Diệp Tiêu lái xe với tốc độ rất nhanh, ánh mắt anh lộ vẻ vô cùng lo lắng, xe cộ trên đường rất đông, rất hỗn độn, anh vừa bóp còi liên hồi, vừa dùng điện thoại di động gọi cho La Chu, nhưng gọi mãi vẫn không được.
Diệp Tiêu cho xe chạy theo đường tắt, đã đến con đường nhỏ ven sông, cách nhà La Chu ngày càng gần. Bỗng nhiên trong tầm mắt anh, phía bên trái con đường nhỏ thoáng có bóng một người con gái. Diệp Tiêu chạy qua được một đoạn, dừng lại, anh cảm thấy cái bóng kia quen quen. Anh quay đầu lại nhìn, nhưng không nhìn thấy bóng kia đâu nữa, chỉ còn lại bóng đêm mênh mang.
Diệp Tiêu lắc đầu, anh cho xe chạy tiếp đến nhà La Chu. Chẳng mấy chốc xe đã đến bên dưới chung cư.
Diệp Tiêu nhảy ra khỏi xe, phát hiện thấy dưới lầu rất đông người. Điều đó khiến Diệp Tiêu thấy lạ, theo thói quen nghề nghiệp, anh cố gắng lách người vào đám đông.
Ở giữa đám đông, mọi người quây thành một vòng tròn nhỏ, trong vòng tròn người đó, một người đang nằm ngửa. Dưới lầu có một ngọn đèn đường rất sáng, giúp cho Diệu Tiêu nhìn rõ mặt người kia, thoáng chốc, tim anh run lên. Anh không kìm được mình, bất giác kêu lên một tiếng, khẽ gọi tên người đang nằm dưới đất:
- La Chu!
La Chu nằm im trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt, toàn thân bất động, mắt trợn lên đầy sợ hãi, mũi rỉ máu liên tục, tai và miệng cũng đầy máu, phía sau gáy máu cũng đang tuôn ra, giống như một rãnh máu đang chảy trên mặt sàn bằng xi măng. Máu xối ra nhuộm đỏ cả phía bên dưới bộ quần áo anh đang mặc, làm cho La Chu trông như đang diễn kịch trước một tấm phông màu đỏ.
Diệp Tiêu hơi bị kích động và phẫn nộ. Anh bỗng kêu lên:
- Kẻ nào gây ra đây?
- Anh ta tự gây ra đấy! - Một người dân bạo dạn chỉ La Chu nằm trên mặt đất trả lời.
- Anh nói gì? - Diệp Tiêu không ghìm được cơn nóng giận của mình.
- Anh ta tự mình nhảy từ trên kia xuống, chúng tôi đi qua đây, bỗng nghe thấy từ trên trời có cái gì rơi, về sau nhìn ra thì là tiếng anh ta từ trên lầu cao nhảy xuống đập xuống đất.
Diệp Tiêu lớn tiếng hỏi:
- Xảy ra lúc nào?
- Cũng chỉ mới 3, 4 phút trước. Chúng tôi đã gọi cho cảnh sát 110 rồi.
Người đó nói chưa dứt lời đã nghe tiếng xe cảnh sát đang rú còi lao đến.
Diệp Tiêu nói với mọi người:
- Tôi là cảnh sát, đề nghị mọi người giữ nguyên hiện trường. Xin lỗi, hãy tránh ra, để tôi vào xem.
Mọi người tự động dãn ra tạo thành một khe hở, Diệp Tiêu chui qua khe hở đó đi vào chung cư.
Đi thang máy lên đến cửa nhà La Chu, Diệp Tiêu không bấm chuông mà đạp cửa xông vào.
Danh sách chương