“Muốn chết? Sao không hỏi xem ta có đồng ý hay không?”
Điểm liên tiếp vài huyệt đạo của y, nhưng dường như phát tiết vẫn còn chưa đủ, Lộ bảo chủ không ngừng lấy tay mãnh trạc* lên ngực y. (* chọc)
“Đến lúc này ngươi mới nói có phải không! Bình thường ngươi đều câm điếc có phải không? Tử không đến trước mắt ngươi không chịu nói lời thật có phải không! Ngươi này … giết cũng uổng công!”
Thập Lục trừng to mắt, muốn động cũng không thể động.
“Tinh Thiên, loại thuộc hạ phản nghịch này cứ trực tiếp lôi ra ngoài giết, không cần ô uế tay ngươi.” Lộ lão bảo chủ nghĩ muốn nhanh chóng giải quyết rắc rối, mà khẩu khí đứa con rất không đúng! Cái gì gọi là “ngươi này giết cũng uổng công”? Lộ đại bảo chủ quay đầu lại, hung tợn đáp lại cha hắn một câu: “Ai nói ta muốn giết hắn? Ta không đem hắn tra tấn đến khóc cha gọi mẹ, không đem hắn…”
“Lão gia, cầu ngài ban cho Thập Lục chết một cách thống khoái đi!” Lộ Ngũ, Lộ Cửu cùng nhau quỳ xuống.
Lộ lão gia càng phát ra mất hứng, “Hắn thống khoái, ta lại không thoải mái! Các ngươi cho là hơn ba tháng nay lão gia ta uất đến mức nổi điên là ai làm hại?”
Những lời này làm cho rất nhiều người cũng không hiểu lắm, tròng mắt Tiểu Cửu xoay động, tựa hồ đã nắm bắt được ý tứ gì.
Vô Danh công tử rũ mi mắt, Lộ Y Y khó hiểu nhìn về phía hắn.
Cũng không cần biết những người khác phản ứng thế nào, Lộ lão gia quay đầu, hướng về phía Thập Lục, ngoài cười nhưng trong không cười, hắc hắc hai tiếng.
“Ta là nên chửi ngươi tự ti, hay là nên khen ngươi hiền thục? Ân?”
Thập Lục ngạc nhiên. Thái độ này của lão gia nhìn thế nào cũng không hề có hảo ý.
“Nếu hôm nay ta không nghe được những lời ngươi cất giấu trong lòng, ta đều nhanh nghĩ rằng tiểu tử ngươi đối với ta bất quá chỉ có như vậy! Đi một chuyến Minh Nguyệt Lâu ngươi liền thành rùa đen rút đầu! Nhìn ta cùng Vô Danh liếc mắt đưa tình cũng không thấy ngươi có rắm phản ứng! Hừ hừ, hảo hiền thục a ngươi! Làm sao vậy, ta ngủ ngươi thì đã làm sao vậy? Còn dám không để ý tới ta? Ta hỏi ngươi!”
Lộ lão gia vừa trừng mắt, Thập Lục nghĩ muốn lui nhưng vẫn không thể động đậy.
“Ngươi bình thường ăn bánh chẻo không phải thật thích đổ dấm chua sao? Ăn cá cũng đổ dấm chua, toan lạt khoai tây ti và vân vân cũng không thấy ngươi ăn ít dấm chua. Như thế nào tới lượt chuyện của lão gia ta đây, ngươi liền không thích đổ dấm chua có phải hay không? Ân?” (đổ dấm chua = ghen)
Có gì đó từ trong lòng tràn ra. Thập Lục liều mạng nháy mắt*, y sợ mình mất mặt trước mọi người. (*Ảnh chớp mắt để nước mắt không rơi xuống ý mà)
Hoàn hảo lão gia nhà y lập tức cho y một lý do để hạ nhiệt.
“Ngươi con mẹ nó ngay cả người để thích cũng đều tính sai! Lão gia ta làm sao lớn lên giống ả nữ nhân âm độc kia? Ngươi thế nhưng vì thử ta có phải là ả hay không mà chủ động trèo lên giường của ta! Nếu không phải lão gia ta khoan hồng độ lượng, đã sớm đem ngươi bóp chết một trăm lần!”
Lộ Y Y giận tím mặt.
Thập Lục đem nước mắt trát trở về.
“Trừng cái gì trừng? Lão gia ta sẽ không thể thử ngươi? Nghe được thiếp mời là Lộ Y Y đưa tới liền cao hứng như vậy! Lão gia ta khó chịu, kích thích kích thích ngươi không được a! Ngươi khen ngược, rõ ràng đem đương nhiệm tình nhân cùng tình nhân cũ của hắn giúp ghép thành đôi! Còn tự động không tọa xe ngựa sửa kỵ mã! Tốt, ngươi bản lĩnh! Biết làm thế nào để được ta uy hiếp có phải hay không?”
“Lộ Tinh Thiên! Ngươi nói hưu nói vượn cái gì! Ngươi nói như vậy đem Vô Danh phóng tới nơi nào?” Lộ Y Y không thể nhịn được nữa, kêu lên.
Lộ lão gia mất hứng quay đầu trở lại, hắn đang ở bên này giáo huấn chính thích mà, trời đánh cô ả kia không biết lạc thú đến quấy rầy hắn.
“Vô Danh là Vô Danh, Thập Lục là Thập Lục. Vô Danh trước kia là tình nhân của ta, bây giờ là sư đệ của ta. Thập Lục trước kia là thuộc hạ của ta, bây giờ là người đồng sàng* của ta. Xin hỏi ngươi còn có vấn đề gì sao? Nếu như không có, có thể phiền toái ngươi nhanh nhanh rời đi hay không? A, thuận tiện nói một câu, Lộ gia bảo không chào đón ngươi, sau này cũng không muốn thấy ngươi bước vào đại môn Lộ gia bảo một bước! Lộ Toàn, tiễn khách!”(* cùng giường)
“Tinh Thiên! Đây là chuyện gì? Ngươi sao lại nói như vậy? Y Y là thân muội của ngươi a.” Lộ lão bảo chủ vội vàng ngăn cản.
Lộ lão gia không kiên nhẫn nói: “Ngươi hỏi nàng xem nàng đã làm ra chuyện tốt gì!”
“Ta làm ra chuyện tốt gì, ngươi nói xem!” Lộ Y Y quả thực giận không kềm được
Lộ lão gia chỉ vào chóp mũi Thập Lục quát: “Đợi lát nữa ta sẽ tiếp tục giáo huấn ngươi!”
Hắn quay đầu, cười lạnh nói: “Ngươi vì ngăn cản ta tìm được Vô Danh, chẳng những tạo ra vụ náo động về bản đồ kho báu, còn đưa Vân Nương đến cho ta, khiến ta phải đắc tội hoàng đế lão nhân. Kết quả ngươi thấy ta đối với Vân Nương không hề ái mộ, liền cướp đi Vân đệ, cũng lợi dụng Vân đệ hạ độc ta. Lúc sau lại dùng Thiên Ma Vũ cùng Mê Hồn Nhãn cùng Dẫn Hồn hương, khiến cho ta bị nội ma xâm lấn, tẩu hỏa nhập ma!”
Vô Danh nhìn Lộ Y Y, như thể không tin nổi nàng thật sự làm việc này.
Lão bảo chủ cũng ngây người, nữ nhi và con trai độc nhất của mình nhưng lại vì một người nam nhân mà tự tàn sát lẫn nhau.
Lộ Y Y cao ngạo ngẩng đầu, nhìn thẳng người cha này cười lạnh nói: “Có cái gì hảo kinh ngạc, ngươi cái gì cũng không cho ta, cái gì cũng đều cho con trai của ngươi. Như vậy tình nhân của ta, ta chính mình đến cướp cũng có thể đi! Hừ!”
“Chuyện ở Long Vương Sơn không cần phải nói. Ngươi đại khái thật không ngờ ta sẽ tìm được đường sống trong chỗ chết, không chết bởi tẩu hỏa nhập ma. Không chỉ như thế, sau đó ta còn dần dần khôi phục trí nhớ.
Mà ngươi bởi vì sợ ta nhớ ra sự thực, cũng bởi bệnh tình của Vô Danh, không thể không đưa ta đến trước mặt Vô Danh. Lúc sau, ngươi âm thầm đi theo, phát hiện ta cùng Vô Danh không như ngươi tưởng tượng, ngươi liền hoài nghi ta vẫn chưa thể hoàn toàn đoạn tình với Thập Lục, kết quả ngươi đi tìm Vu Hàn Văn bấy lâu vẫn lẵng nhẵng tìm kiếm đeo bám ngươi, mê hoặc hắn giúp ngươi vu oan Thập Lục.”
Thập Lục mờ mịt, lão gia nhà mình thế nhưng cái gì cũng biết? Vậy những chuyện xảy ra hôm nay rốt cuộc là vì cái gì?
Lộ Tinh Thiên liếc mắt một cái nhìn Vô Danh, “Nàng làm những điều này là vì ngươi. Nàng yêu ngươi, cho dù mất ngươi, nàng cũng hy vọng ngươi có thể hạnh phúc. Điểm ấy thật ra cùng Thập Lục có chút giống. Cho nên ta cũng sẽ không vì vậy mà trừng phạt nàng. Ngươi muốn dẫn nàng đi liền đi càng xa càng tốt, Lộ gia bảo về sau hoan nghênh ngươi tới, nhưng không chào đón nàng.”
Vô Danh thở dài, gật đầu.
Lộ Y Y đột nhiên xoay người, dùng ánh mắt hoàn toàn không thể tin được nhìn Vô Danh, hỏi hắn: “Hắn nói đều là thật? Ngươi cam tâm làm sư đệ của hắn? Ngươi không phải vì hắn mới bệnh thành như vậy? Ngươi…”
Biểu tình của Vô Danh không thể nói rõ là thống khổ và còn những gì nữa, hắn chỉ cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng cầm lấy ta Lộ Y Y.
“Chuyện đã qua đều là quá khứ. Lúc trước nếu ta… nếu ta…”
Vô Danh cũng không nói gì tiếp, trong mắt chỉ có thật sâu buồn bã. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, nếu bọn họ có thể kịp vãn hồi thì thật hoàn hảo, thế nhưng cố tình ở giữa bọn họ lại có một kẻ ngăn cản bọn họ gặp lại, Lộ Y Y, sau lại cũng có thêm một Thập Lục.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lộ Y Y mờ mịt, “Ta không rõ, ngươi rõ ràng nhớ thương hắn như vậy…”
Vô Danh ôn nhu nói: “Từ khi ta phát hiện người lọt vào mắt hắn rốt cuộc là ai, ta tìm hắn hảo hảo nói chuyện một lần. Lúc sau, ta đáp ứng giúp hắn một chuyện. Sau đó ta liền ở đây chờ ngươi đến, Tinh Thiên nói, ngươi nhất định sẽ tới, bởi vì ngươi không bỏ xuống ta được. Cho nên ta nghĩ, nếu ngươi thật sự đến đây, như vậy nếu ngươi không chê, chúng ta liền hảo hảo mà quá thượng cả đời. Nếu ngươi không có tới, ta đây…”
Quý trọng người trước mắt, đây là Lộ Tinh Thiên nói với hắn. Tuy rằng từ miệng người yêu cũ nghe được câu này là một chuyện dị thường lãnh khốc, nhưng nhưng cũng là lời nói thật.
Lộ Y Y che miệng hắn, rơi lệ nói: “Ta sẽ tới, ta nhất định sẽ tới!”
Lộ lão gia trở mình cái xem thường, cũng không biết là vì cái gì.
“Cái kia… Lão gia…”
“Có chuyện gì!” Lộ Tinh Thiên tức giận hỏi.
Thập Lục cảm thấy nếu mình không hỏi cho rõ ràng, y sẽ thật sự tìm cơ hội giết người này.
“Lão gia ngài cái gì cũng biết?”
“Ai nói ta cái gì cũng biết? Tiểu tử ngươi đang suy nghĩ gì trong lòng, ta sẽ không biết.” Lộ lão gia trừng.
“Ngài biết ta bị hãm hại?”
“Ân.”
Thập Lục nhịn xuống tức giận, “Vậy ngài ngoạn màn kịch này là vì cái gì?”
Không riêng gì Thập Lục, Lộ lão bảo chủ cũng muốn biết.
Lộ Tinh Thiên nheo mắt lại, một chữ một chữ, nói: “Ngươi cứ nói đi?”
“Ngươi đừng nói cho ta biết, chỉ là bởi vì ta không có biểu hiện ghen tuông…”
Thập Lục không nói được nữa, biểu tình của Lộ lão gia đã muốn thuyết minh hết thảy.
Lộ lão bảo chủ tuyệt vọng nhắm mắt lại, lấy tay bưng kín cái trán.
Thập Lục há to mồm.
Y như thế nào liền thích phải một người như thế?
Chỉ vì y từng nói một câu “Tự mình hiểu lấy “, liền đối với y thi hành loại này trả thù?
Đã nói người này lòng dạ hẹp hòi, quả nhiên lòng dạ hẹp hòi đến nỗi đáng sợ! Mà ngay cả y có ăn dấm chua hay không hắn cũng mất hứng đến như vậy.
Nghĩ đến vừa rồi chính mình còn mắng hắn những lời kia, Thập Lục run lên bần bật, đương nhiên là run trong tâm tưởng.
“Ách, lão gia, ngài có thể giải khai huyệt đạo cho tiểu nhân hay không? Tiểu nhân sẽ không lại tìm chết.”
Lộ Tinh Thiên lập tức quạt hắn một cái tát. Không nặng, nhưng cũng không chịu nổi.
“Ngươi như thế nào chỉ biết ngươi tranh không lại Vô Danh? Ân? Ai nói cho ngươi biết? Ngươi thế nhưng tranh cũng không tranh, còn dám nói ta nói không giữ lời! Bị người oan uổng cũng không biết biện giải, càng không biết tìm ta làm chủ cho ngươi, còn muốn chết ni? Lộ Thập Lục, ngươi nếu muốn chết như vậy, ta không thành toàn ngươi không phải thực có lỗi với ngươi? Ngươi yên tâm, ta nếu không cho ngươi thống thống khoái khoái sống quá tám mươi năm, ta Lộ Tinh Thiên liền mang họ của ngươi!”
Lộ lão bảo chủ ngẩng mạnh đầu, bỗng nhiên nhớ ra Thập Lục cũng họ Lộ, lại cúi đầu đi. Hắn đứa con trai này… Ai!
Thập Lục ta sợ ngài nha. Ta làm sao biết lão gia ngài một bụng âm mưu quỷ kế cộng thêm bụng con gà con*, ta đây không phải là tự đào mồ chôn mình sao? (* nhỏ mọn)
Trời biết ngươi làm tất cả những chuyện này, tra tấn ta hơn ba tháng, chỉ là để khiến ta chủ động hướng ngươi thẳng thắn thành khẩn “Ta yêu ngươi, ta không thể không có ngươi, ngươi không thể muốn những người khác, chỉ có thể muốn một mình ta ” chuyện này thực..!
Sao ta lại chưa từng nghe ngươi cũng nói với ta những lời này?
Người trong phòng đã sớm trợn tròn mắt.
Thì ra Thập Lục không hề từ trên mây ngã xuống đất, lão gia từ đầu tới đuôi đều đang đùa giỡn người.
Hảo thôi, mỗi một người bắt đầu liều mạng nghĩ lại xem trong ba tháng này có hay không đắc tội Lộ Thập Lục. Lão gia trả thù thật sự đáng sợ!
“Cái kia… Ta rất xấu.” Thập Lục mặc dù là đại nam nhân, vẫn là thực để ý ánh mắt của ‘vợ’.
Lộ lão gia cười lạnh, “Ta sớm biết thế! Ngươi làm khuôn mặt kia hoàn mỹ tới trình độ nào, ta một ngày sờ vài chục lần, sờ không rõ mới kêu kỳ quái! Chẳng qua không nghĩ tới vết sẹo trên mặt ngươi còn như vậy rõ ràng… Khụ! Yên tâm, lão gia ta lá gan lớn thật sự, nửa đêm cũng sẽ không bị ngươi hù cho tỉnh lại! Ngươi chưa từng nghe qua mỹ nhân ba ngày xem ghét, sửu nhân ba ngày xem quen sao?”
Thập Lục bĩu môi, ngươi cứ nói thẳng ra khuôn mặt ta đây không câu dẫn được những người khác, ngươi thực vừa lòng không được sao? Trách không được Vô Danh không cần ngươi lại muốn Lộ Y Y, xem ra người ta cũng đã sớm nhìn thấu bản chất của ngươi!
Lộ lão gia nheo mắt lại, nghĩ thầm tên dối trá hỗn đản này hiện tại lại không biết đang suy nghĩ cái gì thất thất bát bát.
“Thập Lục.” Lộ đại bảo chủ dùng âm thanh ôn nhu có thể nổi trên mặt nước kêu.
“Ân?”
“Đối với những gì ngươi vừa nói, một loạt đánh giá về việc ta biến thái ấy mà, ta nghĩ chúng ta không ngại đi phòng ngủ tại Thần Viện của ta hảo hảo thảo luận một chút xem có đúng hay không. Ngươi thấy thế nào? Ta nghĩ, ngươi đại khái cũng không hy vọng ta ở trước mặt mọi người cùng ngươi thảo luận đi?”
Thập Lục há to miệng ba.
“Cha, cục diện rối rắm ở đây liền giao cho ngài thu thập. Cái đôi tình nhân kia, ngài xem rồi lo liệu đi, nghĩ muốn cho bọn hắn chủ hôn và vân vân, tùy tiện ngài. Con trai của ngài có chút bận bịu phải cùng vợ giải quyết tâm tình, ta đi trước!”
Lộ lão bảo chủ đứng lên, còn chưa kịp khiển trách, chỉ thấy con của hắn đã đem Thập Lục còn đang sợ choáng váng khiêng lên vai mạnh mẽ mang đi.
Trong phòng còn lại một đám người, Lộ Y Y cùng Vô Danh đứng lên hướng lão bảo chủ cáo từ, nói có dịp sẽ lại đến thăm.
Lão bảo chủ vẫn đang trong cú sốc đứa con trai duy nhất thật sự thích một kẻ vừa xấu lại không thân phận địa vị, còn là một nam nhân, chưa tỉnh táo lại được.
Về phần những người liên can, ngươi xem ta, ta xem ngươi, lặng lẽ rời khỏi đại sảnh.
Tiểu Ngũ cùng Tiểu Cửu nhìn thoáng qua nhau, Tiểu Ngũ lộ ra một hàng bạch nha cười đến sang sảng, Tiểu Cửu âm âm hừ một tiếng xem như vui vẻ.
Về phần Thập Lục bị khiêng đi cùng người chuẩn bị tìm hắn kết toán món nợ lớn, Lộ lão gia, hiện tại hẳn là bề bộn nhiều việc, bề bộn nhiều việc…
Điểm liên tiếp vài huyệt đạo của y, nhưng dường như phát tiết vẫn còn chưa đủ, Lộ bảo chủ không ngừng lấy tay mãnh trạc* lên ngực y. (* chọc)
“Đến lúc này ngươi mới nói có phải không! Bình thường ngươi đều câm điếc có phải không? Tử không đến trước mắt ngươi không chịu nói lời thật có phải không! Ngươi này … giết cũng uổng công!”
Thập Lục trừng to mắt, muốn động cũng không thể động.
“Tinh Thiên, loại thuộc hạ phản nghịch này cứ trực tiếp lôi ra ngoài giết, không cần ô uế tay ngươi.” Lộ lão bảo chủ nghĩ muốn nhanh chóng giải quyết rắc rối, mà khẩu khí đứa con rất không đúng! Cái gì gọi là “ngươi này giết cũng uổng công”? Lộ đại bảo chủ quay đầu lại, hung tợn đáp lại cha hắn một câu: “Ai nói ta muốn giết hắn? Ta không đem hắn tra tấn đến khóc cha gọi mẹ, không đem hắn…”
“Lão gia, cầu ngài ban cho Thập Lục chết một cách thống khoái đi!” Lộ Ngũ, Lộ Cửu cùng nhau quỳ xuống.
Lộ lão gia càng phát ra mất hứng, “Hắn thống khoái, ta lại không thoải mái! Các ngươi cho là hơn ba tháng nay lão gia ta uất đến mức nổi điên là ai làm hại?”
Những lời này làm cho rất nhiều người cũng không hiểu lắm, tròng mắt Tiểu Cửu xoay động, tựa hồ đã nắm bắt được ý tứ gì.
Vô Danh công tử rũ mi mắt, Lộ Y Y khó hiểu nhìn về phía hắn.
Cũng không cần biết những người khác phản ứng thế nào, Lộ lão gia quay đầu, hướng về phía Thập Lục, ngoài cười nhưng trong không cười, hắc hắc hai tiếng.
“Ta là nên chửi ngươi tự ti, hay là nên khen ngươi hiền thục? Ân?”
Thập Lục ngạc nhiên. Thái độ này của lão gia nhìn thế nào cũng không hề có hảo ý.
“Nếu hôm nay ta không nghe được những lời ngươi cất giấu trong lòng, ta đều nhanh nghĩ rằng tiểu tử ngươi đối với ta bất quá chỉ có như vậy! Đi một chuyến Minh Nguyệt Lâu ngươi liền thành rùa đen rút đầu! Nhìn ta cùng Vô Danh liếc mắt đưa tình cũng không thấy ngươi có rắm phản ứng! Hừ hừ, hảo hiền thục a ngươi! Làm sao vậy, ta ngủ ngươi thì đã làm sao vậy? Còn dám không để ý tới ta? Ta hỏi ngươi!”
Lộ lão gia vừa trừng mắt, Thập Lục nghĩ muốn lui nhưng vẫn không thể động đậy.
“Ngươi bình thường ăn bánh chẻo không phải thật thích đổ dấm chua sao? Ăn cá cũng đổ dấm chua, toan lạt khoai tây ti và vân vân cũng không thấy ngươi ăn ít dấm chua. Như thế nào tới lượt chuyện của lão gia ta đây, ngươi liền không thích đổ dấm chua có phải hay không? Ân?” (đổ dấm chua = ghen)
Có gì đó từ trong lòng tràn ra. Thập Lục liều mạng nháy mắt*, y sợ mình mất mặt trước mọi người. (*Ảnh chớp mắt để nước mắt không rơi xuống ý mà)
Hoàn hảo lão gia nhà y lập tức cho y một lý do để hạ nhiệt.
“Ngươi con mẹ nó ngay cả người để thích cũng đều tính sai! Lão gia ta làm sao lớn lên giống ả nữ nhân âm độc kia? Ngươi thế nhưng vì thử ta có phải là ả hay không mà chủ động trèo lên giường của ta! Nếu không phải lão gia ta khoan hồng độ lượng, đã sớm đem ngươi bóp chết một trăm lần!”
Lộ Y Y giận tím mặt.
Thập Lục đem nước mắt trát trở về.
“Trừng cái gì trừng? Lão gia ta sẽ không thể thử ngươi? Nghe được thiếp mời là Lộ Y Y đưa tới liền cao hứng như vậy! Lão gia ta khó chịu, kích thích kích thích ngươi không được a! Ngươi khen ngược, rõ ràng đem đương nhiệm tình nhân cùng tình nhân cũ của hắn giúp ghép thành đôi! Còn tự động không tọa xe ngựa sửa kỵ mã! Tốt, ngươi bản lĩnh! Biết làm thế nào để được ta uy hiếp có phải hay không?”
“Lộ Tinh Thiên! Ngươi nói hưu nói vượn cái gì! Ngươi nói như vậy đem Vô Danh phóng tới nơi nào?” Lộ Y Y không thể nhịn được nữa, kêu lên.
Lộ lão gia mất hứng quay đầu trở lại, hắn đang ở bên này giáo huấn chính thích mà, trời đánh cô ả kia không biết lạc thú đến quấy rầy hắn.
“Vô Danh là Vô Danh, Thập Lục là Thập Lục. Vô Danh trước kia là tình nhân của ta, bây giờ là sư đệ của ta. Thập Lục trước kia là thuộc hạ của ta, bây giờ là người đồng sàng* của ta. Xin hỏi ngươi còn có vấn đề gì sao? Nếu như không có, có thể phiền toái ngươi nhanh nhanh rời đi hay không? A, thuận tiện nói một câu, Lộ gia bảo không chào đón ngươi, sau này cũng không muốn thấy ngươi bước vào đại môn Lộ gia bảo một bước! Lộ Toàn, tiễn khách!”(* cùng giường)
“Tinh Thiên! Đây là chuyện gì? Ngươi sao lại nói như vậy? Y Y là thân muội của ngươi a.” Lộ lão bảo chủ vội vàng ngăn cản.
Lộ lão gia không kiên nhẫn nói: “Ngươi hỏi nàng xem nàng đã làm ra chuyện tốt gì!”
“Ta làm ra chuyện tốt gì, ngươi nói xem!” Lộ Y Y quả thực giận không kềm được
Lộ lão gia chỉ vào chóp mũi Thập Lục quát: “Đợi lát nữa ta sẽ tiếp tục giáo huấn ngươi!”
Hắn quay đầu, cười lạnh nói: “Ngươi vì ngăn cản ta tìm được Vô Danh, chẳng những tạo ra vụ náo động về bản đồ kho báu, còn đưa Vân Nương đến cho ta, khiến ta phải đắc tội hoàng đế lão nhân. Kết quả ngươi thấy ta đối với Vân Nương không hề ái mộ, liền cướp đi Vân đệ, cũng lợi dụng Vân đệ hạ độc ta. Lúc sau lại dùng Thiên Ma Vũ cùng Mê Hồn Nhãn cùng Dẫn Hồn hương, khiến cho ta bị nội ma xâm lấn, tẩu hỏa nhập ma!”
Vô Danh nhìn Lộ Y Y, như thể không tin nổi nàng thật sự làm việc này.
Lão bảo chủ cũng ngây người, nữ nhi và con trai độc nhất của mình nhưng lại vì một người nam nhân mà tự tàn sát lẫn nhau.
Lộ Y Y cao ngạo ngẩng đầu, nhìn thẳng người cha này cười lạnh nói: “Có cái gì hảo kinh ngạc, ngươi cái gì cũng không cho ta, cái gì cũng đều cho con trai của ngươi. Như vậy tình nhân của ta, ta chính mình đến cướp cũng có thể đi! Hừ!”
“Chuyện ở Long Vương Sơn không cần phải nói. Ngươi đại khái thật không ngờ ta sẽ tìm được đường sống trong chỗ chết, không chết bởi tẩu hỏa nhập ma. Không chỉ như thế, sau đó ta còn dần dần khôi phục trí nhớ.
Mà ngươi bởi vì sợ ta nhớ ra sự thực, cũng bởi bệnh tình của Vô Danh, không thể không đưa ta đến trước mặt Vô Danh. Lúc sau, ngươi âm thầm đi theo, phát hiện ta cùng Vô Danh không như ngươi tưởng tượng, ngươi liền hoài nghi ta vẫn chưa thể hoàn toàn đoạn tình với Thập Lục, kết quả ngươi đi tìm Vu Hàn Văn bấy lâu vẫn lẵng nhẵng tìm kiếm đeo bám ngươi, mê hoặc hắn giúp ngươi vu oan Thập Lục.”
Thập Lục mờ mịt, lão gia nhà mình thế nhưng cái gì cũng biết? Vậy những chuyện xảy ra hôm nay rốt cuộc là vì cái gì?
Lộ Tinh Thiên liếc mắt một cái nhìn Vô Danh, “Nàng làm những điều này là vì ngươi. Nàng yêu ngươi, cho dù mất ngươi, nàng cũng hy vọng ngươi có thể hạnh phúc. Điểm ấy thật ra cùng Thập Lục có chút giống. Cho nên ta cũng sẽ không vì vậy mà trừng phạt nàng. Ngươi muốn dẫn nàng đi liền đi càng xa càng tốt, Lộ gia bảo về sau hoan nghênh ngươi tới, nhưng không chào đón nàng.”
Vô Danh thở dài, gật đầu.
Lộ Y Y đột nhiên xoay người, dùng ánh mắt hoàn toàn không thể tin được nhìn Vô Danh, hỏi hắn: “Hắn nói đều là thật? Ngươi cam tâm làm sư đệ của hắn? Ngươi không phải vì hắn mới bệnh thành như vậy? Ngươi…”
Biểu tình của Vô Danh không thể nói rõ là thống khổ và còn những gì nữa, hắn chỉ cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng cầm lấy ta Lộ Y Y.
“Chuyện đã qua đều là quá khứ. Lúc trước nếu ta… nếu ta…”
Vô Danh cũng không nói gì tiếp, trong mắt chỉ có thật sâu buồn bã. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, nếu bọn họ có thể kịp vãn hồi thì thật hoàn hảo, thế nhưng cố tình ở giữa bọn họ lại có một kẻ ngăn cản bọn họ gặp lại, Lộ Y Y, sau lại cũng có thêm một Thập Lục.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lộ Y Y mờ mịt, “Ta không rõ, ngươi rõ ràng nhớ thương hắn như vậy…”
Vô Danh ôn nhu nói: “Từ khi ta phát hiện người lọt vào mắt hắn rốt cuộc là ai, ta tìm hắn hảo hảo nói chuyện một lần. Lúc sau, ta đáp ứng giúp hắn một chuyện. Sau đó ta liền ở đây chờ ngươi đến, Tinh Thiên nói, ngươi nhất định sẽ tới, bởi vì ngươi không bỏ xuống ta được. Cho nên ta nghĩ, nếu ngươi thật sự đến đây, như vậy nếu ngươi không chê, chúng ta liền hảo hảo mà quá thượng cả đời. Nếu ngươi không có tới, ta đây…”
Quý trọng người trước mắt, đây là Lộ Tinh Thiên nói với hắn. Tuy rằng từ miệng người yêu cũ nghe được câu này là một chuyện dị thường lãnh khốc, nhưng nhưng cũng là lời nói thật.
Lộ Y Y che miệng hắn, rơi lệ nói: “Ta sẽ tới, ta nhất định sẽ tới!”
Lộ lão gia trở mình cái xem thường, cũng không biết là vì cái gì.
“Cái kia… Lão gia…”
“Có chuyện gì!” Lộ Tinh Thiên tức giận hỏi.
Thập Lục cảm thấy nếu mình không hỏi cho rõ ràng, y sẽ thật sự tìm cơ hội giết người này.
“Lão gia ngài cái gì cũng biết?”
“Ai nói ta cái gì cũng biết? Tiểu tử ngươi đang suy nghĩ gì trong lòng, ta sẽ không biết.” Lộ lão gia trừng.
“Ngài biết ta bị hãm hại?”
“Ân.”
Thập Lục nhịn xuống tức giận, “Vậy ngài ngoạn màn kịch này là vì cái gì?”
Không riêng gì Thập Lục, Lộ lão bảo chủ cũng muốn biết.
Lộ Tinh Thiên nheo mắt lại, một chữ một chữ, nói: “Ngươi cứ nói đi?”
“Ngươi đừng nói cho ta biết, chỉ là bởi vì ta không có biểu hiện ghen tuông…”
Thập Lục không nói được nữa, biểu tình của Lộ lão gia đã muốn thuyết minh hết thảy.
Lộ lão bảo chủ tuyệt vọng nhắm mắt lại, lấy tay bưng kín cái trán.
Thập Lục há to mồm.
Y như thế nào liền thích phải một người như thế?
Chỉ vì y từng nói một câu “Tự mình hiểu lấy “, liền đối với y thi hành loại này trả thù?
Đã nói người này lòng dạ hẹp hòi, quả nhiên lòng dạ hẹp hòi đến nỗi đáng sợ! Mà ngay cả y có ăn dấm chua hay không hắn cũng mất hứng đến như vậy.
Nghĩ đến vừa rồi chính mình còn mắng hắn những lời kia, Thập Lục run lên bần bật, đương nhiên là run trong tâm tưởng.
“Ách, lão gia, ngài có thể giải khai huyệt đạo cho tiểu nhân hay không? Tiểu nhân sẽ không lại tìm chết.”
Lộ Tinh Thiên lập tức quạt hắn một cái tát. Không nặng, nhưng cũng không chịu nổi.
“Ngươi như thế nào chỉ biết ngươi tranh không lại Vô Danh? Ân? Ai nói cho ngươi biết? Ngươi thế nhưng tranh cũng không tranh, còn dám nói ta nói không giữ lời! Bị người oan uổng cũng không biết biện giải, càng không biết tìm ta làm chủ cho ngươi, còn muốn chết ni? Lộ Thập Lục, ngươi nếu muốn chết như vậy, ta không thành toàn ngươi không phải thực có lỗi với ngươi? Ngươi yên tâm, ta nếu không cho ngươi thống thống khoái khoái sống quá tám mươi năm, ta Lộ Tinh Thiên liền mang họ của ngươi!”
Lộ lão bảo chủ ngẩng mạnh đầu, bỗng nhiên nhớ ra Thập Lục cũng họ Lộ, lại cúi đầu đi. Hắn đứa con trai này… Ai!
Thập Lục ta sợ ngài nha. Ta làm sao biết lão gia ngài một bụng âm mưu quỷ kế cộng thêm bụng con gà con*, ta đây không phải là tự đào mồ chôn mình sao? (* nhỏ mọn)
Trời biết ngươi làm tất cả những chuyện này, tra tấn ta hơn ba tháng, chỉ là để khiến ta chủ động hướng ngươi thẳng thắn thành khẩn “Ta yêu ngươi, ta không thể không có ngươi, ngươi không thể muốn những người khác, chỉ có thể muốn một mình ta ” chuyện này thực..!
Sao ta lại chưa từng nghe ngươi cũng nói với ta những lời này?
Người trong phòng đã sớm trợn tròn mắt.
Thì ra Thập Lục không hề từ trên mây ngã xuống đất, lão gia từ đầu tới đuôi đều đang đùa giỡn người.
Hảo thôi, mỗi một người bắt đầu liều mạng nghĩ lại xem trong ba tháng này có hay không đắc tội Lộ Thập Lục. Lão gia trả thù thật sự đáng sợ!
“Cái kia… Ta rất xấu.” Thập Lục mặc dù là đại nam nhân, vẫn là thực để ý ánh mắt của ‘vợ’.
Lộ lão gia cười lạnh, “Ta sớm biết thế! Ngươi làm khuôn mặt kia hoàn mỹ tới trình độ nào, ta một ngày sờ vài chục lần, sờ không rõ mới kêu kỳ quái! Chẳng qua không nghĩ tới vết sẹo trên mặt ngươi còn như vậy rõ ràng… Khụ! Yên tâm, lão gia ta lá gan lớn thật sự, nửa đêm cũng sẽ không bị ngươi hù cho tỉnh lại! Ngươi chưa từng nghe qua mỹ nhân ba ngày xem ghét, sửu nhân ba ngày xem quen sao?”
Thập Lục bĩu môi, ngươi cứ nói thẳng ra khuôn mặt ta đây không câu dẫn được những người khác, ngươi thực vừa lòng không được sao? Trách không được Vô Danh không cần ngươi lại muốn Lộ Y Y, xem ra người ta cũng đã sớm nhìn thấu bản chất của ngươi!
Lộ lão gia nheo mắt lại, nghĩ thầm tên dối trá hỗn đản này hiện tại lại không biết đang suy nghĩ cái gì thất thất bát bát.
“Thập Lục.” Lộ đại bảo chủ dùng âm thanh ôn nhu có thể nổi trên mặt nước kêu.
“Ân?”
“Đối với những gì ngươi vừa nói, một loạt đánh giá về việc ta biến thái ấy mà, ta nghĩ chúng ta không ngại đi phòng ngủ tại Thần Viện của ta hảo hảo thảo luận một chút xem có đúng hay không. Ngươi thấy thế nào? Ta nghĩ, ngươi đại khái cũng không hy vọng ta ở trước mặt mọi người cùng ngươi thảo luận đi?”
Thập Lục há to miệng ba.
“Cha, cục diện rối rắm ở đây liền giao cho ngài thu thập. Cái đôi tình nhân kia, ngài xem rồi lo liệu đi, nghĩ muốn cho bọn hắn chủ hôn và vân vân, tùy tiện ngài. Con trai của ngài có chút bận bịu phải cùng vợ giải quyết tâm tình, ta đi trước!”
Lộ lão bảo chủ đứng lên, còn chưa kịp khiển trách, chỉ thấy con của hắn đã đem Thập Lục còn đang sợ choáng váng khiêng lên vai mạnh mẽ mang đi.
Trong phòng còn lại một đám người, Lộ Y Y cùng Vô Danh đứng lên hướng lão bảo chủ cáo từ, nói có dịp sẽ lại đến thăm.
Lão bảo chủ vẫn đang trong cú sốc đứa con trai duy nhất thật sự thích một kẻ vừa xấu lại không thân phận địa vị, còn là một nam nhân, chưa tỉnh táo lại được.
Về phần những người liên can, ngươi xem ta, ta xem ngươi, lặng lẽ rời khỏi đại sảnh.
Tiểu Ngũ cùng Tiểu Cửu nhìn thoáng qua nhau, Tiểu Ngũ lộ ra một hàng bạch nha cười đến sang sảng, Tiểu Cửu âm âm hừ một tiếng xem như vui vẻ.
Về phần Thập Lục bị khiêng đi cùng người chuẩn bị tìm hắn kết toán món nợ lớn, Lộ lão gia, hiện tại hẳn là bề bộn nhiều việc, bề bộn nhiều việc…
Danh sách chương