Đêm đó khi Lộ lão gia tỉnh lại liền lệnh Thập Lục chuẩn bị văn phòng tứ bảo* (*gồm bút, giấy, nghiên, mực).
Thập Lục nghiêng đầu qua..., tò mò nhìn Lộ Tinh Thiên mở ra một tấm da dê có những đường chỉ phương hướng dưới ánh sáng dịu của của ngọn nến.
Y biết lão gia nhà y hội họa rất tuyệt, viết chữ cũng tốt (chuyện, ảnh là một trong tứ đại tài tử đương thời mừ...) nhưng sao lại dùng da dê? Đây là?
"Vụ làm ăn mới của bảo. Miệng lại mở lớn như vậy làm cái gì? Chưa thấy qua bản đồ giấu kho báu sao? "
Lộ lão gia đánh giá lại bản đồ vừa vẽ, dường như đang lo lắng xem nên đem nó chia làm mấy phần.
" Tẩm thêm một chút màu lên là ổn rồi. Ngươi thấy chia làm sáu miếng thì thế nào? Một miếng quy định giá năm nghìn hai. "
...Thập Lục không nói gì. Y thật sự bội phục từ đáy lòng bản lĩnh kiếm tiền của lão gia nhà mình.
"Cái kia... Sáu miếng có phải hơi nhiều? "
"Vậy chia làm bốn miếng, một miếng giá quy định tám ngàn hai." Lộ lão gia vỗ bàn quyết định.
Tuy rằng hắn không biết tin hắn đang tìm kho báu từ đâu nhảy ra, nhưng nếu đã có mà hắn không lợi dụng lại một phen, đây chẳng phải là thật có lỗi với sự chờ mong của mọi người? (Ngụy biện!)
Hơn nữa có cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, nếu hắn không thừa dịp này kiếm lấy một món lời, hắn sẽ không phải là Lộ Tinh Thiên! (Lời này chân thật nè!)
Vài ngày sau, truyền thuyết trên trên giang hồ có chút biến hóa.
─ Lộ Tinh Thiên đúng là đang tìm kiếm kho báu, có điều sau mấy năm tìm kiếm đã có chút manh mối, manh mối nằm ở bốn miếng bản đồ.
Thực sự có chuyện này sao? Hay có người tung tin đồn nhảm nhí?
Làm sao có thể! Chẳng lẽ ngươi không biết Lộ đại bảo chủ đã thu thập được đến ba miếng lưu lạc, cũng chỉ còn một miếng nữa là đủ? Nghe nói, hắn đã sẵn sàng bỏ ra ba vạn lượng mua lại miếng cuối cùng! Đáng tiếc ba vạn lượng làm sao so được với mị lực của kho báu có lẽ lên tới ba nghìn vạn lượng, thậm chí còn hơn thế? Kẻ chỉ có được một miếng bản đồ lưu lạc kia không cam lòng nhường đường cho Lộ Tinh Thiên một mình hưởng dụng kho báu nên đã đem tin này âm thầm tung ra ngoài.
Thật không... Như vậy huynh đài đã nắm trong tay tin tức về bản đồ?
Hắc hắc hắc!
Không nói đến “truyền thuyết về tấm bản đồ kho báu” đã ra đời, khiến giang hồ dậy lên bao sóng gió, bên này, Lộ Tinh Thiên vô cùng cao hứng cùng Thập Lục tiếp tục cuộc hành trình. (Ma quỷ!)
...
"Tháp tháp, tháp tháp."
Tiếng vó ngựa gấp rút truyền tới. Thập Lục quay đầu lại xem. Ba kỵ sĩ, có vẻ là một chủ hai tớ.
Nhờ đâu mà nhìn ra được là một chủ hai tớ, ngoại trừ cách ăn mặc và vị trí trước sau, còn là nhờ mấy con tuấn mã mà bọn họ cưỡi.
Tuy rằng đều là hảo mã, nhưng con đi đầu nhìn qua đã thấy không giống hai con còn lại. Một thân trắng muốt, không có một sợi lông tạp màu, giống với màu sắc y phục của người cưỡi, một thân tuyết trắng.
Lộ Tinh Thiên cũng nghe đến tiếng vó ngựa, nhẹ nhàng vén rèm che cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ba kỵ sĩ vòng qua xe ngựa của bọn họ, tiếp tục lướt về phía trước.
Vào thời điểm đến ngang xe ngựa của bọn họ, người kỵ sĩ đi đầu nhìn nhìn xe ngựa.
Lộ Tinh Thiên trong lòng rung động.
Người này...
Vị kỵ sĩ áo trắng chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua liền thúc ngựa nhanh hơn, như chớp vượt qua bọn họ, rất nhanh liền biến mất ở cuối con đường.
Thập Lục nhìn theo phương hướng kỵ sĩ biến mất, y rơi vào suy tư, y suy tư không biết vị bạch y kỵ sĩ kia là ai.
Tuy rằng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi không nhìn được rõ ràng, nhưng người này khí chất đặc thù, tuấn tú thanh nhã, điều đó đã để lại trong lòng Thập Lục ấn tượng thực sự sâu sắc.
Y không biết người này. Nhưng người này nhất định không phải kẻ vô danh tiểu tốt.
"Lão gia, theo ngài ba kỵ sĩ kia đến đay vì chuyện gì?" Thập Lục vẫn nhìn về phía trước, thuận miệng hỏi.
Thật lâu, vẫn không nghe được lão gia trả lời.
Thập Lục cảm thấy có chút bất thường, liền cao giọng hỏi lại lần nữa.
Lần này cuối cùng là có trả lời, nhưng câu trả lời của Lộ Tinh Thiên rõ ràng bộc lộ vẻ phập phồng, "Không biết. Không thấy có cờ hiệu gì. Nhưng người này nhất định không phải người thường."
Xem ra lão gia có cái nhìn giống y.
"Thập Lục, nhanh lên một chút."
“Tuân lệnh."
Sau khi ra khỏi rừng cây, xe ngựa biến mất, đi ra là hai con tuấn mã.
Mà ngồi trên hai con tuấn mã kia đúng là Lộ đại bảo chủ đã khôi phục lư sơn chân diện mục, cùng Thập Lục mang một khuôn mặt rất đỗi bình thường.
"Cầm!"
Lộ Tinh Thiên lấy ra một chiếc áo khoác trong bọc hành lý, ném cho Thập Lục.
Thập Lục vội vàng tiếp nhận, nhưng cũng chỉ là tiếp nhận cầm ở trên tay, y còn không hiểu lão gia làm thế là có ý gì.
"Trên đường gió lớn, ta xem ngươi cũng không có nhiều quần áo chống rét. Cái này ngươi cầm lấy che tạm gió rét. " Lộ Tinh Thiên quay đầu đi.
Đây là cho ta? Hay là cho mượn?
Bất quá mặc kệ là như thế nào, Lộ Tinh Thiên có được hành động như thế này cũng đủ để cho Thập Lục kinh hãi.
"Ngốc cái gì? Còn không mau mặc lên!"
"Nga, đúng, phải! "
Áo choàng thực ấm áp. Tuy rằng Thập Lục hiểu được cảm giác này đến từ tác dụng tâm lý. Nếu không đem áo choàng ghép chặt lại quanh người, ở trên lưng ngựa áo choàng tung bay thoạt nhìn thực tiêu sái, nhưng tác dụng thực tế thì một chút cũng không!
"Xuất môn ra ngoài, ngươi không cần khúm núm như thế. Tự nhiên một chút là tốt rồi."
"Tạ ơn lão gia."
Lộ Tinh Thiên nhe răng cười khẽ, "Ta nói, ở bên ngoài tự nhiên một chút là được."
“Đúng vậy, lão..."
"Tinh Thiên. Ta cho phép ngươi khi ở bên ngoài có thể gọi thẳng tên ta. "
Yết hầu y tự chuyển động như bỗng nuốt vào cái gì. Tình thế này dường như y đã từng quen biết.
Khi đó hắn cũng từng nói với y như vậy, ở thời điểm không có ai ở bên, y có thể trực tiếp gọi tên hắn. Một tháng linh mười ngày đó...
Lần này sẽ có bao lâu?
Cần gì biết! Có thể có bao lâu liền bấy lâu! Thật vui vẻ mới là quan trọng nhất!
"Tinh Thiên." Thập Lục cúi đầu kêu một tiếng. Đây không phải là lần đầu tiên y kêu tên này.
Lộ Tinh Thiên đáp trả y một cái cơ hồ có thể nói là mỉm cười ôn nhu. Y cũng không phải lần đầu tiên thấy vẻ tươi cười gần như là ôn nhu này.
Lộ Tinh Thiên cho ngựa chạy chậm lại, thả bước đến gần bên y. " Có phải ngươi đang rất ngạc nhiên, vì sao ta muốn dọc theo đường đi nơi nơi tìm Hỏa thần giáo phiền toái?"
“Đúng vậy." Phần lớn thời gian Thập Lục đều thành thật.
"Vậy ngươi có biết nghề khiến cho Lộ gia bảo kiếm tiền nhiều nhất là gì không? "
"Buôn lậu muối."
“Đúng vậy, chính là buôn lậu muối. Theo luật pháp của Đại Á hoàng triều, buôn lậu muối phải bị xét nhà chém đầu cực hình.”
Hình nặng, nhưng bởi vì lợi rất nhiều, nên có rất nhiều người không muốn sống đang âm thầm buôn lậu muối. Mà Lộ bảo lại là một trong những tổ chức có quy mô có kế hoạch lớn nhất.
Đương nhiên đây đều là ngầm mua bán, ngoài mặt mọi người đều biết khắp các lĩnh vực kinh doanh từ lá trà đến tơ lụa, từ đồ cổ đến thi họa*, từ khách điếm đến tửu lâu, ngành nào cũng có mặt Lộ gia bảo, mà ngành nào Lộ gia làm ăn cũng rất phát đạt. (Trời ơi, đã thế còn buôn muối lậu, tiền để đâu cho hết hả giời!) (*buôn tranh bán chữ)
"Vậy ngươi có biết vì sao ta dám kinh doanh muối lậu?"
Thập Lục hiểu ý của lão gia, dù sao số người buôn muối chín phần đều là không tiếc mạng, hoặc là bị túng quẫn ép đến đường cùng, còn Lộ gia bảo là một thương gia căn cơ thâm hậu, sản nghiệp hoành tráng, sẽ không duyên không cớ mà đi chạm vào miếng thịt béo khó nhằn này.
"Thuộc hạ... Ách, ta đoán phải là bởi vì ngươi cùng vương phủ, đại quan có giao hảo đi?"
Quan lại gian thương cùng liên kết làm ăn, chuyện này vốn không có gì đáng kinh ngạc.
"Phỏng đoán của ngươi thực sự rất gần đáp án. Có điều còn không phải là tất cả lý do.
Đột nhiên trong đầu Thập Lục lướt qua một ý tưởng, thốt lên: "Hoàng tộc!"
Lộ Tinh Thiên nhìn nhanh qua y một cái, sau đó thế nhưng thực sự gật đầu, "Đúng vậy, ta cùng bọn họ quả thật có chút quan hệ cùng có lợi."
Là vị ấy? Thập Lục muốn hỏi, lại sợ xúc phạm điều cấm kỵ.
Nhưng thật ra Lộ Tinh Thiên rất tùy tiện, khi nhắc tới hoàng tộc trên mặt cũng không có phản ứng tôn trọng và sợ hãi.
"Gần đây ta cùng lão Đại của bọn họ hợp tác một số mua bán."
Bọn họ lão Đại? Hoàng tộc lão Đại? Đó không phải là... (*Cười sặc*)
"Ngươi không phải rất ngạc nhiên vì sao ta không buông tha Hỏa thần giáo sao?"
"Cùng việc mua bán với vị lão Đại kia đưa ra có liên quan?" Thập Lục thật cẩn thận hỏi.
Lộ Tinh Thiên lộ ra một cái mỉm cười tán thưởng.
Thập Lục rất muốn hỏi mua bán nội dung là cái gì, nhưng lại không biết có nên hỏi hay không.
"Có điều lần này ngài xuất môn không phải vì tìm kiếm Vân tiểu công tử sao?" Thập Lục hỏi một vấn đề an toàn hơn.
"Ha hả a, đúng vậy, ta là vì tìm hắn."
“Nhưng tại sao lại đối phó Hỏa thần giáo... A! Đúng vậy, là người của Hỏa thần giáo bắt cóc Vân công tử!"
Lộ Tinh Thiên gật đầu.
"Nhưng vì sao bọn họ phải bắt cóc Vân công tử?"
Về vấn đề này, cho đến tận khi bọn họ dừng chân nghỉ ngơi ngoài trời tối hôm đó, Thập Lục mới có được câu trả lời thuyết phục.
Thập Lục nghiêng đầu qua..., tò mò nhìn Lộ Tinh Thiên mở ra một tấm da dê có những đường chỉ phương hướng dưới ánh sáng dịu của của ngọn nến.
Y biết lão gia nhà y hội họa rất tuyệt, viết chữ cũng tốt (chuyện, ảnh là một trong tứ đại tài tử đương thời mừ...) nhưng sao lại dùng da dê? Đây là?
"Vụ làm ăn mới của bảo. Miệng lại mở lớn như vậy làm cái gì? Chưa thấy qua bản đồ giấu kho báu sao? "
Lộ lão gia đánh giá lại bản đồ vừa vẽ, dường như đang lo lắng xem nên đem nó chia làm mấy phần.
" Tẩm thêm một chút màu lên là ổn rồi. Ngươi thấy chia làm sáu miếng thì thế nào? Một miếng quy định giá năm nghìn hai. "
...Thập Lục không nói gì. Y thật sự bội phục từ đáy lòng bản lĩnh kiếm tiền của lão gia nhà mình.
"Cái kia... Sáu miếng có phải hơi nhiều? "
"Vậy chia làm bốn miếng, một miếng giá quy định tám ngàn hai." Lộ lão gia vỗ bàn quyết định.
Tuy rằng hắn không biết tin hắn đang tìm kho báu từ đâu nhảy ra, nhưng nếu đã có mà hắn không lợi dụng lại một phen, đây chẳng phải là thật có lỗi với sự chờ mong của mọi người? (Ngụy biện!)
Hơn nữa có cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, nếu hắn không thừa dịp này kiếm lấy một món lời, hắn sẽ không phải là Lộ Tinh Thiên! (Lời này chân thật nè!)
Vài ngày sau, truyền thuyết trên trên giang hồ có chút biến hóa.
─ Lộ Tinh Thiên đúng là đang tìm kiếm kho báu, có điều sau mấy năm tìm kiếm đã có chút manh mối, manh mối nằm ở bốn miếng bản đồ.
Thực sự có chuyện này sao? Hay có người tung tin đồn nhảm nhí?
Làm sao có thể! Chẳng lẽ ngươi không biết Lộ đại bảo chủ đã thu thập được đến ba miếng lưu lạc, cũng chỉ còn một miếng nữa là đủ? Nghe nói, hắn đã sẵn sàng bỏ ra ba vạn lượng mua lại miếng cuối cùng! Đáng tiếc ba vạn lượng làm sao so được với mị lực của kho báu có lẽ lên tới ba nghìn vạn lượng, thậm chí còn hơn thế? Kẻ chỉ có được một miếng bản đồ lưu lạc kia không cam lòng nhường đường cho Lộ Tinh Thiên một mình hưởng dụng kho báu nên đã đem tin này âm thầm tung ra ngoài.
Thật không... Như vậy huynh đài đã nắm trong tay tin tức về bản đồ?
Hắc hắc hắc!
Không nói đến “truyền thuyết về tấm bản đồ kho báu” đã ra đời, khiến giang hồ dậy lên bao sóng gió, bên này, Lộ Tinh Thiên vô cùng cao hứng cùng Thập Lục tiếp tục cuộc hành trình. (Ma quỷ!)
...
"Tháp tháp, tháp tháp."
Tiếng vó ngựa gấp rút truyền tới. Thập Lục quay đầu lại xem. Ba kỵ sĩ, có vẻ là một chủ hai tớ.
Nhờ đâu mà nhìn ra được là một chủ hai tớ, ngoại trừ cách ăn mặc và vị trí trước sau, còn là nhờ mấy con tuấn mã mà bọn họ cưỡi.
Tuy rằng đều là hảo mã, nhưng con đi đầu nhìn qua đã thấy không giống hai con còn lại. Một thân trắng muốt, không có một sợi lông tạp màu, giống với màu sắc y phục của người cưỡi, một thân tuyết trắng.
Lộ Tinh Thiên cũng nghe đến tiếng vó ngựa, nhẹ nhàng vén rèm che cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ba kỵ sĩ vòng qua xe ngựa của bọn họ, tiếp tục lướt về phía trước.
Vào thời điểm đến ngang xe ngựa của bọn họ, người kỵ sĩ đi đầu nhìn nhìn xe ngựa.
Lộ Tinh Thiên trong lòng rung động.
Người này...
Vị kỵ sĩ áo trắng chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua liền thúc ngựa nhanh hơn, như chớp vượt qua bọn họ, rất nhanh liền biến mất ở cuối con đường.
Thập Lục nhìn theo phương hướng kỵ sĩ biến mất, y rơi vào suy tư, y suy tư không biết vị bạch y kỵ sĩ kia là ai.
Tuy rằng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi không nhìn được rõ ràng, nhưng người này khí chất đặc thù, tuấn tú thanh nhã, điều đó đã để lại trong lòng Thập Lục ấn tượng thực sự sâu sắc.
Y không biết người này. Nhưng người này nhất định không phải kẻ vô danh tiểu tốt.
"Lão gia, theo ngài ba kỵ sĩ kia đến đay vì chuyện gì?" Thập Lục vẫn nhìn về phía trước, thuận miệng hỏi.
Thật lâu, vẫn không nghe được lão gia trả lời.
Thập Lục cảm thấy có chút bất thường, liền cao giọng hỏi lại lần nữa.
Lần này cuối cùng là có trả lời, nhưng câu trả lời của Lộ Tinh Thiên rõ ràng bộc lộ vẻ phập phồng, "Không biết. Không thấy có cờ hiệu gì. Nhưng người này nhất định không phải người thường."
Xem ra lão gia có cái nhìn giống y.
"Thập Lục, nhanh lên một chút."
“Tuân lệnh."
Sau khi ra khỏi rừng cây, xe ngựa biến mất, đi ra là hai con tuấn mã.
Mà ngồi trên hai con tuấn mã kia đúng là Lộ đại bảo chủ đã khôi phục lư sơn chân diện mục, cùng Thập Lục mang một khuôn mặt rất đỗi bình thường.
"Cầm!"
Lộ Tinh Thiên lấy ra một chiếc áo khoác trong bọc hành lý, ném cho Thập Lục.
Thập Lục vội vàng tiếp nhận, nhưng cũng chỉ là tiếp nhận cầm ở trên tay, y còn không hiểu lão gia làm thế là có ý gì.
"Trên đường gió lớn, ta xem ngươi cũng không có nhiều quần áo chống rét. Cái này ngươi cầm lấy che tạm gió rét. " Lộ Tinh Thiên quay đầu đi.
Đây là cho ta? Hay là cho mượn?
Bất quá mặc kệ là như thế nào, Lộ Tinh Thiên có được hành động như thế này cũng đủ để cho Thập Lục kinh hãi.
"Ngốc cái gì? Còn không mau mặc lên!"
"Nga, đúng, phải! "
Áo choàng thực ấm áp. Tuy rằng Thập Lục hiểu được cảm giác này đến từ tác dụng tâm lý. Nếu không đem áo choàng ghép chặt lại quanh người, ở trên lưng ngựa áo choàng tung bay thoạt nhìn thực tiêu sái, nhưng tác dụng thực tế thì một chút cũng không!
"Xuất môn ra ngoài, ngươi không cần khúm núm như thế. Tự nhiên một chút là tốt rồi."
"Tạ ơn lão gia."
Lộ Tinh Thiên nhe răng cười khẽ, "Ta nói, ở bên ngoài tự nhiên một chút là được."
“Đúng vậy, lão..."
"Tinh Thiên. Ta cho phép ngươi khi ở bên ngoài có thể gọi thẳng tên ta. "
Yết hầu y tự chuyển động như bỗng nuốt vào cái gì. Tình thế này dường như y đã từng quen biết.
Khi đó hắn cũng từng nói với y như vậy, ở thời điểm không có ai ở bên, y có thể trực tiếp gọi tên hắn. Một tháng linh mười ngày đó...
Lần này sẽ có bao lâu?
Cần gì biết! Có thể có bao lâu liền bấy lâu! Thật vui vẻ mới là quan trọng nhất!
"Tinh Thiên." Thập Lục cúi đầu kêu một tiếng. Đây không phải là lần đầu tiên y kêu tên này.
Lộ Tinh Thiên đáp trả y một cái cơ hồ có thể nói là mỉm cười ôn nhu. Y cũng không phải lần đầu tiên thấy vẻ tươi cười gần như là ôn nhu này.
Lộ Tinh Thiên cho ngựa chạy chậm lại, thả bước đến gần bên y. " Có phải ngươi đang rất ngạc nhiên, vì sao ta muốn dọc theo đường đi nơi nơi tìm Hỏa thần giáo phiền toái?"
“Đúng vậy." Phần lớn thời gian Thập Lục đều thành thật.
"Vậy ngươi có biết nghề khiến cho Lộ gia bảo kiếm tiền nhiều nhất là gì không? "
"Buôn lậu muối."
“Đúng vậy, chính là buôn lậu muối. Theo luật pháp của Đại Á hoàng triều, buôn lậu muối phải bị xét nhà chém đầu cực hình.”
Hình nặng, nhưng bởi vì lợi rất nhiều, nên có rất nhiều người không muốn sống đang âm thầm buôn lậu muối. Mà Lộ bảo lại là một trong những tổ chức có quy mô có kế hoạch lớn nhất.
Đương nhiên đây đều là ngầm mua bán, ngoài mặt mọi người đều biết khắp các lĩnh vực kinh doanh từ lá trà đến tơ lụa, từ đồ cổ đến thi họa*, từ khách điếm đến tửu lâu, ngành nào cũng có mặt Lộ gia bảo, mà ngành nào Lộ gia làm ăn cũng rất phát đạt. (Trời ơi, đã thế còn buôn muối lậu, tiền để đâu cho hết hả giời!) (*buôn tranh bán chữ)
"Vậy ngươi có biết vì sao ta dám kinh doanh muối lậu?"
Thập Lục hiểu ý của lão gia, dù sao số người buôn muối chín phần đều là không tiếc mạng, hoặc là bị túng quẫn ép đến đường cùng, còn Lộ gia bảo là một thương gia căn cơ thâm hậu, sản nghiệp hoành tráng, sẽ không duyên không cớ mà đi chạm vào miếng thịt béo khó nhằn này.
"Thuộc hạ... Ách, ta đoán phải là bởi vì ngươi cùng vương phủ, đại quan có giao hảo đi?"
Quan lại gian thương cùng liên kết làm ăn, chuyện này vốn không có gì đáng kinh ngạc.
"Phỏng đoán của ngươi thực sự rất gần đáp án. Có điều còn không phải là tất cả lý do.
Đột nhiên trong đầu Thập Lục lướt qua một ý tưởng, thốt lên: "Hoàng tộc!"
Lộ Tinh Thiên nhìn nhanh qua y một cái, sau đó thế nhưng thực sự gật đầu, "Đúng vậy, ta cùng bọn họ quả thật có chút quan hệ cùng có lợi."
Là vị ấy? Thập Lục muốn hỏi, lại sợ xúc phạm điều cấm kỵ.
Nhưng thật ra Lộ Tinh Thiên rất tùy tiện, khi nhắc tới hoàng tộc trên mặt cũng không có phản ứng tôn trọng và sợ hãi.
"Gần đây ta cùng lão Đại của bọn họ hợp tác một số mua bán."
Bọn họ lão Đại? Hoàng tộc lão Đại? Đó không phải là... (*Cười sặc*)
"Ngươi không phải rất ngạc nhiên vì sao ta không buông tha Hỏa thần giáo sao?"
"Cùng việc mua bán với vị lão Đại kia đưa ra có liên quan?" Thập Lục thật cẩn thận hỏi.
Lộ Tinh Thiên lộ ra một cái mỉm cười tán thưởng.
Thập Lục rất muốn hỏi mua bán nội dung là cái gì, nhưng lại không biết có nên hỏi hay không.
"Có điều lần này ngài xuất môn không phải vì tìm kiếm Vân tiểu công tử sao?" Thập Lục hỏi một vấn đề an toàn hơn.
"Ha hả a, đúng vậy, ta là vì tìm hắn."
“Nhưng tại sao lại đối phó Hỏa thần giáo... A! Đúng vậy, là người của Hỏa thần giáo bắt cóc Vân công tử!"
Lộ Tinh Thiên gật đầu.
"Nhưng vì sao bọn họ phải bắt cóc Vân công tử?"
Về vấn đề này, cho đến tận khi bọn họ dừng chân nghỉ ngơi ngoài trời tối hôm đó, Thập Lục mới có được câu trả lời thuyết phục.
Danh sách chương