Diệp Tiêu đỗ xe ở dưới chung cư, xe vừa dừng, một cơn gió thu buổi sớm ập đến, khiến anh cảm thấy lạnh. Anh khép chặt cổ áo, rụt cổ lại, quay đầu nhìn con đê bên sông Tô Châu, ở đó những người già tập thể dục buổi sáng ít hơn so với trước kia. Trên mặt sông, sương sớm tạo thành một lớp mỏng. Anh nhìn đồng hồ, 8 giờ sáng. Anh không biết lúc này đối với La Chu là sớm hay muộn. Nhưng anh vẫn rảo bước về phía chung cư, vào thang máy đi lên tầng trên cùng. Tay anh cầm một cuốn sách, đây là cuốn sách La Chu đã đặc cách mượn giúp anh ở thư viện, là sách về cuộc thám hiểm của Sven Ahders Hedin ở Trung Quốc. La Chu dặn anh sáng nay cần đến cuốn sách này.
Diệp Tiêu ấn chuông cửa.
Anh đợi rất lâu, phải đến hai phút, mới thấy cửa từ từ mở ra. La Chu mặc độc một chiếc quần đùi đứng trước mặt anh, dáng vẻ hơi luống cuống, đôi mắt ngái ngủ, chân đứng không vững, Diệp Tiêu thấy hơi lạ, hỏi:
- La Chu, cậu sao thế, hay là tớ tới sớm quá?
- Diệp Tiêu, cậu đến có việc gì thế?
- Thế cậu quên rồi à? - Diệp Tiêu cầm cuốn sách khua khua trước mặt La Chu.
La Chu không biết làm thế nào, anh khẽ tát vào mặt mình một cái, nói:
- Ồ, thành thật xin lỗi cậu, tớ quên khuấy cả chuyện mượn sách!
La Chu vẫn đứng ở cửa, không động đậy, không ra đón khách, cũng không ra tiễn khách, như không muốn cho Diệp Tiêu vào nhà, Diệp Tiêu thấy hơi lạ:
- Cậu làm sao vậy?
- Ôi,... xin lỗi, xin lỗi, tớ lú lẫn rồi, cậu mau vào nhà đi!
Diệp Tiêu và La Chu ngồi vào phòng khách:
- Diệp Tiêu, cảm ơn cậu đã mang sách đến trả tớ!
- Không phải khách khí thế, chúng ta là bạn tốt của nhau mà. Quyển sách này chỉ có tính phổ quát thôi, vì dưới góc độ người phương Tây, có một số quan điểm tương đối thiên lệch, tớ không thích. Nhưng những ghi chép về tư liệu văn hiến thì rất tỉ mỉ xác thực, đặc biệt trong cuốn sách này có rất nhiều bức ảnh quý, rất có giá trị, có thể giúp cậu trong việc tập kịch. Hôm nay cậu bị làm sao thế, ma bắt mất hồn rồi à?
- Không, không có gì, có lẽ do đêm qua mệt quá! - La Chu trả lời lúng ta lúng túng.
Diệp Tiêu nhìn mắt anh, lắc lắc đầu, nói:
- Cậu nhìn lại cậu xem, vành mắt thì đen sạm, máu trong người như bị hút cạn cả rồi, không bận gì thì đi tập tành một chút đi!
- Tớ làm sao mà bì với cảnh sát các cậu được!
Bỗng Diệp Tiêu nghe có tiếng chân người, sau đó là tiếng nước chảy từ vòi ra. Tiếng động ấy phát ra từ trong phòng vệ sinh cạnh phòng khách. Mặt La Chu lập tức biến sắc, anh ngượng ngùng nhìn Diệp Tiêu, không nói được gì.
Diệp Tiêu hiểu ngay vấn đề, anh biết vì sao La Chu lại có biểu hiện ngượng ngùng thế, nhưng anh không nói ra, chỉ nhìn La Chu mỉm cười. La Chu và Diệp Tiêu, hai người rất hiểu ý nhau, họ thậm chí có thể nói chuyện với nhau qua ánh mắt. Tiếng nước vẫn chảy trong phòng vệ sinh, như chẳng để ý gì đến hai người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.
Diệp Tiêu cuối cùng cũng cất tiếng nói:
- Không nghĩ rằng cậu lại còn có khách, lạ thật, lạ thật. Thôi được, tớ về đây, không làm phiền các cậu nữa! - Anh nhanh nhẹn đứng dậy.
La Chu đi đến bên cạnh Diệp Tiêu, ghé tai anh nói nhẹ nhàng:
- Diệp Tiêu, cậu đúng là người bạn tốt, người anh em tốt của tớ.
- Thôi tạm biệt nhé! - Diệp Tiêu đi ra khỏi phòng.
La Chu đi theo sau, ra khỏi cửa anh mới nói nhỏ với Diệp Tiêu:
- Thật chẳng ra làm sao, Diệp Tiêu, để cậu chê cười rồi.
- Thôi mà, cứ thoải mái đi, nhưng chú ý đến sức khoẻ. Vở kịch của các cậu hôm nào công diễn, nhớ thông báo cho tớ nhé, tớ nhất định đến xem. Tạm biệt! - Diệp Tiêu mỉm cười chia tay La Chu, bước vào thang máy.
Thang máy từ từ đưa anh xuống. Anh cười thầm trong bụng khi nhớ đến tiếng động nghe được trong phòng khách và biểu hiện lúng túng của La Chu. Người con gái ấy là ai nhỉ? Diệp Tiêu nhớ đến cô diễn viên hay quấy rầy mà La Chu thường nhắc đến. Thang máy đã xuống đến tầng dưới cùng, Diệp Tiêu đi ra khỏi toà nhà, thong thả bước đến chỗ để ô tô. Nhưng anh không lên xe ngay, mà đứng ngây ra nhìn làn sương mỏng trên sông, anh có cảm giác trong đám sương mù đó đang ẩn chứa thứ gì đó, nó đang từ từ bay lên, mịt mù, quẩn quanh trên khắp bầu trời thành phố, giống như những âm hồn.
Diệp Tiêu ấn chuông cửa.
Anh đợi rất lâu, phải đến hai phút, mới thấy cửa từ từ mở ra. La Chu mặc độc một chiếc quần đùi đứng trước mặt anh, dáng vẻ hơi luống cuống, đôi mắt ngái ngủ, chân đứng không vững, Diệp Tiêu thấy hơi lạ, hỏi:
- La Chu, cậu sao thế, hay là tớ tới sớm quá?
- Diệp Tiêu, cậu đến có việc gì thế?
- Thế cậu quên rồi à? - Diệp Tiêu cầm cuốn sách khua khua trước mặt La Chu.
La Chu không biết làm thế nào, anh khẽ tát vào mặt mình một cái, nói:
- Ồ, thành thật xin lỗi cậu, tớ quên khuấy cả chuyện mượn sách!
La Chu vẫn đứng ở cửa, không động đậy, không ra đón khách, cũng không ra tiễn khách, như không muốn cho Diệp Tiêu vào nhà, Diệp Tiêu thấy hơi lạ:
- Cậu làm sao vậy?
- Ôi,... xin lỗi, xin lỗi, tớ lú lẫn rồi, cậu mau vào nhà đi!
Diệp Tiêu và La Chu ngồi vào phòng khách:
- Diệp Tiêu, cảm ơn cậu đã mang sách đến trả tớ!
- Không phải khách khí thế, chúng ta là bạn tốt của nhau mà. Quyển sách này chỉ có tính phổ quát thôi, vì dưới góc độ người phương Tây, có một số quan điểm tương đối thiên lệch, tớ không thích. Nhưng những ghi chép về tư liệu văn hiến thì rất tỉ mỉ xác thực, đặc biệt trong cuốn sách này có rất nhiều bức ảnh quý, rất có giá trị, có thể giúp cậu trong việc tập kịch. Hôm nay cậu bị làm sao thế, ma bắt mất hồn rồi à?
- Không, không có gì, có lẽ do đêm qua mệt quá! - La Chu trả lời lúng ta lúng túng.
Diệp Tiêu nhìn mắt anh, lắc lắc đầu, nói:
- Cậu nhìn lại cậu xem, vành mắt thì đen sạm, máu trong người như bị hút cạn cả rồi, không bận gì thì đi tập tành một chút đi!
- Tớ làm sao mà bì với cảnh sát các cậu được!
Bỗng Diệp Tiêu nghe có tiếng chân người, sau đó là tiếng nước chảy từ vòi ra. Tiếng động ấy phát ra từ trong phòng vệ sinh cạnh phòng khách. Mặt La Chu lập tức biến sắc, anh ngượng ngùng nhìn Diệp Tiêu, không nói được gì.
Diệp Tiêu hiểu ngay vấn đề, anh biết vì sao La Chu lại có biểu hiện ngượng ngùng thế, nhưng anh không nói ra, chỉ nhìn La Chu mỉm cười. La Chu và Diệp Tiêu, hai người rất hiểu ý nhau, họ thậm chí có thể nói chuyện với nhau qua ánh mắt. Tiếng nước vẫn chảy trong phòng vệ sinh, như chẳng để ý gì đến hai người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.
Diệp Tiêu cuối cùng cũng cất tiếng nói:
- Không nghĩ rằng cậu lại còn có khách, lạ thật, lạ thật. Thôi được, tớ về đây, không làm phiền các cậu nữa! - Anh nhanh nhẹn đứng dậy.
La Chu đi đến bên cạnh Diệp Tiêu, ghé tai anh nói nhẹ nhàng:
- Diệp Tiêu, cậu đúng là người bạn tốt, người anh em tốt của tớ.
- Thôi tạm biệt nhé! - Diệp Tiêu đi ra khỏi phòng.
La Chu đi theo sau, ra khỏi cửa anh mới nói nhỏ với Diệp Tiêu:
- Thật chẳng ra làm sao, Diệp Tiêu, để cậu chê cười rồi.
- Thôi mà, cứ thoải mái đi, nhưng chú ý đến sức khoẻ. Vở kịch của các cậu hôm nào công diễn, nhớ thông báo cho tớ nhé, tớ nhất định đến xem. Tạm biệt! - Diệp Tiêu mỉm cười chia tay La Chu, bước vào thang máy.
Thang máy từ từ đưa anh xuống. Anh cười thầm trong bụng khi nhớ đến tiếng động nghe được trong phòng khách và biểu hiện lúng túng của La Chu. Người con gái ấy là ai nhỉ? Diệp Tiêu nhớ đến cô diễn viên hay quấy rầy mà La Chu thường nhắc đến. Thang máy đã xuống đến tầng dưới cùng, Diệp Tiêu đi ra khỏi toà nhà, thong thả bước đến chỗ để ô tô. Nhưng anh không lên xe ngay, mà đứng ngây ra nhìn làn sương mỏng trên sông, anh có cảm giác trong đám sương mù đó đang ẩn chứa thứ gì đó, nó đang từ từ bay lên, mịt mù, quẩn quanh trên khắp bầu trời thành phố, giống như những âm hồn.
Danh sách chương