Cả đồn công an náo loạn ầm ĩ. Kẻ thù thì gặp nhiều nhưng đánh nhau ngay trong đồn công an thế này thì đúng là lần đầu thấy, đúng là chẳng thèm diễn luôn.

Lão Trương vung dùi cui: "Tách ra. Tất cả ôm đầu ngồi xuống!"

Sau một hồi hỗn chiến nữa. Ninh Sanh và Cố Hành Chu bị tách ra xa hơn, mỗi người một góc còng tay.

Lúc này thì ngoan ngoãn hẳn... Nếu bỏ qua việc họ đang cố gắng dùng khẩu hình để chửi nhau. Lão Trương xoa trán, chỉ thấy đầu óc ong ong, nhức như búa bổ đúng là giảm thọ mà!

"Kiểm điểm, năm nghìn chữ, không thiếu một chữ nào," Lão Trương giận dữ trừng hai người, đưa giấy bút cho họ: "Không được viết ba xàm ba láp, phải chân thành cảm động."

"Khi nào viết xong thì khi đó mới được ra ngoài!"

Nói xong, Lão Trương đặt mạnh chén trà xuống, bỏ ra ngoài.

Ninh Sanh: "..."

Cố Hành Chu: "..."

Phiền phức. Từ nhỏ đến lớn Ninh Sanh luôn là học sinh giỏi nhất lớp, hạnh kiểm tốt toàn diện chưa từng phải viết kiểm điểm bao giờ không phải là không biết viết, chỉ là... quá mất mặt!

Tay trái của y vẫn bị còng vào tường, tay phải cầm bút mực thấm ra giấy, mãi không viết được chữ nào đều tại cái tên Cố Hành Chu c.h.ế.t dẫm kia.

Ninh Sanh ngẩng đầu, trừng mắt Cố Hành Chu đầy hằn học. Cố Hành Chu cũng chẳng vừa, trừng lại y với ánh mắt hiểm độc.

Tay phải Cố Hành Chu bị còng vào tường, trông hết sức chật vật, trong lỗ mũi còn nhét giấy… vừa nãy bị Ninh Sanh đ.ấ.m cho một phát, hắn bị chảy m.á.u mũi.

Sinh ra đã ngậm thìa vàng, Cố Hành Chu muốn gì được nấy, tuy rằng bố hắn nghiêm khắc, nhưng ai ai cũng nịnh bợ hắn. Tuy rằng Cố Hành Chu ở trường học ngang ngược hống hách, nhưng chưa ai dám bắt hắn viết kiểm điểm cả đều tại Ninh Sanh.

... Cố Hành Chu suýt nữa thì quên mất, không lâu trước đây, hắn còn A Sanh A Sanh ngọt xớt, thâm tình tha thiết, muốn chiếm đối phương làm của riêng. Hóa ra hắn chưa bao giờ nhìn thấu bộ mặt thật của Ninh Sanh.

Ninh Sanh căn bản không phải là bạch liên hoa thanh cao quật cường không hiểu sự đời gì cả, mà là một con nhím hiếu thắng, lì lợm. Cố Hành Chu kém cỏi hơn người, hôm nay gần như bị Ninh Sanh đ.ấ.m cho một trận, chỗ nào cũng đau mặt mũi cũng mất sạch!

Tổng tài bá đạo nhà ai lại bị tiểu bạch hoa đ.ấ.m cho một trận thế này. Cố Hành Chu gặm cái bút, ra vẻ chẳng hề để tâm, cà lơ phất phơ.

Cái kiểm điểm này ai viết thì viết, dù sao hắn không sai, hắn không viết. Cố Hành Chu có niềm tin mù quáng vào 'đội ngũ chuyên nghiệp' của hắn… hắn là tổng tài của tập đoàn Viễn Châu cơ mà, giờ này chắc hẳn đám thuộc hạ đắc lực đang sốt sắng nghĩ cách vớt hắn ra rồi ấy chứ.

... Trong khi đó, thư ký của hắn đã xin nghỉ phép từ sớm, đang vui vẻ ăn lẩu cay: "Hắt xì?"

Ai nhắc tới mình thế? Thư ký nhớ tới Cố tổng, không biết Cố tổng giờ này ra sao, ở đồn công an chắc không được ăn no mặc ấm đâu... nhưng Cố đổng đã nói phải cho Cố tổng đi rèn luyện, hơn nữa thư ký cũng không muốn lãng phí ngày nghỉ cuối tuần quý giá của mình để tăng ca không công.

Cố tổng, Phật Tổ phù hộ anh. Thư ký chắp tay trước ngực. Quay trở lại đồn công an:

Hừ, đợi hắn ra ngoài, nhất định phải cho thiên hạ biết sự lợi hại của hắn... Cố Hành Chu đắc ý nghĩ thầm.

Thời gian trôi đi từng phút từng giây. Ngoài cửa sổ từ ban ngày chuyển sang đêm tối, màn đêm buông xuống. Lão Trương cứ nửa tiếng lại vào xem bọn họ một lần, thấy bọn họ vẫn chưa viết chữ nào thì tức đến bật cười: "Được, được, không viết kiểm điểm đúng không?"

"Vậy cứ ngồi đó mà đợi!"

Ninh Sanh mặt lạnh tanh, tỏ vẻ thản nhiên, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát nhưng Cố Hành Chu ngoài mặt thì trấn tĩnh, trong lòng lại có chút hoang mang.

Từ từ, người đến cứu hắn đâu rồi. Đội ngũ chuyên nghiệp của hắn đâu. Và cuối cùng, khi kim đồng hồ điểm qua 12 giờ, bước sang ngày mới. edit: Hoa Thuỷ Tinh

Ninh Sanh cũng bắt đầu sốt ruột. Y liếc nhìn đồng hồ, giãy giụa một hồi, rồi cũng cầm bút lên, bắt đầu viết kiểm điểm lia lịa.

Cố Hành Chu vẫn luôn quan sát Ninh Sanh, ban đầu còn cười nhạo y không có khí phách nhưng khi nhìn thấy thời gian, Cố Hành Chu cũng giật mình kinh hãi: Chỉ còn chưa đầy chín tiếng nữa là ông chủ Giản mở quán trở lại. Việc lớn không xong rồi!!!

"Kiểm điểm này, không viết không được."

Hiện tại mà còn không bắt tay vào viết, sáu giờ nữa mà không xong năm ngàn chữ, thì món cơm chiên của bọn họ chỉ có nước sôi để nguội chuyện này không được đâu. QAQ

Ý thức được điều này, Cố Hành Chu cứng đờ cả người, vội vã túm lấy bút, cắm cúi viết lên giấy:

"Tên tôi là Cố Hành Chu, năm nay 27 tuổi..."

Một giờ sau, Cố Hành Chu buông bút, xoa xoa cổ tay mỏi nhừ. Hắn múa bút thành văn lâu như vậy, chắc cũng phải được năm, sáu ngàn chữ rồi chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Hành Chu đắc ý, ngạo nghễ đếm số lượng từ: 574 chữ.

Không, chuyện này không thể nào. Cố Hành Chu run rẩy cầm tờ giấy lên, rọi dưới ánh đèn, đếm lại một lần: 574 chữ.

Con số ấy như một cái tát trời giáng vào mặt hắn. Cố Hành Chu không thể tin được, nhìn đi nhìn lại trông hệt như mấy tác giả Giang nào đó sắp phải đăng chương mới mà vẫn chưa đủ số lượng chữ, thần sắc suy sụp vô cùng.

Lúc này, hắn thấy Ninh Sanh ở cách đó không xa. Ninh Sanh cũng vừa mới buông bút, mặt mày thanh lãnh, ánh mắt tràn đầy vẻ trào phúng. Y dùng ngón tay làm dấu hiệu, khẩu hình nói:

"Tôi viết được hai ngàn chữ, còn anh?"

Cố Hành Chu: "..."

Cố Hành Chu "Aooo" một tiếng đứng phắt dậy muốn phát điên. Vừa đứng lên, lão Trương đã xông vào ấn hắn ngồi xuống. Lão Trương ném dùi cui cảnh sát xuống: "Làm gì ồn ào thế hả? Viết 5000 chữ khó chịu lắm hả, muốn tôi tăng lên gấp đôi thành một vạn chữ không?"

Sắc mặt Cố Hành Chu lúc xanh lúc trắng, biến đổi một hồi lâu.

Hắn hậm hực ngồi xuống: "Tôi viết, tôi viết còn không được sao."

Ba tiếng tiếp theo, Ninh Sanh và Cố Hành Chu đều múa bút thành văn dù sao Ninh Sanh cũng là Trạng Nguyên của tỉnh, viết kiểm điểm nhanh thoăn thoắ cho nên Ninh Sanh thường xuyên ngẩng đầu lên khoe khoang số lượng chữ với Cố Hành Chu, khóe môi mang theo một nụ cười khiêu khích.

Cố Hành Chu lúc đầu còn tức giận, sau đó nhận ra đây là quỷ kế của Ninh Sanh, liền không thèm nhìn y nữa một lòng một dạ mà viết. Hừ, hắn không tin, một tổng tài tập đoàn đường đường là phú hào có tên trên bảng Forbes, lại không bằng một sinh viên nghèo? Thế là hai người điên cuồng "cuốn" nhau. Cố Hành Chu nghĩ đủ mọi cách có thể nghĩ. Đầu tiên y miêu tả lại cuộc đời mình, thành khẩn sám hối, suy nghĩ xem vì sao mọi chuyện lại dẫn đến kết quả đánh nhau ẩu đả 'bất hạnh' này, sau đó hắn lại triển vọng tương lai, khắc sâu tỉnh ngộ, từng câu từng chữ đều thấm đẫm nước mắt... viết đến đoạn sau, chính Cố Hành Chu cũng hoảng hốt, cảm động đến tột đỉnh.

Đúng vậy, nhất định hắn phải thay đổi triệt để, làm người tốt, làm người tốt có ích cho xã hội chứ không phải một tên sâu mọt mỗi ngày chỉ biết ỷ vào đặc quyền mà hống hách!

Rạng sáng 5 giờ. Lão Trương đang gà gật ngủ, ngáp ngắn ngáp dài đi vào: "Hai người viết xong chưa?"

Lúc này, ngòi bút lông của Ninh Sanh đang viết rất nhanh, vội đến mức sắp tóe lửa. Y bằng nét bút rồng bay phượng múa viết xong dấu chấm câu cuối cùng, quyết đoán cầm lấy giấy: "Đ*ng chí cảnh s*t, tôi viết xong rồi!"

Cùng lúc đó, Cố Hành Chu cũng không cam lòng tụt lại phía sau, vừa sụt sịt mũi, vừa lệ nóng doanh tròng buông bút: "Tôi cũng viết xong rồi, đ*ng chí cảnh s*t..."

Lão Trương: "Ồ, hiệu suất của hai cậu không tệ đấy."

Xem ra còn có người viết đến khóc, xem ra hiệu quả tỉnh ngộ không tồi?

Lão Trương cầm hai bản kiểm điểm, chắp tay sau lưng, vừa đi vừa đọc, không tồi, không tồi. Tuy rằng chữ viết có hơi qua loa, nhưng quả thật có khắc sâu tỉnh ngộ, từng câu từng chữ đều như phát ra từ tận đáy lòng. Điều đáng quý nhất là, lão Trương đọc được một loại cảm xúc trong hai bản kiểm điểm này, một loại cảm xúc rất mãnh liệt và vội vàng, giống như đang vội vã muốn đi làm gì đó.

Sự tỉnh ngộ giác ngộ muốn biến thành một người tốt có ích cho xã hội của bọn họ, là chân thành, vội vàng. Lão Trương hài lòng gật gù dưới ánh mắt chờ mong của Ninh Sanh và Cố Hành Chu, lão Trương gật đầu: "Được."

Trong mắt hai người bùng nổ sự kích động. Đuổi kịp rồi, bọn họ đuổi kịp rồi! Bây giờ mới 5 giờ, chạy đến nơi xếp hàng, vẫn còn kịp ăn cơm chiên.

"... Nhưng mà." Lão Trương chuyển giọng: "Trước khi thả các cậu đi, còn có một chuyện cuối cùng, yêu cầu hai cậu phối hợp một chút."

Ninh Sanh nói: "Đ*ng chí cảnh sát, ông nói đi."

Cố Hành Chu cũng không chịu thua kém: "Tôi đã hối cải, tổ chức có yêu cầu gì tôi phối hợp, tôi nhất định tận lực."

Lão Trương: "Ừm, vậy hai người nắm tay giảng hòa, xin lỗi nhau, bỏ qua khúc mắc chuyện này coi như xong đi."

Ninh Sanh: "..."

Cố Hành Chu: "..."

Sắc mặt Ninh Sanh tối sầm lại. Sắc mặt Cố Hành Chu trắng bệch. Xin lỗi nhau, bỏ qua khúc mắc? Ninh Sanh nghĩ thầm, Cố Hành Chu gây ra bao nhiêu chuyện sai trái như vậy, chỉ cần nắm tay là có thể được tha thứ sao đúng là chuyện viển vông.

Cố Hành Chu nghĩ, không phải hắn không muốn xin lỗi, nhưng... Ninh Sanh chắc chắn sẽ không chấp nhận đâu không chấp nhận thì cũng là chuyện nhỏ nhưng nhìn dáng vẻ của Trương cảnh s*t, dường như nếu bọn họ không bắt tay giảng hòa, thì ông ta sẽ không thả bọn họ ra ngoài.

Cố Hành Chu dùng hết sự tự chủ mà hắn tự hào cố gắng treo lên một nụ cười vặn vẹo nhưng chân thành trên mặt hướng về phía Ninh Sanh chìa tay ra:

"Ninh tiên sinh, tôi xin trịnh trọng xin lỗi cậu về tất cả những hành vi không đúng mực trong quá khứ. Tương lai, tôi sẽ dùng hành động thực tế của mình để chứng minh với cậu rằng tôi thật sự đã thay đổi."

Ninh Sanh lại quay mặt đi, ánh mắt lạnh lùng cự tuyệt hợp tác.

Lão Trương: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện