Lời này vừa ra, không riêng gì Ngô Đãng Lực, ngay cả Thanh Mộc Liễu, kẻ vẫn luôn khuyên giải sư huynh mình trong lòng cũng có chút bất mãn. Võ công của hắn có lẽ không phải độc bộ thiên hạ, nhưng ở trong Không Động phái tất cả mọi người đều biết thực lực của hắn kỳ thật còn cao hơn đương kim chưởng môn sư huynh.

Chỉ bằng hai chiêu, Lộ Tinh Thiên chẳng phải thực muốn vũ nhục người khác? Tràn đầy hiểu biết đối với bảo chủ nhà mình, Thập Lục cũng biết là Ngô Đãng Lực đề nghị thực có chút khoa trương! Bởi lẽ người kia (ý nói Lộ Tinh Thiên) nếu nói hai chiêu thì Thanh Mộc Liễu cũng chỉ có thể lĩnh giáo hai chiêu từ thuộc hạ của hắn. (Anh đang tự hào về chồng a ^^)

Nơi luận võ là ở phía ngoài của đại sảnh, Thập Lục chưa đi ra. Ngoài đó tự nhiên  có ảnh vệ khác bảo hộ, y chỉ cần chờ ở chỗ này là tốt rồi.

Mà kết quả của cuộc luận võ ngoài kia, y không xem cũng đoán được.

Kết quả đó không ngoài dự liệu của y, chỉ một lát sau, người từ phía ngoài đại sảnh đã quay trở vào. Nghe tiếng bước chân thì vị sư đệ của chưởng môn Không Động phái đã không thấy quay lại. (Hix, anh chỉ nghe tiếng chân mà phân biệt được người, thực pờ rồ mà!) Tám phần là bởi vì bại chiêu mà xấu hổ và giận dữ rời đi.

Tiếng bước chân có nặng có nhẹ, lại nhiều thêm mấy người, xem ra phải là môn hạ của chưởng môn phái Thiếu Lâm cùng gia nhân Đới Hà Sơn trang mang đến.

Một lần nữa phân theo bối phận chủ khách mà ngồi xuống, Lộ Tinh Thiên lệnh cho quản gia chuẩn bị yến tiệc khoản đãi khách quý. Vong Trần vội vàng uyển chuyển từ chối.

Thập Lục cảm thấy từ đại sảnh truyền đến một bầu không khí khác thường .

Vì cái gì? Bởi vì Vong Trần nhẹ nhàng chối từ? Nghĩ nghĩ, y lập tức hiểu ra đáp án.

Ngoại trừ Vong Trần cùng Vu Hàn Văn, những người bọn họ mang tới đều là lần đầu tiên gặp được chân diện mục của Lộ bảo chủ, trong số đó những người định lực không đủ thì ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không tự chủ được mà lộ ra vẻ mặt khác thường.

Ngũ quan (làn da, mắt, mũi, miệng, tai) thực bình thường nếu ngươi tách chúng ra mà xem xét. Lông mi không dài không ngắn, cặp mắt không to không nhỏ, mũi rất cao nhưng cũng không đáng nói là khác thường, môi không lớn không nhỏ không dày không mỏng, vành tai như ngọc, làn da cũng không trắng mịn hơn tuyết, thoạt nhìn lại càng có vẻ thành thục (Vâng, thưa anh, cái đó anh gọi là thực bình thường ấy ạ?)  

Đáng giá để mà khen ngợi nhất đại khái chính là mái tóc đen. Tóc đen tóc đen, quả nhiên là từng sợi như tơ, từng sợi mềm mại, từng sợi bóng loáng... Rất xứng với sợi dây cột tóc màu xanh nhạt, càng tôn lên vẻ đẹp của mái tóc đen mướt.

Tựa như một bức họa, nếu chỉ nhìn một thân cây, hoặc chỉ nhìn một tảng đá, hoặc chỉ nhìn một đám mây, ngươi căn bản là nhìn không ra bức tranh có gì đẹp. Nhưng nếu đem những thứ ấy đặt cùng một chỗ, bức tranh đó trong mắt ngươi lại xứng đáng là tuyệt tác bất hủ của mọi vị danh họa, giống như cây tùng cây bách nghênh phong trên đỉnh Hoàng Sơn!

Lộ Tinh Thiên ngũ quan cũng là như thế. Tách ra xem không có gì đặc sắc, nhưng nếu đặt chúng trên cùng một khuôn mặt ─ thiên hạ ai dám ganh đua tuấn mỹ cùng với người này? (Anh mê chồng!^^)

Nhưng...Tựa như cái đẹp tuyệt thế trời đất tạo ra bị người cố ý vẽ xấu.

Thiên cùng địa tận.

Bất cứ ai nhìn đến Lộ Tinh Thiên,bắt đầu ánh nhìn đầu tiên là nhìn thấy bốn chữ này.

Bất cứ ai nhìn đến Lộ Tinh Thiên, ngay từ ánh nhìn đầu tiên đều nhịn không được lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không phải vì hắn tuấn mỹ, mà là...Quỷ dị!

Vì cái gì?

Bởi vì bên trái khuôn mặt của Lộ Tinh Thiên xăm bốn chữ Hán.

Màu xanh, kiểu chữ lệ, "Thiên cùng địa tận"!

Hơn cả làm cho người ta thần hồn điên đảo, hiệu quả do hình xăm bốn chữ tạo thành càng kinh người!

Bên phải là tiên, bên trái là ma. Mâu thuẫn đến làm cho người ta không đành lòng thấy, rồi lại nhịn không được nhìn thoáng qua, tiếp lại liếc mắt một cái.

Quỷ dị. Bởi vì ngươi không thể từ khuôn mặt này mà nói hắn tuấn mỹ hay xấu xí.

Làm cho người cảm thấy quỷ dị vẫn là thái độ của Lộ Tinh Thiên.

Thời nay, bắt đầu từ triều đại trước lưu lại một cái lệ, đại gian đại ác tù phạm đợi chém đầu từ khi bị bắt vào tù sẽ bị xăm hình trên mặt.

Thế nhưng có quyền thế, có địa vị, lại có tiền, đường đường là Lộ đại bảo chủ, lại xăm chữ lên khuôn mặt có thể nói là kiệt tác của tạo hóa của chính mình, còn không hề che giấu, thái độ thực đường hoàng, biểu tình thực tự nhiên, như thể trên mặt có chữ là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.

Ai xăm?

Nếu không phải Lộ Tinh Thiên tự xăm, thiên hạ còn có ai dám tại trên mặt của người này xăm lên chữ?

Lại là vì cái gì mà xăm?

Đây là một bí ẩn, trước mắt tạm thời cũng chưa có người nào không sợ chết  dám đưa mặt đến hỏi Lộ đại bảo chủ vấn đề này, cho nên điều bí ẩn này vẫn dịu ngoan nằm yên trong lòng các vị giang hồ bằng hữu.

Ngượng ngùng bởi môn hạ lộ ra vẻ mặt quá mức thành thật như thế, Vong Trần cùng Vu Hàn Văn hầu như đồng thời ho nhẹ một tiếng.

Mọi người giật mình bừng tỉnh, có mấy người da mặt thực mỏng, lập tức liền đỏ mặt ─ tự nhủ sao có thể làm chuyện thất lễ như vậy không biết! (chắc là nhìn anh chăm chăm không chớp mắt ^^)

Lộ Tinh Thiên có vẻ không hề để ý đến những gì xảy ra trong đại sảnh, chỉ tươi cười mời Vong Trần nhất định lưu lại, để hắn có cơ hội làm tròn bổn phận của chủ nhà.

Vong Trần chối từ không được đành phải ở lại.

Còn Vu Hàn Văn kia dường như ngay từ đầu đã có ý định muốn ở lại.

Lộ Tinh Thiên đang định lệnh cho quản gia đưa khách đến hậu viện dành cho thượng khách để bố trí nơi nghỉ chân thì chợt nghe phong lưu phóng khoáng Vu trang chủ ho khan một tiếng, nói: "Tại hạ lần này tiến đến, ngoài việc giải quyết khúc mắc giữa Không Động cùng quý bảo, còn có một yêu cầu tự biết là quá đáng, xin Lộ bảo chủ thành toàn (đáp ứng)."

"Chuyện gì? Vu trang chủ mời nói." Lộ Tinh Thiên thu hồi bàn tay vừa nâng lên định gọi quản gia, mỉm cười hỏi.

Vu Hàn Văn nhìn về phía các huynh đệ, gặp đệ đệ gật đầu cổ vũ, quay lại nhìn Lộ Tinh Thiên, thẳng thắn nói: "Ta muốn vì mình cầu hôn, đối tượng chính là muội muội của Lộ bảo chủ, Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân Lộ Y Y."

Cái gì?

       Cái gì!

Không riêng gì Lộ Tinh Thiên, mà ngay cả Thập Lục đều thầm kêu to.

Hắn muốn kết hôn với Lộ Y Y!

Lộ Tinh Thiên ngẩn ra, rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to. Ai cũng không biết hắn vì cái gì mà cười, cho đến khi hắn cười đủ ngừng lại.

"Ha ha ha, đa tạ Vu trang chủ đề cao Y Y. Này thật sự là...Này thật sự là...Nói như thế nào mới đúng mà?" Lộ Tinh Thiên còn thật sự nhìn về phía Vu Hàn Văn lúc này đang lộ ra ít nhiều hồi hộp.

"Vu trang chủ tự mình đặt hỉ sự với bản bảo, cho dù đối với tệ bảo hay là đối với nha đầu kia mà nói đều là chuyện vô cùng vinh hạnh."

"Không dám, không dám." Vu Hàn Văn khép quạt lại, liên tiếp nói lời không dám.

"Chỉ có điều..."

Tim Vu Hàn Văn lại nhảy lên.

"Chỉ có điều... mặc dù không phải là ta không đồng ý... Bình thường thì nữ tử cũng nghe theo cha mẹ huynh trưởng sắp đặt chuyện chung thân, nhưng mà bào muội (em gái ruột) này của ta lại có điểm không giống những nữ tử khác, đừng nói tệ bảo không một ai có thể ra lệnh cho nàng, cho dù có, ta cùng với phụ thân mẫu thân cũng không nỡ để nàng rời khỏi bảo." Lộ Tinh Thiên vẻ mặt phiền muộn, thở dài nói: "Nếu nàng được gả về chỗ tốt thì thực là phúc của nàng, nhưng nếu nàng bị gả về chỗ không tốt, gặp phải nam nhân nỡ vùi hoa dập liễu hay là tam thê tứ thiếp, muội muội của ta chẳng phải sẽ bị ủy khuất (đau khổ, bất hạnh)?"

Vu Hàn Văn nghe thế vội vã nói: "Tại hạ có thể thề, nếu như có thể kết thân cùng lệnh muội, tại hạ nhất định sẽ không chần chừ, sẽ lấy chân tình mà đối đãi Lộ tiểu thư đến trăm năm đầu bạc!"

Lộ Tinh Thiên vẫn thở dài không thôi, "Không phải tại hạ không tin Vu huynh, có điều tri nhân tri diện bất tri tâm, hôm nay tuy ân ái những biết đâu ngày mai đã thay lòng đổi dạ, cũng trách không được muội muội của ta nhất định phải tìm một vị nam tử đỉnh thiên lập địa số một số hai trong thiên hạ để nương nhờ."

"Lộ huynh cảm thấy tại hạ không thể xem là nam tử đỉnh thiên lập địa số một số hai trong thiên hạ?" Vu Hàn Văn tỏ vẻ thực u ám.

"Làm sao có thể! Nếu Vu huynh không phải là nam tử đỉnh thiên lập địa thì trong thiên hạ có người nào dám xưng mình là đỉnh thiên lập địa!"

"Quá khen quá khen!" Vu Hàn Văn lại trở nên vui vẻ ra mặt, "Như vậy..."

"Có điều..."

"Có điều thế nào?"

Lộ Tinh Thiên hơi ngập ngừng một chút, "Có điều muội muội của ta có 3 điều kiện dành cho những người muốn cầu thân với nàng. Vốn định cuối năm nay mới công bố, nếu Vu huynh đã định cầu hôn vào ngay lúc này, ta cũng đành phải vào lúc này nói ra."

"Điều kiện gì?" Nửa người trên của Vu Hàn Văn rõ ràng hơi ngả về phía trước. (Đợi hổng nổi rồi đây mừ ^^)

Lộ Tinh Thiên nhíu mày, tỏ vẻ không biết như thế nào mở miệng mới tốt.

"Ai, muội muội của ta a, thực sự là bốc đồng hơn người khác một chút, nên... a! Thật sự là hổ thẹn a hổ thẹn!"

"Không, đó là điều phải làm. Từ xưa cho tới bây giờ đều là mỹ nhân xứng anh hùng, thân là Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân mà Lộ tiểu thư chỉ đưa ra ba điều kiện thì có sao đâu!" Vu Hàn Văn vội nói.

"Chính là ba điều kiện này theo thiển nghĩ của ta thì vớ vẩn vô cùng, nếu trong thiên hạ thực sự có người có thể hoàn thành ba điều kiện này, đừng nói đem tiểu muội của ta gả cho hắn, cho dù người đó muốn cả ta làm phần thưởng kèm theo... ta cũng cam tâm tình nguyện."

Lời vừa nói ra, trong một lúc lâu đại sảnh yên ắng như tờ, không ai mở miệng nói tiếp.

Mỗi người đều thầm nghĩ, ba điều kiện này rốt cuộc là cái dạng gì thách đố, có thể khiến bài danh thiên hạ đứng thứ hai võ lâm Lộ Tinh Thiên nói ra những lời đáng kinh ngạc như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện