Để không ai chú ý đến mình, cũng như che đi gương mặt khuyết điểm, Khánh Đan chọn trang phục giản dị với áo phông và quần jean, thêm vào đó là chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc. Ngồi trong xe, bên cạnh bà Ánh Tuyết, cô bắt đầu trở nên căng thẳng. Lúc quyết định đi theo bà cô cảm thấy bình tĩnh và hăng hái lắm, nhưng bây giờ khi đã rời xa khỏi Lê Sâm lại cảm thấy âu lo vô cùng.
Bà Ánh Tuyết bất ngờ nắm lấy tay cô, vỗ về trấn an:
- Con đừng quá lo lắng, gia đình Trần Cao nhất định sẽ không đối xử thiệt thòi với con. Cô biết con và gia đình oán trách Trần Cao rất nhiều, nhưng mà xin hãy thông cảm cho cô, một mình cô phải chăm sóc con trai và gánh vác cả gia đình suốt hai mươi mấy năm nay là điều không dễ. Cô thật sự coi trọng Lê Sâm, coi trọng con nên mới bỏ tất cả công việc để về đây mong được gặp con một lần. Mong là con hiểu được thành ý này của cô.
Khánh Đan thở ra nhè nhẹ, cố gắng mỉm cười:
- Dạ con hiểu ạ.
Bà Ánh Tuyết dịu dàng đưa tay áp lên má cô:
- Tuy con không hoàn hảo nhưng cô tin con là người phù hợp nhất đối với Huy Vũ. Chỉ cần làm con dâu của Trần Cao, nhất định không ai dám kỳ thị và chê bai con, cô đảm bảo điều đó.
Chưa gặp được chồng tương lai nhưng có một người mẹ chồng dịu dàng, hiểu chuyện thế này thật là phúc đức lớn của Khánh Đan. Cô chưa đổ người đàn ông kia nhưng đã đổ mẹ của anh ta mất rồi.
Xe bon bon đi không dừng suốt bốn tiếng đồng hồ mới về đến thành phố. Trời đã tối từ lâu, Khánh Đan đã ngủ gật trên vai bà Ánh Tuyết từ lúc nào không biết, khi tỉnh dậy thì xe đang chầm chậm lái vào một bệnh viện tư nhân trông vô cùng lớn và hiện đại. Khánh Đan hơi hoang mang cô bám lấy cửa kính để nhìn kỹ lại lần nữa khi xe lái thẳng vào cổng bệnh viện. Cô hoang mang quay sang hỏi bà Ánh Tuyết:
- Chúng ta vào bệnh viện làm gì thế ạ?
Bà Ánh Tuyết trầm giọng đáp:
- Có một điều mà cô đã không nói với con và ba mẹ của con. Huy Vũ, con trai của cô bây giờ đang rất nguy kịch, nó đang phải điều trị đặc biệt ở bệnh viện này.
Nghe bà Ánh Tuyết nói xong mà cả cơ thể Khánh Đan rụng rời, run lên lẩy bẩy như thể bản thân vừa bị lừa một vố lớn. Đã kết hôn không có tình yêu, lại còn kết hôn với người chồng không rõ sống chết? Có phải số phận đang đùa với cô không? Tình tiết vô lý này cô còn nghĩ nó chỉ có trên phim thôi chứ, không ngờ bản thân mình lại có thể gặp được tình huống tréo ngoe thế này.
Tài xế mở cửa xe cho cô và bà Ánh Tuyết đi vào. Khánh Đan vẫn còn chưa hoàn hồn, cảm thấy không thể nào chấp nhận được sự thật trước mắt. Cô không muốn bước xuống xe, không muốn vào và đối diện với người chồng tương lai đang nằm liệt giường kia một chút nào. Cô không có tình cảm với anh ta, cũng chẳng nợ nần gì anh ta, việc gì phải hy sinh cả một đời con gái cho anh ta chứ! Trong giây phút này cô muốn bỏ chạy.
Dường như nhận thấy Khánh Đan không được thoải mái, bà Ánh Tuyết lại mềm giọng nói:
- Dù sao con cũng đã đến đây rồi, có thể nào thăm Huy Vũ một chút không? Coi như là đến thăm một người bạn cũ, không được sao?
Khánh Đan đưa mắt nhìn bà, ánh đèn cao áp ở sân của bệnh viện khiến cho vẻ mặt âu sầu của bà càng thêm thê lương. Cô nhìn ra sự mong mỏi tột cùng trong ánh mắt của một người mẹ, cũng nhìn ra sự bất lực trong đôi mắt của bà. Một lần nữa cô lại mềm lòng, đồng ý bước vào thăm hỏi người đàn ông vô tình được định mệnh trói buộc với cuộc đời cô.
Trong căn phòng sang trọng như ở khách sạn năm sao, có một người đàn ông đang nằm bất động, bên cạnh là hàng tá dây nhợ và máy theo dõi. Y tá mở cửa cho hai cô cháu bước vào rồi rời đi ngay.
Khánh Đan tiến từng bước chậm rãi và đề phòng hướng về giường bệnh, đi theo sau cô là bà Ánh Tuyết đang mang vẻ xúc động nghẹn ngào. Từ xa có thể thấy người đàn ông nằm trên giường vô cùng trắng trẻo, vì nằm bất tỉnh lâu ngày nên da dẻ xanh xao. Ánh mắt cô chợt dừng lại ở gương mặt hốc hác trắng xanh của người thanh niên kia, một sự quen thuộc đến kì lạ dội vào tim cô làm cô đứng khựng lại.
Bà Ánh Tuyết đã bước đến sát giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay gầy của con trai rồi quay nhìn Khánh Đan. Thấy cô đứng bần thần, bà lo lắng hỏi:
- Con làm sao thế Khánh Đan?
Khánh Đan lúc này mới tháo mũ xuống, gương mặt bàng hoàng, ánh mắt ngỡ ngàng dán chặt lấy người thanh niên trên giường bệnh. Người đàn ông đẹp tựa thiên sứ, người đàn ông khiến cô rung động ngay lần gặp đầu tiên đây mà, tại sao bây giờ anh lại nằm ở đây? Lại còn là người đàn ông có hôn ước với cô?
- Không thể nào, tại sao lại là anh? - Khánh Đan vô thức lên tiếng.
Bà Ánh Tuyết ngạc nhiên nhìn cô:
- Con quen Huy Vũ sao?
Khánh Đan gật đầu thay cho lời đáp vì bản thân đang chìm trong cảm xúc vô cùng hỗn độn. Nhìn thấy cô xúc động đến không nói nên lời, lại còn nhìn con trai bà với ánh mắt vô cùng ấm áp, khiến cho bà Ánh Tuyết vô cùng nhẹ nhõm. Bà cảm thấy chuyện hôn sự này đã có hy vọng hơn nhiều rồi.
Trong khi Khánh Đan đứng lặng người không nói được lời nào, bà Ánh Tuyết chậm rãi kể lại mọi chuyện cho cô nghe. Kể về lời nguyền của gia đình Trần Cao, lý do năm ấy chồng bà gấp gáp tìm người để đính ước với con trai vừa mới lên ba. Và bây giờ Huy Vũ gặp tai nạn khi bản thân sắp sửa tiếp quản gia nghiệp làm bà trở nên lo sợ lời nguyền ấy lại vận vào con trai bà lần nữa.
Khánh Đan không tin vào mê tín dị đoan, cũng chẳng quan tâm nhà Trần Cao có thành bại ra sao. Họ giàu sang hay nghèo mạt cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống của cô. Thứ duy nhất khiến cô đắn đo là người thanh niên đang nằm bất động trên giường. Cô chỉ gặp anh có hai lần, nhưng lần nào cũng khắc cốt ghi tâm. Giờ đây cô lại gặp được anh khi anh nằm ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Cô đã từng nghe người ta nói ở đâu đó: Gặp gỡ một lần có thể coi là tình cờ, nhưng tình cờ gặp gỡ đến ba lần thì đó là định mệnh.
Anh thật sự là định mệnh của cô sao?
Bất ngờ bà Ánh Tuyết nắm lấy tay cô, ánh mắt kiên định hơn lúc nào hết:
- Khánh Đan, cô rất tin tưởng con vì thế mới nói điều này cho con biết. Hôn ước của hai con không chỉ là để hóa giải lời nguyền mà chồng cô đã trăn trối. Hơn hết, cô mong muốn con có thể cứu nguy cho Trần Cao, điều này thật sự chỉ có con mới có thể làm được.
Khánh Đan bối rối, vẫn chưa hiểu hết ý của bà Ánh Tuyết nói:
- Cô… cô nói thế là sao ạ?
Một giọt nước mắt lăn xuống gò má của bà Ánh Tuyết, bà trút hơi thở dài não nề, siết chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô:
- Huy Vũ là người thừa kế duy nhất, nếu nó có mệnh hệ gì, Trần Cao sẽ chẳng mấy chốc mà rơi vào tay người ngoài. Bởi vậy cô mới phải gấp rút kết hôn cho Huy Vũ, bằng mọi giá phải giữ lấy giọt máu nối dõi Trần Cao. Đây là điều tuyệt mật mà cô chưa từng nói với ai. Khánh Đan à, con có thể đồng ý trở thành con dâu của Trần Cao có được không? Bằng tất cả mạng sống của mình, cô nhất định không khiến con chịu thiệt thòi ở gia đình Trần Cao. Nhất định sẽ cho con cuộc sống vinh quang và tốt đẹp nhất, chỉ cần con kết hôn với Huy Vũ thôi, có được không?
Bà Ánh Tuyết bất ngờ nắm lấy tay cô, vỗ về trấn an:
- Con đừng quá lo lắng, gia đình Trần Cao nhất định sẽ không đối xử thiệt thòi với con. Cô biết con và gia đình oán trách Trần Cao rất nhiều, nhưng mà xin hãy thông cảm cho cô, một mình cô phải chăm sóc con trai và gánh vác cả gia đình suốt hai mươi mấy năm nay là điều không dễ. Cô thật sự coi trọng Lê Sâm, coi trọng con nên mới bỏ tất cả công việc để về đây mong được gặp con một lần. Mong là con hiểu được thành ý này của cô.
Khánh Đan thở ra nhè nhẹ, cố gắng mỉm cười:
- Dạ con hiểu ạ.
Bà Ánh Tuyết dịu dàng đưa tay áp lên má cô:
- Tuy con không hoàn hảo nhưng cô tin con là người phù hợp nhất đối với Huy Vũ. Chỉ cần làm con dâu của Trần Cao, nhất định không ai dám kỳ thị và chê bai con, cô đảm bảo điều đó.
Chưa gặp được chồng tương lai nhưng có một người mẹ chồng dịu dàng, hiểu chuyện thế này thật là phúc đức lớn của Khánh Đan. Cô chưa đổ người đàn ông kia nhưng đã đổ mẹ của anh ta mất rồi.
Xe bon bon đi không dừng suốt bốn tiếng đồng hồ mới về đến thành phố. Trời đã tối từ lâu, Khánh Đan đã ngủ gật trên vai bà Ánh Tuyết từ lúc nào không biết, khi tỉnh dậy thì xe đang chầm chậm lái vào một bệnh viện tư nhân trông vô cùng lớn và hiện đại. Khánh Đan hơi hoang mang cô bám lấy cửa kính để nhìn kỹ lại lần nữa khi xe lái thẳng vào cổng bệnh viện. Cô hoang mang quay sang hỏi bà Ánh Tuyết:
- Chúng ta vào bệnh viện làm gì thế ạ?
Bà Ánh Tuyết trầm giọng đáp:
- Có một điều mà cô đã không nói với con và ba mẹ của con. Huy Vũ, con trai của cô bây giờ đang rất nguy kịch, nó đang phải điều trị đặc biệt ở bệnh viện này.
Nghe bà Ánh Tuyết nói xong mà cả cơ thể Khánh Đan rụng rời, run lên lẩy bẩy như thể bản thân vừa bị lừa một vố lớn. Đã kết hôn không có tình yêu, lại còn kết hôn với người chồng không rõ sống chết? Có phải số phận đang đùa với cô không? Tình tiết vô lý này cô còn nghĩ nó chỉ có trên phim thôi chứ, không ngờ bản thân mình lại có thể gặp được tình huống tréo ngoe thế này.
Tài xế mở cửa xe cho cô và bà Ánh Tuyết đi vào. Khánh Đan vẫn còn chưa hoàn hồn, cảm thấy không thể nào chấp nhận được sự thật trước mắt. Cô không muốn bước xuống xe, không muốn vào và đối diện với người chồng tương lai đang nằm liệt giường kia một chút nào. Cô không có tình cảm với anh ta, cũng chẳng nợ nần gì anh ta, việc gì phải hy sinh cả một đời con gái cho anh ta chứ! Trong giây phút này cô muốn bỏ chạy.
Dường như nhận thấy Khánh Đan không được thoải mái, bà Ánh Tuyết lại mềm giọng nói:
- Dù sao con cũng đã đến đây rồi, có thể nào thăm Huy Vũ một chút không? Coi như là đến thăm một người bạn cũ, không được sao?
Khánh Đan đưa mắt nhìn bà, ánh đèn cao áp ở sân của bệnh viện khiến cho vẻ mặt âu sầu của bà càng thêm thê lương. Cô nhìn ra sự mong mỏi tột cùng trong ánh mắt của một người mẹ, cũng nhìn ra sự bất lực trong đôi mắt của bà. Một lần nữa cô lại mềm lòng, đồng ý bước vào thăm hỏi người đàn ông vô tình được định mệnh trói buộc với cuộc đời cô.
Trong căn phòng sang trọng như ở khách sạn năm sao, có một người đàn ông đang nằm bất động, bên cạnh là hàng tá dây nhợ và máy theo dõi. Y tá mở cửa cho hai cô cháu bước vào rồi rời đi ngay.
Khánh Đan tiến từng bước chậm rãi và đề phòng hướng về giường bệnh, đi theo sau cô là bà Ánh Tuyết đang mang vẻ xúc động nghẹn ngào. Từ xa có thể thấy người đàn ông nằm trên giường vô cùng trắng trẻo, vì nằm bất tỉnh lâu ngày nên da dẻ xanh xao. Ánh mắt cô chợt dừng lại ở gương mặt hốc hác trắng xanh của người thanh niên kia, một sự quen thuộc đến kì lạ dội vào tim cô làm cô đứng khựng lại.
Bà Ánh Tuyết đã bước đến sát giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay gầy của con trai rồi quay nhìn Khánh Đan. Thấy cô đứng bần thần, bà lo lắng hỏi:
- Con làm sao thế Khánh Đan?
Khánh Đan lúc này mới tháo mũ xuống, gương mặt bàng hoàng, ánh mắt ngỡ ngàng dán chặt lấy người thanh niên trên giường bệnh. Người đàn ông đẹp tựa thiên sứ, người đàn ông khiến cô rung động ngay lần gặp đầu tiên đây mà, tại sao bây giờ anh lại nằm ở đây? Lại còn là người đàn ông có hôn ước với cô?
- Không thể nào, tại sao lại là anh? - Khánh Đan vô thức lên tiếng.
Bà Ánh Tuyết ngạc nhiên nhìn cô:
- Con quen Huy Vũ sao?
Khánh Đan gật đầu thay cho lời đáp vì bản thân đang chìm trong cảm xúc vô cùng hỗn độn. Nhìn thấy cô xúc động đến không nói nên lời, lại còn nhìn con trai bà với ánh mắt vô cùng ấm áp, khiến cho bà Ánh Tuyết vô cùng nhẹ nhõm. Bà cảm thấy chuyện hôn sự này đã có hy vọng hơn nhiều rồi.
Trong khi Khánh Đan đứng lặng người không nói được lời nào, bà Ánh Tuyết chậm rãi kể lại mọi chuyện cho cô nghe. Kể về lời nguyền của gia đình Trần Cao, lý do năm ấy chồng bà gấp gáp tìm người để đính ước với con trai vừa mới lên ba. Và bây giờ Huy Vũ gặp tai nạn khi bản thân sắp sửa tiếp quản gia nghiệp làm bà trở nên lo sợ lời nguyền ấy lại vận vào con trai bà lần nữa.
Khánh Đan không tin vào mê tín dị đoan, cũng chẳng quan tâm nhà Trần Cao có thành bại ra sao. Họ giàu sang hay nghèo mạt cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống của cô. Thứ duy nhất khiến cô đắn đo là người thanh niên đang nằm bất động trên giường. Cô chỉ gặp anh có hai lần, nhưng lần nào cũng khắc cốt ghi tâm. Giờ đây cô lại gặp được anh khi anh nằm ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Cô đã từng nghe người ta nói ở đâu đó: Gặp gỡ một lần có thể coi là tình cờ, nhưng tình cờ gặp gỡ đến ba lần thì đó là định mệnh.
Anh thật sự là định mệnh của cô sao?
Bất ngờ bà Ánh Tuyết nắm lấy tay cô, ánh mắt kiên định hơn lúc nào hết:
- Khánh Đan, cô rất tin tưởng con vì thế mới nói điều này cho con biết. Hôn ước của hai con không chỉ là để hóa giải lời nguyền mà chồng cô đã trăn trối. Hơn hết, cô mong muốn con có thể cứu nguy cho Trần Cao, điều này thật sự chỉ có con mới có thể làm được.
Khánh Đan bối rối, vẫn chưa hiểu hết ý của bà Ánh Tuyết nói:
- Cô… cô nói thế là sao ạ?
Một giọt nước mắt lăn xuống gò má của bà Ánh Tuyết, bà trút hơi thở dài não nề, siết chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô:
- Huy Vũ là người thừa kế duy nhất, nếu nó có mệnh hệ gì, Trần Cao sẽ chẳng mấy chốc mà rơi vào tay người ngoài. Bởi vậy cô mới phải gấp rút kết hôn cho Huy Vũ, bằng mọi giá phải giữ lấy giọt máu nối dõi Trần Cao. Đây là điều tuyệt mật mà cô chưa từng nói với ai. Khánh Đan à, con có thể đồng ý trở thành con dâu của Trần Cao có được không? Bằng tất cả mạng sống của mình, cô nhất định không khiến con chịu thiệt thòi ở gia đình Trần Cao. Nhất định sẽ cho con cuộc sống vinh quang và tốt đẹp nhất, chỉ cần con kết hôn với Huy Vũ thôi, có được không?
Danh sách chương