Âm nhạc ở đây quá hỗn tạp. Bạch Bích nghe không rõ trong mớ âm thanh ấy ai đang hát, chỉ nghe thấy mấy giọng nữ the thé. Ánh sáng lúc sáng lúc tối làm cho khuôn mặt của Tiêu Sắt lúc thì trắng bợt, lúc lại tối đen. Cô thấy hơi lo cho bạn, cô đẩy cốc bia trên bàn ra, nói với Tiêu Sắt:



- Chúng mình về đi, tớ không thích chỗ này!



Tiêu Sắt cố ý nhắm mắt lại, nhếch mép cười ngoan cố, ngửa mặt lên nói:



- Không, tớ thích chỗ này!



Bạch Bích không muốn làm trái ý bạn, cô luôn nhường nhịn Tiêu Sắt.



Tiêu Sắt rót bia đầy cốc, không đợi bọt bia tan, đã dùng miệng nhấp nhấp, thế là trên môi cô dính đầy bọt bia. Cô cố ý để bọt bia dính trên môi, như đang biểu diễn cho Bạch Bích xem. Cô cất tiếng cười nhẹ, tiếng cười làm chấn động tai Bạch Bích, nó làm cho Bạch Bích cảm thấy khó chịu. Tiêu Sắt lúc này như một đứa trẻ ương nghạnh, nói với Bạch Bích:



- Hôm nay tổng duyệt tớ diễn thế nào?

- Rất tốt!




- Cậu lừa tớ! - Tiêu Sắt lạnh lùng nói.



Bạch Bích thanh minh:



- Tớ không lừa cậu, tớ thấy cậu diễn rất tốt, đặc biệt là màn cuối cùng, rất thương tâm, khiến mọi người rất thông cảm!



- Đúng, tớ chỉ làm nền cho người khác thông cảm mà thôi!



Giọng Tiêu Sắt đầy vẻ châm chọc. Cô cầm cốc bia lên, uống một ngụm to, bia chảy từ miệng cô xuống, làm ướt cả cổ áo đang mở phanh ra. Ánh đèn rọi lên cái cổ ướt bia làm ánh lên như đồ sứ.



- Tớ nói là công chúa trong vở kịch, đoạn cuối cùng khiến mọi người thông cảm! - Bạch Bích không muốn để cho bạn hiểu lầm.



- Các người đều lừa tớ, La Chu đã lừa tớ, ngay cả cậu cũng lừa tớ! - Tiêu Sắt lại uống một ngụm lớn nữa:



- Các người đều là lũ lừa bịp!



Hơi bia từ trong miệng Tiêu Sắt thở ra khiến Bạch Bích rất khó chịu. Xưa nay Bạch Bích rất ít khi thấy Tiêu Sắt uống rượu bia. Cô nhớ mấy năm trước, có lần Tiêu Sắt bị thất tình, cô đã phải phục vụ cô ấy suốt đêm. Đêm ấy, Tiêu Sắt không biết chạy đến chỗ nào uống đến say bí tỉ, rồi về nhà Bạch Bích đổ ập xuống như một đống bùn, vừa nôn vừa oẹ, biến nhà Bạch Bích thành một đống hỗn độn. Bạch Bích phải chăm sóc cho cô ta cả đêm. Bạch Bích nghĩ đại khái nguyên nhân là bởi vì bố Tiêu Sắt vốn là kẻ nát rượu nổi tiếng, con gái có khả năng cũng được di truyền một chút đam mê với thú vui rượu chè của bố. Bình thường hàng ngày không nhận thấy, nhưng chỉ cần được kích thích thì cái năng lực tiềm ẩn này sẽ phát huy tác dụng ngay. Bạch Bích nhíu lông mày nói:



- Tiêu Sắt, không uống nữa, đây là cốc thứ ba rồi đấy, cậu uống nữa là hỏng giọng đấy, cứ như vậy thì không thể lên sân khấu đọc lời thoại được nữa đâu.



- Cậu không phải lo! - Cô đưa tay ra khua khua trước mặt Bạch Bích, rồi nói: - Tớ chưa say đâu, tớ chưa say đâu...



Tiêu Sắt bỗng nhiên không nói nữa, cô gục đầu vào khủyu tay, Bạch Bích nhìn thấy vai cô rung lên từng chặp.



Bạch Bích nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tiêu Sắt, nhẹ nhàng nói:



- Số phận, tất cả đều là số phận, chẳng ai tránh được, giống như mình đã mất Giang Hà vậy!



Nghe đến tên Giang Hà, Tiêu Sắt giật mình ngẩng đầu lên, mặt cô bị rượu kích thích đỏ lên. Cô mở to mắt nhìn Bạch Bích, Bạch Bích có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, mồm Tiêu Sắt lẩm bẩm:



- Giang Hà, lời nguyền của Giang Hà sắp đến rồi đây!




- Cậu nói gì thế?



Tiêu Sắt ngồi thẳng người dậy, dựa vào Bạch Bích, nhẹ nhàng nói ra hai từ: Lời nguyền.



Bạch Bích giật mình, hai từ này khiến cô thấy kinh sợ, cô nói nhỏ:



- Cậu lại diễn kịch rồi, đem cả chuyện trong kịch vào cuộc sống, Tiêu Sắt, cậu cần phải nghỉ ngơi đi.



- Không, Giang Hà nói với tớ, chính miệng anh ấy nói với tớ, chính vào hôm trước khi anh ấy chết ba ngày.



- Nhất định cậu say rồi, cậu chưa bao giờ nói với tớ chuyện này.



Hay nói cách khác, Bạch Bích hy vọng những lời của Tiêu Sắt chỉ là lời nói của người say thôi.



- Không, tớ rất tỉnh táo!



Tiêu Sắt lấy tay chỉ vào đầu nói to:



- Đúng vậy, tớ chưa nói với cậu, tớ vẫn giấu cậu, nếu như có khả năng, tớ nghĩ, tớ sẽ chôn vùi chuyện này thật sâu tận đáy lòng, mãi mãi giữ bí mật cho Giang Hà. Nhưng bây giờ tớ thấy không cần giữ bí mật nữa, xin lỗi cậu, Bạch Bích, cậu là bạn thân nhất của tớ, nhưng tớ vẫn phải nói xin lỗi cậu, mong cậu bỏ quá cho. - Tiêu Sắt nước mắt lưng tròng.



- Cậu giấu tớ bí mật gì? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? - Bạch Bích cảm thấy lòng dạ căng thẳng, rối bời.



Tiêu Sắt đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Bạch Bích, cô nắm rất chặt, đến nỗi tay Bạch Bích đỏ lên, cô sụt sịt nói:



- Bạch Bích, tớ xin lỗi cậu. Tớ phải nói với cậu một chuyện mà tớ vẫn giấu cậu, trước hôm Giang Hà chết ba hôm, tớ đã gặp anh ấy, chính là ở quầy bar này, cũng trên chiếc ghế này.



- Ở đây? - Bạch Bích nhìn lên bục, lại nhìn những người đang uống rượu hoặc cà phê, trong tiếng nhạc hỗn độn đang phát ra, cô bỗng cảm thấy hoảng hốt, như thấy Giang Hà lại đến đây, đang ngồi trước mặt cô.



- Đúng, chính là ở đây, hôm ấy do công việc ở đoàn kịch, tớ thấy tâm trạng không được vui, nên đến quầy bar này giải sầu, thế là nhìn thấy Giang Hà cũng đang ở đây. Chúng mình ngồi nói chuyện với nhau một lúc, tâm trạng anh ấy hình như rất không tốt, sắc mặt rất kém, người sọp hẳn đi, mặt cũng đen hơn, râu để lởm chởm, tóc bù xù. Tớ hỏi việc cưới xin của anh ấy với cậu chuẩn bị đến đâu rồi, anh ấy không trả lời, chỉ ra sức uống rượu. Anh ấy uống hết cốc này đến cốc khác, cuối cùng anh ấy bê cả chai lên tu. Tớ cho rằng giữa cậu và anh ấy lại có mâu thuẫn gì rồi. Tớ không dám khuyên, nhìn thấy người khác uống thật sảng khoái, mình cũng không đừng được, thế là tớ uống luôn cùng anh ấy. Vừa uống anh ấy vừa nói những chuyện nghe chẳng hiểu gì. Những chuyện ấy đại loại chỉ những người làm khảo cổ mới hiểu được. Tớ không ngờ, tửu lượng của anh ấy lại tồi thế, thậm chí còn kém cả tớ. Chẳng mấy chốc anh ấy đã say, bò luôn ra bàn. Tớ phải cố gắng lắm mới vực được anh ấy dậy. Nhưng anh ấy vẫn hơi tỉnh, có thể tự đi về được. Tớ gọi taxi đưa anh ấy về nhà tớ. Lúc đó đã muộn lắm rồi, chúng tớ đều say xỉn. Rượu, đồ rượu đáng ghét đã khiến chúng tớ mất hết lý trí. Đêm ấy tớ và Giang Hà đều điên, giữa tớ và anh ấy đã xảy ra chuyện không nên xảy ra. Bạch Bích, xin lỗi cậu, tớ chỉ có thể nói như vậy thôi, cậu nên hiểu đêm đó đã xảy ra chuyện gì!



Tiêu Sắt há mồm thở dốc.




Mặt Bạch Bích trắng bệch ra, cô nói với giọng méo mó:



- Tiêu Sắt, hãy nói cho mình biết, cậu lúc này uống say rồi, những lời cậu vừa nói, đều là ảo giác của cậu, tất cả đều không phải sự thật, không phải sự thật!



- Không, Bạch Bích, xin lỗi cậu, có câu người say thường nói thật, lúc này những lời tớ nói đều là những lời nói thật! Nếu như không có mấy cốc bia, có thể tớ vẫn tiếp tục lừa dối cậu. Bây giờ tớ rất hối hận, rất sợ! Bạch Bích, tớ biết cậu rất khó xử, nhưng cậu phải nghe tớ nói tiếp. Đêm ấy, lúc gần sáng, khi tớ và Giang Hà đã tỉnh rượu, cả hai người đều cảm thấy xấu hổ vì những việc vừa xảy ra. Nhất là Giang Hà, tớ thấy anh ấy vô cùng đau khổ. Trong lòng anh ấy chỉ có một người, đó là cậu. Còn việc giữa mình và anh ấy, chẳng qua chỉ là việc ngoài ý muốn. Giang Hà nói với tớ, anh ấy sống chẳng được mấy ngày nữa, cũng chính vì nguyên nhân này nên anh ấy cố ý rời xa cậu, vì anh ấy yêu cậu, anh ấy không muốn đem lời nguyền đến bên cậu.



- Đừng nói nữa!



Tiêu Sắt tiếp tục nắm tay Bạch Bích nói:



- Không, tớ phải nói tiếp, sau nửa đêm hôm ấy, tớ và Giang Hà đã hoàn toàn tỉnh rượu! Giang Hà đã nói rất nghiêm túc, anh ấy nói không ai thoát được lời nguyền, chỉ còn là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Lúc đầu tớ không tin anh ấy, cho rằng anh ấy chỉ dọa thôi, nhưng mấy hôm sau, khi nghe tin Giang Hà chết tớ mới thấy lo lắng không yên. Đến mấy ngày gần đây, tớ cảm thấy trong người không được bình thường, có lẽ Giang Hà nói đúng. Nhưng tớ không trách Giang Hà, tất cả là tại tớ, tớ không nên đến quầy bar này đêm hôm ấy, tớ không nên đánh mất lý trí, thứ rượu bia chết tiệt này.



Nói rồi cô cầm cốc bia lên.



- Đừng uống nữa!



Bạch Bích giằng lấy cốc bia từ tay Tiêu Sắt. Cô đứng lên nhìn Tiêu Sắt bằng ánh mắt khó hiểu, nhẹ nhàng nói:



- Tiêu Sắt, tớ muốn ở một mình, xin lỗi, tớ về trước!



- Bạch Bích, cậu đừng đi, tớ sợ lắm, cậu hãy ở lại với tớ! - Tiêu Sắt nói.



Bạch Bích lắc đầu, quay đi, cô ngước nhìn lên, mặt hướng vào ngọn đèn, ánh sáng làm cô loá cả mắt, sau đó cô vội vàng ra khỏi quầy Bar. Chỉ còn lại một mình Tiêu Sắt cô đơn bên chiếc bàn.



Trong tiếng nhạc hỗn độn, Tiêu Sắt cười đau khổ một cách bất lực, rồi lại cầm cốc bia lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện