“Đừng lằng nhằng nữa, mấy người có mang theo gì ăn không? Tôi sắp c.h.ế.t đói rồi.”

Trần Viêm nóng ruột sục sạo khắp người Kim Tị.

“Không có! Này này, đừng có mò nữa, đã bảo là không có mà!”

Trần Viêm ủ rũ rút tay lại. Lão Trịnh nghe vậy cũng thất vọng hẳn, l.i.ế.m môi một cái.

“Từ lúc tụi tôi vào đây là chưa được ăn gì rồi. Nếu còn linh lực thì mười ngày nửa tháng không ăn cũng chẳng sao, đằng này linh lực không dùng được, xung quanh lại chẳng có gì ăn, đến cá dưới sông cũng không có nữa, haizz…”

Lão Trịnh thở dài nặng nề.

Thạch Phi Phi trầm mặc hai giây rồi hỏi:

“Vậy… mấy người có biết làm sao để ra khỏi đây không?”

Trần Viêm và lão Trịnh đồng loạt lắc đầu:

“Không biết.”

Thạch Phi Phi cũng bất lực:

“Hay là ráng chịu thêm chút nữa đi, tụi tôi thực sự không có mang đồ ăn theo.”

Tô Nhiên nghĩ một lát rồi nói:

“Hay là chúng ta cứ theo cốt truyện mà diễn, biết đâu tìm ra được sơ hở.”

Lão Trịnh thở dài:

“Giờ cũng chỉ còn cách đó.”

Trần Viêm vẫy tay:

“Được rồi, tôi không nói nữa, tới lượt tôi lên sân khấu rồi. Vào đoạn vợ của Phạm Văn Niên đến cầu xin tôi, rồi tôi nhân cơ hội chiếm hết gia sản của anh ta.”

“Tổ sư, ông là phản diện số một luôn đấy à.”

Giọng Tôn Lâm vang lên từ dưới đất.

Lúc này Trần Viêm mới nhìn thấy cái đầu người thân chó của Tôn Lâm, bật cười:

“Cậu nhóc, cậu cũng hy sinh vì nghệ thuật quá đó nha, biết tôi là phản diện mà còn dám chọc, cẩn thận tôi đem cậu nấu lẩu!”

Tô Nhiên giơ tay chạm vào người một bà thím đứng phía trước — cô kinh ngạc phát hiện tay mình xuyên qua người bà ta.

Ngoài mấy người bọn họ ra, tất cả đều là ảo ảnh.

Trần Viêm thấy động tác của cô thì xua tay:

“Đừng phí sức, họ đều là giả cả.”

Lời vừa dứt, cảnh tượng lại thay đổi — vợ của Phạm Văn Niên do Kim Tị đóng, đang ôm bụng bầu năn nỉ Trần Viêm cứu lấy chồng mình.

Kim Tị không vui:

“Vì sao tôi lại phải đóng vai bà bầu?”

Tô Nhiên an ủi:

“Vì trong tụi mình, anh là người đẹp nhất mà.”

Kim Tị nhếch môi cười, hất tóc một cái:

“Cũng đúng. Ai bảo tôi đẹp thế này, diễn thì diễn.”

Câu chuyện tiếp tục theo lời Trần Viêm kể:

Vợ của Phạm Văn Niên tên là Lý Quế Cầm, vì xuất thân từ gia đình nông dân nghèo nhiều đời, cha lại từng lập chiến công, nên thoát được vụ đấu tố.

Để cứu chồng, cô tìm đến Phạm Lão Lục — tưởng là người thân, lại từng được nhà mình giúp đỡ, nên nhất định sẽ giúp.

Không ngờ Phạm Lão Lục mặt lạnh như tiền, quát:

“Đừng có nhận họ hàng nữa! Giờ nhân dân là chủ, bọn địa chủ như các người phải bị đấu tố! Đừng tưởng trước kia cho tôi chút ân huệ là muốn tôi giúp các người chạy chọt, không có cửa đâu!”

Lý Quế Cầm giận đến nghiến răng, nhưng vì muốn cứu chồng, vẫn phải cười cầu cạnh, thậm chí hứa sẽ dâng hết tài sản nếu anh ta chịu giúp.

Cảnh tiếp theo — toàn bộ gia sản nhà Phạm Văn Niên bị tịch thu, nhưng không ai biết phần lớn số bạc rơi vào túi Phạm Lão Lục.

Lý Quế Cầm ở căn nhà tranh nát tưởng rằng chồng đã được thả, nào ngờ Phạm Văn Niên vẫn bị đi đấu tố ngày này qua ngày khác.

Cô đến hỏi thì Phạm Lão Lục nói:

“Chờ vài ngày nữa, cấp trên có chỉ thị thì sẽ thả thôi.”

Nhưng rồi, đợi mãi mấy tháng không thấy gì, Phạm Văn Niên bị tra tấn đến không chịu nổi, nhân lúc không ai để ý đã nhảy xuống giếng đầu làng.

Vương Khải đứng bên giếng, nhìn xuống đáy sâu không thấy đáy, lưỡng lự:

“Cái giếng này sâu vậy, lỡ mà tôi nhảy thật thì có c.h.ế.t không?”

Mọi người đều đau đầu — ai biết dưới giếng là gì đâu, nhỡ c.h.ế.t thật thì sao? Tô Nhiên đề xuất:

“Hay buộc dây vào người anh, khỏi phải nhảy sâu, tụi tôi kéo lên là được.”

“Được, làm vậy đi.”

Mọi người đồng ý. Trần Viêm tìm dây buộc vào Vương Khải, anh nhảy giả vờ rồi được kéo lên.

“Xong rồi, cuối cùng cũng đến lượt tôi nghỉ, phần sau nhờ mấy người lo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương Khải ngồi xuống, lau mồ hôi — xong cái vai này là thoát nạn rồi.

Sau đó, vợ Phạm Văn Niên thấy chồng nhảy giếng thì ngất xỉu, ra m.á.u dữ dội.

Chuyển cảnh — Đại Ngưu do Vương Khải đóng đang liều mạng đạp xe ba bánh, trên xe là “bà bầu” Kim Tị đau đớn rên rỉ, m.á.u nhuộm đỏ cả quần.

Tới một con dốc dài, để chạy nhanh, Vương Khải dồn hết sức đạp mạnh rồi thả dốc theo đà.

Xe ba bánh lao vun vút như gió.

Lúc ấy, lão Trịnh đóng vai Lý Nhị Thúc, lảo đảo đi ngược chiều.

Vương Khải bóp chặt phanh — nhưng không ăn, xe vẫn lao vút.

“Má ơi! Phanh hỏng rồi!!”

Anh hét to:

“Tránh ra! Tránh ra mau!”

Lão Trịnh trố mắt hoảng sợ — ông cũng muốn né chứ, nhưng thân thể bị điều khiển.

Trà Đá Dịch Quán

Xe rẽ trái, ông cũng rẽ trái. Xe rẽ phải, ông cũng theo phải.

“Tránh ra đi mà! Đừng phối hợp với tôi nữa chứ!”

Vương Khải loay hoay né, chiếc xe uốn éo như rắn, Kim Tị phía sau bị quăng qua quật lại tức đến la lớn:

“Cái đồ rồ! Dẫm phanh chân đi! PHANH CHÂN KIA!”

May mà Vương Khải nghe theo, đạp mạnh xuống đất, má phanh ma sát tóe lửa.

Phía trước, lão Trịnh vẫn lắc lư theo nhịp, khiến Vương Khải tức muốn nổ phổi:

“Đứng im đi! Đừng nhúc nhích nữa!”

Lão Trịnh thực sự đứng im — không phải nghe lời, mà vì sợ đến cứng người.

Xe lao tới sát rạt, lão Trịnh run lẩy bẩy:

“Đừng… đừng lại gần…”

RẦM! — xe nghiêng, lật úp sang một bên.

Kim Tị đập m.ô.n.g đến nứt ra bốn cánh, đau đến méo miệng:

“Tôi là phụ nữ mang thai đấy! Muốn hại c.h.ế.t tôi à!”

Vương Khải dựng xe, bế Kim Tị đặt lại lên, rồi quay sang đỡ lão Trịnh.

“Á á! Đừng chạm vô cùi chỏ của tôi!”

Lão Trịnh rên rỉ, vẫn nhớ mình là Lý Nhị Thúc, vội vã bảo:

“Đừng lo cho tôi, mau đưa cô ấy đến trạm xá!”

“Nhưng ông có sao không?”

“Bảo không sao là không sao, còn đứng đó làm gì! Mau đi cứu người!”

Cuối cùng, phiên bản “Lý Quế Cầm” của Kim Tị cũng được đưa tới trạm xá huyện.

Kim Tị đau đến khản giọng:

“Tôi là đàn ông đó! Làm sao mà đẻ con được!!!”

Trong lòng gào thét: Kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa nữa… nhất định không làm phụ nữ, đau muốn c.h.ế.t luôn á!!!

Đau suốt một ngày trời, bụng Kim Tị bỗng xẹp xuống, bên cạnh xuất hiện một bé gái nhỏ.



Vợ của Phạm Văn Niên — Lý Quế Cầm — cuối cùng sinh con gái, mẹ con bình an.

Cô ôm con khóc không thành tiếng — từ một người bị gán mác phản động, nghèo rớt mồng tơi, nay dù thoát khỏi búa rìu dư luận nhưng vẫn bị chỉ trỏ khinh thường.

Cô hiểu, từ nay về sau chỉ có thể dựa vào chính mình. Vì bản thân, vì con gái, cô đăng ký học đỡ đẻ.

Thời đó thiếu hộ sinh, mà Lý Quế Cầm lại lanh lợi, hợp nghề, nhanh chóng học nghề xong, trở thành bà đỡ có tiếng.

Thời đó, sinh nở như bước qua quỷ môn quan, nên bà đỡ rất được tôn trọng.

Từ bị khinh rẻ, cô trở thành người được kính trọng, cuộc sống cũng dần tốt hơn.

Nhưng đúng lúc ấy, cô phát hiện con gái mình bị thiểu năng.

Sau trận khóc, Lý Quế Cầm càng học hành miệt mài, tay nghề ngày càng vững vàng.

Dù ca sinh có nguy hiểm đến đâu, chỉ cần cô ra tay là mẹ tròn con vuông.

Vài năm sau, cô đã nổi tiếng khắp vùng, trở thành "thần y đỡ đẻ" mười dặm tám làng.

Cảnh chuyển tới nhà Lý Quế Cầm — Trần Viêm đang quỳ gối trước cửa, khóc lóc van xin:

“Chị dâu, tôi xin chị, xin chị cứu vợ tôi với! Bà mụ nói thai ngược, chỉ có chị mới cứu được thôi, tôi xin chị!”

Kim Tị nhìn hắn quỳ, trong lòng hả hê vô cùng, trợn mắt:

“Hừ! Đáng đời! Tôi… tôi không cứu, A A A A A!!!”

BZZZZZ!!!

Lại bị điện giật.

Hít vài hơi sâu, Kim Tị nghiến răng xách hộp thuốc, lầm lũi theo Trần Viêm về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện