Odin đang chuẩn bị tới bắt chuyện với Frigg thì Linde đã chạy tới bên cạnh ôm chầm lấy tay ngài, hoàn toàn coi Heimdall như không khí. Nàng không nói câu nào, nhưng Heimdall có thể biết được ý tứ sáng lên trong đôi mắt nàng: “Có chàng rồi thì ta còn cần ngươi làm gì?”
Thường ngày, Linde lúc nào cũng giữ dáng vẻ cung kính, chừng mực trước mặt Odin. Odin cũng có thể nhìn ra tình ý mà nàng không cách nào che lấp trong ánh mắt. Nhưng chỉ cần Linde không nói trắng ra, Odin đều có thể ném qua một bên.
Có điều, đột nhiên lúc này Odin lại thấy bộ dạng ấy đáng ghét vô cùng. Ngài rút tay mình khỏi vòng tay nàng, tiếp tục bước tới phía trước.
Frigg lại tức đến suýt phát điên tại trận, nàng quay người lại, thờ ơ nhìn Linde: “Linde, lâu ngày không gặp. Ngay cả chị mình mà ngươi cũng quên sao?”
Sau đó, ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt Odin.
Odin không nhận ra nàng ngay, nhưng trong khoảnh khắc bước tới gần nàng, ngài cảm nhận được hơi thở của một vị thần Tình yêu chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Đến lúc Odin xác định được cô gái trước mặt kia chính là Frigg, đột nhiên, khát vọng chiếm hữu mãnh liệt cùng cảm giác hiếu kỳ trong ngài đều biến mất không tung tích. Trong lồng ngực ngài chỉ còn sót lại một thứ tình cảm thật phức tạp, phức tạp đến độ khó nói thành lời.
Vài giây kinh ngạc trôi qua, Frigg nhấc váy cúi chào: “Bệ hạ.”
Sau đó chẳng nói lời nào, nàng quay người đi mất.
Năm xưa, ngài không nói ra thân phận thực sự của bản thân, chỉ vì sợ có lời đồn không hay truyền ra.
Bị lừa dối nhiều năm như thế, nàng cảm thấy hết sức mệt mỏi.
Một mình rời khỏi cung điện Valhalla, từng đợt tuyết rơi lả tả ập thẳng xuống người nàng. Tầng tầng kiến trúc hùng vĩ mà tráng lệ của Asgard trong đêm nay như hóa thành màu trắng ảm đạm không chút sức sống. Binh sĩ đứng gác bên ngoài điện như những bức tượng tạc từ đồng đỏ, xếp hàng chỉnh tề, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, canh gác cho hơn trăm cánh cửa khổng lồ. Ánh lửa bên trong điện phản chiếu lên những bộ giáp bạc của họ, khiến chúng trở nên sáng ngời, lấp lánh.
Lúc này không tiện trở về, Frigg đành đứng đợi cho đến lúc trận tuyết này nhỏ bớt.
Nàng đứng giữa trời tuyết bao la, chẳng mấy chốc đã lạnh toát người, thế nhưng Frigg hoàn toàn chẳng có cảm giác gì.
“Sao lại ra đây đứng?”
Nghe giọng nói trầm khàn quen thuộc ấy, thân thể Frigg khẽ run lên. Nàng cố gắng đè nén tình cảm đang cuộn lên trong lồng ngực, xoay người lại nói: “Tôi đang định trở về nhà”.
“Hôm nay nàng ở tạm chỗ này đi, tuyết rơi rất lớn.”
“Không, tôi phải về.”
Những bông hoa tuyết trắng nhợt rơi xuống, từng đợt, từng đợt, dường như vô tình để lại những dấu vết đau thương, buồn bã.
Ánh tuyết phản chiếu lên gương mặt của Odin, lên cả quần áo ngài. Tuyết trắng, tóc đen, vẫn là dáng dấp của hai mươi hai năm về trước. Nhìn thấy ngài, vết thương vốn đã dần khép miệng trong nàng lại nứt toác, ứa máu.
Odin hình như cũng không muốn tiếp tục khách sáo với nàng nữa.
“... Nàng vẫn đang ở với Heimdall?”
“Chuyện này không liên quan gì tới Odin bệ hạ.” Lúc thốt ra chữ “Odin”, nàng cố tình nói thật nặng, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Odin sững sờ, nói: “Nàng vẫn đang giận chuyện ta không nói cho nàng biết tên thật sao? Lúc đó nàng ghét ta như thế, nếu để nàng biết thì ta làm thế nào...”.
“Ngài không cần giải thích. Bệ hạ cũng không cần phải để ý xem tôi nghĩ thế nào đâu.”
Thật ra nếu Frigg nói xong câu này rồi quay người bỏ đi, vậy thì phóng khoáng biết nhường nào. Có điều, nếu người năm xưa cứu cha nàng là Heimdall, nàng còn có thể an ủi mình một chút, mặc dù đau khổ nàng phải chịu đựng chẳng có liên quan chút gì đến Odin, nhưng nàng vẫn thấy hận ngài vô cùng.
“Ngài đã đúng khi không nói tên mình cho tôi biết. Trước đây tôi chỉ ghét danh tiếng của ngài thôi, giờ thì ngay cả con người ngài tôi cũng không ưa nổi.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nàng đã hối hận ngay lập tức.
Quả nhiên, Odiun phản bác: “Ta đâu làm chuyện gì có lỗi với nàng, sự kỳ thị của nàng có phải hơi vô lý không?”
Frigg không biết năm xưa nàng chờ mong điều gì, thế nhưng một khi khát vọng mãnh liệt biến thành thất vọng vô biên, thành nỗi đau khó nói lên lời, thì nỗi hận khó nén trong lòng kia cũng như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương níu giữ.
Mà hiện tại, nàng vẫn không tài nào thoát khỏi tình trạng ấy.
“Ghét một người thì cần thiết phải có lý do không?”, nàng cười nhạt.
Đột nhiên Odin thấy rất khó chịu, sự khó chịu không biết từ nơi nào ùa tới.
“Frigg, nàng không thể không biết chuyện Heimdall đang theo đuổi Linde được. Chẳng lẽ nàng là loại con gái, người khác đối xử tốt với mình thì làm như không thấy, càng đối xử tệ bạc thì lại càng muốn bám theo?”
“Bệ hạ đang muốn nói tôi ti tiện?”
“Ta không có ý này”, Odin cố gắng bắt mình bình tĩnh lại, tay ôm lấy bờ vai nàng, giữ thái độ dịu dàng: “Chỉ là, nàng xứng đáng với người tử tế hơn Heimdall”.
Frigg như bị điều gì làm cho kích động, lùi lại phía sau: “Chuyện của tôi không cần bệ hạ quan tâm”.
Cảm giác khó chịu càng lúc càng cuộn lên, Odin chỉ im lặng trong chốc lát, sau đó thong thả nói: “Nàng nên biết, ta có muốn làm gì với nàng thì cũng chẳng ai dám ra ngăn cản đâu, tất cả đều hợp pháp”.
Vốn Odin cũng chỉ muốn dọa Frigg một chút, khiến nàng có chút kiêng dè mà đừng nói năng khó nghe như thế nữa, ai ngờ lại bắt gặp ánh mắt căm ghét pha lẫn thù hận của nàng. Trong giấy lát, cảm xúc như tràn khỏi vòng kiểm soát, ngài ngang ngược hôn nàng. Đoán trước nàng sẽ phản kháng, thế là ngài giữ chặt hai tay nàng, không để ý tới sự né tránh chống trả, cố chấp giữ chặt lấy bờ môi nàng.
Rõ ràng chuyện ấy xảy ra chỉ khoảng thời gian ngắn ngủi, vậy mà Odin thấy nó dài đằng đẵng, còn hơn cả hai mươi hai năm dai dẳng vừa qua.
Mãi tới lúc nàng rơi lệ.
Odin đương nhiên nào biết được, nàng đang nhớ lại quãng thời gian đáng sợ trước kia. Nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, chỉ vài giây sau đã kết thành băng. Nàng vội lau nước mắt, trừng mắt nhìn ngài bằng đôi mắt đỏ hoe. Vốn định nổi giận, định nói những câu thật quyết liệt, thật chói tai, thế nhưng dường như cái phần tình cảm yết ớt nhất mà nàng đã kìm xuống tận đáy lòng, nay lại bị người ta đào xới lên, môi nàng khẽ run lên, nàng liền chạy vào cung điện Valhalla.
Từng đợt, từng đợt tuyết phủ xuống như những cánh hoa trắng đến vô ngần, trắng đến thê lương, xoay tròn trong trời đông giá rét, bao trùm lên đỉnh cung điện Valhalla, cắn nuốt cả thành phố khổng lồ, lấp đầy từng con đường trống trải hoang vu.
Odin cười.
Cứ như thế này thì không ổn.
Không thể tiếp tục đi đoán mò tâm tư của nàng như thế này được. Một là chiếm đoạt, hai là từ bỏ. Từ trước tới nay ngài chưa từng để bất kỳ người con gái nào khống chế bản thân mình.
Ngài đứng ở nơi Frigg vừa đứng, nhìn theo bóng lưng của nàng khuất dần trong đêm tối... Có thể vì tuyết rơi, cũng có thể vì tối muộn khiến Odin mẫn cảm hơn, ngay cả nụ cười của ngài cũng vương chút xót xa.
rở lại cung điện Valhalla, thấy Heimdall đang bị vây giữa một rừng mỹ nữ, Frigg thật muốn đập đầu mình vào tường, tự hỏi sao vừa nãy không về quách cho rồi. Nàng định đi vòng qua, nhưng lại nghe thấy Heimdall dùng giọng nói cực kỳ quyến rũ của hắn mà huênh hoang nói:
“Giọng nói của Tinh linh vô cùng êm tai. Năm nào ta cũng đi tham dự ngày lễ Nữ thần bên đó, chẳng vì thi đấu, chỉ vì muốn được một lần nghe lại giọng ca khiến người ta phải say mê kia.”
“Thì ra Heimdall điện hạ không chỉ có sức mạnh vô song. Ngay cả hứng thú cũng tao nhã như vậy”, một nữ thần cất tiếng.
“Quả nhiên... Đấy chỉ là ham thích cá nhân thôi”, Heimdall rất khiêm tốn mỉm cười, “Chỉ là, để hiểu được những lời ca đó, ta cũng đã bỏ công đi học ngôn ngữ của Tinh linh”.
“Điện hạ biết ngôn ngữ của Tinh linh sao?”
“Đúng, rất nhiều Tinh ling thường nói, nếu không thấy mặt ta, chỉ nghe tiếng ta nói ngôn ngữ của họ thôi, chắc sẽ nhận nhầm ta là đống loại.” Heimdall còn đang hưởng thụ ánh mắt sùng bái của các nữ thần, đột nhiên liếc nhìn thấy Frigg, hắn lập tức bước tới kéo nàng lại gần: “Thật ngại quá, cho ta giới thiệu một chút, đây là tình nhân của ta, thần Tình yêu Frigg”.
Hắn cố ý nói rất to. Linde vốn đã rời đi nay lại vòng trở lại.
Frigg cau mày, nhìn sang hướng khác.
“A, ban nãy ta cứ ngắm vị mỹ nữ này mãi không thôi, thì ra nàng chính là thần Tình yêu chỉ nghe danh mà chưa một lần lộ diện đó sao?”
“Điện hạ, hai người chung sống lâu chưa? Sao em chưa từng nghe điện hạ nhắc tới chuyện này?”
“Không, chúng ta mới xác lập quan hệ không lâu”, Heimdall ung dung trả lời.
Frigg gạt tay hắn ra, nghĩ sức chịu đựng của mình đã lên đến cực điểm rồi. Đương nhiên, các nữ thần sao có thể bỏ qua phản ứng của nàng, họ nhìn Heimdall bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu. Heimdall vẫn rất an nhàn hôn nhẹ lên trán nàng: “Nàng đang giận ta đấy mà”.
Lúc này, Odin bước vào cửa, vừa lúc nhìn thấy cảnh ấy.
Heimdall không buông Frigg ra, tiếp tục khoác lác: “Vừa nãy ta nói đến đâu rồi nhỉ... A, đúng rồi ngôn ngữ của Tinh linh cực kỳ mĩ lệ, mỗi lần nghe đều khiến người ta say mê, mê mẩn”.
“Đúng vậy, thứ tiếng của họ rất êm tai. Điện hạ nói thử vài câu cho em nghe đi.”
Heimdall dùng thứ giọng truyền cảm đọc một bài thơ, mỉm cười trước ánh mắt kinh ngạc của các nữ thần: “Bài thơ này chính là bài cuối cùng trong tập thơ Lời ca ngợi của Kvasir[1], chủ yếu ngợi ca vua Tinh linh Ksavir cùng với sự phồn thịnh của vương quốc Tinh linh. Tập thơ hơn trăm trang đó ta đều đã đọc thuộc làu và đương nhiên, bài này là bài ta thích nhất. Bởi vì ta đã từng cùng nâng cốc với vị vua Tinh linh, lúc đó ngài còn rất khiêm tốn nói bài thơ đó đã ngợi ca thái quá rồi. Sau này, khi ta đi khiêu chiến với Nidhogg, cũng gặp ngài ở đó. Thực sự ta rất thích con người ngài”.
[1] Khi cuộc chiến cuối cùng giữa tộc Aesir với tộc Vanir chấm dứt, hai bên ngoài việc trao đổi con tin, còn cùng dùng nước bọt của mình tạo ra Kvasir. Hắn được chúng thần sáng tạo, tương truyền sở hữu trí tuệ tối cao. Thế nhưng điều này lại mang tới cho hắn mối họa sát thân. Hai gã tộc Dwarf là Fjalar và Galar đã giết Kvasir, sau đó dùng máu của hắn để ngâm rượu, chế ra thứ rượu ngon chỉ cần uống vào là có thể sở hữu tài năng của một nhà thơ kiệt xuất.
“A, là rồng độc Nidhogg sao?”, các vị nữ thần sợ hãi che miệng, “Các ngài lại dám đi khiêu chiến Nidhogg...”.
Heimdall cười ha hả: “Thật ra Nidhogg cũng chẳng phải con rồng có độc gì, mà là một con rồng băng, toàn thân tỏa ra thứ ánh sáng màu lam nhạt. Chuyện này cũng làm ta rất bất ngờ, tuy bị thương khá nặng, nhưng may mắn ta vẫn thắng được nó”.
Hắn xắn tay áo lên, cho các nữ thần xem từng vết sẹo hằn trên tay mình. Thấy vẻ mặt giật mình thảng thốt của họ, Heimdall nở nụ cười vô cùng thỏa mãn. Thế nhưng Frigg chỉ cười khẩy một cái, sau đó xoay người bỏ đi.
Nàng mới quay người lại, Heimdall cũng chưa kịp phản ứng gì, Odin đã chắn lối nàng, kéo nàng về lại chỗ Heimdall. Heimdall lập tức cung kính nói: “Bệ hạ”.
“Xem ra các ngươi nói chuyện rất vui vẻ.” Odin nâng một chiếc ly bạc lên, điềm nhiên nói: “Bề ngoài của con rồng độc được miêu tả trong rất nhiều sách vở, nhưng tam sao thất bản, mỗi nơi viết một kiểu. Còn việc vỏ ngoài của nó màu xanh lam nhạt, đó chỉ là hình dáng của nó sau vài ngàn năm được một vị chiêm bốc sư của tộc Tinh linh tiên đoán. Nếu ta đoán không nhầm, chắc là ngươi xem trong bức vẽ minh họa ở chương thứ ba, bản dịch cuốn Những chòm sao của chín thế giới. Chú thích bên dưới bức tranh có viết rõ đó là hình dáng trong tiên đoán, nhưng lại được viết bằng ngôn ngữ Tinh linh, vậy nên rất nhiều người tưởng đó là diện mạo vốn có của Nidhogg”.
Odin nói đến phân nửa, sắc mặt Heimdall đã tái nhợt cả ra. Đương nhiên, những nữ thần vây quanh còn thấy xấu hổ thay cho hắn, kể cả Tyr vẫn đứng bên cạnh nghe bọn họ nói nhưng không muốn bước ra.
Heimdall thích khoác lác, hơn nữa trình độ “chém gió chặt bão” đã đạt đến cảnh giới tối cao, chuyện này Odin vẫn biết, nhưng chưa bao giờ để vào trong mắt. Tyr cũng chưa bao giờ nhìn thấy Odin như vậy, đang cảm thấy kỳ lạ thì Odin lại nói:
“Còn nữa, Ksavir là Tinh linh trí tuệ, vua của các Tinh linh chính là cha hắn. Không biết ai mới là người uống rượu với ngươi?”
Sắc mặt Heimdall lúc xanh lúc trắng, nhất thời không thốt lên được câu nào. Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên nặng nề, chỉ có Frigg là vẫn bình thản nhìn Odin.
Lúc này cũng đã sắp nửa đêm.
Rất nhiều vị thần đang tất bật chuẩn bị pháo bông cùng sách vàng để ghi lại thời khắc lịch sử này. Odin quay đầu nhìn Frigg, thình lình nắm chặt lấy tay nàng, sau đó kéo nàng bước về phía bệ vua.
“Chờ chút, ngài đang làm gì thế...”, Frigg hoảng hốt nhìn bốn phía: “Bỏ tôi ra, bao nhiêu người đang nhìn kìa”.
Odin đứng trước đám đông, cao giọng nói: “Hôm nay là một ngày vinh quanh của tộc Aesir chúng ta. Không chỉ là việc văn tự Rune được ghi chép lại, mảnh đất Asgard vẫn tiếp tục phát triển phồn vinh, mà còn vì vị thần mà chúng ta trông đợi bao năm cuối cùng đã xuất hiện, ở ngay giữa điện Valhalla này”.
Ngài bước lên bậc thang, bế bổng nàng lên: “Chúng ta hãy dùng thái độ nhiệt tình và chân thành nhất để nghênh đón thần Tình yêu Frigg đã đến với chúng ta”.
Bỗng chốc, toàn cung điện như rung chuyển vì tiếng vỗ tay.
Frigg không hề ngờ tới chuyện này, nàng đẩy Odin mấy cái. Nhưng Odin hoàn toàn không để ý tới vẻ bối rối của nàng, tiếp tục nói: “Tất cả những vị thần đang ngồi ở đây chắc chắn đều biết, dũng sĩ nào có được sự chúc phúc của thần Tình yêu sẽ sở hữu sức mạnh vô biên. Thế nên, vì vinh quanh vĩnh hằng của tộc Aesir, vì tương lai tốt đẹp nhất cho Thần giới, là người thống trị mảnh đất này, ta quyết định lấy Frigg làm vợ!”.
Cả tòa cung điện trong nháy mắt như bị ai cướp mất âm thanh, im lặng đến mức kỳ lạ.
Mãi tới khi pháo hoa bung nở giữa trời cao, ánh sáng đủ sắc màu phản chiếu lên nền tuyết và hành lang thì tiếng hoan hô mới đồng loạt vang vọng trong từng ngóc ngách của cung điện Valhalla.
Đương nhiên, Linde và Heimdall vẫn đang ngơ ngác. Nott đã rút chiếc quạt lông ra phe phẩy, trên mặt là nụ cười đắc ý, Sif thì ôm bụng cười phá lên.
Frigg cúi đầu nhìn Odin, không tài nào tin nổi, hoàn toàn rơi vào tình trạng “cứng lưỡi”, không thốt được câu nào.
Vẻ hùng hồn chính nghĩa trên mặt Odin lập tức biến mất không tung tích. Ngài thản nhiên nhìn Frigg, bên môi là ý cười sâu xa ý vị: “Đã nói là ta muốn làm gì với em thì cũng hợp pháp mà, đúng không? Giờ em là vợ ta rồi, em định thế nào đây?”.
Frigg không sao hiểu được, rõ ràng Heimdall và Odin tiếp cận nàng đều vì một lý do duy nhất, thế nhưng tại sao những việc Heimdall làm, nàng chỉ thấy đê tiện hèn hạ, còn Odin công khai nói trước bàn dân thiên hạ: “Bởi vì nàng là thần Tình yêu, nên ta muốn lấy nàng”, lại mang tới cho nàng cảm giác kiêu ngạo và tột đỉnh vinh quang.
Cuối cùng, tiếng chuông mười hai giờ cũng điểm, Odin thả Frigg xuống, sau đó cùng với ba nữ thần Vận mệnh ghi lại thời khắc huy hoàng của đêm nay vào sử sách. Frigg xen vào giữa chúng thần, cả người vẫn bần thần, nhìn về phía trước.
Đột nhiên có người nắm lấy tay nàng.
Nàng quay đầu nhìn lại. Phía sau có rất nhiều người chen chúc, nhưng đa phần hướng nhìn của họ đều dồn về phía Chúa tể của các vị thần. Chỉ có một thiếu niên tóc đỏ đang dõi mắt nhìn nàng.
Nhìn thấy gương mặt của thiếu niên kia, Frigg ngơ ngẩn cả người, sống bao nhiêu năm, nàng chưa từng thấy người con trai lại có gương mặt tuyệt mỹ nhường ấy: đẹp đẽ, ngũ quan hoàn mỹ, tinh tế vô cùng.
Những chàng trai quá đẹp đều khiến người ta có cảm giác hắn vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, chưa kể đến cậu thiếu niên này lại có gương mặt và vóc dáng gầy guộc, vậy nên mặc dù hắn cao hơn Frigg một ít nhưng Frigg lại cảm thấy, nói người ta là thiếu niên vẫn hơi có chút gì đó gượng ép.
Hơn nữa, cậu thiếu niên này, không thể đơn giản hình dung bằng một chữ “đẹp” được. Đôi lông mày vô cùng cương nghị, đâm xiên vào tóc mai, giữa hai lông mày sắc nét ấy là tà khí khiến người ta không thể không chú ý.
Nếu không phải cúi xuống là có thể thấy bàn tay trắng trẻo cực kỳ xứng với gương mặt kia đang nắm chặt lấy tay nàng, Frigg chắc chắn sẽ nghĩ rằng người đang nắm lấy tay nàng là một gã chết toi nào đó.
“Cậu muốn làm gì?”, Frigg hỏi.
“Quả nhiên là không nhận nhầm người”, cậu thiếu niên đăm đăm nhìn nàng một lúc lâu, giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng đến lạ: “Chị ơi, em đã về rồi”.
Frigg nghĩ căng óc cũng không biết mình từ khi nào lại có thêm một thằng em trai lớn cỡ này. Ngay lúc nàng chuẩn bị đóng mác “lại léng phéng bên ngoài” cho ông cha đáng thương của mình thì vị thiếu niên tóc đỏ đã do dự nói: “Chị còn nhớ em chứ... Em là Loki đây”.
Frigg chỉ kinh ngạc vài giây, sau đó thốt lên sung sướng: “Loki? Bé Loki tóc đỏ?”.
Rất hiển nhiên, cách xưng hô trên đã khiến tự tôn của Loki bị trọng thương, hắn im lặng chốc lát, sau đó mới nói: “Đúng là lần trước gặp chị, em vẫn còn bé xíu”.
Frigg rất mừng, nắm lấy bàn tay hắn, kéo hắn ra bên ngoài cung điện. Loki nhìn bàn tay nàng nắm chặt tay mình, có chút kinh ngạc, thế nhưng chỉ lát sau, bên khóe môi kia đã nở một nụ cười ngọt ngào và dịu dàng đến lạ.
Gió tuyết bên ngoài như thứ ma pháp diệu kỳ tiêu tan trên bức màn sân khấu. Hai người rảo bước tới một góc bên ngoài thần điện, đứng cạnh cây cột chống khổng lồ, Frigg khẽ, nói: “Loki bé nhỏ nay đã lớn thế này rồi. Nhìn xem, em còn cao hơn cả ta nữa”.
Loki bước tới trước mặt nàng, vươn tay vẽ một đường thẳng từ đỉnh đầu nàng tới ngang lông mày hắn, sau đó cúi đầu cười phá lên, khẽ nói: “Say này em sẽ còn cao hơn chị cả tấc”.
“Chỉ biết chọc tức ta thôi. Chị đây thèm vào mà ghen tị nhé”, Frigg hừ một tiếng, “Có bạn gái chưa?”.
Loki lắc đầu: “Mẹ bắt em kết hôn luôn”.
“Thật á?” Ngay cả đứa bé ngày nào cũng sắp kết hôn rồi, Frigg đột nhiên thấy trong lòng phiền muộn, nhưng vẫn dịu dàng hỏi lại Loki: “Lúc nào kết hôn?”.
“Ngày kia.”
“Ngày kia? Trời đất... Thế em còn chạy tới Asgard làm gì?”
“Bỏ trốn trước lễ cưới.”
Hắn nói rất ung dung bình thản, khiến cho Frigg suýt nữa thốt ra câu “Thì ra cậu em trốn cưới!”. Nàng ngây ra một lúc lâu, đột nhiên giơ tay vỗ lấy vỗ để lên lưng Loki: “Sao lại trốn?”.
“Em không thích cô gái mà mẹ chọn cho em.”
“Ừ, thế thì hết cách rồi. Nhưng sao phải trốn chạy, tuổi em bằng một mẩu, bọn họ làm gì nỡ ép em.”
“Không, em đã có người con gái mình yêu rồi, có điều mẹ không đồng ý cho em đến với nàng. Lại sợ em chạy đi tìm người ta, thế là mẹ lập tức đạo diễn ngay cho em cái màn cưới xin thần tốc ấy.”
Frigg nhướn mày, nở nụ cười xấu xa: “Mới tí tuổi đầu mà đã có người thương rồi hả?”.
“Vâng...”
“Sao mẹ em lại không muốn hai người đến với nhau?”
“Tại vì nàng lớn hơn em nhiều tuổi, lại không phải tộc Khổng lồ”, hắn liếc nhìn ánh mắt Frigg, nói khẽ: “Nàng là Thần tộc”.
“Thần tộc thì sao? Mẹ em đúng là phân biệt chủng tộc quá.”
“Mẹ em tin mấy lời bậy bạ của chiêm bốc sư, nói chỉ cần em rời khỏi Jotunheim thôi, chắc chắn sẽ mang tới tai họa khủng khiếp.”
Mấy câu này Frigg nghe mòn tai từ bé rồi, toàn là bịa đặt. Nàng nắm chặt tay Loki, nở nụ cười cổ vũ: “Bất kể đó là ai, chỉ cần Loki thích, chị sẽ ủng hộ em”.
Loki do dự một lúc, sau đó tự cổ vũ chính mình, nói: “Chị ơi, thực ra em...”.
Đúng lúc này, giọng nói của một cô gái vang lên, cắt ngang lời Loki.
“Frigg, cái cô này, tìm cả buổi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, thì ra là chạy tới chỗ này”, Sif uống say bí tỉ, lảo đảo bước tới, “Bệ hạ đang tìm cô đấy, sắp kết hôn đến nơi rồi còn tùy tiện thế hả...”.
Frigg bị Sif nói, chỉ muốn cắm mặt xuống đất cho đỡ xấu hổ, còn chưa kịp giải thích đã thấy gương mặt Loki tái nhợt cả ra.
Thường ngày, Linde lúc nào cũng giữ dáng vẻ cung kính, chừng mực trước mặt Odin. Odin cũng có thể nhìn ra tình ý mà nàng không cách nào che lấp trong ánh mắt. Nhưng chỉ cần Linde không nói trắng ra, Odin đều có thể ném qua một bên.
Có điều, đột nhiên lúc này Odin lại thấy bộ dạng ấy đáng ghét vô cùng. Ngài rút tay mình khỏi vòng tay nàng, tiếp tục bước tới phía trước.
Frigg lại tức đến suýt phát điên tại trận, nàng quay người lại, thờ ơ nhìn Linde: “Linde, lâu ngày không gặp. Ngay cả chị mình mà ngươi cũng quên sao?”
Sau đó, ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt Odin.
Odin không nhận ra nàng ngay, nhưng trong khoảnh khắc bước tới gần nàng, ngài cảm nhận được hơi thở của một vị thần Tình yêu chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Đến lúc Odin xác định được cô gái trước mặt kia chính là Frigg, đột nhiên, khát vọng chiếm hữu mãnh liệt cùng cảm giác hiếu kỳ trong ngài đều biến mất không tung tích. Trong lồng ngực ngài chỉ còn sót lại một thứ tình cảm thật phức tạp, phức tạp đến độ khó nói thành lời.
Vài giây kinh ngạc trôi qua, Frigg nhấc váy cúi chào: “Bệ hạ.”
Sau đó chẳng nói lời nào, nàng quay người đi mất.
Năm xưa, ngài không nói ra thân phận thực sự của bản thân, chỉ vì sợ có lời đồn không hay truyền ra.
Bị lừa dối nhiều năm như thế, nàng cảm thấy hết sức mệt mỏi.
Một mình rời khỏi cung điện Valhalla, từng đợt tuyết rơi lả tả ập thẳng xuống người nàng. Tầng tầng kiến trúc hùng vĩ mà tráng lệ của Asgard trong đêm nay như hóa thành màu trắng ảm đạm không chút sức sống. Binh sĩ đứng gác bên ngoài điện như những bức tượng tạc từ đồng đỏ, xếp hàng chỉnh tề, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, canh gác cho hơn trăm cánh cửa khổng lồ. Ánh lửa bên trong điện phản chiếu lên những bộ giáp bạc của họ, khiến chúng trở nên sáng ngời, lấp lánh.
Lúc này không tiện trở về, Frigg đành đứng đợi cho đến lúc trận tuyết này nhỏ bớt.
Nàng đứng giữa trời tuyết bao la, chẳng mấy chốc đã lạnh toát người, thế nhưng Frigg hoàn toàn chẳng có cảm giác gì.
“Sao lại ra đây đứng?”
Nghe giọng nói trầm khàn quen thuộc ấy, thân thể Frigg khẽ run lên. Nàng cố gắng đè nén tình cảm đang cuộn lên trong lồng ngực, xoay người lại nói: “Tôi đang định trở về nhà”.
“Hôm nay nàng ở tạm chỗ này đi, tuyết rơi rất lớn.”
“Không, tôi phải về.”
Những bông hoa tuyết trắng nhợt rơi xuống, từng đợt, từng đợt, dường như vô tình để lại những dấu vết đau thương, buồn bã.
Ánh tuyết phản chiếu lên gương mặt của Odin, lên cả quần áo ngài. Tuyết trắng, tóc đen, vẫn là dáng dấp của hai mươi hai năm về trước. Nhìn thấy ngài, vết thương vốn đã dần khép miệng trong nàng lại nứt toác, ứa máu.
Odin hình như cũng không muốn tiếp tục khách sáo với nàng nữa.
“... Nàng vẫn đang ở với Heimdall?”
“Chuyện này không liên quan gì tới Odin bệ hạ.” Lúc thốt ra chữ “Odin”, nàng cố tình nói thật nặng, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Odin sững sờ, nói: “Nàng vẫn đang giận chuyện ta không nói cho nàng biết tên thật sao? Lúc đó nàng ghét ta như thế, nếu để nàng biết thì ta làm thế nào...”.
“Ngài không cần giải thích. Bệ hạ cũng không cần phải để ý xem tôi nghĩ thế nào đâu.”
Thật ra nếu Frigg nói xong câu này rồi quay người bỏ đi, vậy thì phóng khoáng biết nhường nào. Có điều, nếu người năm xưa cứu cha nàng là Heimdall, nàng còn có thể an ủi mình một chút, mặc dù đau khổ nàng phải chịu đựng chẳng có liên quan chút gì đến Odin, nhưng nàng vẫn thấy hận ngài vô cùng.
“Ngài đã đúng khi không nói tên mình cho tôi biết. Trước đây tôi chỉ ghét danh tiếng của ngài thôi, giờ thì ngay cả con người ngài tôi cũng không ưa nổi.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nàng đã hối hận ngay lập tức.
Quả nhiên, Odiun phản bác: “Ta đâu làm chuyện gì có lỗi với nàng, sự kỳ thị của nàng có phải hơi vô lý không?”
Frigg không biết năm xưa nàng chờ mong điều gì, thế nhưng một khi khát vọng mãnh liệt biến thành thất vọng vô biên, thành nỗi đau khó nói lên lời, thì nỗi hận khó nén trong lòng kia cũng như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương níu giữ.
Mà hiện tại, nàng vẫn không tài nào thoát khỏi tình trạng ấy.
“Ghét một người thì cần thiết phải có lý do không?”, nàng cười nhạt.
Đột nhiên Odin thấy rất khó chịu, sự khó chịu không biết từ nơi nào ùa tới.
“Frigg, nàng không thể không biết chuyện Heimdall đang theo đuổi Linde được. Chẳng lẽ nàng là loại con gái, người khác đối xử tốt với mình thì làm như không thấy, càng đối xử tệ bạc thì lại càng muốn bám theo?”
“Bệ hạ đang muốn nói tôi ti tiện?”
“Ta không có ý này”, Odin cố gắng bắt mình bình tĩnh lại, tay ôm lấy bờ vai nàng, giữ thái độ dịu dàng: “Chỉ là, nàng xứng đáng với người tử tế hơn Heimdall”.
Frigg như bị điều gì làm cho kích động, lùi lại phía sau: “Chuyện của tôi không cần bệ hạ quan tâm”.
Cảm giác khó chịu càng lúc càng cuộn lên, Odin chỉ im lặng trong chốc lát, sau đó thong thả nói: “Nàng nên biết, ta có muốn làm gì với nàng thì cũng chẳng ai dám ra ngăn cản đâu, tất cả đều hợp pháp”.
Vốn Odin cũng chỉ muốn dọa Frigg một chút, khiến nàng có chút kiêng dè mà đừng nói năng khó nghe như thế nữa, ai ngờ lại bắt gặp ánh mắt căm ghét pha lẫn thù hận của nàng. Trong giấy lát, cảm xúc như tràn khỏi vòng kiểm soát, ngài ngang ngược hôn nàng. Đoán trước nàng sẽ phản kháng, thế là ngài giữ chặt hai tay nàng, không để ý tới sự né tránh chống trả, cố chấp giữ chặt lấy bờ môi nàng.
Rõ ràng chuyện ấy xảy ra chỉ khoảng thời gian ngắn ngủi, vậy mà Odin thấy nó dài đằng đẵng, còn hơn cả hai mươi hai năm dai dẳng vừa qua.
Mãi tới lúc nàng rơi lệ.
Odin đương nhiên nào biết được, nàng đang nhớ lại quãng thời gian đáng sợ trước kia. Nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, chỉ vài giây sau đã kết thành băng. Nàng vội lau nước mắt, trừng mắt nhìn ngài bằng đôi mắt đỏ hoe. Vốn định nổi giận, định nói những câu thật quyết liệt, thật chói tai, thế nhưng dường như cái phần tình cảm yết ớt nhất mà nàng đã kìm xuống tận đáy lòng, nay lại bị người ta đào xới lên, môi nàng khẽ run lên, nàng liền chạy vào cung điện Valhalla.
Từng đợt, từng đợt tuyết phủ xuống như những cánh hoa trắng đến vô ngần, trắng đến thê lương, xoay tròn trong trời đông giá rét, bao trùm lên đỉnh cung điện Valhalla, cắn nuốt cả thành phố khổng lồ, lấp đầy từng con đường trống trải hoang vu.
Odin cười.
Cứ như thế này thì không ổn.
Không thể tiếp tục đi đoán mò tâm tư của nàng như thế này được. Một là chiếm đoạt, hai là từ bỏ. Từ trước tới nay ngài chưa từng để bất kỳ người con gái nào khống chế bản thân mình.
Ngài đứng ở nơi Frigg vừa đứng, nhìn theo bóng lưng của nàng khuất dần trong đêm tối... Có thể vì tuyết rơi, cũng có thể vì tối muộn khiến Odin mẫn cảm hơn, ngay cả nụ cười của ngài cũng vương chút xót xa.
rở lại cung điện Valhalla, thấy Heimdall đang bị vây giữa một rừng mỹ nữ, Frigg thật muốn đập đầu mình vào tường, tự hỏi sao vừa nãy không về quách cho rồi. Nàng định đi vòng qua, nhưng lại nghe thấy Heimdall dùng giọng nói cực kỳ quyến rũ của hắn mà huênh hoang nói:
“Giọng nói của Tinh linh vô cùng êm tai. Năm nào ta cũng đi tham dự ngày lễ Nữ thần bên đó, chẳng vì thi đấu, chỉ vì muốn được một lần nghe lại giọng ca khiến người ta phải say mê kia.”
“Thì ra Heimdall điện hạ không chỉ có sức mạnh vô song. Ngay cả hứng thú cũng tao nhã như vậy”, một nữ thần cất tiếng.
“Quả nhiên... Đấy chỉ là ham thích cá nhân thôi”, Heimdall rất khiêm tốn mỉm cười, “Chỉ là, để hiểu được những lời ca đó, ta cũng đã bỏ công đi học ngôn ngữ của Tinh linh”.
“Điện hạ biết ngôn ngữ của Tinh linh sao?”
“Đúng, rất nhiều Tinh ling thường nói, nếu không thấy mặt ta, chỉ nghe tiếng ta nói ngôn ngữ của họ thôi, chắc sẽ nhận nhầm ta là đống loại.” Heimdall còn đang hưởng thụ ánh mắt sùng bái của các nữ thần, đột nhiên liếc nhìn thấy Frigg, hắn lập tức bước tới kéo nàng lại gần: “Thật ngại quá, cho ta giới thiệu một chút, đây là tình nhân của ta, thần Tình yêu Frigg”.
Hắn cố ý nói rất to. Linde vốn đã rời đi nay lại vòng trở lại.
Frigg cau mày, nhìn sang hướng khác.
“A, ban nãy ta cứ ngắm vị mỹ nữ này mãi không thôi, thì ra nàng chính là thần Tình yêu chỉ nghe danh mà chưa một lần lộ diện đó sao?”
“Điện hạ, hai người chung sống lâu chưa? Sao em chưa từng nghe điện hạ nhắc tới chuyện này?”
“Không, chúng ta mới xác lập quan hệ không lâu”, Heimdall ung dung trả lời.
Frigg gạt tay hắn ra, nghĩ sức chịu đựng của mình đã lên đến cực điểm rồi. Đương nhiên, các nữ thần sao có thể bỏ qua phản ứng của nàng, họ nhìn Heimdall bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu. Heimdall vẫn rất an nhàn hôn nhẹ lên trán nàng: “Nàng đang giận ta đấy mà”.
Lúc này, Odin bước vào cửa, vừa lúc nhìn thấy cảnh ấy.
Heimdall không buông Frigg ra, tiếp tục khoác lác: “Vừa nãy ta nói đến đâu rồi nhỉ... A, đúng rồi ngôn ngữ của Tinh linh cực kỳ mĩ lệ, mỗi lần nghe đều khiến người ta say mê, mê mẩn”.
“Đúng vậy, thứ tiếng của họ rất êm tai. Điện hạ nói thử vài câu cho em nghe đi.”
Heimdall dùng thứ giọng truyền cảm đọc một bài thơ, mỉm cười trước ánh mắt kinh ngạc của các nữ thần: “Bài thơ này chính là bài cuối cùng trong tập thơ Lời ca ngợi của Kvasir[1], chủ yếu ngợi ca vua Tinh linh Ksavir cùng với sự phồn thịnh của vương quốc Tinh linh. Tập thơ hơn trăm trang đó ta đều đã đọc thuộc làu và đương nhiên, bài này là bài ta thích nhất. Bởi vì ta đã từng cùng nâng cốc với vị vua Tinh linh, lúc đó ngài còn rất khiêm tốn nói bài thơ đó đã ngợi ca thái quá rồi. Sau này, khi ta đi khiêu chiến với Nidhogg, cũng gặp ngài ở đó. Thực sự ta rất thích con người ngài”.
[1] Khi cuộc chiến cuối cùng giữa tộc Aesir với tộc Vanir chấm dứt, hai bên ngoài việc trao đổi con tin, còn cùng dùng nước bọt của mình tạo ra Kvasir. Hắn được chúng thần sáng tạo, tương truyền sở hữu trí tuệ tối cao. Thế nhưng điều này lại mang tới cho hắn mối họa sát thân. Hai gã tộc Dwarf là Fjalar và Galar đã giết Kvasir, sau đó dùng máu của hắn để ngâm rượu, chế ra thứ rượu ngon chỉ cần uống vào là có thể sở hữu tài năng của một nhà thơ kiệt xuất.
“A, là rồng độc Nidhogg sao?”, các vị nữ thần sợ hãi che miệng, “Các ngài lại dám đi khiêu chiến Nidhogg...”.
Heimdall cười ha hả: “Thật ra Nidhogg cũng chẳng phải con rồng có độc gì, mà là một con rồng băng, toàn thân tỏa ra thứ ánh sáng màu lam nhạt. Chuyện này cũng làm ta rất bất ngờ, tuy bị thương khá nặng, nhưng may mắn ta vẫn thắng được nó”.
Hắn xắn tay áo lên, cho các nữ thần xem từng vết sẹo hằn trên tay mình. Thấy vẻ mặt giật mình thảng thốt của họ, Heimdall nở nụ cười vô cùng thỏa mãn. Thế nhưng Frigg chỉ cười khẩy một cái, sau đó xoay người bỏ đi.
Nàng mới quay người lại, Heimdall cũng chưa kịp phản ứng gì, Odin đã chắn lối nàng, kéo nàng về lại chỗ Heimdall. Heimdall lập tức cung kính nói: “Bệ hạ”.
“Xem ra các ngươi nói chuyện rất vui vẻ.” Odin nâng một chiếc ly bạc lên, điềm nhiên nói: “Bề ngoài của con rồng độc được miêu tả trong rất nhiều sách vở, nhưng tam sao thất bản, mỗi nơi viết một kiểu. Còn việc vỏ ngoài của nó màu xanh lam nhạt, đó chỉ là hình dáng của nó sau vài ngàn năm được một vị chiêm bốc sư của tộc Tinh linh tiên đoán. Nếu ta đoán không nhầm, chắc là ngươi xem trong bức vẽ minh họa ở chương thứ ba, bản dịch cuốn Những chòm sao của chín thế giới. Chú thích bên dưới bức tranh có viết rõ đó là hình dáng trong tiên đoán, nhưng lại được viết bằng ngôn ngữ Tinh linh, vậy nên rất nhiều người tưởng đó là diện mạo vốn có của Nidhogg”.
Odin nói đến phân nửa, sắc mặt Heimdall đã tái nhợt cả ra. Đương nhiên, những nữ thần vây quanh còn thấy xấu hổ thay cho hắn, kể cả Tyr vẫn đứng bên cạnh nghe bọn họ nói nhưng không muốn bước ra.
Heimdall thích khoác lác, hơn nữa trình độ “chém gió chặt bão” đã đạt đến cảnh giới tối cao, chuyện này Odin vẫn biết, nhưng chưa bao giờ để vào trong mắt. Tyr cũng chưa bao giờ nhìn thấy Odin như vậy, đang cảm thấy kỳ lạ thì Odin lại nói:
“Còn nữa, Ksavir là Tinh linh trí tuệ, vua của các Tinh linh chính là cha hắn. Không biết ai mới là người uống rượu với ngươi?”
Sắc mặt Heimdall lúc xanh lúc trắng, nhất thời không thốt lên được câu nào. Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên nặng nề, chỉ có Frigg là vẫn bình thản nhìn Odin.
Lúc này cũng đã sắp nửa đêm.
Rất nhiều vị thần đang tất bật chuẩn bị pháo bông cùng sách vàng để ghi lại thời khắc lịch sử này. Odin quay đầu nhìn Frigg, thình lình nắm chặt lấy tay nàng, sau đó kéo nàng bước về phía bệ vua.
“Chờ chút, ngài đang làm gì thế...”, Frigg hoảng hốt nhìn bốn phía: “Bỏ tôi ra, bao nhiêu người đang nhìn kìa”.
Odin đứng trước đám đông, cao giọng nói: “Hôm nay là một ngày vinh quanh của tộc Aesir chúng ta. Không chỉ là việc văn tự Rune được ghi chép lại, mảnh đất Asgard vẫn tiếp tục phát triển phồn vinh, mà còn vì vị thần mà chúng ta trông đợi bao năm cuối cùng đã xuất hiện, ở ngay giữa điện Valhalla này”.
Ngài bước lên bậc thang, bế bổng nàng lên: “Chúng ta hãy dùng thái độ nhiệt tình và chân thành nhất để nghênh đón thần Tình yêu Frigg đã đến với chúng ta”.
Bỗng chốc, toàn cung điện như rung chuyển vì tiếng vỗ tay.
Frigg không hề ngờ tới chuyện này, nàng đẩy Odin mấy cái. Nhưng Odin hoàn toàn không để ý tới vẻ bối rối của nàng, tiếp tục nói: “Tất cả những vị thần đang ngồi ở đây chắc chắn đều biết, dũng sĩ nào có được sự chúc phúc của thần Tình yêu sẽ sở hữu sức mạnh vô biên. Thế nên, vì vinh quanh vĩnh hằng của tộc Aesir, vì tương lai tốt đẹp nhất cho Thần giới, là người thống trị mảnh đất này, ta quyết định lấy Frigg làm vợ!”.
Cả tòa cung điện trong nháy mắt như bị ai cướp mất âm thanh, im lặng đến mức kỳ lạ.
Mãi tới khi pháo hoa bung nở giữa trời cao, ánh sáng đủ sắc màu phản chiếu lên nền tuyết và hành lang thì tiếng hoan hô mới đồng loạt vang vọng trong từng ngóc ngách của cung điện Valhalla.
Đương nhiên, Linde và Heimdall vẫn đang ngơ ngác. Nott đã rút chiếc quạt lông ra phe phẩy, trên mặt là nụ cười đắc ý, Sif thì ôm bụng cười phá lên.
Frigg cúi đầu nhìn Odin, không tài nào tin nổi, hoàn toàn rơi vào tình trạng “cứng lưỡi”, không thốt được câu nào.
Vẻ hùng hồn chính nghĩa trên mặt Odin lập tức biến mất không tung tích. Ngài thản nhiên nhìn Frigg, bên môi là ý cười sâu xa ý vị: “Đã nói là ta muốn làm gì với em thì cũng hợp pháp mà, đúng không? Giờ em là vợ ta rồi, em định thế nào đây?”.
Frigg không sao hiểu được, rõ ràng Heimdall và Odin tiếp cận nàng đều vì một lý do duy nhất, thế nhưng tại sao những việc Heimdall làm, nàng chỉ thấy đê tiện hèn hạ, còn Odin công khai nói trước bàn dân thiên hạ: “Bởi vì nàng là thần Tình yêu, nên ta muốn lấy nàng”, lại mang tới cho nàng cảm giác kiêu ngạo và tột đỉnh vinh quang.
Cuối cùng, tiếng chuông mười hai giờ cũng điểm, Odin thả Frigg xuống, sau đó cùng với ba nữ thần Vận mệnh ghi lại thời khắc huy hoàng của đêm nay vào sử sách. Frigg xen vào giữa chúng thần, cả người vẫn bần thần, nhìn về phía trước.
Đột nhiên có người nắm lấy tay nàng.
Nàng quay đầu nhìn lại. Phía sau có rất nhiều người chen chúc, nhưng đa phần hướng nhìn của họ đều dồn về phía Chúa tể của các vị thần. Chỉ có một thiếu niên tóc đỏ đang dõi mắt nhìn nàng.
Nhìn thấy gương mặt của thiếu niên kia, Frigg ngơ ngẩn cả người, sống bao nhiêu năm, nàng chưa từng thấy người con trai lại có gương mặt tuyệt mỹ nhường ấy: đẹp đẽ, ngũ quan hoàn mỹ, tinh tế vô cùng.
Những chàng trai quá đẹp đều khiến người ta có cảm giác hắn vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, chưa kể đến cậu thiếu niên này lại có gương mặt và vóc dáng gầy guộc, vậy nên mặc dù hắn cao hơn Frigg một ít nhưng Frigg lại cảm thấy, nói người ta là thiếu niên vẫn hơi có chút gì đó gượng ép.
Hơn nữa, cậu thiếu niên này, không thể đơn giản hình dung bằng một chữ “đẹp” được. Đôi lông mày vô cùng cương nghị, đâm xiên vào tóc mai, giữa hai lông mày sắc nét ấy là tà khí khiến người ta không thể không chú ý.
Nếu không phải cúi xuống là có thể thấy bàn tay trắng trẻo cực kỳ xứng với gương mặt kia đang nắm chặt lấy tay nàng, Frigg chắc chắn sẽ nghĩ rằng người đang nắm lấy tay nàng là một gã chết toi nào đó.
“Cậu muốn làm gì?”, Frigg hỏi.
“Quả nhiên là không nhận nhầm người”, cậu thiếu niên đăm đăm nhìn nàng một lúc lâu, giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng đến lạ: “Chị ơi, em đã về rồi”.
Frigg nghĩ căng óc cũng không biết mình từ khi nào lại có thêm một thằng em trai lớn cỡ này. Ngay lúc nàng chuẩn bị đóng mác “lại léng phéng bên ngoài” cho ông cha đáng thương của mình thì vị thiếu niên tóc đỏ đã do dự nói: “Chị còn nhớ em chứ... Em là Loki đây”.
Frigg chỉ kinh ngạc vài giây, sau đó thốt lên sung sướng: “Loki? Bé Loki tóc đỏ?”.
Rất hiển nhiên, cách xưng hô trên đã khiến tự tôn của Loki bị trọng thương, hắn im lặng chốc lát, sau đó mới nói: “Đúng là lần trước gặp chị, em vẫn còn bé xíu”.
Frigg rất mừng, nắm lấy bàn tay hắn, kéo hắn ra bên ngoài cung điện. Loki nhìn bàn tay nàng nắm chặt tay mình, có chút kinh ngạc, thế nhưng chỉ lát sau, bên khóe môi kia đã nở một nụ cười ngọt ngào và dịu dàng đến lạ.
Gió tuyết bên ngoài như thứ ma pháp diệu kỳ tiêu tan trên bức màn sân khấu. Hai người rảo bước tới một góc bên ngoài thần điện, đứng cạnh cây cột chống khổng lồ, Frigg khẽ, nói: “Loki bé nhỏ nay đã lớn thế này rồi. Nhìn xem, em còn cao hơn cả ta nữa”.
Loki bước tới trước mặt nàng, vươn tay vẽ một đường thẳng từ đỉnh đầu nàng tới ngang lông mày hắn, sau đó cúi đầu cười phá lên, khẽ nói: “Say này em sẽ còn cao hơn chị cả tấc”.
“Chỉ biết chọc tức ta thôi. Chị đây thèm vào mà ghen tị nhé”, Frigg hừ một tiếng, “Có bạn gái chưa?”.
Loki lắc đầu: “Mẹ bắt em kết hôn luôn”.
“Thật á?” Ngay cả đứa bé ngày nào cũng sắp kết hôn rồi, Frigg đột nhiên thấy trong lòng phiền muộn, nhưng vẫn dịu dàng hỏi lại Loki: “Lúc nào kết hôn?”.
“Ngày kia.”
“Ngày kia? Trời đất... Thế em còn chạy tới Asgard làm gì?”
“Bỏ trốn trước lễ cưới.”
Hắn nói rất ung dung bình thản, khiến cho Frigg suýt nữa thốt ra câu “Thì ra cậu em trốn cưới!”. Nàng ngây ra một lúc lâu, đột nhiên giơ tay vỗ lấy vỗ để lên lưng Loki: “Sao lại trốn?”.
“Em không thích cô gái mà mẹ chọn cho em.”
“Ừ, thế thì hết cách rồi. Nhưng sao phải trốn chạy, tuổi em bằng một mẩu, bọn họ làm gì nỡ ép em.”
“Không, em đã có người con gái mình yêu rồi, có điều mẹ không đồng ý cho em đến với nàng. Lại sợ em chạy đi tìm người ta, thế là mẹ lập tức đạo diễn ngay cho em cái màn cưới xin thần tốc ấy.”
Frigg nhướn mày, nở nụ cười xấu xa: “Mới tí tuổi đầu mà đã có người thương rồi hả?”.
“Vâng...”
“Sao mẹ em lại không muốn hai người đến với nhau?”
“Tại vì nàng lớn hơn em nhiều tuổi, lại không phải tộc Khổng lồ”, hắn liếc nhìn ánh mắt Frigg, nói khẽ: “Nàng là Thần tộc”.
“Thần tộc thì sao? Mẹ em đúng là phân biệt chủng tộc quá.”
“Mẹ em tin mấy lời bậy bạ của chiêm bốc sư, nói chỉ cần em rời khỏi Jotunheim thôi, chắc chắn sẽ mang tới tai họa khủng khiếp.”
Mấy câu này Frigg nghe mòn tai từ bé rồi, toàn là bịa đặt. Nàng nắm chặt tay Loki, nở nụ cười cổ vũ: “Bất kể đó là ai, chỉ cần Loki thích, chị sẽ ủng hộ em”.
Loki do dự một lúc, sau đó tự cổ vũ chính mình, nói: “Chị ơi, thực ra em...”.
Đúng lúc này, giọng nói của một cô gái vang lên, cắt ngang lời Loki.
“Frigg, cái cô này, tìm cả buổi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, thì ra là chạy tới chỗ này”, Sif uống say bí tỉ, lảo đảo bước tới, “Bệ hạ đang tìm cô đấy, sắp kết hôn đến nơi rồi còn tùy tiện thế hả...”.
Frigg bị Sif nói, chỉ muốn cắm mặt xuống đất cho đỡ xấu hổ, còn chưa kịp giải thích đã thấy gương mặt Loki tái nhợt cả ra.
Danh sách chương