Đám thủ hạ nhìn nhau, nửa muốn tiến lên nửa lại lo sợ. Phần thưởng Ngô Thế Minh đưa ra quá lớn, thật sự khiến bọn họ thèm thuồng, ấy nhưng thật sự vẫn không dám manh động giao đấu với Kiều Vũ Phi. Chỉ với thanh kiếm của nàng họ đã kiêng dè e sợ, lại còn nhìn qua công lực của nàng. Quả nhiên không phải nhân vật tầm thường mà cầm được Phù Long kiếm! Bọn họ còn e ngại nếu không may chết trong tay nàng, đừng nói là không có mạng hưởng bạc ban thưởng, chỉ sợ nếu đúng như tương truyền động chạm long uy, chọc giận long thần thì họa lây đến cả nhà chứ không phải đùa.

Đám thủ hạ càng nghĩ càng sợ, rốt cuộc không dám đánh còn muốn lùi. Ngay lúc ấy, Ngô Thế Minh lấy trong tay áo một ống tre, bắn pháo hiệu lên bầu trời. Chỉ một lúc sau, liền có hàng loạt tù và, trống quân cùng tiếng bước chân rầm rập tiến đến gần. Ngô Thế Minh phá lên cười lớn:

- Ha ha! Được lắm! Kiều Vũ Phi phải không? Không tệ! Cây đinh cuối cùng của chiếc thuyền mục Kiều thị này thật khiến Ngô Thế Minh ta mở mang tầm mắt! Ha ha! Thế nhưng khí số Kiều gia các người tận rồi. Ài! Bổn quân cũng là một người trọng anh hùng, không muốn thừa mạnh hiếp yếu nên sẽ cho các ngươi một con đường. Chỉ cần ngươi trao trả Đinh Thái Ninh cho ta, ta sẽ cho các ngươi được toàn thây. Hửm? Nếu không, chỉ trong vòng một khắc nữa, ba vạn quân của ta vào đây, tất cả các người đều bị phanh thành trăm mảnh!

- Cũng chưa chắc đâu!

Tất cả mọi người kinh ngạc quay lại, nhìn người vừa phát ngôn giọng điệu giễu cợt kia. Lương Mẫn Doanh một thân quân phục đoan nghiêm, hông đeo song kiếm, trên tay cầm pháo hiệu hiên ngang tiến vào. Phía sau nàng có đến gần một trăm dũng sĩ, trong đó có hai mươi người đều là cao thủ nội gia, mỗi một bước đi đều toát ra bức khí kinh người. Đám thủ hạ của Ngô Thế Minh càng tỏ ra khiếp sợ. Một tiểu bạch tử Kiều gia đã khiến bọn họ hoang mang không biết là thần nhân phương nào, bây giờ lại thêm một nữ tử nhưng lại tỏa ra hào quang của một dũng soái, anh khí bừng bừng, mỗi một cử chỉ, một chút động tĩnh thôi cũng khiến người khác thầm kinh sợ. Hai nhân vật này tuyệt đối không phải dễ trêu vào. Cơ mà Ngô sứ quân không chịu buông tha họ, cứ thế này...

- Các hạ đây hẳn là Ngô Thế Minh Ngô sứ quân của quân doanh Ngô thị?

Ngô Thế Minh nhìn thấy nữ nhân kia vừa đến mang theo thủ hạ liền bao vây lấy người của mình, hắn đã thấy bất an. Tuy nhiên hắn cũng phải giữ mặt mũi không thể để lộ ra tâm lí, kẻo khiến lòng quân hoang mang.

- Là bổn quân. Nhưng không phải chỉ là sứ quân của quân doanh Ngô Thị là mà quân thượng cai quản hai vùng Tây Bắc và Tây Nam. Và bây giờ, Lĩnh Tây này cũng thuộc về Ngô thị ta. Thế nào? Ngươi là ai?

- À! – Lương Mẫn Doanh chắp tay sau lưng, ra vẻ gật gù đi một vòng ngang qua Ngô Thế Minh, bước đến trước Kiều Vũ Phi, lại quay sang nhìn Ngô Thế Minh cười nói – Hóa ra con quạ ăn xác thối bấy lâu âm thầm rút tỉa lãnh phận Kiều gia và Lương gia thật sự là họ Ngô!

- Ngươi nói cái gì? – Ngô Thế Minh sinh khí trợn mắt nhìn Lương Mẫn Doanh.

- A! Nói ngươi không hiểu sao? Vậy thì đánh thôi! Các ngươi, lên cho ta! Chặt đầu họ Ngô làm lễ tế cờ cho quân Lương gia nhà ta!

- Lương gia...Ngươi...Lương Mẫn Doanh?

Lương Mẫn Doanh không thèm đáp, chỉ hất mặt, ánh mặt vô cùng lãnh khốc quyết tuyệt. Ngô Thế Minh nhìn chằm chằm nàng. Nữ nhân này quả nhiên không hổ danh là cân quắc nữ kiệt, chẳng những dung mạo xuất chúng, thần thái xuất trần, khẩu khí cao ngạo cả nữa là hành động, lời nói cũng đều lộ ra mãnh khí hùng hồn. Nữ nhân này tuyệt nhiên là thiên hạ đệ nhất anh nữ! Kẻ nào có thể có được nàng mới thật là vạn phúc ân ban.

Lời của Lương Mẫn Doanh vừa nói xong, thủ hạ của nàng lập tức rút vũ khí hướng về phía người của Ngô Thế Minh tư thế chuẩn bị xuất chiến. Ngô Thế Minh còn nghĩ thủ hạ của mình đã bao vây toàn diện Lĩnh Tây này, ấy mà Lương Mẫn Doanh làm thế nào có thể dẫn người đến, xông thẳng đến trước mặt hắn mà không một thủ hạ nào của Ngô gia quân hắn phát hiện. Nàng thần thông đến như thế, hắn có thể nào không lo ngại đây? Nhác thấy trước mắt bất lợi, hơn thế nữa nữ nhân trước mắt này vạn người có một, thật sự không muốn đối địch với nàng, Ngô Thế Minh liền nhẹ giọng, bày ra vẻ mặt thân thiện nói:

- Lương tiểu thư, đừng nóng vội như vậy! Ài! Bấy lâu nay Ngô mỗ cùng Lương sứ quân phụ thân nàng tuy không giao thiệp nhưng cũng không có giao tranh. Lương gia nàng và Ngô gia ta đều có chung kẻ địch là họ Kiều, vậy nàng cùng ta cũng xem như đồng minh đi. Hôm nay ta đến là để thu thập Kiều gia. Nếu nàng cũng đã đến đây rồi vậy thì liên hiệp, cùng nhau triệt tiêu thế lực Kiều thị này. Về sau Lĩnh Tây sẽ là của hai chúng ta, hửm?

- Ngô Thế Minh, ngươi vọng tưởng như thế, sao lại có thể nắm được vạn quân trong tay nhỉ?

- Nàng nói vậy...ý gì?

- Ý là ngươi vốn không có tư cách làm một sứ quân. Cho nên hôm nay bổn tiểu thư giúp ngươi một tay thanh triệt tàn quân.

Dứt lời, nàng phóng pháo hiệu lên trời. Ngay lập tức bên ngoài có tiếng hò reo của binh sĩ, cùng cả là tiếng trống trận cùng tiếng tung hô "Lương gia vạn thắng". Ngô Thế Minh chấn kinh đến biến sắc mặt. Như thế nào ba vạn quân của hắn bên ngoài rốt cuộc lại không đến mà đến lại là quân của Lương gia?

Lương Mẫn Doanh bước lên một bước, thủ hạ của Ngô Thế Minh lùi lại một bước. Tình thế trước mắt, người của Ngô Thế Minh bị thủ hạ của Lương Mẫn Doanh áp đảo, càng đánh càng không tốt. Ngô Thế Minh căng thẳng, ánh mắt trông về phía sau mong chờ binh mã của mình sẽ đến kịp. Thủ hạ của hắn thấy tình hình không được rồi, liền thúc đẩy hắn cho lui. Bản thân Ngô Thế Minh bị một kiếm của Kiều Vũ Phi, tuy không đến nổi vết thương chí mạng, nhưng cũng không còn khí lực để xuất chiến. Trước mắt thế này, hắn cũng không còn cách nào đành xuôi theo thủ hạ để bọn họ hộ tống mở đường máu thoát thân.

Nhìn thấy bọn người của Ngô Thế Minh đi rồi, đám thủ hạ của Lương Mẫn Doanh vẫn đuổi theo gắt gao áp sát. Lương Mẫn Doanh đợi đám người đi hết rồi, mới bước đến nhìn Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi khẽ gật đầu với nàng sau đó quay lại nhìn Dương Xuân Hoa và Đinh Thái Ninh phía sau.

Lương Mẫn Doanh đã từng đến làm khách Kiều phủ cho nên biết Dương Xuân Hoa và cũng biết Lục Hồng là thân mẫu của Kiều Vũ Phi. Nàng lập tức bước đến xem xét thương thế cho Dương Xuân Hoa, đồng thời sai thủ hạ mang thuốc kim xán trị thương giúp nàng ấy. Trong khi đấy, Kiều Vũ Phi đỡ lấy Đinh Thái Ninh đang thoi thóp, nàng không biết trị thương, nhưng trước thái độ như lạnh nhạt như băng đá của Lương Mẫn Doanh với nàng, thật cũng không biết làm sao mở miệng cậy nhờ. Đến khi Lương Mẫn Doanh băng bó xong cho Dương Xuân Hoa mới nhìn sang vẻ mặt lo lắng đến lóng ngóng của Kiều Vũ Phi. Nàng khẽ nhíu mày, hỏi:

- Nữ nhân kia là ai? Ngươi hình như rất quan tâm nàng, hơn cả quan tâm đại nương của ngươi?

- Hả? A...

Nghe Lương Mẫn Doanh nói ra, Kiều Vũ Phi mới ngẩn người, nhìn lại Dương Xuân Hoa mà ngại ngùng. Hóa ra nàng ấy là đại nương, đại phu nhân của phụ thân. Nghĩ nghĩ, nàng bước lại, khom người quì một gối trước mặt Dương Xuân Hoa, nói:

- Đa tạ đại nương đã xả thân cứu giúp Vũ Phi!

Dương Xuân Hoa bị trúng ám khí là một mũi ngân châm, rất may trên châm không có độc nên Lương Mẫn Doanh chỉ cần rút châm, sơ cứu vết thương là ổn thỏa. Nhác thấy Kiều Vũ Phi cung kính hành lễ đáp tạ mình, Dương Xuân Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, tay đưa lên muốn chạm nhẹ vào tóc nàng vuốt ve nhưng đúng lúc nàng lại quay đầu đi. Nhận thấy tình hình Đinh Thái Ninh càng lúc càng suy yếu, Kiều Vũ Phi không thể chần chừ nữa liền quay sang Lương Mẫn Doanh cúi đầu nói:

- Mẫn Doanh, xin giúp ta cứu nàng ấy! Nàng ấy...là bằng hữu của ta.

Lương Mẫn Doanh từ nhỏ đã hay thích ra vào nơi quân doanh cưỡi ngựa bắn cung, giương cung bạt kiếm nên thương tích là chuyện không thể tránh khỏi. Trong quân doanh lại đều là nam nhân, kể cả quân y cũng vậy cho nên để tiện lợi, nàng tự mình học hỏi y thuật. Tuy không phải là biết y thuật, sành sỏi y lí gì nhưng với các thương tích ngoại thương, chảy máu cầm máu thì với nàng chỉ là chuyện nhỏ. Nàng nhác nhìn thấy đã biết Đinh Thái Ninh là mất máu dẫn đến hôn mê. Tuy được Kiều Vũ Phi dùng nội lực cầm máu nhưng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Với hiểu biết của nàng, chỉ cần hai cây kim là có thể giữ mạng của nữ nhân kia để chờ lang y đến. Cơ mà nàng vẫn cố ý đợi cho Kiều Vũ Phi lên tiếng. Nhất là nàng cũng có chút e ngại. Hừm! Nữ nhân trước mắt xinh đẹp đến như thế, xinh hơn cả nàng và cả Đinh Ngọc Phụng đáng ghét kia. Kiều Vũ Phi lại đối với nàng ta quan tâm như thế, liệu có khi nào cứu được người lại cứu nhầm một đối thủ kình địch không?

Lúc này, Kiều Vũ Phi đã mở miệng, nàng cũng không thể không cứu người được. Nàng ngồi xuống, đặt tay lên cổ Đinh Thái Ninh sờ thử mạch đập, bất ngờ Thái Ninh lại nắm chặt tay nàng, miệng mấp máy gì đó nàng không nghe được. Nàng cũng không bận tâm, tiếp tục dùng châm cầm máu cho nàng ấy trước, sau đó mới mở miệng nàng ấy ra, rịt thuốc lên vết thương trên lưỡi. Trong quá trình nàng thao tác, Đinh Thái Ninh hôn mê nhưng bàn tay vẫn níu chặt tay nàng, hai mắt nhắm chặt vẫn không ngừng lắc đầu không biết có ý gì. Đến khi thuốc rịt có tác dụng, lưỡi của Thái Ninh ngưng chảy máu, nàng mới bật ra được mấy tiếng mà vừa nghe xong Lương Mẫn Doanh liền hối hận, muốn nhấn thêm một châm cho nàng ấy chết tốt cho rồi!

- Lý Thần, thiếp yêu chàng!

Câu nói này của Đinh Thái Ninh, không chỉ Lương Mẫn Doanh, mà cả Kiều Vũ Phi, Dương Xuân Hoa và Lục Hồng đều nghe thấy. Hai vị trưởng bối thì không biết Lý Thần trong miệng Thái Ninh là ai, nhưng Lương Mẫn Doanh đã từng phục kích thủ tiêu quân đội của thống lĩnh Lý Thần hiển nhiên rất rõ ràng. Hừm! Quả nhiên cái tên phẫn nam nhân này vận khí thật tốt! Thật là một nữ nhân ấy nhưng lại thu hút được rất nhiều nữ nhân khác chân tình trao gửi. Đến là cả nàng, một người luôn tự phụ ngạo nghễ ấy mà bây giờ lại động chân tâm. Vì cái đồ đáng ghét này là sân si ghen hận với các nữ nhân khác, nàng cảm thấy không xứng đáng một chút nào. Ấy nhưng mà cũng không kìm chế được, không muốn để Kiều Vũ Phi cho người khác. Một Đinh Ngọc Phụng đã khiến nàng có cảm giác bại trận rồi, bây giờ lại thêm nữ nhân này. Mà người này xinh đẹp như thế, yêu kiều như thế. Kiều Vũ Phi cũng ra mặt lo lắng cho nàng ta. Hừm! Nàng ở bên cạnh họ Kiều kia bấy lâu, cũng chưa bao giờ thấy họ Kiều biết nhìn nàng bằng đôi mắt thâm trọng ấy. Còn nữ nhân này...A! Nữ nhân này cùng với Đinh Ngọc Phụng dường như có mấy phần tương đồng? Chẳng lẽ...

- Kiều Vũ Phi, nàng ta thật ra là ai? Cùng ngươi...quen biết như thế nào?

Kiều Vũ Phi nhìn sắc mặt của Lương Mẫn Doanh, xem ra không thể không nói rồi. Nàng hít thầm một hơi, buông một câu:

- Nàng ta...là công chúa Đinh gia, Đinh Thái Ninh.

- Cái gì? – Cùng một lúc, hai vị phu nhân Kiều gia đồng thanh lên tiếng – Phi nhi! Ngươi nói...ả ta là họ Đinh sao?

- Phi nhi, họ Đinh đã hại chết phụ thân ngươi, hại Kiều gia chúng ta đến nông nỗi này. Ngươi còn vì họ Đinh mà liều mình cứu mạng ả? Ngươi... ngươi...sao có thể...!

Dương Xuân Hoa nói xong, biểu hiện hết sức kích động. Lục Hồng vừa đỡ nàng, vừa tức giận lườm lườm Kiều Vũ Phi:

- Phi nhi! Ngươi lập tức giết chết nàng ta! Hừ! Họ Đinh nàng ta và họ Kiều chúng ta vĩnh viễn bất cộng đáy thiên. Ngươi lập tức giết chết nàng ta, đồng thời phải lập lời thề phải tiêu diệt bằng được Đinh Trọng trả thù rửa hận cho Kiều gia!

- Mẫu thân, chuyện này...

- Không nói nhiều! Lập tức giết nàng ta. Nếu không thì đừng gọi ta là mẫu thân nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện