Đêm tối ở bên trong hang động đã lạnh lẽo lại càng thêm âm u mờ mịt, ấy nhưng khoảnh khắc này ở trong vòng tay Kiều Vũ Phi, Đinh Ngọc Phụng lại không có cảm giác mình đang ở nơi lạnh giá. Kiều Vũ Phi giữ nàng như thế trong lòng nàng ấy rất chặt, nàng một chút cũng không thấy khó chịu, lại còn rất ấm áp, rất an nhiên. Hóa ra, nàng đối với chuyện Kiều Vũ Phi là nữ tử chấp nhất như thế cũng bằng thừa. Thâm tâm nàng vốn đã tiếp nhận người ta từ lâu. Cũng không biết là từ lúc nào, đã bao lâu, chỉ nhưng thực sự vị trí của Á Tử trong lòng nàng rất là quan trọng. Nếu đã như vậy, nàng còn cố chấp câu nệ gì nữa?

Cùng Kiều Vũ Phi nói chuyện rất lâu, cả hai đều mang hết những tâm tư chất giấu trong lòng ra nói hết. Đồng thời kể lại thời gian qua đã trải qua những chuyện gì. Đinh Ngọc Phụng đối với kì ngộ của Kiều Vũ Phi cũng phải bất ngờ thán phục. Những tưởng chính nàng may mắn gặp được Lam Hân Di và được nàng ấy đưa đến chỗ Mộc Liên Hoa chữa trị và học được thần công đã là thiên hạnh kì ngộ, không nghĩ đến Kiều Vũ Phi còn thần kì hơn, gặp được Lý quí phi, được nàng ấy thu nhận còn nhận được thân phận mới, còn thăng một phát thần kì lên vị trí thống lĩnh cấm quân nội cung. Chẳng trách bấy lâu nay nàng tìm đủ mọi cách cũng không dò la cũng không làm sao tìm thấy. Nàng thế nào lại nghĩ đến Kiều Vũ Phi đột nhiên hết câm lại còn thay tên đổi phận từ Kiều gia công tử thành Lý gia thiếu chủ nhân? Bây giờ nghe ra, quả thật không thể không thở ra một ngụm. Quả nhiên được tái ngộ hôm nay là một cơ duyên không dễ dàng có được. Nghĩ lại khoảnh khắc lúc tái ngộ, Kiều Vũ Phi như thế lại bị nàng một nhát thiện xạ, suýt nữa thì xong đời rồi. Lúc này, ngẫm lại cũng thấy bùi ngùi ẩn ẩn xót xa. Nàng áy náy, bất chợt ngẩng đầu nhìn Kiều Vũ Phi, ngại ngùng nói:

- Thật xin lỗi! Cũng vì ta đã khiến ngươi chịu nhiều gian khổ và hiểm nguy đến thế. Lương tiểu thư nói rất đúng. Nếu như ngươi không tìm theo ta báo tin thì đã có thể an nhàn cả đời, vốn không phải trải qua nhiều nạn kiếp thế này.

Kiều Vũ Phi cười nhẹ, hai ngón tay nhẹ nhéo lên chóp mũi Đinh Ngọc Phụng, khẩu điệu cưng chiều nói:

- Ngốc! Ta đến thời đại này là vì nàng. Không theo nàng, ta còn có thể theo ai đây?

Đinh Ngọc Phụng mắt tròn xoe:

- Ngươi vừa nói gì kia? Ngươi đến thời đại này vì ta ý là sao?

Kiều Vũ Phi nhướng mi, thật sơ ý quá, lỡ miệng một câu. Đinh Ngọc Phụng ngây thơ thiện lương thế này, làm sao tin nổi mấy chuyện huyền bí xuyên không của nàng được đây? Cơ mà nhìn Đinh Ngọc Phụng lúc này, nàng lại không nén nổi hoài nghi có thực là chính hồn thiêng của nàng ấy đã bắt hồn nàng xuyên không đến đây? Nàng ấy lúc sống hiền lành, thánh thiện đến như này, vậy mà thần hồn không siêu thoát còn lãng vãng đến mấy trăm năm sau vì một ý niệm nhất thời của nàng mà bắt hồn nàng đi. Thật không biết làm sao tin nổi, đây là kiểu nghiệt duyên gì? Chỉ nhưng bây giờ nàng và nàng ấy là có tình, như vậy có thể hay không sẽ vượt qua tất cả kể cả cái gọi là định mệnh lịch sử?

Nhắc đến mấy chữ định mệnh lịch sử, Kiều Vũ Phi không khỏi rùng mình. Đến tận lúc này nàng vẫn không dám tiếp thụ chuyện mình đã đang ứng vào thân phận của Lý Thần. Nàng thật sự sẽ làm được định mệnh của Lý Thần thống nhất thiên hạ, đánh đuổi ngoại xâm, an định đất nước? Nàng cố gắng vắt não suy nghĩ, nhớ đến những kiến thức đã biết trước đây, Lý Thần được sự ủng hộ của chúng tướng sĩ là do nhờ hoàng hậu của Đinh vương Trần thị phía sau nâng đỡ. Còn có Lương gia, Từ gia cũng liên thủ trợ giúp. Về nhân duyên, chuyện tình li kì của vị hoàng đế khai thế thịnh trị cùng vị công chúa phiên bang Tiết Tư Khiết đã được sử sách lưu danh làm nên giai thoại truyền tích thần kì đầy xúc động. Vậy còn Đinh Ngọc Phụng? Nếu theo như kiến thức nàng biết thì Đinh Ngọc Phụng nàng ấy và đại danh nhân Lý Thần không có chút nào liên hệ. Nói như vậy, chuyện tình này sẽ như thế nào đây? Không. Không thể! Nàng không muốn như thế! Người nàng thích là Đinh Ngọc Phụng kia mà!

Kiều Vũ Phi xoắn xuýt nội tâm, vết thương cũng theo phản ứng cơ thể thắt lại đau đớn. Đinh Ngọc Phụng bị nàng ôm xiết chặt trong tay cũng cảm nhận được cử động của nàng. Nàng ấy ngước lên nhìn nàng bằng ánh mắt quan tâm, lo lắng hỏi:

- Ngươi...làm sao rồi? Kiều Vũ Phi, ngươi...Ưm...

Câu nói còn chưa kịp hết câu thì miệng đã bị người ta thừa cơ phong bế. Kiều Vũ Phi ngang ngược mãnh liệt, dùng hết tâm tình, hết sức giữ chặt Đinh Ngọc Phụng mà hôn xuống. Đinh Ngọc Phụng choáng ngộp, vô cùng bất ngờ cùng hoảng loạn trước thái độ cuồng bạo của người trước mặt. Nàng nắm chặt lấy vải áo của Kiều Vũ Phi, thật sự muốn một chưởng đánh tới, giải thoát bản thân khỏi sự kìm hãm càn rỡ này, thế nhưng vẫn là không nỡ. Rốt cuộc bị hôn một lúc mặt cũng đỏ lên, toàn thân đều dựng hẳn gai ốc, tâm tư bị lôi cuốn chìm sâu vào nụ hôn bạo ngược kia. Kiều Vũ Phi chưa từng bá đạo đến thế này, nụ hôn đầy tính chiếm hữu, vòng tay cũng xiết chặt, muốn khảm dính Đinh Ngọc Phụng vào trong lòng. Có trời mới biết trong lòng nàng đang hoảng loạn đến thế nào? Cái ý nghĩ kia thực dọa nàng sợ. Nàng không sợ nguy hiểm gian truân khi phải ở vào một thân phận nhân vật lớn làm nên lịch sử, nhưng nàng sẽ sợ đến không thể chấp nhận nổi nếu như ở vào vai trò của nhân vật ấy mà lại mất đi duyên phận cùng người mà nàng yêu thương. Khó khăn lắm mới có thể cùng nàng ấy đoàn viên, được cùng nàng ấy đối diện thế này, nàng không cam tâm như thế lại phải chia ly. Dù bất cứ giá nào, bất cứ lí do gì đi nữa, nàng cũng không muốn, tuyệt đối không muốn buông tay rời đi Đinh Ngọc Phụng!

- Ngọc Phụng, nàng hiểu không, ta yêu nàng. Ta thực rất yêu nàng! Ta cũng không biết phải nói thế nào? Nhưng Ngọc Phụng, nàng tin tưởng ta, trọn kiếp này ta muốn cùng nàng. Sẽ cũng nàng bất kể ra sao cũng sẽ giữ chặt nàng, bảo hộ nàng cho đến hơi thở cuối cùng, tuyệt không thay lòng.

Đinh Ngọc Phụng đang trong thế bị ôm giữ, cường hôn mà nghe được những lời thổ lộ chân tình này, mặc dù tâm trạng Kiều Vũ Phi khá kích động, khẩu điệu run rẩy, lời lẽ cũng không phải cao thâm sâu sắc gì nhưng hốt nhiên tâm can nàng cũng bị nàng ấy làm cho nóng lên, xôn xao rung động. Thật đáng ghét cái người này! Từ lúc nào đã trở nên bạo dạn vô lại đến thế? Đúng là nói chuyện được, tính cách cởi mở gan cũng lớn lên, cường thế nhiều hơn rồi! Nghĩ đến đây, nàng thật muốn đánh cho cái tên đáng ghét này một cái. Vừa rồi thì cắn môi người ta, bây giờ hôn cũng thật mạnh bạo cường ép cưỡng hôn người ta hại nàng đến bây giờ mặt vẫn còn đỏ, môi vẫn còn sưng. Thật, người này một chút cũng không ôn nhu! Một chút cũng không giống với Á Tử nữa!

Thế nhưng nhớ đến Á Tử trước đây, nàng lại nhớ đến nụ hôn của Á Tử. Á Tử đối với nàng lúc nào cũng dịu dàng, nhẹ nhàng, nâng niu tâng hứng. Còn hôn, nàng nhớ chính nàng cũng đã từng có lần chủ động hôn Á Tử. Cảm giác với Á Tử, à, ừm...thật dễ chịu. Vậy còn lúc này...

Nàng còn chưa kịp trở về thực tại thì đã thấy khuôn mặt Kiều Vũ Phi lần nữa phóng đại trước mắt. Cái bộ dạng kia rõ ràng là lại muốn sỗ sàng ám muội với nàng. Nàng lập tức chặn lấy trước môi người tiếp cận ngay khi chỉ còn xíu nữa thôi thì kẻ kia đạt được ý đồ rồi. Ngượng ngùng cắn môi, nàng nhẹ giọng trách:

- Á Tử!

Nghe nàng gọi lên tên gọi quen thuộc, Kiều Vũ Phi cũng xúc động vui mừng. Nàng hiểu trong mắt trong lòng Đinh Ngọc Phụng sâu sắc về nàng đều là khoảng thời gian khi cùng nàng, gọi nàng là Á Tử. Kể từ lúc tái ngộ, Đinh Ngọc Phụng đều gọi nàng là Kiều Vũ Phi, không dùng tên Á Tử nữa. Bây giờ nàng ấy rốt cuộc đã chịu gọi lại rồi! Kiều Vũ Phi mừng đến muốn khóc. Nếu như được nàng ấy tiếp nhận, cho dù cả đời này làm Á Tử, bị câm cả kiếp cũng xứng đáng!

Nhìn vẻ mặt đầy cảm xúc, đáy mắt rưng rưng xao xuyến, chứng tỏ tâm tình xúc động vô hạn của Kiều Vũ Phi, Đinh Ngọc Phụng cũng cảm động. Nàng cũng gượng mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt gầy guộc hốc hác của Kiều Vũ Phi. Đã cách biệt lâu lắm rồi, nàng cũng mong nhớ khuôn mặt này nhiều lắm!

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Tay Kiều Vũ Phi vẫn để bên hông ôm lấy Đinh Ngọc Phụng trong khi nàng ấy thì ngần ngừ, thận trọng chạm nhẹ sờ soạng trên từng đường nét ngũ quan của nàng. Cả hai đều trong tâm trạng xúc động đến không biết phải thể hiện thế nào? Thật sự trong lòng có tình, gặp lại nhau là chuyện đáng vui mừng, thế nhưng lại xảy ra tình cảnh ngoài sức tưởng tượng, nhất thời Đinh Ngọc Phụng thật khó quyết định, thật không thể xem như không việc gì mà lại gần gũi thiết thân như xưa. Kiều Vũ Phi có lẽ cũng hiểu. Nàng cũng không lại như trước vồ vập với nữ nhân người ta. Dù sao thì nàng ấy không kháng cự thì đã là tiếp nhận rồi, không thể nóng vội thúc tiến chẳng may lại gây ra hiệu ứng ngược thì khổ. Nàng nâng nhẹ bàn tay Đinh Ngọc lên đan vào tay nàng, mắt nhìn sâu vào mắt nàng ấy, giọng ấm áp nói:

- Ngọc Phụng, ta cùng nàng trở về Quang Mục trại được không? Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng...

- Kiều Vũ Phi! Ngươi đang ở đâu?

Giọng hô gọi khẩn thiết của Lương Mẫn Doanh cất lên khiến Kiều Vũ Phi và Đinh Ngọc Phụng trong hang cũng bị kinh động. Kiều Vũ Phi nhìn sang Đinh Ngọc Phụng, để ý thái độ của nàng ấy, khóe miệng vừa nâng lên định nói gì đó thì Đinh Ngọc Phụng lại ra hiệu nàng im lặng. Ở bên ngoài, Lương Mẫn Doanh lại rối rít, gọi lớn lần nữa:

- Kiều Vũ Phi! Ngươi trở lại đi! Ta xin lỗi! Xin lỗi! Không phải ta cố ý đả thương ngươi! Ngươi đừng có chuyện gì có được hay không?

Lương Mẫn Doanh ở trước cửa hang kích động kêu khóc. Nàng thật sự rất lo lắng cho Kiều Vũ Phi. Cũng bởi vì hôm trước nàng lỡ tay đả thương người ta, hôm sau cảm thấy áy náy đến thăm mới biết được người đã đi đâu mất rồi. Ở trên vách lều trại có dấu tích ám khí, lại còn có dấu chân người đột nhập. Lương sứ quân đích thân đến xem xét, cũng lập tức phát lệnh cho người truy tìm, thậm chí cũng truyền khoái mã đến Quang Mục trại hỏi thăm cũng không thấy tung tích của Kiều Vũ Phi đâu nữa. Lương Mẫn Doanh lo lắng, sợ hãi đến hoảng hốt. Thực là Kiều Vũ Phi đối với nàng rất đáng ghét, luôn luôn chọc nàng tức giận nhưng nàng cũng không nỡ để người ấy xảy ra chuyện không may. Nhất là khi Kiều Vũ Phi đang trong tình trạng thương tích thảm hại, là vì bị nàng bắt đến đây, vì bảo hộ cho nàng khỏi ngũ ác quái nhân lại còn bị chính nàng đả thương mới ra như thế. Càng nghĩ càng lo lắng, càng tìm lại càng thấy không có chút manh mối nào, Lương Mẫn Doanh sợ đến quýnh quáng lên. Nếu như Kiều Vũ Phi thật sự không hay rồi, nàng sẽ không thể nào tha thứ cho chính mình. Vì thế, nàng lại tiếp tục bủa người đi tìm khắp nơi.

Ở trong hang, Kiều Vũ Phi và Đinh Ngọc Phụng đều nghe được rõ ràng khẩu điệu hoảng hốt cùng loạn của Lương Mẫn Doanh. Ánh mắt Đinh Ngọc Phụng liếc qua khuôn mặt thanh tú của Kiều Vũ Phi, không nói lời nào nhưng sắc diện hiển nhiên cũng biểu lộ một chút ai oán. Tên nữ nhân hư hỏng này! Không ngờ bộ dạng nam trang của nàng ấy lại rất được nữ nhân ái mộ. Nhớ đến thái độ của Lương Mẫn Doanh đối với Kiều Vũ Phi ân cần chăm sóc, lại còn không ít lần lấy đó làm khiêu khích trêu chọc nàng, Đinh Ngọc Phụng lại không nén được ấm ức. Đáng ghét! Kiều Vũ Phi lại để Lương Mẫn Doanh biết thân phận nữ nhân của nàng ấy trước cả nàng. Lại còn thời gian vừa qua đều là Lương Mẫn Doanh một tay bó thuốc chăm sóc vết thương, đã nhìn thấy hết cả thân thể của Kiều Vũ Phi rồi. Nghĩ đến đây, một tia ghen tị nổi lên khiến Đinh Ngọc Phụng khó chịu, khẽ mím môi bấm một nhát xuống cánh tay Kiều Vũ Phi trút giận. Kiều Vũ Phi tròn xoe mắt, há hốc miệng nhìn nàng, còn chưa kịp nói, Đinh Ngọc Phụng đã nói trước:

- Ngươi ở lại chờ Lương tiểu thư của ngươi đi! Ta không tiện gặp nàng ấy, ta lánh đi trước.

- Không. Ngọc Phụng, ta đi với nàng. Ta chỉ muốn cùng nàng. – Kiều Vũ Phi khẩn thiết nắm tay nàng giữ lại.

Đinh Ngọc Phụng nghe được cũng mát dạ lắm. Dù người này không phải nam nhân thì đã sao chứ? Á Tử vẫn là Á Tử, là người quan trọng nhất lòng nàng và cũng là người yêu nàng nhất, để tâm nàng nhất như vậy còn mong gì hơn? Nàng vẫn để yên bàn tay trong tay Á Tử, giọng dịu lại, mềm mại nói:

- Ngươi bây giờ vết thương vẫn chưa tốt, không tiện đi lại. Cứ tạm thời ở lại doanh trại Lương gia, có Lương tiểu thư chăm sóc ta cũng an lòng hơn.

- Không muốn. Ta phải đi cùng nàng.

Kiều Vũ Phi giở giọng điệu nũng nhây, thừa cơ chui mặt vào hốc cổ Đinh Ngọc Phụng cọ cọ. Đinh Ngọc Phụng vừa nhột vừa ngượng nhưng trong lòng cũng khoan khoái, ấm áp vô ngần. Người này càng lúc càng biểu lộ tính khí trẻ con ỷ lại vào nàng đến buồn cười. Nàng ấy níu chặt nàng, đeo lấy âu yếm, điệu bộ nũng nịu. Đinh Ngọc Phụng cười cười, véo nhẹ trên khuôn mặt thon gầy của nàng ấy, dịu dàng khuyên bảo một hồi. Kiều Vũ Phi vẫn mặt dày nắm níu không chịu buông tay nàng. Nhác nghe được âm thanh bên ngoài dường như Lương Mẫn Doanh muốn tiến vào hang này, Đinh Ngọc Phụng mới nói:

- Á Tử! Nghe ta, ngươi tạm thời ở lại doanh trại của Lương gia dưỡng thương. Ta...ta sẽ trở lại thăm ngươi.

- Không muốn.

Kiều Vũ Phi dứt khoát không thả tay Đinh Ngọc Phụng ra. Không phải đùa đâu, Lương Mẫn Doanh có ý đồ với nàng, nếu như nàng còn ở lại doanh trại Lương gia thêm nữa, lỡ Lương Mẫn Doanh thực thúc ép phụ thân các nàng tiến hành tác hôn thì nàng lâm vào thế khó, nhất định sẽ lắm chuyện lôi thôi. Nàng níu chặt Đinh Ngọc Phụng, nài nĩ nói:

- Ta cùng nàng về Quang Mục trại. Ta thực cũng có chuyện quan trọng phải bàn cùng Lâm trại chủ và Đinh Trọng. A...

Nàng còn chưa nói hết câu, Đinh Ngọc Phụng bất ngờ điểm nhẹ một nhát bên cổ nàng sau đó khinh công vào một lối thoát bên trong hang rời đi. Kiều Vũ Phi bị điểm huyệt, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe phía sau, Lương Mẫn Doanh đã đến. Nàng nhắm mắt, hít vào một ngụm, thầm oán Đinh Ngọc Phụng ngốc kia, tại sao lại nghĩ giao nàng cho Lương Mẫn Doanh đây! Phen này thật không biết sẽ phải cùng nàng ta nháo đến thế nào nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện