Ráng chiều hôm ấy, Kiều Vũ Phi dừng xe ngựa trước một hang động. Bởi vì trên đường phát hiện đoàn người của Lương Mẫn Doanh đuổi theo gắt gao, Kiều Vũ Phi liên tục đánh ngựa rẽ liên tục để cắt đuôi, vô tình lại lạc vào một con đường xa lạ, rốt cuộc thì thẳng vào rừng sâu hết biết phương hướng. Lúc này không còn thấy bóng người ngựa đuổi theo, hẳn là đã an toàn, Kiều Vũ Phi liền đẩy Lương Tùng Anh xuống ngựa, phóng thích cho hắn đi. Ấy nhưng lúc này trời cũng sắp sụp tối, lại còn là ở giữa rừng, Lương Tùng Anh cũng chỉ là một đứa nhỏ làm sao dám một mình lang thang trong rừng? Bởi vậy, hắn nhất quyết không đi. Dù sao suốt dọc đường Kiều Vũ Phi và Đinh Ngọc Phụng cũng không đến nổi tệ bạc với hắn. Ngoài vết thương trầy xước trên cổ cũng không có tổn thương hắn, còn cho hắn ăn, cho hắn uống. Tuy rằng hắn là bị uy hiếp, cơ mà ở nơi như thế này...ở với hai người chắc là sẽ an toàn hơn?

Lương Tùng Anh nghĩ vậy, liền cương quyết níu tay áo Kiều Vũ Phi xin ở lại. Kiều Vũ Phi trố mắt nhìn thiếu niên này níu kéo tay áo mình vẻ mặt khẩn khoản. Mới vừa cách đây không lâu hắn còn đòi sống đòi chết muốn thoát thân vậy mà bây giờ thả cho hắn đi, hắn lại xin ở lại. Kiều Vũ Phi nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng nhận ra tiểu tử này vậy ra lại rất nhát gan, hắn không dám đi lại một mình trong rừng. Nàng phì cười một tiếng rồi cũng mặc kệ không nhìn đến Lương Tùng Anh mà quay sang đỡ Đinh Ngọc Phụng xuống xe ngựa.

Lúc này trời cũng chuyển mây dự báo sắp có mưa, Kiều Vũ Phi đi trước vào hang động xem xét sau đó vẽ vào lòng bàn tay Đinh Ngọc Phụng bảo nàng ấy ở lại hang động chờ, nàng sẽ đi tìm củi và thức ăn. Lương Tùng Anh nhìn theo dáng bộ của Kiều Vũ Phi, tuy rằng không nghe hiểu nhưng cũng đoán biết được dự định của Kiều Vũ Phi nên liền đuổi theo nói:

- Kiều đại ca, ta đi với huynh!

- ...

Kiều Vũ Phi ngẩn người nhìn thiếu niên vừa gọi mình là đại ca kia. Tiểu tử này quả là ranh ma, muốn nhờ cậy liền nhạy bén thay đổi thái độ xưng huynh gọi đệ nịnh bợ lấy lòng mình. Lương Tùng Anh lại sợ Kiều Vũ Phi tiếp tục lấy vẻ mặt lạnh nhạt không thèm nhìn đến để từ chối mình, liền bước đến trước, làm ra dáng vẻ trịnh trọng nói:

- Đệ dù sao cũng là nam nhân, ừm...ở lại với tỉ tỉ bên trong kia trong được tiện lắm! Hay là cứ cho đệ theo huynh, nhặt củi gánh nước, đệ cũng có thể phụ một tay mà.

Kiều Vũ Phi cười nhạt. Tiểu quỉ này cũng lắm chiêu trò đấy! Chủ yếu là hắn vẫn còn sợ nhìn dung mạo của Đinh Ngọc Phụng cho nên mới đi với nàng chứ gì? Kiều Vũ Phi không biểu lộ gì cả, chỉ bỏ đi trước. Lương Tùng Anh cũng hăm hở vội vã chạy theo sau.

Còn lại một mình Đinh Ngọc Phụng ở hang. Nàng nhìn lại mình toàn thân dơ bẩn, liền cầm lấy bộ y phục tìm chỗ thay đổi. Ấy nhưng nàng đang thay được một nửa thì bên ngoài trời đổ mưa, sau đó thì có tiếng chân người xăm xăm bước vào. Tiếng chân bước rất nặng nề, không phải là tiếng chân quen thuộc của Kiều Vũ Phi. Đinh Ngọc Phụng lo lắng, vội chui trốn vào một góc khuất gần đó. 

Có hai nam nhân mang vũ khí bước vào hang, lại ngồi xuống đốt lửa ngay tại cửa hang. Đinh Ngọc Phụng hết sức sợ hãi. Từ sau khi bị phu quân mình Ngô Thế Minh hành hung hủy dung, Đinh Ngọc Phụng nhác thấy nam nhân đều rất sợ hãi. Ngoài Kiều Vũ Phi ra, nàng thật sự đều sợ hãi với tất cả mọi người. Thế nhưng lúc này Kiều Vũ Phi lại không ở đây, nàng thì đang thay đồ dang dở. Hai nam nhân ở ngoài kia...liệu có nghe được tiếng động và phát hiện nàng hay không?

Đinh Ngọc Phụng hoảng loạn, hoang mang cắn môi, trong bóng tối vẫn không ngừng thầm than thở. Chỉ cầu mong Kiều Vũ Phi kịp lúc trở về. Phải có Á Tử cạnh bên nàng mới an tâm và bớt sợ hãi. Ấy thế nhưng trời không toại lòng người. Đương lúc nàng căng thẳng như thế, lại vô tình phát hiện dưới chân có thứ đó lành lạnh đang di chuyển. Nàng sợ hãi nhìn xuống thì phát hiện ra có một con rết to tướng đang bò lên chân nàng. Hốt hoảng quá, nàng không kiềm được kêu lên một tiếng. Hai nam nhân bên ngoài nghe động cũng vội chạy vào xem, phát hiện ra bên trong là một nữ nhân y phục không chỉnh tề. Cả hai người nhất thời nổi lên tà ý, bước đến thật gần Đinh Ngọc Phụng với dã ý khó lường. Ở khoảng cách gần, hai người nhận diện rõ dung mạo của Đinh Ngọc Phụng liền sửng sốt lùi lại, sau đó bày ra thái độ khinh miệt mỉa mai:

- Thì ra là một tiện nhân xấu xí ma chê quỉ hờn!

Một câu miệt thị vừa thoát ra, chính khổ chủ còn chưa kịp phản ứng thì Kiều Vũ Phi từ phía sau phóng lên, trên tay mang hai con cá liền ném xuống đất, đồng thời giật lấy trong bó củi sau lưng của Lương Tùng Anh đang cõng lấy một thanh củi to lao đến đập một phát vào đầu của tên vừa mở miệng chê bai nữ nhân người ta. Tên kia bị đánh đau, liền rút kiếm quay lại muốn hơn thua một trận với Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi thật sự khó kiềm chế khi nhìn thấy kẻ nào dám xúc phạm đến Đinh Ngọc Phụng của nàng. Nàng thật sự lấy làm bất bình, không cam tâm kể từ khi không cứu kịp để Đinh Ngọc Phụng bị Ngô Thế Minh hủy hoại, bởi vậy nàng đã từng thề sẽ không để nàng ấy chịu thêm một đả kích nào nữa thế nên một khi thấy kẻ nào buông lời nhục mạ nàng ấy, nàng liền không thể nhịn xuống phải phát ra trút giận thay.

Lần này cũng vậy, biết là đối phương cũng không phải dễ trêu nhưng nàng cứ thế mà xuống tay. Nam nhân kia xuất thân từ quân ngũ, võ công cũng không vừa, ra chiêu nhát nào nhát nấy đều đánh vào hiểm huyệt của Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi không có kinh nghiệm đánh nhau, nhưng nhờ vào nội lực hộ thể nhận được từ lão đầu kì quái trong địa lao, từng nhát chém tới của nam nhân kia đều không tổn thương được nàng. Ngược lại, nàng dùng củi thay kiếm vậy mà cũng đánh đến mức hai kẻ kia phải buông kiếm bỏ chạy. 

Đánh đuổi được kẻ địch đi, chính Kiều Vũ Phi cũng không dám tin mình vậy nhưng đánh thắng. Nàng ngồi phệt xuống đất, tay cầm thanh củi còn căng thẳng đến mức run rẩy. Đến lúc nàng nhìn nàng Đinh Ngọc Phụng đang hốt hoảng ngồi trong góc rơi lệ, nàng chầm chậm bước đến, tay đặt lên vai Đinh Ngọc Phụng sau đó ôm chặt nàng ấy ghì vào lòng. Đinh Ngọc Phụng đang thổn thức khóc lóc, lại thấy Kiều Vũ Phi nhu nhuyễn ôm ấp lấy mình. Cảm giác này...cổ ấm áp này...thật sự rất an tĩnh, rất thư nhiên. Ấy nhưng...nàng sực nhận ra vấn đề nàng thân là một nữ nhân, hơn nữa trên người y phục hiện còn đang chưa được chỉnh tề sao có thể cùng Á Tử thân thiết như này? Ngay lập tức, nàng hốt hoảng đẩy mạnh Kiều Vũ Phi ra xa. Kiều Vũ Phi nhìn thấy nàng như thế, cũng hiểu được chính mình hành động có hơi quá lố, liền tự mình lùi lại để Đinh Ngọc Phụng chỉnh lại tốt y phục. Nàng bước ra ngoài liền thấy Lương Tùng Anh ngồi bên đống lửa vừa nướng cá vừa tủm tỉm cười. Vẻ mặt tiểu tử này cười hết sức gian ý. Quả nhiên là một tiểu quỉ ranh! Không biết trong đầu hắn lại đang nghĩ trò quỉ gì? Cũng mặc kệ hắn, Kiều Vũ Phi tự mình giành lấy việc nướng cá. Lương Tùng Anh thấy Kiều Vũ Phi lại tiếp tục lơ đi, không đế ý đến mình, tiểu quỉ ranh lại giở trò bước đến, đụng vai vào vai Kiều Vũ Phi, làm điệu bộ trêu cợt hỏi:

- Kiều đại ca này, huynh và xú... à, tỉ kia là tình nhân sao?

- ...

Kiều Vũ Phi trừng mắt, sau đó cốc một cái vào trán tiểu tử nhiều chuyện này. Tiểu tử bất mãn vừa xoa trán vừa nghiến răng nói to:

- Ây da! Có quỉ mới tin hai người không phải ấy. Hừ! Không phải tình nhân mà huynh lo lắng cho người ta, quấn quýt người ta, lại không biết thẹn ngay trước mặt người khác còn ôm nhau với người ta. Hừm! Ngay cả cha đệ với mẫu thân và các di nương cũng không đến mức thân mật như huynh vậy. Huynh đúng là...quân tử hảo cầu, không biết e thẹn!

- ...

Kiều Vũ Phi nghe tiểu quỉ này nói nhây mãi thật muốn phát cáu. Lương Tùng Anh lại nói mãi không thôi. Cũng không biết tại sao từ khi hắn cảm nhận được Kiều Vũ Phi không có lòng gây hại đến hắn, liền là hắn thay đổi thái độ, bám sát quấy rầy luôn muốn làm thân với Kiều Vũ Phi. Suốt dọc đường đi kiếm củi, hắn cứ lẽo đẽo theo sau lải nhải đến mức Kiều Vũ Phi ngứa cả tai phải bỏ hắn chạy đi trước. Tiểu quỉ sợ một mình, liền phải co chân đuổi theo. Về đến hang động lại cũng chưa chịu dừng miệng. Bây giờ lại bắt sang soi mói nghi vấn chuyện của nàng và Đinh Ngọc Phụng. Kiều Vũ Phi khó mà mở miệng, cũng lười phải giải thích với đứa nhỏ này. Cơ mà hắn càng nói càng đi quá xa. Đúng lúc Đinh Ngọc Phụng thay xiêm y xong bước xa, lại nghe Lương Tùng Anh nói:

- Kiều ca à, mà huynh thật sự thích tỉ ấy thật sao? Tính ra huynh dù sao cũng là một công tử quyền quí, tuấn tú lịch thiệp, dù không nói chuyện được đi nữa nhưng là nam nhân, gật đầu một cái vẫn có thể thú được một thê tử xinh đẹp như hoa, môn đăng hộ đối. Huynh chọn tỉ tỉ kia, có khi nào phụ mẫu của huynh sẽ phản đối hay không? Giống như đại ca đệ khi trước, thích một nha hoàn. Nói ra nha hoàn ấy còn xinh hơn tỉ tỉ kia, thế nhưng phụ thân phản đối, liền là đuổi nha hoàn kia ra khỏi phủ, đồng thời còn phạt đại ca phải bế môn khổ công luyện binh mất mấy tháng. Huynh mà nói huynh thích tỉ tỉ này, có khi nào phụ thân của huynh...a...

Kiều Vũ Phi không đợi tiểu quỉ nói hết câu liền nhét luôn con cá mới nướng vào miệng của hắn. Lương Tùng Anh vừa nóng, vừa nghẹn họng, một tay cầm con cá, mắt trừng trừng Kiều Vũ Phi oán giận nhưng chưa kịp phát tiết thì phát hiện ra Đinh Ngọc Phụng ở ngay phía sau, đành cố nuốt lại lời, ngậm con cá trút giận.

Kiều Vũ Phi thấy Đinh Ngọc Phụng ra đến, liền mỉm cười, để nàng ngồi xuống cạnh bên, lại lấy cá nướng đưa đến cho nàng. Đinh Ngọc Phụng nhìn Kiều Vũ Phi, khẽ mỉm cười, lại nhìn sang Lương Tùng Anh đang ngốn lấy ngốn để con cá nóng rực kia. Ngẫm lại những lời của Lương Tùng Anh, tự nhiên nàng cảm thấy trong lòng đắng đến khó chịu. Kiều Vũ Phi cũng không hiểu được cảm xúc của Đinh Ngọc Phụng, nàng vừa ăn, vừa thân thiết quan sát, ý tứ chăm sóc tận tình đối với nữ nhân yếu đuối trong mắt của mình. Thế nhưng Kiều Vũ Phi càng như vậy, Đinh Ngọc Phụng càng cảm thấy chua xót khó tả khó nuốt trôi.

"Á Tử huynh! Huynh thật sự là một nam nhân tốt! Ấy nhưng, Ngọc Phụng không có phần phước bầu bạn với huynh. Làm phiền huynh, lại liên lụy huynh bấy lâu nay thật sự đã là quá đáng rồi." Nàng nghĩ đến vết thương trên khuôn mặt mình, lại thêm một tầng đau xót, tủi thân. Nếu như để chữa được vết thương này phải trải qua bao nhiêu gian truân nữa mới tìm đến tận núi Hổ. Mà trên đường đi nguy hiểm trùng trùng, Á Tử và nàng không có quan hệ, nếu chỉ vì lòng tốt mà bắt Á Tử phải liên lụy chịu khổ nạn chung thì thật là lạm dụng lòng tốt của người ta quá. Nàng ngẫm nghĩ, có phải không nàng nên tự trọng mà rời đi? Sống chết của nàng vốn là không nên dựa dẫm vào một người không liên quan như Á Tử. Chỉ cần nàng rời đi, Á Tử tự nhiên sẽ không cần đi núi Hổ cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm nữa?

Nghĩ đến đây, Đinh Ngọc Phụng nén lại tâm tình, ngước mặt lên nhìn Kiều Vũ Phi một lần nữa. Người này với nàng là bèo nước gặp nhau, thế nhưng lại là người đối xử tốt nhất với nàng trong cả cuộc đời này. Từ biệt lần này, biết đâu cũng sẽ không thể gặp lại người nữa, nàng muốn nhìn một lần thật lâu để nhớ mãi, khắc mãi ân tình này.   

https://www.youtube.com/watch?v=J-w-P0A8rdY

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện