Bạch Bích mặc cả bộ đồ đen, hoà với bóng đêm thành một khối. Cô không hiểu vì sao mình lại đến đây, chỉ là một linh cảm. Cô cảm thấy mình phải tìm ra cái gì đấy, hoặc nói cách khác, có điều gì đó đang đợi cô đến phát hiện. Cô không để cho taxi đưa vào con đường nhỏ mà dừng lại ở ngã tư rồi tự mình đi bộ vào. Một vài chiếc lá rụng xuống, rơi trên người cô, mới qua mấy tuần lễ, những cây ngô đồng ở đây đã trả về cho đất mẹ tất cả lá của nó. Con đường trong đêm tối rất lạnh, cô cúi thấp đầu, tay giữ lấy cổ áo, bước đi gấp gáp. Chẳng mấy chốc, cô đã đến trước cổng lớn của Viện Nghiên cứu Khảo cổ.
Cánh cửa lớn đóng im ỉm, trong đêm tối trông nghiêm ngặt đáng sợ. Bạch Bích thò tay vào trong ví, sau đó lôi ra một chùm chìa khoá. Thực ra là, sau khi nhìn thấy chùm chìa khoá này, cô mới quyết định đến đây. Chính là chùm chìa khoá này, chùm chìa khoá cô phát hiện thấy trong ngăn kéo của Giang Hà tuần trước. Thoáng chốc, cô cảm thấy đây là Giang Hà cố ý để vào ngăn kéo, chuẩn bị để lại cho cô. Dùng chùm chìa khoá này có lẽ có thể mở được cánh cửa lớn, cánh cửa dẫn đến cánh cửa của một thế giới khác. Thế là cô đến đây, mang theo chùm chìa khoá.
Bạch Bích chọn chiếc chìa khoá lớn nhất tra vào ổ khoá của cánh cửa lớn của Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Quả nhiên đúng là chiếc chìa khoá này. Tuy phải dùng nhiều sức lực, nhưng ổ khoá lớn ấy vẫn từ từ mở ra, cổng lớn hé mở. Bạch Bích rút chìa khoá ra, đẩy cánh cửa, rón rén bước vào, sau đó lại khoá cổng lại từ bên trong. Cô bước vào con đường nhỏ dưới hàng cây, những cây này đều là loại cây xanh quanh năm, cho nên bóng cây vẫn đung đưa, lá cây xào xạc trong gió. Căn lầu nhỏ trước mắt cô tối đen trông giống như cái lô cốt cũ đang chìm trong giấc ngủ, không có lấy một tia sáng nhỏ, cô hít một hơi thật sâu, thận trọng bước vào bên trong.
Trong căn lầu tối om không có chút ánh sáng nào, cô lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ đã chuẩn bị từ trước, luồng ánh sáng yếu ớt rọi về phía trước. Ánh sáng của đèn pin yếu ớt đến thảm hại, soi gần chỉ chiếu được phạm vi nhỏ như miệng bát, chiếu xa thì chỉ là một quầng sáng mơ hồ. Nhìn vào quầng ánh sáng trước mặt càng làm cho người ta thấy sợ. Hành lang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng của Bạch Bích. Cô ngờ rằng trong những hoàn cảnh như thế này có thể có người sẽ sợ hãi mà chết vì chính tiếng bước chân của mình. Lần theo ánh sáng của đèn pin, cuối cùng cô cũng đến được căn phòng Giang Hà chết. Cô lấy những chiếc chìa khoá trong chùm chìa khoá của Giang Hà lần lượt tra thử vào ổ khoá, thử mãi đến chiếc cuối cùng mới mở được cửa phòng.
Vừa bước vào phòng cô bỗng cảm thấy như có vật gì đó đang nhìn mình, điều đó làm cho cánh tay cầm đèn pin của cô run lên. Giang Hà à? Cô hỏi nhỏ. Trong phòng im lặng như tờ, không có tiếng trả lời. Ánh sáng đèn pin lia qua một vòng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy đôi mắt đang nhìn cô, thực ra đó chỉ là hai hố mắt trống rỗng, trên cái đầu lâu người chết bày trong tủ kính. Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin chiếu vào cái đầu lâu ấy, khiến cho Bạch Bích cảm thấy buồn nôn. Cô vội vàng chiếu đèn sang hướng khác, sau đó sờ tay trên tường, cuối cùng cô cũng sờ thấy công tắc đèn.
Đèn trong phòng đã được bật lên, chiếu sáng cả căn phòng. Đang từ trong bóng tối bỗng gặp ánh sáng, mắt Bạch Bích bị chói đến mức không mở ra được, phải một lúc sau mới quen. Bạch Bích tắt đèn pin và quan sát toàn bộ căn phòng một lần nữa. So với lần đến trước, hình như cũng có một chút thay đổi, vị trí của chiếc ghế, cách bày biện đồ vật trên bàn. Cô khẳng định từ sau lần trước cô đến, chắc chắn đã có người đến đây. Bạch Bích nhìn đồng hồ, đã 11 giờ đêm rồi, Giang Hà cũng bị chết ngay sau thời gian này không lâu. Cô nhìn thấy cái điện thoại, cú điện thoại đêm đó Giang Hà gọi cho cô chính là gọi đi từ chiếc máy này. Cô nhấc điện thoại lên, chỉ nghe thấy tiếng u u trong máy, cô rất muốn gọi cho Giang Hà một cuộc, nhưng lúc này cô không biết số điện thoại của Giang Hà ở thế giới bên kia.
Cuối cùng cô cũng đặt điện thoại xuống và ngồi vào trước máy vi tính của Giang Hà, cô bật máy tính lên. Rất nhanh cô đã nhập vào hệ điều hành WINDOW 98. Cũng giống như máy vi tính ở những văn phòng bình thường khác, màu sắc đơn điệu, trên màn hình lèo tèo mấy cái biểu tượng. Cô nhìn thấy bên trong có biểu tượng phần mềm ứng dụng, thế là cô bèn mở ngay hệ thống đó. Đó là một phần mềm đã được Hán hoá, tên là “KGD phần mềm ứng dụng phân tích tổng hợp khảo cổ”, phía sau là một chuỗi dài tên hãng chế tạo máy móc và phần mềm. Tiếp đến là các thư mục, bên trên toàn là những thuật ngữ khảo cổ, có cái cô xem hiểu, ví dụ như phương pháp đo lượng phóng xạ C14[23], nhưng có cái cô cảm thấy rất mơ hồ.
Bạch Bích không tìm hiểu những cái đó, cô mở vào phần lưu trữ tin nhắn ở bên trên. Lần ghi chép cuối cùng chính là ngày Giang Hà chết. Bạch Bích cẩn thận mở trang ghi chép cuối cùng này. Trên màn hình lập tức hiện lên một biểu đồ đường cong, bên cạnh biểu đồ đường cong đó không có bảng thuyết minh, cái này xem ra giống như biểu đồ cổ phiếu, e rằng chỉ có Giang Hà mới hiểu được, Bạch Bích xem chẳng hiểu gì, cô chỉ có thể ra khỏi hệ thống này.
Cô mở vào mục “My Documents” của Giang Hà, nhìn thấy bên trong còn giấu một cửa sổ tắt, tên gọi là “Bạch Bích vào đây”. Là Giang Hà đang gọi cô sao? Cô tự hỏi mình. Cô vội vàng mở cửa sổ ấy ra. Hình như lại là một hệ thống phần mềm. Vừa vào hệ thống đã thấy xuất hiện màu vàng của hoang mạc trên ảnh nền máy tính. Trong ảnh dần dần hiện lên hai hàng chữ màu xanh “Bầu trời chưa lưu vết tích, chim nhỏ đã bay qua”.
Tim Bạch Bích bỗng nhiên như bị bóp nghẹt, tiếp đó cô cảm thấy bàng hoàng, cô thấy hai câu thơ trên nghe rất quen, hình như mấy chữ này còn bao hàm một ý nghĩa sâu sắc nào đó. Cô đọc khẽ lại một lần: “Bầu trời chưa lưu vết tích, chim nhỏ đã bay qua.”
Ngay lập tức một cái tên vụt qua trong đầu cô: Dư Thuần Thuận.
Đúng rồi, đây là câu nói của Dư Thuần Thuận.
Bạch Bích nhớ lại hơn năm năm trước, khi cô mới 18 tuổi, đã từng vì mộ danh mà đến nghe Dư Thuần Thuận nói chuyện tại một cuộc hội đàm. Cô vẫn còn nhớ rõ trên bục, cách cô không xa, một người đàn ông Thượng Hải tóc tai bù xù, để râu dài, khuôn mặt bị gió Tây Bắc thổi đến mức thô ráp và đen đúa, được tôn xưng là nhà thám hiểm hàng đầu Trung Quốc đang thao thao bất tuyệt với khán giả về những chuyến đi thần kỳ của mình trên khắp đất nước Trung Hoa. Năm năm đã trôi qua, những câu chuyện thần kỳ mà cô được nghe từ chính Dư Thuần Thuận đã phần nào mai một, nhưng cô vẫn nhớ rõ hai câu của ông: Bầu trời chưa lưu vết tích, chim nhỏ đã bay qua.
Cũng chính trong buổi nói chuyện đó, Bạch Bích đã nghe thấy đích thân Dư Thuần Thuận nói với mọi người, ông chuẩn bị mấy tháng nữa sẽ đi xuyên qua hồ La Bố. Một ngày của tháng 6 năm đó, khi cô đang vác giá vẽ băng qua trước màn hình điện tử lớn trên Quảng trường Nhân dân, màn hình đang phát đi bản tin truyền hình, trong bản tin xuất hiện hiện trường lúc tìm được thi thể của Dư Thuần Thuận. Đó là những bức ảnh máy bay trực thăng chụp được khi đi tìm ông. Một chiếc lều bạt gần như đổ sập đứng đơn độc trên hoang mạc của hồ La Bố. Nhìn thấy tin ấy trên màn hình, cô bé Bạch Bích 18 tuổi bỗng không cầm nổi nước mắt, đứng che mặt khóc nức nở giữa dòng người nhộn nhịp. Đúng lúc đó cô nhận ra rằng: Người đàn ông đầu tiên mà cô yêu chính là Dư Thuần Thuận. Mặc dù Dư Thuần Thuận không biết cô, nhưng cô luôn luôn cho là như vậy. Rồi đến người đàn ông thứ hai cô yêu chính là Giang Hà. Đến bây giờ, cả hai người đàn ông cô yêu đều đã chết, một người chết trên sa mạc của hồ La Bố, một người thì chết sau khi từ hồ La Bố trở về không lâu.
Bạch Bích cuối cùng cũng điều chỉnh lại ý thức của mình từ trong giả tưởng và hồi ức, cô lại nhìn lên màn hình vi tính. Hai hàng chữ và bối cảnh hoang mạc không thấy xuất hiện nữa, trên màn hình trắng trơn bỗng tự động xuất hiện mấy hàng chữ:
“Bạch Bích thân yêu!
Nhìn thấy hàng chữ “Bầu trời chưa lưu vết tích, chim nhỏ đã bay qua” hiện trên màn hình, nhất định em sẽ nghĩ đến một cái gì. Đúng thế, anh bây giờ giống như Dư Thuần Thuận, đã sang một thế giới khác. Lúc này anh chỉ muốn nói với em: Anh xin lỗi!
Anh biết rằng, em nhất định sẽ đến, em sẽ cầm chùm chìa khoá anh để lại, để đến căn phòng này, mở máy vi tính ra, đến trước mặt anh. Em thân yêu, anh rất muốn được hôn em, nhưng không còn cơ hội nữa rồi, hãy tha thứ cho anh, anh không thể xuất hiện trước mặt em như ông chủ trong bộ phim “Bóng ma”, đó chỉ là chuyện trong phim ảnh mà thôi, không thể là chuyện thật được.
Hãy cho anh biết, bây giờ em muốn nói với anh điều gì?”
Bỗng nhiên, phía dưới màn hình nhảy ra một cái Micro dài dài, ánh sáng đang chớp chớp trong Micro, những ngón tay của Bạch Bích trên bàn phím run lên, cô không biết cái mình đang nhìn thấy là cái gì, lẽ nào đúng là Giang Hà đang muốn nói chuyện với cô qua máy vi tính? Cô nhìn chăm chú lên màn hình, nhìn vào Micro, có lẽ lúc này Giang Hà đang chờ cô trả lời. Không nên để anh ấy phải đợi lâu, cô không cần nghĩ ngợi gì gõ ngay ba chữ: ”Em yêu anh!”
Lập tức, trên màn hình vi tính lại hiện lên một hàng chữ:
- Em yêu, anh cũng vậy.
Bạch Bích vội gõ lên bàn phím:
- Giang Hà, em nói với anh, em tin vào bộ phim đó. Em muốn gặp anh!
Lại một hàng chữ:
- Không, em thân yêu, em không thể gặp anh được, mãi mãi không thể, xin lỗi em!
Khoang mắt của Bạch Bích đầy nước:
- Thế vì sao anh lại phải xa em?
Trả lời:
- Đó là một sai lầm, một sai lầm ấp ủ từ lâu, kết cục của nó là cái chết! Anh bị cuốn vào sai lầm đó, cho nên, cái chết tìm đến anh. Không ai chạy thoát được, hãy tin anh!
Bạch Bích lắc đầu:
- Vì sao lại là anh, như thế không công bằng!
Trả lời:
- Không, như thế rất công bằng, số mệnh chính công vô tư, anh không phải là người đầu tiên, và cũng không phải là người cuối cùng!
Cô tiếp tục hỏi:
- Thế nhưng tất cả những cái đó là gì vậy? Các anh cuối cùng đã làm những cái gì?
Trả lời:
- Anh không thể nói cho em những việc đó, bởi vì, anh yêu em, anh hy vọng em sẽ tiếp tục sống, sống hạnh phúc và vui vẻ!
Bạch Bích không muốn dừng lại:
- Giang Hà, hãy cho em biết nguyên nhân, vì sao?
Trên màn hình cuối cùng cũng hiện lên hai chữ to màu đen:
- Lời nguyền.
Nhìn thấy hai chữ này, Bạch Bích thấy sợ, cô cảm thấy trong căn phòng này ở bất cứ chỗ nào hình như cũng có hơi hướng của Giang Hà, hay nói một cách khác Giang Hà đã cùng với căn phòng hoà làm một. Cô nghĩ một lúc lâu rồi mới mạnh dạn gõ mấy chữ:
- Em không sợ!
Trả lời:
- Mau về đi, một phút cũng không được ở lại, ra khỏi đây, ra đi!
Bạch Bích vừa định trả lời, bỗng màn hình vụt tối đen, cô cúi nhìn máy chủ, hoá ra nó cũng đã tự động tắt. Cô không thể ngờ rằng máy tính lại có thể tự tắt. Cô đặt tay lên công tắc máy, dừng lại một lúc, nhưng rồi cuối cùng không bật nó lên nữa. Cô nghĩ có thể đây là do máy tự tắt do đó cũng không nên động vào. Cô đứng dậy tắt điện nguồn. Mắt cô hơi nhức, đầu óc mơ mơ màng màng, cô ngả người, gối đầu lên bàn, nhắm mắt lại. Thế là cô cảm giác được ở cùng Giang Hà, cô thấy Giang Hà đứng cạnh cô, lặng lẽ nhìn cô, vuốt ve cô. Một cơn choáng váng, đầu cô tràn đầy những lời cảnh báo cuối cùng của Giang Hà. Giang Hà muốn cô ra khỏi đây, ra ngay lập tức, cô không muốn làm trái ý anh.
Bạch Bích cố gắng đứng lên, cô cảm thấy toàn thân ê ẩm, cô ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, lá cây bị gió thu thổi bay loạn xạ. Cô nhìn lại căn phòng lần cuối cùng, rồi giơ tay xem đồng hồ, đã 12 giờ rồi. Cô mở cửa phòng, sau đó tắt đèn, căn phòng lại chìm ngập trong bóng đêm. Cô bước ra khỏi phòng, đồng thời đóng cửa lại.
Tiếng bước chân của cô lại vang lên trong hành lang. Cô bật lại đèn pin, luồng ánh sáng yếu ớt rọi về phía trước. Bước đi trong bóng đêm, nghe tiếng bước chân của mình, khiến cô dần dần nhớ lại điều gì. Cô nhớ lại lúc mình còn là một đứa bé gái, có một đêm, bố mẹ cô đều phải đến cơ quan làm thêm giờ để xử lý một lô di vật, thế là họ mang cô theo. Đêm ấy, nhân lúc bố mẹ đều đang vùi đầu vào công việc. Cô bé 9 tuổi giấu bố mẹ nấp trong hành lang tối om, trong bóng tối cô chẳng nhìn thấy cái gì, bên cạnh lại không có ai. Cô chỉ biết đi mãi về phía trước, cho đến khi gặp một cánh cửa, bên trong cửa lộ ra một chút ánh sáng yếu ớt, cánh của khép hờ, thế là cô dùng sức đẩy nó ra, rồi bước vào bên trong. Câu chuyện xảy ra đã nhiều năm, cô chỉ nhớ bên trong căn phòng ấy ánh sáng rất mờ, lại còn có một luồng khí lạnh thổi tới, trong phòng kê rất nhiều tủ bảo hiểm, mỗi cái đều được khoá bằng một chiếc khoá to và nặng.
Phía trong cùng của căn phòng, cô nhìn thấy một chiếc cốc to bằng thủy tinh, một đứa bé nằm gọn trong đó. Đứa bé rất bé, thế nên có thể xếp gọn nó trong chiếc cốc thủy tinh. Xem ra nó mới sinh ra chưa được bao lâu, toàn thân đã trở thành màu đen, trên da đầy những nếp nhăn, trông giống như da ông già. Cô không nhìn rõ đứa trẻ đó là gái hay trai, chỉ nhớ đứa bé có một khuôn mặt dị thường. Khuôn mặt đứa bé hay nói khác đi là của xác ướp kia đang đối diện với Bạch Bích 9 tuổi, nó hiện lên một điệu cười kỳ quái. Bạch Bích rất sợ, sợ đến cực độ, vừa lúc đó bố cô chạy đến, kéo cô ra, sau đó đóng cửa và dùng một cái khoá khoá lại. Bố cô bật đèn lên, nhìn bộ dạng ông lúc đó thật đáng sợ, ông to tiếng với con gái:
- Con gái, có thật là con đã nhìn thấy cái xác ướp hài nhi đó không? Con sợ quá phải không, bố xin lỗi, bố quên không khoá căn phòng đó lại, con gái, con phải nhớ, cánh cửa này không phải nơi con muốn đến là đến được đâu!
Lúc này, Bạch Bích dựa vào trí nhớ đã đến được trước cửa cái kho đó.
Cô sờ lên cánh cửa sắt nặng nề, như sờ lên khuôn mặt nghiêm khắc của bố mình tối hôm đó. Cô lại lôi chùm chìa khoá của Giang Hà ra, thử từng chiếc vào ổ khoá của cửa kho. Thử rất lâu, cuối cùng một chiếc chìa khoá bằng gang đã mở được cánh cửa đó. Cánh cửa rất nặng, Bạch Bích cố sức đẩy nó ra, cũng giống như cái lần hồi còn nhỏ, cô lặng lẽ bước vào bên trong. Một mảng tối đen, hình như không có cả cửa sổ, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào. Phải khó khăn lắm tay cô mới sờ thấy công tắc điện, bật đèn lên, lúc này mới nhìn rõ được căn phòng bí mật này.
Căn phòng kín hoàn toàn, không có bất cứ cánh cửa sổ nào, còn ánh sáng đèn thì vừa tối lại vừa yếu ớt, chắc là để ánh sáng không làm ảnh hưởng đến di vật. Căn phòng rất lớn, tủ quầy và vách ngăn ngăn nó thành mấy phòng nhỏ. Ngoài cửa là một cái chậu rửa tay, có treo mấy bộ quần áo màu trắng, có khả năng là để giữ vệ sinh cho người vào phòng. Bạch Bích bước lên phía trước mấy bước, nhìn thấy những chiếc tủ bảo hiểm, chúng vẫn nặng nề như lúc cô còn nhỏ, bây giờ hình như đều được thay bằng những khoá mã số hiện đại. Trong đầu cô bỗng xuất hiện một câu hỏi, mình có được vào căn phòng này không nhỉ? Cô cảm thấy hành vi của mình chẳng khác gì bọn trộm cắp.
Mặc dù trong lòng luôn tự hỏi như thế, nhưng chân cô vẫn tiến về phía trước.
Lúc này cô rất sợ lại phải nhìn thấy đứa bé trong chiếc cốc thủy tinh. Bố cô bảo đó là xác ướp hài nhi, khuôn mặt dị thường với điệu cười mỉm kỳ quái của đứa bé trong cốc thủy tinh khiến cô rất sợ hãi. Hồi 9 tuổi cô thường mơ đến nụ cười đó, nụ cười đó có lẽ đã đi theo đứa bé trong mộ cổ liên tục 2000 năm nay. Cô hình như nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của đứa bé nở phình ra trong cốc, làm nứt cả thủy tinh, rồi nó nhảy ra khỏi chiếc cốc, mỉm cười xông về phía cô, lúc đó cô vội hét toáng lên, làm bố mẹ cô đều tỉnh giấc. Còn bây giờ cô không nhìn thấy cái cốc thủy tinh đó nữa, có thể cái xác ướp hài nhi kia mười mấy năm trước đã trở thành di vật khảo cổ quan trọng và được giao cho phòng Di vật quốc gia rồi. Điều đó làm cho cô thở dài, cũng thấy hơi thất vọng, điều này khiến cô cảm mình có vấn đề về tâm lý.
Mình làm sao thế nhỉ? Cô không biết nên làm gì mới có thể biểu đạt trạng thái tâm lý lúc đó. Cô vẫn tiếp tục, cô nhìn thấy phía trước có một cánh cửa nữa, cũng bị khoá, cô muốn lùi lại, muốn quay đầu chạy khỏi nơi đây. Nhưng không hiểu vì sao, cô lại cầm chùm chìa khoá của Giang Hà, lần lượt thử các chiếc chìa khoá vào cánh cửa này. Cô không hiểu sao Giang Hà có thể có chiếc chìa khoá quan trọng này, bây giờ cô lại một lần nữa mở được cánh cửa. Đây là một căn phòng rất nhỏ. Cô bật đèn lên, ánh đèn yếu ớt, bốn phía bịt kín, nhiệt độ lại rất thấp, cô chú ý thấy căn phòng có lắp điều hoà. Ở giữa phòng đặt một chiếc lồng kính trong suốt, trong ánh sáng yếu ớt, Bạch Bích nhìn thấy trong chiếc lồng kính đó có một xác ướp con gái đang nằm.
Toàn thân Bạch Bích lạnh cóng, tim cô cũng lạnh theo, nó gần như ngừng đập. Trong không khí lạnh lẽo, cô đứng chết lặng nhìn người con gái trong chiếc lồng kính. Trên thực tế, đây là một xác ướp, một thi thể cứng đờ, không có mặt nạ vàng và gậy chống vàng giống như của các Pharaon Ai Cập cổ đại, chỉ có một chiếc váy dài bạc màu. Da cô ấy bây giờ đã trở thành màu đen, đương nhiên có thể khẳng định lúc còn sống nó không phải màu ấy, toàn thân cứng đơ, đầy nếp nhăn, giống như da của đứa bé trong lồng kính mà Bạch Bích đã nhìn thấy từ nhiều năm trước. Tóc còn rất ít, có lẽ đã bị phong hoá[24], được quấn quanh đầu, trên đầu cài một chiếc trâm màu vàng nổi bật. Tuy chỉ là một xác ướp, nói chính xác hơn là một cái xác khô, nhưng khuôn mặt về cơ bản vẫn nhận ra, sống mũi bảo quản rất tốt, rất cao, hốc mắt sâu, mắt nhắm lại, đầu hơi dài, môi vừa dày vừa dài, rõ ràng là người Caucasian cũng chính là người da trắng, nếu nói một cách chính xác hơn là người thuộc hệ ngôn ngữ Ấn Âu, cũng là người Aryan.
Người con gái này khi còn sống sẽ có hình dáng như thế nào nhỉ? Bạch Bích lúc này không thấy sợ nữa, cô lặng lẽ ngắm nhìn cái xác ướp trước mặt. Đúng thế, trước mặt cô chỉ là một xác ướp, chẳng có gì đáng sợ. Cô ta cũng như Bạch Bích, đều là phụ nữ, như thế thì có gì đáng sợ. Cô nghe nói ở hồ La Bố đào được một xác phụ nữ cách đây 3800 năm, được bảo quản rất tốt, được gọi là “Mỹ nữ Thành cổ Lâu Lan”.
Về sau, khi Bạch Bích được nhìn thấy ảnh chụp cái xác ướp nữ ấy, đã khiến cô rất thất vọng. Điều đó cho thấy cái gọi là “Bảo tồn hoàn hảo” trên báo chí thật ra chỉ là tương đối, không có sự “hoàn hảo” thật sự. Cô tin rằng, những người nhìn thấy bức ảnh quý “Mỹ nữ Thành cổ Lâu Lan” sẽ không đồng ý với danh xưng “Mỹ nữ”. Xác chết là xác chết, thi thể chết đi sau mấy ngàn năm đều hiện lên gớm ghiếc đáng sợ. Giống như cái xác ướp đen đúa và khô đét mà cô đang nhìn thấy đây, mặc dù cô tin rằng người con gái này lúc còn sống nhất định có một làn da trắng trẻo. Đây chính là thế giới thực mà ngành Khảo cổ học đụng chạm tới, chứ tuyệt đối không phải câu chuyện lãng mạn như người ta tưởng tượng.
Nhìn cái xác ướp dưới ánh sáng yếu ớt, Bạch Bích không thể tưởng tượng ra hình dáng của người con gái này lúc còn sống. Có lẽ một người con gái vừa trẻ, vừa đẹp sau khi chết đi nhiều năm cũng có thể biến thành như thế này. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên cô cảm thấy những người thợ thủ công chế tác xác cô gái thành cái xác ướp thực ra là đang phạm vào một tội ác, đặc biệt là đối với những người phụ nữ đẹp.
Cái đẹp của người phụ nữ rất mỏng manh, nó không phải là vĩnh cửu. Nó cũng giống như người con gái trong cái lồng kính mà Bạch Bích đang nhìn thấy đây. Nghĩ mãi, cô thấy trái tim mình bỗng nhiên có cảm giác yếu mềm, bất giác cô không tự chủ được đưa tay lên xoa mặt, khuôn mặt này của mình có thể giữ gìn được bao lâu, tuổi xuân trôi đi, cuộc đời cũng trôi đi. Dần dần cơ thể Bạch Bích càng ngày càng lạnh, cô sắp bị đóng thành băng rồi, cô nghĩ chẳng may mình bị đóng băng ở đây, ở một đêm với cái xác ướp này, e rằng mình cũng bị biến thành xác khô mất. Trái tim cô run rẩy, cô nhẹ nhàng nói với cô gái trong lồng thủy tinh: “Tạm biệt!” Rồi tắt đèn, quay người đi ra khỏi căn phòng nhỏ.
Bạch Bích đóng cửa, sau đó tắt đèn, bước ra khỏi nhà kho, cô còn cẩn thận đóng cửa lại. Bạch Bích không kịp nhìn đồng hồ, thậm chí ngay cả đèn pin cũng không kịp bật. Cô dựa vào cảm giác đi qua hành lang, rồi thong thả ra khỏi căn lầu nhỏ. Sau khi ra khỏi đó, cô quay đầu lại nhìn, điều khiến cô giật mình là bỗng nhiên phát hiện ở tầng 1 có một cánh cửa sổ phát ra ánh đèn.
Tim Bạch Bích đập nhanh, lẽ nào vừa nãy mình quên không tắt đèn, không thể nào, cô nhớ tất cả đều đã được tắt hết. Thế là cô cố gắng khống chế nỗi sợ hãi, rón rén đi về phía hàng cây, giống như hồi nhỏ chơi bắt dế ở hàng cây này. Cô chú ý không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng áp sát vào cửa sổ tầng trệt. Bạch Bích ngẩng đầu lên nhìn vào trong căn phòng đang sáng ánh đèn. Một người đang ngồi, người này tay cầm một chiếc mặt nạ màu vàng.
Tiếp đó, người này hơi quay lại nên Bạch Bích nhìn rõ mặt anh ta, hoá ra là Lâm Tử Tố.
Bạch Bích giật mình, sao lại là anh ta? Nhưng cô không dám nghĩ nhiều, vội vàng rón rén rời khỏi cửa sổ, đi xuyên qua hàng cây, nhẹ nhàng đi qua cửa lớn, sau đó cẩn thận khoá lại. Cuối cùng, cô thở phào, dựa lưng vào gốc cây ngô đồng bên con đường nhỏ, ngắm nhìn những ngôi sao trên trời.
Trời sao đẹp vô cùng!
Chỉ có cái đẹp của trời sao mới là vĩnh cửu. Bạch Bích thầm nói với chính mình.
Cánh cửa lớn đóng im ỉm, trong đêm tối trông nghiêm ngặt đáng sợ. Bạch Bích thò tay vào trong ví, sau đó lôi ra một chùm chìa khoá. Thực ra là, sau khi nhìn thấy chùm chìa khoá này, cô mới quyết định đến đây. Chính là chùm chìa khoá này, chùm chìa khoá cô phát hiện thấy trong ngăn kéo của Giang Hà tuần trước. Thoáng chốc, cô cảm thấy đây là Giang Hà cố ý để vào ngăn kéo, chuẩn bị để lại cho cô. Dùng chùm chìa khoá này có lẽ có thể mở được cánh cửa lớn, cánh cửa dẫn đến cánh cửa của một thế giới khác. Thế là cô đến đây, mang theo chùm chìa khoá.
Bạch Bích chọn chiếc chìa khoá lớn nhất tra vào ổ khoá của cánh cửa lớn của Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Quả nhiên đúng là chiếc chìa khoá này. Tuy phải dùng nhiều sức lực, nhưng ổ khoá lớn ấy vẫn từ từ mở ra, cổng lớn hé mở. Bạch Bích rút chìa khoá ra, đẩy cánh cửa, rón rén bước vào, sau đó lại khoá cổng lại từ bên trong. Cô bước vào con đường nhỏ dưới hàng cây, những cây này đều là loại cây xanh quanh năm, cho nên bóng cây vẫn đung đưa, lá cây xào xạc trong gió. Căn lầu nhỏ trước mắt cô tối đen trông giống như cái lô cốt cũ đang chìm trong giấc ngủ, không có lấy một tia sáng nhỏ, cô hít một hơi thật sâu, thận trọng bước vào bên trong.
Trong căn lầu tối om không có chút ánh sáng nào, cô lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ đã chuẩn bị từ trước, luồng ánh sáng yếu ớt rọi về phía trước. Ánh sáng của đèn pin yếu ớt đến thảm hại, soi gần chỉ chiếu được phạm vi nhỏ như miệng bát, chiếu xa thì chỉ là một quầng sáng mơ hồ. Nhìn vào quầng ánh sáng trước mặt càng làm cho người ta thấy sợ. Hành lang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng của Bạch Bích. Cô ngờ rằng trong những hoàn cảnh như thế này có thể có người sẽ sợ hãi mà chết vì chính tiếng bước chân của mình. Lần theo ánh sáng của đèn pin, cuối cùng cô cũng đến được căn phòng Giang Hà chết. Cô lấy những chiếc chìa khoá trong chùm chìa khoá của Giang Hà lần lượt tra thử vào ổ khoá, thử mãi đến chiếc cuối cùng mới mở được cửa phòng.
Vừa bước vào phòng cô bỗng cảm thấy như có vật gì đó đang nhìn mình, điều đó làm cho cánh tay cầm đèn pin của cô run lên. Giang Hà à? Cô hỏi nhỏ. Trong phòng im lặng như tờ, không có tiếng trả lời. Ánh sáng đèn pin lia qua một vòng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy đôi mắt đang nhìn cô, thực ra đó chỉ là hai hố mắt trống rỗng, trên cái đầu lâu người chết bày trong tủ kính. Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin chiếu vào cái đầu lâu ấy, khiến cho Bạch Bích cảm thấy buồn nôn. Cô vội vàng chiếu đèn sang hướng khác, sau đó sờ tay trên tường, cuối cùng cô cũng sờ thấy công tắc đèn.
Đèn trong phòng đã được bật lên, chiếu sáng cả căn phòng. Đang từ trong bóng tối bỗng gặp ánh sáng, mắt Bạch Bích bị chói đến mức không mở ra được, phải một lúc sau mới quen. Bạch Bích tắt đèn pin và quan sát toàn bộ căn phòng một lần nữa. So với lần đến trước, hình như cũng có một chút thay đổi, vị trí của chiếc ghế, cách bày biện đồ vật trên bàn. Cô khẳng định từ sau lần trước cô đến, chắc chắn đã có người đến đây. Bạch Bích nhìn đồng hồ, đã 11 giờ đêm rồi, Giang Hà cũng bị chết ngay sau thời gian này không lâu. Cô nhìn thấy cái điện thoại, cú điện thoại đêm đó Giang Hà gọi cho cô chính là gọi đi từ chiếc máy này. Cô nhấc điện thoại lên, chỉ nghe thấy tiếng u u trong máy, cô rất muốn gọi cho Giang Hà một cuộc, nhưng lúc này cô không biết số điện thoại của Giang Hà ở thế giới bên kia.
Cuối cùng cô cũng đặt điện thoại xuống và ngồi vào trước máy vi tính của Giang Hà, cô bật máy tính lên. Rất nhanh cô đã nhập vào hệ điều hành WINDOW 98. Cũng giống như máy vi tính ở những văn phòng bình thường khác, màu sắc đơn điệu, trên màn hình lèo tèo mấy cái biểu tượng. Cô nhìn thấy bên trong có biểu tượng phần mềm ứng dụng, thế là cô bèn mở ngay hệ thống đó. Đó là một phần mềm đã được Hán hoá, tên là “KGD phần mềm ứng dụng phân tích tổng hợp khảo cổ”, phía sau là một chuỗi dài tên hãng chế tạo máy móc và phần mềm. Tiếp đến là các thư mục, bên trên toàn là những thuật ngữ khảo cổ, có cái cô xem hiểu, ví dụ như phương pháp đo lượng phóng xạ C14[23], nhưng có cái cô cảm thấy rất mơ hồ.
Bạch Bích không tìm hiểu những cái đó, cô mở vào phần lưu trữ tin nhắn ở bên trên. Lần ghi chép cuối cùng chính là ngày Giang Hà chết. Bạch Bích cẩn thận mở trang ghi chép cuối cùng này. Trên màn hình lập tức hiện lên một biểu đồ đường cong, bên cạnh biểu đồ đường cong đó không có bảng thuyết minh, cái này xem ra giống như biểu đồ cổ phiếu, e rằng chỉ có Giang Hà mới hiểu được, Bạch Bích xem chẳng hiểu gì, cô chỉ có thể ra khỏi hệ thống này.
Cô mở vào mục “My Documents” của Giang Hà, nhìn thấy bên trong còn giấu một cửa sổ tắt, tên gọi là “Bạch Bích vào đây”. Là Giang Hà đang gọi cô sao? Cô tự hỏi mình. Cô vội vàng mở cửa sổ ấy ra. Hình như lại là một hệ thống phần mềm. Vừa vào hệ thống đã thấy xuất hiện màu vàng của hoang mạc trên ảnh nền máy tính. Trong ảnh dần dần hiện lên hai hàng chữ màu xanh “Bầu trời chưa lưu vết tích, chim nhỏ đã bay qua”.
Tim Bạch Bích bỗng nhiên như bị bóp nghẹt, tiếp đó cô cảm thấy bàng hoàng, cô thấy hai câu thơ trên nghe rất quen, hình như mấy chữ này còn bao hàm một ý nghĩa sâu sắc nào đó. Cô đọc khẽ lại một lần: “Bầu trời chưa lưu vết tích, chim nhỏ đã bay qua.”
Ngay lập tức một cái tên vụt qua trong đầu cô: Dư Thuần Thuận.
Đúng rồi, đây là câu nói của Dư Thuần Thuận.
Bạch Bích nhớ lại hơn năm năm trước, khi cô mới 18 tuổi, đã từng vì mộ danh mà đến nghe Dư Thuần Thuận nói chuyện tại một cuộc hội đàm. Cô vẫn còn nhớ rõ trên bục, cách cô không xa, một người đàn ông Thượng Hải tóc tai bù xù, để râu dài, khuôn mặt bị gió Tây Bắc thổi đến mức thô ráp và đen đúa, được tôn xưng là nhà thám hiểm hàng đầu Trung Quốc đang thao thao bất tuyệt với khán giả về những chuyến đi thần kỳ của mình trên khắp đất nước Trung Hoa. Năm năm đã trôi qua, những câu chuyện thần kỳ mà cô được nghe từ chính Dư Thuần Thuận đã phần nào mai một, nhưng cô vẫn nhớ rõ hai câu của ông: Bầu trời chưa lưu vết tích, chim nhỏ đã bay qua.
Cũng chính trong buổi nói chuyện đó, Bạch Bích đã nghe thấy đích thân Dư Thuần Thuận nói với mọi người, ông chuẩn bị mấy tháng nữa sẽ đi xuyên qua hồ La Bố. Một ngày của tháng 6 năm đó, khi cô đang vác giá vẽ băng qua trước màn hình điện tử lớn trên Quảng trường Nhân dân, màn hình đang phát đi bản tin truyền hình, trong bản tin xuất hiện hiện trường lúc tìm được thi thể của Dư Thuần Thuận. Đó là những bức ảnh máy bay trực thăng chụp được khi đi tìm ông. Một chiếc lều bạt gần như đổ sập đứng đơn độc trên hoang mạc của hồ La Bố. Nhìn thấy tin ấy trên màn hình, cô bé Bạch Bích 18 tuổi bỗng không cầm nổi nước mắt, đứng che mặt khóc nức nở giữa dòng người nhộn nhịp. Đúng lúc đó cô nhận ra rằng: Người đàn ông đầu tiên mà cô yêu chính là Dư Thuần Thuận. Mặc dù Dư Thuần Thuận không biết cô, nhưng cô luôn luôn cho là như vậy. Rồi đến người đàn ông thứ hai cô yêu chính là Giang Hà. Đến bây giờ, cả hai người đàn ông cô yêu đều đã chết, một người chết trên sa mạc của hồ La Bố, một người thì chết sau khi từ hồ La Bố trở về không lâu.
Bạch Bích cuối cùng cũng điều chỉnh lại ý thức của mình từ trong giả tưởng và hồi ức, cô lại nhìn lên màn hình vi tính. Hai hàng chữ và bối cảnh hoang mạc không thấy xuất hiện nữa, trên màn hình trắng trơn bỗng tự động xuất hiện mấy hàng chữ:
“Bạch Bích thân yêu!
Nhìn thấy hàng chữ “Bầu trời chưa lưu vết tích, chim nhỏ đã bay qua” hiện trên màn hình, nhất định em sẽ nghĩ đến một cái gì. Đúng thế, anh bây giờ giống như Dư Thuần Thuận, đã sang một thế giới khác. Lúc này anh chỉ muốn nói với em: Anh xin lỗi!
Anh biết rằng, em nhất định sẽ đến, em sẽ cầm chùm chìa khoá anh để lại, để đến căn phòng này, mở máy vi tính ra, đến trước mặt anh. Em thân yêu, anh rất muốn được hôn em, nhưng không còn cơ hội nữa rồi, hãy tha thứ cho anh, anh không thể xuất hiện trước mặt em như ông chủ trong bộ phim “Bóng ma”, đó chỉ là chuyện trong phim ảnh mà thôi, không thể là chuyện thật được.
Hãy cho anh biết, bây giờ em muốn nói với anh điều gì?”
Bỗng nhiên, phía dưới màn hình nhảy ra một cái Micro dài dài, ánh sáng đang chớp chớp trong Micro, những ngón tay của Bạch Bích trên bàn phím run lên, cô không biết cái mình đang nhìn thấy là cái gì, lẽ nào đúng là Giang Hà đang muốn nói chuyện với cô qua máy vi tính? Cô nhìn chăm chú lên màn hình, nhìn vào Micro, có lẽ lúc này Giang Hà đang chờ cô trả lời. Không nên để anh ấy phải đợi lâu, cô không cần nghĩ ngợi gì gõ ngay ba chữ: ”Em yêu anh!”
Lập tức, trên màn hình vi tính lại hiện lên một hàng chữ:
- Em yêu, anh cũng vậy.
Bạch Bích vội gõ lên bàn phím:
- Giang Hà, em nói với anh, em tin vào bộ phim đó. Em muốn gặp anh!
Lại một hàng chữ:
- Không, em thân yêu, em không thể gặp anh được, mãi mãi không thể, xin lỗi em!
Khoang mắt của Bạch Bích đầy nước:
- Thế vì sao anh lại phải xa em?
Trả lời:
- Đó là một sai lầm, một sai lầm ấp ủ từ lâu, kết cục của nó là cái chết! Anh bị cuốn vào sai lầm đó, cho nên, cái chết tìm đến anh. Không ai chạy thoát được, hãy tin anh!
Bạch Bích lắc đầu:
- Vì sao lại là anh, như thế không công bằng!
Trả lời:
- Không, như thế rất công bằng, số mệnh chính công vô tư, anh không phải là người đầu tiên, và cũng không phải là người cuối cùng!
Cô tiếp tục hỏi:
- Thế nhưng tất cả những cái đó là gì vậy? Các anh cuối cùng đã làm những cái gì?
Trả lời:
- Anh không thể nói cho em những việc đó, bởi vì, anh yêu em, anh hy vọng em sẽ tiếp tục sống, sống hạnh phúc và vui vẻ!
Bạch Bích không muốn dừng lại:
- Giang Hà, hãy cho em biết nguyên nhân, vì sao?
Trên màn hình cuối cùng cũng hiện lên hai chữ to màu đen:
- Lời nguyền.
Nhìn thấy hai chữ này, Bạch Bích thấy sợ, cô cảm thấy trong căn phòng này ở bất cứ chỗ nào hình như cũng có hơi hướng của Giang Hà, hay nói một cách khác Giang Hà đã cùng với căn phòng hoà làm một. Cô nghĩ một lúc lâu rồi mới mạnh dạn gõ mấy chữ:
- Em không sợ!
Trả lời:
- Mau về đi, một phút cũng không được ở lại, ra khỏi đây, ra đi!
Bạch Bích vừa định trả lời, bỗng màn hình vụt tối đen, cô cúi nhìn máy chủ, hoá ra nó cũng đã tự động tắt. Cô không thể ngờ rằng máy tính lại có thể tự tắt. Cô đặt tay lên công tắc máy, dừng lại một lúc, nhưng rồi cuối cùng không bật nó lên nữa. Cô nghĩ có thể đây là do máy tự tắt do đó cũng không nên động vào. Cô đứng dậy tắt điện nguồn. Mắt cô hơi nhức, đầu óc mơ mơ màng màng, cô ngả người, gối đầu lên bàn, nhắm mắt lại. Thế là cô cảm giác được ở cùng Giang Hà, cô thấy Giang Hà đứng cạnh cô, lặng lẽ nhìn cô, vuốt ve cô. Một cơn choáng váng, đầu cô tràn đầy những lời cảnh báo cuối cùng của Giang Hà. Giang Hà muốn cô ra khỏi đây, ra ngay lập tức, cô không muốn làm trái ý anh.
Bạch Bích cố gắng đứng lên, cô cảm thấy toàn thân ê ẩm, cô ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, lá cây bị gió thu thổi bay loạn xạ. Cô nhìn lại căn phòng lần cuối cùng, rồi giơ tay xem đồng hồ, đã 12 giờ rồi. Cô mở cửa phòng, sau đó tắt đèn, căn phòng lại chìm ngập trong bóng đêm. Cô bước ra khỏi phòng, đồng thời đóng cửa lại.
Tiếng bước chân của cô lại vang lên trong hành lang. Cô bật lại đèn pin, luồng ánh sáng yếu ớt rọi về phía trước. Bước đi trong bóng đêm, nghe tiếng bước chân của mình, khiến cô dần dần nhớ lại điều gì. Cô nhớ lại lúc mình còn là một đứa bé gái, có một đêm, bố mẹ cô đều phải đến cơ quan làm thêm giờ để xử lý một lô di vật, thế là họ mang cô theo. Đêm ấy, nhân lúc bố mẹ đều đang vùi đầu vào công việc. Cô bé 9 tuổi giấu bố mẹ nấp trong hành lang tối om, trong bóng tối cô chẳng nhìn thấy cái gì, bên cạnh lại không có ai. Cô chỉ biết đi mãi về phía trước, cho đến khi gặp một cánh cửa, bên trong cửa lộ ra một chút ánh sáng yếu ớt, cánh của khép hờ, thế là cô dùng sức đẩy nó ra, rồi bước vào bên trong. Câu chuyện xảy ra đã nhiều năm, cô chỉ nhớ bên trong căn phòng ấy ánh sáng rất mờ, lại còn có một luồng khí lạnh thổi tới, trong phòng kê rất nhiều tủ bảo hiểm, mỗi cái đều được khoá bằng một chiếc khoá to và nặng.
Phía trong cùng của căn phòng, cô nhìn thấy một chiếc cốc to bằng thủy tinh, một đứa bé nằm gọn trong đó. Đứa bé rất bé, thế nên có thể xếp gọn nó trong chiếc cốc thủy tinh. Xem ra nó mới sinh ra chưa được bao lâu, toàn thân đã trở thành màu đen, trên da đầy những nếp nhăn, trông giống như da ông già. Cô không nhìn rõ đứa trẻ đó là gái hay trai, chỉ nhớ đứa bé có một khuôn mặt dị thường. Khuôn mặt đứa bé hay nói khác đi là của xác ướp kia đang đối diện với Bạch Bích 9 tuổi, nó hiện lên một điệu cười kỳ quái. Bạch Bích rất sợ, sợ đến cực độ, vừa lúc đó bố cô chạy đến, kéo cô ra, sau đó đóng cửa và dùng một cái khoá khoá lại. Bố cô bật đèn lên, nhìn bộ dạng ông lúc đó thật đáng sợ, ông to tiếng với con gái:
- Con gái, có thật là con đã nhìn thấy cái xác ướp hài nhi đó không? Con sợ quá phải không, bố xin lỗi, bố quên không khoá căn phòng đó lại, con gái, con phải nhớ, cánh cửa này không phải nơi con muốn đến là đến được đâu!
Lúc này, Bạch Bích dựa vào trí nhớ đã đến được trước cửa cái kho đó.
Cô sờ lên cánh cửa sắt nặng nề, như sờ lên khuôn mặt nghiêm khắc của bố mình tối hôm đó. Cô lại lôi chùm chìa khoá của Giang Hà ra, thử từng chiếc vào ổ khoá của cửa kho. Thử rất lâu, cuối cùng một chiếc chìa khoá bằng gang đã mở được cánh cửa đó. Cánh cửa rất nặng, Bạch Bích cố sức đẩy nó ra, cũng giống như cái lần hồi còn nhỏ, cô lặng lẽ bước vào bên trong. Một mảng tối đen, hình như không có cả cửa sổ, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào. Phải khó khăn lắm tay cô mới sờ thấy công tắc điện, bật đèn lên, lúc này mới nhìn rõ được căn phòng bí mật này.
Căn phòng kín hoàn toàn, không có bất cứ cánh cửa sổ nào, còn ánh sáng đèn thì vừa tối lại vừa yếu ớt, chắc là để ánh sáng không làm ảnh hưởng đến di vật. Căn phòng rất lớn, tủ quầy và vách ngăn ngăn nó thành mấy phòng nhỏ. Ngoài cửa là một cái chậu rửa tay, có treo mấy bộ quần áo màu trắng, có khả năng là để giữ vệ sinh cho người vào phòng. Bạch Bích bước lên phía trước mấy bước, nhìn thấy những chiếc tủ bảo hiểm, chúng vẫn nặng nề như lúc cô còn nhỏ, bây giờ hình như đều được thay bằng những khoá mã số hiện đại. Trong đầu cô bỗng xuất hiện một câu hỏi, mình có được vào căn phòng này không nhỉ? Cô cảm thấy hành vi của mình chẳng khác gì bọn trộm cắp.
Mặc dù trong lòng luôn tự hỏi như thế, nhưng chân cô vẫn tiến về phía trước.
Lúc này cô rất sợ lại phải nhìn thấy đứa bé trong chiếc cốc thủy tinh. Bố cô bảo đó là xác ướp hài nhi, khuôn mặt dị thường với điệu cười mỉm kỳ quái của đứa bé trong cốc thủy tinh khiến cô rất sợ hãi. Hồi 9 tuổi cô thường mơ đến nụ cười đó, nụ cười đó có lẽ đã đi theo đứa bé trong mộ cổ liên tục 2000 năm nay. Cô hình như nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của đứa bé nở phình ra trong cốc, làm nứt cả thủy tinh, rồi nó nhảy ra khỏi chiếc cốc, mỉm cười xông về phía cô, lúc đó cô vội hét toáng lên, làm bố mẹ cô đều tỉnh giấc. Còn bây giờ cô không nhìn thấy cái cốc thủy tinh đó nữa, có thể cái xác ướp hài nhi kia mười mấy năm trước đã trở thành di vật khảo cổ quan trọng và được giao cho phòng Di vật quốc gia rồi. Điều đó làm cho cô thở dài, cũng thấy hơi thất vọng, điều này khiến cô cảm mình có vấn đề về tâm lý.
Mình làm sao thế nhỉ? Cô không biết nên làm gì mới có thể biểu đạt trạng thái tâm lý lúc đó. Cô vẫn tiếp tục, cô nhìn thấy phía trước có một cánh cửa nữa, cũng bị khoá, cô muốn lùi lại, muốn quay đầu chạy khỏi nơi đây. Nhưng không hiểu vì sao, cô lại cầm chùm chìa khoá của Giang Hà, lần lượt thử các chiếc chìa khoá vào cánh cửa này. Cô không hiểu sao Giang Hà có thể có chiếc chìa khoá quan trọng này, bây giờ cô lại một lần nữa mở được cánh cửa. Đây là một căn phòng rất nhỏ. Cô bật đèn lên, ánh đèn yếu ớt, bốn phía bịt kín, nhiệt độ lại rất thấp, cô chú ý thấy căn phòng có lắp điều hoà. Ở giữa phòng đặt một chiếc lồng kính trong suốt, trong ánh sáng yếu ớt, Bạch Bích nhìn thấy trong chiếc lồng kính đó có một xác ướp con gái đang nằm.
Toàn thân Bạch Bích lạnh cóng, tim cô cũng lạnh theo, nó gần như ngừng đập. Trong không khí lạnh lẽo, cô đứng chết lặng nhìn người con gái trong chiếc lồng kính. Trên thực tế, đây là một xác ướp, một thi thể cứng đờ, không có mặt nạ vàng và gậy chống vàng giống như của các Pharaon Ai Cập cổ đại, chỉ có một chiếc váy dài bạc màu. Da cô ấy bây giờ đã trở thành màu đen, đương nhiên có thể khẳng định lúc còn sống nó không phải màu ấy, toàn thân cứng đơ, đầy nếp nhăn, giống như da của đứa bé trong lồng kính mà Bạch Bích đã nhìn thấy từ nhiều năm trước. Tóc còn rất ít, có lẽ đã bị phong hoá[24], được quấn quanh đầu, trên đầu cài một chiếc trâm màu vàng nổi bật. Tuy chỉ là một xác ướp, nói chính xác hơn là một cái xác khô, nhưng khuôn mặt về cơ bản vẫn nhận ra, sống mũi bảo quản rất tốt, rất cao, hốc mắt sâu, mắt nhắm lại, đầu hơi dài, môi vừa dày vừa dài, rõ ràng là người Caucasian cũng chính là người da trắng, nếu nói một cách chính xác hơn là người thuộc hệ ngôn ngữ Ấn Âu, cũng là người Aryan.
Người con gái này khi còn sống sẽ có hình dáng như thế nào nhỉ? Bạch Bích lúc này không thấy sợ nữa, cô lặng lẽ ngắm nhìn cái xác ướp trước mặt. Đúng thế, trước mặt cô chỉ là một xác ướp, chẳng có gì đáng sợ. Cô ta cũng như Bạch Bích, đều là phụ nữ, như thế thì có gì đáng sợ. Cô nghe nói ở hồ La Bố đào được một xác phụ nữ cách đây 3800 năm, được bảo quản rất tốt, được gọi là “Mỹ nữ Thành cổ Lâu Lan”.
Về sau, khi Bạch Bích được nhìn thấy ảnh chụp cái xác ướp nữ ấy, đã khiến cô rất thất vọng. Điều đó cho thấy cái gọi là “Bảo tồn hoàn hảo” trên báo chí thật ra chỉ là tương đối, không có sự “hoàn hảo” thật sự. Cô tin rằng, những người nhìn thấy bức ảnh quý “Mỹ nữ Thành cổ Lâu Lan” sẽ không đồng ý với danh xưng “Mỹ nữ”. Xác chết là xác chết, thi thể chết đi sau mấy ngàn năm đều hiện lên gớm ghiếc đáng sợ. Giống như cái xác ướp đen đúa và khô đét mà cô đang nhìn thấy đây, mặc dù cô tin rằng người con gái này lúc còn sống nhất định có một làn da trắng trẻo. Đây chính là thế giới thực mà ngành Khảo cổ học đụng chạm tới, chứ tuyệt đối không phải câu chuyện lãng mạn như người ta tưởng tượng.
Nhìn cái xác ướp dưới ánh sáng yếu ớt, Bạch Bích không thể tưởng tượng ra hình dáng của người con gái này lúc còn sống. Có lẽ một người con gái vừa trẻ, vừa đẹp sau khi chết đi nhiều năm cũng có thể biến thành như thế này. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên cô cảm thấy những người thợ thủ công chế tác xác cô gái thành cái xác ướp thực ra là đang phạm vào một tội ác, đặc biệt là đối với những người phụ nữ đẹp.
Cái đẹp của người phụ nữ rất mỏng manh, nó không phải là vĩnh cửu. Nó cũng giống như người con gái trong cái lồng kính mà Bạch Bích đang nhìn thấy đây. Nghĩ mãi, cô thấy trái tim mình bỗng nhiên có cảm giác yếu mềm, bất giác cô không tự chủ được đưa tay lên xoa mặt, khuôn mặt này của mình có thể giữ gìn được bao lâu, tuổi xuân trôi đi, cuộc đời cũng trôi đi. Dần dần cơ thể Bạch Bích càng ngày càng lạnh, cô sắp bị đóng thành băng rồi, cô nghĩ chẳng may mình bị đóng băng ở đây, ở một đêm với cái xác ướp này, e rằng mình cũng bị biến thành xác khô mất. Trái tim cô run rẩy, cô nhẹ nhàng nói với cô gái trong lồng thủy tinh: “Tạm biệt!” Rồi tắt đèn, quay người đi ra khỏi căn phòng nhỏ.
Bạch Bích đóng cửa, sau đó tắt đèn, bước ra khỏi nhà kho, cô còn cẩn thận đóng cửa lại. Bạch Bích không kịp nhìn đồng hồ, thậm chí ngay cả đèn pin cũng không kịp bật. Cô dựa vào cảm giác đi qua hành lang, rồi thong thả ra khỏi căn lầu nhỏ. Sau khi ra khỏi đó, cô quay đầu lại nhìn, điều khiến cô giật mình là bỗng nhiên phát hiện ở tầng 1 có một cánh cửa sổ phát ra ánh đèn.
Tim Bạch Bích đập nhanh, lẽ nào vừa nãy mình quên không tắt đèn, không thể nào, cô nhớ tất cả đều đã được tắt hết. Thế là cô cố gắng khống chế nỗi sợ hãi, rón rén đi về phía hàng cây, giống như hồi nhỏ chơi bắt dế ở hàng cây này. Cô chú ý không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng áp sát vào cửa sổ tầng trệt. Bạch Bích ngẩng đầu lên nhìn vào trong căn phòng đang sáng ánh đèn. Một người đang ngồi, người này tay cầm một chiếc mặt nạ màu vàng.
Tiếp đó, người này hơi quay lại nên Bạch Bích nhìn rõ mặt anh ta, hoá ra là Lâm Tử Tố.
Bạch Bích giật mình, sao lại là anh ta? Nhưng cô không dám nghĩ nhiều, vội vàng rón rén rời khỏi cửa sổ, đi xuyên qua hàng cây, nhẹ nhàng đi qua cửa lớn, sau đó cẩn thận khoá lại. Cuối cùng, cô thở phào, dựa lưng vào gốc cây ngô đồng bên con đường nhỏ, ngắm nhìn những ngôi sao trên trời.
Trời sao đẹp vô cùng!
Chỉ có cái đẹp của trời sao mới là vĩnh cửu. Bạch Bích thầm nói với chính mình.
Danh sách chương