mà công ty mẹ đề racho mọi người nghe qua đi.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, nghe Đức gọi đến tên làm tôi giật mình, a ta sao biếtcả tên của tôi thế nhỉ. Tôi thờ dài, đã bị gọi đích danh thế thì có trốn cũng ko được, tôi chống hai tay xuống bàn đứng dậy bắt đầu nói quanhững gì mà mình biết cho mọi người.
Thỉnh thoảng tôi lại liếc mắt nhìn sang Đức thấy a ta chăm chú nghe tôi phátbiểu thì tôi lại đưa mắt đi nơi khác tránh đi cái nhìn của Đức.
Cuối cùng sau một giờ căng thẳng đến nghẹt thở, buổi họp đầu tiên cũng kếtthúc. Tôi manh tay thu dọn lại mọi thứ rón rén tìm cách chuồng ra ngoàitrước thì nghe tiếng gọi giật ngược ở phía sau vọng đến.
_Cô Quỳnh... Ở lại trao đổi với tôi vài điều.
Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống sân bay cam ranh. Dĩ nhiên, khi tôiquyết định về đây ko có nghĩa là tôi quyết định trở về nhà với bố mẹ,tôi ko muốn vì tôi mà họ lại thêm gánh nặng, tôi sẽ cố gắng một mìnhsinh con chỉ đến khi nào tôi ko cố gắng được nữa tôi mới quay về với bốmẹ của mình.
Tôi đón taxi về thành phố Nha Trang, ở đây mọi thứ đều quá quen thuộc vớitôi cho nên chẳng mất nhiều thời gian, công sức gì tôi đã thuê được mộtphòng trọ vừa sạch sẽ lại thoáng mát mà chỉ mất có hai triệu đồng. Nhậnchìa khóa từ chủ nhà, tôi kéo vali vào phòng, đặt vào một góc sau đó dọn dẹp qua căn phòng của mình.
Đến khi tôi dọn dẹp xong mọi thứ thì chiếc bụng của tôi cũng đã réo ầm lên, do khu tôi chọn thuê trọ là khu sinh viên cho nên mọi thứ ở đây đều đầy đủ. Tôi chỉ cần đi bộ ra ngõ là đã có vô số hàng ăn, vào một quán cơmtôi gọi cho mình một phần, sau khi ăn uống no nê tôi đi bộ ra trạm xebuýt để đi chợ. Mua sắm vài vật dụng cần thiết để bắt tay vào cuộc sốngmột mình. Đi một vòng chợ tôi cũng mua đầy đủ mọi thứ mình cần, chủ tiệm thấy tôi đang mang thai cho nên bà đã cho nhân viên của mình chở hết số đồ tôi mua đến phòng trọ giúp.
Nhờ vậy mà tôi tiết kiệm được một khoản tiền thuê xe ôm chở đồ. Tôi trở vềphòng trọ, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy thì trời cũng đã tắt nắng. Lúcnày mới sực nhớ ra cả ngày nay từ lúc đến nơi cho tới bây giờ tôi vẫnchưa gọi điện thoại cho chị Thư. Lấy tay lục trong túi lấy chiếc điệnthoại tôi mở máy lên mới thấy có năm cuộc gọi của chị ấy nên vội vàngbấm nút gọi lại, đầu dây bên kia vừa bắt máy lên tôi còn chưa kịp nóicâu gì thì đã nghe tiếng chị Thư .
_Em đến nơi chưa. Làm gì mà chị gọi ko được. Có bị làm sao ko.
Thấy thái độ lo lắng của chị Thư ,tôi lại thấy có lỗi , rõ ràng buổi tối khi đưa tôi về nhà chị ấy đã dặn.
_Khi nào đến nơi nhớ gọi cho chị biết chừng.
Vậy mà tôi lại quên bén đi mất, tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài việc phì cười rồi bảo.
_Em đến từ trưa rồi mà dọn dẹp với đi mua vài thứ nên quên mất.
_Thế em đã về nhà chưa, bố mẹ có nói gì ko.
_Em ko về chị ạ. Em thuê trọ ở dưới này để ở rồi đi làm luôn đợi đến khi nào sinh xong rồi tính.
Chị Thư ban đầu cũng khuyên nhủ tôi rất nhiều, bảo tôi nên về nhà mà ở vớibố mẹ để tiện chăm sóc , đêm hôm còn có người , nào là ở một mình rấtvất vả nhưng mà tôi đều nhất quyết ko chịu. Chị Thư thấy tôi kiên quyếtthế thì cũng chỉ biết thở dài.
_Thôi được rồi tùy e vậy nhưng mà có gì cần thì phải gọi cho chị đấy.
_Vâng. Em biết rồi. Em cảm ơn chị nhiều.
_Khùng quá. Chị xem mày là em mà ơn nghĩa gì. À mà chị nói với giám đốc rồiđấy, a ấy sẽ tạo điều kiện giúp đỡ e.Thôi e làm gì thì làm đi chị về cái đã tan làm rồi.
_Vâng. E chào chị.
Sau khi nói chuyện xong với chị Thư, tôi cất chiếc điện thoại vào túi, lấybộ quần áo đi vào tolec tắm rửa. Cả ngày quần quật giờ được tắm mát đúng là thoải mái. Tuy ly hôn có buồn và cô đơn thật nhưng tôi lại cảm thấytâm hồn mình thoải mái hơn rất nhiều. Ko còn phải bận tâm suy nghĩ hayvướng bận gì nữa.
Bước ra khỏi tolec lau khô đầu tóc tôi cầm theo ít tiền đi ra ngoài tìm cáigì đó để lót tạm chiếc bụng đói của mình cái đã. Khu tôi thuê trọ bâygiờ là khu trước kia tôi đã sống mấy năm thời sinh viên những món ăn ởđây cũng lâu rồi tôi chưa được thưởng thức, đi dạo một vòng ,lân la cácquán ăn vặt với mấy món ăn khoái khẩu ngày trước của tôi. Tôi ăn mộttrận đã thèm, nào là bánh tráng trộn, nào là cá viên chiên, kem tươi tỉtỉ các món ăn sinh viên mà tôi yêu thích.
Ăn uống xong xuôi tôi lại quay về phòng trọ nằm ngủ một giấc ngon lành lấy lại sức để bắt đầu công việc mới. Theo đúng lịch của công ty thì ngàyhôm sau tôi phải đến công ty cho nên tôi phải dậy từ sớm để chuẩn bị mọi thứ cho thật chu đáo, tôi ko muốn phụ lòng của chị Thư cũng như làm chị ấy mang tiếng khi đề cử tôi cho công ty con.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi tôi cầm chiếc túi và vài thứ cần thiết đặt mộtchiếc xe Grab để đi làm. Ở Nha Trang là thành phố du lịch cho nên việctìm Grab hay taxi ko quá khó, đời sống vật giá ở đây cũng thuộc bình dân ko quá đắt như ở Hà Nội thành ra tôi cũng đỡ chật vật hơn.
Khi tôi đến công ty thì mới bảy giờ mười lăm phút ,còn mười lăm phút nữamới đến giờ làm việc. Tranh thủ lúc mọi người chưa đến đông đủ tôi đitham quan một vòng công ty con xem có khác nhiều so với công ty cũ củatôi ko. Tôi đi xem toàn bộ các phòng hầu như mọi thứ đều giống với côngty cũ chỉ có điều ở đây chưa bắt đầu làm việc cho nên mọi thứ trongphòng nhìn vẫn còn mới mẻ.
Từ trước giờ tôi đi làm hai công ty rồi nhưng chưa bao giờ dám lên tầngcao nhất của tòa nhà vì khu ấy là nơi làm việc của mấy sếp lớn. Nhântiện mọi người chưa đến tôi đánh liều lên đó xem thử thế nào. Bước vàothang máy tôi bấm số trên hộp điện tử, chỉ mất một ít thời gian gian cửa thang máy đã mở. Tôi đi ra ngoài , men theo dãy hành lang nhìn mọi nơi ở tầng cao nhất này.
_Á....
Tôi vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh nên ko để ý thành ra vấp vào chậu cây cảnh ngay hành lang ngã nhào người về trước, lúc này trong đầu tôi cứđinh ninh nghĩ mình đã tiêu đời nhưng mà may cho tôi, ko biết ở đâu từphía sau lưng có ai đó phản ứng nhanh nhẹn đã kịp nắm lấy tay tôi kéolại giúp tôi ko bị ngã sấp mặt xuống sàn.
Khi đã hoàn hồn trở lại, tôi quay người về sau, đưa mắt nhìn người vừa kéotay mình để cảm ơn thì nhận ra người ấy ko ai xa lạ, chính là người đànông tôi gặp hôm mùng một tết. Chẳng biết tôi với a ta có phải oan giahay ko mà năm lần bảy lượt cứ gặp nhau thế này, tôi chẳng biết nói gì cứ đứng đơ ra đó cho đến khi nghe thấy tiếng nói của a ta.
_Cô lên đây làm gì.
Tôi nghe thấy a ta hỏi thì bắt đầu lúng túng ko biết phải trả lời thế nào nên cứ lắp bắp.
_Tôi...tôi.
Người đàn ông đó thấy tôi ko trả lời được thì hỏi lại.
_sao cô ko trả lời. Cô định làm gì xấu xa à.
Cuộc đời tôi nhẫn nhịn thế nào cũng được nhưng bị người khác nghĩ oan chomình thì tôi ko chịu được ,bằng giá nào tôi cũng phải cãi lại. Tôi nhìn a ta lớn tiếng nói.
_Tôi chỉ là lên đây tham quan thôi ko có gì xấu xa như a nghĩ đâu. Mà a lênđây làm gì, đừng nói với tôi là a đi tham quan luôn nhé.
_Tôi đang làm việc ko rảnh như cô mà đi tham quan.
_Thôi. Tôi biết rồi a là bảo vệ phải ko. A đang đi kiểm tra mọi thứ trước khi mọi người vào làm phải ko.
Người đàn ông đó nghe tôi nói xong thì bật cười ,sau đó ko đứng đấy đôi covới tôi nữa mà quay người vào trong thang máy rời đi. A ta đúng là người ko có tí lịch sự nào người ta chưa nói xong đã quay người đi rồi, mànghĩ lại cũng đúng a ta làm bảo vệ nên vội vàng là đúng thôi nếu ko mauchóng kiểm tra hết mọi nơi có việc gì xảy ra thì a ta gánh làm sao hếttội.
Lúc này, tôi lấy chiếc điện thoại trong túi ra xem thì giật mình khi thấybây giờ đã là bảy giờ ba mươi lăm phút có nghĩa là trễ mất năm phút sovới giờ quy định. Tôi vội vàng chạy vào thang máy bấm số tầng làm việccủa mình để đi xuống, khi tôi xuống tới nơi thì mọi người cũng đã có mặt đông đủ.
Ở đây công ty mới thành lập cho nên nhân viên chủ yếu là mấy em sinh viên mới ra trường, trong phòng kế toán có lẽ tôi là người lớn tuổi nhất.Tôi đi vào phòng nhìn mọi người cười một cái rồi mau chóng ngồi xuốngbàn làm việc của mình. Mới chỉ ngồi được tầm năm phút thì chúng tôi nhận thông báo họp toàn công ty của giám đốc.
Mọi người trong phòng ngay cả tôi ai nấy đều lo chuẩn bị tài liệu cần thiết trước khi vào phòng họp để sếp có hỏi thì còn biết mà trả lời. Khi tôiđến phòng họp đã nhìn thấy mọi người gần như đông đủ. Kéo đại một chiếcghế trống tôi ngồi xuống, mọi người trong phòng ai nấy đều đang bàn tánvề sếp của công ty.
_Ko biết sếp của mình là người thế nào nhỉ.
_Nghe bảo sếp của mình còn trẻ lắm. Mới chỉ hơn ba mươi thôi.
_Vậy có vợ con chưa nhỉ. Làm việc với một người vừa trẻ vừa đẹp trai thì sướng nhỉ.
_Haha... Mấy người chỉ giỏi mê trai.
"Cạch" mấy người ấy vừa nói đến đây thì cửa phòng họp mở ra làm cho ai nấy đều im lặng, tất cả đều tập trung nhìn ra cửa. Tôi tròn xoe hai mắt, há hốc mồm kinh ngạc khi thấy người đang tiến vào ko ai khác lại là người đànông đó.
A ta tiến vào vị trí ghế giám đốc ngồi xuống, liếc mắt nhìn qua tôi mộtcái. Lúc này tôi mới bừng tỉnh vội cúi gầm mặt xuống bàn ko dám ngẩngmặt lên nhìn. Cuộc họp bắt đầu, người đàn ông đó đứng dậy phát biểu đầutiên.
_Chào tất cả mọi người tôi là Trịnh Hoài Đức đương nhiệm vị trí giám đốc củacông ty mình rất mong tất cả mọi người cùng tôi cố gắng xây dựng công ty ngày càng phát triển.
Đức nói xong tất cả mọi người có mặt trong phòng họp đều vô tay tán thànhchỉ có tôi từ đầu đến cuối luôn né tránh. Trong lòng tự nói với bản thân mình , kiểu này chắc chắn sẽ ko làm việc lâu dài ở đây được rồi, trướcsau gì a ta cũng sẽ tìm cách hành hạ tôi để trả thù.
_Cô Quỳnh... Cô từ công ty mẹ chuyển sang , cô cũng phần nào nắm rõ vấn đềcông ty mình,vậy nên cô đứng dậy phát biểu vài điều mà công ty mẹ đề racho mọi người nghe qua đi.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, nghe Đức gọi đến tên làm tôi giật mình, a ta sao biếtcả tên của tôi thế nhỉ. Tôi thờ dài, đã bị gọi đích danh thế thì có trốn cũng ko được, tôi chống hai tay xuống bàn đứng dậy bắt đầu nói quanhững gì mà mình biết cho mọi người.
Thỉnh thoảng tôi lại liếc mắt nhìn sang Đức thấy a ta chăm chú nghe tôi phátbiểu thì tôi lại đưa mắt đi nơi khác tránh đi cái nhìn của Đức.
Cuối cùng sau một giờ căng thẳng đến nghẹt thở, buổi họp đầu tiên cũng kếtthúc. Tôi manh tay thu dọn lại mọi thứ rón rén tìm cách chuồng ra ngoàitrước thì nghe tiếng gọi giật ngược ở phía sau vọng đến.
_Cô Quỳnh... Ở lại trao đổi với tôi vài điều.
Danh sách chương