Đường đến nhà tang lễ rất khó đi. Để đến cổng nhà tang lễ phải đi qua một con đường thường xuyên trong tình trạng tắc nghẽn. Nhiều khi, xe xếp thành hàng dài, nhìn không thấy đường ra. Có lẽ lẫn trong đám xe đó còn có vài chiếc xe tang chở thi thể. Ngộ nhỡ chiếc xe nào bị tắc ngay đằng sau chiếc xe tang thì thể nào mấy bác tài xế cũng lên tiếng chửi rủa con đường mà ai cũng sẽ phải đi qua này. Lúc này, Bạch Bích đang ngồi trên một chiếc taxi như thế. Chiếc xe tang phía trước ì ạch tiến từng bước chậm như rùa, giống như người sắp chết đang bò trên con đường dòng xe cuồn cuộn để đến nơi hoả táng, thiêu đốt chính mình.
Bạch Bích nhìn ra ngoài cửa xe, trời đã bắt đầu sẫm lại. Bây giờ là 3 giờ 45 phút. Cô ra khỏi nhà từ lúc 2 giờ rưỡi, tang lễ, thực ra phải gọi là lễ truy điệu, sẽ được tiến hành vào lúc 4 giờ chiều. Chỉ còn 15 phút nữa, nếu như đi bộ thì may ra còn kịp. Cô xuống xe ngay chính giữa dòng xe đang chen chúc, bước vội về phía vỉa hè. Những người đi trên vỉa hè phần lớn đều đeo băng tang trên cánh tay. Họ bước những bước đi vội vã nhưng không phải ai trông cũng đau buồn. Bạch Bích rảo bước nhanh hơn. Gót giày nhọn của cô gõ xuống nền xi măng phát ra những tiếng kêu nghe rợn người. Cô mặc một bộ quần áo đen, khuôn mặt tuy không trang điểm nhưng vẫn rất ưa nhìn. Nếu như cô cài thêm một bông hoa nhỏ màu trắng lên trên mái tóc dài màu đen được búi gọn kia thì trông cô giống hệt như những người đẹp thường được miêu tả trong các tiểu thuyết ngày trước. Bạch Bích biết rằng, trong những câu chuyện đó, những người con gái như vậy thường là các goá phụ trẻ, có chồng mới mất. Nhưng cô không giống họ, cô thậm chí còn chưa kết hôn. Ngày cưới của cô cũng không còn xa nữa, chỉ một tháng nữa thôi, cô sẽ là cô dâu. Thế mà, giờ đây tất cả đã không còn có thể xảy ra được nữa rồi. Bởi vì, lúc này, cô đang đi tới buổi tang lễ chính người chồng chưa cưới của mình.
Ba giờ 59 phút. Cô đã không đến muộn, vừa kịp bước được vào đại sảnh cử hành tang lễ. Đại sảnh đầy người, đông đúc, chen chúc và ầm ĩ. Mấy đứa trẻ con vẫn còn đang đùa nghịch. Cô cúi đầu, lặng lẽ ẩn mình vào một góc, cô không muốn bị người khác để ý tới. Cô nhìn thấy bố mẹ của Giang Hà. Họ là đôi vợ chồng già từ dưới quê lên. Nếu Giang Hà không chết, một tháng nữa thôi, họ sẽ là bố mẹ chồng của cô. Người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh, mất đi đứa con trai ở tuổi xế chiều khiến họ tiều tụy đi nhiều. Cô có đôi chút phân vân do dự. Cô không ghét bỏ gì họ cả mà chỉ vì cô vốn rất sợ những tiếng gào khóc kêu than.
Nhưng rồi, cô cũng bị người khác nhìn thấy. Mẹ Giang Hà chạy bổ về phía cô, nắm chặt lấy tay cô mà khóc. Nước mắt của bà rơi xuống mu bàn tay cô, nóng hôi hổi, rồi từ từ khô đi. Những giọt nước mắt này tạo cho cô một áp lực. Nó khiến cô cũng muốn trào nước mắt, nhưng lúc này một giọt nước mắt cô cũng không thể tuôn rơi. Cô tự nhủ, không biết liệu có phải cứ phải nhỏ nước mắt, phải khóc lóc kêu gào thảm thiết mới có thể chứng tỏ được nỗi đau đớn trong đáy lòng mình không. Thế nên cô cảm thấy có đôi chút sợ hãi. Đôi vợ chồng ông già nói với cô bằng giọng đặc âm địa phương. Bạch Bích gần như không hiểu một câu nào. Có điều, với biểu hiện của họ, cô biết rằng họ đã coi cô là người một nhà. Lúc này, cô bỗng cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, khuôn mặt cô bắt đầu đỏ dần lên. Cô ý thức được rằng tất cả mọi con mắt có mặt ở đại sảnh này đang đổ dồn vào cô, như đang nhìn một goá phụ xinh đẹp, xem cô ta để tang chồng mình như thế nào.
Nghi lễ của buổi truy điệu bắt đầu. Bạch Bích bị người ta xếp cho đứng ở chính giữa hàng đầu tiên. Đó là một vị trí dễ gây sự chú ý nhất, đối diện ngay với di ảnh của Giang Hà. Bức ảnh Giang Hà với khuôn mặt rất đàn ông của anh đang nhìn cô mỉm cười. Cô cũng nhìn Giang Hà. Bỗng nhiên trong cô xuất hiện một ảo giác. Cô cảm thấy đó không phải là một bức ảnh, mà chính là Giang Hà bằng xương bằng thịt. Anh bước ra từ trong ảnh, nắm lấy tay cô, thì thầm vào tai cô vài câu. Nhưng trên thực tế, đó vẫn chỉ là một bức di ảnh được viền đen mà thôi.
Tiếp sau đó, bố Giang Hà bắt đầu đọc điếu văn. Lúc này, ông đã dùng tiếng phổ thông, tuy vẫn mang nặng âm địa phương nhưng mọi người vẫn có thể hiểu được. Đại ý của bài điếu văn là ông hồi tưởng lại những kí ức về quá trình người con trai mình từ một cậu bé sống ở vùng quê nghèo, phấn đấu học tập thi đỗ vào trường đại học ở thành phố, sau đó vào làm việc tại Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Cuối cùng, ông còn nhắc đến việc, chỉ còn một tháng nữa thôi, con trai ông sẽ cưới vợ, được làm chú rể. Nhưng không ngờ lại xảy ra việc ngoài ý muốn này. Thế là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Nói một hồi, ông có nhắc đến tên Bạch Bích, khiến các con mắt đều đổ dồn vào cô, hệt như đang ngắm nghía một món đồ nào đó. Điều này khiến toàn thân cô khẽ run lên. Đến bây giờ cô mới hiểu, trong con mắt những người tham dự lễ tang này, cô nghiễm nhiên được nhìn nhận như vợ của người đã chết. Chưa bao giờ cô nghĩ mình lại có ngày trở thành goá phụ. Cô mới 23 tuổi, rõ ràng là không thể quen được với điều này. Mặc dù, cô biết rằng về mặt pháp lý cô và họ chưa hề có quan hệ gì. Cô chỉ là một người con gái chưa chồng bình thường mà thôi. Vậy mà giờ đây, ít nhất cô còn phải ở nhà tang lễ hơn một giờ đồng hồ nữa để đóng vai người goá phụ trẻ. Trong mắt của rất nhiều người, cô nên làm tròn cái nghĩa vụ này. Nghĩ đến đây, cô bỗng cảm thấy tủi thân. Sự tủi thân này khiến cho nước mắt cô cứ tự nhiên muốn trào ra. Đôi mắt cô bắt đầu ướt đẫm nước. Thỉnh thoảng những dòng mắt khẽ trào ra bị cô nhẹ nhàng lau đi.
Tiếp đó, là đến lượt lãnh đạo đơn vị nơi Giang Hà làm việc, Viện trưởng Viện Nghiên cứu Khảo cổ đọc điếu văn. Tên của Viện trưởng đương nhiệm là Văn Hiếu Cổ. Chỉ cần nghe đến tên là biết ngay người này sinh ra để làm cái nghề này. Văn Hiếu Cổ là đồng nghiệp của bố Bạch Bích lúc ông còn sống. Bạch Bích vẫn còn nhớ hồi nhỏ, Văn Hiếu Cổ thường đến nhà cô. Hễ đến là lại ngồi thảo luận cả buổi với bố cô về một chi tiết nào đó trong lịch sử vùng Tây Tạng. Bố Bạch Bích mất trong một tai nạn giao thông năm cô 10 tuổi. Từ đó về sau, Văn Hiếu Cổ càng thường xuyên đến và quan tâm đến mẹ con cô hơn. Bài điếu văn của Văn Hiếu Cổ có rất nhiều từ ngữ mỹ miều, nghe như một bản báo cáo khoa học. Sau đó, ông ca ngợi Giang Hà tuổi trẻ tài cao, có nhiều thành tựu trong các đề tài nghiên cứu khoa học, và rất có tinh thần học hỏi, tìm tòi... Nhưng Bạch Bích gần như chẳng nghe lọt tai lời nào cả. Cô chỉ nhìn vào đôi môi không ngừng cử động trên khuôn mặt lạnh tanh chẳng bao giờ bộc lộ chút cảm xúc nào của Văn Hiếu Cổ.
Sau khi các bài điếu văn được đọc xong, tiếng nhạc điếu bắt đầu vang lên. Trong giai điệu chậm rãi ru ngủ đó, mọi người lần lượt cúi mình ba lần trước di ảnh của Giang Hà. Tiếng nhạc điếu làm Bạch Bích nhớ đến lễ truy điệu của bố cô hơn mười năm trước. Năm ấy, Văn Hiếu Cổ 40 tuổi, đứng bên cạnh mẹ cô, tay giữ chặt áo mẹ cô, đề phòng người đàn bà goá bụa ngã gục xuống. Bạch Bích cũng cúi mình xuống theo mọi người, cô biết rằng, Giang Hà nếu đúng là đang nhìn cô, anh nhất định sẽ không để cho cô cúi lạy mình thế này. Thế nên, cô ngẩng đầu lên, nhìn tấm di ảnh của Giang Hà.
Sau đó, trong tiếng nhạc điếu, Bạch Bích bước theo mọi người đi cáo biệt di thể Giang Hà. Chiếc quan tài kính đặt sau tấm vải đen treo di ảnh. Giang Hà nằm yên lặng trong đó. Mẹ Giang Hà vừa nhìn thấy con trai liền gục lên quan tài mà gào khóc. Tiếng khóc như muốn gọi cho bằng được người nằm trong quan tài sống lại. Mặc dù rất thông cảm với họ, nhưng Bạch Bích vẫn thấy chóng mặt. Cô dừng lại ở một góc quan tài, lặng lẽ nhìn chăm chú vào người chồng chưa cưới. Lúc này, Giang Hà mặc một bộ comple nhập khẩu mới, đầu chải bóng, trang điểm cũng khá đẹp, chỉ có mặt là hơi trắng quá. Nhưng bình thường, anh vốn cũng đã là người có nước da trắng bệch, nên cô không cảm thấy sợ như khi nhìn người chết. Bạch Bích lại nhìn anh ở một góc nhìn khác. Cô cứ cảm thấy như anh bỗng mở mắt, mỉm cười với cô. Lại còn bộ comple của anh, nếu như anh còn sống thêm một tháng nữa, chắc anh cũng sẽ mặc bộ đồ như thế này để làm chú rể rồi. Và đến lúc đó, cô cũng sẽ được khoác lên mình chiếc váy cô dâu màu trắng tinh khiết. Cô biết dáng người mình rất hợp với váy cưới. Cô sẽ đứng trước cửa tiệc cưới, thu hút ánh mắt của tất cả những người qua đường, giống như lúc này đang thu hút ánh mắt của tất cả những người có mặt trong lễ tang. Trong lễ cưới, cô nghĩ, bố mẹ chồng cô sẽ rất vui sướng, cười hỉ hả, tuôn ra hàng tràng những lời chúc phúc bằng thứ tiếng nặng âm địa phương ấy. Rồi đến khi vào phòng tân hôn mà họ đã sớm chuẩn bị đẹp đẽ, Giang Hà sẽ cởi bỏ bộ comple, rồi áo sơ mi, rồi áo may ô. Sau đó, anh sẽ giúp cô trút bỏ bộ váy áo cô dâu bó chặt, vuốt ve thân thể cô, và sau đó...
Đã không còn có cái sau đó nữa, Bạch Bích tự nói với mình. Cô dừng những suy nghĩ lan man của mình lại, nhìn vào người chồng chưa cưới đang nằm trong quan tài. Lúc này cô không thể tưởng tượng ra Giang Hà khi anh cởi bỏ bộ comple, cởi bỏ tất cả quần áo có trên người thì sẽ trông như thế nào. Nói ra, ngay cả bản thân cô cũng không tin, cô chưa từng nhìn thấy cơ thể Giang Hà. Cô không biết các cơ bắp và làn da dưới lớp bộ quần áo của anh ra sao. Cô hy vọng anh có một bộ ngực nở nang với cơ bắp cường tráng, bởi vì anh thường xuyên được rèn luyện từ những lần đi khai quật bên ngoài. Nếu như anh không có được những bắp thịt rắn chắc thì cũng chẳng sao, chỉ cần anh cố gắng hết mình để hoàn thành nghĩa vụ là được rồi.
Sao lại nghĩ lung tung nữa rồi, cô lại một lần nữa cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, chăm chú nhìn Giang Hà, đôi môi khẽ mấp máy nói:
- Anh chỉ là đang ngủ thôi, đúng không anh?
Cô đã từng có lúc nghĩ, nếu như người yêu cô chết, cô sẽ phủ phục xuống hôn nhẹ lên trán anh, nhưng cô không có chút cảm hứng nào với cái quan tài kính lạnh lẽo kia. Những câu chuyện lãng mạn trong các bộ phim truyền hình của Hồng Kông như thế chỉ lừa được nước mắt của những cô nữ sinh trẻ tuổi, còn với cô, chúng chẳng có ý nghĩa gì. Bạch Bích gật đầu với Giang Hà trong quan tài, sau đó có người đến đưa quan tài đi. Bố mẹ Giang Hà lại òa khóc. Tiếng khóc kinh thiên động địa nhưng chẳng thể ngăn cản được việc Giang Hà từ một người đàn ông cường tráng biến thành một đống tro tàn. Hơn nữa, trước khi biến thành đống tro tàn, thân thể anh đã bị rạch từ ngực xuống bụng trên bàn giải phẫu pháp y ở Sở Công an.
Vĩnh biệt, người chồng sắp cưới của em!
Bạch Bích đưa ánh mắt tiễn biệt Giang Hà vào trong lò thiêu, biến thành một làn khói nhẹ, biến thành một đống tro, một đống tro tinh khiết. Mặc dù cô là người rất bình tĩnh, nhưng cô vẫn thấy hơi buồn nôn. Cô lặng lẽ bỏ ra ngoài. Sau lưng cô, bố mẹ Giang Hà vẫn đang khóc. Những người khác thì đang bận hỏi thăm nhau xem cỗ đám ma tổ chức ở nhà hàng nào. Lúc đó, chẳng ai chú ý đến việc cô bỏ đi, ngoại trừ Hứa An Đa.
Khi Bạch Bích ra đến cổng nhà tang lễ, Hứa An Đa gọi tên cô. Bạch Bích quay đầu lại, nhìn thấy Hứa An Đa trong bộ quần áo thể thao màu đen, cô khẽ nói:
- Chào anh!
- Bạch Bích, em vẫn ổn đấy chứ?
Hứa An Đa cũng hạ thấp giọng. Nhưng Bạch Bích biết, thực ra bình thường anh ta chẳng bao giờ nói chuyện với giọng như vậy. Hứa An Đa là một người không an phận. Tuy cùng công tác ở Viện Nghiên cứu Khảo cổ, là đồng nghiệp của Giang Hà, nhưng anh ta và Giang Hà là hai người hoàn toàn khác hẳn nhau.
Bạch Bích lạnh nhạt trả lời:
- Thôi, anh đừng nói nữa!
Hứa An Đa nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng, giống như nhìn vào một di vật mới đào trong lúc khai quật. Anh khẽ nói:
- Việc xảy ra với Giang Hà, anh cũng rất đau lòng. Chúng ta chẳng ai ngờ được rằng anh ấy lại ra đi như thế. Chẳng được ăn cỗ cưới của các bạn rồi, thật tiếc quá!
Anh ta cố gắng làm cho giọng mình trở nên nghiêm túc. Có điều tất cả những điều đó đều khiến Bạch Bích cảm thấy có gì đó khác thường. Trước mắt cô lại hiện lên cảnh Hứa An Đa cưỡi chiếc mô tô phóng như bay trên đường phố, cô ngồi phía sau anh. Anh ta đội chiếc mũ lên đầu cô, còn mình thì để đầu trần cho gió mạnh thổi tung mái tóc quét qua mặt Bạch Bích.
Thực ra, trước khi quen với Giang Hà, cô đã quen Hứa An Đa rồi. Đó là một lần tình cờ, Hứa An Đa dùng mô tô đưa cô đến bệnh viện. Sau đó, hầu như ngày nào anh ta cũng tặng hoa cho cô. Nhưng Bạch Bích không có chút cảm giác gì với anh ta. Một lần, cô bị anh ta lôi đến dự một bữa tiệc sinh nhật. Trong bữa tiệc ấy, Bạch Bích đã quen với Giang Hà. Từ đó trở đi, Giang Hà bắt đầu bước vào cuộc sống của cô. Trong việc này, cho đến giờ, Hứa An Đa vẫn ân hận không hiểu tại sao lại đưa Bạch Bích cùng đến bữa tiệc sinh nhật ấy để cho cô và Giang Hà quen nhau.
- Tối hôm ấy, em nhận được một cuộc điện thoại, nhưng khi nhấc máy lên nghe thì phía bên kia không nói gì. Em biết chắc chắn cuộc điện thoại đó là của Giang Hà gọi đến. Em đoán là đã xảy ra việc gì, chứ không lẽ vô duyên, vô cớ sao lại gọi điện thoại cho em. Sau đó, em gọi điện về nhà anh ấy, không có ai nghe máy. Em lại gọi đến máy bàn của phòng nghiên cứu, cũng không có ai trả lời. Không ngờ rằng, đêm ấy anh ấy đã xảy ra chuyện, mà lại đúng ở chính phòng nghiên cứu...
Cô chợt ngừng lại, có lẽ do cô không muốn nói quá nhiều trước mặt Hứa An Đa.
Hứa An Đa gật đầu, nói:
- Em cũng đừng đau buồn quá. Có lẽ đó là cái số rồi.
Bạch Bích cảm thấy câu nói đó không giống với tính cách của anh ta, có lẽ anh ta còn che giấu điều gì. Cô hỏi:
- Anh mà cũng nói đến số mệnh à?
Trong ấn tượng của cô, Hứa An Đa là người chưa bao giờ tin vào số mệnh. Trên thực tế, anh ta là người chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, dám ngồi canh mộ cổ một mình vào ban đêm.
Anh ta có vẻ chán nản, lắc đầu nói:
- Việc này em không hiểu đâu. Em không biết những việc xảy ra gần đây. Bọn anh đều thay đổi rất nhiều, anh cũng thay đổi rồi, đặc biệt là từ sau khi có chuyện xảy đến với Giang Hà.
Bạch Bích chú ý thấy ánh mắt anh ta có gì đó không bình thường.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy anh, Giang Hà giấu em, anh cũng giấu em, nói cho em biết đi, mau nói cho em biết đi! - Bạch Bích truy hỏi.
- Không, em không cần biết những chuyện này làm gì.
- Vì sao?
Hứa An Đa cúi đầu, khẽ nói:
- Xin lỗi em, anh có chút việc bận, anh đi trước đây.
Nói xong, anh ta quay người đi ra phía cổng. Chiếc xe mô tô nội địa màu đỏ của anh ta dựng ngay trước cổng. Hứa An Đa ngồi lên mô tô, đội mũ bảo hiểm, khởi động máy, tiếng ống xả vang lên pằng, pằng, pằng...
Bạch Bích vẫn còn muốn nói thêm vài điều nữa. Cô nhìn thấy Hứa An Đa quay đầu lại, ánh mắt nhìn như muốn thể hiện một sự xin lỗi, nói to một câu tạm biệt, rồi phóng mô tô lên đường cái. Lúc này trời đã bắt đầu nhá nhem tối, đám ùn tắc trên đường cũng đã dãn dần. Chiếc mô tô đỏ như một tia chớp nhanh chóng biến mất trên đường.
Bạch Bích bỗng cảm thấy kiệt sức, cô không biết mình muốn đi đâu. Có lẽ bố mẹ Giang Hà đang chờ cô để cùng ngồi ăn cỗ đám ma, nhưng cô sẽ không đi. Cô biết rằng Giang Hà cũng không để ý đến những việc này. Cô ngẩng đầu lên nhìn đám mây đen trên bầu trời của nhà tang lễ, cô nghĩ, có lẽ giờ này Giang Hà đang ẩn mình trong đám mây đen đó nhìn cô.
Đi đâu bây giờ đây? Bạch Bích thầm hỏi mình.
Trời đã bắt đầu tối, trong bộ đồ đen, cô đi xuyên qua thành phố.
Bạch Bích nhìn ra ngoài cửa xe, trời đã bắt đầu sẫm lại. Bây giờ là 3 giờ 45 phút. Cô ra khỏi nhà từ lúc 2 giờ rưỡi, tang lễ, thực ra phải gọi là lễ truy điệu, sẽ được tiến hành vào lúc 4 giờ chiều. Chỉ còn 15 phút nữa, nếu như đi bộ thì may ra còn kịp. Cô xuống xe ngay chính giữa dòng xe đang chen chúc, bước vội về phía vỉa hè. Những người đi trên vỉa hè phần lớn đều đeo băng tang trên cánh tay. Họ bước những bước đi vội vã nhưng không phải ai trông cũng đau buồn. Bạch Bích rảo bước nhanh hơn. Gót giày nhọn của cô gõ xuống nền xi măng phát ra những tiếng kêu nghe rợn người. Cô mặc một bộ quần áo đen, khuôn mặt tuy không trang điểm nhưng vẫn rất ưa nhìn. Nếu như cô cài thêm một bông hoa nhỏ màu trắng lên trên mái tóc dài màu đen được búi gọn kia thì trông cô giống hệt như những người đẹp thường được miêu tả trong các tiểu thuyết ngày trước. Bạch Bích biết rằng, trong những câu chuyện đó, những người con gái như vậy thường là các goá phụ trẻ, có chồng mới mất. Nhưng cô không giống họ, cô thậm chí còn chưa kết hôn. Ngày cưới của cô cũng không còn xa nữa, chỉ một tháng nữa thôi, cô sẽ là cô dâu. Thế mà, giờ đây tất cả đã không còn có thể xảy ra được nữa rồi. Bởi vì, lúc này, cô đang đi tới buổi tang lễ chính người chồng chưa cưới của mình.
Ba giờ 59 phút. Cô đã không đến muộn, vừa kịp bước được vào đại sảnh cử hành tang lễ. Đại sảnh đầy người, đông đúc, chen chúc và ầm ĩ. Mấy đứa trẻ con vẫn còn đang đùa nghịch. Cô cúi đầu, lặng lẽ ẩn mình vào một góc, cô không muốn bị người khác để ý tới. Cô nhìn thấy bố mẹ của Giang Hà. Họ là đôi vợ chồng già từ dưới quê lên. Nếu Giang Hà không chết, một tháng nữa thôi, họ sẽ là bố mẹ chồng của cô. Người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh, mất đi đứa con trai ở tuổi xế chiều khiến họ tiều tụy đi nhiều. Cô có đôi chút phân vân do dự. Cô không ghét bỏ gì họ cả mà chỉ vì cô vốn rất sợ những tiếng gào khóc kêu than.
Nhưng rồi, cô cũng bị người khác nhìn thấy. Mẹ Giang Hà chạy bổ về phía cô, nắm chặt lấy tay cô mà khóc. Nước mắt của bà rơi xuống mu bàn tay cô, nóng hôi hổi, rồi từ từ khô đi. Những giọt nước mắt này tạo cho cô một áp lực. Nó khiến cô cũng muốn trào nước mắt, nhưng lúc này một giọt nước mắt cô cũng không thể tuôn rơi. Cô tự nhủ, không biết liệu có phải cứ phải nhỏ nước mắt, phải khóc lóc kêu gào thảm thiết mới có thể chứng tỏ được nỗi đau đớn trong đáy lòng mình không. Thế nên cô cảm thấy có đôi chút sợ hãi. Đôi vợ chồng ông già nói với cô bằng giọng đặc âm địa phương. Bạch Bích gần như không hiểu một câu nào. Có điều, với biểu hiện của họ, cô biết rằng họ đã coi cô là người một nhà. Lúc này, cô bỗng cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, khuôn mặt cô bắt đầu đỏ dần lên. Cô ý thức được rằng tất cả mọi con mắt có mặt ở đại sảnh này đang đổ dồn vào cô, như đang nhìn một goá phụ xinh đẹp, xem cô ta để tang chồng mình như thế nào.
Nghi lễ của buổi truy điệu bắt đầu. Bạch Bích bị người ta xếp cho đứng ở chính giữa hàng đầu tiên. Đó là một vị trí dễ gây sự chú ý nhất, đối diện ngay với di ảnh của Giang Hà. Bức ảnh Giang Hà với khuôn mặt rất đàn ông của anh đang nhìn cô mỉm cười. Cô cũng nhìn Giang Hà. Bỗng nhiên trong cô xuất hiện một ảo giác. Cô cảm thấy đó không phải là một bức ảnh, mà chính là Giang Hà bằng xương bằng thịt. Anh bước ra từ trong ảnh, nắm lấy tay cô, thì thầm vào tai cô vài câu. Nhưng trên thực tế, đó vẫn chỉ là một bức di ảnh được viền đen mà thôi.
Tiếp sau đó, bố Giang Hà bắt đầu đọc điếu văn. Lúc này, ông đã dùng tiếng phổ thông, tuy vẫn mang nặng âm địa phương nhưng mọi người vẫn có thể hiểu được. Đại ý của bài điếu văn là ông hồi tưởng lại những kí ức về quá trình người con trai mình từ một cậu bé sống ở vùng quê nghèo, phấn đấu học tập thi đỗ vào trường đại học ở thành phố, sau đó vào làm việc tại Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Cuối cùng, ông còn nhắc đến việc, chỉ còn một tháng nữa thôi, con trai ông sẽ cưới vợ, được làm chú rể. Nhưng không ngờ lại xảy ra việc ngoài ý muốn này. Thế là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Nói một hồi, ông có nhắc đến tên Bạch Bích, khiến các con mắt đều đổ dồn vào cô, hệt như đang ngắm nghía một món đồ nào đó. Điều này khiến toàn thân cô khẽ run lên. Đến bây giờ cô mới hiểu, trong con mắt những người tham dự lễ tang này, cô nghiễm nhiên được nhìn nhận như vợ của người đã chết. Chưa bao giờ cô nghĩ mình lại có ngày trở thành goá phụ. Cô mới 23 tuổi, rõ ràng là không thể quen được với điều này. Mặc dù, cô biết rằng về mặt pháp lý cô và họ chưa hề có quan hệ gì. Cô chỉ là một người con gái chưa chồng bình thường mà thôi. Vậy mà giờ đây, ít nhất cô còn phải ở nhà tang lễ hơn một giờ đồng hồ nữa để đóng vai người goá phụ trẻ. Trong mắt của rất nhiều người, cô nên làm tròn cái nghĩa vụ này. Nghĩ đến đây, cô bỗng cảm thấy tủi thân. Sự tủi thân này khiến cho nước mắt cô cứ tự nhiên muốn trào ra. Đôi mắt cô bắt đầu ướt đẫm nước. Thỉnh thoảng những dòng mắt khẽ trào ra bị cô nhẹ nhàng lau đi.
Tiếp đó, là đến lượt lãnh đạo đơn vị nơi Giang Hà làm việc, Viện trưởng Viện Nghiên cứu Khảo cổ đọc điếu văn. Tên của Viện trưởng đương nhiệm là Văn Hiếu Cổ. Chỉ cần nghe đến tên là biết ngay người này sinh ra để làm cái nghề này. Văn Hiếu Cổ là đồng nghiệp của bố Bạch Bích lúc ông còn sống. Bạch Bích vẫn còn nhớ hồi nhỏ, Văn Hiếu Cổ thường đến nhà cô. Hễ đến là lại ngồi thảo luận cả buổi với bố cô về một chi tiết nào đó trong lịch sử vùng Tây Tạng. Bố Bạch Bích mất trong một tai nạn giao thông năm cô 10 tuổi. Từ đó về sau, Văn Hiếu Cổ càng thường xuyên đến và quan tâm đến mẹ con cô hơn. Bài điếu văn của Văn Hiếu Cổ có rất nhiều từ ngữ mỹ miều, nghe như một bản báo cáo khoa học. Sau đó, ông ca ngợi Giang Hà tuổi trẻ tài cao, có nhiều thành tựu trong các đề tài nghiên cứu khoa học, và rất có tinh thần học hỏi, tìm tòi... Nhưng Bạch Bích gần như chẳng nghe lọt tai lời nào cả. Cô chỉ nhìn vào đôi môi không ngừng cử động trên khuôn mặt lạnh tanh chẳng bao giờ bộc lộ chút cảm xúc nào của Văn Hiếu Cổ.
Sau khi các bài điếu văn được đọc xong, tiếng nhạc điếu bắt đầu vang lên. Trong giai điệu chậm rãi ru ngủ đó, mọi người lần lượt cúi mình ba lần trước di ảnh của Giang Hà. Tiếng nhạc điếu làm Bạch Bích nhớ đến lễ truy điệu của bố cô hơn mười năm trước. Năm ấy, Văn Hiếu Cổ 40 tuổi, đứng bên cạnh mẹ cô, tay giữ chặt áo mẹ cô, đề phòng người đàn bà goá bụa ngã gục xuống. Bạch Bích cũng cúi mình xuống theo mọi người, cô biết rằng, Giang Hà nếu đúng là đang nhìn cô, anh nhất định sẽ không để cho cô cúi lạy mình thế này. Thế nên, cô ngẩng đầu lên, nhìn tấm di ảnh của Giang Hà.
Sau đó, trong tiếng nhạc điếu, Bạch Bích bước theo mọi người đi cáo biệt di thể Giang Hà. Chiếc quan tài kính đặt sau tấm vải đen treo di ảnh. Giang Hà nằm yên lặng trong đó. Mẹ Giang Hà vừa nhìn thấy con trai liền gục lên quan tài mà gào khóc. Tiếng khóc như muốn gọi cho bằng được người nằm trong quan tài sống lại. Mặc dù rất thông cảm với họ, nhưng Bạch Bích vẫn thấy chóng mặt. Cô dừng lại ở một góc quan tài, lặng lẽ nhìn chăm chú vào người chồng chưa cưới. Lúc này, Giang Hà mặc một bộ comple nhập khẩu mới, đầu chải bóng, trang điểm cũng khá đẹp, chỉ có mặt là hơi trắng quá. Nhưng bình thường, anh vốn cũng đã là người có nước da trắng bệch, nên cô không cảm thấy sợ như khi nhìn người chết. Bạch Bích lại nhìn anh ở một góc nhìn khác. Cô cứ cảm thấy như anh bỗng mở mắt, mỉm cười với cô. Lại còn bộ comple của anh, nếu như anh còn sống thêm một tháng nữa, chắc anh cũng sẽ mặc bộ đồ như thế này để làm chú rể rồi. Và đến lúc đó, cô cũng sẽ được khoác lên mình chiếc váy cô dâu màu trắng tinh khiết. Cô biết dáng người mình rất hợp với váy cưới. Cô sẽ đứng trước cửa tiệc cưới, thu hút ánh mắt của tất cả những người qua đường, giống như lúc này đang thu hút ánh mắt của tất cả những người có mặt trong lễ tang. Trong lễ cưới, cô nghĩ, bố mẹ chồng cô sẽ rất vui sướng, cười hỉ hả, tuôn ra hàng tràng những lời chúc phúc bằng thứ tiếng nặng âm địa phương ấy. Rồi đến khi vào phòng tân hôn mà họ đã sớm chuẩn bị đẹp đẽ, Giang Hà sẽ cởi bỏ bộ comple, rồi áo sơ mi, rồi áo may ô. Sau đó, anh sẽ giúp cô trút bỏ bộ váy áo cô dâu bó chặt, vuốt ve thân thể cô, và sau đó...
Đã không còn có cái sau đó nữa, Bạch Bích tự nói với mình. Cô dừng những suy nghĩ lan man của mình lại, nhìn vào người chồng chưa cưới đang nằm trong quan tài. Lúc này cô không thể tưởng tượng ra Giang Hà khi anh cởi bỏ bộ comple, cởi bỏ tất cả quần áo có trên người thì sẽ trông như thế nào. Nói ra, ngay cả bản thân cô cũng không tin, cô chưa từng nhìn thấy cơ thể Giang Hà. Cô không biết các cơ bắp và làn da dưới lớp bộ quần áo của anh ra sao. Cô hy vọng anh có một bộ ngực nở nang với cơ bắp cường tráng, bởi vì anh thường xuyên được rèn luyện từ những lần đi khai quật bên ngoài. Nếu như anh không có được những bắp thịt rắn chắc thì cũng chẳng sao, chỉ cần anh cố gắng hết mình để hoàn thành nghĩa vụ là được rồi.
Sao lại nghĩ lung tung nữa rồi, cô lại một lần nữa cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, chăm chú nhìn Giang Hà, đôi môi khẽ mấp máy nói:
- Anh chỉ là đang ngủ thôi, đúng không anh?
Cô đã từng có lúc nghĩ, nếu như người yêu cô chết, cô sẽ phủ phục xuống hôn nhẹ lên trán anh, nhưng cô không có chút cảm hứng nào với cái quan tài kính lạnh lẽo kia. Những câu chuyện lãng mạn trong các bộ phim truyền hình của Hồng Kông như thế chỉ lừa được nước mắt của những cô nữ sinh trẻ tuổi, còn với cô, chúng chẳng có ý nghĩa gì. Bạch Bích gật đầu với Giang Hà trong quan tài, sau đó có người đến đưa quan tài đi. Bố mẹ Giang Hà lại òa khóc. Tiếng khóc kinh thiên động địa nhưng chẳng thể ngăn cản được việc Giang Hà từ một người đàn ông cường tráng biến thành một đống tro tàn. Hơn nữa, trước khi biến thành đống tro tàn, thân thể anh đã bị rạch từ ngực xuống bụng trên bàn giải phẫu pháp y ở Sở Công an.
Vĩnh biệt, người chồng sắp cưới của em!
Bạch Bích đưa ánh mắt tiễn biệt Giang Hà vào trong lò thiêu, biến thành một làn khói nhẹ, biến thành một đống tro, một đống tro tinh khiết. Mặc dù cô là người rất bình tĩnh, nhưng cô vẫn thấy hơi buồn nôn. Cô lặng lẽ bỏ ra ngoài. Sau lưng cô, bố mẹ Giang Hà vẫn đang khóc. Những người khác thì đang bận hỏi thăm nhau xem cỗ đám ma tổ chức ở nhà hàng nào. Lúc đó, chẳng ai chú ý đến việc cô bỏ đi, ngoại trừ Hứa An Đa.
Khi Bạch Bích ra đến cổng nhà tang lễ, Hứa An Đa gọi tên cô. Bạch Bích quay đầu lại, nhìn thấy Hứa An Đa trong bộ quần áo thể thao màu đen, cô khẽ nói:
- Chào anh!
- Bạch Bích, em vẫn ổn đấy chứ?
Hứa An Đa cũng hạ thấp giọng. Nhưng Bạch Bích biết, thực ra bình thường anh ta chẳng bao giờ nói chuyện với giọng như vậy. Hứa An Đa là một người không an phận. Tuy cùng công tác ở Viện Nghiên cứu Khảo cổ, là đồng nghiệp của Giang Hà, nhưng anh ta và Giang Hà là hai người hoàn toàn khác hẳn nhau.
Bạch Bích lạnh nhạt trả lời:
- Thôi, anh đừng nói nữa!
Hứa An Đa nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng, giống như nhìn vào một di vật mới đào trong lúc khai quật. Anh khẽ nói:
- Việc xảy ra với Giang Hà, anh cũng rất đau lòng. Chúng ta chẳng ai ngờ được rằng anh ấy lại ra đi như thế. Chẳng được ăn cỗ cưới của các bạn rồi, thật tiếc quá!
Anh ta cố gắng làm cho giọng mình trở nên nghiêm túc. Có điều tất cả những điều đó đều khiến Bạch Bích cảm thấy có gì đó khác thường. Trước mắt cô lại hiện lên cảnh Hứa An Đa cưỡi chiếc mô tô phóng như bay trên đường phố, cô ngồi phía sau anh. Anh ta đội chiếc mũ lên đầu cô, còn mình thì để đầu trần cho gió mạnh thổi tung mái tóc quét qua mặt Bạch Bích.
Thực ra, trước khi quen với Giang Hà, cô đã quen Hứa An Đa rồi. Đó là một lần tình cờ, Hứa An Đa dùng mô tô đưa cô đến bệnh viện. Sau đó, hầu như ngày nào anh ta cũng tặng hoa cho cô. Nhưng Bạch Bích không có chút cảm giác gì với anh ta. Một lần, cô bị anh ta lôi đến dự một bữa tiệc sinh nhật. Trong bữa tiệc ấy, Bạch Bích đã quen với Giang Hà. Từ đó trở đi, Giang Hà bắt đầu bước vào cuộc sống của cô. Trong việc này, cho đến giờ, Hứa An Đa vẫn ân hận không hiểu tại sao lại đưa Bạch Bích cùng đến bữa tiệc sinh nhật ấy để cho cô và Giang Hà quen nhau.
- Tối hôm ấy, em nhận được một cuộc điện thoại, nhưng khi nhấc máy lên nghe thì phía bên kia không nói gì. Em biết chắc chắn cuộc điện thoại đó là của Giang Hà gọi đến. Em đoán là đã xảy ra việc gì, chứ không lẽ vô duyên, vô cớ sao lại gọi điện thoại cho em. Sau đó, em gọi điện về nhà anh ấy, không có ai nghe máy. Em lại gọi đến máy bàn của phòng nghiên cứu, cũng không có ai trả lời. Không ngờ rằng, đêm ấy anh ấy đã xảy ra chuyện, mà lại đúng ở chính phòng nghiên cứu...
Cô chợt ngừng lại, có lẽ do cô không muốn nói quá nhiều trước mặt Hứa An Đa.
Hứa An Đa gật đầu, nói:
- Em cũng đừng đau buồn quá. Có lẽ đó là cái số rồi.
Bạch Bích cảm thấy câu nói đó không giống với tính cách của anh ta, có lẽ anh ta còn che giấu điều gì. Cô hỏi:
- Anh mà cũng nói đến số mệnh à?
Trong ấn tượng của cô, Hứa An Đa là người chưa bao giờ tin vào số mệnh. Trên thực tế, anh ta là người chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, dám ngồi canh mộ cổ một mình vào ban đêm.
Anh ta có vẻ chán nản, lắc đầu nói:
- Việc này em không hiểu đâu. Em không biết những việc xảy ra gần đây. Bọn anh đều thay đổi rất nhiều, anh cũng thay đổi rồi, đặc biệt là từ sau khi có chuyện xảy đến với Giang Hà.
Bạch Bích chú ý thấy ánh mắt anh ta có gì đó không bình thường.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy anh, Giang Hà giấu em, anh cũng giấu em, nói cho em biết đi, mau nói cho em biết đi! - Bạch Bích truy hỏi.
- Không, em không cần biết những chuyện này làm gì.
- Vì sao?
Hứa An Đa cúi đầu, khẽ nói:
- Xin lỗi em, anh có chút việc bận, anh đi trước đây.
Nói xong, anh ta quay người đi ra phía cổng. Chiếc xe mô tô nội địa màu đỏ của anh ta dựng ngay trước cổng. Hứa An Đa ngồi lên mô tô, đội mũ bảo hiểm, khởi động máy, tiếng ống xả vang lên pằng, pằng, pằng...
Bạch Bích vẫn còn muốn nói thêm vài điều nữa. Cô nhìn thấy Hứa An Đa quay đầu lại, ánh mắt nhìn như muốn thể hiện một sự xin lỗi, nói to một câu tạm biệt, rồi phóng mô tô lên đường cái. Lúc này trời đã bắt đầu nhá nhem tối, đám ùn tắc trên đường cũng đã dãn dần. Chiếc mô tô đỏ như một tia chớp nhanh chóng biến mất trên đường.
Bạch Bích bỗng cảm thấy kiệt sức, cô không biết mình muốn đi đâu. Có lẽ bố mẹ Giang Hà đang chờ cô để cùng ngồi ăn cỗ đám ma, nhưng cô sẽ không đi. Cô biết rằng Giang Hà cũng không để ý đến những việc này. Cô ngẩng đầu lên nhìn đám mây đen trên bầu trời của nhà tang lễ, cô nghĩ, có lẽ giờ này Giang Hà đang ẩn mình trong đám mây đen đó nhìn cô.
Đi đâu bây giờ đây? Bạch Bích thầm hỏi mình.
Trời đã bắt đầu tối, trong bộ đồ đen, cô đi xuyên qua thành phố.
Danh sách chương