Liễu Cần tức đến ngứa răng. Hừ, chờ các người thật sự đến trước quầy gà rán rồi xem ai khóc cho ai!
"Phó ca, cậu thấy thế nào?" Liễu Cần không nhịn được lại hỏi Phó Trường Phong nhưng lúc này, Phó Trường Phong lại không trả lời.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh. Liễu Cần ngẩn người, liếc mắt nhìn sang bên cạnh chỉ thấy trong bóng tối dày đặc, Phó Trường Phong rũ mắt, ánh mắt dừng trên điện thoại khóe môi hơi mím, không có ý cười. Ánh sáng le lói từ màn hình điện thoại chiếu lên sườn mặt hắn.
Thứ gì đã khiến Phó Trường Phong xem đến xuất thần như vậy. Liễu Cần không nhịn được liếc nhìn màn hình của hắn nhưng không thấy gì khác thường chỉ có hình nền.
Hình nền là ảnh chụp chung của Phó Trường Phong với thiếu niên tên Úc Minh. Thiếu niên cười rất tươi, tay cầm một ly trà sữa còn Phó Trường Phong thì nghiêng mắt nhìn thiếu niên với vẻ cưng chiều nhìn đôi mắt sâu thẳm và ánh mắt ẩn chứa vẻ khó giải thích của Phó Trường Phong, Liễu Cần bỗng ngộ ra thì ra là thế.
"Phó ca nhất định đang chìm đắm trong nỗi nhớ tiểu trúc mã, không thể thoát ra được." Liễu Cần cảm khái trong lòng: "Thật là thâm tình a... Xem ra, dù là gà rán hay lẩu cay, cũng không thể ngăn cách tình yêu giữa họ."
Đúng vậy. Phó Trường Phong là phe gà rán, còn Úc Minh là phe lẩu cay. Người thân cận nhất và cũng là trúc mã ngày xưa của mình, thế mà lại trở thành thù với nhau trong cuộc chiến giữa phe gà rán và phe lẩu cay này, mỗi người đều vì lý tưởng và tín niệm của mình mà đối địch nhưng dù có khoảng cách lớn đến đâu, Phó Trường Phong vẫn không thể kiềm chế mà bị Úc Minh hấp dẫn... tương ái tương sát, quá hay! Liễu Cần không nhịn được nuốt nước miếng cưỡng ép mình hoàn hồn, tiếp tục lao vào cuộc chửi bới. Ngồi một bên, ánh mắt Phó Trường Phong dừng lại rất lâu trên bức ảnh. Trong đôi mắt của hắn lắng đọng lại rất nhiều cảm xúc khó tả, tuyệt vọng, phức tạp, u uất, dục vọng không thể nói ra, tất cả đều lắng đọng lại trong ánh trăng dịu dàng.
Người xem của Vị diện Vạn Giới phòng phát sóng trực tiếp kích động:
[A a a a anh ấy yêu cậu ấy nhiều quá!]
[Quá hay!]
[Sau khi ông chủ Giản làm cốt truyện lẩu cay đóng băng, Phong Minh CP hoàn toàn biến thành đơn phương, nhưng vẫn quá hay...]
[Ô ô ô, ánh mắt Phó Trường Phong nhìn Úc Minh, dù ở không gian nào, vĩnh viễn vẫn như vậy, ẩn sâu vô tận tình yêu trong sự im lặng.]
Trong giới truyện cẩu huyết, fan CP của Phó Trường Phong và Úc Minh được xem là đông đảo. Không giống như kiểu cưỡng chế ái thuần túy của “Cố Chấp Độc Chiếm” nền tảng tình cảm của Phó Trường Phong và Úc Minh rất sâu đậm, dù sao hai người cũng là trúc mã trúc mã lớn lên cùng nhau dù sau này có BE, nhưng tình cảm giữa CP của họ là thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơn nữa, Phó Trường Phong có dục vọng chiếm hữu siêu cường với Úc Minh. Dù là lúc nào, Phó Trường Phong cũng sẽ dung túng Úc Minh nhường mọi thứ cho Úc Minh. Trước đây, vì Úc Minh thích lẩu cay, Phó Trường Phong còn ăn dấm của ông chủ Giản rất lâu đấy.
Tóm lại, trong lòng mọi người, dù cốt truyện có tan vỡ đến đâu, tình yêu của Phó Trường Phong dành cho Úc Minh là bất biến. Ví dụ như lúc này, Phó Trường Phong đang nhìn ảnh Úc Minh để hoài niệm quá khứ đấy thôi... nhưng, nếu có người xem kỹ hơn một chút, sẽ phát hiện:
Ánh mắt Phó Trường Phong, không hoàn toàn dừng trên người Úc Minh chính xác mà nói, thay vì nhìn Úc Minh trong ảnh, hắn giống như đang nghiêm túc, u uất nhìn ly trà sữa mà Úc Minh đang cầm trong tay.
Nếu có người xem tinh tế hơn nữa sẽ phát hiện, ly trà sữa đó không phải loại trà sữa nào đang bán trên thị trường mà là một ly trà sữa tự làm tại nhà, được pha chế tỉ mỉ thêm kỷ thuật làm thủ công mang đến sự độc nhất vô nhị.
Ánh mắt Phó Trường Phong dừng lại rất lâu trên ly trà sữa đó. Một lúc sau, hắn nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở dài một hơi.
3 giờ rưỡi sáng. Dẫn đầu là các dì quảng trường vũ, lực lượng đi giữa là mọi người trong phòng tập thể thao, xen giữa còn có mấy học sinh cấp ba và cảnh sát sau giờ làm, một đám người hùng dũng kéo đến cửa khu trại hè Long Đằng. Họ đến để ứng chiến!
Mọi người mặc đồng phục văn hóa sam màu đỏ chữ vàng, trên áo viết mấy chữ to đậm nét "Lẩu cay ông chủ Giản, thiên hạ đệ nhất!". Thực khách của tiểu khu Hà Đường hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, biểu cảm kiên nghị.
Họ vừa đi vừa cổ vũ lẫn nhau:
"Hôm nay chúng ta phải cho bọn họ biết, chúng ta yêu lẩu cay ông chủ Giản đến mức nào!"
"Đúng vậy, lũ gà rán hèn mọn, đừng nói một quầy ăn vặt, dù có đến một trăm quầy ăn vặt, chúng ta cũng tuyệt không khuất phục."
"A, đúng vậy, một trăm quầy gà rán rẻ tiền cũng không sánh bằng một chén lẩu cay của ông chủ Giản!"
Mà bên kia, các thực khách của khu trại hè Long Đằng cũng đã vào vị trí dưới sự dẫn dắt của hiệu trưởng và các thầy cô, những học sinh bị gà rán thuyết phục, ôm thú nhồi bông hình gà rán và quạt giấy, cuối cùng cũng không cần phải khoan tường nữa. Họ từ cửa chính khí vũ hiên ngang bước ra, vừa đi vừa khích lệ lẫn nhau:
"Gà rán là lẽ sống, là tinh thần của chúng ta, ông chủ gà rán là báu vật trong tay, là gốc rễ của cuộc đời!”
"Cái món lẩu cay của tiêu khu Hà Đường chẳng qua chỉ là thứ tầm thường... Sao có thể so sánh được với gà rán của chúng ta, thanh khiết, thoát tục và hoàn toàn tự nhiên."
"Hãy dùng diện mạo tốt nhất để nghênh đón ông chủ Giản gà rán, ngàn vạn lần không thể bị đám dị đoan kia so sánh."
"Phó ca, cậu thấy thế nào?" Liễu Cần không nhịn được lại hỏi Phó Trường Phong nhưng lúc này, Phó Trường Phong lại không trả lời.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh. Liễu Cần ngẩn người, liếc mắt nhìn sang bên cạnh chỉ thấy trong bóng tối dày đặc, Phó Trường Phong rũ mắt, ánh mắt dừng trên điện thoại khóe môi hơi mím, không có ý cười. Ánh sáng le lói từ màn hình điện thoại chiếu lên sườn mặt hắn.
Thứ gì đã khiến Phó Trường Phong xem đến xuất thần như vậy. Liễu Cần không nhịn được liếc nhìn màn hình của hắn nhưng không thấy gì khác thường chỉ có hình nền.
Hình nền là ảnh chụp chung của Phó Trường Phong với thiếu niên tên Úc Minh. Thiếu niên cười rất tươi, tay cầm một ly trà sữa còn Phó Trường Phong thì nghiêng mắt nhìn thiếu niên với vẻ cưng chiều nhìn đôi mắt sâu thẳm và ánh mắt ẩn chứa vẻ khó giải thích của Phó Trường Phong, Liễu Cần bỗng ngộ ra thì ra là thế.
"Phó ca nhất định đang chìm đắm trong nỗi nhớ tiểu trúc mã, không thể thoát ra được." Liễu Cần cảm khái trong lòng: "Thật là thâm tình a... Xem ra, dù là gà rán hay lẩu cay, cũng không thể ngăn cách tình yêu giữa họ."
Đúng vậy. Phó Trường Phong là phe gà rán, còn Úc Minh là phe lẩu cay. Người thân cận nhất và cũng là trúc mã ngày xưa của mình, thế mà lại trở thành thù với nhau trong cuộc chiến giữa phe gà rán và phe lẩu cay này, mỗi người đều vì lý tưởng và tín niệm của mình mà đối địch nhưng dù có khoảng cách lớn đến đâu, Phó Trường Phong vẫn không thể kiềm chế mà bị Úc Minh hấp dẫn... tương ái tương sát, quá hay! Liễu Cần không nhịn được nuốt nước miếng cưỡng ép mình hoàn hồn, tiếp tục lao vào cuộc chửi bới. Ngồi một bên, ánh mắt Phó Trường Phong dừng lại rất lâu trên bức ảnh. Trong đôi mắt của hắn lắng đọng lại rất nhiều cảm xúc khó tả, tuyệt vọng, phức tạp, u uất, dục vọng không thể nói ra, tất cả đều lắng đọng lại trong ánh trăng dịu dàng.
Người xem của Vị diện Vạn Giới phòng phát sóng trực tiếp kích động:
[A a a a anh ấy yêu cậu ấy nhiều quá!]
[Quá hay!]
[Sau khi ông chủ Giản làm cốt truyện lẩu cay đóng băng, Phong Minh CP hoàn toàn biến thành đơn phương, nhưng vẫn quá hay...]
[Ô ô ô, ánh mắt Phó Trường Phong nhìn Úc Minh, dù ở không gian nào, vĩnh viễn vẫn như vậy, ẩn sâu vô tận tình yêu trong sự im lặng.]
Trong giới truyện cẩu huyết, fan CP của Phó Trường Phong và Úc Minh được xem là đông đảo. Không giống như kiểu cưỡng chế ái thuần túy của “Cố Chấp Độc Chiếm” nền tảng tình cảm của Phó Trường Phong và Úc Minh rất sâu đậm, dù sao hai người cũng là trúc mã trúc mã lớn lên cùng nhau dù sau này có BE, nhưng tình cảm giữa CP của họ là thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơn nữa, Phó Trường Phong có dục vọng chiếm hữu siêu cường với Úc Minh. Dù là lúc nào, Phó Trường Phong cũng sẽ dung túng Úc Minh nhường mọi thứ cho Úc Minh. Trước đây, vì Úc Minh thích lẩu cay, Phó Trường Phong còn ăn dấm của ông chủ Giản rất lâu đấy.
Tóm lại, trong lòng mọi người, dù cốt truyện có tan vỡ đến đâu, tình yêu của Phó Trường Phong dành cho Úc Minh là bất biến. Ví dụ như lúc này, Phó Trường Phong đang nhìn ảnh Úc Minh để hoài niệm quá khứ đấy thôi... nhưng, nếu có người xem kỹ hơn một chút, sẽ phát hiện:
Ánh mắt Phó Trường Phong, không hoàn toàn dừng trên người Úc Minh chính xác mà nói, thay vì nhìn Úc Minh trong ảnh, hắn giống như đang nghiêm túc, u uất nhìn ly trà sữa mà Úc Minh đang cầm trong tay.
Nếu có người xem tinh tế hơn nữa sẽ phát hiện, ly trà sữa đó không phải loại trà sữa nào đang bán trên thị trường mà là một ly trà sữa tự làm tại nhà, được pha chế tỉ mỉ thêm kỷ thuật làm thủ công mang đến sự độc nhất vô nhị.
Ánh mắt Phó Trường Phong dừng lại rất lâu trên ly trà sữa đó. Một lúc sau, hắn nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở dài một hơi.
3 giờ rưỡi sáng. Dẫn đầu là các dì quảng trường vũ, lực lượng đi giữa là mọi người trong phòng tập thể thao, xen giữa còn có mấy học sinh cấp ba và cảnh sát sau giờ làm, một đám người hùng dũng kéo đến cửa khu trại hè Long Đằng. Họ đến để ứng chiến!
Mọi người mặc đồng phục văn hóa sam màu đỏ chữ vàng, trên áo viết mấy chữ to đậm nét "Lẩu cay ông chủ Giản, thiên hạ đệ nhất!". Thực khách của tiểu khu Hà Đường hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, biểu cảm kiên nghị.
Họ vừa đi vừa cổ vũ lẫn nhau:
"Hôm nay chúng ta phải cho bọn họ biết, chúng ta yêu lẩu cay ông chủ Giản đến mức nào!"
"Đúng vậy, lũ gà rán hèn mọn, đừng nói một quầy ăn vặt, dù có đến một trăm quầy ăn vặt, chúng ta cũng tuyệt không khuất phục."
"A, đúng vậy, một trăm quầy gà rán rẻ tiền cũng không sánh bằng một chén lẩu cay của ông chủ Giản!"
Mà bên kia, các thực khách của khu trại hè Long Đằng cũng đã vào vị trí dưới sự dẫn dắt của hiệu trưởng và các thầy cô, những học sinh bị gà rán thuyết phục, ôm thú nhồi bông hình gà rán và quạt giấy, cuối cùng cũng không cần phải khoan tường nữa. Họ từ cửa chính khí vũ hiên ngang bước ra, vừa đi vừa khích lệ lẫn nhau:
"Gà rán là lẽ sống, là tinh thần của chúng ta, ông chủ gà rán là báu vật trong tay, là gốc rễ của cuộc đời!”
"Cái món lẩu cay của tiêu khu Hà Đường chẳng qua chỉ là thứ tầm thường... Sao có thể so sánh được với gà rán của chúng ta, thanh khiết, thoát tục và hoàn toàn tự nhiên."
"Hãy dùng diện mạo tốt nhất để nghênh đón ông chủ Giản gà rán, ngàn vạn lần không thể bị đám dị đoan kia so sánh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương