Thập Lục đang nằm mơ.
Ngày ấy tuyết đổ rất lớn, rất lớn. Tuyết trên mặt đất dày đã đến hơn 2 tấc.
Nơi nơi đều là màu trắng, Ngoại trừ một số loại thực vật xanh suốt bốn mùa thì ở giữa màu tuyết trắng lộ ra một chút bụi lam.
Hôm nay là bọn họ hẹn gặp mặt, hắn lén mọi người chạy về phía sau núi.
Nghĩ đến sẽ gặp được yêu tinh xinh đẹp kia, miệng y nhin không được mở rộng đến tận mang tai, toàn thân tràn đầy hạnh phúc, trần đầy vui vẻ nói không nên lời.
Yêu tinh kia đứng ở trong đình sau núi chờ y, dung nhan xinh đẹp bị gió núi thổi đến đỏ bừng, tay cũng đặt trước mắt thổi thổi, nhìn thấy y, một đôi tròng mắt linh động toát lên một vẻ không biết là mừng hay giận.
"Ngươi còn biết dẫn xác đến a!"
Y chỉ biết ngây ngô cười, kính một cái* cam chịu tội. (*động tác chắp hai tay thành nắm, cúi đầu)
Y nắm hai tay của yêu tinh kia trước ngực mình, ôn nhu vô cùng, hạnh phúc vô cùng mà nhìn nàng, một lần lại một lần gọi tên đối phương.
"Y Y, Y Y. .."
".. Y.."
Tay Lộ Nhất run lên một chút.
Thập Lục, tiểu Thập Lục đệ đệ của ta, ca ca không muốn ngươi sống giống như bây giờ, còn sống mà mất mặt, xấu hổ, bị người nhạo báng!
Kiếp sau, ca ca làm trâu làm ngựa bồi tội với ngươi.
Lộ Nhất rũ mí mắt xuống, vận khí ngưng công lên cánh tay phải, bàn tay mạnh mẽ nhả kình lực.
"Nhất, lão gia đến đây." Ngữ điệu bình tĩnh ẩn ẩn lộ ra hưng phấn cùng kích động.
Vừa lúc cửa bị đẩy ra, Lộ Nhất thu liễm chưởng lực, lùi bước đến cách giường ba bước đứng lại.
Chỉ thiếu chút nữa, chỉ kém một chút...
Bản thân Lộ Nhất chính mình cũng không biết là mình thầm thở phào nhẹ nhóm hay là tiếc nuối.
Lộ Ngũ không nghĩ tới lão gia sẽ đáp ứng sự cầu xin của hắn.
Dùng nội công cứu người thứ nhất là chuyện tràn ngập nguy hiểm, thứ hai là hao tổn nội nguyên của chính mình. Phóng tầm mắt ra khắp giang hồ có mấy người nguyện ý dùng loại phương pháp này giúp thuộc hạ của mình chữa thương? Lộ Ngũ căn bản không ôm hy vọng, không ngờ tới lão gia lại dễ dàng đáp ứng.
Là bởi vì người cần cứu là Thập Lục sao? Là kẻ từng bị hắn sủng ái dưới tay?
Lộ Ngũ không muốn nghĩ như vậy, vì nghĩ như vậy cũng giống như cho rằng Thập Lục dựa vào thân thể lấy lòng bảo chủ mà cứu về tính mệnh.
Lộ Tinh Thiên lệnh Lộ Nhất cùng Lộ Ngũ ở bên ngoài làm hộ pháp.
Xem mạch của Thập Lục, quả nhiên đúng như Lộ Ngũ nói, tính mạng y đã ở bên cầu Nại Hà du ngoạn.
Phải cứu y không khó, tâm mạch chưa đoạn, chỉ cần có một người nội công cao thâm giúp y khai thông nội tức hỗn loạn trong cơ thể, dùng nội công thâm hậu cho y cơ hội sống lại, kéo dài tính mạng của y cho tới lúc y có thể tự điều tức, rồi dùng linh đan trị nội thương bổ trợ, tính mạng gã ảnh vệ này của hắn có thể được cứu trở về.
Lộ Tinh Thiên lấy từ trong ngực áo ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng Thập Lục.
Vừa lúc chính Thập Lục trộm được thuốc này về, tuy rằng không thể xác định rốt cuộc là thuốc gì, nhưng Tiểu Cửu thân là dược sư, nếu hắn nói đây là thuốc hay, vậy cứ cho là không thể trị tận gốc cũng có thể trị phần ngọn đi.
Hắn tùy tay kéo một cái ghế ngồi xuống, chờ thuốc công hiệu.
Từ khi thuốc phát huy tác dụng đến lúc vận khí chữa thương cần phải có một khoảng thời gian chuẩn bị, vì thế, hắn không ngại chờ lâu một lát.
Khoảng một chén trà nhỏ sau, sắc mặt Thập Lục vẫn như trước, không hề thay đổi.
Đợi thêm một lát nữa, Lộ đại bảo chủ đột nhiên cười một tiếng.
Hắn thế nhưng đã quên bộ mặt Thập Lục bày ra kia không phải là mặt thật của y, căn bản không thể nhìn ra sắc mặt y thay đổi như thế nào.
Tay trái Lộ Tinh Thiên đặt lên mạch môn của Thập Lục, mạch dường như có ổn định hơn một chút, xem ra ảnh vệ này của hắn vận khí cũng không tệ lắm.
Hắn tự mình đem Thập Lục nâng dậy, giúp y ngồi khoanh chân lại. Thân thể y mềm dẻo, cho dù đang vô ý thức nhưng đem y dựng ngồi lên cũng không có gì khó khăn.
Điều hòa nội tức của chính mình, Lộ Tinh Thiên khoanh chân ngồi sau lưng Thập Lục, hai tay đặt lên sau lưng y, bắt đầu yên lặng vận công.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi Thập Lục phun ra một ngụm ứ huyết, đôi tay đặt trên lưng giúp y giữ lại tính mệnh mới rời đi.
Phòng im ắng, một người nửa như nằm úp sấp ở trên giường, khóe miệng dính máu, vẫn hôn mê chưa tỉnh. Một người khoanh chân ngồi tại đầu giường lẳng lặng điều tức.
Lộ Tinh Thiên sắc mặt có chút tái nhợt, trán còn dính chút mồ hôi, ở dưới ánh sáng nến lung linh, gương mặt có xăm chữ càng thêm âm trầm, dù vậy cũng không che dấu được nửa bên kia gương mặt phong hoa tuyệt đại.
Theo thời gian trôi đi, xung quanh người Lộ Tinh Thiên tràn ra một màn sương mù, dần dần tụ lại thành một vòng tròn kì dị quanh mình hắn.
Vòng tròn sương trắng không đứng yên mà dường như theo hô hấp của hắn khẽ chập chờn.
Cảnh tượng thật kỳ diệu! Thản nhiên và trang nghiêm, Lộ Tinh Thiên ngồi trong màn sương lãn đãng chập chờn thoạt nhìn lại giống như... giống như yêu thần!
Lộ Nhất cùng Lộ Ngũ ở ngoài phòng canh gác không dám gây ra một chút tiếng vang nào.
Sắc mặt hai người đều rất trầm tĩnh, dường như không hề bị tình huống ở bân trong phòng ảnh hưởng đến, thế nhưng trong lúc ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn qua khung cửa sổ có ánh trăng hòa lẫn ánh nến lung linh huyền ảo, Lộ Ngũ đã bộc lộ cơn nóng lòng hắn dấu diếm trong tâm khảm.
Lộ Nhất thì dường như đem toàn bộ tâm trí đặt ở nhiệm vụ cảnh giới.
Trong phòng, Lộ Tinh Thiên thu công đứng dậy, phát hiện bản thân cũng không tổn thất bao nhiêu công lực, ước chừng có lẽ không đến bốn năm ngày nữa có thể đem công lực hao tổn bù đắp lại. (Hix, nàng nào hay đọc truyện kiếm hiệp là biết ảnh đạt đến cảnh giới tối cao của võ học, tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên rùi, khiếp a...^^)
Xem ra viên thuốc này không phải loại thuốc tốt bình thường thôi a, có lẽ đúng như Lộ Cửu đã đoán, nó rất có thể là "Cửu chuyển hoàn hồn đan". Nếu như quả thật là thuốc này, ảnh vệ Thập Lục nhân họa đắc phúc mà.
Đáng tiếc, không phải là trú nhan đan mình muốn.
Nghĩ đến trú nhan đan lại nghĩ đến lần trước trừng phạt người này, nghĩ đến chuyện trừng phạt lần ấy lại nghĩ đến...
Nhìn lại khuôn mặt trung niên nam nhân khắc khổ kia, Lộ Tinh Thiên hơi hơi nhíu mày.
Hắn không thích khuôn mặt này. Dù sao thì gương mặt văn nhược thư sinh tuấn tú kia khiến hắn thoạt nhìn thoải mái một chút.
Tùy tay sờ gương mặt trung niên hán tử của Lộ Thập Lục, lại không bóc ra được. Từ trên cổ, trên cằm cũng không tìm được một chỗ nào khác thường.
Sách*, thuật dịch dung của Thập Lục này có thể nói là nhất tuyệt!(*đây là âm thanh, có thể là tiếng cười khẽ)
Lộ đại bảo chủ không tin mình không thể lần ra vết tích của mặt nạ, sờ soạng tiếp làn da cổ của y, một lúc lâu sau trên mặt y lộ ra một nét cười.
Ngón tay cái nhẹ xoa bóp làn da ở trên cổ họng Thập Lục, làn da ở đó không biết có phải bị nóng lên hay không mà xuất hiện một chút vết nhăn nhúm.
Lộ Tinh Thiên lấy một ít nước trà đổ lên vết nhăn nhúm ấy, ngón cái mấy lần chà xát mới bắt đầu thấy vết tích của mặt nạ so với làn da thật trên cổ.
Một chút lại một chút, Lộ Tinh Thiên thật cẩn thận đem mặt nạ mỏng dính không biết được làm từ chất liệu gì nhẹ cuốn lên trên, việc này cũng không dễ dàng, Lộ Tinh Thiên đoán rằng Thập Lục thường dùng một loại nước thuốc đặc biệt mới có thể đem lớp dịch dung gỡ xuống, hiện giờ hắn chỉ nhờ vào một chút nước trà, muốn bóc ra cũng không phải là việc dễ.
Nhưng giống như là tìm được một trò chơi thú vị, Lộ Tinh Thiên chậm rãi, cực kì kiên nhẫn vạch trần khuôn mặt phía dưới lớp mặt nạ trung niên khắc khổ.
Thập Lục, ngươi thực ra muốn gì?
Ngươi thích nam nhân? Hay là muốn phú quý quyền thế? Hoặc là...
Lộ Tinh Thiên nhớ rõ bản thân từng nói rất rõ ràng với y: ta có thể cưng chiều ngươi, cho ngươi vàng bạc châu báu, nhưng cũng chỉ có như thế, cái khác ngươi không cần vọng tưởng.
Y trả lời như thế nào?
Lão gia không cần lo lắng, thuộc hạ đương nhiên tự mình hiểu lấy.
Đã tự mình hiểu được, vì sao còn muốn lên giường với chủ nhân của mình? Nghĩ muốn tìm một cơ hội?
Đối với Thập Lục này, ấn tượng của hắn không sâu. Nói về năng lực, tướng mạo, người này ở trong đội ảnh vệ đều không có gì đáng chú ý. Hắn cũng từng kinh ngạc với thuật dịch dung tuyệt diệu của y, nhưng cũng chỉ là nhất thời kinh ngạc. Cho đến tận ngày đó, khi y mở miệng chủ động yêu cầu dùng “lên giường” để thay cho ban thưởng, người này ở trong ấn tượng của Lộ Tinh Thiên mới bắt đầu có điểm sáng.
Vào trước lúc đó, hắn nhớ rõ mình chưa từng chạm vào nam nhân. (Óe, ò-ó, vợ anh dụ dỗ trẻ...thành niên anh vào con đường abc... héhéhé...^^)
Có lẽ là một thú vui mới mẻ, có lẽ là một trò đùa đầy hứa hẹn, có lẽ là muốn nhìn một chút xem gã ảnh vệ này rốt cuộc có cái gì cao chiêu khác người, hắn cho phép y lên giường.
Nhưng không có mỹ mạo, không hiểu cầm kỳ thư họa, kỹ thuật trên giường cũng vụng về, Thập Lục rất nhanh khiến cho hắn chán nản.
Mãi cho cái ngày đến miễn cho y thị tẩm, hắn cũng không phải biết người này rốt cuộc đang đùa cái gì. Nhất là y thuộc cái loại có thái độ điềm nhiên bình thản nói không nên lời, thật sự làm cho người ta không nghĩ ra y vì sao lại mở miệng đưa ra yêu cầu như vậy.
Một điều bí ẩn, nhưng hắn cũng không có gì hứng thú đi tìm kiếm đáp án. Hắn tin rồi thời gian sẽ nói cho hắn biết vì sao (thời gian sẽ nói cho anh thiệt a, chỉ có điều đến lúc đó anh bèn điên lên, hehehe ^^).
Nhưng hôm nay, hắn bỗng nhiên có hứng thú muốn vạch trần.
Phía dưới khuôn mặt khắc khổ của trung niên hán tử là khuôn mặt thoạt nhìn không khỏe mạnh lắm.
Có lẽ là nhiều năm chưa từng thấy qua ánh mặt trời, có lẽ là hiện tại trọng thương không có huyết sắc, làn da tái nhợt đến dường như trong suốt. Phía dưới làn da tinh tế cực mỏng thâm chí có thể nhìn thấy cả mạch máu.
Truyền thuyết ở ngày tuyết lớn trên núi có một loại tuyết yêu theo tuyết tu luyện mà thành... Không đúng, khuôn mặt này không cóyêu khí như vậy.
Truyền thuyết Hoắc Hành, Triệu Tử Long đều là tuyệt thế mỹ nam tử, không biết nếu đem ra so sánh cùng khuôn mặt trước mắt hắn đây sẽ là thế nào?
Nếu không phải tái nhợt như vậy, đây là khuôn mặt tuấn lãng dị thường.
Mi khởi vũ, mắt hàm tiếu, mũi cao thẳng tắp, môi đầy đặn.
Thoạt nhìn là một khuôn mặt ép người động tâm đến nhường nào!
Có người đẹp, xinh đẹp sắc bén, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Có người tươi đẹp, tươi đẹp yêu dị, khiến người ta chùn bước.
Có người tú, tú khuynh thành, khiến người ta không thể không khinh nhờn.
Có người tuấn, tuấn hiên ngang, khiến lòng người sinh ngưỡng mộ.
Mà khuôn mặt trước mắt ngươi đây không sao nói hết vẻ tuấn mỹ, tựa như ngươi không bao giờ có thể đo được đại dương có bao nhiêu nước!
Tuấn tú đến như vậy khiến người ta yêu thích, khiến người ta thưởng thức, đồng thời cũng sẽ khiến cho không người nào nguôi dục vọng chiếm đoạt!
Mỹ nhân gây loạn thế.
Thì ra không chỉ nữ nhân, tuyệt sắc nam tử như thế này căn bản cũng không thể yên ổn tồn tại được trên đời!
Nhan sắc này chỉ nên tồn tại ở trên tiên giới, nếu hạ xuống phàm trần thì đúng là buộc người ta mang phiền toái đến!
Ánh mắt Lộ Tinh Thiên từ trêu tức biến thành kinh diễm, lại từ theo kinh diễm biến thành thâm trầm.
"Thập Lục, Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân sẽ không phải là chính ngươi đi?"
Ngày ấy tuyết đổ rất lớn, rất lớn. Tuyết trên mặt đất dày đã đến hơn 2 tấc.
Nơi nơi đều là màu trắng, Ngoại trừ một số loại thực vật xanh suốt bốn mùa thì ở giữa màu tuyết trắng lộ ra một chút bụi lam.
Hôm nay là bọn họ hẹn gặp mặt, hắn lén mọi người chạy về phía sau núi.
Nghĩ đến sẽ gặp được yêu tinh xinh đẹp kia, miệng y nhin không được mở rộng đến tận mang tai, toàn thân tràn đầy hạnh phúc, trần đầy vui vẻ nói không nên lời.
Yêu tinh kia đứng ở trong đình sau núi chờ y, dung nhan xinh đẹp bị gió núi thổi đến đỏ bừng, tay cũng đặt trước mắt thổi thổi, nhìn thấy y, một đôi tròng mắt linh động toát lên một vẻ không biết là mừng hay giận.
"Ngươi còn biết dẫn xác đến a!"
Y chỉ biết ngây ngô cười, kính một cái* cam chịu tội. (*động tác chắp hai tay thành nắm, cúi đầu)
Y nắm hai tay của yêu tinh kia trước ngực mình, ôn nhu vô cùng, hạnh phúc vô cùng mà nhìn nàng, một lần lại một lần gọi tên đối phương.
"Y Y, Y Y. .."
".. Y.."
Tay Lộ Nhất run lên một chút.
Thập Lục, tiểu Thập Lục đệ đệ của ta, ca ca không muốn ngươi sống giống như bây giờ, còn sống mà mất mặt, xấu hổ, bị người nhạo báng!
Kiếp sau, ca ca làm trâu làm ngựa bồi tội với ngươi.
Lộ Nhất rũ mí mắt xuống, vận khí ngưng công lên cánh tay phải, bàn tay mạnh mẽ nhả kình lực.
"Nhất, lão gia đến đây." Ngữ điệu bình tĩnh ẩn ẩn lộ ra hưng phấn cùng kích động.
Vừa lúc cửa bị đẩy ra, Lộ Nhất thu liễm chưởng lực, lùi bước đến cách giường ba bước đứng lại.
Chỉ thiếu chút nữa, chỉ kém một chút...
Bản thân Lộ Nhất chính mình cũng không biết là mình thầm thở phào nhẹ nhóm hay là tiếc nuối.
Lộ Ngũ không nghĩ tới lão gia sẽ đáp ứng sự cầu xin của hắn.
Dùng nội công cứu người thứ nhất là chuyện tràn ngập nguy hiểm, thứ hai là hao tổn nội nguyên của chính mình. Phóng tầm mắt ra khắp giang hồ có mấy người nguyện ý dùng loại phương pháp này giúp thuộc hạ của mình chữa thương? Lộ Ngũ căn bản không ôm hy vọng, không ngờ tới lão gia lại dễ dàng đáp ứng.
Là bởi vì người cần cứu là Thập Lục sao? Là kẻ từng bị hắn sủng ái dưới tay?
Lộ Ngũ không muốn nghĩ như vậy, vì nghĩ như vậy cũng giống như cho rằng Thập Lục dựa vào thân thể lấy lòng bảo chủ mà cứu về tính mệnh.
Lộ Tinh Thiên lệnh Lộ Nhất cùng Lộ Ngũ ở bên ngoài làm hộ pháp.
Xem mạch của Thập Lục, quả nhiên đúng như Lộ Ngũ nói, tính mạng y đã ở bên cầu Nại Hà du ngoạn.
Phải cứu y không khó, tâm mạch chưa đoạn, chỉ cần có một người nội công cao thâm giúp y khai thông nội tức hỗn loạn trong cơ thể, dùng nội công thâm hậu cho y cơ hội sống lại, kéo dài tính mạng của y cho tới lúc y có thể tự điều tức, rồi dùng linh đan trị nội thương bổ trợ, tính mạng gã ảnh vệ này của hắn có thể được cứu trở về.
Lộ Tinh Thiên lấy từ trong ngực áo ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng Thập Lục.
Vừa lúc chính Thập Lục trộm được thuốc này về, tuy rằng không thể xác định rốt cuộc là thuốc gì, nhưng Tiểu Cửu thân là dược sư, nếu hắn nói đây là thuốc hay, vậy cứ cho là không thể trị tận gốc cũng có thể trị phần ngọn đi.
Hắn tùy tay kéo một cái ghế ngồi xuống, chờ thuốc công hiệu.
Từ khi thuốc phát huy tác dụng đến lúc vận khí chữa thương cần phải có một khoảng thời gian chuẩn bị, vì thế, hắn không ngại chờ lâu một lát.
Khoảng một chén trà nhỏ sau, sắc mặt Thập Lục vẫn như trước, không hề thay đổi.
Đợi thêm một lát nữa, Lộ đại bảo chủ đột nhiên cười một tiếng.
Hắn thế nhưng đã quên bộ mặt Thập Lục bày ra kia không phải là mặt thật của y, căn bản không thể nhìn ra sắc mặt y thay đổi như thế nào.
Tay trái Lộ Tinh Thiên đặt lên mạch môn của Thập Lục, mạch dường như có ổn định hơn một chút, xem ra ảnh vệ này của hắn vận khí cũng không tệ lắm.
Hắn tự mình đem Thập Lục nâng dậy, giúp y ngồi khoanh chân lại. Thân thể y mềm dẻo, cho dù đang vô ý thức nhưng đem y dựng ngồi lên cũng không có gì khó khăn.
Điều hòa nội tức của chính mình, Lộ Tinh Thiên khoanh chân ngồi sau lưng Thập Lục, hai tay đặt lên sau lưng y, bắt đầu yên lặng vận công.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi Thập Lục phun ra một ngụm ứ huyết, đôi tay đặt trên lưng giúp y giữ lại tính mệnh mới rời đi.
Phòng im ắng, một người nửa như nằm úp sấp ở trên giường, khóe miệng dính máu, vẫn hôn mê chưa tỉnh. Một người khoanh chân ngồi tại đầu giường lẳng lặng điều tức.
Lộ Tinh Thiên sắc mặt có chút tái nhợt, trán còn dính chút mồ hôi, ở dưới ánh sáng nến lung linh, gương mặt có xăm chữ càng thêm âm trầm, dù vậy cũng không che dấu được nửa bên kia gương mặt phong hoa tuyệt đại.
Theo thời gian trôi đi, xung quanh người Lộ Tinh Thiên tràn ra một màn sương mù, dần dần tụ lại thành một vòng tròn kì dị quanh mình hắn.
Vòng tròn sương trắng không đứng yên mà dường như theo hô hấp của hắn khẽ chập chờn.
Cảnh tượng thật kỳ diệu! Thản nhiên và trang nghiêm, Lộ Tinh Thiên ngồi trong màn sương lãn đãng chập chờn thoạt nhìn lại giống như... giống như yêu thần!
Lộ Nhất cùng Lộ Ngũ ở ngoài phòng canh gác không dám gây ra một chút tiếng vang nào.
Sắc mặt hai người đều rất trầm tĩnh, dường như không hề bị tình huống ở bân trong phòng ảnh hưởng đến, thế nhưng trong lúc ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn qua khung cửa sổ có ánh trăng hòa lẫn ánh nến lung linh huyền ảo, Lộ Ngũ đã bộc lộ cơn nóng lòng hắn dấu diếm trong tâm khảm.
Lộ Nhất thì dường như đem toàn bộ tâm trí đặt ở nhiệm vụ cảnh giới.
Trong phòng, Lộ Tinh Thiên thu công đứng dậy, phát hiện bản thân cũng không tổn thất bao nhiêu công lực, ước chừng có lẽ không đến bốn năm ngày nữa có thể đem công lực hao tổn bù đắp lại. (Hix, nàng nào hay đọc truyện kiếm hiệp là biết ảnh đạt đến cảnh giới tối cao của võ học, tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên rùi, khiếp a...^^)
Xem ra viên thuốc này không phải loại thuốc tốt bình thường thôi a, có lẽ đúng như Lộ Cửu đã đoán, nó rất có thể là "Cửu chuyển hoàn hồn đan". Nếu như quả thật là thuốc này, ảnh vệ Thập Lục nhân họa đắc phúc mà.
Đáng tiếc, không phải là trú nhan đan mình muốn.
Nghĩ đến trú nhan đan lại nghĩ đến lần trước trừng phạt người này, nghĩ đến chuyện trừng phạt lần ấy lại nghĩ đến...
Nhìn lại khuôn mặt trung niên nam nhân khắc khổ kia, Lộ Tinh Thiên hơi hơi nhíu mày.
Hắn không thích khuôn mặt này. Dù sao thì gương mặt văn nhược thư sinh tuấn tú kia khiến hắn thoạt nhìn thoải mái một chút.
Tùy tay sờ gương mặt trung niên hán tử của Lộ Thập Lục, lại không bóc ra được. Từ trên cổ, trên cằm cũng không tìm được một chỗ nào khác thường.
Sách*, thuật dịch dung của Thập Lục này có thể nói là nhất tuyệt!(*đây là âm thanh, có thể là tiếng cười khẽ)
Lộ đại bảo chủ không tin mình không thể lần ra vết tích của mặt nạ, sờ soạng tiếp làn da cổ của y, một lúc lâu sau trên mặt y lộ ra một nét cười.
Ngón tay cái nhẹ xoa bóp làn da ở trên cổ họng Thập Lục, làn da ở đó không biết có phải bị nóng lên hay không mà xuất hiện một chút vết nhăn nhúm.
Lộ Tinh Thiên lấy một ít nước trà đổ lên vết nhăn nhúm ấy, ngón cái mấy lần chà xát mới bắt đầu thấy vết tích của mặt nạ so với làn da thật trên cổ.
Một chút lại một chút, Lộ Tinh Thiên thật cẩn thận đem mặt nạ mỏng dính không biết được làm từ chất liệu gì nhẹ cuốn lên trên, việc này cũng không dễ dàng, Lộ Tinh Thiên đoán rằng Thập Lục thường dùng một loại nước thuốc đặc biệt mới có thể đem lớp dịch dung gỡ xuống, hiện giờ hắn chỉ nhờ vào một chút nước trà, muốn bóc ra cũng không phải là việc dễ.
Nhưng giống như là tìm được một trò chơi thú vị, Lộ Tinh Thiên chậm rãi, cực kì kiên nhẫn vạch trần khuôn mặt phía dưới lớp mặt nạ trung niên khắc khổ.
Thập Lục, ngươi thực ra muốn gì?
Ngươi thích nam nhân? Hay là muốn phú quý quyền thế? Hoặc là...
Lộ Tinh Thiên nhớ rõ bản thân từng nói rất rõ ràng với y: ta có thể cưng chiều ngươi, cho ngươi vàng bạc châu báu, nhưng cũng chỉ có như thế, cái khác ngươi không cần vọng tưởng.
Y trả lời như thế nào?
Lão gia không cần lo lắng, thuộc hạ đương nhiên tự mình hiểu lấy.
Đã tự mình hiểu được, vì sao còn muốn lên giường với chủ nhân của mình? Nghĩ muốn tìm một cơ hội?
Đối với Thập Lục này, ấn tượng của hắn không sâu. Nói về năng lực, tướng mạo, người này ở trong đội ảnh vệ đều không có gì đáng chú ý. Hắn cũng từng kinh ngạc với thuật dịch dung tuyệt diệu của y, nhưng cũng chỉ là nhất thời kinh ngạc. Cho đến tận ngày đó, khi y mở miệng chủ động yêu cầu dùng “lên giường” để thay cho ban thưởng, người này ở trong ấn tượng của Lộ Tinh Thiên mới bắt đầu có điểm sáng.
Vào trước lúc đó, hắn nhớ rõ mình chưa từng chạm vào nam nhân. (Óe, ò-ó, vợ anh dụ dỗ trẻ...thành niên anh vào con đường abc... héhéhé...^^)
Có lẽ là một thú vui mới mẻ, có lẽ là một trò đùa đầy hứa hẹn, có lẽ là muốn nhìn một chút xem gã ảnh vệ này rốt cuộc có cái gì cao chiêu khác người, hắn cho phép y lên giường.
Nhưng không có mỹ mạo, không hiểu cầm kỳ thư họa, kỹ thuật trên giường cũng vụng về, Thập Lục rất nhanh khiến cho hắn chán nản.
Mãi cho cái ngày đến miễn cho y thị tẩm, hắn cũng không phải biết người này rốt cuộc đang đùa cái gì. Nhất là y thuộc cái loại có thái độ điềm nhiên bình thản nói không nên lời, thật sự làm cho người ta không nghĩ ra y vì sao lại mở miệng đưa ra yêu cầu như vậy.
Một điều bí ẩn, nhưng hắn cũng không có gì hứng thú đi tìm kiếm đáp án. Hắn tin rồi thời gian sẽ nói cho hắn biết vì sao (thời gian sẽ nói cho anh thiệt a, chỉ có điều đến lúc đó anh bèn điên lên, hehehe ^^).
Nhưng hôm nay, hắn bỗng nhiên có hứng thú muốn vạch trần.
Phía dưới khuôn mặt khắc khổ của trung niên hán tử là khuôn mặt thoạt nhìn không khỏe mạnh lắm.
Có lẽ là nhiều năm chưa từng thấy qua ánh mặt trời, có lẽ là hiện tại trọng thương không có huyết sắc, làn da tái nhợt đến dường như trong suốt. Phía dưới làn da tinh tế cực mỏng thâm chí có thể nhìn thấy cả mạch máu.
Truyền thuyết ở ngày tuyết lớn trên núi có một loại tuyết yêu theo tuyết tu luyện mà thành... Không đúng, khuôn mặt này không cóyêu khí như vậy.
Truyền thuyết Hoắc Hành, Triệu Tử Long đều là tuyệt thế mỹ nam tử, không biết nếu đem ra so sánh cùng khuôn mặt trước mắt hắn đây sẽ là thế nào?
Nếu không phải tái nhợt như vậy, đây là khuôn mặt tuấn lãng dị thường.
Mi khởi vũ, mắt hàm tiếu, mũi cao thẳng tắp, môi đầy đặn.
Thoạt nhìn là một khuôn mặt ép người động tâm đến nhường nào!
Có người đẹp, xinh đẹp sắc bén, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Có người tươi đẹp, tươi đẹp yêu dị, khiến người ta chùn bước.
Có người tú, tú khuynh thành, khiến người ta không thể không khinh nhờn.
Có người tuấn, tuấn hiên ngang, khiến lòng người sinh ngưỡng mộ.
Mà khuôn mặt trước mắt ngươi đây không sao nói hết vẻ tuấn mỹ, tựa như ngươi không bao giờ có thể đo được đại dương có bao nhiêu nước!
Tuấn tú đến như vậy khiến người ta yêu thích, khiến người ta thưởng thức, đồng thời cũng sẽ khiến cho không người nào nguôi dục vọng chiếm đoạt!
Mỹ nhân gây loạn thế.
Thì ra không chỉ nữ nhân, tuyệt sắc nam tử như thế này căn bản cũng không thể yên ổn tồn tại được trên đời!
Nhan sắc này chỉ nên tồn tại ở trên tiên giới, nếu hạ xuống phàm trần thì đúng là buộc người ta mang phiền toái đến!
Ánh mắt Lộ Tinh Thiên từ trêu tức biến thành kinh diễm, lại từ theo kinh diễm biến thành thâm trầm.
"Thập Lục, Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân sẽ không phải là chính ngươi đi?"
Danh sách chương