Vị diện Vạn Giới, nhà ga trung chuyển. Trên màn hình lớn hiện thông báo chuyến tàu tiếp theo sẽ đến ga trong khoảng 30 giây nữa.
Không biết ai đã để lộ tin tức, lúc này trên sân ga trung chuyển Vạn Giới đã chật ních người. Có phóng viên truyền thông, có người đại diện của các công ty giải trí, còn có nhân viên chính phủ đến tiếp ứng cho Giản Vân Lam.
Mọi người liên tục cúi đầu xem đồng hồ, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía hướng đoàn tàu sắp đến, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ. Khung cảnh này khiến nhiều người qua đường không khỏi xì xào bàn tán:
"Tôi nghe nói, chuyến tàu kia là chuyên chở chủ phòng newbie vừa công lược “Ám Hà Minh Đăng”."
"Không hổ là Tử Vi Tinh*, đãi ngộ này so với chủ phòng bình thường khác hẳn một trời một vực..."
(*):Trong ngữ cảnh này, "Tử Vi Tinh" thường được dùng để chỉ một người hoặc một hiện tượng có sức hút đặc biệt, nổi bật và được nhiều người chú ý, có thể là một ngôi sao, một người nổi tiếng, hoặc một nhân vật rất quan trọng. Ý nói người đó có một "vầng hào quang" riêng, được ưu ái và đối xử khác biệt so với số đông.
"Oa, nhiều người đang đợi quá... Anh nhìn xem, người đeo kính râm kia kìa, là chủ tịch giải trí Dâu Tây! Còn người tóc vàng bên trái kia là nhà làm phim của show giải trí nổi tiếng. Bọn họ đến đây làm gì?"
"Cậu không hiểu à? Gần quan thì được lộc, bọn họ đang đợi chủ phòng kia xuống xe, rồi lập tức tiến lên bàn chuyện hợp tác."
"Nhiều người thật... Ôi chao, người kia xinh đẹp quá chẳng lẽ là minh tinh?"
Phóng viên mới vào nghề A đột nhiên vỗ vai đồng nghiệp, kích động chỉ về một góc. Đồng nghiệp nhìn theo hướng tay cậu ta. Trên đài ngắm trăng, một thanh niên đang đứng.
Da y trắng như tuyết, tựa ánh trăng sáng trong trên bầu trời, mặt mày xa cách và thanh lãnh, thường xuyên nhìn về phía đoàn tàu ở đằng xa như đang đợi ai đó.
"..." Đồng nghiệp cạn lời: "Cậu không nhận ra à? Đó là Ninh Sanh, vai chính thụ của “Cố Chấp Độc Chiếm”!"
Đám đông đã vang lên tiếng thét chói tai:
"Ninh Sanh! Ninh Sanh!! A a a em thích anh nhiều năm rồi!!!"
"Thế mà có thể ngẫu nhiên gặp được Ninh Sanh, đúng là mộ tổ tiên nhà tôi bốc khói..."
"Ninh Sanh cũng đang đợi ông chủ Giản sao? Ha ha ha..."
Đúng vậy. Cung Tư Viễn đẩy gọng kính, không khỏi lau mồ hôi để chờ ông chủ Giản, họ đã đợi ở nhà ga trung chuyển suốt bốn tiếng đồng hồ.
Cung Tư Viễn đã nhiều lần khuyên Ninh Sanh nên vào phòng nghỉ ngơi một lát đợi tàu đến ga rồi ra gặp Giản Vân Lam cũng không muộn.
"Ga cuối của chuyến tàu này ở đây, hơn nữa là tàu một chiều, chẳng lẽ ông chủ Giản có thể nhảy tàu trốn được sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cung Tư Viễn nói đùa: "Ninh tiên sinh, anh cứ yên tâm đi, tàu nhất định sẽ đưa ông chủ Giản an toàn đến đây cho anh."
Chủ yếu là, gương mặt của Ninh Sanh quá nổi bật, thu hút sự chú ý. Người bình thường sẽ không muốn đứng khô khan trên đài ngắm trăng mấy tiếng đồng hồ đâu nhưng Ninh Sanh thì khác.
"Tôi muốn nhìn thấy ông chủ Giản trước tiên." Ninh Sanh nhàn nhạt nói: "Không thể để bất cứ ai nhanh chân đến trước."
Cung Tư Viễn: "..."
Tuy rằng lời này nghe văn vẻ nhưng chẳng phải y thèm đồ ăn của ông chủ Giản sao đúng là một chú chuột tham ăn. Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng với tư cách là chủ quản khu xuyên thư, cô ta không thể đắc tội cây rụng tiền như Ninh Sanh, chỉ có thể bất đắc dĩ ở bên cạnh bồi y.
Càng ngày càng nhiều người bị Ninh Sanh thu hút, hoặc nghe tin tức không biết từ đâu lan truyền mà đến. Thậm chí có người chỉ đơn thuần đến xem náo nhiệt cũng không biết là náo nhiệt gì, cứ thế chen lên.
Lúc này, chỗ đài ngắm đã chật như nêm cối. Đoàn tàu sắp vào ga, từ trên sân ga đã có thể thấy rõ đầu tàu từ xa.
"Đến rồi! Đến rồi!"
"Hào hứng quá, xem livestream của Giản Vân Lam lâu như vậy rồi, nghĩ đến việc sắp gặp được người thật là thấy kích động..."
"Ký hợp đồng với Giản chủ phòng đi, công ty giải trí Dứa chúng ta nhất định phải có được cậu ấy."
Rất nhiều người kích động đứng lên, ngóng trông về phía xa, ánh mắt nóng rực. Không ít người đại diện và chủ tịch xoa xoa tay, móc danh thiếp ra. Các phóng viên đã chuẩn bị sẵn máy quay ngay cả Ninh Sanh luôn lãnh đạm, lúc này cũng thay đổi thái độ, yết hầu khẽ động, trong mắt ánh lên vẻ cuồng nhiệt.
Ông chủ Giản... Đoàn tàu càng lúc càng gần đến mức mọi người có thể dùng mắt thường thấy bóng người trong xe. Sau khi phóng viên dùng camera siêu nét phóng to, đã có thể thấy rõ khuôn mặt của Giản Vân Lam.
"Má ơi, đẹp trai quá." phóng viên tiểu A không nhịn được kinh hô, niềm vui của fanboy đơn giản vậy thôi, cậu ta tỉ mỉ ngắm nhìn qua camera: "Ngũ quan này, mặt mày này, khí chất này... ngay cả tóc mai bị gió thổi cũng có vẻ có khí chất!"
Vừa dứt lời, cậu ta đột nhiên sững sờ. Gió? Tàu trung chuyển vị diện Vạn Giới là toa xe kín hoàn toàn mà, gió từ đâu ra?
Trong đám đông vang lên tiếng kinh hô:
"Từ từ, cửa sổ?"
"Má ơi, cửa sổ bị Giản Vân Lam đ.ấ.m nứt ra rồi. Cậu ta muốn làm gì? Cậu ta muốn làm gì?"
"Đây chính là vị diện Vạn Giới đó anh em ạ…"
Không biết ai đã để lộ tin tức, lúc này trên sân ga trung chuyển Vạn Giới đã chật ních người. Có phóng viên truyền thông, có người đại diện của các công ty giải trí, còn có nhân viên chính phủ đến tiếp ứng cho Giản Vân Lam.
Mọi người liên tục cúi đầu xem đồng hồ, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía hướng đoàn tàu sắp đến, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ. Khung cảnh này khiến nhiều người qua đường không khỏi xì xào bàn tán:
"Tôi nghe nói, chuyến tàu kia là chuyên chở chủ phòng newbie vừa công lược “Ám Hà Minh Đăng”."
"Không hổ là Tử Vi Tinh*, đãi ngộ này so với chủ phòng bình thường khác hẳn một trời một vực..."
(*):Trong ngữ cảnh này, "Tử Vi Tinh" thường được dùng để chỉ một người hoặc một hiện tượng có sức hút đặc biệt, nổi bật và được nhiều người chú ý, có thể là một ngôi sao, một người nổi tiếng, hoặc một nhân vật rất quan trọng. Ý nói người đó có một "vầng hào quang" riêng, được ưu ái và đối xử khác biệt so với số đông.
"Oa, nhiều người đang đợi quá... Anh nhìn xem, người đeo kính râm kia kìa, là chủ tịch giải trí Dâu Tây! Còn người tóc vàng bên trái kia là nhà làm phim của show giải trí nổi tiếng. Bọn họ đến đây làm gì?"
"Cậu không hiểu à? Gần quan thì được lộc, bọn họ đang đợi chủ phòng kia xuống xe, rồi lập tức tiến lên bàn chuyện hợp tác."
"Nhiều người thật... Ôi chao, người kia xinh đẹp quá chẳng lẽ là minh tinh?"
Phóng viên mới vào nghề A đột nhiên vỗ vai đồng nghiệp, kích động chỉ về một góc. Đồng nghiệp nhìn theo hướng tay cậu ta. Trên đài ngắm trăng, một thanh niên đang đứng.
Da y trắng như tuyết, tựa ánh trăng sáng trong trên bầu trời, mặt mày xa cách và thanh lãnh, thường xuyên nhìn về phía đoàn tàu ở đằng xa như đang đợi ai đó.
"..." Đồng nghiệp cạn lời: "Cậu không nhận ra à? Đó là Ninh Sanh, vai chính thụ của “Cố Chấp Độc Chiếm”!"
Đám đông đã vang lên tiếng thét chói tai:
"Ninh Sanh! Ninh Sanh!! A a a em thích anh nhiều năm rồi!!!"
"Thế mà có thể ngẫu nhiên gặp được Ninh Sanh, đúng là mộ tổ tiên nhà tôi bốc khói..."
"Ninh Sanh cũng đang đợi ông chủ Giản sao? Ha ha ha..."
Đúng vậy. Cung Tư Viễn đẩy gọng kính, không khỏi lau mồ hôi để chờ ông chủ Giản, họ đã đợi ở nhà ga trung chuyển suốt bốn tiếng đồng hồ.
Cung Tư Viễn đã nhiều lần khuyên Ninh Sanh nên vào phòng nghỉ ngơi một lát đợi tàu đến ga rồi ra gặp Giản Vân Lam cũng không muộn.
"Ga cuối của chuyến tàu này ở đây, hơn nữa là tàu một chiều, chẳng lẽ ông chủ Giản có thể nhảy tàu trốn được sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cung Tư Viễn nói đùa: "Ninh tiên sinh, anh cứ yên tâm đi, tàu nhất định sẽ đưa ông chủ Giản an toàn đến đây cho anh."
Chủ yếu là, gương mặt của Ninh Sanh quá nổi bật, thu hút sự chú ý. Người bình thường sẽ không muốn đứng khô khan trên đài ngắm trăng mấy tiếng đồng hồ đâu nhưng Ninh Sanh thì khác.
"Tôi muốn nhìn thấy ông chủ Giản trước tiên." Ninh Sanh nhàn nhạt nói: "Không thể để bất cứ ai nhanh chân đến trước."
Cung Tư Viễn: "..."
Tuy rằng lời này nghe văn vẻ nhưng chẳng phải y thèm đồ ăn của ông chủ Giản sao đúng là một chú chuột tham ăn. Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng với tư cách là chủ quản khu xuyên thư, cô ta không thể đắc tội cây rụng tiền như Ninh Sanh, chỉ có thể bất đắc dĩ ở bên cạnh bồi y.
Càng ngày càng nhiều người bị Ninh Sanh thu hút, hoặc nghe tin tức không biết từ đâu lan truyền mà đến. Thậm chí có người chỉ đơn thuần đến xem náo nhiệt cũng không biết là náo nhiệt gì, cứ thế chen lên.
Lúc này, chỗ đài ngắm đã chật như nêm cối. Đoàn tàu sắp vào ga, từ trên sân ga đã có thể thấy rõ đầu tàu từ xa.
"Đến rồi! Đến rồi!"
"Hào hứng quá, xem livestream của Giản Vân Lam lâu như vậy rồi, nghĩ đến việc sắp gặp được người thật là thấy kích động..."
"Ký hợp đồng với Giản chủ phòng đi, công ty giải trí Dứa chúng ta nhất định phải có được cậu ấy."
Rất nhiều người kích động đứng lên, ngóng trông về phía xa, ánh mắt nóng rực. Không ít người đại diện và chủ tịch xoa xoa tay, móc danh thiếp ra. Các phóng viên đã chuẩn bị sẵn máy quay ngay cả Ninh Sanh luôn lãnh đạm, lúc này cũng thay đổi thái độ, yết hầu khẽ động, trong mắt ánh lên vẻ cuồng nhiệt.
Ông chủ Giản... Đoàn tàu càng lúc càng gần đến mức mọi người có thể dùng mắt thường thấy bóng người trong xe. Sau khi phóng viên dùng camera siêu nét phóng to, đã có thể thấy rõ khuôn mặt của Giản Vân Lam.
"Má ơi, đẹp trai quá." phóng viên tiểu A không nhịn được kinh hô, niềm vui của fanboy đơn giản vậy thôi, cậu ta tỉ mỉ ngắm nhìn qua camera: "Ngũ quan này, mặt mày này, khí chất này... ngay cả tóc mai bị gió thổi cũng có vẻ có khí chất!"
Vừa dứt lời, cậu ta đột nhiên sững sờ. Gió? Tàu trung chuyển vị diện Vạn Giới là toa xe kín hoàn toàn mà, gió từ đâu ra?
Trong đám đông vang lên tiếng kinh hô:
"Từ từ, cửa sổ?"
"Má ơi, cửa sổ bị Giản Vân Lam đ.ấ.m nứt ra rồi. Cậu ta muốn làm gì? Cậu ta muốn làm gì?"
"Đây chính là vị diện Vạn Giới đó anh em ạ…"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương