Người duy nhất trong phòng không bị ánh mắt Tào Tháo khiến cho sợ hãi chính là ta. Bởi vì, nói sao đi nữa, ta thấy Tào Tháo đã bình tĩnh rất nhiều, không bao giờ xúc động như trước nữa, hôm nay ta đã tận dụng đúng thời cơ. Ta nhìn Tào Tháo nói: “Chủ công, Tử Vân không cho rằng chuyện hôm nay là chuyện nhỏ, thực ra có rất nhiều hậu họa.” Tuân Úc nhìn ta, run rẩy nói: “Tử Vân, chuyện này đâu có lớn, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa.” Ông ta đã nhận ra ý định của Tào Tháo, sẽ không làm gì hoàng đế nữa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, nghe ta nói xong, mồ hôi lạnh lại tuôn ra, sợ ta nói gì đó sẽ khiến Tào Tháo gây hại cho Hoàng đế! Đúng là trung thành.

Ta nhìn ông ta thở dài: “Văn Nhược tiên sinh, ngài quen biết với Tử Vân đã bảy năm, Tử Vân có phải loại người không có chừng mực không?” Ông ta cúi đầu không nói gì. Tào Tháo đương nhiên hiểu ý ông ta, không để ý nữa, xoay người hỏi ta: “Tử Vân, chuyện này ngươi hiểu rõ, ngươi cảm thấy rất nghiêm trọng sao? Nói lý do của ngươi đi.” Đúng vậy, lý do này ta phải nói thật tốt mới được. Tào Tháo lúc này trong lòng chắc chắn hận không thể lập tức xẻ thịt bọn Đổng Thừa, muốn thuyết phục ông ta buông tha tính mạng bọn họ, không phải chuyện dễ dàng. Quách Gia nhìn ta thần tình lo lắng: “Tử Vân, ngươi nghĩ kỹ chưa?” Đừng có cành mẹ đẻ cành con đó! Ta không trả lời Quách Gia, chỉ tới gần quỳ xuống trước Tào Tháo, giống như trước nắm lấy tay ông ta, sau đó nhìn vào mắt Tào Tháo nói: “Chủ công, ngài còn nhớ rõ lời Tử Vân nói ở Quyên thành không?” Tào Tháo vốn đang không hiểu rõ ý ta, nghe xong ta nói, thân thể chấn động, nhìn kỹ mắt ta thấp giọng nói: “Sao lại không nhớ rõ? Đúng vậy, lúc đó ngươi đã nói trên đời này, tiểu nhân vẫn nhiều hơn quân tử. Tháo quả thật đã gặp phải kẻ phản bội.” Nói tới đây, ông ta cười khổ. Ta gật đầu: “Đúng vậy, làm người ai cũng có lòng riêng. Chủ công, chuyện này giống như Văn Hòa tiên sinh nói, cũng không phải chuyện khó xử lý, nhưng mà xử lý không tốt, hậu quả rất nghiêm trọng. Muốn dẹp giặc ngoài trước phải yên ổn bên trong đã! Đặc biệt là lúc này.”

Tào Tháo bọn họ đều nhíu mày. Tào Tháo nói: “Những người đó đương nhiên phải giết, có gì mà xử lý không tốt? Chẳng lẽ, ngươi còn muốn ta tha mạng cho bọn chúng hay sao?” Câu nói sau cùng rất rõ ràng cho rằng đó là nhảm nhí. Ta ngẩng đầu nhìn mọi người, bọn họ đối với lời của Tào Tháo đều xem là đương nhiên. Trong bụng ta thở dài, liền nói: “Vẫn là chủ công hiểu rõ Tử Vân, thần đúng là có ý này.” A? Mọi người đều sững sờ nhìn ta. Chuyện lớn như vậy có thể gọi là đại nghịch bất đạo, ta lại nói nên buông tha tính mạng bọn chúng.

Tật xấu thích tranh cãi với ta của Quách Gia lại tới: “Tử Vân, ngươi muốn gì? Nếu như ngươi không muốn chúng chết, vì sao lại đem mọi chuyện đều tra ra rõ ràng? Ngươi đem ra chứng cớ chúng phạm tội, rồi lại nói muốn để lại mạng cho chúng là sao?” Tào Tháo cũng nói: “Loại chuyện này nhất định phải giết một người răn trăm người, nếu không bọn chúng càng càn rỡ.”

Ta không để ý Quách Gia, lại nói với Tào Tháo: “Chủ công, giết bọn họ giải quyết được vấn đề gì chứ? Lấy tính mạng bọn chúng, đơn giản như giết một bầy kiến thôi, nhưng mà, giết một người chưa chắc khiến trăm người sợ. Tử Vân nghĩ chính là: sau khi giết bọn chúng ta được lợi gì? Mất gì?” Tào Tháo nhìn ta: “Được? Mất? Hừ, bọn chúng muốn giết ta, ta giết bọn chúng còn gì phải băn khoăn sao? Không giết bọn chúng, muốn ta mỗi ngày đều sống trong cảnh âu lo sao? Không giết chúng, hoàng đế làm sao hết được hy vọng? Tử Vân, ta biết ngươi không muốn thấy người chết, chuyện này lại do ngươi phát hiện, càng không muốn để chúng chết, tránh cho mình thấy khó chịu, đúng không?” Ngài nghĩ ta tốt vậy sao?!

Ta cố ý cười tự giễu: “Chủ công, ngài vẫn nghĩ Tử Vân là trẻ con chưa lớn sao? Không phải. Ban đầu ở Từ châu, Tử Vân ngăn cản ngài giết người, là vì những người kia căn bản không đáng chết; nhưng mà hôm nay, những người đó Tử Vân cho rằng chúng có chết cũng được, một đám khốn kiếp thiếu hiểu biết, có gì đáng giữ lại?” Tào Tháo nhíu mày, liền hỏi: “Ý ngươi là sao?” Ta cười cười: “Tử Vân nhiều năm làm thương nhân, có thói quen làm chuyện gì cũng suy ngẫm được mất. Nói thật với chủ công, chuyện này thần đã biết hơn mười ngày, nhưng một mực suy nghĩ nên xử lý thế nào có lợi với chủ công, nên tới hôm nay mới nói ra.”

Tào Tháo trầm ngâm: “Vậy nói xem ngươi nghĩ thế nào?” Ông ta rút tay về, ta dùng sức giữ lại: “Chủ công, nói theo đạo lý, giết những kẻ đó là đúng. Nhưng mà, trong đám người đó, Đổng Thừa là quốc cữu của Hoàng đế; Lưu Bị danh nghĩa là hoàng thúc; còn có Đổng quý phi đã mang bầu, ngài có phải cũng muốn giết nàng không?” Tào Tháo hừ lạnh: “Đương nhiên, nghiệt chủng không thể giữ lại.”

Ta nhìn vào mắt ông ta, tay không hề buông lỏng: “Cứ như vậy, chủ công, ngài nghĩ xem địch nhân của ngài sẽ nghĩ sao? Nói thế nào?” Tào Tháo có chút không bình tĩnh, cao giọng nói: “Là bọn chúng muốn giết ta trước, ta giết bọn chúng sao lại không thể?” Ta nói: “Đúng, ở góc độ của ngài, như chúng ta thấy ngài không hề sai, chúng ta đều không sai. Nhưng mà, địch nhân của ngài, Lưu Bị, Viên Thiệu kia, thậm chí các chư hầu khác dã tâm bừng bừng sẽ coi đây là cái cớ, sẽ liên hợp chửi rủa hãm hại ngài. Bọn chúng sẽ nói ngài tàn sát hoàng thất, không tôn trọng hoàng gia. Điểm ấy, ngài phải cân nhắc!” Tào Tháo cười lạnh: “Tào Mạnh Đức ta sẽ để ý bọn chúng nói gì sao?”

Trong lòng ta rất phẫn nộ với Tào Tháo, không ngừng nói tiếp: “Chủ công, bọn Đổng Thừa nói tới cùng, muốn hại chính là ngài, không phải hoàng đế, không thể dùng từ đại nghịch bất đạo để hình dung được! Huống chi, dầu sao đó cũng là chiếu thư của hoàng đế, danh phận vua tôi vẫn còn mà! Ngài giết bọn chúng, những kẻ địch kia sẽ nói gì với người trong thiên hạ? Nói ngài khống chế hoàng đế, vũ nhục Hoàng đế, năm giữ triều đình, là gian thần, lộng thần. Chủ công, đây là đại kỵ của người làm thần tử đó!” Tào Tháo tức giận vỗ tay xuống án thư: “Ta sợ bọn chúng nhục mạ sao? Ta trăm ngàn khổ ải chống đỡ cái gọi là triều đình này, bọn chúng đối với ta như vậy, sao ta phải chịu đựng? Chiếu như ngươi nói, ta có cần phải cầm vạt áo đó quỳ trước hoàng đế, xin hắn ban cho ta tội chết, để làm trung thần, đúng không?”

Ta cau chặt lông mày: “Lời chủ công nói tất nhiên có đạo lý. Nhưng thiên hạ là người cầm bút, chủ công muốn danh chấn thiên hạ, phải chặn miệng người đời, chớ để kẻ địch nói xằng, miệng người nước chảy đá vàng, cổ kim vẫn vậy. Lại thêm dân chúng vốn không biết chuyện gì, hay tin lời đồn nhảm, lời nói dối qua miệng trăm vạn người sẽ thành sự thật. Chủ công muốn làm nghiệp lớn, sao có thể để người khác lợi dụng lừa gạt dân chúng? Đặc biệt các phần tử trí thức sĩ tộc, bọn họ không vượt qua những tình huống sống còn, không trải qua minh tranh ám đấu, chỉ biết đọc mấy cuốn sách chết, tự cho biết được hết đạo lý trong thiên hạ, chịu ảnh hưởng rất nặng của tư tưởng chính thống. Huống hồ tư tưởng xưa nay là không dùng hình với đại phu, phải biết rằng nếu thật sự ngài bị bêu danh, có thể sẽ mất đi một số người tài năng, mất đi lòng dân đó! Trong loạn thế, con người là trọng yếu nhất.” Tào Tháo không nói gì, trong phòng mọi người cũng im lặng, rơi vào trầm tư.

Thấy Tào Tháo đã buông lỏng, ta khuyên tiếp: “Chủ công, các vị tiên sinh, các ngài đều đã đi thuyền qua Hoàng Hà rồi chứ?” Mọi người nhìn ta nghi hoặc. Ta cười nói: “Thuyền xuôi dòng mà đi sẽ rất mau, nước đẩy thuyền đi; chèo thuyền ngược dòng thì vô cùng khó khăn, nước cản thuyền chậm lại; một khi nước lật thuyền, thuyền hỏng người mất, có phải rất thê thảm? Cái này gọi là nước chở thuyền, cũng có thể lật thuyền! Chủ công, sự nghiệp của chúng ta giống như thuyền nổi trên sông, thiên hạ dân chúng chính là nước sông. Dân chúng tuy rằng không biết rõ, nhưng thường xuyên tự cho mình có trí, chính vì vậy mới càng dễ bị hạng người có ý đồ riêng lợi dụng để đối phó với kẻ thù. Chủ công, những dân chúng đó khi bị người khác lợi dụng, chúng ta giống như chèo thuyền ngược dòng vậy!”

Lời ta nói cuối cùng cũng tạo ra hiệu ứng, một người đều một lần nữa suy nghĩ hậu quả. Đúng vậy, Vũ ca ca từng nói, những kẻ nhục mạ Tào Tháo, quở trách tội ác của ông ta, trong đó trách nhiều nhất chính là giết quốc cữu, thắt cổ hoàng phi, cầm tù thiên tử. Mà tất cả chuyện đó đều từ sự việc vạt áo viết chiếu thư mà ra. Cho nên, Vũ ca ca mới nói, nhất định không thể giết Đổng Thừa cùng Đổng quý phi. Tuân Úc nhìn ta trong mắt lộ ra sự cảm kích, ông ta vẫn không nói lời nào. Kỳ thực, mấy mưu sĩ của Tào Tháo đối với việc nội chính, chỉ có chú cháu Tuân gia thường lo nghĩ cho Tào Tháo, mấy vị khác xác định vị trí là người bày mưu hiến kế cho Tào Tháo, bình thường không lo nghĩ mấy chuyện đó. Qua một thời gian thật lâu, Tuân Du nhìn Tuân Úc, tiến lên nói: “Chủ công, thần cảm thấy lời Tử Vân có đạo lý.”

Tào Tháo ừ một tiếng, nâng mắt nhìn ta: “Chèo thuyền ngược dòng, ví dụ rất đúng! Như ngươi nói nên xử trí mấy người đó thế nào? Chẳng lẽ bảo ta không để ý nữa? Ta làm sao mà yên ổn nội bộ được?” Ta thở phào một hơi, cắn răng nói: “Những kẻ đó cả gan làm loạn, bụng dạ khó lường, sao có thể khinh địch bỏ qua? Tội chết có thể tha, tội sống không thể bỏ qua. Tuy rằng chúng ta không giết một người răn trăm người, nhưng cũng không thể để bọn chúng nghĩ rằng chúng ta yếu đuối không làm gì được.” Nói tới đây, ta nhìn Tuân Úc hỏi: “Văn Nhược tiên sinh, ngài cảm thấy Tử Vân nói có lý hay không?” Sát khí trong giọng nói của ta rất rõ ràng, Tuân Úc nghe được lạnh run người, cúi đầu nói: “Đương nhiên có lý, đúng là không thể tha cho bọn chúng.” Tốt, chỉ cần ông tỏ ra đồng ý là được: “Chủ công, Tử Vân nghĩ rồi, những kẻ đó giết với ngài bất lợi, mặc kệ thì chúng tác oai tác quái. Cho nên bỏ tù bọn chúng là được.” Tào Tháo ngẫm nghĩ: “Bỏ tù thế nào? Chẳng lẽ chỉ trừng trị vài người sao? Hay là đem toàn bộ bọn chúng tống vào quân doanh nhé?”

Ta cười lạnh một tiếng: “Nếu phải làm chuyện đó, muốn chúng trả giá nặng, sao có thể chỉ trừng trị vài người? Để lai gia đình bọn chúng ở ngoài rải lời đồn, mê hoặc lòng người hay sao? Chủ công, Tử Vân nghĩ, nếu bọn chúng làm chuyện ác như vậy, chắc vì bình thường không chịu đọc sách, kết quả là chẳng biết đạo lý gì nữa. Vậy đi, chúng ta bắt bọn chúng đọc nhiều sách một chút, xem có biết cảm hóa không.” Thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, ta lại nói tiếp: “Chuyện chiếu thư trên vạt áo là do hoàng đế làm ra, nhưng người còn trẻ tuổi không hiểu chuyện. Nếu bọn họ đều không hiểu lý lẽ, dứt khoát đem bỏ chung một chỗ học tập cho tốt đi. Tử Vân nghĩ, ngay trong hoàng cung, xây một biệt viện tường thật cao, thật lớn, đem những kẻ không biết điều, không hiểu chuyện đó nhốt cả vào một chỗ, để bọn họ ở bên trong tu tỉnh cho tốt, tới lúc hiểu được đạo lý sẽ được ra ngoài.”

Ta nói xong, bọn họ đều hiểu rõ. Tào Tháo không biểu hiện gì, Quách Gia bọn họ nhìn ta đều thấy rùng mình, chủ ý này quá độc. Tuân Úc hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn ta chằm chằm nói: “Ý của Tử Vân là vĩnh viễn đem bọn họ giam cầm trong hoàng cung, bao gồm cả Hoàng thượng…” Ta cùng Tào Tháo đồng thời dùng ánh mắt ép sát ông ta, ông ta không chịu nổi khí thế áp bức của Tào Tháo, cúi đầu không nhìn chúng ta nữa. Ta cười lạnh một tiếng: “Chúng ta sao có thể giam cầm hoàng đế? Đây là vì muốn tốt cho người. Lúc này thế đạo hỗn loạn, hoàng đế còn quá nhỏ, thật sự không hiểu chuyện, phải dạy bảo thêm. Nếu không, người cứ tiếp tục suy nghĩ lung tung, đối với mọi người đều không tốt. Đợi người hiểu chuyện, trưởng thành hơn, thế đạo ổn định lại, người lúc đó muốn làm gì cũng được.” Miệng nói, tay dùng sức nắm chặt tay Tào Tháo, truyền tín hiệu cho ông ta.

Tào Tháo hiểu rõ ý ta, ông ta cũng nói: “Không sai. Ta vốn cho rằng hoàng đế rất thông minh, biết cư xử, lúc này mới biết người chẳng hiểu cái gì. Nếu như vậy cứ theo lời Tử Vân là được!” Tuân Úc không dám nói gì nữa. Trong lòng ta tuy không đành lòng, cũng không thể buông tha ông ta: “Văn Nhược tiên sinh, việc thi công biệt viện và tìm thầy cho hoàng đế, mong ngài bỏ tâm tư. Như Tử Vân thấy, Khổng Văn Cử đại nhân là hậu nhân của Khổng tử, thuở nhỏ nhận giáo hóa, bản thân cũng tài cao học rộng, thiên hạ ít người bì, để ông ấy làm thầy của hoàng đế chẳng phải rất hợp sao? Nếu như chủ công cùng ngài đồng ý, xin mời tiên sinh có lời với Khổng đại nhân. Có điều, biệt viện nếu chưa làm xong, ngài vẫn chưa được nói, chúng ta cũng không động tới bọn người Đổng Thừa, để bọn chúng khỏi tự chuốc lấy phiền toái.” Tào Tháo lập tức đồng ý: “Không sai, Tử Vân nói rất đúng, Văn Nhược, đây là nhiệm vụ nội chính của ngươi, chuyện này giao cho ngươi phụ trách.” Sắc mặt Tuân Úc tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ oán hận bất đắc dĩ, có điều Tào Tháo đã lên tiếng, ông ta cũng chỉ đành nhận lệnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện