Diệp Tiêu đến Viện Nghiên cứu Khảo cổ vào đầu giờ chiều. Anh đi trên con đường nhỏ xuyên qua những lùm cây, bước vào tòa nhà nhỏ của Viện. Trong khi điều tra vụ án về cái chết của Giang Hà, anh đã đến đây mấy lần, vì thế anh nhanh chóng tìm ra phòng làm việc của Văn Hiếu Cổ.
Khi Văn Hiếu Cổ nhìn thấy người sĩ quan cảnh sát trẻ đi về phía văn phòng mình, từ khuôn mặt của Diệp Tiêu, ông đã đoán ra được một điềm gì đó không lành sắp xảy đến. Vì thế ông chuẩn bị sẵn tư tưởng. Ông bình tĩnh hỏi:
- Cảnh sát Diệp, anh lại đến rồi. Có gì cần tôi giúp đỡ không?
Diệp Tiêu không nói gì, anh lặng lẽ quan sát Văn Hiếu Cổ. Vành mắt Văn Hiếu Cổ hơi đỏ, xem ra có vẻ rất mệt mỏi. Điều này làm Diệp Tiêu liên tưởng đến điều gì đó nhưng khuôn mặt không chút biểu cảm nào của Văn Hiếu Cổ khiến cho anh không biết phải làm thế nào. Tuy nhiên, Diệp Tiêu vẫn đi thẳng vào vấn đề:
- Viện trưởng Văn, thông báo cho ông biết một tin không may, Trương Khai, cán bộ của Viện sáng sớm nay đã được phát hiện thấy qua đời do tai nạn.
- Phát hiện thấy ở đâu?
Diệp Tiêu có phần thấy ngạc nhiên, Văn Hiếu Cổ hình như không hề giật mình với tin này. Diệp Tiêu nói tiếp:
- Chúng tôi phát hiện thấy thi thể của anh ta trên con đường cách cổng Viện khoảng 1000 mét. Bên cảnh sát đã thông báo cho gia đình nạn nhân. Họ đã xác nhận đó chính là Trương Khai.
Văn Hiếu Cổ vẫn tiếp tục bình tĩnh hỏi:
- Cậu ta bị tai nạn xe à?
- Không, mặc dù anh ta bị ngã từ trên xe xuống, nhưng sau khi khám nghiệm tử thi, nguyên nhân cái chết của anh ta là do bị tắc nghẽn động mạch vành dẫn đến nhồi máu cơ tim mà chết.
- Lẽ nào cũng lại như Giang Hà?
- Không loại trừ khả năng này. - Diệp Tiêu lạnh lùng đáp. - Qua giám định pháp y, thời gian chết của Trương Khai là khoảng từ 12 giờ đêm qua đến 1 giờ sáng nay. Căn cứ vào hiện trường tử vong chỉ cách Viện khoảng năm phút đi xe, có thể phán đoán rằng, anh ta đã chết trên đường từ Viện về nhà. Từ đó suy ra, rất có thể khoảng 12 giờ đêm qua anh ta mới từ Viện về nhà. Viện trưởng Văn, gần đây ở Viện ta có làm ca đêm không?
Văn Hiếu Cổ lắc đầu.
Diệp Tiêu nói tiếp:
- Thế thì tôi cũng thấy lạ, tại sao Trương Khai lại về nhà muộn đến thế?
- Có lẽ anh ta đang viết luận văn hoặc làm nốt phần việc ban ngày còn đang làm dở. Điều này không hề lạ, ở Viện có rất nhiều tài liệu và máy móc nên cũng có những cán bộ chỗ chúng tôi tự nguyện ở lại làm thêm.
- Cũng giống như trường hợp vào đêm Giang Hà bị chết phải không?
Văn Hiếu Cổ sững người, ánh mắt của ông đụng ngay phải ánh mắt của Diệp Tiêu nhưng ông không né tránh mà cứ nhìn bất động vào anh. Diệp Tiêu cảm thấy kỳ quặc nhưng ánh mắt của Văn Hiếu Cổ vẫn vô cùng điềm nhiên trấn tĩnh. Thấy vậy, giọng Diệp Tiêu lại mềm trở lại:
- Viện trưởng Văn, mấy tuần gần đây, sau vụ việc của Giang Hà và Hứa An Đa, đây đã là vụ tai nạn chết người thứ ba rồi. Ông không cảm thấy giữa những việc này có mối quan hệ gì đó sao?
- Vì sao chúng nhất định lại phải có quan hệ với nhau? Trên thế giới này có rất nhiều việc không thể nói rõ ràng được, cũng giống như chúng tôi trong các hoạt động khảo cổ cũng thường xuyên gặp những sự việc rất khó giải thích. Đây gọi là bí ẩn! Mà những bí ẩn nhân loại để lại từ hàng nghìn năm nay đâu có ít đâu?
Diệp Tiêu không chịu thua:
- Viện trưởng Văn, tôi là một sĩ quan cảnh sát, nhiệm vụ của tôi là đưa chân tướng ra ánh sáng, đưa hung thủ vào vòng pháp luật.
- Cảnh sát Diệp, tôi biết. Tôi hy vọng anh sẽ sớm điều tra ra chân tướng.
Diệp Tiêu thấy hơi nản lòng. Anh biết là mình không thể tìm ra đầu mối có giá trị gì ở con người này. Văn Hiếu Cổ tiễn anh ra khỏi phòng làm việc của Viện trưởng. Diệp Tiêu chợt nói:
- Viện trưởng Văn, tôi có thể đi xem các phòng khác ở Viện Khảo cổ được không?
Văn Hiếu Cổ do dự một lúc rồi đồng ý. Ông dẫn Diệp Tiêu lên tầng 2.
- Tầng 2 là bộ phận hành chính của Viện, phòng làm việc của phòng Tài vụ, phòng Tổ chức cán bộ và cả phòng họp nữa đều ở cả đây, anh có cần kiểm tra không?
- Không cần! - Nhưng Diệp Tiêu bỗng nảy ra câu hỏi. Anh nói: - Viện trưởng Văn, tôi có một vấn đề không được rõ, thông thường mà nói, phòng làm việc của lãnh đạo một đơn vị phải ở tầng 2 cùng với bộ phận Hành chính, vì sao phòng làm việc của ông lại ở tầng 1?
- Tôi chỉ là người làm công tác khảo cổ, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nhận mình là cán bộ lãnh đạo gì cả. Tôi không thích các công tác hành chính, cũng không muốn dính líu gì đến họ. Tôi chỉ muốn hoàn thành được công việc của mình ở vị trí của mình. - Văn Hiếu Cổ thờ ơ đáp.
Họ đi lên tầng 3, Văn Hiếu Cổ nói:
- Trong các phòng ở tầng 3 đều là văn hiến và tư liệu về khảo cổ và lịch sử. Viện chúng tôi kinh phí chẳng có là bao, cứ âm thầm lặng lẽ thế thôi. Nhưng Viện cũng có chút thành quả nghiên cứu, đặc biệt là chúng tôi có vài chuyên gia trong lĩnh vực lịch sử vùng Tây Vực. Như Bạch Chính Thu, bạn học đại học với tôi, sau lại là đồng nghiệp. Ông ấy có sự hiểu biết rất sâu về vấn đề này. Đáng tiếc là, hơn mười năm trước, ông ấy chẳng may đã qua đời trong một tai nạn. Cô con gái của ông tên là Bạch Bích, chính là vợ chưa cưới của Giang Hà đấy!
Diệp Tiêu nghe thấy tên của Bạch Bích thì chợt sững người lại, anh gật đầu nói:
- Thật là trùng hợp!
Văn Hiếu Cổ như đang nhớ lại điều gì đó, ánh mắt có gì đó xa xăm, nhưng ngay lập tức ông lấy lại được phong thái bình thường. Ông bình tĩnh nói:
- Đúng là rất trùng hợp, Giang Hà và Bạch Bích tự tìm đến nhau! Đó là chuyện của bọn trẻ, không liên quan gì đến tôi! Chúng ta xuống dưới nhà đi!
Văn Hiếu Cổ dẫn Diệp Tiêu quay xuống tầng trệt, trong hành lang tối om, lúc họ đi qua một cánh cửa sắt màu đen xem ra rất nặng, Diệp Tiêu bất ngờ hỏi:
- Viện trưởng Văn, lần trước chúng tôi đã kiểm tra hết các phòng ở tầng trệt, duy nhất chỉ có phòng này hình như là chưa vào.
- Xin lỗi anh! Đây là cánh cửa nhà kho. Chúng tôi là Viện Nghiên cứu Khảo cổ, luôn có một số di vật khảo cổ quan trọng khai quật được tạm thời cất giữ ở đây. Đợi sau khi hoàn tất các công việc sau khi khai quật sẽ giao lại cho bên Quản lý Di vật quốc gia. Các di vật khai quật được đều thuộc quyền sở hữu của Nhà nước, cho nên những đồ vật trong kho này không thuộc Viện chúng tôi, cũng không thuộc về cá nhân nào. Tôi mặc dù là Viện trưởng, cũng không có quyền mở nó ra cho anh vào xem, trừ khi có lệnh khám xét của bên Sở Tư pháp. Mong anh thông cảm!
Diệp Tiêu gật đầu:
- Hoá ra là như vậy, tôi hiểu rồi! Thế cái cửa này bình thường có những ai được ra vào?
- Ngoài tôi ra, chỉ có Giang Hà và Lâm Tử Tố. Tuy nhiên dù là vậy, mấy người chúng tôi cũng không thể tùy tiện vào. Khi có nhu cầu nghiên cứu, phải có hai người cùng vào. Về nguyên tắc, không được phép vào một mình.
- Để đề phòng trộm trong Viện sao?
Văn Hiếu Cổ gượng cười:
- Đại loại là như vậy. Nhưng anh cho rằng nó có liên quan đến vụ án của anh đang điều tra chăng?
Diệp Tiêu xem xét cánh cửa sắt nặng nề này, trong lòng cứ có cảm giác khó chịu. Anh lùi lại một bước, hy vọng tìm thấy đầu mối gì đó trên cánh cửa nhưng chẳng phát hiện thấy gì. Anh chán nản nói:
- Chí ít thì có khả năng liên quan đến Giang Hà, bởi vì anh ta được phép vào đây! Thôi, tôi về đây!
Rời khỏi cánh cửa, Diệp Tiêu còn ngoái đầu lại nhìn lần nữa. Ở phía cuối hành lang âm u kia là một mảng màu đen mờ ảo. Điều này khiến tim anh đập nhanh dần lên. Mau ra khỏi đây thôi, anh không muốn ở lại thêm nữa, rảo bước đi ra khỏi tòa nhà nhỏ.
Văn Hiếu Cổ tiễn Diệp Tiêu ra tận cổng lớn của Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Diệp Tiêu bỗng quay lại hỏi một câu:
- Đúng rồi, Viện trưởng Văn, tôi còn một câu hỏi cuối cùng! Đêm hôm qua ông ở đâu?
Văn Hiếu Cổ nhìn anh bằng cặp mắt lạ lùng, mặt hơi biến sắc. Ông ta lặng đi một lúc, rồi trả lời:
- Tôi ở Viện cả đêm qua.
Diệp Tiêu gật đầu, rồi hỏi tiếp:
- Ông không nhìn thấy Trương Khai sao?
Lại là một khoảng lặng rất dài.
- Không!
Đây là câu trả lời cuối cùng của Văn Hiếu Cổ.
Diệp Tiêu mỉm cười nói:
- Cảm ơn ông! - Sau đó nhanh chân bước qua đường, lên chiếc xe Santana của Sở nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Văn Hiếu Cổ sau khi nhìn theo bóng Diệp Tiêu đi xa, quay lại con đường với những hàng cây. Trong một góc khuất không người, ông rút khăn ra lau mồ hôi, thở hắt ra một hơi thật dài, miệng thầm gọi tên Trương Khai. Sau đó ông ta lên phòng Tài vụ ở tầng 2, dặn dò bên tài vụ cấp cho gia đình Trương Khai tiền mai táng phí và tiền trợ cấp ở chế độ cao nhất.
Khi Văn Hiếu Cổ nhìn thấy người sĩ quan cảnh sát trẻ đi về phía văn phòng mình, từ khuôn mặt của Diệp Tiêu, ông đã đoán ra được một điềm gì đó không lành sắp xảy đến. Vì thế ông chuẩn bị sẵn tư tưởng. Ông bình tĩnh hỏi:
- Cảnh sát Diệp, anh lại đến rồi. Có gì cần tôi giúp đỡ không?
Diệp Tiêu không nói gì, anh lặng lẽ quan sát Văn Hiếu Cổ. Vành mắt Văn Hiếu Cổ hơi đỏ, xem ra có vẻ rất mệt mỏi. Điều này làm Diệp Tiêu liên tưởng đến điều gì đó nhưng khuôn mặt không chút biểu cảm nào của Văn Hiếu Cổ khiến cho anh không biết phải làm thế nào. Tuy nhiên, Diệp Tiêu vẫn đi thẳng vào vấn đề:
- Viện trưởng Văn, thông báo cho ông biết một tin không may, Trương Khai, cán bộ của Viện sáng sớm nay đã được phát hiện thấy qua đời do tai nạn.
- Phát hiện thấy ở đâu?
Diệp Tiêu có phần thấy ngạc nhiên, Văn Hiếu Cổ hình như không hề giật mình với tin này. Diệp Tiêu nói tiếp:
- Chúng tôi phát hiện thấy thi thể của anh ta trên con đường cách cổng Viện khoảng 1000 mét. Bên cảnh sát đã thông báo cho gia đình nạn nhân. Họ đã xác nhận đó chính là Trương Khai.
Văn Hiếu Cổ vẫn tiếp tục bình tĩnh hỏi:
- Cậu ta bị tai nạn xe à?
- Không, mặc dù anh ta bị ngã từ trên xe xuống, nhưng sau khi khám nghiệm tử thi, nguyên nhân cái chết của anh ta là do bị tắc nghẽn động mạch vành dẫn đến nhồi máu cơ tim mà chết.
- Lẽ nào cũng lại như Giang Hà?
- Không loại trừ khả năng này. - Diệp Tiêu lạnh lùng đáp. - Qua giám định pháp y, thời gian chết của Trương Khai là khoảng từ 12 giờ đêm qua đến 1 giờ sáng nay. Căn cứ vào hiện trường tử vong chỉ cách Viện khoảng năm phút đi xe, có thể phán đoán rằng, anh ta đã chết trên đường từ Viện về nhà. Từ đó suy ra, rất có thể khoảng 12 giờ đêm qua anh ta mới từ Viện về nhà. Viện trưởng Văn, gần đây ở Viện ta có làm ca đêm không?
Văn Hiếu Cổ lắc đầu.
Diệp Tiêu nói tiếp:
- Thế thì tôi cũng thấy lạ, tại sao Trương Khai lại về nhà muộn đến thế?
- Có lẽ anh ta đang viết luận văn hoặc làm nốt phần việc ban ngày còn đang làm dở. Điều này không hề lạ, ở Viện có rất nhiều tài liệu và máy móc nên cũng có những cán bộ chỗ chúng tôi tự nguyện ở lại làm thêm.
- Cũng giống như trường hợp vào đêm Giang Hà bị chết phải không?
Văn Hiếu Cổ sững người, ánh mắt của ông đụng ngay phải ánh mắt của Diệp Tiêu nhưng ông không né tránh mà cứ nhìn bất động vào anh. Diệp Tiêu cảm thấy kỳ quặc nhưng ánh mắt của Văn Hiếu Cổ vẫn vô cùng điềm nhiên trấn tĩnh. Thấy vậy, giọng Diệp Tiêu lại mềm trở lại:
- Viện trưởng Văn, mấy tuần gần đây, sau vụ việc của Giang Hà và Hứa An Đa, đây đã là vụ tai nạn chết người thứ ba rồi. Ông không cảm thấy giữa những việc này có mối quan hệ gì đó sao?
- Vì sao chúng nhất định lại phải có quan hệ với nhau? Trên thế giới này có rất nhiều việc không thể nói rõ ràng được, cũng giống như chúng tôi trong các hoạt động khảo cổ cũng thường xuyên gặp những sự việc rất khó giải thích. Đây gọi là bí ẩn! Mà những bí ẩn nhân loại để lại từ hàng nghìn năm nay đâu có ít đâu?
Diệp Tiêu không chịu thua:
- Viện trưởng Văn, tôi là một sĩ quan cảnh sát, nhiệm vụ của tôi là đưa chân tướng ra ánh sáng, đưa hung thủ vào vòng pháp luật.
- Cảnh sát Diệp, tôi biết. Tôi hy vọng anh sẽ sớm điều tra ra chân tướng.
Diệp Tiêu thấy hơi nản lòng. Anh biết là mình không thể tìm ra đầu mối có giá trị gì ở con người này. Văn Hiếu Cổ tiễn anh ra khỏi phòng làm việc của Viện trưởng. Diệp Tiêu chợt nói:
- Viện trưởng Văn, tôi có thể đi xem các phòng khác ở Viện Khảo cổ được không?
Văn Hiếu Cổ do dự một lúc rồi đồng ý. Ông dẫn Diệp Tiêu lên tầng 2.
- Tầng 2 là bộ phận hành chính của Viện, phòng làm việc của phòng Tài vụ, phòng Tổ chức cán bộ và cả phòng họp nữa đều ở cả đây, anh có cần kiểm tra không?
- Không cần! - Nhưng Diệp Tiêu bỗng nảy ra câu hỏi. Anh nói: - Viện trưởng Văn, tôi có một vấn đề không được rõ, thông thường mà nói, phòng làm việc của lãnh đạo một đơn vị phải ở tầng 2 cùng với bộ phận Hành chính, vì sao phòng làm việc của ông lại ở tầng 1?
- Tôi chỉ là người làm công tác khảo cổ, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nhận mình là cán bộ lãnh đạo gì cả. Tôi không thích các công tác hành chính, cũng không muốn dính líu gì đến họ. Tôi chỉ muốn hoàn thành được công việc của mình ở vị trí của mình. - Văn Hiếu Cổ thờ ơ đáp.
Họ đi lên tầng 3, Văn Hiếu Cổ nói:
- Trong các phòng ở tầng 3 đều là văn hiến và tư liệu về khảo cổ và lịch sử. Viện chúng tôi kinh phí chẳng có là bao, cứ âm thầm lặng lẽ thế thôi. Nhưng Viện cũng có chút thành quả nghiên cứu, đặc biệt là chúng tôi có vài chuyên gia trong lĩnh vực lịch sử vùng Tây Vực. Như Bạch Chính Thu, bạn học đại học với tôi, sau lại là đồng nghiệp. Ông ấy có sự hiểu biết rất sâu về vấn đề này. Đáng tiếc là, hơn mười năm trước, ông ấy chẳng may đã qua đời trong một tai nạn. Cô con gái của ông tên là Bạch Bích, chính là vợ chưa cưới của Giang Hà đấy!
Diệp Tiêu nghe thấy tên của Bạch Bích thì chợt sững người lại, anh gật đầu nói:
- Thật là trùng hợp!
Văn Hiếu Cổ như đang nhớ lại điều gì đó, ánh mắt có gì đó xa xăm, nhưng ngay lập tức ông lấy lại được phong thái bình thường. Ông bình tĩnh nói:
- Đúng là rất trùng hợp, Giang Hà và Bạch Bích tự tìm đến nhau! Đó là chuyện của bọn trẻ, không liên quan gì đến tôi! Chúng ta xuống dưới nhà đi!
Văn Hiếu Cổ dẫn Diệp Tiêu quay xuống tầng trệt, trong hành lang tối om, lúc họ đi qua một cánh cửa sắt màu đen xem ra rất nặng, Diệp Tiêu bất ngờ hỏi:
- Viện trưởng Văn, lần trước chúng tôi đã kiểm tra hết các phòng ở tầng trệt, duy nhất chỉ có phòng này hình như là chưa vào.
- Xin lỗi anh! Đây là cánh cửa nhà kho. Chúng tôi là Viện Nghiên cứu Khảo cổ, luôn có một số di vật khảo cổ quan trọng khai quật được tạm thời cất giữ ở đây. Đợi sau khi hoàn tất các công việc sau khi khai quật sẽ giao lại cho bên Quản lý Di vật quốc gia. Các di vật khai quật được đều thuộc quyền sở hữu của Nhà nước, cho nên những đồ vật trong kho này không thuộc Viện chúng tôi, cũng không thuộc về cá nhân nào. Tôi mặc dù là Viện trưởng, cũng không có quyền mở nó ra cho anh vào xem, trừ khi có lệnh khám xét của bên Sở Tư pháp. Mong anh thông cảm!
Diệp Tiêu gật đầu:
- Hoá ra là như vậy, tôi hiểu rồi! Thế cái cửa này bình thường có những ai được ra vào?
- Ngoài tôi ra, chỉ có Giang Hà và Lâm Tử Tố. Tuy nhiên dù là vậy, mấy người chúng tôi cũng không thể tùy tiện vào. Khi có nhu cầu nghiên cứu, phải có hai người cùng vào. Về nguyên tắc, không được phép vào một mình.
- Để đề phòng trộm trong Viện sao?
Văn Hiếu Cổ gượng cười:
- Đại loại là như vậy. Nhưng anh cho rằng nó có liên quan đến vụ án của anh đang điều tra chăng?
Diệp Tiêu xem xét cánh cửa sắt nặng nề này, trong lòng cứ có cảm giác khó chịu. Anh lùi lại một bước, hy vọng tìm thấy đầu mối gì đó trên cánh cửa nhưng chẳng phát hiện thấy gì. Anh chán nản nói:
- Chí ít thì có khả năng liên quan đến Giang Hà, bởi vì anh ta được phép vào đây! Thôi, tôi về đây!
Rời khỏi cánh cửa, Diệp Tiêu còn ngoái đầu lại nhìn lần nữa. Ở phía cuối hành lang âm u kia là một mảng màu đen mờ ảo. Điều này khiến tim anh đập nhanh dần lên. Mau ra khỏi đây thôi, anh không muốn ở lại thêm nữa, rảo bước đi ra khỏi tòa nhà nhỏ.
Văn Hiếu Cổ tiễn Diệp Tiêu ra tận cổng lớn của Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Diệp Tiêu bỗng quay lại hỏi một câu:
- Đúng rồi, Viện trưởng Văn, tôi còn một câu hỏi cuối cùng! Đêm hôm qua ông ở đâu?
Văn Hiếu Cổ nhìn anh bằng cặp mắt lạ lùng, mặt hơi biến sắc. Ông ta lặng đi một lúc, rồi trả lời:
- Tôi ở Viện cả đêm qua.
Diệp Tiêu gật đầu, rồi hỏi tiếp:
- Ông không nhìn thấy Trương Khai sao?
Lại là một khoảng lặng rất dài.
- Không!
Đây là câu trả lời cuối cùng của Văn Hiếu Cổ.
Diệp Tiêu mỉm cười nói:
- Cảm ơn ông! - Sau đó nhanh chân bước qua đường, lên chiếc xe Santana của Sở nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Văn Hiếu Cổ sau khi nhìn theo bóng Diệp Tiêu đi xa, quay lại con đường với những hàng cây. Trong một góc khuất không người, ông rút khăn ra lau mồ hôi, thở hắt ra một hơi thật dài, miệng thầm gọi tên Trương Khai. Sau đó ông ta lên phòng Tài vụ ở tầng 2, dặn dò bên tài vụ cấp cho gia đình Trương Khai tiền mai táng phí và tiền trợ cấp ở chế độ cao nhất.
Danh sách chương