Vẫn là Hoàng Mao phản ứng lại trước. Hoàng Mao gãi đầu: “Không phải, anh Giản, anh đùa cái gì vậy?”

Giản Vân Lam chỉ vào hắn ta: “Cậu, dẫn tôi đi nhà bếp.”

Hoàng Mao nghiêm túc cúi chào: “Dạ, Giản tổng.”

...??? Từ từ đã? Trong ánh mắt bá khí trắc lậu của Giản Vân Lam không hiểu sao, Hoàng Mao lại muốn làm theo lời cậu nói. Hơn nữa tại sao hắn ta lại gọi Giản Vân Lam là Giản tổng vậy là do cơ thể tự động làm!

Giản Vân Lam lại chọn lựa trong đội ngũ phú nhị đại và nhân viên tạp vụ:

“Cậu, phụ trách đi mua nước cốt dừa, sữa đặc và sữa chua.”

“Dạ, Giản tổng.”

“Cậu, phụ trách phân loại trái cây và đồ ăn kèm.”

“Dạ, Giản tổng.”

“Cậu, phụ trách lột vỏ nho, rửa sạch hạt nho.”

“Dạ, Giản tổng.”

Nói xong câu đó một cách vô cùng trôi chảy, Úc MInh bỗng ngẩn ra, con ngươi đen láy có vẻ hơi mê mang từ từ đã, tại sao y cũng…

Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Giản Vân Lam cười tà mị: “Trời lạnh rồi, nên cho nhà bếp KTV phá sản thôi.”

Hoàng Mao cầm đầu, cùng với đội chuyên nghiệp do Giản Vân Lam lâm thời biên chế, sôi nổi xắn tay áo, ánh mắt tràn ngập tín niệm cảm. Bọn họ hô vang một cách vô cùng chỉnh tề:

“Dạ, Giản tổng.”

Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.

Khu vực chuyên “Ám Hà Minh Đăng”, từ sau khi nhiệm vụ cưỡng chế mở ra, đã có gần ngàn vạn người xem mới dũng mãnh tràn vào có một số người xem có chủ phòng theo dõi, liền thẳng đến chỗ những chủ phòng đó còn một số người xem khác thì xem xét ở trang chủ, thấy chỗ nào thú vị thì đến chỗ đó.

Các loại phòng phát sóng trực tiếp xem trước được bao bọc bởi những bong bóng trôi nổi trên trang chủ. Đáng chú ý, có một phòng phát sóng trực tiếp biến thành màu vàng kim, bên cạnh còn có dòng phê bình của hệ thống phát sóng trực tiếp Vị diện Vạn Giới:

[Độ chân thực của nhân vật chủ phòng này cực cao]

Rất nhiều người xem lập tức cảm thấy hứng thú... Trong khi đó, tại phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam:

[Ông chủ Giản: Ta đang cố gắng kiềm chế bản thân không "bày quầy", thử thách sự kiên trì trong 0.000001 giây, mọi người mau vào thử đi!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Không hổ là anh ấy, chẳng có gì bất ngờ cả.]

[Úc Minh, sao cậu cũng bị sự điên cuồng  “bày quầy" của ông chủ Giản ám ảnh rồi vậy?]

[Cái tên Lam Bạc đáng ghét, anh ta mang theo cái quầy ăn vặt của mình trở lại rồi.]

[Run rẩy đi, KTV!]

[... Vậy là nhiệm vụ chỉ quy định chủ phòng phải "ăn chơi trác táng tùy hứng, bá đạo cường thế" thôi à? Vậy cho dù ông chủ Giản tùy hứng muốn đi bày quán, bá đạo muốn mọi người cùng anh ta bày quán, thì cũng được tính sao...? Aaa, thật là bực mình.]

Tổng công ty phát sóng trực tiếp, vị diện Vạn Giới.

Cung Tư Viễn và các thuộc hạ rơi vào im lặng tập thể. Không lâu trước đây, bọn họ còn hùng hồn tuyên bố, tin chắc Giản Vân Lam không thể nào "bày quầy" trong nhiệm vụ cưỡng chế này.

Chát, đau quá! Cung Tư Viễn khó khăn mở miệng:

"Nhưng mà... Lưu Kim KTV là KTV cao cấp nhất thành phố A, tôi không tin cậu ta có thể bán được cái món trái cây dầm dở hơi này ở một nơi thượng lưu như vậy!"

Chờ đến lúc cậu bán không được, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn làm nhiệm vụ thôi... đúng không?

Lưu Kim KTV, đại sảnh là KTV cao cấp nhất thành phố, nơi này tấp nập những kẻ có tiền, đặc biệt là đám phú nhị đại ăn không ngồi rồi. Tuy hôm nay là buổi tối ngày làm việc, nhưng ai cũng biết phần lớn phú nhị đại không cần đi làm, nên dù là mười một, mười hai giờ đêm, họ vẫn có vô khối thời gian la cà bên ngoài.

Đại sảnh Lưu Kim KTV sáng rực ánh đèn neon tím lam, người ra vào nhộn nhịp, tiếng nhạc đinh tai nhức óc từ các phòng karaoke vọng ra. Nhiều phòng đã kín chỗ. Ở đại sảnh cũng có không ít người qua lại, hoặc ngồi chờ bạn, hoặc tán gẫu sau khi hát xong.

Uông Tiểu Phú là một gã nhà giàu mới nổi tầm thường. Hôm nay, anh ta hẹn bạn học cũ gặp mặt ở Lưu Kim KTV. Hai người đã lâu không gặp, định mở một phòng nhỏ để ôn lại chuyện xưa nhưng bạn học cũ vẫn chưa tới, mà quy định của Lưu Kim là phải có ít nhất hai người mới được vào phòng, nếu không phải chịu mức tiêu phí tối thiểu.

Vậy nên, Uông Tiểu Phú đành ngồi ở ghế dài trong đại sảnh, vừa nhâm nhi chút rượu, vừa chán chường ngắm người qua lại. Lúc đó, một nhân viên phục vụ bưng tới một ly trái cây dầm sữa, tươi cười niềm nở:

"Chào Uông tiên sinh, đây là món trái cây dầm đặc biệt hôm nay của chúng tôi, anh có muốn dùng thử không ạ? Giá ưu đãi đặc biệt chỉ 288 tệ một phần."

Từ khi được đền bù một khoản tiền lớn sau vụ giải tỏa mặt bằng, phương châm sống của Uông Tiểu Phú đã thay đổi:

Đồ rẻ tiền anh ta không thèm ăn, đã ăn là phải ăn thứ đắt nhất. Ai bảo ông đây lắm tiền quá cơ. Cái ly trái cây dầm hai ba trăm tệ này, ngược lại khơi gợi hứng thú của anh ta. Tuy biết đồ trong KTV đắt đỏ là chuyện thường, nhưng đắt đến vậy, chắc chắn phải có điểm đặc biệt biết đâu lại ngon tuyệt thì sao?

"Vậy cho một ly." Uông Tiểu Phú hào phóng vẫy tay.

Nhưng khi nhân viên phục vụ bưng lên ly trái cây dầm 288 tệ, vừa ăn hai miếng, Uông Tiểu Phú đã không nhịn được mà "yue" một tiếng.

Khó ăn!

Thật sự quá khó ăn!
Anh ta không phải dân chuyên, cũng không thể nói rõ là khó ăn ở điểm nào, nhưng cứ cảm thấy khó ăn có một vị chua kỳ quái, lại hơi ngọt ngấy. Trái cây rõ ràng tươi, mà ăn vào cứ như đã hỏng vài ngày, vị cũng rất tệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện