Khánh Đan đã bị cơn say vùi vào giấc mộng, đèn bật sáng như vậy mà vẫn ngủ rất ngon. Huy Vũ biết là cô thì nhẹ lòng biết bao. Anh bước từng bước không vững vàng tiến đến cạnh cô. Anh ngồi xuống dưới đất, đối mặt với gương mặt yên bình của cô. Trong lòng anh vẫn thầm trách móc:

- Ở nhà người lạ mà cô lại dám ngủ say đến mức này sao? Đúng là hư mà.

Trách thì trách vậy thôi, chứ thực lòng khi nhìn thấy cô say giấc anh lại cảm thấy rất bình yên. Anh khoanh một cánh tay lên giường, kê cằm lên. Tay còn lại của anh nhè nhẹ chạm lấy mái tóc Khánh Đan. Gương mặt cô được trang điểm không tì vết, đúng là khi không có vết bớt kia cô thật sự rất xinh đẹp. Anh di chuyển bàn tay chạm lên gò má cô, chẳng may sự động chạm này đã khiến cho nàng công chúa bàng hoàng tỉnh giấc.

Khánh Đan giật mình mở mắt nhìn, cả người cô lạnh đi vì tưởng bản thân vừa bị người lạ động chạm. Ánh mắt sợ hãi của cô làm Huy Vũ gượng gạo thu tay về, hai má anh đã ửng đỏ vì xấu hổ. Cô vội vàng ngồi dậy, lắp bắp hỏi:

- Sao… sao anh lại ở đây?

Anh ngượng ngùng đứng dậy, vì cơn say mà đứng không vững nữa phải ngồi thụp xuống giường. Cũng may mà có Khánh Đan đỡ nên anh không có bị ngã đè vào cô. Anh gượng cười đáp:

- Tôi… tôi say quá. Không biết căn phòng này đã có cô ở. Tôi… tôi sẽ đi ngay.

Huy Vũ ngồi còn chẳng vững nên khi tính đứng lên thì lại ngồi thụp xuống. Khánh Đan bặm môi, trong lòng vừa lo lắng lại vừa khó xử. Lúc nãy hai người vừa cãi nhau to, cô vẫn còn giận anh nên cũng chẳng muốn đối diện với anh chút nào. Tuy nhiên thấy anh say khướt thế này, để anh đi cũng không an tâm. Cô lên tiếng:

- Ngồi một chút cho bớt say rồi đi cũng được.

Huy Vũ nhìn cô, thấy cô dịu dàng nhỏ nhẹ, lòng anh lại thấy dễ chịu. Anh đáp:

- Hay là thế nhỉ.

Khánh Đan ngồi dựa vào giường, bên cạnh là Huy Vũ đang suy tư. Tự dưng cả hai lại chẳng biết nói gì. Để phá vỡ không khí, Khánh Đan với đại chai nước suối để sẵn ở tủ đầu giường đưa cho Huy Vũ:

- Anh uống chút nước đi. Mới nôn xong chắc khó chịu lắm.

Huy Vũ cầm lấy, ngập ngừng nói cảm ơn. Anh rất nghe lời, mở nắm và uống một ngụm lớn. Cuộc trò chuyện ban nãy vẫn khiến Huy Vũ đắn đo. Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng anh cũng có thể mở lời:

- Cô… cô thật sự muốn từ bỏ Trần Cao sao?

Huy Vũ chuyển dời ánh mắt từ chai nước suối để nhìn qua gương mặt ngạc nhiên của Khánh Đan. Cô không nghĩ anh vẫn muốn tiếp tục cuộc trao đổi này. Anh muốn cô ra đi thật sao? Lòng cô buồn như một chiều mưa bão.

Đối diện với đôi mắt long lanh của cô, lòng Huy Vũ lại như có sóng cuộn trào. Anh siết chặt chai nước trong tay, lại hỏi cô một lần nữa:

- Cô đã yêu Song Luân thật sao? Có thể vì cậu ta mà từ bỏ mọi lợi ích của Trần Cao cho cô?

Khánh Đan bật cười, giọt nước mắt vô thức lăn xuống gò má:

- Đúng là không thể nói chuyện với anh mà. Nói thế nào anh cũng nghĩ tôi đến với Trần Cao là vì lợi ích.

- Thế cô đến với tôi là vì gì? - Huy Vũ cướp lời, ánh mắt nhìn Khánh Đan chờ đợi một câu trả lời nào đó khiến cho trái tim anh có thể an tâm.

Đôi mắt Khánh Đan chứa yêu thương và sự thất vọng, cô nghẹn lòng đáp:

- Anh nói xem. Tôi nên trả lời thế nào mới hài lòng anh? Tôi nói ra thì anh sẽ tin tôi sao? Anh yêu Minh Trang nhiều như vậy… trong tim anh… còn có chỗ cho tôi sao?

Huy Vũ hơi bất ngờ trước câu hỏi của Khánh Đan, anh vô thức siết chặt tay vào chai nước, anh hỏi:

- Cô nói vậy là sao?

Nhận ra bản thân vừa lỡ lời, Khánh Đan liền dùng hai tay lau sạch nước mắt, tung chăn định và bước:

- Anh chẳng cần phải biết làm gì. Tôi sẽ rời khỏi Trần Cao, mặc kệ anh sống chết với Minh Trang.

Huy Vũ sốt ruột định đứng lên ngăn cô rời đi thì một cơn choáng váng tìm đến làm anh ngồi thụp xuống giường, ôm lấy đầu. Khánh Đan thấy vậy thì quên hết mọi sự, vội vàng quay lại đỡ lấy anh, hỏi han:

- Anh sao vậy? Cơn đau đầu lại đến rồi sao?...

Anh bất ngờ chộp lấy bàn tay cô làm cô giật mình. Anh nhìn cô, đôi mắt long lanh dường như không mấy tỉnh táo. Cả người anh lúc này trở nên nóng sốt, trong lòng anh càng lúc càng rạo rực khi cô hạ thấp người, gương mặt gần sát anh, ra sức hỏi han:

- Anh Vũ! Anh nghe tôi nói chứ? Anh thấy sao rồi?

Huy Vũ lắc mạnh đầu, muốn đẩy văng cơn choáng váng ra khỏi não mà không thể. Tuy nhiên lúc này, gương mặt Khánh Đan mới tuyệt mỹ làm sao, đôi môi đỏ mọng của cô khiến anh khao khát muốn chạm tới, đôi mắt long lanh ướt át của cô khiến anh muốn chở che và bảo bọc. Huy Vũ thì thầm trong vô thức:

- Đừng rời bỏ anh.

Khánh Đan ngạc nhiên hỏi lại:

- Anh nói gì cơ?

Vừa dứt câu cô đã bị Huy Vũ kéo tay, xoay người đè cô xuống giường. Chai nước bị anh vứt lăn lóc trên sàn, ào ạt chảy nước lênh láng. Anh chống một tay lên nhìn cô, tay còn lại vuốt ve tóc cô, ánh nhìn chưa từng ngọt ngào và đê mê đến vậy. Khánh Đan tim đập rộn ràng, trong giây lát quên mất mình nên làm gì. Huy Vũ tiếp tục nói:

- Anh không biết nữa. Chỉ là bây giờ anh không muốn để em đi. Trần Cao không muốn mất em. Không, là anh không muốn mất em.

Dứt câu, anh phủ lên đôi môi Khánh Đan một nụ hôn dịu dàng. Từ tốn, chậm rãi và kiên nhẫn mở tách đôi môi đang đóng kín của cô. Trong người anh lúc này càng lúc càng rạo rực nhưng anh lại không muốn suồng sã chiếm lấy cô mà muốn từ từ cảm nhận và hưởng thụ sự nữ tính của cô.

Chưa bao giờ Huy Vũ nói với cô những lời ngọt ngào đến vậy. Đây là điều có mơ cô cũng chưa từng nghĩ đến. Tâm trí Khánh Đan ngập tràn trong bối rối và bất ngờ. Phải chăng vì Huy Vũ quá say nên mới nói những lời kỳ là như vậy? Hay là chỉ vì anh muốn giữ cô ở lại trên giường nên mới lừa phỉnh cô bằng những lời có cánh? Nhưng cô không còn đủ lý trí để trả lời, có lẽ hơi men trong cô đã thúc đẩy cô đáp lại Huy Vũ.

Cô vòng tay ôm lấy anh, điều mà cô đã khao khát không biết bao nhiêu lần. Cô nồng nhiệt đáp trả nụ hôn của anh, là khát khao chạm môi mà cô đã phải giấu nhẹm đi từ rất lâu. Cô luôn coi anh là chồng mình, chờ đợi trở thành vợ của anh đã rất lâu. Hôm nay, cô muốn làm vợ của anh một lần. Dù cho hậu quả ra sao cô sẵn sàng đón nhận. Vì cô yêu anh.

Khi Khánh Đan và Huy Vũ đang quấn lấy nhau, từ từ bóc tách từng lớp áo quần, từ từ tiến gần nhau đến từng hơi thở, dùng da tiếp cận với da để có thể gần sát nhau, hòa tan vào nhau thì ở căn phòng khác cũng đang xảy ra một trận mây mưa. Trên chiếc bàn ăn lớn đã bị gạt bỏ hết đồ đạc, Minh Trang ngửa người tận hưởng những lần thốc mạnh hông vào thân dưới. Bát Vĩ một tay ôm siết lấy cô, một tay bị chặt miệng ngăn tiếng rên rỉ sung sướng của Minh Trang lọt ra ngoài.

Minh Trang hoàn toàn chìm đắm vào cơn dục tình, không biết rằng trong bóng tối của nhà ăn, ánh mắt mở trừng trừng của Bát Vĩ hoàn toàn vô cảm. Thân thể anh ta hoan lạc với cô nhưng đầu óc lại ngập tràn ánh mắt bờ môi của người con gái khác. Nghĩ đến việc có một người đàn ông khác đang chiếm đoạt cô ấy khiến cho Bát Vĩ càng điên lên, anh ta không thương tiếc trút mọi cuồng loạn lên người Minh Trang. Anh thấy mình ghê tởm và cả người đàn bà ngu ngốc đang nằm dưới thân anh cũng ghê tởm không kém.

Bát Vĩ rút thân dưới ra, nắm lấy vai lật người Minh Trang quay lưng lại với mình, mông cô ta chổng lên chờ đợi. Anh nắm lấy tóc cô ta, thô bạo đâm sâu vào trong. Cô ta sung sướng cong người. Anh lại cúi người cắn lên cổ cô ta, thân dưới càng lúc càng gấp. Minh Trang thì thầm:

- Em sướng ch.ết mất anh yêu à.

Bát Vĩ nhếch môi cười, đưa lưỡi liếm một vòng quanh vành tai cô ta rồi nói:

- Vậy chúng ta cùng ch.ết đi.

Dứt lời anh ta như dùng tất cả sức trai của mình đổ hết vào trận mây mưa này vậy.

Xung quanh chỉ một màu tối đen, không gian đã trở nên yên tĩnh đến ngạt thở. Trên mặt bàn ăn lớn, Bát Vĩ ôm chặt cơ thể mát mẻ nuột nà của Minh Trang. Cô ta đã lên đỉnh đến lần thứ ba, cả người mềm nhão như miếng bánh sandwich thấm đẫm sữa chua. Nếu ở căn phòng này có đủ ánh sáng và Minh Trang có đủ tinh mắt sẽ nhận ra rằng có một giọt nước mắt vừa rơi trên gương mặt vô cảm của ai kia.

Trận mưa xuân ở phòng của đôi vợ chồng trẻ cũng đã kết thúc. Ngược lại, người đàn ông đã hoàn toàn chìm vào giấc mộng sau cơn hoan ái. Khánh Đan nhẹ nhàng trở dậy, mặc lại quần áo. Cô nhìn vào tấm khăn trải có vệt màu đỏ trên giường rồi thở dài thật khẽ. Lần đầu của cô đã trao cho anh, nhưng không ngờ lại trao vào lúc thần trí anh không tỉnh táo. Cô biết anh và cô vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động.

Khánh Đan không muốn khiến Huy Vũ khó xử sau khi tỉnh dậy nên quyết định âm thầm rời đi. Coi như chuyện vừa xảy ra giữa hai người chỉ là một giấc mộng. Nếu cô không nói ra, chắc chắn không ai biết được bí mật này.

Mỹ Vân lặng lẽ rời khỏi phòng, cô quẳng tấm khăn trải trên tay vào một góc tối của biệt thự rồi điềm tĩnh gọi cho cô Tâm:

- Đến biệt thự Rum đón tôi ngay.

Cô Tâm lập tức trả lời:

- Vâng, tôi đã chờ cô ở bên ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện