Các thực khách: "…"

Các thực khách cẩn thận quan sát ông chủ Giản, phát hiện dường như cậu thật sự không bị ảnh hưởng, nấu lẩu cay vẫn thuần thục, nắm bắt lửa gà rán vẫn tinh chuẩn… Nếu bỏ qua vẻ ửng đỏ dần hiện trên mặt cậu và mùi tin tức tố lẩu cay càng lúc càng nồng. Đột nhiên, bước chân Giản Vân Lam lảo đảo một chút, phảng phất triệu chứng choáng váng do phát tình.

Đại cẩu Thao Thiết như tia chớp bạc từ xa chạy tới đỡ lấy Giản Vân Lam từ phía sau, ngăn cậu trượt xuống.

Mọi người biến sắc: "A a a a a ông chủ Giản cũng bị tin tức tố Omega dẫn dụ phát tình."

Giây tiếp theo, mười mấy ống thuốc ức chế xoẹt xoẹt xuất hiện trước mặt Giản Vân Lam. Mấy Alpha vừa nãy còn la lối khóc lóc lăn lộn, chối đây đẩy nói không mang thuốc ức chế, lúc này đều móc thuốc ức chế ra tha thiết đưa tới.

"Ông chủ Giản, tôi có thuốc ức chế, anh dùng của tôi đi."

"Thuốc ức chế của tôi là đặc hiệu, ông chủ Giản anh dùng của tôi đi a a a a!"

"Mau, mau, ông chủ Giản anh mau tiêm đi." Khương Ốc Long móc thuốc ức chế từ trong túi ra, gấp đến độ muốn khóc: "Chậm chút nữa là không kịp."

Vớ vẩn, nặng nhẹ nhanh chậm vẫn phải phân rõ. Bọn họ giấu thuốc ức chế là để ăn gà rán lẩu cay. Nếu gà rán lẩu cay ông chủ Giản mà ngã xuống, họ còn ăn cái rắm gì! "…"

Các Alpha khác tức giận nghiến răng nghiến lợi. Đám trà xanh này đặc biệt là Lâm Phượng và Phi Hổ nhìn Khương Ốc Long bằng ánh mắt lạnh lùng, mang theo bất đắc dĩ và phỉ nhổ.

Khương Ốc Long không dám nhìn biểu cảm của họ, căng da đầu quay mặt đi:

"Ách… ông chủ Giản, anh dùng của tôi đừng thương tiếc tôi!"

Đối mặt mười mấy ống thuốc ức chế trước mắt, Giản Vân Lam chớp mắt. Một lát sau, cậu móc từ trong túi ra một ống thuốc ức chế, dứt khoát giơ tay lên tiêm vào cánh tay trái.

"Cảm ơn nhé, nhưng tôi tự có." Tiêm xong thuốc ức chế, Giản Vân Lam trở lại quầy bận rộn, cười với mọi người: "Mọi người tự giữ lại đi."

Từ sau sự kiện kỳ lần trước, Giản Vân Lam đã phòng sẵn một ống không thể để bất cứ chuyện gì cản trở cậu bày quầy!

Mọi người: "…"

Mọi người: "…!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mười mấy Alpha vội vàng móc thuốc ức chế ra, run rẩy thu về túi. Họ chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát như thể có rất nhiều người, lạnh băng, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm họ… Trong cơn nguy khốn, thực khách gà rán và lẩu cay lại lần nữa ôm nhau thành đoàn.

"Người gà rán, hồn gà rán! Mọi người đoàn kết lại, chúng ta giúp đỡ nhau, tranh thủ đều được ăn gà rán, không thể để đám lẩu cay chiếm tiện nghi." Hiệu trưởng Lão Hứa lớn tiếng nói.

Tống Lan Trân cười lạnh một tiếng: "Chiếm tiện nghi? Ai thèm chiếm tiện nghi của các người, chúng tôi có ăn gà rán đâu chỉ là các người toàn Alpha, tượng phật đất qua sông*!"
(*) ý chỉ tự lo thân còn khó.

Thực khách hai bên lạnh lùng trừng mắt, nếu không phải tình huống khẩn cấp, suýt nữa lại muốn xông vào đánh nhau. Phía sau đội ngũ, Đoạn Quỳnh Chi không tham gia tranh chấp, lúc này trán cô ta lấm tấm mồ hôi bởi vì cô ta là một trong số ít Alpha của tiểu khu Hà Đường.

Mà xui là hôm nay cô ta không mang theo thuốc ức chế. Mấy người bạn tập thể hình phần lớn là Beta, càng không trông chờ gì được. Rõ ràng, rõ ràng sắp đến lượt cô ta rồi, rõ ràng… bao nhiêu ngày theo đuổi, nỗ lực, đau đớn tiếc nuối ùa về trong lòng.

Lẩu cay… Lẩu cay của ông chủ Giản, gần như vậy, lại xa như thế… cơn choáng váng và khô nóng của kỳ phát tình ập đến, Đoạn Quỳnh Chi dần tuyệt vọng, mặt tái nhợt. Bỗng nhiên, một ống tiêm lạnh băng được nhét vào lòng bàn tay cô ta.

"Đây là thuốc ức chế đặc cấp, cô cầm dùng trước đi." một giọng thiếu nữ trong trẻo mang chút ngượng ngùng vang lên bên tai: "Tôi tiêm rồi, không cần."

Tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng, Đoạn Quỳnh Chi mở to mắt. Trước mắt cô ta là cô gái tên Tiêu Tiêu, người không lâu trước còn đối đầu gay gắt với cô ta! Đôi mắt Tiêu Tiêu chứa đầy ánh trăng trong vắt:

"Không phải là tôi muốn giúp cô, tôi thề rồi không đội trời chung với lẩu cay nhưng… Cô cũng là đồng chí nhiệt ái mỹ thực của ông chủ Giản, tôi giúp cô một chút, là xuất phát từ tình bạn thuần túy."

Các thực khách khác cũng không khỏi im lặng. Nghe những lời này, mọi người đều có chút cảm động. Tình bạn sao, rõ ràng, gà rán và lẩu cay vốn là không đội trời chung nhưng họ yêu sâu sắc, đều là mỹ thực của cái người đàn ông yêu nghiệt kia…

Mọi người không khỏi suy tư. Đoạn Quỳnh Chi run rẩy môi. Trong lòng cô ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời không biết nói gì, im lặng tiêm thuốc ức chế.

Cô ta mang tia lệ nóng doanh tròng nắm lấy tay Tiêu Tiêu: "Bằng hữu, tôi sẽ không quên ơn cô chờ tôi mua được lẩu cay, tôi nguyện ý chia cô một nửa."

Nghe vậy, trong mắt Tiêu Tiêu chợt bùng lên ánh sáng! Cô ta nhanh chóng móc từ trong n.g.ự.c ra một tờ hợp đồng che con dấu:

"Đây là cô nói đấy, hợp đồng tôi đã nghĩ xong, cô ấn dấu tay vào đây."

Đoạn Quỳnh Chi: "?"

Các thực khách gà rán khác: "???"

Đoạn Quỳnh Chi mơ màng mà ấn dấu tay. Sao cô ta cảm thấy… mình như sập bẫy rồi.

"Tiêu Tiêu, cô phản bội tổ chức gà rán!" Lão Hứa giận dữ hét: "Chúng ta thề rồi, không ăn lẩu cay."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện