Khác với huynh đệ Viên thị vô cùng khẩn trương, ta lại rất nhàn nhã, Viên Thiệu sắp chết rồi, người chờ xem cuộc vui cần gì phải khổ cực. Đương nhiên, lúc khám bệnh cho Viên Thiệu, ta vẫn ra vẻ rất quan tâm, rất khẩn trương. Bệnh Viên Thiệu quá nặng, đã vượt qua phạm vi có thể điều trị của ta, việc ta có thể làm lúc này chỉ là trăm phương ngàn kế kéo dài sinh mệnh, giảm bớt sự thống khổ của hắn. Đây chính là thể hiện cho đám người Viên Đàm, Viên Thượng thấy.

Viên Thiệu sau khi dùng thuốc của ta quả nhiên không thường xuyên nôn ra máu nữa, thân thể cũng bớt đau đớn. Bọn họ đều rất cảm kích ta, giống như ta có thể cứu Viên Thiệu vậy. Chỉ có ta tự biết, muốn tạo ra mấy biểu hiện ngoài mặt, dễ dàng tới mức nào, chỉ cần một ít dược vật có tác dụng cầm máu và gây tê liệt thần kinh, đối với bệnh của Viên Thiệu, hoàn toàn không có tác dụng thực tế. Ta đang chờ đợi, chờ chủ công hành động, để quyết định dùng thuốc và châm ngòi li gián Viên Thiệu tới mức độ nào.

Trong thời gian ta chờ đợi, huynh đệ Viên thị cũng không nhàn rỗi. Viên Đàm gần như mỗi ngày đều ở bên cạnh Viên Thiệu, cố gắng thể hiện lòng hiếu thảo của mình, mong đợi Viên Thiệu có thể mở miệng đem chính sự giao lại cho mình. Viên Thượng cũng vậy, không chỉ bày tỏ lòng hiếu đạo, còn tranh thủ giành vị trí Tổng giám tam quân cho Phùng Kỷ, công khai xuất hiện bên cạnh Tân Bì, theo dõi hoạt động của đại quân bên ngoài thành. Quách Đồ rất ít khi lộ diện ở Viên phủ, nhưng thường xuyên qua lại với đám quan lại lớn nhỏ tại Nghiệp thành, tạo đà giành ngôi vị cho Viên Đàm.

Ta không biết Viên Thiệu có biết hai đứa con trai của hắn đang tranh giành cấu xé lẫn nhau hay không, hoặc có quyết định được ai là người thừa kế của mình hay chưa, hoặc là căn bản, hắn chưa từng nghĩ mình sắp toi đời. Tóm lại, hắn không hề đề cập tới chuyện hậu sự, đem toàn bộ quyền lực chính trị và quân sự giao cho Thẩm Phối. Thẩm Phối ở phương diện này làm vô cùng tốt. Trong tình huống Viên quân vừa đại bại, chủ công bệnh nặng, vẫn có thể xử lý hết sức ngăn nắp gọn gàng mọi công việc ở Nghiệp thành. Đáng tiếc cho một nhân tài.

Tào Tháo đương nhiên cũng biết tin Viên Thiệu bệnh nặng, ông ta cũng sẽ không vì tình bạn thời niên thiếu với Viên Thiệu mà nương tay, ngược lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tăng cường gặm nhấm Ký châu. Chỉ trong gần nửa năm, lần lượt đã lấy được Thường Sơn, Quảng Tông, Nghiễm Bình, Triều Ca, Dương Bình, Mao Thành, tiền quân trực chỉ hướng Nghiệp thành. Theo bước tiến thắng lợi của Tào quân, Tào Tháo sau khi chỉnh đốn Tịnh châu cũng đã tới Ký châu, tự mình suất lĩnh đám người Trương Liêu, bắt đần càn quét xung quanh Hàm Đan, muốn nhanh chóng chiếm được thành trì lớn này, phối hợp với Hạ Hầu Uyên ở phía nam, hoàn thành việc vây khốn Nghiệp thành.

Cùng lúc đó, quân Tang Bá ở Thanh châu có được sự trợ giúp của Cao Thuận, hai người liên thủ rất nhanh chóng lấy được thành Nam Bì không có ai bảo vệ, trên thực tế là lấy được cửa ngõ vào U châu. Hai người không ngừng cố gắng, đánh tới Bột Hải. Cũng phải nói đám người Tang Bá tham vọng quá lớn, lấy được Thanh châu dễ dàng không có nghĩa là ổn định được Thanh châu. Chưa nói Viên Đàm đã cai trị ở đây nhiều năm, vẫn có những người trung tâm với Viên thị không muốn phục vụ cho Hứa Đô, ngấm ngầm gây rối; chưa kể Thanh châu vốn tụ tập không ít thổ hào và các thế lực địa phương, nổi tiếng nhất là Thái Sơn ngũ bá của quân Thái Sơn và Quản Thừa của Quảng quận. Trong số bọn họ, Tang Bá, Tôn Quan, Doãn Lễ, Ngô Đôn đều đi theo Lữ Bố, sau đó hàng Tào Tháo, trở thành quân chủ lực đánh chiếm Thanh châu. Trong khi đó Xương Hi chiếm cứ Đông Hải, nghiêng về phía Lưu Bị, mới bị Trương Liêu thu phục không lâu. Quản Thừa ngoài miệng đồng ý quy thuận Hứa Đô, nhưng giữ chặt binh quyền, rõ ràng là chưa hoàn toàn bỏ cuộc.

Tiến quá nhanh sẽ gây ra nhiều nhân tố không ổn định. Tào Tháo sở dĩ ở lại Tịnh châu lâu như vậy chính là vì muốn ổn định tình hình. Biết rõ phía trước muốn thắng lợi, phía sau phải ổn định, Tào Tháo lúc này lập tức hạ lệnh Vu Cấm mang theo Trương Cáp tiến tới trấn giữ đằng sau Tang Bá, trước tiên ổn định Thanh châu rồi tính tiếp, sự thực chứng minh, hành động này rất chính xác.

Sau khi chuẩn bị xong mọi sự, Tào Tháo cũng gặp được Tiểu Chu, biết tin ta đã ở Nghiệp thành. Tiểu Chu sau khi trở lại Nghiệp thành mang theo lời căn dặn của Tào Tháo: mặc kệ việc sống chết của Viên Thiệu, nháo Nghiệp thành càng loạn càng tốt. Dặn dò này chính hợp lý ta. Hơn nữa thời gian đã hơn một tháng, cam đoan của ta đã làm được. Xuất phát từ phẩm hạnh của một lương y, ta không hạ thuốc cho Viên Thiệu, dù sao cũng không làm khó được ta.

Mắt thấy Viên Thiệu bệnh càng lúc càng nặng, thời gian Viên Thượng tìm ta ở dược điếm cũng nhiều hơn. Đối mặt với lo lắng của hắn, ta cũng chỉ thở dài: “Xin lỗi, Tam công tử, Triệu Như đã tận lực. Trời cao vô tình, con người không thể làm gì được.”

Viên Thượng buồn rười rượi: “Triệu Như, ngươi nghĩ cách kéo dài thêm thời gian đi!”

Ta cố ý lắc đầu thương tiếc: “Không phải Triệu Như không nghĩ cách, mà thật sự không còn cách nào. Tam công tử, có chút chuyện không phải loại người như tiểu nhân có thể nói, nhưng ngài tốt đối với tôi, khiến tôi không nói không yên lòng.”

Viên Thượng nghi ngờ nhìn ta: “Ngươi muốn nói gì? Hay là bệnh của cha ta có ẩn tình khác?”

Ngươi đúng là rất quan tâm lão cha nhà mình, đáng tiếc ta không nói về hắn: “Bệnh của Viên đại nhân, Triệu Như đã gắng hết sức. Nghi ngờ của công tử, là tiểu nhân hoàn toàn không nghĩ tới. Đương nhiên, công tử cũng có thể tìm biện pháp khác, có lẽ có chút hiệu quả không chừng.”

Viên Thượng lại run lên: “Có biện pháp nào? Ngươi nói đi.”

Ta giả vờ do dự một chút mới nói: “Theo lý, tôi không nên nói như vậy, nhưng mà… Viên đại nhân cùng công tử vẫn luốn đối tốt với tôi như vậy, tôi cũng không có ý gì khác. Công tử, nghe nói có người có thể thông linh với thần tiên, nếu công tử dùng tới, có lẽ…”

Thật ra, ta nói tới chính là những người thực hiện vu thuật thường được gọi là Vu sư. Từ Hán Vũ Đế tới nay, đều rất phụng thờ các tín ngưỡng thần linh, tới lúc này cũng không thay đổi. Ta không tin tưởng đám người đó, luôn cảm thấy bọn chúng giả thần giả quỷ, lừa bịp thôi. Hôm nay tiến cử bọn chúng với Viên Thượng, ta thuần túy là không hề hảo tâm. Bệnh nặng bên trong chính là cần tĩnh tâm nghỉ ngơi điều dưỡng, nếu mời đám người kia tới, thuần túy là gây sức ép, đối với Viên Thiệu chỉ có tác dụng xấu.

Viên Thượng sao hiểu được dụng ý của ta, nghe xong ta nói liền động tâm, đứng dậy muốn đi. Ta kéo hắn lại nói: “Công tử, ngài cũng nên để ý sức khỏe bản thân, ngàn vạn lần đừng sơ suất.”

Viên Thượng sửng sốt, quay lại nhìn ta. Ta cố ý nhìn quanh một hồi, mới lo lắng nói: “Công tử, phải học được cách đề phòng người khác! Trong thời điểm mấu chốt, càng phải cẩn thận.”

Viên Thượng âm trầm gật đầu: “Ngươi cũng nghe nói chuyện đó rồi! Tranh với ta à, hắn không phải đối thủ.” Hiện tại chủ đề tranh quyền đoạt vị giữa Viên Đàm và Viên Thượng đang là đề tài trộm bàn tán ở Nghiệp thành, thủ hạ của ta về mặt này quá giỏi, đến ta là người khởi xướng cũng phải bội phục.

Ta cố ý thở dài: “Tiểu nhân không phải lo lắng năng lực của công tử, tôi chỉ khuyên công tử, mọi chuyện đều phải cẩn thận, ra ngoài phải mang thêm nhiều người bảo vệ, ăn uống càng phải cẩn thận mới được. Lời này không phải tôi nên nói. Nhưng mà công tử vẫn luốn đối tốt với tiểu nhân, cho nên tôi…”

Viên Thượng có chút cảm khái vỗ vai ta: “Đúng là chỉ có ngươi mới nói với ta như vậy. Những chuyện lão đại làm, ta đương nhiên biết rõ, lúc này quan viên lớn nhỏ tại Nghiệp thành đều trốn tránh chúng ta, người như ngươi quan tâm ta như vậy không còn mấy người. Triệu Như, ngày sau ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

Ta cúi đầu cười: “Công tử nói những lời này là chỉ thấy vỏ ngoài. Triệu Như là người hiểu rõ đúng sai. Với lại, Thẩm đại nhân cũng rất quan tâm công tử, ông ấy còn dặn tiểu nhân hầu hạ công tử cho tốt, đừng khiến ngài trở bệnh.”

Viên Thượng lộ vẻ cảm kích: “Thẩm đại nhân là người rất tốt.” Rồi lắc lắc tay, lập tức trở về theo đề nghị của ta gây sức ép với phụ thân.

Nhìn Viên Thượng rời đi, ta cười lạnh mấy tiếng, xoay người vào trong dược điếm, gọi Tiểu Chu: “Đầu bếp kia có thể tin được không?”

Tiểu Chu dè dặt trả lời: “Vô cùng đáng tin, chính là huynh đệ của chúng ta.”

Ta khẽ gật đầu: “Không tồi, các ngươi rất giỏi. Báo cho hắn biết, Viên Thiệu sắp chết rồi. Đợi Viên Thiệu vừa chết, bảo hắn xuống tay. Dặn hắn để ý, đừng để lộ nhược điểm, ta không muốn thấy Hoàng Lâm thứ hai.” Tiểu Chu nhận lệnh.

Chuyện Viên Thượng biết, Viên Đàm đương nhiên cũng biết. Võ nghệ hắn giỏi hơn Viên Thượng, tính tình cũng khác với Viên Thượng. Nghe mấy lời bất lợi về hắn, đã nổi trận lôi đình, mặc cho Quách Đồ khuyên giải thế nào, hắn đối với đám quan viên bắt đầu tránh né kia, vẫn để lộ ý tức giận. Cái này không chỉ khiến đám người đó không ưa hắn, đến cả đám quan lại ban đầu có chút hướng về hắn, đối với khí thế bức người của Viên đại tướng quân cũng bắt đầu chuyển hướng. Mà phái trung gian đều đóng chặt cửa chính, người khôn giữ mình. Cục diện này đối với Viên Đàm càng thêm bất lợi, thời gian càng kéo dài càng khiến Quách Đồ than khổ. Than thở thì than thở, hắn không thể chuyển hướng, đành phải nghĩ cách làm thế nào an toàn rời khỏi Nghiệp thành, giữ mạng là trên hết.

Đúng lúc mạch nước ngầm đang tuôn trào mãnh liệt, Viên Thiệu rốt cục không thể sống quá thời hạn trăm ngày, không đành lòng trợn mắt, hộc máu bỏ mình. Ta lúc đó không ở bên cạnh hắn, nhìn một kẻ sắp chết chẳng có chút tư vị gì. Huống hồ, ta là một đại phu nhân từ, sao có thể nhẫn tâm chứng kiến cảnh tượng bi thảm đó, tất nhiên phải trốn tránh, vụng trộm “đau lòng”. Đám tang Viên Thiệu làm rất rình rang, dù sao cũng là chư hầu một phương. Khi còn sống hắn tham mỹ sắc, sau khi chết cũng không tịch mịch, Lưu thị rất “thấu tình đạt lý” đưa toàn bộ sáu tiểu thiếp của Viên Thiệu đi theo hắn. Ta nghe tin này cũng không khỏi tặc lưỡi.

Không đợi đám tang Viên Thiệu kết thúc, thủ hạ của ta đã động thủ. Lúc thuộc hạ của Viên Đàm đến tìm ta, ta tìm mọi cách khiến mắt đỏ hồng, thể hiện sự bi thương quá độ trước cái chết của Viên Thiệu! Đem theo vẻ kinh ngạc tới phủ của Viên Đàm, không ngoài dự tính nhìn thấy Viên Đàm hữu khí vô lực nằm trên giường kêu gào, Quách Đồ cau chặt mày ở bên cạnh đi tới đi lui.

Lúc bắt mạch cho Viên Đàm, ta cố ý lăn đi lộn lại, do dự nửa ngày mới dùng khẩu khí an ủi với hắn: “Đại công tử, ngài không có bệnh gì nặng, đại khái mấy ngày nay vì Viên đại nhân… quá mức thương tâm khiến thân thể có chút không thoải mái. Tiểu nhân sẽ kê đơn, ngài dùng sẽ khỏe lại.”

Ta nói như vậy, Quách Đồ tất nhiên không tin lời ta, thấy ta không nói gì với Viên Đàm, chỉ dặn hạ nhân sắc thuốc, hầu hạ Viên Đàm dùng, rồi đi ra ngoài. Đợi ta rời khỏi phủ, không bất ngờ nhìn thấy Quách Đồ đã sớm chờ ở cửa. Thấy ta đi ra, hắn tiến lên hừ lạnh một tiếng: “Đại công tử là bị bệnh gì, ngươi nên nói thật với ta.”

Bệnh gì chứ, vốn là không có bệnh, ta chẳng qua chỉ bảo đầu bếp kia của chúng ta lúc nấu ăn cho Viên Đàm đừng rửa thức ăn sạch sẽ quá. Lại đem một ít thịt để qua đêm dùng thêm gia vị, lúc ăn uống coi trọng đầu tiên là hương vị mà. Hiệu quả không tồi, Viên Đại tướng quân mắc tả hai ngày, lại nôn ra vài thứ, đau bụng là phản ứng bình thường. Chẳng qua, đối với người nặng bệnh đa nghi, lần phát bệnh này có chút dọa người.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc cùng ánh mắt hơi uy hiếp của Quách Đồ, ta cố ý thở dài một tiếng, hạ giọng nói: “Đại nhân, loại bệnh này còn cần tiểu nhân nói rõ sao? Đại nhân cứ việc yên tâm, bệnh này không nặng, phân lượng không đủ, uống thuốc của tiểu nhân, đảm bảo không có chuyện gì. Nói thế nào đi nữa, chuyện này cũng thật… Đại gia tộc so với tiểu môn của chúng ta khó khăn hơn nhiều!”

Quách Đồ trầm mặc một chút rồi uy hiếp ta: “Triệu Như, đại công tử chỉ là bệnh nhỏ, ngươi đừng ở ngoài nói bậy. Nếu không ta không tha cho ngươi đâu.”

Ta ôi một tiếng: “Quách đại nhân, ưu điểm lớn nhất của tiểu nhân là chuyện gì nên biết sẽ biết, chuyện gì không nên biết sẽ không biết. Nếu tôi không biết, tất nhiên không có gì để nói.” Quách Đồ gật đầu, xoay người trở vào trong.

Ta cười lạnh mấy tiếng, lệnh phu xe đưa ta tới nhà Thẩm Phối. Thẩm Phối mấy ngày nay rất bận, sau khi Viên Thiệu chết, để lại một đống việc chờ hắn dọn dẹp. Khiến hắn phiền lòng nhất là Viên Thiệu lúc sắp chết vẫn không chỉ định người thừa kế. Hiện tại Nghiệp thành hỗn loạn, chính là vì không có người chủ trì! Nghe báo ta tới xin gặp, hắn coi như không biết.

Ta không thèm khách khí với thủ hạ của hắn, dùng thủ đoạn xông thẳng vào nhà. Thẩm Phối dĩ nhiên không ngờ ta lại to gan như vậy, ánh mắt nhìn ta tràn ngập phẫn nộ.

Ta không quan tâm tới cơn giận của hắn, rất không lễ phép lao tới gần hạ giọng nói: “Đại nhân, sự tình khẩn cấp, Triệu Như đành vô lễ. Ngài tốt nhất cho thủ hạ lui xuống đi, những lời hôm nay, tôi hy vọng rời khỏi miệng tôi, chỉ lọt tới tai ngài.”

Thẩm Phối thông minh, thấy ta nói vậy, nghĩ một hồi liền cho tả hữu lui xuống. Lúc này ta mới thở dài một tiếng: “Đại nhân, tôi từ phủ Đại công tử tới thẳng đây. Vì chuyện này quá lớn, tôi chỉ có thể tìm đại nhân.”

Thẩm Phối kì quái: “Đại công tử? Ngươi không phải thân cận với Tam công tử sao?”

Ta hạ giọng: “Đại nhân, hôm nay là Đại công tử tìm tôi khám bệnh. Bệnh của Đại công tử rất kỳ quái, đột nhiên trong bụng đau đớn, thượng thổ hạ tả!”

Thẩm Phối giật nảy mình: “Triệu Như, ngươi nói thật sao? Đại công tử lúc này thế nào?”

“Không có gì đáng ngại. Hạ dược liều lượng rất nhỏ, tôi đã cho Đại công tử thuốc uống, nghỉ tạm một ngày sẽ không sao nữa. Nhưng mà, tiểu nhân trong lòng rất sợ hãi. Quách đại nhân tuy rằng uy hiếp tiểu nhân, không cho nói ra, nhưng tôi cảm thấy không phải ông ấy đang uy hiếp tôi, mà ngược lại, ngài thấy việc này có gì kỳ quặc hay không? Tôi nghĩ mãi, vẫn cảm thấy phải tới nói với đại nhân một chuyến.”

Thẩm Phối sắc mặt ngưng trọng, qua lại vài bước rồi nói: “Không thể nào, tại sao có thể? Chủ công hài cốt còn chưa lạnh, chuyện này đã xảy ra sao? Triệu Như, ngươi không chẩn bệnh sai chứ!”

Ta cười khổ: “Đại nhân, y thuật của Triệu Như ngài cũng biết rồi. Mặc dù tôi là thương nhân, nhưng cũng biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Bợ đỡ người trên, chẳng qua vì làm ăn thôi, những chuyện khác, chẳng lẽ tôi cần thiết phải làm sao?”

Thẩm Phối rơi vào trầm tư. Đợi một lúc hắn mới định thần lại, thở dài một tiếng: “Vẫn phải cám ơn ngươi tới nói cho ta chuyện này. Triệu Như, ngươi biết tốt xấu, chuyện này đừng nói với người khác.”

Ta đương nhiên sắt son thề bồi sẽ không nói cho người khác biết. Rời khỏi Thẩm phủ, trong lòng ta cười lớn, lửa đã châm, tất nhiên có người trước mặt huynh đệ Viên thị thổi gió. Ta chờ xem kết quả là được. Quả nhiên, ngày hôm sau lúc ta còn đang trong giấc mộng Chu công, Viên Thượng nổi giận đùng đùng tìm tới.

Nhìn bộ mặt giả vờ mơ hồ của ta, Viên Thượng âm trầm hỏi: “Lão đại thật là trúng độc?”

Ta cố ý a một tiếng, mới cẩn thận trả lời: “Công tử, sao ngài lại hỏi tôi? Tôi chỉ đi khám bệnh. Biểu hiện bệnh của Đại công tử chính là như vậy, về phần trúng độc hay không, hay ngài ấy ăn phải thứ gì đó, tôi không biết.”

Viên Thượng tức giận hừ một tiếng: “Quách Đồ này, đúng là không tốt đẹp gì. Ta đoán đây là chủ ý của hắn. Muốn ta gánh tội danh đầu độc huynh trưởng, khiến lão đại được mọi người đồng tình sao? Đừng hòng. Thủ đoạn này của hắn thật tàn độc, đến Thẩm đại nhân cũng trách cứ ta, nói ta lỗ mãng, làm việc xằng bậy. Tức chết ta.”

Ta cố ý nhíu mày: “Sao lại thế được? Công tử, chính là tôi đem sự tình nói với Thẩm đại nhân. Tôi nghĩ Thẩm đại nhân rất quan tâm công tử, ông ấy xử sự cũng công chính, sẽ nhìn rõ đây là thủ đoạn chứ. Sao lại trách cứ ngài?”

Viên Thượng thở dài: “Ông ấy cũng là muốn tốt cho ta. Nói với ta cũng là để chứng thực có phải ta làm hay không. May mà ông ấy tin tưởng ta. Ta cũng không có khả năng làm như vậy.”

Ta thở dài: “Đúng vậy, chuyện này đối với công tử thật rất bất lợi, ngài phải cẩn thận đó!”

Tiễn Viên Thượng vẻ mặt âm tàn đi, ta lập tức mệnh lệnh cho Tiểu Chu bất luận ai hỏi thăm bệnh tình Viên Đàm, cứ dùng ngôn ngữ mơ hồ mà kể, đương nhiên, chúng ta nói không rõ, không có nghĩa người khác không suy nghĩ. Rất nhanh chóng, cao thấp trong Nghiệp thành lưu truyền tin tức Viên Đàm, Viên Thượng hai huynh đệ vì tranh giành quyền lực mà ám toán lẫn nhau, trong nhất thời toàn Nghiệp thành lâm vào một cơn khủng hoảng không rõ ràng. Ta đương nhiên quan tâm đầy đủ với những chuyện này, ba ngày chạy ngược xuôi giữa hai nhà, cũng đối với cả hai bên đều ăn ngay nói thật. Bệnh Viên Đàm tuyệt đối là vì đồ ăn không sạch sẽ gây ra, không phải bị ám toán. Có đôi khi, giải thích lại chính là khẳng định. Hơn nữa, đầu bếp kia của Viên Đàm đã mất tích, hai người đó đều hết đường chối cãi.

Tuy rằng như thế, dưới sự ủng hộ toàn lực của Thẩm Phối, Viên Thượng dần dần nắm giữ đại quyền, bắt đầu ra mặt chỉ huy. Tình thế đối với Viên Đàm càng ngày càng bất lợi, Quách Đồ rốt cục nhịn không được, làm ra một hành động khiến ta trợn mắt há mồm – trốn chạy. Lúc ta nhận được tin Viên Đàm mang theo đám người Quách Đồ đã trốn khỏi Nghiệp thành, phản ứng đầu tiên là không tin. Tiểu Chu nhìn bộ dáng nghi ngờ của ta, nóng vội nghĩ ta không tin hắn, liền vỗ ngực cam đoan là có thuộc hạ tận mắt nhìn thấy đám người Viên Đàm nửa đêm rời khỏi thành.

Nhìn bộ dáng lo lắng ủy khuất của Tiểu Chu, ta cười lớn: “Sao lại không tin ngươi, các ngươi làm tốt lắm. Đến cách này cũng nghĩ ra được, Quách Đồ, ta hoài nghi hắn có phải là người của chúng ta không đây. Tiểu Chu, ngươi lập tức tới Hàm Đan bẩm báo. Ta tới Viên phủ, cơ hội lớn đây.”

Không ngoài sở liệu, Viên Thượng mới dậy, còn chưa nhận được tin. Ta cố ý cùng hắn đông tây nói xạo một hồi, sau khi tâng bốc hắn nửa ngày, mới đề xuất muốn trở về Thọ Quang. Viên Thượng không nói gì, chỉ dặn ta báo cho Thẩm Phối một tiếng, dù sao, Nghiệp thành lúc này đang ở thời khắc mấu chốt, ra vào cũng phải kiểm soát.

Nghe xong Viên Thượng giải thích, ta cố ý thở dài oán hận: “Công tử, tiểu dân chúng tôi rời khỏi thành thật phiền toái, Đại công tử ra khỏi thành lại đơn giản như vậy, thật sự không thể so sánh.”

Viên Thượng sửng sốt: “Cái gì? Ngươi nói lão đại ra khỏi thành? Lúc nào? Sao ta không biết?”

Ta cũng cố ý há miệng: “Không thể nào, đêm qua Đại công tử đã rời thành. Ngài sao lại không biết? Trời ạ, chẳng lẽ…”

Không cần ta nói ra từ chạy trốn, Viên Thượng đã đứng lên: “Không tốt, nhanh đi tìm Thẩm đại nhân.”

Ta giả bộ ngu ngốc một hồi, nhìn theo Viên Thượng lòng như lửa đốt chạy đi tìm Thẩm Phối, bản thân thì trở về dược điếm. Thời gian bị ta kéo dài cũng tới lúc, Viên Đàm nếu muốn đem quân theo, Phùng Kỷ phải chết không thể nghi ngờ. Quả nhiên, tới buổi trưa tin tức đã truyền tới, đêm qua, Viên Đàm đưa người tới quân doanh ngoài thành, giết chết Phùng Kỷ, mang quân đi về hướng Thanh châu.

Viên Thượng giận dữ, lập tức muốn tập kết binh mã ra khỏi thành đuổi giết Viên Đàm, bị Thẩm Phối ngăn lại. Ta đương nhiên muốn nhân chuyện này quạt gió thổi lửa, cực lực nói Viên Đàm trốn đi sẽ khiến Viên Thượng lâm vào khốn cảnh bậy bạ gì đó. Huynh đệ hai người sắp đánh nhau, chúng ta đứng giữa ly gián. Nộ khí khiến hắn sẽ không chịu bỏ qua, ta lại thêm lửa cháy đổ thêm dầu, nói bên trong phân tán, làm sao chống được kẻ thù bên ngoài? Viên Thượng tai nghe xong câu này, lập tức hạ lệnh tất cả tướng lĩnh tập kết nhân mã, vài ngày sau để lại Thẩm Phối và Tô Do trấn giữ Nghiệp thành, lên đường đuổi bắt Viên Đàm.

Viên Đàm chạy về hướng Thanh châu, nhận được mật thư của thủ hạ cũ Vương Tu. Vương Tu vốn là thủ hạ của Khổng Dung, sau này đầu phục Viên thị, Tang Bá sau khi lấy được Nam Bì, cũng không thay thế toàn bộ thủ hạ cũ của Viên Đàm, chỉ đưa một số người dời đi, bọn họ không biết khả năng của Vương Tu, nếu không đã sớm đưa hắn tới Hứa Đô. Vương Tu đối với Viên Đàm trung thành tuyệt đối, sau khi hắn tới Bình Nguyên, lợi dụng cơ hội Tang Bá đang đánh Bột Hải, ở Tế Bắc thành công thuyết phục đám thủ hạ cũ của Viên Đàm, khởi binh chống lại. Đồng thời, Quản Thừa cũng bí mật bắt liên lạc với Viên Đàm, chuẩn bị tùy thời tiếp ứng Viên Đàm trở lại Thanh châu. Tình hình Thanh châu đã trở nên phức tạp.

Nhận được tin Vương Tu làm loạn, Cao Thuận nhanh chóng hồi binh, tiến vào chiếm giữ Nam Bì, Tang Bá cũng trở lại Bình Nguyên, hai bên nghiêm mật phòng thủ, chặn đứng con đường Viên Đàm đi U châu. Ở Thanh châu, Vu Cấm cũng lập tức xuất binh đi Tế Bắc, tiêu diệt Vương Tu. Viên Đàm vẫn chưa tới địa giới Thanh châu, đã nhận được tin Vương Tu chết trận. Trước có Tào quân như hổ rình mồi, sau có Viên Thượng truy kích, Viên Đàm trong nhất thời lưỡng bề thọ địch. Đúng lúc hắn hết đường xoay sở, Tân Bì cùng Quách Đồ đồng thời đưa ra đề nghị đi nhờ cậy Tào Tháo. Viên Đàm cùng đường, cắn răng đồng ý, cũng phái Tân Bì đi trước tới chỗ Tào Tháo báo nguy.

Tân Bì đời nào suy nghĩ cho Viên Đàm, ngược lại, hắn mượn cơ hội đầu hàng Tào Tháo. Vừa tới chỗ Tào Tháo, liền nghĩ kế khiến Tào Tháo giả vờ giúp đỡ Viên Đàm, kỳ thực thừa dịp Viên Thượng rời khỏi Nghiệp thành, tiến binh đánh chiếm. Tào Tháo vừa lấy được Hàm Đan, đối mặt với cơ hội tốt như vậy, quả thật mừng rỡ, cười lớn nói đây là trời cũng giúp ta. Sau khi khoản đãi thịnh tình Tân Bì tới góp sức, ông ta lập tức cho người đi trả lời Viên Đàm, nhận lời xin hàng của hắn, bảo hắn đóng quân tại chỗ, đợi Tào quân tới giúp. Sau đó, Tào quân không kịp nghỉ ngơi chỉnh đốn, lập tức xuôi nam, ép tới Nghiệp thành. Đại quân hành động nhanh chóng, lập tức đem Nghiệp thành vây lại như nêm cối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện