Ngày hôm sau, ta tỉnh lại, cảm thấy khá hơn nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn
thấy không yên lòng chuyện Quách Gia. Không sai, ta đã thay đổi lịch sử, hắn chắc không xảy ra chuyện gì đâu! Càng nghĩ càng sợ, ta gọi Tần
Dũng: “Ngươi chuẩn bị ngựa, lập tức theo ta đi Dĩnh Xuyên.”
Tần Dũng vội can: “Nhưng mà, công tử đang bị thương, còn sốt nữa.”
Ta cau mày: “Nói nhiều quá. Ta muốn đi ngay, ngươi không đồng ý có thể không theo.” Hắn thở dài, đi chuẩn bị.
Nửa khắc đồng hồ sau, chúng ta lên đường. Lúc Thái Sử Từ tìm tới chỗ ta, ta đã đi được nửa ngày. Hắn thở dài, trở về phủ, cười khổ nói với Tuân Úc và Trình Dục đều đang muốn gặp ta: “Gia nhân nói, hắn sáng sớm đã đi rồi, không biết lúc nào về.” Hai người nhìn nhau, đều có một chút lo lắng.
Ta và Tần Dũng chạy thẳng tới Dương Cù ở Dĩnh Xuyên. Tới nhà Quách Gia, ta chấn động, ở đó chẳng còn Quách phủ nữa, chỉ còn cảnh đổ nát thê lương, bụi cỏ mọc đầy, ta thiếu chút nữa ngất đi. Trời ạ, có chuyện gì vậy? Nơi này từ lúc nào lại có đánh nhau? Trong trí nhớ của ta không có mà? Chẳng lẽ ta thay đổi lịch sử, khiến nơi này gặp tai vạ bất ngờ sao? Không thể nào! Ta còn chưa thật sự thay đổi cái gì cả! Tần Dũng khuyên nửa ngày, ta mới hồi phục. Ở trong thành hỏi thăm mãi mới biết được, từ năm 194, nơi này đã bị loạn binh của Lý Giác cướp sạch, nhà giàu trong thành đều đã trốn hết, Quách gia cũng đã đi.
Ta mang theo một bụng lo lắng, bắt đầu tìm kim đáy bể, vài ngày sau, cuối cùng nghe được Quách gia năm ngoái trở về, không ở trong thành, mà ở lại nông trang bên ngoài thành. Buông xuống một nửa gánh nặng, ta vội chạy tới nơi đó. Quả nhiên nhìn thấy một loạt nhà mới. Lúc Quách Lễ ca ca của Quách Gia nhìn thấy ta nói: “Ôi trời, Tử Vân, mấy năm nay ngươi chạy đi đâu, làm sao mà một chút tin tức cũng không thấy, nếu không phải hai tháng trước nhận được thư ngươi gửi, chúng ta còn tưởng rằng ngươi…” Hắn không nói được nữa.
Ta cũng thở dài: “Tử Vân thật sự không hiểu chuyện, khiến các ca ca lo lắng. Đúng rồi, huynh nói hai tháng trước mới nhận được thư đệ gửi, vậy ca ca đệ đâu rồi? Còn ở nhà không?” Quách Lễ vẻ mặt kinh ngạc: “Đệ trong thư không phải bảo nó tới Quyên thành sao? Thế nào, các người không gặp nhau sao?”
Ta cau mày: “Thư của đệ đáng lẽ phải tới từ nửa năm trước, chắc vì người đưa thư không tìm được nhà. Lúc này, đệ tới Hứa Đô rồi. Đại ca, nếu vậy đệ cũng không trì hoãn nữa, sẽ lập tức tới Quyên thành, tìm được ca ca sẽ gửi thư báo bình an.”
Quách Lễ vội vàng nói: “Thấy đệ có vẻ mệt mỏi, hay là ở lại nghỉ ngơi hai ngày đi.” Ta lắc đầu: “Trong lòng đệ không yên, phải nhanh chóng tìm ca ca mới được. Đúng rồi, gia trang gặp biến cố, cuộc sống có chỗ nào khó khăn không? Đại ca không cần ngại, Tử Vân có chút năng lực, có thể giúp mọi người chút ít.”
Quách Lễ cười: “Bọn lính chưa tới, nhà đã biết. Chúng ta chạy nhanh nên không bị tổn thất. Đệ cứ yên tâm.” “Nếu như vậy, Tử Vân xin cáo từ. Mọi người nhớ bảo trọng.”
Cáo từ Quách gia, ta cùng Tần Dũng quất ngựa không ngừng chạy về Quyên thành. Đến hiệu thuốc Quyên thành, vừa hỏi, gia nhân nói một tháng trước, có người tự xưng là huynh trưởng của công tử đến đây, nghe thấy công tử không có nhà liền bỏ đi, vẫn chưa quay lại. Ta cuối cùng cũng thở phào, biết Quách Gia không có chuyện gì. Ở đây chờ hai ngày, dặn bọn họ đem cơ sở chuyển tới Hứa đô, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, ta lại cùng Tần Dũng về Hứa Đô.
Đến Hứa Đô vừa hỏi thăm, biết Tào Tháo đã mang theo Hoàng đế trở về. Thái Sử Từ cùng Điển Vi cũng tới nhiều lần, cả bọn người Trình Dục cũng chờ không được, chạy tới hỏi thăm. Ngoài ra, còn có người đến tìm ta, nhưng không biết có phải Quách Gia không. Nghe xong gia nhân miêu tả, ta biết là hắn. Không tìm thấy ta, hắn sẽ tìm Tuân Úc. Biết được Quách Gia đã an toàn tìm tới đây, ta thật sự yên tâm. Ở hiệu thuốc nghỉ ngơi một ngày, ta chuẩn bị một chút cho rõ ràng, rồi đi gặp Tào Tháo.
Quay lại lúc đầu, ta đi được nửa tháng, Tào Tháo mang theo Hoàng đế cùng một đám người về Hứa Đô. Ông ta tất nhiên rất cao hứng, vì tiểu hoàng đế đối với ông ta và điều kiện ăn ở ông ta cung cấp đều vô cùng hài lòng. Tào Tháo cũng không học Đổng Trác “mang kiếm thượng triều, hành lễ không cần báo danh”, mà cứ theo lẽ thường quỳ trước hoàng đế. Hoàng đế rốt cục chịu sáu năm bị khinh thường, đã có thể lập lại tông miếu xã tắc, cũng có thể ra oai hoàng đế, cho nên, đối với Tào Tháo càng tươi cười tiếp đón. Tào Tháo càng cảm thấy nước đi này của mình thật đúng đắn.
Lúc nghe Trình Dục nói ta đã trở về, Tào Tháo càng cao hứng, lập tức muốn gặp ta. Nhưng mà, Trình Dục ngập ngừng ấp úng đem chuyện gặp ta nói qua một lần. Tào Tháo nhíu mày lại khẩn trương: “Tử Vân nổi giận? Hắn lật án mây trước mặt ngươi?”
Trình Dục cười khổ: “Thần thấy Tử Vân thật sự có chuyện. Vì cái chết của Hi Chí Tài, hắn có lẽ quá thương tâm. Chủ công cũng biết, Tử Vân cùng Hi Chí Tài rất hợp ý. Nhưng mà, thần cảm thấy hắn có vẻ phản đối chuyện nghênh đón hoàng đế. Thần nói xong việc người đi đón bệ hạ, hắn kêu to, các ngươi cũng không phải muốn tốt cho chủ công, rồi khóc nói, ta là cái gì chứ? Sau đó liền bỏ đi.”
Tào Tháo nhíu mày càng chặt: “Tại sao hắn lại nói như thế? Những lời này có ý tứ gì?”
Trình Dục trong lòng thầm nghĩ, Tử Vân còn nói một đám đần độn, nhặt lại giày rách của kẻ khác, so với mưu sĩ hạng hai của người khác còn không bằng, còn nói chúng ta đem chủ công biến thành ván cầu để bước lên địa vị cao, những lời này thần không dám nói cho ngài nghe.
Tuân Úc thở dài: “Nghe Trọng Đức cùng Tử Nghĩa tướng quân nói, Tử Vân hình như bệnh rất nặng, nếu như trong lòng hắn thật sự có chuyện, có chút thất lễ cũng không có gì đáng nói. Chủ công, việc khẩn cấp trước mắt phải tìm được hắn, ôi, thật lo hắn sẽ xảy ra chuyện.”
Tào Tháo đi qua đi lại: “Tử Vân mặc dù có chút nghịch ngợm, không câu nệ tiểu tiết, nhưng hắn chưa từng như vậy. Hắn nói hắn là cái gì? Sao thấy như là hắn rất bất mãn? Chẳng lẽ là vì chuyện chúng ta nghênh đón thánh giá trước đó không hỏi ý kiến hắn? Cho nên, hắn mới có biểu hiện kích động, phản đối?”
Tuân Úc vội vã nói: “Không đâu. Chủ công, Tử Vân không để ý chuyện đó đâu.”
Tào Tháo cười khổ: “Chỉ mong ta quá lo lắng. Nhưng mà, từ lúc Tử Vân tới bên ta, đúng là rất nhiều chuyện lớn, ta đều sẽ hỏi ý kiến hắn. Lần này không hỏi qua, là vì hắn không có ở đây mà. Tử Vân tuổi nhỏ, có chút tâm sự cũng là có thể. Nhưng mà, bất kể thế nào, hắn đều không thể đối với Trọng Đức nổi giận như vậy. Ta thấy, là vì ta quá sủng hắn, lúc gặp lại, ta nhất định phải nói hắn mới được.”
Trình Dục lập tức nói: “Không thể nào. Chủ công, lúc ấy Tử Vân đúng là bị bệnh. Thần thấy trán hắn nóng rực, tay chân lạnh ngắt, cả người phát hỏa, Hắn tuổi còn nhỏ, hàng năm bôn ba bên ngoài, so với chúng ta mệt nhọc hơn nhiều. Ôi, chủ công vẫn nên làm hắn yên lòng mới được.” Tuân Úc ở bên cạnh gật mạnh, Tào Tháo thở dài.
Sau khi Tào Tháo trở về được bảy ngày, ta còn đang trên đường tới Quyên thành, Quách Gia đã tới Hứa Đô. Người kia tâm cao khí ngạo, ta không có ở đó đáng ra phải đi tìm Tuân Úc, còn không nói ta đã lưu lại lời nhắn nhớ phải chờ ta. Hắn một người cũng không tìm, tự mình tới Tào phủ. Tới đó, nói với gia nhân gác cổng rằng: “Tôi tên gọi Quách Gia, đặc biệt tới bái kiến Tào công.”
Tên gác cổng vội đón vào: “Tiên sinh, mấy ngày nay người muốn gặp đại nhân nhà ta rất nhiều, phiền ngài đợi ở sảnh.” Gác cổng đưa hắn vào tới tận sảnh đợi rồi mới đi. Từ lúc Tào Tháo trở lại Hứa Đô, đúng như lời Tuân Úc nói, không ít phần tử trí thức tìm tới. Tào Tháo tất nhiên cao hứng, đặc biệt dặn gác cổng không được lạnh nhạt với người tới cầu kiến, cũng sắp xếp một nơi chuyên để tiếp đãi.
Quách Gia vừa nhìn, ồ, người thật không ít. Thế này lúc nào mới đến phiên ta? Cũng may, chỉ chốc lát sau, một viên thư lại tới gần: “Tiên sinh, ngài có thư tiến cử không? Nếu như có, có thể để ta chuyển cho đại nhân được không?” Quách Gia hối hận không mang theo thư của ta, lúc này, cũng chỉ biết nói: “Tôi không mang theo. Có điều, tôi họ Quách tên Gia, tự Phụng Hiếu, là đồng hương của Tuân Văn Nhược đại nhân.” Thư lại đáp ứng rồi đi.
Lại nói đám người này làm việc thật tốt, bên trong nghe được là đồng hương của Tuân Úc đại nhân, liền báo lên trên. Tào Tháo không cảm thấy gì, nhưng Tuân Úc nghe xong, cao hứng muốn chết. Nghĩ thầm, ta còn đang chuẩn bị tìm hắn tới, tiến cử cho chủ công, tự mình tới thì tốt rồi. Hắn lập tức hướng Tào Tháo nói, đây chính là một kẻ đại tài, chủ công mau triệu gặp. Tào Tháo cười: so với điệt nhi Công Đạt của ngươi có giỏi hơn không? Tuân Úc vừa mới đem Tuân Du giới thiệu cho Tào Tháo. Tuân Úc thở dài: Quách Gia, có thể sánh với Chí Tài. Tào Tháo vừa nghe, sao lại không muốn gặp cho nhanh được, lập tức sai người đón vào trong phòng.
Hai người đó hận gặp nhau quá muộn, đàm luận trong phòng cả ngày. Đưa Quách Gia rời khỏi phòng, Tào Tháo mừng rỡ viết: “Giúp ta thành nghiệp lớn, tất là người này.” Quách Gia cũng thật cao hứng: “Đúng là chủ của ta.” Tào Tháo tất nhiên lập tức coi Quách Gia là tâm phúc. Tên Quách Gia thối đó, từ đầu đến cuối đều không nhắc tới ta với Tào Tháo, rất quá đáng.
Tần Dũng vội can: “Nhưng mà, công tử đang bị thương, còn sốt nữa.”
Ta cau mày: “Nói nhiều quá. Ta muốn đi ngay, ngươi không đồng ý có thể không theo.” Hắn thở dài, đi chuẩn bị.
Nửa khắc đồng hồ sau, chúng ta lên đường. Lúc Thái Sử Từ tìm tới chỗ ta, ta đã đi được nửa ngày. Hắn thở dài, trở về phủ, cười khổ nói với Tuân Úc và Trình Dục đều đang muốn gặp ta: “Gia nhân nói, hắn sáng sớm đã đi rồi, không biết lúc nào về.” Hai người nhìn nhau, đều có một chút lo lắng.
Ta và Tần Dũng chạy thẳng tới Dương Cù ở Dĩnh Xuyên. Tới nhà Quách Gia, ta chấn động, ở đó chẳng còn Quách phủ nữa, chỉ còn cảnh đổ nát thê lương, bụi cỏ mọc đầy, ta thiếu chút nữa ngất đi. Trời ạ, có chuyện gì vậy? Nơi này từ lúc nào lại có đánh nhau? Trong trí nhớ của ta không có mà? Chẳng lẽ ta thay đổi lịch sử, khiến nơi này gặp tai vạ bất ngờ sao? Không thể nào! Ta còn chưa thật sự thay đổi cái gì cả! Tần Dũng khuyên nửa ngày, ta mới hồi phục. Ở trong thành hỏi thăm mãi mới biết được, từ năm 194, nơi này đã bị loạn binh của Lý Giác cướp sạch, nhà giàu trong thành đều đã trốn hết, Quách gia cũng đã đi.
Ta mang theo một bụng lo lắng, bắt đầu tìm kim đáy bể, vài ngày sau, cuối cùng nghe được Quách gia năm ngoái trở về, không ở trong thành, mà ở lại nông trang bên ngoài thành. Buông xuống một nửa gánh nặng, ta vội chạy tới nơi đó. Quả nhiên nhìn thấy một loạt nhà mới. Lúc Quách Lễ ca ca của Quách Gia nhìn thấy ta nói: “Ôi trời, Tử Vân, mấy năm nay ngươi chạy đi đâu, làm sao mà một chút tin tức cũng không thấy, nếu không phải hai tháng trước nhận được thư ngươi gửi, chúng ta còn tưởng rằng ngươi…” Hắn không nói được nữa.
Ta cũng thở dài: “Tử Vân thật sự không hiểu chuyện, khiến các ca ca lo lắng. Đúng rồi, huynh nói hai tháng trước mới nhận được thư đệ gửi, vậy ca ca đệ đâu rồi? Còn ở nhà không?” Quách Lễ vẻ mặt kinh ngạc: “Đệ trong thư không phải bảo nó tới Quyên thành sao? Thế nào, các người không gặp nhau sao?”
Ta cau mày: “Thư của đệ đáng lẽ phải tới từ nửa năm trước, chắc vì người đưa thư không tìm được nhà. Lúc này, đệ tới Hứa Đô rồi. Đại ca, nếu vậy đệ cũng không trì hoãn nữa, sẽ lập tức tới Quyên thành, tìm được ca ca sẽ gửi thư báo bình an.”
Quách Lễ vội vàng nói: “Thấy đệ có vẻ mệt mỏi, hay là ở lại nghỉ ngơi hai ngày đi.” Ta lắc đầu: “Trong lòng đệ không yên, phải nhanh chóng tìm ca ca mới được. Đúng rồi, gia trang gặp biến cố, cuộc sống có chỗ nào khó khăn không? Đại ca không cần ngại, Tử Vân có chút năng lực, có thể giúp mọi người chút ít.”
Quách Lễ cười: “Bọn lính chưa tới, nhà đã biết. Chúng ta chạy nhanh nên không bị tổn thất. Đệ cứ yên tâm.” “Nếu như vậy, Tử Vân xin cáo từ. Mọi người nhớ bảo trọng.”
Cáo từ Quách gia, ta cùng Tần Dũng quất ngựa không ngừng chạy về Quyên thành. Đến hiệu thuốc Quyên thành, vừa hỏi, gia nhân nói một tháng trước, có người tự xưng là huynh trưởng của công tử đến đây, nghe thấy công tử không có nhà liền bỏ đi, vẫn chưa quay lại. Ta cuối cùng cũng thở phào, biết Quách Gia không có chuyện gì. Ở đây chờ hai ngày, dặn bọn họ đem cơ sở chuyển tới Hứa đô, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, ta lại cùng Tần Dũng về Hứa Đô.
Đến Hứa Đô vừa hỏi thăm, biết Tào Tháo đã mang theo Hoàng đế trở về. Thái Sử Từ cùng Điển Vi cũng tới nhiều lần, cả bọn người Trình Dục cũng chờ không được, chạy tới hỏi thăm. Ngoài ra, còn có người đến tìm ta, nhưng không biết có phải Quách Gia không. Nghe xong gia nhân miêu tả, ta biết là hắn. Không tìm thấy ta, hắn sẽ tìm Tuân Úc. Biết được Quách Gia đã an toàn tìm tới đây, ta thật sự yên tâm. Ở hiệu thuốc nghỉ ngơi một ngày, ta chuẩn bị một chút cho rõ ràng, rồi đi gặp Tào Tháo.
Quay lại lúc đầu, ta đi được nửa tháng, Tào Tháo mang theo Hoàng đế cùng một đám người về Hứa Đô. Ông ta tất nhiên rất cao hứng, vì tiểu hoàng đế đối với ông ta và điều kiện ăn ở ông ta cung cấp đều vô cùng hài lòng. Tào Tháo cũng không học Đổng Trác “mang kiếm thượng triều, hành lễ không cần báo danh”, mà cứ theo lẽ thường quỳ trước hoàng đế. Hoàng đế rốt cục chịu sáu năm bị khinh thường, đã có thể lập lại tông miếu xã tắc, cũng có thể ra oai hoàng đế, cho nên, đối với Tào Tháo càng tươi cười tiếp đón. Tào Tháo càng cảm thấy nước đi này của mình thật đúng đắn.
Lúc nghe Trình Dục nói ta đã trở về, Tào Tháo càng cao hứng, lập tức muốn gặp ta. Nhưng mà, Trình Dục ngập ngừng ấp úng đem chuyện gặp ta nói qua một lần. Tào Tháo nhíu mày lại khẩn trương: “Tử Vân nổi giận? Hắn lật án mây trước mặt ngươi?”
Trình Dục cười khổ: “Thần thấy Tử Vân thật sự có chuyện. Vì cái chết của Hi Chí Tài, hắn có lẽ quá thương tâm. Chủ công cũng biết, Tử Vân cùng Hi Chí Tài rất hợp ý. Nhưng mà, thần cảm thấy hắn có vẻ phản đối chuyện nghênh đón hoàng đế. Thần nói xong việc người đi đón bệ hạ, hắn kêu to, các ngươi cũng không phải muốn tốt cho chủ công, rồi khóc nói, ta là cái gì chứ? Sau đó liền bỏ đi.”
Tào Tháo nhíu mày càng chặt: “Tại sao hắn lại nói như thế? Những lời này có ý tứ gì?”
Trình Dục trong lòng thầm nghĩ, Tử Vân còn nói một đám đần độn, nhặt lại giày rách của kẻ khác, so với mưu sĩ hạng hai của người khác còn không bằng, còn nói chúng ta đem chủ công biến thành ván cầu để bước lên địa vị cao, những lời này thần không dám nói cho ngài nghe.
Tuân Úc thở dài: “Nghe Trọng Đức cùng Tử Nghĩa tướng quân nói, Tử Vân hình như bệnh rất nặng, nếu như trong lòng hắn thật sự có chuyện, có chút thất lễ cũng không có gì đáng nói. Chủ công, việc khẩn cấp trước mắt phải tìm được hắn, ôi, thật lo hắn sẽ xảy ra chuyện.”
Tào Tháo đi qua đi lại: “Tử Vân mặc dù có chút nghịch ngợm, không câu nệ tiểu tiết, nhưng hắn chưa từng như vậy. Hắn nói hắn là cái gì? Sao thấy như là hắn rất bất mãn? Chẳng lẽ là vì chuyện chúng ta nghênh đón thánh giá trước đó không hỏi ý kiến hắn? Cho nên, hắn mới có biểu hiện kích động, phản đối?”
Tuân Úc vội vã nói: “Không đâu. Chủ công, Tử Vân không để ý chuyện đó đâu.”
Tào Tháo cười khổ: “Chỉ mong ta quá lo lắng. Nhưng mà, từ lúc Tử Vân tới bên ta, đúng là rất nhiều chuyện lớn, ta đều sẽ hỏi ý kiến hắn. Lần này không hỏi qua, là vì hắn không có ở đây mà. Tử Vân tuổi nhỏ, có chút tâm sự cũng là có thể. Nhưng mà, bất kể thế nào, hắn đều không thể đối với Trọng Đức nổi giận như vậy. Ta thấy, là vì ta quá sủng hắn, lúc gặp lại, ta nhất định phải nói hắn mới được.”
Trình Dục lập tức nói: “Không thể nào. Chủ công, lúc ấy Tử Vân đúng là bị bệnh. Thần thấy trán hắn nóng rực, tay chân lạnh ngắt, cả người phát hỏa, Hắn tuổi còn nhỏ, hàng năm bôn ba bên ngoài, so với chúng ta mệt nhọc hơn nhiều. Ôi, chủ công vẫn nên làm hắn yên lòng mới được.” Tuân Úc ở bên cạnh gật mạnh, Tào Tháo thở dài.
Sau khi Tào Tháo trở về được bảy ngày, ta còn đang trên đường tới Quyên thành, Quách Gia đã tới Hứa Đô. Người kia tâm cao khí ngạo, ta không có ở đó đáng ra phải đi tìm Tuân Úc, còn không nói ta đã lưu lại lời nhắn nhớ phải chờ ta. Hắn một người cũng không tìm, tự mình tới Tào phủ. Tới đó, nói với gia nhân gác cổng rằng: “Tôi tên gọi Quách Gia, đặc biệt tới bái kiến Tào công.”
Tên gác cổng vội đón vào: “Tiên sinh, mấy ngày nay người muốn gặp đại nhân nhà ta rất nhiều, phiền ngài đợi ở sảnh.” Gác cổng đưa hắn vào tới tận sảnh đợi rồi mới đi. Từ lúc Tào Tháo trở lại Hứa Đô, đúng như lời Tuân Úc nói, không ít phần tử trí thức tìm tới. Tào Tháo tất nhiên cao hứng, đặc biệt dặn gác cổng không được lạnh nhạt với người tới cầu kiến, cũng sắp xếp một nơi chuyên để tiếp đãi.
Quách Gia vừa nhìn, ồ, người thật không ít. Thế này lúc nào mới đến phiên ta? Cũng may, chỉ chốc lát sau, một viên thư lại tới gần: “Tiên sinh, ngài có thư tiến cử không? Nếu như có, có thể để ta chuyển cho đại nhân được không?” Quách Gia hối hận không mang theo thư của ta, lúc này, cũng chỉ biết nói: “Tôi không mang theo. Có điều, tôi họ Quách tên Gia, tự Phụng Hiếu, là đồng hương của Tuân Văn Nhược đại nhân.” Thư lại đáp ứng rồi đi.
Lại nói đám người này làm việc thật tốt, bên trong nghe được là đồng hương của Tuân Úc đại nhân, liền báo lên trên. Tào Tháo không cảm thấy gì, nhưng Tuân Úc nghe xong, cao hứng muốn chết. Nghĩ thầm, ta còn đang chuẩn bị tìm hắn tới, tiến cử cho chủ công, tự mình tới thì tốt rồi. Hắn lập tức hướng Tào Tháo nói, đây chính là một kẻ đại tài, chủ công mau triệu gặp. Tào Tháo cười: so với điệt nhi Công Đạt của ngươi có giỏi hơn không? Tuân Úc vừa mới đem Tuân Du giới thiệu cho Tào Tháo. Tuân Úc thở dài: Quách Gia, có thể sánh với Chí Tài. Tào Tháo vừa nghe, sao lại không muốn gặp cho nhanh được, lập tức sai người đón vào trong phòng.
Hai người đó hận gặp nhau quá muộn, đàm luận trong phòng cả ngày. Đưa Quách Gia rời khỏi phòng, Tào Tháo mừng rỡ viết: “Giúp ta thành nghiệp lớn, tất là người này.” Quách Gia cũng thật cao hứng: “Đúng là chủ của ta.” Tào Tháo tất nhiên lập tức coi Quách Gia là tâm phúc. Tên Quách Gia thối đó, từ đầu đến cuối đều không nhắc tới ta với Tào Tháo, rất quá đáng.
Danh sách chương