Rõ ràng chỉ cần hắn lén tiêm thuốc ức chế, rồi chờ những Alpha khác mất kiểm soát bị dụ đi, một mình hắn hưởng gà rán và lẩu cay là xong, phải không? Vậy tại sao lại cố tình đến khoe khoang trước mặt Úc Minh, làm tăng nguy cơ thất bại. Thật sự... chỉ là để khoe khoang thôi sao?

"Anh không phải loại người sẽ vì những chuyện vô nghĩa mà tăng nguy cơ mất gà rán."

Giọng Úc Minh càng thêm chắc chắn, y nhìn thẳng vào Phó Trường Phong, ánh mắt kiên định:

"Em biết, bởi vì gà rán đối với anh mà nói quá quan trọng... giống như lẩu cay đối với em vậy."

Trong chuyện ăn vặt của ông chủ Giản, họ tuyệt đối không muốn mạo hiểm bất cứ điều gì. Phó Trường Phong im lặng.

"Vậy nên, em dám chắc chắn." Khóe môi Úc Minh cong lên: "Anh, anh không dám tiêm thuốc ức chế."

"Chân tướng chỉ có một…"

Như mang theo sức mạnh ngàn cân, Úc Minh giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào ống tiêm ức chế trong tay Phó Trường Phong. Y lạnh giọng nói:

"Ống thuốc ức chế đó của anh, căn bản không hoàn chỉnh!"

Ầm soẹt! Tiếng sấm rền vang vọng trên bầu trời. Ánh chớp bất ngờ rọi sáng khuôn mặt Phó Trường Phong và Úc Minh trong rừng làm cho bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

[Đừng ồn, tôi đang suy nghĩ.]

[Ô ô ô ô mau thả tớ về xem ông chủ Giản bán hàng đi, tớ muốn xem bán hàng, không muốn xem phim kinh dị cân não thế này đâu a a!]

Sự chú ý của khán giả trong nháy mắt đã bị sức hút và sự nghi hoặc đầy bí ẩn của cốt truyện này nắm chặt lấy, ngay cả những người xem thích "kền kền" cũng không biết từ lúc nào đã im lặng, và cũng chẳng ai nhận ra.

[Má ơi, má ơi, má ơi tôi căng thẳng quá.]

[Tôi cũng vậy, mồ hôi ướt đẫm, nổi da gà hết cả lên cảm giác như đang xem trận chiến cuối cùng giữa vai chính và phản diện trong phim trinh thám vậy!]

[Ai sẽ thắng? Ai sẽ thắng?]

Phó Trường Phong đứng đờ tại chỗ. Khóe môi Úc Minh dần dần nở một nụ cười. Một tay y thản nhiên đút túi, tay kia lấy ra một cái bao con nhộng nhỏ: "Anh... Anh gọi em ra đây là vì cái này, đúng không?"

Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, vị thế của hai người đảo lộn hoàn toàn. Giờ đây, người vênh váo đắc ý nắm chắc phần thắng đã biến thành Úc Minh còn Phó Trường Phong đã trở nên im lặng, cùng với sắc mặt trắng bệch.

Ống thuốc ức chế của Phó Trường Phong đúng là không hoàn chỉnh. Vốn Úc Minh cũng không chắc chắn nhưng khi vừa rồi, y nhìn thấy ánh mắt d.a.o động của Phó Trường Phong, cuối cùng y đã khẳng định được suy nghĩ của mình là đúng.

"Tất cả các loại thuốc ức chế đặc hiệu trên thị trường đều có một tác dụng phụ." Úc Minh chậm rãi nói: "Đó là, sẽ gây ra sự mất cân bằng tạm thời về khứu giác và vị giác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Úc Minh trở nên sáng ngời hơn, sáng đến mức có chút điên cuồng:

"Vậy nên, cho dù anh tiêm thuốc ức chế, trở thành người thắng, mua được mười mấy phần lẩu cay và gà rán... nhưng cho dù anh mua được cũng không nếm được cái hương vị hoàn hảo trong khoảnh khắc vừa ra lò."

"Thật đáng tiếc, thật tàn nhẫn! Không phải sao?"

"Ha ha ha, vậy nên, anh có cầu xin em..."

Úc Minh nắm chặt cái bao con nhộng trong lòng bàn tay, cười lớn.

"Anh, trận so tài này là em thắng!"

[A a a a?]

[Thảo, Úc Minh nghe cứ như vai ác ấy.]

[Nói bậy, vai ác cái gì! Tiểu Minh của chúng ta chỉ là hơi thủ đoạn một chút vì gà rán thôi. *chỉ đối thủ*]

[Thật á? Đây là kết cục á? Không có lật ngược nữa hả?]

[Tưởng tượng một trận đấu trí căng thẳng kích thích như vậy chỉ vì tranh gà rán lẩu cay của Tiểu Lam... tự nhiên thấy hụt hẫng]

[Trần ai lạc định.]

[Từ từ, mọi người mau xem, hình như lại sắp lật ngược.]

Vẻ mặt Phó Trường Phong không hề thay đổi, tay phải vẫn vững vàng nắm ống tiêm ức chế: "Tiểu Minh, em quá khinh suất rồi."

"Cậu thật sự cho rằng anh không dám sao?" Phó Trường Phong khẽ cười, ngón cái ấn một cái kim tiêm đ.â.m vào thịt nửa tấc: "Em xem......"

Một giọt m.á.u thấm ra. Hắn bắt đầu dùng sức, đẩy chất lỏng thuốc ức chế màu cam vàng vào trong. Sắc mặt Úc Minh lập tức thay đổi.

"Muốn uy hi*p anh trước, em vẫn còn non lắm..." Phó Trường Phong thở dài, ánh mắt trở nên tàn nhẫn: "Gà rán, lẩu cay tất cả đều là của anh!"
Cho dù vì tác dụng phụ của thuốc ức chế đặc hiệu mà mua được nhưng không nếm được hương vị nhưng như vậy thì sao chứ? Có thể ăn được gà rán, lẩu cay là hắn đã thắng rồi không nếm được cũng chẳng sao cả.

Phó Trường Phong sinh ra đã có sẵn dục vọng chiếm hữu bi*n thái, vào lúc này đã phát huy đến cực hạn... Dục vọng chiếm hữu gà rán và lẩu cay. Đồ mình không chiếm được, dù phải hủy diệt cũng không để người khác có được. Dù là gà rán hay lẩu cay của ông chủ Giản đều chỉ có thể thuộc về hắn. Khóe môi Phó Trường Phong nở một nụ cười lạnh lùng.

[…]

[Má ơi, cốt truyện lại đảo ngược.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện